Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 77
Này chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, sau đó người đi theo thành thật hơn rất nhiều, thực quỷ dị, phối hợp của quân nhân lại làm ra vài phần ăn ý, bọn Tiêu Táp tuy nói là kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng dù sao cũng không thể nào biết hết đời người, khi người đầu tiên ấp a ấp úng nói hắn biết nơi nào có kho hàng, Tiêu Táp thực hào phóng, bàn tay to vung lên, để hắn dẫn đường, sau đó vật tư đoạt được chia thành 2:8, có tiền lệ này, người phía sau chen chúc tới, dân chúng nhiệt tâm, tận mắt thấy, thật đúng là quân dân êm thấm hòa hợp, giống như trở lại trước mạt thế, giống như cộng đồng chống cự với thiên tai, đồng lòng hợp lực, quân dân một lòng.
Đối mặt với biến hóa như vậy, quân nhân cũng không biết nên khóc hay nên cười, vui mừng có, không lời gì để nói có, tóm lại, cảm giác rất phức tạp, chẳng lẽ thật sự là người tốt bị người khi? Sớm biết những người này bắt nạt kẻ yếu, bây giờ còn có thể phối hợp tốt như vậy, mấy ngày hôm trước bọn họ nhường nhịn mọi cách là vì cái lông gì a….
Chặng đường phía trước càng thêm thông thuận, không cần tinh thần lực giả thăm dò, nơi nào có vật tư, nơi nào có tang thi, đường chỗ nào không dễ đi, dân chúng nhiệt tâm đều nhất nhất báo cho, sau đó, ngay cả đường nào có đường đi tắt, chỗ nào tiện nghỉ ngơi, trên cơ bản đều không cần người quan tâm, chỉ cần thoáng điều tra một lát, xác định lời bọn họ nói là thật, đại bộ đội liền xuất phát đến chỗ đó.
Nguyên bản lộ trình hai ngày kéo dài thành năm ngày, đáng mừng chính là, quân xe đầy đủ vật tư, không gian dị năng giả no đủ, khi tới Cảnh Táp Thành, khí thế quân đội dâng cao, thắng lợi trở về, một loạt đoàn xe, thanh thế to lớn, duệ không thể đỡ, người đi đường nhìn thấy đội ngũ sôi nổi, người tìm đến nương tựa cũng nhiều hơn, từ đó, Cảnh Táp Thành xem như chân chân chính chính nổi danh, cũng đứng vững gót chân ở mạt thế.
Sau khi trở về, Bạch Cảnh đang nhập định còn chưa tỉnh lại, mấy ngày này, Tiêu Táp giúp hắn góp nhặt không ít ngọc thạch, thứ đồ chơi kia giờ là vật vô chủ, so với vật tư còn tiện hơn, trong cửa hàng ngọc cũng tùy tiện lấy, không có người tranh cũng không có ai đoạt, tiện nghi cho Bạch Cảnh, trải qua mấy ngày rèn luyện, dị năng đã có biến hóa rõ rệt.
Hắn phát hiện, ngọc thạch càng nhiều, tinh thần lực của hắn tăng trưởng càng nhanh, mà ngọc thạch cũng không phải là vật phẩm tiêu hao giống như tinh hạch, sau khi để ngọc thạch vào không gian, hội tụ uẩn dưỡng dưới đáy nước, càng để lâu linh khí phát ra càng nồng đậm, đối với dị năng của hắn càng có lợi, giống như tự trở thành một hệ thống tuần hoàn, ngọc thạch sẽ cho không gian linh khí mà nước suối lại uẩn dưỡng ngọc thạch, hỗ trợ lẫn nhau, cuồn cuộn không dứt, trong đó được lợi nhất chính là hắn.
Người khác tu luyện càng về sau càng khó khăn, nhưng đối với Bạch Cảnh mà nói, càng về sau càng đơn giản, giống như luôn mang theo một cái linh mạch trong người, ngọc thạch càng nhiều, thời gian càng dài, linh mạch càng dày đặc, dị năng của hắn tự nhiên tu luyện càng nhanh.
