Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 38
Hai người còn nói gì đó, Tạ Dân Hàng cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt cẩn thận đi tới: “Táp ca, có người quân đội tới, nơi này không nên ở lâu."
Đôi mắt Tiêu Táp buồn bã, lôi kéo Bạch Cảnh lên xe.
“A, các ngươi chờ ta một lát, ta biết nơi nào không an toàn." Dư Nhạc vội vàng hô, sợ lại bị bỏ rơi.
Bạch Cảnh quay đầu lại, liếc hắn một cái: “Làm sao ngươi biết?"
Dư Nhạc do do dự dự, ấp úng nửa ngày, chính là không nói lời nào, Bạch Cảnh không kiên nhẫn, xoay người muốn đi.
Dư Nhạc thấy hắn nhẫn tâm, như thể là hạ quyết định gì đó, giống như bằng bất cứ giá nào cũng theo bọn họ, nói: “Trực giác, không lừa ngươi, ta chỉ biết bọn ngươi rất mạnh, đặc biệt là ngươi và hắn, trực giác nói cho ta biết, mọi chuyện sẽ không chấm dứt nhanh như vậy, đi theo các ngươi mới có đường sống."
Bạch Cảnh trầm mặc, tinh thần lực giả sao? Tiềm lực không tồi, có thể kích phát dị năng sớm như vậy, khó trách tiểu tử này đến gần mình, thì ra là thế.
“Ngươi còn cảm giác được cái gì?" Tiêu Táp vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Quân dội không có ý tốt." Dư Nhạc căng thẳng, lời nói vừa ra liền cảm thấy áp lực từ Tiêu Táp, trả lời không hề nghĩ ngợi, nói xong hận không thể cắn rụng lưỡi của chính mình, nếu bọn họ không tin, monhf phải làm thế nào bây giờ.
Tiêu Táp nghe xong, cũng không quay đầu lại, ném một câu: “Đuổi kịp."
Dư Nhạc lưu luyến nhìn chiếc xe việt dã một cái, sau đó không chút do dự, một đầu tiến vào trong xe của Tiêu Táp.
Bạch Cảnh đối với cái này từ chối cho ý kiến, có một tinh thần lực giả cũng tốt, chính là trong lòng có chút ảo não, sắc mặt cũng trầm xuống: “Quân đội là hướng về phía chúng ta mà tới sao?" Nếu Tiêu Táp có thể lắp cameras, ai biết quân đội có hay không ở phụ cận mà giám thị, hắn lấy đồ vật từ trong không gian, quân đội khẳng định nhìn thấy, ở giai đoạn trước của mạt thế, quốc gia cũng không ít lần bắt chuột trắng nhỏ làm thí nghiệm.
“Không cần lo lắng." Tiêu Táp vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.
Bạch Cảnh gật đầu: “Ta biết." Cha hắn bây giờ còn chưa thất thế, người quân đội còn chưa dám làm gì hắn, huống chi còn có Tiêu Táp bên cạnh, hắn không lo lắng cho mình.
“Đi qua bên kia." Dư Nhạc thấy không xử lý hắn, sợ mình không có tác dụng, vọi vàng ở bên chỉ đường, chính là sau lại phát hiện, giống như cho dù không có hắn, người ta cũng không đi sai đường, trong lòng cảm thấy có chút thất bại, tuy rằng vẫn cảnh giác bốn phía như trước, cũng không dám lại khoa chân múa tay, cả người cũng quy củ lên.
Bạch Cảnh nhìn hắn hiểu chuyện không nói gì, nếu vượt qua được khảo nghiệm, mang theo thêm một người cũng không sao, dù sao không đoán hắn cũng biết, Tiêu Táp khẳng định mang theo không ít người.
“Đúng rồi, đưa di động cho ta." Bạch Cảnh đột nhiên nhớ tới, còn không biết Vương Học Binh bọn họ thế nào, cùng vời mấy người Tần Dịch trong nhà, không có chính mình tọa trấn, có hay không bị người khó dễ.
