Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 23: Trong nhà
Thử thử vỏ xe không tồi, Bạch Cảnh lúc này mới mở cửa xe, Tào Lỗi vội vàng đuổi theo, đứng ở cửa nhà hàng vừa nhìn thấy tình huống này, vội bay nhanh qua, một đầu tiến vào trong xe khí cũng không suyễn, động tác nhanh chóng khiến Bạch Cảnh cảm thấy bất khả tư nghị.
Thấy hắn lên xe, dưới chân Bạch Cảnh giẫm ga, trong lòng thực vừa lòng, xe này tính năng thực tốt, Tào Lỗi cho một ánh mắt xem thường, oán hận trừng Bạch Cảnh, hắn chỉ biết nếu không chạy nhanh, thiếu gia tuyệt đối vứt bỏ hắn, ngươi nói bảo tiêu hắn có phải là sao chổi không, không chỉ phải quan tâm an toàn của thiếu gia, còn phải tùy thời, tùy chỗ chuẩn bị làm bảo mẫu tốt, mà nếu không lưu ý sẽ bị thiếu gia vứt bỏ, mệt hắn lúc trước còn lo lắng thiếu gia, lương tâm đều bị chó ăn.
“Di? Thiếu gia, hành lí của ngươi đâu?" Ngồi trên xe, Vương Học Binh mới phát hiện hai tay thiếu gia trống trơn.
“Không mang." Bạch Cảnh lười biếng đáp, lúc này mới nhớ tới, trên đường để cho tiện, hắn đã sớm đem đồ dùng để vào không gian.
Vương Học Binh không còn lời gì để nói, Tào Lỗi lộ ra biểu tình quả nhiên thế, đối với câu trả lời của Bạch Cảnh ngược lại không cảm thấy gì kỳ quái, thiếu gia mang theo hành lí, bọn họ lại thấy không bình thường.
Vương Học Binh vô cùng đau đớn, nếu hắn nhớ không lầm, thiếu gia từng nói với hắn mua ngọc thạch, nhưng nhìn bộ dáng này của thiếu gia, hắn nhược nhược hỏi một câu: “Vậy ngọc thạch ngươi mua đâu?"
Bạch Cảnh bĩu môi: “Không có." Hắn đây chính là nói lời thật, ngọc thạch biến mất ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Vương Học Binh ngẩn ngơ, không có là có ý gì.
Bạch Cảnh không để ý đến bộ dạng ngây ngốc của hắn, có một số việc giải thích cũng không thông, cũng may Vương Học Binh không hỏi nhiều, cho rằng thiếu gia lại bại gia, trên đường dạo một vòng, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Bạch Cảnh mới chậm rì rì lái xe về nhà, đã lâu không trở về, thấy hoàn cảnh xung quanh lại khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Trực tiếp đem xe đỗ ở ga ra, bên tai truyền đến một thanh âm lải nhải: “Đừng tưởng rằng có thiếu gia làm chỗ dựa, là các ngươi có thể hoành hành vô kỵ, có còn để quy củ của quản gia vào mắt hay không, thiếu gia là tâm địa tốt, không hiểu chuyện, mới đối với các ngươi khoan dung, lão gia đưa xe này tới, thiếu gia cũng chưa nhìn, các ngươi liền lái nơi nơi chạy loạn, các ngươi còn thật tưởng đây là nhà mình sao?"
Bạch Cảnh liếc Vương Học Binh một cái, ý bảo đã xảy ra chuyện gì?
Vương Học Binh lắc lắc đầu, kỳ thực hắn cũng rất vô tội, dù sao chính là Trần mụ nhìn hắn không vừa mắt, mấy ngày này tìm không ít việc.
Tào Lỗi nhướn mày, châm chọc nhìn phía ngoài cửa sổ xe: “Này bà già, thiếu gia nói không cần để ý tới, chúng ta đương nhiên nghe theo phân phó."
Vương Học Binh huých hắn một cái, ánh mắt trợn tròn, hắn ăn nói như thế nào không có kiêng nể gì vậy, dù sao Trần mụ tốt xấu gì cũng nuôi thiếu gia từ nhỏ đến lớn.
