Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 2: Chuyện cũ
Khóe môi Bạch Cảnh nhếch lên một chút trào phúng, lại nói tiếp hắn vẫn là thái tử gia đâu, chỉ tiếc lại là con riêng, cha đối với hắn cũng không sai với điều kiện ưu tiên là không được có xung đột với vợ chính.
Cơm nước xong, Bạch Cảnh nhanh chóng lên lầu, hắn muốn kiểm tra không gian, đây chính là đảm bảo lớn nhất cho sinh hoạt về sau của hắn.
Đóng cửa phòng, Bạch Cảnh khẩn cấp muốn tiến vào không gian, chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy gì, Bạch Cảnh chưa từ bỏ ý định, hắn rõ ràng có thể cảm thấy không gian tồn tại, tâm niệm vừa chuyển, thử thí nghiệm vật phẩm trên bàn, quả nhiên một chén trà thu vào,ngay sau đó, cảm giác hư thoát vô lực truyền đến, não bộ càng đau đớn. Bạch Cảnh không dám vọng động, ngồi ở trên giường, bắt đầu vận hành theo nội công nhân viên sở nghiên cứu tìm ra, sau một vòng chu thiên cảm giác tốt hơn một chút.
Bạch Cảnh cau mày, hắn nghĩ hắn đã biết vì cái gì mà tinh thần lực của hắn là cấp 0 nhưng không gian lại có 8 mẫu đất.
Sau khi trọng sinh, thân thể hắn không có trải qua rèn luyện của tận thế, không chịu nổi tinh thần lực khổng lồ, hơn nữa cái thực nghiêm cuối cùng kia thành công, nếu không không gian của hắn cũng sẽ không lớn như vậy, chỉ là người lại chết. Tuy rằng không rõ vì cái gì lại trở về một năm trước mạt thế nhưng không gian vận chuyển cần có tinh thần lực chống đỡ, không gian của hắn sở dĩ không có biến mất tất cả đều là công lao của tinh thần lực, cho nên hắn mới có thể đau đầu như vậy, lúc nào cũng có cảm giác tinh thần lực hao hết.
Nghĩ thông suốt một cửa này, Bạch Cảnh cũng không khẩn trương, tinh thần lực có thể chậm rãi rèn luyện, hắn tự tin có thể trước lúc mat thế đến có thể đem tinh thần lực luyện đến cấp 1. Lại nói tiếp, hắn còn muốn cảm tạ người của sở nghiên cứu, tận thế lương thực từ từ khan hiếm, bọn họ chỉ ước gì mình nhanh chóng tiến cấp, biện pháp ngạc nhiên, cổ quái gì cũng đều dùng.
Sau khi mạt thế bùng nổ, rất nhiều võ cổ thế gia giấu mình tập trung trong tầng lớp thị dân bắt đầu hiển lộ mũi nhọn, bọn họ tiến giai tuy rằng không có tốc độ nhanh giống như cắn nuốt tinh hạch, nhưng cũng may trụ cột dày, còn tốc độ mau như cắn nuốt tinh hạch lại không có dễ dàng như vậy, không chỉ muốn cắn nuốt tinh hạch cao giai hơn mà vấn đề căn cốt cũng không xong, tối trọng yếu là tiến giai cũng phải nhìn vận khí, còn có thiên phú, có người cắn nuốt năm khỏa tinh hạch là có thể tiến giai nhưng cũng có người cắn nuốt 20 khỏa tinh hạch cũng không có bất kì tác dụng gì, hơn nữa càng về sau càng cần nhiều tinh hạch hơn, nếu không mà nói, nhân viên nghiên cứu sẽ không nắm chặt mình như vậy, khi đó chỉ sợ đã không chống nổi mạt thế nữa.