Thần sắc Tiêu Táp không vui, lấy ra di động của Bạch Cảnh, kỳ thật hắn đã sớm gọi điện cho Vương Học Binh và Tần Dịch, chính là bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lúc ấy Bạch Cảnh mất tích, tâm tình hắn trầm trọng, bị người chửi mắng, không chỉ thế, còn phải chịu đựng bọn họ châm chọc, đem tình huống kĩ càng tỉ mỉ kể lại một lần, đơn giản là Bạch Cảnh coi trọng bọn họ, hắn cảm thấy chính mình nên chịu đựng, bất quá bây giờ nhớ đến, cảm giác phi thường khó chịu.
Bạch Cảnh bật cười, thực dễ dàng liền đoán được tiền căn hậu quả, Tào Lỗi kia độc mồm hắn biết, Tiêu Táp gọi điện đến, khẳng định không nghe được lời tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào, có chút đắc ý nhỏ, tuy răng Tiêu Táp có đại nghiệp, nhưng hắn cũng có chỗ dựa, đời này, hắn sẽ cùng Tiêu Táp sánh vai mà đứng, cười cười nói: “Ngươi đừng để ý, bọn họ cũng là lo lắng cho ta."
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, rầu rĩ gật đầu, chính là bởi vì biết bọn họ lo lắng, cho nên hắn mới chịu đựng, bằng không, từ nhỏ đến lớn, ai dám đối với hắn như vậy.
Không đợi Bạch Cảnh gọi điện, Dư Nhạc bên kia bỗng nhiên đầu đầy mồ hôi, trong mắt hiện lên thần sắc kinh khủng: “Đừng đi bên kia, quân đội trước sau đánh bọc lại đây."
Vừa dứt lời, đầu xe nhanh chóng quay trở lại, Bạch Cảnh lảo đảo một cái ngã trên người Tiêu Táp, đôi mắt trong suốt buồn bã xẹt qua một tia ngoan độc, không nghĩ tới, chống lại hắn đầu tiên không phải là tang thi, mà lại là quân đội quốc gia.
Ba chiếc xe nhanh chóng thay đổi phương hướng mà chạy, lái xe giẫm mạnh chân ga, đâm trái đâm phải, đằng sau xe quân đội đuổi theo sát.
“Xe phía trước mới dừng lại, xe phía trước mới dừng lại, chúng ta không nổ súng." Tiếng loa to rõ, khuếch tán trong gió…
Sắc mặt Bạch Cảnh âm ngoan, oán hận nhìn về phía sau,lửa giạn trong lòng dường như không khống chế được, đời này hắn kiêng kỵ nhất chính là có người muốn bắt hắn, mà còn là bắt hắn làm thí nghiệm, nếu ai dám có tâm tư này, hắn phát thệ, hắn tuyệt đối sẽ diệt cả nhà kẻ kia, dù sao tận thế loạn lạc, thắng thua do trời định…
Phát hiện vẻ lo lắng của Bạch Cảnh, mày Tiêu Táp nhăn chặt lại, Bạch Cảnh như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy, âm lãnh oán độc giống như ác quỷ từ địa ngục dến báo thù, bất quá nhớ đến thân thế của hắn, trong lòng bình thường trở lại, còn có một chút đau lòng, chậm rãi ôm lấy hắn: “Đừng lo lắng, có ta ở đây, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, sẽ không để ngươi chịu một tia ủy khuất."
Bạch Cảnh giật mình, lệ khí trần ngập trên người tiêu tán, giống như mưa bóng mây, nở ra nụ cười thản nhiên, tùy ý Tiêu Táp ôm hắn, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ân!"
