Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 47

“Hừ!" Bạch Cảnh quay đầu không để ý tới hắn, cũng không có thật tức giận, Vương Học Binh nếu không hảo tâm, đời trước cũng sẽ không cứu chính mình, chính là tật xấu này của hắn nhất định phải sửa, bất quá may mắn Vương Học Binh chính là mềm lòng, chứ không phải là lạm làm người tốt, bên nặng bên nhẹ phân rõ ràng, bằng không Bạch Cảnh sẽ phi thường nhức đầu.

“Đúng rồi, vợ chồng Lâm lão thế nào?"

“Bọn họ?" Vừa nói đến vợ chồng Lâm lão, Tào Lỗi liền thấy tức giận, Vương Học Binh không ngừng lôi kéo tay áo hắn, Tào Lỗi giận: “Nếu ngươi không kích phát dị năng, ta cảm thấy ngươi muốn mặc kệ ta?"

“Không có." Thanh âm Vương Học Binh rõ to, thân mình ngồi thẳng khí thế mười phần, chính là Bạch Cảnh nhìn như thế nào cũng thấy hắn có phần chột dạ.

Tào Lỗi đầy bụng oán hận: “Không có, không có như thế nào ngươi lại ở giữa hai tang thi."

Vương Học Binh câm nín, khí thế nhất thời ủ rũ.

Bạch Cảnh nháy mắt sáng tỏ nỏi: “Các ngươi là các loại dị năng gì?"

Vương Học Binh ước gì có người chuyển đề tài, vội vàng nói: “Ta là hệ thổ…"

Tào Lỗi không đợi hắn nói xong, lương lương mở miệng châm chọc: “Đúng vậy, ngươi là thổ hệ dị năng, rơi vào trong hai tang thi, sau đó đem chôn chính mình, chạy thoát thân quả nhiên dùng tốt."

Vương Học Binh rầu rĩ không ra tiếng.

Bạch Cảnh trong lòng vui vẻ, nhịn cười, ảo tưởng trường hợp kia một chút, ký thật cảm thấy rất kỳ diệu.

Tào Lỗi giờ mới lên tiếng: “Lúc ấy chúng ta ở trường học, bệnh độc bỗng nhiên bùng phát, Lâm bà bà y thuật cao cường muốn cứu người, ta và Vương Học Binh tự nhiên theo cùng, mẹ, hiện tại học sinh không ngoan chút nào, xoay người gặp nguy hiểm liền đẩy Học Binh làm chắn, nếu không phải ta xa xa thấy đúng lúc chạy tới, hắn cho dù không bị tang thi ăn luôn, cũng bị đất làm cho nghẹn chết." Nhớ tới sắc mặt như than chì của Vương Học Binh, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, tuy rằng đó là do hít thở không thông tạo thành, nhưng hắn không thể tha thứ.

Bạch Cảnh đạm mạc, đối với cái này vô cảm, muốn cứu người vậy phải chuẩn bị trước tinh thần chịu chết, bất quá Tào Lỗi vẫn khiến hắn rất vui mừng, thản nhiên nói: “Quản lý tốt cái tính kia của người nhà ngươi, về sau liền nhàn."

Vương Học Binh 囧, hận không thể đào cái lỗ chui vào trong đất, hắn thế nhưng bị thiếu gia xem thường, Tào Lỗi cười, ôm thắt lưng Vương Học Binh đắc ý nói: ‘Yên tâm, ta sẽ nhìn hắn, vợ chồng Lâm lão muốn cứu người, không bỏ xuống được đám học sinh, kiên trì không tới D thị, chúng ta không miễn cướng, trở về trước."

Dù sao kia cũng là ý của hắn, chỉ cần đem hai lão giao tận nơi cho con trai, bọn họ ở bên ngoài hảo tâm, chỉ cần không có khắc sâu tình cảm với Thanh Thành, có Lâm Triết Phong chăm sóc, bọn họ lại có dị năng, có nội công, cho dù không được việc cũng sẽ không vì bị người vu oan mà chết.