Bạch Cảnh cũng không nhìn hắn, đối với Tào Lỗi gật gật đầu, đồng ý nói: “Ân không cần để ý tới nàng, các ngươi là bảo tiêu, nàng còn chưa có tư cách quản đến trên đầu các ngươi."
“Thiếu gia, ngươi cùng Trần mụ….có phải hay không…." Vương Học Binh do dự một chút chần chừ hỏi, tuy rằng sớm phát hiện thiếu gia bất mãn Trần mụ, nhưng biểu hiện ra ngoài rõ ràng như thế là lần đầu tiên, hắn có chút không hiểu, thiếu gia không phải nghe lời Trần mụ nhất sao, như thế nào mà nói Trần mụ cũng theo hắn 11 năm.
Bạch Cảnh trào phúng mỉm cười, khóe môi lạnh nhạt cong lên: “Nàng là người củ ai, các ngươi không biết?"
Vương Học Binh ngẩn người, miệng chữ o, nhìn bộ dáng thật hoàn toàn không biết gì cả, Tào Lỗi trong lòng hiểu rõ, khó trách thiếu gia biển đổi lớn như vậy, thì ra là thế, bất quá thiếu gia có thể nhẫn đến bây giờ còn chưa bùng phát, trong lòng hắn thực sự có vài phần bội phục.
Bạch Cảnh nhìn hai người trước mắt, trong lòng cũng hiểu được, tình cảm của Vương Học Binh được Tào Lỗi bảo hộ quá tốt, sốt ruột gì đó như thế nào sẽ cho hắn biết. Dời trước Vương Học Binh cũng là mơ mơ màng màng như vậy, chỉ làm hết chức trách của chính mình cái khác mặc kệ, kỳ thật Vương Học Binh đơn thuần bên cạnh có một Tào Lỗi tính tình như vậy cũng không tồi.
Mở cửa xe, Bạch Cảnh bước ra nửa bước, thanh âm nhắc đi nhắc lại bên trong liền biến thành kinh hô: “Thiếu gia, ngươi đã trở lại, như thế nào không gọi điện thoại báo trước, mau tới để ta kiểm tra xem…."
“Ta thực tốt, có hơi mệt, về phòng trước." Bạch Cảnh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nửa năm không gặp, Trần mụ dường như không chút thay đổi, nhay cả ngữ khí nói với hắn cũng vẫn là loại thân thiết mang theo vài phần trách cứ, nghe sẽ làm lòng người sinh ra lo lắng, ngữ khí thành thục không có một tia ngăn cách, cũng không có một tia mới lạ, giống như mình thường xuyên cùng nàng liên hệ.
“Hảo, hảo, hảo, ta lập tức để người đi chuẩn bị nước nóng, mấy ngày nay ở bên ngoài, khẳng định ăn không ít khổ cực đi, ngươi sao có thể ngay cả bảo tiêu cũng không mang theo, cũng không gọi điện thoại về, ta nói nha, lúc trước không nên để hai người bọn họ đi theo ngươi, Tề Quân thật tốt, ngươi xem ngươi gầy này, cũng đen đi, ngươi nếu có việc gì ta biết ăn nói thế nào với Lâm tiểu thư."
“Ngươi nhận thức mẹ ta?" Bạch Cảnh ngẩng đầu, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen trở nên thâm thúy, u ám, trước kia hắn thế nào không biết, Trần mụ dĩ nhiên lại nhận thức mẹ hắn.
Ánh mắt Trần mụ né tránh, cười gượng hai tiếng: “Cũng không phải, Lâm tiểu thư là một người tốt, nếu lúc trước không nhờ có nàng, cô nhi quả phụ chúng ta thật không biết sống như thế nào."