Bạch Cảnh khóe môi cong lên một độ cung dụ hoặc, không phải là chưa nghĩ qua trả thù, trong lòng không phải không có hận ý, chính là đã bình tĩnh lại, lại cảm thấy không cần thiết, ở giữa mạt thế dù không có hắn trả thù, ăn bữa nay lo bữa mai bọn hắn có năng lực sống được bao lâu.
Chính là lúc này đây, không gian bí mật của hắn không thế tiết lộ ra ngoài.
Ánh mắt u ám của Bạch Cảnh hiện lên một tia sắc nhọn, kỳ thật đời trước không gian của hắn biến dị là ngoài ý muốn, nếu có thể hắn cũng muốn chôn ở trong bụng, chính là tình thế không giúp người, ôm trong ***g tâm lí may mắn, hắn mang mọi chuyện nói cho lão đại, ai ngờ vẫn bị bán đứng triệt để.
Khi đó dị năng không gian của hắn đã đạt dến cấp ba, diện tích không gian cũng đạt dến 160 thước vuông, không gian ngăn cách có thể che giấu khí tức của bản thân trong ba mươi phút, lúc ấy trong căn cứ vừa xảy ra xong một trận hỗn loạn, một dị năng giả cấp năm duy nhất bị trọng thương, bị người theo rình, bốn phương nhân mã muốn cướp đoạt bốn khỏa tinh hạch cấp năm, biêt không địch lại được, nên để bảo vệ tính mạng người nọ thẳng tay ném tinh hạch xuống sông.
Lão đại thấy thế liền lệnh cho hắn xuống sông, tuy rằng nước sông này không sâu nhưng lại có động vật biến dị vô cùng hung mãnh mà số lượng dị thường đông đảo, cũng chỉ có hắn có không gian che chắn mới có tác dụng, kỹ năng bơi của Bạch Cảng không tốt, mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi qua, bên người còn có đội ngũ không gian dị năng giả khác, trong lòng quýnh lên, bất chấp tất cả, hắn đem cả tinh hạch, tảng đá chung quanh, nước, một ít động vật biến dị, thực vật đều thu vào trong không gian, vừa mới thở ra một hơi, không đợi hắn bò lên bờ, thân thể truyền đến một trận đau nhức, mạch máu như muốn vỡ ra, sau đó liên mất đi tri thức, hắn tưởng lúc đó hắn sẽ chết.
Cho đến khi tỉnh lại thì đã quay trở về căn cứ, nghe Lý thẩm chiếu cố hắn nói, lúc hắn được cứu lên cả người dều là máu, không có miếng thịt nào lành lặn, may mắn mạng hắn lớn động vật biến dị trong sông chưa ăn hắn, bằng không làm sao hắn còn ở đây.
Bạch Cảnh nghe xong bị dọa một thân mồ hôi lạnh, trong lòng thần kêu một tiếng ảo, tiếp theo lão đại nói muốn tinh hạch, Bạch Cảnh sắc mặt trắng nhợt điều động dị năng mới biết tinh thần lực cùng dị năng đều là cấp 0, không gian dị năng giả cấp 0 là không có biên pháp sử dụng kỹ năng khác. Khi đó hắn tin tưởng, nếu không phải tinh hạch còn nằm trong tay hắn, một phế nhân như hắn lão đại chắc chắn sẽ không cứu.
Chính là không lâu lắm, không gian của hắn biến dị chia làm 2 tầng, một tầng là không gian thu nạp vật phẩm, tầng còn lại thế nhưng biến thành đất, một mảnh đất lớn lớn nhỏ nhỏ có một nửa là nước suối sạch sẽ, ở giữa là một tảng đá lớn, bên cạnh sinh trưởng một gốc thực vật kỳ quái, nhìn giống hoa sen nhưng lại lộ ra một màu tím yêu dị.