Khóe môi Tiêu Táp cong lên một độ cung không thể nhìn ra, bộ dáng tiểu miêu ngoan ngoãn, khiến hắn hận không thể vĩnh viễn phủng trong lòng bàn tay, chín là mới ấm áp một chút, theo một tiếng súng “phanh!" vang lên, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Dư Nhạc lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, thực may mắn mình dự kiến trước, tiểu việt dã của hắn không thể đọ cùng súng đạn, ngẫm lại tình huống bị bắt, trên người có cảm giác không rét mà run, trong lòng càng thêm quyết định, nhất định phải luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
Ánh mắt Tiêu Táp nhanh chóng đánh giá chung quanh một cái, trầm giọng nói: “Tách ra ở lối rẽ phía trước, gặp lại ở công viên vùng ngoại ô."
Mâu quang Bạch Cảnh lạnh lùng: “Không cần, ta muốn nhìn một chút xem ai dám bắt ta." Hiện tại chung quanh đều rất nguy hiểm, không đáng để mọi người đi mạo hiểm, chỉ cần Bạch Kính Thành không thất thế, hiện nay không có người dám vô lễ với hắn.
Tiêu Táp lắc đầu, giữ hắn lại: “Dương thượng úy là phe Chu gia, ngươi đừng ra mặt."
Vừa nghe đến Chu gia, cỗ ngoan lệ kia của Bạch Cảnh lại dâng lên, sát khí lóe qua, hưng hăng nói: “Vậy giết chết toàn bộ cho ta, ta xem ai còn dám đuổi theo."
Tiêu Táp bất đắc dĩ, cũng không biết tại sao Bạch Cảnh lại bạo lực như vậy, bất quá phỏng chừng là oán hận với Chu gia chất chứa từ lâu, xoa đầu hắn một chút, trách nói: “Hiện tại không được, N thị còn có quân đội bảo vệ, Dương thượng úy tuy là người Chu gia, ngươi cũng không thẻ một cây liền đánh chết được, mặt khác quân nhân bất quá cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ quốc gia."
Bạch Cảnh phẫn nộ im miệng, hắn đối với quân nhân tuyệt đối không có bất cứ thành kiến gì, bên cạnh hắn có vài bảo tiêu đều xuất thân từ quân đội, chính là tâm tình hắn không tốt, ngực giống như bị nghẹn một cỗ lửa giận, không tìm một chỗ phát tiết, cả người hắn không được tự nhiên.
Kỳ thật bản thân hắn cũng biết, đó là bởi vì duyên cớ oán hận chất chứa lâu lắm rối, sau khi sống lại, hắn vẫn luôn tự nói mình không quan tâm, không báo thù, không hận, cũng không oán, chính là hắn từng chịu nhiều đau khổ như vậy, làm sao có thể không để ý, lúc ấy thời gian cấp bách, hắn vội thu thập vật tư, vội vàng tu luyện nội công, vội vàng rèn luyện tinh thần lưc, vội đến không rảnh để suy nghĩ những việc đó, hiện tại mạt thế bùng nổ, trong lòng khẩn trương, tìm đến Tiêu Táp về sau đi mọi nơi, không để hắn kịp hòa hoãn, lại có người muốn bắt hắn làm chuột bạch, cái nàu như một que diêm quẹt lên toàn bộ phẫn nộ trong lòng hắn…
Tiêu Táp lấy bộ đàm: “Mọi người nghe lệnh, hướng đường phía trước gia tốc chạy, toàn bộ cameras dọc đường hủy hết."
“Đã biết, Táp ca."
Vừa rứt lời, Bạch Cảnh sắc bén cảm giác được trên người Tiêu Táp ngưng tụ một cỗ năng lượng, tiếp chợt nghe “rầm, rầm" vài tiêng nổ, biển quảng cáo ven đường, một ít mảnh kim loại nhỏ thượng vàng hạ cám xung quanh chiếc xe đều bay lên, rơi thật mạnh trên mặt đát, ngăn trở hai đường phía trước và sau, vừa lúc ngăn chặn màn bọc trước đánh sau kia.
Trong lòng Bạch Cảnh vui vẻ, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng: “Ngươi kích phát dị năng?"