Lúc Bạch Cảnh tỉnh lại, Tiêu Táp đã đem mọi việc an bài thỏa đáng, quân đội trú nhập vào trong căn cứ đâu vào đấy, Tào Lỗi tạm thời đảm nhiệm huấn luyện viên quân đội dị năng giả, Tần Dịch thì phân công ra tự thành một ngành, mời chào dị năng giả gia nhập, dựa theo đó mà phân chia thành nhân viên lâm thời và nhân viên chính thức, thử việc một chút, nếu có tài năng thì hưởng thụ đãi ngộ như nhân viên chân chính, quy cách sâm nghiêm, thà thiếu cũng không thể làm ẩu.
Hai cái sân thể dục lớn bên trong ngục giam, theo một tiếng ra lệnh của Tiêu Táp, tổ chức một đội ngũ năm trăm người đi thu thâp xi măng cốt thép, Lãnh Hàn toàn quyền phụ trách xây năm mươi ngôi nhà trọ, hiện nay căn cứ rất nhiều người, phòng ở đã sắp không đủ dùng, hiện tại có thể không thành vấn đề, nhưng căn cứ khẳng định sẽ còn mở rộng, sân thể dục cũng không để không, có thể huấn luyện quân đội trên sân thể dục nhỏ, hiện tại căn cứ đã ổn định lại, không thể không lo lắng nhiều cho tương lai, khoảng cách hai sân thể dục khá xa, vừa lúc để một cái cho nhân viên cư trú, một cái để cho cư dân tiến vào Cảnh Táp Thành.
Dàn xếp xong hết thảy, Tiêu Táp liền nhàm chán, gần son thì đỏ gần mực thì đen, hắn hiện tại cũng học Bạch Cảnh phủi tay làm chưởng quầy, chỉ cần ra lệnh một tiếng đem mọi việc an bài tốt là được, hiện tại tất cả thủ hạ đều là nhân tài tinh anh, hắn tự nhận ở trước mặt nghệ sĩ chuyên nghiệp vẫn là không nên hoa chân múa tay….
“Ngươi làm gì vậy?" Bạch Cảnh tỉnh lại vui mừng vì dị năng no đủ, sắp đột phá cấp hai, vừa mới thu liễm tâm thần, đập vào mắt là ánh mắt chứa đầy u oán của Tiêu Táp, trong lòng hoảng sợ, hắn không nhận sai người đúng không?
Tiêu Táp chỉnh lại sắc mặt, trong lòng ảo não, vừa rồi suy nghĩ quá nhập thần như thế nào lại bị tiểu Cảnh bắt được, hình tượng a, vội vàng mỉm cười: “Ngươi tỉnh, có đói bụng không? Ta sai người đi nấu chút đồ ăn."
Bạch Cảnh thực bình tĩnh không thèm để ý y nói lảng sang chuyện khác, đời này và đời trước, Tiêu Táp biến hóa rất nhiều, từ lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại, hắn đã có thể thích ứng các loại trạng thái của Tiêu Táp, cũng luôn vì thế mà bảo hộ, Đời trước phải trải qua nhiều lịch lãm, nam nhân này mới có thể trước sau như một, tâm như sắt thép, lãnh ngạnh như núi, ngay cả biểu tình trên mặt đều như vạn năm không đổi, Bạch Cảnh thực thích loại biến đổi như hiện tại, Tiêu Táp như vậy, trong mắt hắn càng thêm sinh động.
“Nghĩ gì vậy?" Sắc mặt Tiêu Táp đen nhẻm, ngữ khí chua chua, mỗi khi Bạch Cảnh suy nghĩ sâu xa, chung quy hắn luôn có một loại ảo giác, tiểu Cảnh dường như đang xuyên qua hắn mà nhìn ai đó.