“Nói nghe một chút, ta muốn biết chuyện về mẹ." Biểu tình của Bạch Cảnh trầm như nước, trong lòng dậy sóng mãnh liệt, Trần mụ cho rằng nói đến mẹ, hắn sẽ đối xử khác với nàng sao? Trước có thể sẽ như thế, hiện tại trong lòng hắn chỉ cảm thấy giận dữ, nếu mẹ đã giúp nàng, vậy tại sao nàng lại có thể đẩy mình vào con đường chết, nàng so với Bạch Kính Thành càng không thể tha thứ!
“Lâm tiểu thư nha, là một người rất xinh đẹp, cũng rất thiện lương, lúc ấy ngươi còn chưa sinh ra, vị kia nhà ta vừa mới đi, đẻ lại cho ta và Cường tử một đồng nợ lớn, lúc đó Cường tử mới hai tuổi, sinh bệnh lại không có tiền, bác sĩ cường ngạnh muốn ta trả tiền phí mới chữa bệnh, lúc ấy ta ở trong bệnh viện ôm Cường tử khóc, sau cũng là mẹ ngươi thấy mẹ con chúng ta đáng thương, mới hỗ trợ tiền khám bệnh, sau đó còn giúp ta tìm một công việc để mẹ con ta có con đường sống, lần thứ hai nhìn thấy nàng, lúc ấy đã có ngươi, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ ta, còn chào hỏi, sau nghe nói nàng qua đời, ta nghĩ ngươi chỉ mới lớn như vậy phải làm như thế nào a, vừa nghe lão gia mướn người chăm sóc, ta công việc cũng bỏ vội vàng chạy tới, nhìn ngươi càng ngày càng trưởng thành, ta nghĩ Lâm tiểu thư trên trời có linh thiêng hẳn là cũng rất vui mừng đi."
Lời nói của Trần mụ thâm tình sâu sắc, cảm động lòng người, nhưng Bạch Cảnh nghe chỉ thấy chán ngấy, chỉ sợ mấy câu sau mới là trọng điểm đi, nếu như không có trọng sinh, nghe những lời nói này, Bạch Cảnh nghĩ cho dù Trần mụ phạm sai lầm, nhưng nhìn việc nàng ngay cả công việc cũng không làm chạy tới chăm sóc mình, vô luận thế nào cũng sẽ tha thứ đi, mà còn có thể sinh vài phần áy náy, chính là…
Bạch Cảnh cười lạnh, hắn hiện tại cũng không phải đại thiếu gia cô tri kiếp trước, Trần mụ chiếu cố hắn một tháng để được nhà xưởng hơn nửa năm, cái gì mà từ bỏ công việc, người hướng chỗ cao mà tiến, là chuyện thường tình, chính là giả vở tình cảm khiến cho người cảm giác ghê tởm, nguyên bản còn muốn biết một ít chuyện của mẹ, nhưng liếc mắt nhìn Trần mụ một cái bỗng nhiên không còn hứng thú, chính là trong lòng có chút ngạc nhiên: “Trước kia như thế nào không nghe thấy ngươi nói?"
Nụ cười của Trần mụ cứng đờ, Bạch Cảnh hiểu rõ cười cười: “Là ba ba ta bảo ngươi không được nói?"
“Không…..không là…, trước kia thiếu gia còn nhỏ, ta không nhớ tới việc này, chính là mấy ngày nay không thấy, phát hiện thiếu gia trưởng thành, nhớ tới Lâm tiểu thư, nàng hẳn là ở trên đó nhìn ngươi…"
“Ba!" Bạch Cảnh trực tiếp đóng cửa lại, lười nghe nàng nói bậy, Giữa ba ba và mẹ, hắn không nghĩ so đo ai với ai, trừ bỏ ba ba ra hắn không nghĩ ra còn có ai có thể làm cho người bên cạnh mình đối với việc của mẹ ngậm miệng không nói, kia chính là kịch cẩu huyết trong phim truyền hình, ba ba nghĩ không cho hắn biết là sợ hắn sinh ra oán hận, chính là, đời trước có lẽ hắn sẽ hận, nhưng đời này thật sự không quan trọng, sau khi mạt thế đến, có thể sống sót hay không còn khó nói, có ai còn có tâm tình đeo tình cảm phức tạp như vậy trên lưng.