Tiêu Táp gật đầu, mồ hôi trên trán toát ra, chỉ thấy một trận mệt mỏi đánh úp thân thể, cũng không có thẻ lỏng cảnh giác, trực tiếp phân phó Dư Nhạc: “Ngươi chỉ đường."
“Vâng!" Thanh âm Dư Nhạc vang dội, trong mắt mười phần nhiệt tình, Bạch Cảnh nói hắn cũng nghe thấy, dị năng sao? Vậy cái hắn gọi là trực giác, có phải hay không cũng là một loại dị năng?
Bạch Cảnh thấy sắc mặt Tiêu Táp trắng bệch, vội vàng điều động tinh thần lực, tìm một chai nước khoáng trong không gian, lại cho thêm một chút nước suối, sau khi lấy ra, mở nắp chai, uy đến bên môi Tiêu Táp: “Uống nước giải lao."
Tiêu Táp hé miệng, nước suối theo cổ họng xuống, bất quá chỉ một khắc, thân thể tuy rằng vẫn mệt mỏi như trước, tinh thần tựa hồ khá hơn rất nhiều, kinh ngạc nhìn Bạch Cảnh một cái, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là trong lòng nghĩ đến, bí mật của tiểu tử kia một ngày nào đó hắn sẽ đào ra toàn bộ.
Nguyên bản hôm nay hắn chỉ muốn thử năng lượng, không nghĩ tới lại cố sức như vậy, vẫn là có chút miễn cưỡng sao? Phát động nhiều kim loại như vậy, hắn thấy thực mệt mỏi, như vậy không được, hơi hơi nhíu mày, thử vận hành nọi công Bạch Cảnh dạy cho, vừa mới nhắc tới nội lực, liền phát hiện một dòng nước ấm quen thuộc chậm rãi từ lưng chảy vào cơ thể, cùng vận hành với nội lực của hắn, một trận sảng khoái truyền đến, tâm thần mơ mơ màng màng tiến vào một mảnh không gian mờ mịt.
Thấy Tiêu Táp tiến vào trạng thái nhập định, lúc này Bạch Cảnh mới thu nội công về, nhìn mọi người đều vội vàng phía trước, lái xe điều khiển xe, Dư Nhạc chỉ đường, có hai người khác tiêu hủy cameras, hắn cũng cầm lấy súng, chính là không đợi hắn bóp cò, phía trước có một người mắt sắc vội vàng một tay ngăn khẩu súng lại: “Đừng, đừng, đừng, Cảnh thiếu ngài cứ nghỉ ngơi, việc nặng để chúng ta làm."
Bạch Cảnh nhướng mày, đây là khinh thường hắn sao?
Nam nhân vẻ mặt đau khổ, cảm giác áp lực thật lớn, kỳ thật vừa rồi hắn còn bị lệ khí của Bạch Cảnh dọa, này nha đích thực đủ ngoan tâm, nói chỉnh chết người mày cũng không nhăn lại một ít, cho dù bọn họ hỗn hắc đạo cùng quân đội đối chọi rong lòng còn có chút oán hận, nhưng Bạch Cảnh lại ngược lại, cỗ khí tàn nhẫn kia, ngay cả đại nam nhân bọn họ nhìn đến trong lòng đều hốt hoảng, cho nên nói thật không hổ là người Táp ca coi trọng sao? Vội vàng giải thích: “Cảnh thiếu đừng hiểu lầm, chỉ có chút cameras của chúng ta, vừa rồi ngăn ngươi là sợ ngươi bị ngộ thương."
Bạch Cảnh bĩu môi, xét hắn nói có đạo lý, chậm rãi thu hồi súng, không có việc gì, thanh nhàn hắn càng mừng.
Dư Nhạc lặng lẽ liếc hắn một casl, trong lòng quyết định, về sau nhất điịnh phải theo Cảnh thiếu lăn lộn, Táp ca tuy rằng oai phong, nhưng hắn thủy chung cảm thấy, quyền lợi trong tay vợ là lớn nhất, thấy tình huống trước mắt, trong lòng càng thêm kiên định.
