Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 30
Sáng sớm hôm sau, Tào Lỗi mang tài liệu công ty cung ứng tới, Bạch Cảnh còn chưa bắt đầu xem, liền nhận được điện thoại Tiêu Táp gọi tới chất vấn, ngữ khí chua chua khiến hắn có chút buồn cười.
“Nữ nhân kia là ai? Vì cái gì đến nhà ngươi?"
“Nàng là ai ngươi không biết ư?" Bạch Cảnh thản nhiên phản bác, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, hắn mới biết được, nguyên lai Tiêu Táp còn phái người nhìn mình chằm chằm, bất quá hắn có chút không hiểu, bằng lòng cảnh giác của hắn, trong tiểu khu còn có cảnh vệ, Tiêu Táp có năng lực lớn như thế nào, thế nhưng còn làm cho hắn không hề phát hiện ra.
“Ngươi lại không có nói cho ta biết." Thanh âm Tiêu Táp yếu xuống, nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ cường ngạnh, giống như không hỏi được nguyên cớ, hắn thề không bỏ qua.
Bạch Cảnh hé miệng mỉm cười, nếu y muốn biết, vậy nói cho y biết là tốt rồi: “Con gái Chu Phó thị trưởng."
Tiêu Táp bị nghẹn, hắn không muốn hỏi cái này, trong lòng thầm oán hận nghĩ, nhất định phải nhanh chóng trở về, hắn mới đi mấy ngày, thế nào đã có người đục khoét tường rồi, mà còn là tình nhân cũ.
“Các ngươi quan hệ như thế nào?"
“Ngươi không phải là điều tra rồi sao? Tình nhân cũ." Bên môi Bạch Cảnh nở nụ cười sáng lạn, nói nói cùng Tiêu Táp không mưu mà hợp, những việc năm đó, hắn đối với Tiêu Táp cũng không phải là suy nghĩ đơn thuần.
“Các ngươi không phải chia tay rồi sao…." Trong lòng Tiêu Táp giận dữ, nhịn không được mà đề cao âm lượng.
Hàn Diễn cách Tiêu Táp không xa, nghe được đối thoại của bọn họ, bưng kín mặt, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Táp ca, ngươi đây là không đánh đã khai a!
“Nguyên lai ngươi có biết, vậy hỏi ta làm chi?" Bạch Cảnh lượng lượng nói, hừ, chuyện nhỏ, ngươi còn làm bộ làm tịch với ta. Đối với việc bị Tiêu Táp giám thị, hắn cũng không tức giận nhiều, đối với cách làm người của Tiêu Táp, hắn hiểu có cử động này cũng không ngoài dự liệu, hắn chính là lo lắng bí mật của mình bị bại lộ.
“….Ta lo lắng cho ngươi." Trầm mặc một hồi, Tiêu Táp rối rắm nói một câu.
Bạch Cảnh đối với cái này hoàn toàn xem nhẹ, gặp loại vấn đề này, Tiêu Táp chỉ biết bán gậy gộc, không xuất được một cái rắm, muốn y thừa nhận sai lầm, đó là việc tuyệt không có khả năng, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Ngươi phái ai tới giám thị? Vì cái gì ta đây không phát hiện ai?"Không chỉ hắn, ngay cả Vương Học Binh và Tào Lỗi cũng không phát hiện, này thực không bình thường.
“Cameras." Biết Bạch Cảnh không truy cứu, Tiêu Táp cũng không giấu diếm, Bạch Cảnh ngộ, hắn nói mà, tiểu khu phòng thủ nghiêm ngặt, ngay cả phóng viên đều không vào được, Tiêu Táp vẫn là lái xe của hắn, lăn lộn quen mặt một người mới không bị ngăn trở, y làm sao có thể phái người vào giám thị, chờ ngoài cửa lớn còn không sai biệt lắm, trước kia hắn có thấy qua.
“Nữ nhân kia cùng ta không quan hệ, việc ngươi làm thế nào rồi?" Bạch Cảnh cười nhạt nói, không muốn làm Tiêu Táp hiểu lầm, mạt thế ngày một tới gần, hắn có một loại dự cảm bất hảo.
“Rất nhanh liền tốt." Tâm tình Tiêu Táp vô cùng vui sướng, Bạch Cảnh giải thích với hắn, vậy hắn có thể hay không cho rằng, mình ở trong lòng Bạch Cảnh, kỳ thật rất trọng yếu.