Trở về phòng tắm rửa xong, hắn cũng không có lên giường nghỉ ngơi, ngước lại cầm lấy điện thoại, nghĩ nghĩ lại buông, lấy di động ra, số di động của hắn từ lúc rời khỏi D thị liền đổi, hết thảy di động dùng trong nhà hắn không yên tâm, ai biết di động có bị nghe lén hay không?
Mở danh bạ, tra tìm một chút trong đám dãy số không nhiều lắm, trực tiếp bấm số của Hạ Dũng, mục đích chủ yếu hắn trở về lần này, trừ bỏ đám dược liệu ra còn lại chính là súng ống đạn dược, sau đó hắn lại tính toán đi ra ngoài một chuyến, vật tư hiện tại không chiếm cứ vị trí nhiều lắm trong không gian, nhưng mười mấy người dùng một hai năm cũng không thành vấn đề, chẳng qua xăng và khí than, cho dù là giấy vệ sinh, đồ vật này dùng một ít chính là thiếu một ít, nhất định phải mua nhiều, càng nhiều càng tốt.
Bạch Cảnh nghĩ, có lẽ hắn nên suy nghĩ một chút có nên mua một máy sản xuất giấy vệ sinh về….
Không quá một hồi, điện thoại kêu vài tiếng, bên kia liền có người nghe.
“Uy? Ngươi hảo!" Âm thanh tràm thấp mà ổn trọng truyền tới, còn mang theo áp lực thản nhiên.
Bạch Cảnh ngẩn người, Hạ Dũng trong ấn tượng của hắn cho tới bây giờ đều là ôn nhuận như ngọc, nói chuyện khiến người nghe cảm thấy như mộc xuân phong, hiện tại nghe hắn mãnh liệt lại nghiêm túc như vậy, nếu không phải là thanh âm không thay đổi, Bạch Cảnh còn tưởng gọi lộn số.
“Ta là Bạch Cảnh." Thản nhiên nói một câu, trực tiếp nói tên.
Hạ Dũng nguyên bản có chút không kiên nhẫn, tâm tình phiền muộn, vừa nghe là điện thoại của Bạch Cảnh cả người như đánh máu gà, tinh thần tỉnh táo, ngay cả thanh âm cũng trở nên nhu hòa, trong giây lát như lại biến thành một vị quân tử ôn văn nho nhã: “Là Cảnh thiếu a, ngươi rốt cuộc gọi điện thoại tới, đồ vật ngươi muốn ta đều chuẩn bị tốt, còn muốn đa tạ Cảnh thiếu lần trước hỗ trợ."
Trong lòng Bạch Cảnh ác hàn, cho nên mới nói, hắn không muốn cùng người như thế giao tiếp, sắc mặt biến quá nhanh, thản nhiên “ân!" một tiếng nói: “Ngày mai ta tới lấy, ngươi chọn thời gian."
Bên kia Hạ Dũng chần chờ trong chốc lát: “Ngày mai a…"
“Có vấn đề gì sao?" Bạch Cảnh nhíu nhíu mày.
“Không, không thành vấn đề, chính là buổi chiều ngày mai được không? Buổi sáng ta có một ca giải phẫu."
Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, cũng không có cự tuyệt, lần này lấy hàng kỳ thật không cần Hạ Dũng tự mình ra mặt, chỉ cần nói với mình địa chỉ phái người tới là xong, nhưng nghĩ tới Hạ Dũng giúp vội, hắn cái loại người này, trong đầu thất cong bát nhiễu rất nhiều, lần này không biết lại có chuyện gì, bất quá đồ dùng y dược nhiều hơn hắn cũng không ghét bỏ, dù sao cũng chỉ gặp mặt hắn cũng không chịu thiệt, mà người Hạ Dũng nhận thức cũng rất phức tạp, có lẽ hắn nên ngẫm lại biện pháp, để Hạ Dũng bắc cầu, giật dây mua súng ống đạn dược, nói cách khác muốn tìm người trung gian quả thật có chút khó khăn.