Đôi mắt Tiêu Táp buồn bã, lôi kéo Bạch Cảnh lên xe.
“A, các ngươi chờ ta một lát, ta biết nơi nào không an toàn." Dư Nhạc vội vàng hô, sợ lại bị bỏ rơi.
Bạch Cảnh quay đầu lại, liếc hắn một cái: “Làm sao ngươi biết?"
Dư Nhạc do do dự dự, ấp úng nửa ngày, chính là không nói lời nào, Bạch Cảnh không kiên nhẫn, xoay người muốn đi.
Dư Nhạc thấy hắn nhẫn tâm, như thể là hạ quyết định gì đó, giống như bằng bất cứ giá nào cũng theo bọn họ, nói: “Trực giác, không lừa ngươi, ta chỉ biết bọn ngươi rất mạnh, đặc biệt là ngươi và hắn, trực giác nói cho ta biết, mọi chuyện sẽ không chấm dứt nhanh như vậy, đi theo các ngươi mới có đường sống."
Bạch Cảnh trầm mặc, tinh thần lực giả sao? Tiềm lực không tồi, có thể kích phát dị năng sớm như vậy, khó trách tiểu tử này đến gần mình, thì ra là thế.
“Ngươi còn cảm giác được cái gì?" Tiêu Táp vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Quân dội không có ý tốt." Dư Nhạc căng thẳng, lời nói vừa ra liền cảm thấy áp lực từ Tiêu Táp, trả lời không hề nghĩ ngợi, nói xong hận không thể cắn rụng lưỡi của chính mình, nếu bọn họ không tin, monhf phải làm thế nào bây giờ.
Tiêu Táp nghe xong, cũng không quay đầu lại, ném một câu: “Đuổi kịp."
Dư Nhạc lưu luyến nhìn chiếc xe việt dã một cái, sau đó không chút do dự, một đầu tiến vào trong xe của Tiêu Táp.
Bạch Cảnh đối với cái này từ chối cho ý kiến, có một tinh thần lực giả cũng tốt, chính là trong lòng có chút ảo não, sắc mặt cũng trầm xuống: “Quân đội là hướng về phía chúng ta mà tới sao?" Nếu Tiêu Táp có thể lắp cameras, ai biết quân đội có hay không ở phụ cận mà giám thị, hắn lấy đồ vật từ trong không gian, quân đội khẳng định nhìn thấy, ở giai đoạn trước của mạt thế, quốc gia cũng không ít lần bắt chuột trắng nhỏ làm thí nghiệm.
“Không cần lo lắng." Tiêu Táp vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.
Bạch Cảnh gật đầu: “Ta biết." Cha hắn bây giờ còn chưa thất thế, người quân đội còn chưa dám làm gì hắn, huống chi còn có Tiêu Táp bên cạnh, hắn không lo lắng cho mình.
“Đi qua bên kia." Dư Nhạc thấy không xử lý hắn, sợ mình không có tác dụng, vọi vàng ở bên chỉ đường, chính là sau lại phát hiện, giống như cho dù không có hắn, người ta cũng không đi sai đường, trong lòng cảm thấy có chút thất bại, tuy rằng vẫn cảnh giác bốn phía như trước, cũng không dám lại khoa chân múa tay, cả người cũng quy củ lên.
Bạch Cảnh nhìn hắn hiểu chuyện không nói gì, nếu vượt qua được khảo nghiệm, mang theo thêm một người cũng không sao, dù sao không đoán hắn cũng biết, Tiêu Táp khẳng định mang theo không ít người.
“Đúng rồi, đưa di động cho ta." Bạch Cảnh đột nhiên nhớ tới, còn không biết Vương Học Binh bọn họ thế nào, cùng vời mấy người Tần Dịch trong nhà, không có chính mình tọa trấn, có hay không bị người khó dễ.