Đích xác rất trọng yếu, nhưng Bạch Cảnh sẽ không nói với y, bằng không, cái đuôi của y còn không nhếch lên cao, lấy tính tình bá đạo kia của y, đến lúc đó chẳng phải càng thêm không cố kỵ gì, nếu y được một tấc lại muốn tiến lên một thước, chịu thiệt là Bạch Cảnh, việc làm ăn lỗ vốn như vậy, Bạch Cảnh sẽ không làm.
“Ân, vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi." Thanh âm Bạch Cảnh thanh thúy, buồn bực ngày hôm qua liền trở thành hư không.
“Hảo!" Khóe môi Tiêu Táp cũng hiện ra một độ cong không nhìn rõ, ánh mắt Hàn Diễn đều thẳng táp, khoa trương mà ngạc nhiên hô to. ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Táp đảo qua liền câm miệng, có vài người a, chính là chưa bị thu thập đủ, Hàn Diễn còn không biết ngày khổ của hắn còn ở phía sau.
Bạch Cảnh cúp điện thoại, trực tiếp đi vào cửa kho hàng, kiểm tra chung quanh một chút, lúc này mới liên hệ với công ty cung ứng, nhà ai nhanh liền dùng nhà ấy trước, sau đó luân chuyển nhà khác, hắn cũng không sợ bị lộ. mở siêu thị muốn có nhiều lựa chọn cũng là việc đương nhiên.
Hắn bên này tiến hành đâu vào đấy, cách ngày, Tào Lỗi liền dẫn ba người đến, về phần người làm lúc trước, từ lúc Bạch Cảnh lên tiếng, đã bị Tào Lỗi một lần vung tay phát tiền phí vô cùng cao hứng đuổi đi.
Trong lòng Bạch Cảnh kinh ngạc, không nghĩ Tào Lỗi nhanh như vậy, hôm trước mới nói, hôm nay người đã tới rồi, mà còn là hai nam một nữ, trong đó một nam nhìn tuổi so với hắn còn nhỏ hơn, người nữ kia một đầu tóc ngắn lưu loát, nhìn ngược lại lại thấy có khả năng cao, chỉ là nói chiến hữu, hắn tin mới là lạ.
“Thiếu gia, chính là bọn họ." Vương Học Binh hơi có vẻ chột dạ, hôm trước khi hắn đáp lời, chính là thanh âm vang dội.
“Ngươi hảo, ta là Tần Dịch, bọn họ là đệ đệ của ta Tần Hạo và bạn gái Từ Lôi." Bộ dáng Tần Dịch thực trầm ổn, nhìn ra được là đã trải qua sóng gió, ánh mắt lộ ra cỗ tang thương, còn có một ít không biết làm sao đối mặt với sinh hoạt chôn cùng trong một khuông với tàn nhẫn.
“Tần Dịch? Tên này có chút quen tai—" Bạch Cảnh suy tư, hắn nhớ rõ mạt thế cũng có một Tần Dịch, sẽ không phải cùng người trước mặt có vấn đề gì đi, Tần Dịch kia rất lợi hại, lúc hắn là dị năng giả cấp một, người ta đã cấp ba.
Chính là Bạch Cảnh không biết, hắn vừa tùy ý hỏi, lại khiến cho bọn họ có phản ứng lớn như vậy, mắt Tần Dịch cau lại, thấy Vương Học Binh lắc đầu với mình, mới dần trần tĩnh lại, chính lad tư thế đứng thẳng không có buông lỏng đề phòng, bạn gái hắn thì gắt gao tựa vào trên người hắn, Bạch Cảnh đối với việc chiến đấu cũng không phải là tiểu bạch không biết gì, hai người này tuy là đứng không nhúc nhích, nhưng công phòng vừa vặn phối hợp, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra, về phần vị đệ đệ Tần Dịch kia lại càng thêm quá mức, che ở trước người Tần Dịch, hung tợn nhìn Bạch Cảnh, thật giống như Bạch Cảnh là kẻ thù không đội trời chung.
“Đây là có chuyện gì?" Bạch Cảnh kinh ngạc, ba người này hẳn là nhận lời mời mà tới đi.
Vương Học Binh xấu hổ: “Không có gì, bọn họ chỉ là rất khẩn trương thôi."
Bạch Cảnh lộ vẻ nghi hoặc, liếc bọn họ một cái không vui nói: “Cũng không phải tội phạm truy nã, làm gì mà khẩn trương."
“Ngươi không biết?" Vương Học Binh mở to hai mắt nhìn hắn, vẻ mặt hối hận.