Chính là Bạch Cảnh không biết, hắn vừa mới cúp điện thoại, Hạ Dũng xoay người liền bấm số của Tiêu Táp, trên mặt còn cười giảo hoạt như hồ ly.
Thấy hắn lên xe, dưới chân Bạch Cảnh giẫm ga, trong lòng thực vừa lòng, xe này tính năng thực tốt, Tào Lỗi cho một ánh mắt xem thường, oán hận trừng Bạch Cảnh, hắn chỉ biết nếu không chạy nhanh, thiếu gia tuyệt đối vứt bỏ hắn, ngươi nói bảo tiêu hắn có phải là sao chổi không, không chỉ phải quan tâm an toàn của thiếu gia, còn phải tùy thời, tùy chỗ chuẩn bị làm bảo mẫu tốt, mà nếu không lưu ý sẽ bị thiếu gia vứt bỏ, mệt hắn lúc trước còn lo lắng thiếu gia, lương tâm đều bị chó ăn.
“Di? Thiếu gia, hành lí của ngươi đâu?" Ngồi trên xe, Vương Học Binh mới phát hiện hai tay thiếu gia trống trơn.
“Không mang." Bạch Cảnh lười biếng đáp, lúc này mới nhớ tới, trên đường để cho tiện, hắn đã sớm đem đồ dùng để vào không gian.
Vương Học Binh không còn lời gì để nói, Tào Lỗi lộ ra biểu tình quả nhiên thế, đối với câu trả lời của Bạch Cảnh ngược lại không cảm thấy gì kỳ quái, thiếu gia mang theo hành lí, bọn họ lại thấy không bình thường.
Vương Học Binh vô cùng đau đớn, nếu hắn nhớ không lầm, thiếu gia từng nói với hắn mua ngọc thạch, nhưng nhìn bộ dáng này của thiếu gia, hắn nhược nhược hỏi một câu: “Vậy ngọc thạch ngươi mua đâu?"
Bạch Cảnh bĩu môi: “Không có." Hắn đây chính là nói lời thật, ngọc thạch biến mất ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Vương Học Binh ngẩn ngơ, không có là có ý gì.
Bạch Cảnh không để ý đến bộ dạng ngây ngốc của hắn, có một số việc giải thích cũng không thông, cũng may Vương Học Binh không hỏi nhiều, cho rằng thiếu gia lại bại gia, trên đường dạo một vòng, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Bạch Cảnh mới chậm rì rì lái xe về nhà, đã lâu không trở về, thấy hoàn cảnh xung quanh lại khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Trực tiếp đem xe đỗ ở ga ra, bên tai truyền đến một thanh âm lải nhải: “Đừng tưởng rằng có thiếu gia làm chỗ dựa, là các ngươi có thể hoành hành vô kỵ, có còn để quy củ của quản gia vào mắt hay không, thiếu gia là tâm địa tốt, không hiểu chuyện, mới đối với các ngươi khoan dung, lão gia đưa xe này tới, thiếu gia cũng chưa nhìn, các ngươi liền lái nơi nơi chạy loạn, các ngươi còn thật tưởng đây là nhà mình sao?"
Bạch Cảnh liếc Vương Học Binh một cái, ý bảo đã xảy ra chuyện gì?
Vương Học Binh lắc lắc đầu, kỳ thực hắn cũng rất vô tội, dù sao chính là Trần mụ nhìn hắn không vừa mắt, mấy ngày này tìm không ít việc.
Tào Lỗi nhướn mày, châm chọc nhìn phía ngoài cửa sổ xe: “Này bà già, thiếu gia nói không cần để ý tới, chúng ta đương nhiên nghe theo phân phó."
Vương Học Binh huých hắn một cái, ánh mắt trợn tròn, hắn ăn nói như thế nào không có kiêng nể gì vậy, dù sao Trần mụ tốt xấu gì cũng nuôi thiếu gia từ nhỏ đến lớn.
Bạch Cảnh cũng không nhìn hắn, đối với Tào Lỗi gật gật đầu, đồng ý nói: “Ân không cần để ý tới nàng, các ngươi là bảo tiêu, nàng còn chưa có tư cách quản đến trên đầu các ngươi."