Bạch Cảnh lúc ấy tuy giật mình nhưng lo lắng nhiều hơn, bởi vì hắn phát hiện trong không gian không chỉ bốn khối tinh hạch cấp năm mà cả đồ vật trước đây hắn cất trữ, kể cả di vật của mẫu thân tất cả chẳng biết đi đâu, rơi vào đường cùng, không giao ra được tinh hạch hắn chỉ đành nói chi tiết tình huống cho lão đại, về khối cự thạch và hoa sen hắn liền đem giấu đi, nếu hắn nhớ không lầm, khối cự thạch kia hẳn phải là khối vẫn thạch mà địa phương nơi nó rơi xuống cách con sông kia không xa.
Cuộc sống của hắn về sau có thể miễn cưỡng trôi qua, hắn cũng phát hiện tuy tinh thần lực của hắn ít nhưng lại càng tinh thuần, điều này cũng có nghĩa hắn muốn thăng cấp sẽ càng thêm khó khăn, cắn nuốt 15khối tinh hạch đều không có phản ứng gì, Bạch Cảnh cảm giác rõ ràng, thái độ của lão đại thay đổi.
Vì thế hắn càng thêm dụng tâm rèn luyện, thật vất vả tiến đến cấp 1, đất cũng biến thành hai mẫu, chưa kịp cao hứng, lão đại liền đem hắn bán cho sở nghiên cứu chỉ vì quyền cư trú tại B thị, so với những địa phương khác, B thị là thủ đô của Z quốc, nơi đó có quân đội canh gác càng thêm an toàn.
Bạch Cảnh trong lòng hận a hận, nếu nói chỗ nào trên đời hắn không muốn bước vào nhất thì đó phải là B thị, hắn lúc trước tràn đầy hi vọng đến tìm phụ thân, kết quả…
Bạch Cảnh ảm đạm mỉm cười, hắn không trách ông ấy, thật sự không trách, ai bảo vợ chính của phụ thân có tiêng nói trong quân đội đâu, khi đó ống ấy đã trở thành vật trang trí, hắn mặc dù là con trai, nhưng tốt xấu vợ chính cũng sinh cho ông ấy hai đứa con gái, ông ấy sẽ không vì mình mà khắc khẩu với vợ, cho tới nay không phải đều như thế sao?
Cho nên hắn mới từ nhỏ được nuôi ở D thị, một năm cũng không thấy mặt phụ thân vài lần, chính là hắn đối với ông ấy tốt, ngoan ngoãn vâng lời, làm cho ông ấy sinh ra ảo giác hắn quan trọng, bất quá về sau không như vậy.
Hắn không hận ông ấy, cũng không trách ông ấy, hắn cũng không rõ hắn đã rời đi vì sao người đàn bà kia vì cái gì còn không buông tha cho hắn, chuyện này hắn không tin phụ thân hắn không biết, muốn hắn chết chỉ cần nói với hắn là được, hắn hận vì cái gì lại muốn liên lụy đến Tiêu Táp, khi đó hắn tình nguyện Tiêu Táp không cứu hắn.
" Ngươi xem ta như vậy thực đáng thương đi"
" Không có"
" Sao lại không có, ba ba không cần ta, ngươi không phải là rất vui vẻ sao?"
" Tiểu Cảnh đừng làm rộn, mau đi cùng ta, nơi này không thích hợp".
" Ta không đi, nơi này Trần mụ nói thực an toàn, đi đâu cũng tốt hơn là ở bên cạnh ngươi, thấy ngươi liền ghê tởm, ghê tởm."
" Đừng quá tin tưởng nàng’
" Chẳng lẽ tin tưởng ngươi sao, nếu Trần mụ không nói ta ngay cả nơi đặt chân cũng không có, ngươi cái tên gay này, cút xa ta ra một chút, ngươi đi, ngươi đi đi a, ta nếu có chết cũng không cần ngươi lo"
" Tiểu Cảnh nghe lời, ngươi đừng có bướng bỉnh, trong chốc lát phải theo ta rời đi, nơi này không nên ở lâu"
" Hừ, ngươi có thể có lòng tốt gì, a…."
" Cẩn thận ngươi đi mau"
" Không…….Ta không đi……"
" Ngươi đi mau a….."
" Trần mụ sẽ không gạt, sẽ không gạt ta, ta không đi, không đi….", Bạch Cảnh chỉ nhớ rõ lúc đó hắn vào bối rối cực độ, giống như sắp điên rồi, cái gì cũng không quan tâm, liền hướng về phía tang thi đã thăng cấp mà chạy tới, hắn như thế nào cũng không tin một màn trước mắt là sự thật.
Mới vừa bị phụ thân bỏ rơi, giờ Trần mụ lại phản bội, Trần mụ nuôi hắn từ đến lớn tuy rằng từng thất lạc trên đường chạy trốn, nhưng vẫn tốt với hắn như trước, phụ thân không cần hắn không sợ, Trần mụ vẫn đối tốt với hắn, hắn thế nào cũng không tin Trần mụ thế nhưng muốn hắn chết.
Chờ tới lúc hắn phản ứng lại, Tiêu Táp đã bị tang thi kia đâm xuyên qua thân thể, trước lúc y chết vẫn đem hắn gắt gao bảo hộ sau lưng, chính diên đâm thủng đầu tang thi kia mà lợi trả sắc bén cũng đâm thủng ngực y, đồng vu quy tận a.
" Tiểu… Tiểu Cảnh… ta về sau…không thể cùng ngươi, ngươi… ngươi phải cẩn thận một chút ,đừng … đừng quá tin tưởng người khác"
Bạch Cảnh lúc ấy ngơ ngác, như thế nào cũng không tin được, Tiêu Táp lợi hại như thế, thế nhưng vì hắn mà chết, kỳ thật đôi khi ngẫm lại, hắn thật vô liêm sỉ, nếu lúc ấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, theo Tiêu Táp rời đi, hoặc là hắn không nổi điên, Tiêu Táp sẽ không vì bảo hộ hắn mà chết.
Bất quá sau này sẽ không, trong lòng Bạch Cảnh có chút lên men, về sau liền đổi thành hắn bảo vệ y đi, hiện tại hắn hối hận vì sao khi đó không để ý y một chút, trừ bỏ biết hắn là người N thị còn lại không biết gì, nếu không hắn liền đi tìm y.
Bạch Cảnh nghĩ lại ý tưởng vừa rồi mà cười nhạt, cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nếu hiện tại đi tìm Tiêu Táp, trước mạt thế còn chưa có tới, Tiêu Táp ‘xấu xa’ như vậy, nói không chừng trực tiếp bắt hắn làm còn có thể nghĩ hắn bụng dạ khó lường.
Chỉ là hắn có chút khó hiểu, Tiêu Táp vì sao lại coi trọng hắn. Tuy hắn đối với diện mạo của mình có vài phần tự tin nhưng cũng không phải suất (đẹp trai đó nhưng không hay nên để như thế) không thẻ bỏ qua hơn nữa tính tình không tốt, tích cách kiêu căng, tâm nhãn lại nhỏ, luôn thích giận chó đánh mèo (anh thật biết nhận xét bản thân a, biết sai thì sửa a) Tiêu Táp như thế nào lại chịu đựng được a.
Bạch Cảnh nhợt nhạt nở nụ cười, khóe môi cong cong, đẹp trai mang theo chút ôn nhu, hắn quyết định, lần này gặp được Tiêu Táp nhất định phải hảo hảo tốt với y, nếu y còn thích mình, Bạch Cảnh cảm thấy nếu đó là Tiêu Táp hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu, cùng lắm là về sau áp trở lại( số anh đã định phải làm thụ, khụ khụ )!
Nếu Tiêu Táp đã có ái nhân hắn vẫn sẽ bảo hộ y mãi đến lúc y không cần mới thôi.
Bạch Cảnh cũng không biết tình cảm của hắn với Tiêu Táp là gì, hắn chỉ biết trước khi trọng sinh Tiêu Táp ngày ngày đêm đêm đã trở thành một loại chấp niệm, một loại ký thác, cũng là một loai cứu chữa, cho nên hắn nhất định phải tìm được y.