“Ta vì cái gì phải biết." Bạch Cảnh nói xong đã cảm thấy không đúng, nhìn Vương Học Binh và Tào Lỗi, ngữ khí tuy có chút chần chừ nhưng lại mang theo vài phần khẳng định: “Chẳng lẽ ta đoán đúng rồi?"
Tào Lỗi không còn gì để nói, vỗ vỗ cái trán: “Ngươi đã không biết, làm sao lại nói tên hắn nghe quen tai?" Đại thiếu gia, ngài đây không phải là thành tâm dọa người sao?
Ba người Tần Dịch cũng biết đây là xảo lộng thành chuyên, trong lòng mặc dù hối hận nhưng lại càng thêm đề phòng, chỉ thấy Tào Lỗi cũng không nói chuyện cũ, bầu không khí cũng không còn giương cung bạt kiếm như vừa rồi.
Bạch Cảnh khinh thường bĩu môi: “Trùng tên, trùng họ cũng nhiều, nói đi, dính vào việc gì? Còn hai người các ngươi cũng thật là, sớm làm gì thì làm đi, về sau nhờ người nhớ nói rõ ràng trước."
Vương Học Binh vui vẻ, ngại ngùng sờ sờ đầu: “Trước có mọi người ở, chúng ta cũng không dám phiền toái, Tần Dịch là người tốt, thiếu gia yên tâm, chỉ cần chúng ta còn ở đây, nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi an toàn."
“Này sẽ không phiền toái sao?" Bạch Cảnh nhướn mày, chính là chờ những lời này, chính là tính tình những người kia còn phải từ từ tiếp xúc, hắn xác định muốn thuộc hạ, nhưng không nghe lời liền miễn.
Tào Lỗi không thể nhìn người yêu kinh ngạc, hai tay vội vàng nắm chặt, trừng Bạch Cảnh nói: “Ngươi xem rồi làm."
Bạch Cảnh vì hắn tức giận nở nụ cười, có việc cầu người còn đúng tình hợp lí như thế, không yên tâm hắn sao?
Tần Dịch nghe đối thoại như nói chuyện quần áo của bọn họ, trong lòng tự nhiên có đánh giá, vội vàng đứng dậy: “Thân thủ của ta coi như không tệ, Cảnh thiếu nếu tin tưởng, an toàn của ngươi giao cho ta."
Bạch Cảnh liếc hắn một cái, gật gật đầu, cuối cùng cũng có một kẻ hiểu chuyện, lại lười nhìn Tào Lỗi, nhân tiện nói: “Nói chuyện của ngươi đi."
Tần Dịch tuy không hiểu, nhưng từ thái độ của Bạch Cảnh, hắn nhìn ra được, Bạch Cảnh cũng không có cảm xúc khác, chính là giống như đơn thuần muốn biết, nguyên bản lúc Tào Lỗi điện báo nói, hắn cũng không muốn liên lụy người khác, nhưng không trụ được khuyên giải của Vương Học Binh, mà hắn còn có tiểu Hạo và Từ Lôi, chính mình cực khổ không quan hệ cũng không thể liên lụy bọn họ, ôm tâm tình thử xem, ngày hôm qua liền tới D thị, chỉ vì có chút do dự, cho nên hôm nay mới đến đây, không nghĩ vừa mới gặp mặt, chút nữa đã làm hỏng việc.
Bất quá hắn cũng hiểu được, Tào Lỗi mang hắn đến đây cũng không phải là không nắm chắc, thiếu niên này tuy nhìn ngạo mạn, nhưng đối với Tào Lỗi làm càn, tựa hồ cũng không có tức giận, trong lòng Tần Dịch yên tâm vài phần, lúc này mới bẳ đầu kể chuyện…
Bạch Cảnh nghe xong chỉ cảm thấy phi thường cẩu huyết, nguyên lai là chiến sĩ nhiệt huyết, đánh kẻ trộm, giương cao chính nghĩa, nhưng ai biết kẻ trộm kia là con trai của quan lớn, chiến sĩ không chỉ không được khen ngợi, mà còn phải trốn chết mọi nơi, rõ ràng là bắt kẻ trộm lại biến thành người bị nghi án giết người?
“Được rồi ta đã biết, về sau các ngươi ở lại nơi này, chuyện khác ta sẽ giải quyết." Bạch Cảnh thản nhiên nói, không quan tâm mà bán một cái nhân tình, nói như vậy, mạt thế đến, quan hệ của bọn họ không đơn giản là chủ và bảo tiêu, mà còn nhiều hơn là ân tình bên trong, để bọn họ không dám bất trung, mà ba người một nhà bọn họ đều ở đây, không có liên lụy, không có gánh nặng, thực tốt.