“Thiếu gia, ngươi cùng Trần mụ….có phải hay không…." Vương Học Binh do dự một chút chần chừ hỏi, tuy rằng sớm phát hiện thiếu gia bất mãn Trần mụ, nhưng biểu hiện ra ngoài rõ ràng như thế là lần đầu tiên, hắn có chút không hiểu, thiếu gia không phải nghe lời Trần mụ nhất sao, như thế nào mà nói Trần mụ cũng theo hắn 11 năm.
Bạch Cảnh trào phúng mỉm cười, khóe môi lạnh nhạt cong lên: “Nàng là người củ ai, các ngươi không biết?"
Vương Học Binh ngẩn người, miệng chữ o, nhìn bộ dáng thật hoàn toàn không biết gì cả, Tào Lỗi trong lòng hiểu rõ, khó trách thiếu gia biển đổi lớn như vậy, thì ra là thế, bất quá thiếu gia có thể nhẫn đến bây giờ còn chưa bùng phát, trong lòng hắn thực sự có vài phần bội phục.
Bạch Cảnh nhìn hai người trước mắt, trong lòng cũng hiểu được, tình cảm của Vương Học Binh được Tào Lỗi bảo hộ quá tốt, sốt ruột gì đó như thế nào sẽ cho hắn biết. Dời trước Vương Học Binh cũng là mơ mơ màng màng như vậy, chỉ làm hết chức trách của chính mình cái khác mặc kệ, kỳ thật Vương Học Binh đơn thuần bên cạnh có một Tào Lỗi tính tình như vậy cũng không tồi.
Mở cửa xe, Bạch Cảnh bước ra nửa bước, thanh âm nhắc đi nhắc lại bên trong liền biến thành kinh hô: “Thiếu gia, ngươi đã trở lại, như thế nào không gọi điện thoại báo trước, mau tới để ta kiểm tra xem…."
“Ta thực tốt, có hơi mệt, về phòng trước." Bạch Cảnh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nửa năm không gặp, Trần mụ dường như không chút thay đổi, nhay cả ngữ khí nói với hắn cũng vẫn là loại thân thiết mang theo vài phần trách cứ, nghe sẽ làm lòng người sinh ra lo lắng, ngữ khí thành thục không có một tia ngăn cách, cũng không có một tia mới lạ, giống như mình thường xuyên cùng nàng liên hệ.
“Hảo, hảo, hảo, ta lập tức để người đi chuẩn bị nước nóng, mấy ngày nay ở bên ngoài, khẳng định ăn không ít khổ cực đi, ngươi sao có thể ngay cả bảo tiêu cũng không mang theo, cũng không gọi điện thoại về, ta nói nha, lúc trước không nên để hai người bọn họ đi theo ngươi, Tề Quân thật tốt, ngươi xem ngươi gầy này, cũng đen đi, ngươi nếu có việc gì ta biết ăn nói thế nào với Lâm tiểu thư."
“Ngươi nhận thức mẹ ta?" Bạch Cảnh ngẩng đầu, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen trở nên thâm thúy, u ám, trước kia hắn thế nào không biết, Trần mụ dĩ nhiên lại nhận thức mẹ hắn.
Ánh mắt Trần mụ né tránh, cười gượng hai tiếng: “Cũng không phải, Lâm tiểu thư là một người tốt, nếu lúc trước không nhờ có nàng, cô nhi quả phụ chúng ta thật không biết sống như thế nào."
“Nói nghe một chút, ta muốn biết chuyện về mẹ." Biểu tình của Bạch Cảnh trầm như nước, trong lòng dậy sóng mãnh liệt, Trần mụ cho rằng nói đến mẹ, hắn sẽ đối xử khác với nàng sao? Trước có thể sẽ như thế, hiện tại trong lòng hắn chỉ cảm thấy giận dữ, nếu mẹ đã giúp nàng, vậy tại sao nàng lại có thể đẩy mình vào con đường chết, nàng so với Bạch Kính Thành càng không thể tha thứ!