“Nhớ ngươi." Bạch Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, hắn thực xác định mình thích Tiêu Táp, nếu nói đời trước, Tiêu Táp là chấp niệm không thể bỏ trong lòng hắn, như vậy, đời này, hắn thương y.
Tiêu Táp thật dễ dụ, nhanh chóng vui vẻ nào còn chút bộ dáng nghiêm túc thường ngày, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Cảnh, tâm tình tốt, ác đảm tự nhiên nảy sinh, bàn tay to không chút quy củ thăm dò, môi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Bạch Cảnh, từ mấy lần thân cận lúc trước, hắn phát hiện lỗ tai tiểu Cảnh thực mẫn cảm.
Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, biết ngay là không thể hòa nhã với người này, cảm nhận từng trận run rẩy truyền đến, một phen đẩy Tiêu Táp ra cả giận nói: “Lăn, hiện tại là lúc nào?"
Tâm tình Tiêu Táp thực tốt, cho là Bạch Cảnh thẹn thùng, hơn nửa tháng không chiếm tiện nghi, đừng nói ăn thịt ngay cả canh cũng không được uống, tay hắn hiện tại ngứa, tâm cũng ngứa, tiểu Cảnh nhà hắn thật tốt, sờ sờ cảm xúc càng tốt, ngốc tử mới có thể thả người, oán giận nói: “Cũng đã trở về được ba ngày rồi."
Bạch Cảnh lười so đo với y, phát hiện mình còn ở trên xe, trong nháy mắt liền hiểu rõ, lần nhập định thời gian có chút dài, còn bận Tiêu Táp phải thủ, trong lòng ấm áp dạt dào, ngữ điệu không tự giác cũng trở nên nhu hòa: “Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?"
Tiêu Táp gật đầu, ngoài miệng nói chút chuyện gần đây, động tác trên tay một tấc càng muốn tiến thêm một thước, lặng lẽ tiến vào trong quần áo của Bạch Cảnh, chạm dedesnda thịt mềm mại trong lòng một trận lửa nóng, trời biết hắn cấm dục đã lâu, ăn không được, sờ sờ cũng tốt.
“Quân đội đã yên ổn hợp nhất với đội hộ vệ và đội tuần tra, gần đây người tiến đến nương tựa không ít, kiến trúc nên tu sửa cũng bắt đầu khởi công, người bên ngoài thành rất nhiều…Tê…"
Đau, Tiêu Táp u oán, hít một ngụm khí lạnh, đừng nhìn Bạch Cảnh tế da nộn thịt, lực tay rất lớn, tuy rằng làm ở trên người hắn tựa như gãi ngứa, nhưng nếu hiện tại không phối hợp, hắn tin tưởng, tiểu Cảnh thẹn quá hóa giận càng khó hầu hạ.
Hai gò má của Bạch Cảnh phiếm hồng, liếc mắt nhìn Tiêu Táp xem nhẹ chút rung động trong lòng, xem y còn dám không quy củ.
Tiêu Táp bĩu môi, ngượng ngùng thu hồi tay, đừng tưởng rằng hắn không biết, vừa rồi tiểu Cảnh rõ ràng đã động tình, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, trên xe đích xác không phải là chỗ tốt, thiết, tạm thời thả cho hắn một con ngựa, tuy rằng lời này hắn đã nói rất nhiều lần rồi nhưng hắn vô cùng tin tưởng, tiếp theo nhất định có thể đem tiểu Cảnh ăn đến miệng, lại nói, lần trước hắn cũng tin tưởng vững chắc như vậy.
Bạch Cảnh trừng Tiêu Táp, kiêu ngạo uốn éo thân mình, xoay người mở cửa xe, đỏ mặt giả vờ trấn định, tim nhảy thình thịch trong lòng nhất định không thể để cho Tiêu Táp phát hiện, hắn lúc này kỳ thật cũng rất muốn, đối mặt với người mình thích, hắn cũng không phải thánh nhân làm sao có thể không động tình, trong rối rắm áp và bị áp, hắn thấy phần thắng của mình không lớn cho nên, tạm thời tha cho hắn đi.