Trên mặt ba người Tần Dịch lộ rõ nét vui mừng, mặt Tần Hạo đỏ lên, tư thế vừa rồi của hắn quả thực giống cùng Bạch Cảnh liều mạng.
“Các ngươi cũng mệt mỏi, thu thập đồ vật xong liền nghỉ ngơi trước, việc của ta đây không nhiều lắm, không cần bảo hộ, các ngươi quản nhà quan trọng hơn."
“Không được, bảo vệ an toàn của thiếu gia là trách nhiệm của ta." Tần Dịch trước tiên không đồng ý, đã từng là quân nhân, thái độ rất nghiêm cẩn.
Bạch Cảnh khoát tay áo, cười trêu ghẹo: “Thân thủ của ta cũng không tệ lắm, hôm nào hoa chân múa tay cho ngươi coi."
“…." Cái này không chỉ Tần Dịch, mà ngay cả Tần Hạo và Từ Lôi đều kinh ngạc, bộ dáng da thịt Bạch Cảnh tinh tế, non mịn, thật sự không giống người luyện võ.
Tào Lỗi cười nói: “Không việc gì đừng đụng hắn, thiếu gia có việc sẽ phân phó, thời điểm khác nên làm gì thì làm cái ấy." Nói xong còn chẳng thèm để ý, ôm Vương Học Binh vào trong ngực.
Vương Học Binh nhất thời đỏ mặt, một khuỷu tay đánh qua, Tào Lỗi vội vàng tránh né.
Trải qua một phen nháo loạn này của bọn họ, không khí trong phòng cũng thoải mái hơn, Tần Dịch thật tâm hâm mộ, hai người bọn họ không phải bình thường đều làm việc như vậy đi, bất quá thực hiển nhiên đáp án là chính xác.
Sự tình cứ như vậy được quyết định, Bạch Cảnh cũng nghiêm túc, cùng ngày liền gọi điện cho Bạch Kính Thành, nghe xong phân tích của Tào Lỗi, hiện tại hắn làm phiền ba ba, một chút áp lực cũng không có.
Không quá mấy ngày nữa, Tiêu Táp liền trở về D thị, trên đường gặp một ít phiền toái, cũng may không có vấn đề gì lớn, súng ống đạn dược hiện tại đều vứt ở nhà xưởng thành nam.
Trong lòng Bạch Cảnh thực cao hứng, cùng ngày liền mang thủ hạ mới đi lấy hàng, xung quanh kho hàng có không ít người canh giữ, Bạch Cảnh nhìn thấy trước tiên chính là Hàn Diễn thần sắc khinh thường trừng mình.
Một ánh mắt cũng không đảo qua, hắn không phải là Bạch Cảnh kiếp trước, tiếp đó trực tiếp để người dọn hàng, về phần người hắn mang đi, đương nhiên là lái xe đến đem về.
Có Tiêu lão đại tọa trấn, không người nào có ý nghĩ khác, Bạch Cảnh đối với súng ống đạn dược không hiểu lắm, nhưng nhìn Tào Lỗi và Vương Học Binh cứng họng, còn nóng lòng muốn thử, liền biết đó là thứ đồ chơi tốt.
Chính là thái độ của Tần Dịch lại khiến Bạch Cảnh có chút nghiền ngẫm, nếu nói Tần Dịch cũng là vì phạm tội gia đình quan lại mà bị bức vào đường cùng, nhưng nhìn vẻ mặt hắn đối với việc mình mua súng ống đạn dược, cũng không có chán ghét, chỉ đảm đương lái xe, tuy rằng hắn trầm mặc không nói gì, lại khiến người khác cảm giác rất có trách nhiệm.
Bất quá như vậy là tốt nhất, Bạch Cảnh âm thầm nghĩ, một người biến hóa lớn như vậy, khẳng định là chịu kích thích, nói không chính xác chính là quan trường hắc ám, cho nên nản lòng thoái chí, cỗ tàn nhẫn sâu trong Tần Dịch kia không phải là giả, cũng do là bị người làm tổn thương đi, nghĩ vậy, Bạch Cảnh cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nữa, trong tận thế, tâm tính này của Tần Dịch thực tốt.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng năm, thời tiết bỗng nhiên trầm xuống, mưa nhỏ liên miên không ngừng.
Nhìn TV đưa tin, chỗ nào phát sinh động dất, chỗ nào có đất đá trôi, trong lòng Bạch Cảnh bất an, chung quy cảm thấy ngực thật trầm như bị tảng đá lớn đè nặng, cơ hồ không thở nổi, tâm tình trở nên âm u giống như thời tiết.