“Lâm tiểu thư nha, là một người rất xinh đẹp, cũng rất thiện lương, lúc ấy ngươi còn chưa sinh ra, vị kia nhà ta vừa mới đi, đẻ lại cho ta và Cường tử một đồng nợ lớn, lúc đó Cường tử mới hai tuổi, sinh bệnh lại không có tiền, bác sĩ cường ngạnh muốn ta trả tiền phí mới chữa bệnh, lúc ấy ta ở trong bệnh viện ôm Cường tử khóc, sau cũng là mẹ ngươi thấy mẹ con chúng ta đáng thương, mới hỗ trợ tiền khám bệnh, sau đó còn giúp ta tìm một công việc để mẹ con ta có con đường sống, lần thứ hai nhìn thấy nàng, lúc ấy đã có ngươi, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ ta, còn chào hỏi, sau nghe nói nàng qua đời, ta nghĩ ngươi chỉ mới lớn như vậy phải làm như thế nào a, vừa nghe lão gia mướn người chăm sóc, ta công việc cũng bỏ vội vàng chạy tới, nhìn ngươi càng ngày càng trưởng thành, ta nghĩ Lâm tiểu thư trên trời có linh thiêng hẳn là cũng rất vui mừng đi."
Lời nói của Trần mụ thâm tình sâu sắc, cảm động lòng người, nhưng Bạch Cảnh nghe chỉ thấy chán ngấy, chỉ sợ mấy câu sau mới là trọng điểm đi, nếu như không có trọng sinh, nghe những lời nói này, Bạch Cảnh nghĩ cho dù Trần mụ phạm sai lầm, nhưng nhìn việc nàng ngay cả công việc cũng không làm chạy tới chăm sóc mình, vô luận thế nào cũng sẽ tha thứ đi, mà còn có thể sinh vài phần áy náy, chính là…
Bạch Cảnh cười lạnh, hắn hiện tại cũng không phải đại thiếu gia cô tri kiếp trước, Trần mụ chiếu cố hắn một tháng để được nhà xưởng hơn nửa năm, cái gì mà từ bỏ công việc, người hướng chỗ cao mà tiến, là chuyện thường tình, chính là giả vở tình cảm khiến cho người cảm giác ghê tởm, nguyên bản còn muốn biết một ít chuyện của mẹ, nhưng liếc mắt nhìn Trần mụ một cái bỗng nhiên không còn hứng thú, chính là trong lòng có chút ngạc nhiên: “Trước kia như thế nào không nghe thấy ngươi nói?"
Nụ cười của Trần mụ cứng đờ, Bạch Cảnh hiểu rõ cười cười: “Là ba ba ta bảo ngươi không được nói?"
“Không…..không là…, trước kia thiếu gia còn nhỏ, ta không nhớ tới việc này, chính là mấy ngày nay không thấy, phát hiện thiếu gia trưởng thành, nhớ tới Lâm tiểu thư, nàng hẳn là ở trên đó nhìn ngươi…"
“Ba!" Bạch Cảnh trực tiếp đóng cửa lại, lười nghe nàng nói bậy, Giữa ba ba và mẹ, hắn không nghĩ so đo ai với ai, trừ bỏ ba ba ra hắn không nghĩ ra còn có ai có thể làm cho người bên cạnh mình đối với việc của mẹ ngậm miệng không nói, kia chính là kịch cẩu huyết trong phim truyền hình, ba ba nghĩ không cho hắn biết là sợ hắn sinh ra oán hận, chính là, đời trước có lẽ hắn sẽ hận, nhưng đời này thật sự không quan trọng, sau khi mạt thế đến, có thể sống sót hay không còn khó nói, có ai còn có tâm tình đeo tình cảm phức tạp như vậy trên lưng.
Trở về phòng tắm rửa xong, hắn cũng không có lên giường nghỉ ngơi, ngước lại cầm lấy điện thoại, nghĩ nghĩ lại buông, lấy di động ra, số di động của hắn từ lúc rời khỏi D thị liền đổi, hết thảy di động dùng trong nhà hắn không yên tâm, ai biết di động có bị nghe lén hay không?