Sau khi xuống xe, Bạch Cảnh nhìn lướt qua mọi nơi, phát hiện diện tích bãi đỗ xe lớn hơn rất nhiều, cửa ra vào còn có mười mấy binh sĩ đăng ký.
Tiêu Táp theo sát phía sau hắn, khóe môi hơi cong lên: “Nghiệp vụ cho thuê."
Bạch Cảnh không hiểu nhíu nhíu mày, có ý gì?
Tiêu Táp cười khẽ, kỳ thật hắn vừa mới biết chuyện này, trong lòng cũng rất tán thưởng, người làm ăn chính là không giống bình thường, ngay cả điểm đó Lãnh Hàn cũng có thể nghĩ ra thật không hổ là tên gian thương, cười nói: “Đội ngũ đi ra ngoài bắt được chỉ cần chưa nộp vật tư làm tiền thế chấp là có thể đem xe lái đi, còn lúc trở về, dựa theo số ngày tính toán, phát sinh tình huống ngoài ý muốn, không có xe cũng sẽ không có vật tư, đúng rồi, thị trường giao dịch đã khai trương, ngươi có muốn đi qua nhìn chút không?"
Ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên, thị trường giao dịch?
Tiêu Táp hàm tiếu gật đầu, không để ý phản ứng của người chung quanh, giữ chặt tay Bạch Cảnh dẫn đi, lúc đi tới cửa, bọn lính nhất tề cúi chào, Tiêu Táp vuốt cằm đáp lại, Bạch Cảnh 囧, phát hiện Tiêu Táp làm tướng quân đến nghiện, bất quá thực uy phong, hắn cũng thích.
Trong căn cứ phát triển theo hướng vui sướng phồn vinh, trong lòng Bạch Cảnh cảm thán, hắn mới mười mấy ngày không trở về, không nghĩ tới căn cứ nhiều thêm không ít người. Trên đường gặp gỡ tiểu đội tuần tra, thấy bọn họ cũng đều hành lễ cúi chào, Bạch Cảnh buồn bực, hắn nhớ rõ cái tiểu đội tuần tra này lúc trước đều là người già, hiện tại làm cái trò gì a, bộ dáng chính nhi bát kinh khiến hắn nhịn không được cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tiêu Táp cười giải thích, nguyên lai một đám người e lệ kia cùng quân chính quy làm cộng sự áp lực quá lớn, cùng người nào học dạng đấy, quá mức cà lơ phất phơ, mặt mũi cũng không bỏ xuống được, một đám người Trần Đại Vĩ còn hoàn hảo, vốn chính là xuất thân quân đội, đáng thương nhất là một bang côn đồ, ngày ngày nghiêm cẩn kiềm chế bản thân quả thực là muốn mạng mà, bất quá Tiêu Táp tin tưởng, bọn họ sẽ thành thối quen, hắn thực thích không khí hiện tại của căn cứ, nghiêm khắc, quy phạm, tự trở thành một cái tiểu đoàn thể pháp chế.
Đi vào thị trường giao dịch, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, sân rộng nơi phòng họp lớn dựa theo quy cách thương trường mà phân chia, rất nhiều cửa hiệu mặt tiền, tuy rằng cũng không có cho thuê hết nhưng người giao dịch lại không ít, các loại vật phẩm giao dịch đều có, không chỉ có gạo, mì, lương thực, hoàng kim ngọc khí, còn có một ít tranh chữ lỗi thời cùng với đủ loại vật phẩm lúc trước có tiền cũng không mua được, hiện tại nhìn muôn màu rực rỡ, Bạch Cảnh tỏ vẻ thực hoa mắt.
Tiêu Táp chỉ vào hai chỗ bố cục rõ ràng ở hai bên: “Bên này là cho người thuê sử dụng lâu dài, bên này là lâm thời, hai ngày trước ta còn mua hai khối ngọc cổ, nghe nói là tổ truyền, trở về đưa cho ngươi."