Thần sắc Tiêu Táp không vui, lấy ra di động của Bạch Cảnh, kỳ thật hắn đã sớm gọi điện cho Vương Học Binh và Tần Dịch, chính là bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lúc ấy Bạch Cảnh mất tích, tâm tình hắn trầm trọng, bị người chửi mắng, không chỉ thế, còn phải chịu đựng bọn họ châm chọc, đem tình huống kĩ càng tỉ mỉ kể lại một lần, đơn giản là Bạch Cảnh coi trọng bọn họ, hắn cảm thấy chính mình nên chịu đựng, bất quá bây giờ nhớ đến, cảm giác phi thường khó chịu.
Bạch Cảnh bật cười, thực dễ dàng liền đoán được tiền căn hậu quả, Tào Lỗi kia độc mồm hắn biết, Tiêu Táp gọi điện đến, khẳng định không nghe được lời tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào, có chút đắc ý nhỏ, tuy răng Tiêu Táp có đại nghiệp, nhưng hắn cũng có chỗ dựa, đời này, hắn sẽ cùng Tiêu Táp sánh vai mà đứng, cười cười nói: “Ngươi đừng để ý, bọn họ cũng là lo lắng cho ta."
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, rầu rĩ gật đầu, chính là bởi vì biết bọn họ lo lắng, cho nên hắn mới chịu đựng, bằng không, từ nhỏ đến lớn, ai dám đối với hắn như vậy.
Không đợi Bạch Cảnh gọi điện, Dư Nhạc bên kia bỗng nhiên đầu đầy mồ hôi, trong mắt hiện lên thần sắc kinh khủng: “Đừng đi bên kia, quân đội trước sau đánh bọc lại đây."
Vừa dứt lời, đầu xe nhanh chóng quay trở lại, Bạch Cảnh lảo đảo một cái ngã trên người Tiêu Táp, đôi mắt trong suốt buồn bã xẹt qua một tia ngoan độc, không nghĩ tới, chống lại hắn đầu tiên không phải là tang thi, mà lại là quân đội quốc gia.
Ba chiếc xe nhanh chóng thay đổi phương hướng mà chạy, lái xe giẫm mạnh chân ga, đâm trái đâm phải, đằng sau xe quân đội đuổi theo sát.
“Xe phía trước mới dừng lại, xe phía trước mới dừng lại, chúng ta không nổ súng." Tiếng loa to rõ, khuếch tán trong gió…
Sắc mặt Bạch Cảnh âm ngoan, oán hận nhìn về phía sau,lửa giạn trong lòng dường như không khống chế được, đời này hắn kiêng kỵ nhất chính là có người muốn bắt hắn, mà còn là bắt hắn làm thí nghiệm, nếu ai dám có tâm tư này, hắn phát thệ, hắn tuyệt đối sẽ diệt cả nhà kẻ kia, dù sao tận thế loạn lạc, thắng thua do trời định…
Phát hiện vẻ lo lắng của Bạch Cảnh, mày Tiêu Táp nhăn chặt lại, Bạch Cảnh như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy, âm lãnh oán độc giống như ác quỷ từ địa ngục dến báo thù, bất quá nhớ đến thân thế của hắn, trong lòng bình thường trở lại, còn có một chút đau lòng, chậm rãi ôm lấy hắn: “Đừng lo lắng, có ta ở đây, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, sẽ không để ngươi chịu một tia ủy khuất."
Bạch Cảnh giật mình, lệ khí trần ngập trên người tiêu tán, giống như mưa bóng mây, nở ra nụ cười thản nhiên, tùy ý Tiêu Táp ôm hắn, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Ân!"