“Nữ nhân kia là ai? Vì cái gì đến nhà ngươi?"
“Nàng là ai ngươi không biết ư?" Bạch Cảnh thản nhiên phản bác, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, hắn mới biết được, nguyên lai Tiêu Táp còn phái người nhìn mình chằm chằm, bất quá hắn có chút không hiểu, bằng lòng cảnh giác của hắn, trong tiểu khu còn có cảnh vệ, Tiêu Táp có năng lực lớn như thế nào, thế nhưng còn làm cho hắn không hề phát hiện ra.
“Ngươi lại không có nói cho ta biết." Thanh âm Tiêu Táp yếu xuống, nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ cường ngạnh, giống như không hỏi được nguyên cớ, hắn thề không bỏ qua.
Bạch Cảnh hé miệng mỉm cười, nếu y muốn biết, vậy nói cho y biết là tốt rồi: “Con gái Chu Phó thị trưởng."
Tiêu Táp bị nghẹn, hắn không muốn hỏi cái này, trong lòng thầm oán hận nghĩ, nhất định phải nhanh chóng trở về, hắn mới đi mấy ngày, thế nào đã có người đục khoét tường rồi, mà còn là tình nhân cũ.
“Các ngươi quan hệ như thế nào?"
“Ngươi không phải là điều tra rồi sao? Tình nhân cũ." Bên môi Bạch Cảnh nở nụ cười sáng lạn, nói nói cùng Tiêu Táp không mưu mà hợp, những việc năm đó, hắn đối với Tiêu Táp cũng không phải là suy nghĩ đơn thuần.
“Các ngươi không phải chia tay rồi sao…." Trong lòng Tiêu Táp giận dữ, nhịn không được mà đề cao âm lượng.
Hàn Diễn cách Tiêu Táp không xa, nghe được đối thoại của bọn họ, bưng kín mặt, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Táp ca, ngươi đây là không đánh đã khai a!
“Nguyên lai ngươi có biết, vậy hỏi ta làm chi?" Bạch Cảnh lượng lượng nói, hừ, chuyện nhỏ, ngươi còn làm bộ làm tịch với ta. Đối với việc bị Tiêu Táp giám thị, hắn cũng không tức giận nhiều, đối với cách làm người của Tiêu Táp, hắn hiểu có cử động này cũng không ngoài dự liệu, hắn chính là lo lắng bí mật của mình bị bại lộ.
“….Ta lo lắng cho ngươi." Trầm mặc một hồi, Tiêu Táp rối rắm nói một câu.
Bạch Cảnh đối với cái này hoàn toàn xem nhẹ, gặp loại vấn đề này, Tiêu Táp chỉ biết bán gậy gộc, không xuất được một cái rắm, muốn y thừa nhận sai lầm, đó là việc tuyệt không có khả năng, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Ngươi phái ai tới giám thị? Vì cái gì ta đây không phát hiện ai?"Không chỉ hắn, ngay cả Vương Học Binh và Tào Lỗi cũng không phát hiện, này thực không bình thường.
“Cameras." Biết Bạch Cảnh không truy cứu, Tiêu Táp cũng không giấu diếm, Bạch Cảnh ngộ, hắn nói mà, tiểu khu phòng thủ nghiêm ngặt, ngay cả phóng viên đều không vào được, Tiêu Táp vẫn là lái xe của hắn, lăn lộn quen mặt một người mới không bị ngăn trở, y làm sao có thể phái người vào giám thị, chờ ngoài cửa lớn còn không sai biệt lắm, trước kia hắn có thấy qua.
“Nữ nhân kia cùng ta không quan hệ, việc ngươi làm thế nào rồi?" Bạch Cảnh cười nhạt nói, không muốn làm Tiêu Táp hiểu lầm, mạt thế ngày một tới gần, hắn có một loại dự cảm bất hảo.
“Rất nhanh liền tốt." Tâm tình Tiêu Táp vô cùng vui sướng, Bạch Cảnh giải thích với hắn, vậy hắn có thể hay không cho rằng, mình ở trong lòng Bạch Cảnh, kỳ thật rất trọng yếu.
Đích xác rất trọng yếu, nhưng Bạch Cảnh sẽ không nói với y, bằng không, cái đuôi của y còn không nhếch lên cao, lấy tính tình bá đạo kia của y, đến lúc đó chẳng phải càng thêm không cố kỵ gì, nếu y được một tấc lại muốn tiến lên một thước, chịu thiệt là Bạch Cảnh, việc làm ăn lỗ vốn như vậy, Bạch Cảnh sẽ không làm.