Kỳ thật Bạch Cảnh rất xấu hổ, Y đại a, cách vách chính là bệnh viện phụ thuộc Y đại, đây chính là nơi tang thi qua lại, hắn luyến tiếc bảo tiêu nhà hắn không duyên cớ mà tổn thất ở đó, nghĩ nghĩ hỏi: “Bọn họ là dị năng gì?"

“Lâm bà bà là thủy hệ, Lâm lão gia tử là hỏa hệ, Tần Dịch băng hệ, Tần Hạo và Từ Lôi thủy hệ, ta cũng là hỏa hệ." Tào Lỗi thản nhiên nói một câu, mặc dù trong dự kiến của Bạch Cảnh, trừ bỏ Tiêu Táp ra các thủ hạ đều bị trấn trụ, nguyên bản bốn dị năng giả bọn họ đã dương dương tự đắc, không nghĩ tới năm bảo tiêu của Cảnh thiếu, hơn nữa cả bản thân hắn tất cả đều là dị năng giả, mà cái này còn chưa kể giữa đường nhảy ra một Dư Nhạc.

Ngay cả Hàn Diễn khi nhìn Bạch Cảnh ánh mắt cũng thật phức tạp, dường như bị đả kích rất lớn, trong lòng thầm hận chính mình, vì cái lông gì không có dị năng, cho dù là làm vẻ vang giùm Táp ca cũng được a.

Bạch Cảnh vui vẻ nở nụ cười, cảm thấy Tào Lỗi rất thức thời, biết lúc nào thì nên nói gì, buồn bực vừa rồi cũng tan biến, nhìn bọn họ một đám trợn mắt há mồm, cảm giác rất là đắc ý, cuối cùng mặt mũi hòa nhau.

Kỳ thật Bạch Cảnh không biết, hắn nổi bão lúc trước đã đem mặt mũi lấy hòa, không chỉ như thế còn dọa người a.

Qua chốc lát, Từ Lôi đã làm xong đồ ăn, một bang đại nam nhân lang thôn hổ yết, Bạch Cảnh cũng không đi trành giành, nhàm chán mở TV.

“Đêm qua cho tới hôm nay, nhiệt độ không khí giảm xuống một phạm vi lớn, toàn cầu xuất hiện bệnh độc gây cảm nhiễm, thỉnh toàn dân chú ý, sắp tới đừng hành tẩu trên đường, đề phòng bất trắc, chuyên gia đã bắt đầu nghiên cứu phương án trị liệu, thỉnh mọi người kiên nhẫn chờ đợi, hiện tại xin nghe các bản tin….Tối hôm qua rạng sáng mười hai giờ…."

“Các ngươi nói, bệnh độc này sẽ được giải quyết sao?"

“Ai biết, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, ta xem là khó có thể."

“Nhiệt độ giảm xuống, có phải hay không giống lúc trước. Hiện tại chính là ngày tháng sáu."

“Nói không chính xác, hiện ông trời này, tháng năm tăng nóng, tháng sáu tăng lạnh có gì kỳ quái, đúng là không để người sống mà."

“…"

Nghe bọn họ mồm năm miệng mười, trong lòng Bạch Cảnh một mảnh lạnh lùng, 15 ngày, nếu hắn nhớ không lầm, 15 ngày qua đi, chính phủ sẽ buông tha D thị.

“Nghĩ cái gì" Tiêu Táp chậm rãi đi tới, không nhìn oán hận trong mắt Vương Học Binh, ngồi ở bên cạnh Bạch Cảnh, dường như thị uy, một tay còn nắm hắn.

“Sáng mai chúng ta rời đi, ta phỏng chừng, thật sẽ biến thiên, đến lúc đó đại tuyết phong sơn liền phiền toái." Sớm đi một chút, sớm xong việc.

“Đại tuyết phong sơn? Nghiêm trọng như thế?" Vương Học Binh ngẩn ngơ, cũng không căm tức Tiêu Táp nữa, vội vàng hỏi.

“Đoán mà thôi." Bạch Cảnh nhíu mày, đời trước không có biến lạnh, đời này hắn cũng không biết, mọi sự chung quy vẫn phòng vạn nhất, sớm chuẩn bị vẫn là tốt nhất.