Khóe môi Tiêu Táp cong lên một độ cung không thể nhìn ra, bộ dáng tiểu miêu ngoan ngoãn, khiến hắn hận không thể vĩnh viễn phủng trong lòng bàn tay, chín là mới ấm áp một chút, theo một tiếng súng “phanh!" vang lên, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Dư Nhạc lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, thực may mắn mình dự kiến trước, tiểu việt dã của hắn không thể đọ cùng súng đạn, ngẫm lại tình huống bị bắt, trên người có cảm giác không rét mà run, trong lòng càng thêm quyết định, nhất định phải luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
Ánh mắt Tiêu Táp nhanh chóng đánh giá chung quanh một cái, trầm giọng nói: “Tách ra ở lối rẽ phía trước, gặp lại ở công viên vùng ngoại ô."
Mâu quang Bạch Cảnh lạnh lùng: “Không cần, ta muốn nhìn một chút xem ai dám bắt ta." Hiện tại chung quanh đều rất nguy hiểm, không đáng để mọi người đi mạo hiểm, chỉ cần Bạch Kính Thành không thất thế, hiện nay không có người dám vô lễ với hắn.
Tiêu Táp lắc đầu, giữ hắn lại: “Dương thượng úy là phe Chu gia, ngươi đừng ra mặt."
Vừa nghe đến Chu gia, cỗ ngoan lệ kia của Bạch Cảnh lại dâng lên, sát khí lóe qua, hưng hăng nói: “Vậy giết chết toàn bộ cho ta, ta xem ai còn dám đuổi theo."
Tiêu Táp bất đắc dĩ, cũng không biết tại sao Bạch Cảnh lại bạo lực như vậy, bất quá phỏng chừng là oán hận với Chu gia chất chứa từ lâu, xoa đầu hắn một chút, trách nói: “Hiện tại không được, N thị còn có quân đội bảo vệ, Dương thượng úy tuy là người Chu gia, ngươi cũng không thẻ một cây liền đánh chết được, mặt khác quân nhân bất quá cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ quốc gia."
Bạch Cảnh phẫn nộ im miệng, hắn đối với quân nhân tuyệt đối không có bất cứ thành kiến gì, bên cạnh hắn có vài bảo tiêu đều xuất thân từ quân đội, chính là tâm tình hắn không tốt, ngực giống như bị nghẹn một cỗ lửa giận, không tìm một chỗ phát tiết, cả người hắn không được tự nhiên.
Kỳ thật bản thân hắn cũng biết, đó là bởi vì duyên cớ oán hận chất chứa lâu lắm rối, sau khi sống lại, hắn vẫn luôn tự nói mình không quan tâm, không báo thù, không hận, cũng không oán, chính là hắn từng chịu nhiều đau khổ như vậy, làm sao có thể không để ý, lúc ấy thời gian cấp bách, hắn vội thu thập vật tư, vội vàng tu luyện nội công, vội vàng rèn luyện tinh thần lưc, vội đến không rảnh để suy nghĩ những việc đó, hiện tại mạt thế bùng nổ, trong lòng khẩn trương, tìm đến Tiêu Táp về sau đi mọi nơi, không để hắn kịp hòa hoãn, lại có người muốn bắt hắn làm chuột bạch, cái nàu như một que diêm quẹt lên toàn bộ phẫn nộ trong lòng hắn…
Tiêu Táp lấy bộ đàm: “Mọi người nghe lệnh, hướng đường phía trước gia tốc chạy, toàn bộ cameras dọc đường hủy hết."
“Đã biết, Táp ca."
Vừa rứt lời, Bạch Cảnh sắc bén cảm giác được trên người Tiêu Táp ngưng tụ một cỗ năng lượng, tiếp chợt nghe “rầm, rầm" vài tiêng nổ, biển quảng cáo ven đường, một ít mảnh kim loại nhỏ thượng vàng hạ cám xung quanh chiếc xe đều bay lên, rơi thật mạnh trên mặt đát, ngăn trở hai đường phía trước và sau, vừa lúc ngăn chặn màn bọc trước đánh sau kia.
Trong lòng Bạch Cảnh vui vẻ, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng: “Ngươi kích phát dị năng?"
Tiêu Táp gật đầu, mồ hôi trên trán toát ra, chỉ thấy một trận mệt mỏi đánh úp thân thể, cũng không có thẻ lỏng cảnh giác, trực tiếp phân phó Dư Nhạc: “Ngươi chỉ đường."