“Ân, vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi." Thanh âm Bạch Cảnh thanh thúy, buồn bực ngày hôm qua liền trở thành hư không.
“Hảo!" Khóe môi Tiêu Táp cũng hiện ra một độ cong không nhìn rõ, ánh mắt Hàn Diễn đều thẳng táp, khoa trương mà ngạc nhiên hô to. ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Táp đảo qua liền câm miệng, có vài người a, chính là chưa bị thu thập đủ, Hàn Diễn còn không biết ngày khổ của hắn còn ở phía sau.
Bạch Cảnh cúp điện thoại, trực tiếp đi vào cửa kho hàng, kiểm tra chung quanh một chút, lúc này mới liên hệ với công ty cung ứng, nhà ai nhanh liền dùng nhà ấy trước, sau đó luân chuyển nhà khác, hắn cũng không sợ bị lộ. mở siêu thị muốn có nhiều lựa chọn cũng là việc đương nhiên.
Hắn bên này tiến hành đâu vào đấy, cách ngày, Tào Lỗi liền dẫn ba người đến, về phần người làm lúc trước, từ lúc Bạch Cảnh lên tiếng, đã bị Tào Lỗi một lần vung tay phát tiền phí vô cùng cao hứng đuổi đi.
Trong lòng Bạch Cảnh kinh ngạc, không nghĩ Tào Lỗi nhanh như vậy, hôm trước mới nói, hôm nay người đã tới rồi, mà còn là hai nam một nữ, trong đó một nam nhìn tuổi so với hắn còn nhỏ hơn, người nữ kia một đầu tóc ngắn lưu loát, nhìn ngược lại lại thấy có khả năng cao, chỉ là nói chiến hữu, hắn tin mới là lạ.
“Thiếu gia, chính là bọn họ." Vương Học Binh hơi có vẻ chột dạ, hôm trước khi hắn đáp lời, chính là thanh âm vang dội.
“Ngươi hảo, ta là Tần Dịch, bọn họ là đệ đệ của ta Tần Hạo và bạn gái Từ Lôi." Bộ dáng Tần Dịch thực trầm ổn, nhìn ra được là đã trải qua sóng gió, ánh mắt lộ ra cỗ tang thương, còn có một ít không biết làm sao đối mặt với sinh hoạt chôn cùng trong một khuông với tàn nhẫn.
“Tần Dịch? Tên này có chút quen tai—" Bạch Cảnh suy tư, hắn nhớ rõ mạt thế cũng có một Tần Dịch, sẽ không phải cùng người trước mặt có vấn đề gì đi, Tần Dịch kia rất lợi hại, lúc hắn là dị năng giả cấp một, người ta đã cấp ba.
Chính là Bạch Cảnh không biết, hắn vừa tùy ý hỏi, lại khiến cho bọn họ có phản ứng lớn như vậy, mắt Tần Dịch cau lại, thấy Vương Học Binh lắc đầu với mình, mới dần trần tĩnh lại, chính lad tư thế đứng thẳng không có buông lỏng đề phòng, bạn gái hắn thì gắt gao tựa vào trên người hắn, Bạch Cảnh đối với việc chiến đấu cũng không phải là tiểu bạch không biết gì, hai người này tuy là đứng không nhúc nhích, nhưng công phòng vừa vặn phối hợp, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra, về phần vị đệ đệ Tần Dịch kia lại càng thêm quá mức, che ở trước người Tần Dịch, hung tợn nhìn Bạch Cảnh, thật giống như Bạch Cảnh là kẻ thù không đội trời chung.
“Đây là có chuyện gì?" Bạch Cảnh kinh ngạc, ba người này hẳn là nhận lời mời mà tới đi.
Vương Học Binh xấu hổ: “Không có gì, bọn họ chỉ là rất khẩn trương thôi."
Bạch Cảnh lộ vẻ nghi hoặc, liếc bọn họ một cái không vui nói: “Cũng không phải tội phạm truy nã, làm gì mà khẩn trương."
“Ngươi không biết?" Vương Học Binh mở to hai mắt nhìn hắn, vẻ mặt hối hận.
“Ta vì cái gì phải biết." Bạch Cảnh nói xong đã cảm thấy không đúng, nhìn Vương Học Binh và Tào Lỗi, ngữ khí tuy có chút chần chừ nhưng lại mang theo vài phần khẳng định: “Chẳng lẽ ta đoán đúng rồi?"