Cơm nước xong, Bạch Cảnh nhanh chóng lên lầu, hắn muốn kiểm tra không gian, đây chính là đảm bảo lớn nhất cho sinh hoạt về sau của hắn.
Đóng cửa phòng, Bạch Cảnh khẩn cấp muốn tiến vào không gian, chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy gì, Bạch Cảnh chưa từ bỏ ý định, hắn rõ ràng có thể cảm thấy không gian tồn tại, tâm niệm vừa chuyển, thử thí nghiệm vật phẩm trên bàn, quả nhiên một chén trà thu vào,ngay sau đó, cảm giác hư thoát vô lực truyền đến, não bộ càng đau đớn. Bạch Cảnh không dám vọng động, ngồi ở trên giường, bắt đầu vận hành theo nội công nhân viên sở nghiên cứu tìm ra, sau một vòng chu thiên cảm giác tốt hơn một chút.
Bạch Cảnh cau mày, hắn nghĩ hắn đã biết vì cái gì mà tinh thần lực của hắn là cấp 0 nhưng không gian lại có 8 mẫu đất.
Sau khi trọng sinh, thân thể hắn không có trải qua rèn luyện của tận thế, không chịu nổi tinh thần lực khổng lồ, hơn nữa cái thực nghiêm cuối cùng kia thành công, nếu không không gian của hắn cũng sẽ không lớn như vậy, chỉ là người lại chết. Tuy rằng không rõ vì cái gì lại trở về một năm trước mạt thế nhưng không gian vận chuyển cần có tinh thần lực chống đỡ, không gian của hắn sở dĩ không có biến mất tất cả đều là công lao của tinh thần lực, cho nên hắn mới có thể đau đầu như vậy, lúc nào cũng có cảm giác tinh thần lực hao hết.
Nghĩ thông suốt một cửa này, Bạch Cảnh cũng không khẩn trương, tinh thần lực có thể chậm rãi rèn luyện, hắn tự tin có thể trước lúc mat thế đến có thể đem tinh thần lực luyện đến cấp 1. Lại nói tiếp, hắn còn muốn cảm tạ người của sở nghiên cứu, tận thế lương thực từ từ khan hiếm, bọn họ chỉ ước gì mình nhanh chóng tiến cấp, biện pháp ngạc nhiên, cổ quái gì cũng đều dùng.
Sau khi mạt thế bùng nổ, rất nhiều võ cổ thế gia giấu mình tập trung trong tầng lớp thị dân bắt đầu hiển lộ mũi nhọn, bọn họ tiến giai tuy rằng không có tốc độ nhanh giống như cắn nuốt tinh hạch, nhưng cũng may trụ cột dày, còn tốc độ mau như cắn nuốt tinh hạch lại không có dễ dàng như vậy, không chỉ muốn cắn nuốt tinh hạch cao giai hơn mà vấn đề căn cốt cũng không xong, tối trọng yếu là tiến giai cũng phải nhìn vận khí, còn có thiên phú, có người cắn nuốt năm khỏa tinh hạch là có thể tiến giai nhưng cũng có người cắn nuốt 20 khỏa tinh hạch cũng không có bất kì tác dụng gì, hơn nữa càng về sau càng cần nhiều tinh hạch hơn, nếu không mà nói, nhân viên nghiên cứu sẽ không nắm chặt mình như vậy, khi đó chỉ sợ đã không chống nổi mạt thế nữa.
Bạch Cảnh khóe môi cong lên một độ cung dụ hoặc, không phải là chưa nghĩ qua trả thù, trong lòng không phải không có hận ý, chính là đã bình tĩnh lại, lại cảm thấy không cần thiết, ở giữa mạt thế dù không có hắn trả thù, ăn bữa nay lo bữa mai bọn hắn có năng lực sống được bao lâu.