“Vâng!" Thanh âm Dư Nhạc vang dội, trong mắt mười phần nhiệt tình, Bạch Cảnh nói hắn cũng nghe thấy, dị năng sao? Vậy cái hắn gọi là trực giác, có phải hay không cũng là một loại dị năng?
Bạch Cảnh thấy sắc mặt Tiêu Táp trắng bệch, vội vàng điều động tinh thần lực, tìm một chai nước khoáng trong không gian, lại cho thêm một chút nước suối, sau khi lấy ra, mở nắp chai, uy đến bên môi Tiêu Táp: “Uống nước giải lao."
Tiêu Táp hé miệng, nước suối theo cổ họng xuống, bất quá chỉ một khắc, thân thể tuy rằng vẫn mệt mỏi như trước, tinh thần tựa hồ khá hơn rất nhiều, kinh ngạc nhìn Bạch Cảnh một cái, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là trong lòng nghĩ đến, bí mật của tiểu tử kia một ngày nào đó hắn sẽ đào ra toàn bộ.
Nguyên bản hôm nay hắn chỉ muốn thử năng lượng, không nghĩ tới lại cố sức như vậy, vẫn là có chút miễn cưỡng sao? Phát động nhiều kim loại như vậy, hắn thấy thực mệt mỏi, như vậy không được, hơi hơi nhíu mày, thử vận hành nọi công Bạch Cảnh dạy cho, vừa mới nhắc tới nội lực, liền phát hiện một dòng nước ấm quen thuộc chậm rãi từ lưng chảy vào cơ thể, cùng vận hành với nội lực của hắn, một trận sảng khoái truyền đến, tâm thần mơ mơ màng màng tiến vào một mảnh không gian mờ mịt.
Thấy Tiêu Táp tiến vào trạng thái nhập định, lúc này Bạch Cảnh mới thu nội công về, nhìn mọi người đều vội vàng phía trước, lái xe điều khiển xe, Dư Nhạc chỉ đường, có hai người khác tiêu hủy cameras, hắn cũng cầm lấy súng, chính là không đợi hắn bóp cò, phía trước có một người mắt sắc vội vàng một tay ngăn khẩu súng lại: “Đừng, đừng, đừng, Cảnh thiếu ngài cứ nghỉ ngơi, việc nặng để chúng ta làm."
Bạch Cảnh nhướng mày, đây là khinh thường hắn sao?
Nam nhân vẻ mặt đau khổ, cảm giác áp lực thật lớn, kỳ thật vừa rồi hắn còn bị lệ khí của Bạch Cảnh dọa, này nha đích thực đủ ngoan tâm, nói chỉnh chết người mày cũng không nhăn lại một ít, cho dù bọn họ hỗn hắc đạo cùng quân đội đối chọi rong lòng còn có chút oán hận, nhưng Bạch Cảnh lại ngược lại, cỗ khí tàn nhẫn kia, ngay cả đại nam nhân bọn họ nhìn đến trong lòng đều hốt hoảng, cho nên nói thật không hổ là người Táp ca coi trọng sao? Vội vàng giải thích: “Cảnh thiếu đừng hiểu lầm, chỉ có chút cameras của chúng ta, vừa rồi ngăn ngươi là sợ ngươi bị ngộ thương."
Bạch Cảnh bĩu môi, xét hắn nói có đạo lý, chậm rãi thu hồi súng, không có việc gì, thanh nhàn hắn càng mừng.
Dư Nhạc lặng lẽ liếc hắn một casl, trong lòng quyết định, về sau nhất điịnh phải theo Cảnh thiếu lăn lộn, Táp ca tuy rằng oai phong, nhưng hắn thủy chung cảm thấy, quyền lợi trong tay vợ là lớn nhất, thấy tình huống trước mắt, trong lòng càng thêm kiên định.
Tác giả :
Dạ Du