Tào Lỗi không còn gì để nói, vỗ vỗ cái trán: “Ngươi đã không biết, làm sao lại nói tên hắn nghe quen tai?" Đại thiếu gia, ngài đây không phải là thành tâm dọa người sao?
Ba người Tần Dịch cũng biết đây là xảo lộng thành chuyên, trong lòng mặc dù hối hận nhưng lại càng thêm đề phòng, chỉ thấy Tào Lỗi cũng không nói chuyện cũ, bầu không khí cũng không còn giương cung bạt kiếm như vừa rồi.
Bạch Cảnh khinh thường bĩu môi: “Trùng tên, trùng họ cũng nhiều, nói đi, dính vào việc gì? Còn hai người các ngươi cũng thật là, sớm làm gì thì làm đi, về sau nhờ người nhớ nói rõ ràng trước."
Vương Học Binh vui vẻ, ngại ngùng sờ sờ đầu: “Trước có mọi người ở, chúng ta cũng không dám phiền toái, Tần Dịch là người tốt, thiếu gia yên tâm, chỉ cần chúng ta còn ở đây, nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi an toàn."
“Này sẽ không phiền toái sao?" Bạch Cảnh nhướn mày, chính là chờ những lời này, chính là tính tình những người kia còn phải từ từ tiếp xúc, hắn xác định muốn thuộc hạ, nhưng không nghe lời liền miễn.
Tào Lỗi không thể nhìn người yêu kinh ngạc, hai tay vội vàng nắm chặt, trừng Bạch Cảnh nói: “Ngươi xem rồi làm."
Bạch Cảnh vì hắn tức giận nở nụ cười, có việc cầu người còn đúng tình hợp lí như thế, không yên tâm hắn sao?
Tần Dịch nghe đối thoại như nói chuyện quần áo của bọn họ, trong lòng tự nhiên có đánh giá, vội vàng đứng dậy: “Thân thủ của ta coi như không tệ, Cảnh thiếu nếu tin tưởng, an toàn của ngươi giao cho ta."
Bạch Cảnh liếc hắn một cái, gật gật đầu, cuối cùng cũng có một kẻ hiểu chuyện, lại lười nhìn Tào Lỗi, nhân tiện nói: “Nói chuyện của ngươi đi."
Tần Dịch tuy không hiểu, nhưng từ thái độ của Bạch Cảnh, hắn nhìn ra được, Bạch Cảnh cũng không có cảm xúc khác, chính là giống như đơn thuần muốn biết, nguyên bản lúc Tào Lỗi điện báo nói, hắn cũng không muốn liên lụy người khác, nhưng không trụ được khuyên giải của Vương Học Binh, mà hắn còn có tiểu Hạo và Từ Lôi, chính mình cực khổ không quan hệ cũng không thể liên lụy bọn họ, ôm tâm tình thử xem, ngày hôm qua liền tới D thị, chỉ vì có chút do dự, cho nên hôm nay mới đến đây, không nghĩ vừa mới gặp mặt, chút nữa đã làm hỏng việc.
Bất quá hắn cũng hiểu được, Tào Lỗi mang hắn đến đây cũng không phải là không nắm chắc, thiếu niên này tuy nhìn ngạo mạn, nhưng đối với Tào Lỗi làm càn, tựa hồ cũng không có tức giận, trong lòng Tần Dịch yên tâm vài phần, lúc này mới bẳ đầu kể chuyện…
Bạch Cảnh nghe xong chỉ cảm thấy phi thường cẩu huyết, nguyên lai là chiến sĩ nhiệt huyết, đánh kẻ trộm, giương cao chính nghĩa, nhưng ai biết kẻ trộm kia là con trai của quan lớn, chiến sĩ không chỉ không được khen ngợi, mà còn phải trốn chết mọi nơi, rõ ràng là bắt kẻ trộm lại biến thành người bị nghi án giết người?
“Được rồi ta đã biết, về sau các ngươi ở lại nơi này, chuyện khác ta sẽ giải quyết." Bạch Cảnh thản nhiên nói, không quan tâm mà bán một cái nhân tình, nói như vậy, mạt thế đến, quan hệ của bọn họ không đơn giản là chủ và bảo tiêu, mà còn nhiều hơn là ân tình bên trong, để bọn họ không dám bất trung, mà ba người một nhà bọn họ đều ở đây, không có liên lụy, không có gánh nặng, thực tốt.