Chính là lúc này đây, không gian bí mật của hắn không thế tiết lộ ra ngoài.
Ánh mắt u ám của Bạch Cảnh hiện lên một tia sắc nhọn, kỳ thật đời trước không gian của hắn biến dị là ngoài ý muốn, nếu có thể hắn cũng muốn chôn ở trong bụng, chính là tình thế không giúp người, ôm trong ***g tâm lí may mắn, hắn mang mọi chuyện nói cho lão đại, ai ngờ vẫn bị bán đứng triệt để.
Khi đó dị năng không gian của hắn đã đạt dến cấp ba, diện tích không gian cũng đạt dến 160 thước vuông, không gian ngăn cách có thể che giấu khí tức của bản thân trong ba mươi phút, lúc ấy trong căn cứ vừa xảy ra xong một trận hỗn loạn, một dị năng giả cấp năm duy nhất bị trọng thương, bị người theo rình, bốn phương nhân mã muốn cướp đoạt bốn khỏa tinh hạch cấp năm, biêt không địch lại được, nên để bảo vệ tính mạng người nọ thẳng tay ném tinh hạch xuống sông.
Lão đại thấy thế liền lệnh cho hắn xuống sông, tuy rằng nước sông này không sâu nhưng lại có động vật biến dị vô cùng hung mãnh mà số lượng dị thường đông đảo, cũng chỉ có hắn có không gian che chắn mới có tác dụng, kỹ năng bơi của Bạch Cảng không tốt, mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi qua, bên người còn có đội ngũ không gian dị năng giả khác, trong lòng quýnh lên, bất chấp tất cả, hắn đem cả tinh hạch, tảng đá chung quanh, nước, một ít động vật biến dị, thực vật đều thu vào trong không gian, vừa mới thở ra một hơi, không đợi hắn bò lên bờ, thân thể truyền đến một trận đau nhức, mạch máu như muốn vỡ ra, sau đó liên mất đi tri thức, hắn tưởng lúc đó hắn sẽ chết.
Cho đến khi tỉnh lại thì đã quay trở về căn cứ, nghe Lý thẩm chiếu cố hắn nói, lúc hắn được cứu lên cả người dều là máu, không có miếng thịt nào lành lặn, may mắn mạng hắn lớn động vật biến dị trong sông chưa ăn hắn, bằng không làm sao hắn còn ở đây.
Bạch Cảnh nghe xong bị dọa một thân mồ hôi lạnh, trong lòng thần kêu một tiếng ảo, tiếp theo lão đại nói muốn tinh hạch, Bạch Cảnh sắc mặt trắng nhợt điều động dị năng mới biết tinh thần lực cùng dị năng đều là cấp 0, không gian dị năng giả cấp 0 là không có biên pháp sử dụng kỹ năng khác. Khi đó hắn tin tưởng, nếu không phải tinh hạch còn nằm trong tay hắn, một phế nhân như hắn lão đại chắc chắn sẽ không cứu.
Chính là không lâu lắm, không gian của hắn biến dị chia làm 2 tầng, một tầng là không gian thu nạp vật phẩm, tầng còn lại thế nhưng biến thành đất, một mảnh đất lớn lớn nhỏ nhỏ có một nửa là nước suối sạch sẽ, ở giữa là một tảng đá lớn, bên cạnh sinh trưởng một gốc thực vật kỳ quái, nhìn giống hoa sen nhưng lại lộ ra một màu tím yêu dị.
Bạch Cảnh lúc ấy tuy giật mình nhưng lo lắng nhiều hơn, bởi vì hắn phát hiện trong không gian không chỉ bốn khối tinh hạch cấp năm mà cả đồ vật trước đây hắn cất trữ, kể cả di vật của mẫu thân tất cả chẳng biết đi đâu, rơi vào đường cùng, không giao ra được tinh hạch hắn chỉ đành nói chi tiết tình huống cho lão đại, về khối cự thạch và hoa sen hắn liền đem giấu đi, nếu hắn nhớ không lầm, khối cự thạch kia hẳn phải là khối vẫn thạch mà địa phương nơi nó rơi xuống cách con sông kia không xa.