Mở danh bạ, tra tìm một chút trong đám dãy số không nhiều lắm, trực tiếp bấm số của Hạ Dũng, mục đích chủ yếu hắn trở về lần này, trừ bỏ đám dược liệu ra còn lại chính là súng ống đạn dược, sau đó hắn lại tính toán đi ra ngoài một chuyến, vật tư hiện tại không chiếm cứ vị trí nhiều lắm trong không gian, nhưng mười mấy người dùng một hai năm cũng không thành vấn đề, chẳng qua xăng và khí than, cho dù là giấy vệ sinh, đồ vật này dùng một ít chính là thiếu một ít, nhất định phải mua nhiều, càng nhiều càng tốt.
Bạch Cảnh nghĩ, có lẽ hắn nên suy nghĩ một chút có nên mua một máy sản xuất giấy vệ sinh về….
Không quá một hồi, điện thoại kêu vài tiếng, bên kia liền có người nghe.
“Uy? Ngươi hảo!" Âm thanh tràm thấp mà ổn trọng truyền tới, còn mang theo áp lực thản nhiên.
Bạch Cảnh ngẩn người, Hạ Dũng trong ấn tượng của hắn cho tới bây giờ đều là ôn nhuận như ngọc, nói chuyện khiến người nghe cảm thấy như mộc xuân phong, hiện tại nghe hắn mãnh liệt lại nghiêm túc như vậy, nếu không phải là thanh âm không thay đổi, Bạch Cảnh còn tưởng gọi lộn số.
“Ta là Bạch Cảnh." Thản nhiên nói một câu, trực tiếp nói tên.
Hạ Dũng nguyên bản có chút không kiên nhẫn, tâm tình phiền muộn, vừa nghe là điện thoại của Bạch Cảnh cả người như đánh máu gà, tinh thần tỉnh táo, ngay cả thanh âm cũng trở nên nhu hòa, trong giây lát như lại biến thành một vị quân tử ôn văn nho nhã: “Là Cảnh thiếu a, ngươi rốt cuộc gọi điện thoại tới, đồ vật ngươi muốn ta đều chuẩn bị tốt, còn muốn đa tạ Cảnh thiếu lần trước hỗ trợ."
Trong lòng Bạch Cảnh ác hàn, cho nên mới nói, hắn không muốn cùng người như thế giao tiếp, sắc mặt biến quá nhanh, thản nhiên “ân!" một tiếng nói: “Ngày mai ta tới lấy, ngươi chọn thời gian."
Bên kia Hạ Dũng chần chờ trong chốc lát: “Ngày mai a…"
“Có vấn đề gì sao?" Bạch Cảnh nhíu nhíu mày.
“Không, không thành vấn đề, chính là buổi chiều ngày mai được không? Buổi sáng ta có một ca giải phẫu."
Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, cũng không có cự tuyệt, lần này lấy hàng kỳ thật không cần Hạ Dũng tự mình ra mặt, chỉ cần nói với mình địa chỉ phái người tới là xong, nhưng nghĩ tới Hạ Dũng giúp vội, hắn cái loại người này, trong đầu thất cong bát nhiễu rất nhiều, lần này không biết lại có chuyện gì, bất quá đồ dùng y dược nhiều hơn hắn cũng không ghét bỏ, dù sao cũng chỉ gặp mặt hắn cũng không chịu thiệt, mà người Hạ Dũng nhận thức cũng rất phức tạp, có lẽ hắn nên ngẫm lại biện pháp, để Hạ Dũng bắc cầu, giật dây mua súng ống đạn dược, nói cách khác muốn tìm người trung gian quả thật có chút khó khăn.
Chính là Bạch Cảnh không biết, hắn vừa mới cúp điện thoại, Hạ Dũng xoay người liền bấm số của Tiêu Táp, trên mặt còn cười giảo hoạt như hồ ly.
Tác giả :
Dạ Du