Trên mặt ba người Tần Dịch lộ rõ nét vui mừng, mặt Tần Hạo đỏ lên, tư thế vừa rồi của hắn quả thực giống cùng Bạch Cảnh liều mạng.
“Các ngươi cũng mệt mỏi, thu thập đồ vật xong liền nghỉ ngơi trước, việc của ta đây không nhiều lắm, không cần bảo hộ, các ngươi quản nhà quan trọng hơn."
“Không được, bảo vệ an toàn của thiếu gia là trách nhiệm của ta." Tần Dịch trước tiên không đồng ý, đã từng là quân nhân, thái độ rất nghiêm cẩn.
Bạch Cảnh khoát tay áo, cười trêu ghẹo: “Thân thủ của ta cũng không tệ lắm, hôm nào hoa chân múa tay cho ngươi coi."
“…." Cái này không chỉ Tần Dịch, mà ngay cả Tần Hạo và Từ Lôi đều kinh ngạc, bộ dáng da thịt Bạch Cảnh tinh tế, non mịn, thật sự không giống người luyện võ.
Tào Lỗi cười nói: “Không việc gì đừng đụng hắn, thiếu gia có việc sẽ phân phó, thời điểm khác nên làm gì thì làm cái ấy." Nói xong còn chẳng thèm để ý, ôm Vương Học Binh vào trong ngực.
Vương Học Binh nhất thời đỏ mặt, một khuỷu tay đánh qua, Tào Lỗi vội vàng tránh né.
Trải qua một phen nháo loạn này của bọn họ, không khí trong phòng cũng thoải mái hơn, Tần Dịch thật tâm hâm mộ, hai người bọn họ không phải bình thường đều làm việc như vậy đi, bất quá thực hiển nhiên đáp án là chính xác.
Sự tình cứ như vậy được quyết định, Bạch Cảnh cũng nghiêm túc, cùng ngày liền gọi điện cho Bạch Kính Thành, nghe xong phân tích của Tào Lỗi, hiện tại hắn làm phiền ba ba, một chút áp lực cũng không có.
Không quá mấy ngày nữa, Tiêu Táp liền trở về D thị, trên đường gặp một ít phiền toái, cũng may không có vấn đề gì lớn, súng ống đạn dược hiện tại đều vứt ở nhà xưởng thành nam.
Trong lòng Bạch Cảnh thực cao hứng, cùng ngày liền mang thủ hạ mới đi lấy hàng, xung quanh kho hàng có không ít người canh giữ, Bạch Cảnh nhìn thấy trước tiên chính là Hàn Diễn thần sắc khinh thường trừng mình.
Một ánh mắt cũng không đảo qua, hắn không phải là Bạch Cảnh kiếp trước, tiếp đó trực tiếp để người dọn hàng, về phần người hắn mang đi, đương nhiên là lái xe đến đem về.
Có Tiêu lão đại tọa trấn, không người nào có ý nghĩ khác, Bạch Cảnh đối với súng ống đạn dược không hiểu lắm, nhưng nhìn Tào Lỗi và Vương Học Binh cứng họng, còn nóng lòng muốn thử, liền biết đó là thứ đồ chơi tốt.
Chính là thái độ của Tần Dịch lại khiến Bạch Cảnh có chút nghiền ngẫm, nếu nói Tần Dịch cũng là vì phạm tội gia đình quan lại mà bị bức vào đường cùng, nhưng nhìn vẻ mặt hắn đối với việc mình mua súng ống đạn dược, cũng không có chán ghét, chỉ đảm đương lái xe, tuy rằng hắn trầm mặc không nói gì, lại khiến người khác cảm giác rất có trách nhiệm.
Bất quá như vậy là tốt nhất, Bạch Cảnh âm thầm nghĩ, một người biến hóa lớn như vậy, khẳng định là chịu kích thích, nói không chính xác chính là quan trường hắc ám, cho nên nản lòng thoái chí, cỗ tàn nhẫn sâu trong Tần Dịch kia không phải là giả, cũng do là bị người làm tổn thương đi, nghĩ vậy, Bạch Cảnh cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nữa, trong tận thế, tâm tính này của Tần Dịch thực tốt.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng năm, thời tiết bỗng nhiên trầm xuống, mưa nhỏ liên miên không ngừng.
Nhìn TV đưa tin, chỗ nào phát sinh động dất, chỗ nào có đất đá trôi, trong lòng Bạch Cảnh bất an, chung quy cảm thấy ngực thật trầm như bị tảng đá lớn đè nặng, cơ hồ không thở nổi, tâm tình trở nên âm u giống như thời tiết.
Tác giả :
Dạ Du