Khóe môi Bạch Cảnh cong lên thực vừa lòng Tiêu Táp lúc nào cũng để hắn trong lòng, ngẩng đầu đánh giá mọi nơi phát hiện người sử dụng cửa hàng cố định thực lớn nhưng sinh ý của người dùng lâm thời lại thực tốt.
Đối mặt với biến hóa như vậy, quân nhân cũng không biết nên khóc hay nên cười, vui mừng có, không lời gì để nói có, tóm lại, cảm giác rất phức tạp, chẳng lẽ thật sự là người tốt bị người khi? Sớm biết những người này bắt nạt kẻ yếu, bây giờ còn có thể phối hợp tốt như vậy, mấy ngày hôm trước bọn họ nhường nhịn mọi cách là vì cái lông gì a….
Chặng đường phía trước càng thêm thông thuận, không cần tinh thần lực giả thăm dò, nơi nào có vật tư, nơi nào có tang thi, đường chỗ nào không dễ đi, dân chúng nhiệt tâm đều nhất nhất báo cho, sau đó, ngay cả đường nào có đường đi tắt, chỗ nào tiện nghỉ ngơi, trên cơ bản đều không cần người quan tâm, chỉ cần thoáng điều tra một lát, xác định lời bọn họ nói là thật, đại bộ đội liền xuất phát đến chỗ đó.
Nguyên bản lộ trình hai ngày kéo dài thành năm ngày, đáng mừng chính là, quân xe đầy đủ vật tư, không gian dị năng giả no đủ, khi tới Cảnh Táp Thành, khí thế quân đội dâng cao, thắng lợi trở về, một loạt đoàn xe, thanh thế to lớn, duệ không thể đỡ, người đi đường nhìn thấy đội ngũ sôi nổi, người tìm đến nương tựa cũng nhiều hơn, từ đó, Cảnh Táp Thành xem như chân chân chính chính nổi danh, cũng đứng vững gót chân ở mạt thế.
Sau khi trở về, Bạch Cảnh đang nhập định còn chưa tỉnh lại, mấy ngày này, Tiêu Táp giúp hắn góp nhặt không ít ngọc thạch, thứ đồ chơi kia giờ là vật vô chủ, so với vật tư còn tiện hơn, trong cửa hàng ngọc cũng tùy tiện lấy, không có người tranh cũng không có ai đoạt, tiện nghi cho Bạch Cảnh, trải qua mấy ngày rèn luyện, dị năng đã có biến hóa rõ rệt.
Hắn phát hiện, ngọc thạch càng nhiều, tinh thần lực của hắn tăng trưởng càng nhanh, mà ngọc thạch cũng không phải là vật phẩm tiêu hao giống như tinh hạch, sau khi để ngọc thạch vào không gian, hội tụ uẩn dưỡng dưới đáy nước, càng để lâu linh khí phát ra càng nồng đậm, đối với dị năng của hắn càng có lợi, giống như tự trở thành một hệ thống tuần hoàn, ngọc thạch sẽ cho không gian linh khí mà nước suối lại uẩn dưỡng ngọc thạch, hỗ trợ lẫn nhau, cuồn cuộn không dứt, trong đó được lợi nhất chính là hắn.
Người khác tu luyện càng về sau càng khó khăn, nhưng đối với Bạch Cảnh mà nói, càng về sau càng đơn giản, giống như luôn mang theo một cái linh mạch trong người, ngọc thạch càng nhiều, thời gian càng dài, linh mạch càng dày đặc, dị năng của hắn tự nhiên tu luyện càng nhanh.
Lúc Bạch Cảnh tỉnh lại, Tiêu Táp đã đem mọi việc an bài thỏa đáng, quân đội trú nhập vào trong căn cứ đâu vào đấy, Tào Lỗi tạm thời đảm nhiệm huấn luyện viên quân đội dị năng giả, Tần Dịch thì phân công ra tự thành một ngành, mời chào dị năng giả gia nhập, dựa theo đó mà phân chia thành nhân viên lâm thời và nhân viên chính thức, thử việc một chút, nếu có tài năng thì hưởng thụ đãi ngộ như nhân viên chân chính, quy cách sâm nghiêm, thà thiếu cũng không thể làm ẩu.
Hai cái sân thể dục lớn bên trong ngục giam, theo một tiếng ra lệnh của Tiêu Táp, tổ chức một đội ngũ năm trăm người đi thu thâp xi măng cốt thép, Lãnh Hàn toàn quyền phụ trách xây năm mươi ngôi nhà trọ, hiện nay căn cứ rất nhiều người, phòng ở đã sắp không đủ dùng, hiện tại có thể không thành vấn đề, nhưng căn cứ khẳng định sẽ còn mở rộng, sân thể dục cũng không để không, có thể huấn luyện quân đội trên sân thể dục nhỏ, hiện tại căn cứ đã ổn định lại, không thể không lo lắng nhiều cho tương lai, khoảng cách hai sân thể dục khá xa, vừa lúc để một cái cho nhân viên cư trú, một cái để cho cư dân tiến vào Cảnh Táp Thành.
Dàn xếp xong hết thảy, Tiêu Táp liền nhàm chán, gần son thì đỏ gần mực thì đen, hắn hiện tại cũng học Bạch Cảnh phủi tay làm chưởng quầy, chỉ cần ra lệnh một tiếng đem mọi việc an bài tốt là được, hiện tại tất cả thủ hạ đều là nhân tài tinh anh, hắn tự nhận ở trước mặt nghệ sĩ chuyên nghiệp vẫn là không nên hoa chân múa tay….
“Ngươi làm gì vậy?" Bạch Cảnh tỉnh lại vui mừng vì dị năng no đủ, sắp đột phá cấp hai, vừa mới thu liễm tâm thần, đập vào mắt là ánh mắt chứa đầy u oán của Tiêu Táp, trong lòng hoảng sợ, hắn không nhận sai người đúng không?
Tiêu Táp chỉnh lại sắc mặt, trong lòng ảo não, vừa rồi suy nghĩ quá nhập thần như thế nào lại bị tiểu Cảnh bắt được, hình tượng a, vội vàng mỉm cười: “Ngươi tỉnh, có đói bụng không? Ta sai người đi nấu chút đồ ăn."
Bạch Cảnh thực bình tĩnh không thèm để ý y nói lảng sang chuyện khác, đời này và đời trước, Tiêu Táp biến hóa rất nhiều, từ lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại, hắn đã có thể thích ứng các loại trạng thái của Tiêu Táp, cũng luôn vì thế mà bảo hộ, Đời trước phải trải qua nhiều lịch lãm, nam nhân này mới có thể trước sau như một, tâm như sắt thép, lãnh ngạnh như núi, ngay cả biểu tình trên mặt đều như vạn năm không đổi, Bạch Cảnh thực thích loại biến đổi như hiện tại, Tiêu Táp như vậy, trong mắt hắn càng thêm sinh động.
“Nghĩ gì vậy?" Sắc mặt Tiêu Táp đen nhẻm, ngữ khí chua chua, mỗi khi Bạch Cảnh suy nghĩ sâu xa, chung quy hắn luôn có một loại ảo giác, tiểu Cảnh dường như đang xuyên qua hắn mà nhìn ai đó.
“Nhớ ngươi." Bạch Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, hắn thực xác định mình thích Tiêu Táp, nếu nói đời trước, Tiêu Táp là chấp niệm không thể bỏ trong lòng hắn, như vậy, đời này, hắn thương y.
Tiêu Táp thật dễ dụ, nhanh chóng vui vẻ nào còn chút bộ dáng nghiêm túc thường ngày, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Cảnh, tâm tình tốt, ác đảm tự nhiên nảy sinh, bàn tay to không chút quy củ thăm dò, môi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Bạch Cảnh, từ mấy lần thân cận lúc trước, hắn phát hiện lỗ tai tiểu Cảnh thực mẫn cảm.
Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, biết ngay là không thể hòa nhã với người này, cảm nhận từng trận run rẩy truyền đến, một phen đẩy Tiêu Táp ra cả giận nói: “Lăn, hiện tại là lúc nào?"
Tâm tình Tiêu Táp thực tốt, cho là Bạch Cảnh thẹn thùng, hơn nửa tháng không chiếm tiện nghi, đừng nói ăn thịt ngay cả canh cũng không được uống, tay hắn hiện tại ngứa, tâm cũng ngứa, tiểu Cảnh nhà hắn thật tốt, sờ sờ cảm xúc càng tốt, ngốc tử mới có thể thả người, oán giận nói: “Cũng đã trở về được ba ngày rồi."
Bạch Cảnh lười so đo với y, phát hiện mình còn ở trên xe, trong nháy mắt liền hiểu rõ, lần nhập định thời gian có chút dài, còn bận Tiêu Táp phải thủ, trong lòng ấm áp dạt dào, ngữ điệu không tự giác cũng trở nên nhu hòa: “Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?"
Tiêu Táp gật đầu, ngoài miệng nói chút chuyện gần đây, động tác trên tay một tấc càng muốn tiến thêm một thước, lặng lẽ tiến vào trong quần áo của Bạch Cảnh, chạm dedesnda thịt mềm mại trong lòng một trận lửa nóng, trời biết hắn cấm dục đã lâu, ăn không được, sờ sờ cũng tốt.
“Quân đội đã yên ổn hợp nhất với đội hộ vệ và đội tuần tra, gần đây người tiến đến nương tựa không ít, kiến trúc nên tu sửa cũng bắt đầu khởi công, người bên ngoài thành rất nhiều…Tê…"
Đau, Tiêu Táp u oán, hít một ngụm khí lạnh, đừng nhìn Bạch Cảnh tế da nộn thịt, lực tay rất lớn, tuy rằng làm ở trên người hắn tựa như gãi ngứa, nhưng nếu hiện tại không phối hợp, hắn tin tưởng, tiểu Cảnh thẹn quá hóa giận càng khó hầu hạ.
Hai gò má của Bạch Cảnh phiếm hồng, liếc mắt nhìn Tiêu Táp xem nhẹ chút rung động trong lòng, xem y còn dám không quy củ.
Tiêu Táp bĩu môi, ngượng ngùng thu hồi tay, đừng tưởng rằng hắn không biết, vừa rồi tiểu Cảnh rõ ràng đã động tình, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, trên xe đích xác không phải là chỗ tốt, thiết, tạm thời thả cho hắn một con ngựa, tuy rằng lời này hắn đã nói rất nhiều lần rồi nhưng hắn vô cùng tin tưởng, tiếp theo nhất định có thể đem tiểu Cảnh ăn đến miệng, lại nói, lần trước hắn cũng tin tưởng vững chắc như vậy.
Bạch Cảnh trừng Tiêu Táp, kiêu ngạo uốn éo thân mình, xoay người mở cửa xe, đỏ mặt giả vờ trấn định, tim nhảy thình thịch trong lòng nhất định không thể để cho Tiêu Táp phát hiện, hắn lúc này kỳ thật cũng rất muốn, đối mặt với người mình thích, hắn cũng không phải thánh nhân làm sao có thể không động tình, trong rối rắm áp và bị áp, hắn thấy phần thắng của mình không lớn cho nên, tạm thời tha cho hắn đi.
Sau khi xuống xe, Bạch Cảnh nhìn lướt qua mọi nơi, phát hiện diện tích bãi đỗ xe lớn hơn rất nhiều, cửa ra vào còn có mười mấy binh sĩ đăng ký.
Tiêu Táp theo sát phía sau hắn, khóe môi hơi cong lên: “Nghiệp vụ cho thuê."
Bạch Cảnh không hiểu nhíu nhíu mày, có ý gì?
Tiêu Táp cười khẽ, kỳ thật hắn vừa mới biết chuyện này, trong lòng cũng rất tán thưởng, người làm ăn chính là không giống bình thường, ngay cả điểm đó Lãnh Hàn cũng có thể nghĩ ra thật không hổ là tên gian thương, cười nói: “Đội ngũ đi ra ngoài bắt được chỉ cần chưa nộp vật tư làm tiền thế chấp là có thể đem xe lái đi, còn lúc trở về, dựa theo số ngày tính toán, phát sinh tình huống ngoài ý muốn, không có xe cũng sẽ không có vật tư, đúng rồi, thị trường giao dịch đã khai trương, ngươi có muốn đi qua nhìn chút không?"
Ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên, thị trường giao dịch?
Tiêu Táp hàm tiếu gật đầu, không để ý phản ứng của người chung quanh, giữ chặt tay Bạch Cảnh dẫn đi, lúc đi tới cửa, bọn lính nhất tề cúi chào, Tiêu Táp vuốt cằm đáp lại, Bạch Cảnh 囧, phát hiện Tiêu Táp làm tướng quân đến nghiện, bất quá thực uy phong, hắn cũng thích.
Trong căn cứ phát triển theo hướng vui sướng phồn vinh, trong lòng Bạch Cảnh cảm thán, hắn mới mười mấy ngày không trở về, không nghĩ tới căn cứ nhiều thêm không ít người. Trên đường gặp gỡ tiểu đội tuần tra, thấy bọn họ cũng đều hành lễ cúi chào, Bạch Cảnh buồn bực, hắn nhớ rõ cái tiểu đội tuần tra này lúc trước đều là người già, hiện tại làm cái trò gì a, bộ dáng chính nhi bát kinh khiến hắn nhịn không được cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tiêu Táp cười giải thích, nguyên lai một đám người e lệ kia cùng quân chính quy làm cộng sự áp lực quá lớn, cùng người nào học dạng đấy, quá mức cà lơ phất phơ, mặt mũi cũng không bỏ xuống được, một đám người Trần Đại Vĩ còn hoàn hảo, vốn chính là xuất thân quân đội, đáng thương nhất là một bang côn đồ, ngày ngày nghiêm cẩn kiềm chế bản thân quả thực là muốn mạng mà, bất quá Tiêu Táp tin tưởng, bọn họ sẽ thành thối quen, hắn thực thích không khí hiện tại của căn cứ, nghiêm khắc, quy phạm, tự trở thành một cái tiểu đoàn thể pháp chế.
Đi vào thị trường giao dịch, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, sân rộng nơi phòng họp lớn dựa theo quy cách thương trường mà phân chia, rất nhiều cửa hiệu mặt tiền, tuy rằng cũng không có cho thuê hết nhưng người giao dịch lại không ít, các loại vật phẩm giao dịch đều có, không chỉ có gạo, mì, lương thực, hoàng kim ngọc khí, còn có một ít tranh chữ lỗi thời cùng với đủ loại vật phẩm lúc trước có tiền cũng không mua được, hiện tại nhìn muôn màu rực rỡ, Bạch Cảnh tỏ vẻ thực hoa mắt.
Tiêu Táp chỉ vào hai chỗ bố cục rõ ràng ở hai bên: “Bên này là cho người thuê sử dụng lâu dài, bên này là lâm thời, hai ngày trước ta còn mua hai khối ngọc cổ, nghe nói là tổ truyền, trở về đưa cho ngươi."
Khóe môi Bạch Cảnh cong lên thực vừa lòng Tiêu Táp lúc nào cũng để hắn trong lòng, ngẩng đầu đánh giá mọi nơi phát hiện người sử dụng cửa hàng cố định thực lớn nhưng sinh ý của người dùng lâm thời lại thực tốt.
Tác giả :
Dạ Du