“Chúng ta đi nơi nào?" Vẫn là Tào Lỗi nắm bắt trọng điểm, một câu hỏi ngay tử huyệt.

Bạch Cảnh vừa lòng mỉm cười, hắn tin tưởng, giữa mạt thế, Tào Lỗi kia sẽ là người có thể sinh tồn, đời trước vì tình mà tình lầm, đời này cũng đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay hắn: “Đi L tỉnh."

Tào Lỗi trầm mặc một khắc, đầu óc nhanh chuyển, nắm lấy mấu chốt: “Nhà giam tội phạm trọng hình."

Bạch Cảnh gật đầu, khóe môi khẽ nhếch: “Trả lời đúng."

Trong lòng Tào Lỗi trầm xuống, cũng không bởi vì trả lời đúng mà vui sướng, ngược lại trầm giọng hỏi: “Tình huống thực nghiêm trọng."

Bạch Cảnh lắc đầu: “Không thực nghiêm trọng, là phi thường nghiêm trọng, bệnh độc tang thi sẽ bị nhiễm, thời kỳ ủ bệnh là bảy ngày, từ tối hôm qua bắt đầu lục tục có người phát bệnh, đến lúc đó đừng nói D thị, toàn thế giới cũng trốn không thoát, ta cũng không biết chúng ta có thể sống được bao lâu, chính là tận lực mà chuẩn bị thôi."

“Ta cùng ngươi." Trong lòng Tiêu Táp căng thẳng, hắn thực không thích thần thái này của tiểu Cảnh.

Bạch Cảnh quay đầu, bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ân." Kỳ thật có thể ở cùng Tiêu Táp, giữa mạt thế có người làm bạn, hắn cảm thấy cuộc đời trọng sinh thực đáng giá—

“Ta nghĩ gọi vài người." Tào Lỗi do dự chốc lát, thản nhiên nói, là hỏi ý kiến cũng là khẳng định.

Bạch Cảnh biết cách làm người của hắn, đối với người hắn gọi cũng thật yên tâm, chính là….

“Ngày mai chúng ta rời đi." Hắn không nghĩ chậm trễ thời gian.

Tào Lỗi trầm tư một khắc, hiểu được khó xử của thiếu gia, nghĩ nghĩ, nói: “Có thể cùng đi L tỉnh, yên tâm, bọn họ đều tin được."

Tần Dịch cũng hát đệm theo: “Người ta có thể đảm bảo."

Vương Học Binh nhấc tay: “Còn có ta."

Bạch Cảnh thản nhiên nhìn bọn họ: “Đi, đi, đi, ta tin các ngươi, tự nhiên cũng tin bằng hữu của các ngươi, mấy ngày nữa tín hiệu di động sẽ gián đoạn, các ngươi muốn làm gì thì mau lên."

“Vâng thiếu gia." Vương Học Binh ha hả mỉm cười, tuy rằng sớm biết thiếu gia tín nhiệm bọn họ, nhưng nghe thiếu gia nói ra, đây là lần đầu tiên, cảm giác trong lòng rất thoải mái.

Trên mặt Tào Lỗi không có hiện gì, nhưng khóe môi không tự giác cong lên: “Ta vội đi trước, các ngươi cứ tán gẫu, đúng rồi, thiếu gia, ngươi là dị năng gì?"

Bạch Cảnh rất đắc ý, cằm hơi giương lên: “Không gian."

Ánh mắt Tào Lỗi chợt lóe, bắt lấy trọng điểm: “Lớn bao nhiêu?"

“180 thước vuông, các ngươi không cần lo lắng, ăn uống trên đường ta bao, đầy đủ nuôi các ngươi."

“180–" Vương Học Binh kinh hô.

“Rất kỳ quái?’ Bạch Cảnh ra vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng nhíu mày, kỳ thật trong lòng hắn hiểu được, 180 không chỉ kỳ quái mà còn tuyệt vô cận hữu. (Hiếm có, có một không hai.)

Tào Lỗi hơi kinh ngạc, giải thích: “Lúc trước ở trường học cũng có thấy không gian dị năng giả, lớn nhất cũng chỉ 30 thước vuông."