Cuộc sống của hắn về sau có thể miễn cưỡng trôi qua, hắn cũng phát hiện tuy tinh thần lực của hắn ít nhưng lại càng tinh thuần, điều này cũng có nghĩa hắn muốn thăng cấp sẽ càng thêm khó khăn, cắn nuốt 15khối tinh hạch đều không có phản ứng gì, Bạch Cảnh cảm giác rõ ràng, thái độ của lão đại thay đổi.
Vì thế hắn càng thêm dụng tâm rèn luyện, thật vất vả tiến đến cấp 1, đất cũng biến thành hai mẫu, chưa kịp cao hứng, lão đại liền đem hắn bán cho sở nghiên cứu chỉ vì quyền cư trú tại B thị, so với những địa phương khác, B thị là thủ đô của Z quốc, nơi đó có quân đội canh gác càng thêm an toàn.
Bạch Cảnh trong lòng hận a hận, nếu nói chỗ nào trên đời hắn không muốn bước vào nhất thì đó phải là B thị, hắn lúc trước tràn đầy hi vọng đến tìm phụ thân, kết quả…
Bạch Cảnh ảm đạm mỉm cười, hắn không trách ông ấy, thật sự không trách, ai bảo vợ chính của phụ thân có tiêng nói trong quân đội đâu, khi đó ống ấy đã trở thành vật trang trí, hắn mặc dù là con trai, nhưng tốt xấu vợ chính cũng sinh cho ông ấy hai đứa con gái, ông ấy sẽ không vì mình mà khắc khẩu với vợ, cho tới nay không phải đều như thế sao?
Cho nên hắn mới từ nhỏ được nuôi ở D thị, một năm cũng không thấy mặt phụ thân vài lần, chính là hắn đối với ông ấy tốt, ngoan ngoãn vâng lời, làm cho ông ấy sinh ra ảo giác hắn quan trọng, bất quá về sau không như vậy.
Hắn không hận ông ấy, cũng không trách ông ấy, hắn cũng không rõ hắn đã rời đi vì sao người đàn bà kia vì cái gì còn không buông tha cho hắn, chuyện này hắn không tin phụ thân hắn không biết, muốn hắn chết chỉ cần nói với hắn là được, hắn hận vì cái gì lại muốn liên lụy đến Tiêu Táp, khi đó hắn tình nguyện Tiêu Táp không cứu hắn.
" Ngươi xem ta như vậy thực đáng thương đi"
" Không có"
" Sao lại không có, ba ba không cần ta, ngươi không phải là rất vui vẻ sao?"
" Tiểu Cảnh đừng làm rộn, mau đi cùng ta, nơi này không thích hợp".
" Ta không đi, nơi này Trần mụ nói thực an toàn, đi đâu cũng tốt hơn là ở bên cạnh ngươi, thấy ngươi liền ghê tởm, ghê tởm."
" Đừng quá tin tưởng nàng’
" Chẳng lẽ tin tưởng ngươi sao, nếu Trần mụ không nói ta ngay cả nơi đặt chân cũng không có, ngươi cái tên gay này, cút xa ta ra một chút, ngươi đi, ngươi đi đi a, ta nếu có chết cũng không cần ngươi lo"
" Tiểu Cảnh nghe lời, ngươi đừng có bướng bỉnh, trong chốc lát phải theo ta rời đi, nơi này không nên ở lâu"
" Hừ, ngươi có thể có lòng tốt gì, a…."
" Cẩn thận ngươi đi mau"
" Không…….Ta không đi……"
" Ngươi đi mau a….."
" Trần mụ sẽ không gạt, sẽ không gạt ta, ta không đi, không đi….", Bạch Cảnh chỉ nhớ rõ lúc đó hắn vào bối rối cực độ, giống như sắp điên rồi, cái gì cũng không quan tâm, liền hướng về phía tang thi đã thăng cấp mà chạy tới, hắn như thế nào cũng không tin một màn trước mắt là sự thật.
Mới vừa bị phụ thân bỏ rơi, giờ Trần mụ lại phản bội, Trần mụ nuôi hắn từ đến lớn tuy rằng từng thất lạc trên đường chạy trốn, nhưng vẫn tốt với hắn như trước, phụ thân không cần hắn không sợ, Trần mụ vẫn đối tốt với hắn, hắn thế nào cũng không tin Trần mụ thế nhưng muốn hắn chết.
Chờ tới lúc hắn phản ứng lại, Tiêu Táp đã bị tang thi kia đâm xuyên qua thân thể, trước lúc y chết vẫn đem hắn gắt gao bảo hộ sau lưng, chính diên đâm thủng đầu tang thi kia mà lợi trả sắc bén cũng đâm thủng ngực y, đồng vu quy tận a.
" Tiểu… Tiểu Cảnh… ta về sau…không thể cùng ngươi, ngươi… ngươi phải cẩn thận một chút ,đừng … đừng quá tin tưởng người khác"
Bạch Cảnh lúc ấy ngơ ngác, như thế nào cũng không tin được, Tiêu Táp lợi hại như thế, thế nhưng vì hắn mà chết, kỳ thật đôi khi ngẫm lại, hắn thật vô liêm sỉ, nếu lúc ấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, theo Tiêu Táp rời đi, hoặc là hắn không nổi điên, Tiêu Táp sẽ không vì bảo hộ hắn mà chết.
Bất quá sau này sẽ không, trong lòng Bạch Cảnh có chút lên men, về sau liền đổi thành hắn bảo vệ y đi, hiện tại hắn hối hận vì sao khi đó không để ý y một chút, trừ bỏ biết hắn là người N thị còn lại không biết gì, nếu không hắn liền đi tìm y.
Bạch Cảnh nghĩ lại ý tưởng vừa rồi mà cười nhạt, cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nếu hiện tại đi tìm Tiêu Táp, trước mạt thế còn chưa có tới, Tiêu Táp ‘xấu xa’ như vậy, nói không chừng trực tiếp bắt hắn làm còn có thể nghĩ hắn bụng dạ khó lường.
Chỉ là hắn có chút khó hiểu, Tiêu Táp vì sao lại coi trọng hắn. Tuy hắn đối với diện mạo của mình có vài phần tự tin nhưng cũng không phải suất (đẹp trai đó nhưng không hay nên để như thế) không thẻ bỏ qua hơn nữa tính tình không tốt, tích cách kiêu căng, tâm nhãn lại nhỏ, luôn thích giận chó đánh mèo (anh thật biết nhận xét bản thân a, biết sai thì sửa a) Tiêu Táp như thế nào lại chịu đựng được a.
Bạch Cảnh nhợt nhạt nở nụ cười, khóe môi cong cong, đẹp trai mang theo chút ôn nhu, hắn quyết định, lần này gặp được Tiêu Táp nhất định phải hảo hảo tốt với y, nếu y còn thích mình, Bạch Cảnh cảm thấy nếu đó là Tiêu Táp hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu, cùng lắm là về sau áp trở lại( số anh đã định phải làm thụ, khụ khụ )!
Nếu Tiêu Táp đã có ái nhân hắn vẫn sẽ bảo hộ y mãi đến lúc y không cần mới thôi.
Bạch Cảnh cũng không biết tình cảm của hắn với Tiêu Táp là gì, hắn chỉ biết trước khi trọng sinh Tiêu Táp ngày ngày đêm đêm đã trở thành một loại chấp niệm, một loại ký thác, cũng là một loai cứu chữa, cho nên hắn nhất định phải tìm được y.
Tác giả :
Dạ Du