Bạch Cảnh chần chừ một chút, cau mày hỏi: ‘Trường học có rất nhiều dị năng giả sao? Quân đội không quản?’ Nếu hắn nhớ không sai, lúc ấy quân đội bắt không ít người.

Tào lỗi ngữ điệu cực kỳ đạm mạc: “Không hiều lắm, chẳng qua đều gặp qua, không gian dị năng giả có ba người, nhỏ nhất có 5 thước vuông, Y đại dù sao cũng là trường học, quân đội không dám xằng bậy, về phần nơi khác nghe nói có người mất tích, bất quá người chết nhiều như vây, thiếu vài người ai để ý."

Bạch Cảnh im lặng, Vương Học Binh cũng trầm mặc. Tào Lỗi thấy thế hôn người yêu một cái: “Đừng nghĩ nhiều, ân? Chúng ta sẽ tốt thôi."

Vương Học Binh thần thái mệt mỏi: “Ta biết, chính là trước kia tham gia quân đội ai dám không kiêng nể như vậy, trong lòng coschuts khó chịu."

“Thế đạo loạn, không thể giảng pháp luật, đừng để ta lo lắng."

“Ta biết, ta sẽ thích ứng."

Bạch Cảnh lười nghe bọn hắn nói, trực tiếp gọi Dư Nhạc tới, giới thiệu: “Tiểu đệ mới của ta, về sau giao cho các ngươi dạy dỗ, hắn là tinh thần dị năng giả, tạm thời xem như đội viên hậu bị."

“Lỗi ca, Binh ca, Dịch ca, Lôi tỷ, Hạo ca, ta là Dư Nhạc, các ngươi hảo." Dư Nhạc xoay cúi người 90 độ, làm một kính lễ, phát thệ nhất định phải chuyển sang chính thức, hôm nay thấy Cảnh thiếu nổi bão, cảm giác thật là thích, càng khẳng định trực giác của mình không sai, núi lớn thực không bình thường, tay nắm thành quyền, hắn nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.

“Đừng, ngươi so với ta còn lớn hơn, đừng kêu ta là ca, ta nghe xong rùng mình." Tần Hạo ghét bỏ đầu tiên, nhìn Dư Nhạc đủ mọi màu sắc kia, trong lòng hắn vạn phần khinh bỉ.

“Hạo đệ" Dư Nhạc cũng nhanh chóng thay đổi.

“Phi, ta với ngươi cũng không thân như vậy." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hạo hồng hồng, chán nản.

Bạch Cảnh nhịn cười nói: “Đừng để ý, Dư Nhạc này ta đã xem qua, trừ bỏ da mặt dày, có chút nhát gan, miệng quạ, không tiền đồ, mặt khác cũng không tệ lắm."

Dư Nhạc che mặt, nghe Cảnh thiếu nói vậy, nào có ưu điểm nào, kéo dài thanh âm, cầu xin nói: “Thiếu gia—-"

Tào Lỗi nhướn mày, người này còn rất biết điều, nhanh như vậy đã gọi thiếu gia, phải biết người ngoài đều gọi Bạch Cảnh là Cảnh thiếu.

Bạch Cảnh lười nhìn hắn, khoát tay áo: “Dạy hắn quy củ trước, còn có huấn luyện thể năng, tạo một bản kế hoạch, về sau rảnh luyện tập thêm."

Dư Nhạc thực không cam nguyện bị lôi đi, Tào Lỗi chào hỏi xong cũng vội đi, nếu lời thiếu gia không sai, tín hiệu di động sẽ gián đoạn, như vậy có một số việc phải tăng tốc mới được, tuy rằng trong lòng hắn hiểu được, thiếu gia muốn mượn cơ hội này chèn ép Chu gia, nhưng nếu tin tức này là thật, phần nhân tình này hắn vẫn lĩnh.

Huống chi, Tào Lỗi thở dài, đời này hắn chỉ sợ đều bị buộc trên cùng một thuyền với thiếu gia, làm hắn tức giận nhất chính là, hắn cam tâm tình nguyện bị buộc cùng.
Tác giả : Dạ Du
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại