Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 73
Tám tổ dị năng cuối cùng cũng xác định xong, mỗi tổ trưởng đều là cao thủ có thực lực trong căn cứ, hơn nữa đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Đối với kết quả như vậy, quân đội thập phần vừa lòng.
Dị năng giả thật rất quý giá, quân đội tất nhiên không bằng lòng khi thấy hai cực phân chia—cường giả tập hợp một chỗ, kẻ yếu lại một chỗ khác được. Chỉ có khi thế lực cân bằng, mạnh yếu phối hợp, nhóm dị năng giả mới có thể thuận lợi bình an mà trưởng thành. Đây cũng là lý do cơ bản khi Cung phụ không cho phép ba người Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên ba người chung tổ.
Tổ trưởng các đội cũng không vội làm nhiệm vụ, mà tiến hành đặc huấn với tổ viên của mình. Trong lần đặc huấn này, tổ viên tổ một bị mọi người gọi giễu cợt ‘Liên minh phế vật’ lấy tốc độ cực nhanh trở nên trưởng thành cùng mạnh mẽ, ngay cả hai người Đại Lưu cùng Linh Âm thân là người thường cũng có thể liên thủ ném đi một trong các cao thủ dị năng đứng đầu trong căn cứ, lại khiến mọi người được chứng kiến cái gì gọi là kỳ tích.
Ngày hôm đó, quân đội cho ra nhiệm vụ thứ nhất, quét sạch tang thi ở các làng quê thị trấn quanh quốc lộ 306, thu thập nông sản còn lưu lại ở đó mang về căn cứ.
Hai bên quốc lộ 306 là các vườn rau và vườn trái cây lớn, là khu vực nông nghiệp lớn nhất tỉnh A, phân bố dày đặc khoảng vài trăm thôn trấn lớn nhỏ, nhân khẩu gần hai mươi vạn. Muốn xử lý sạch sẽ tang thi quanh khu đó, nhiệm vụ này thập phần gian khổ, nhưng cùng lúc đó, nông sản thu được cũng sẽ phi thường nhiều. Điều này đối với việc thiếu rau quả sạch và liên tiếp có người bị bệnh trong căn cứ mà nói là sự cứu trợ phi thường trọng yếu.
Do đây là nhiệm vụ tự nguyện, dù đã qua ba ngày mà vẫn không có tổ nào nhận làm, quân đội cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hôm đó, Cung Lê Hân cùng Vương Thao không nhanh không chậm tiến vào bộ chỉ huy quân đội, khi đi ra thì cầm trong tay một tấm bản đồ. Sau khi cậu rời đi không lâu, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác cũng lần lượt đi vào lĩnh nhiệm vụ.
Các tổ khác không có động tác, yên lặng đợi ba tổ này trở về lại quan sát tình huống.
Ba tổ trưởng tụ tập một chỗ xem bản đồ, trải qua hơn một giờ thảo luận, cuối cùng quyết định chọn nơi gần căn cứ nhất Dương Gia thôn làm mục tiêu thanh lí. Nói là ba tổ thảo luận, thật ra đều là chủ ý của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân đối với bản đồ làm mình hoa mắt chỉ đành để hai người tùy ý an bài.
Vì để tiết kiệm xăng, quân đội chỉ phái ra một xe tải quân dụng, chở ba mươi người một xe đến quốc lộ 306.
Xe tải đủ lớn, ba mươi người hoặc ngồi hoặc ngồi xổm cũng không chật chội. Tổ viên của Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân đều rất bình tĩnh, hoặc ghé đầu vào nhau nói chuyện phiếm, hoặc đùa nghịch vũ khí trong tay, thả lỏng nhất phải nói tới Cố Nam, Mã Tuấn cùng Vương Thao. Ba người lấy ra một bộ bài Poker, đang đấu đến khí thế ngất trời, làm đám tổ viên của Lâm Văn Bác nhìn đến khóe mắt liên tục co rút.
Tổ viên của Lâm Văn Bác đều do Cung Hương Di lựa chọn, thiên phú tuyệt hảo, thực lực không tầm thường, nhưng phần lớn đều không có kinh nghiệm thực chiến, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi. Cung Hương Di nhìn ra cảm xúc biến hóa của mọi người, vội vàng ôn nhu làm công tác tư tưởng.
Lâm Văn Bác ngồi cạnh Cung Lê Hân, nhếch môi cười, cẩn thận thay cậu chà lau bội đao, như bản thân không phải là tổ trưởng tổ ba vậy. Cung Hương Di đã làm tất cả những chuyện mà một tổ trưởng nên làm, hắn thật sự không cần phải làm mấy chuyện nhàm chán đó.
“Được rồi." Đem thanh đao đã được lau đến phát sáng bỏ vào vỏ đao, đặt bên hông Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác sờ sờ hai má non mềm của cậu, buồn cười hỏi,"Học xong chưa? Học xong thì trở về chúng ta cùng chơi." Nguyên lai, Cung Lê Hân hiện đang hưng phấn nhìn ba người đấu nhau.
“Được, khi trở về ba người chúng ta cùng chơi, sẽ rất thú vị." Ngồi ở một bên còn lại Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên vội vàng mở miệng.
“Học xong rồi. Tối nay đến phòng em chơi đi?" Nhãn tình Cung Lê Hân sáng lên, chờ mong mở miệng.
Trong đầu hiện lên đôi chân thon dài trắng nõn cùng bờ mông cong cong mượt mà của thiếu niên, Tống Hạo Nhiên gật đầu đáp ứng, đồng thời hạ phúc có chút sưng lên. Hắn không được tự nhiên xê dịch vị trí, đôi mắt nhìn về phía Cung Lê Hân lưu chuyển một tia ái luyến nồng cháy.
Lâm Văn Bác ý vị thâm trường không rõ nhìn bạn tốt liếc mắt một cái, khóe môi cong lên dần mân thành một đường thẳng tắp. Đến khi thiếu niên kéo tay áo hắn, dùng giọng nói đầy ý làm nũng hỏi ý kiến hắn, mâu quanh tối đen mới dần sáng trở lại, yêu thương xoa xoa đầu cậu, cười đáp ứng.
Không khí quanh ba người tỏa ra sự ấm áp thản nhiên cùng thân mật nồng đậm làm người ta không thể chen chân. Triệu Cảnh ngồi ở một góc, vụng trộm nhìn một bên gương mặt anh tuấn của Tống Hạo Nhiên, trong mắt đầy si mê. Cho đến khi hắn thấy mâu quanh Tống Hạo Nhiên lướt qua một tia ái luyến cùng dục vọng, hắn mới từ trong mơ mộng hảo huyền của mình tỉnh táo lại, hung hăng cắn chặt răng.
Hắn vốn tưởng Tống Hạo Nhiên là thẳng nam, nên vẫn không dám đi quấy rầy y, chỉ cần đứng từ xa nhìn thì tốt. Nhưng, hắn phát hiện cái gì? Tống Hạo Nhiên căn bản không phải thẳng nam! Tống Hạo Nhiên cũng thích nam nhân! (là yêu trúng người là nam thôi!!~)
Nhưng người y thích rõ ràng không biết tình cảm của y, y chỉ là thầm mến mà thôi, đây có phải đại biểu ta vẫn còn cơ hội? Triệu Cảnh lúc thì cả người rét run lên, lúc lại nóng lên, tâm tình thay đổi nhanh chóng, vui buồn lẫn lộn, khiến cả gương mặt hắn cũng đều vặn vẹo.
Trong lúc hắn miên man suy nghĩ, xe tải đã đến mục tiêu.
“Cậu chưa xuống?" Tống Hạo Nhiên đứng cạnh xe tải, nhìn về phía Triệu Cảnh ngồi lẻ loi một mình ở một góc thùng xe hỏi.
“A?" Triệu Cảnh lúc này mới phục hồi tinh thần, thấy nam nhân đứng chờ ở cạnh xe, khuôn mặt lạnh lùng dáng người cường trán, hai má lập tức đỏ lên, hỏi ngượng ngùng mở miệng,"Tôi lập tức xuống."
Hắn hoang mang rối loạn đứng lên, bước tới xuống xe. Nhưng ngồi lâu khiến đi đứng có chút tê, chân như bị đâm ẩn ẩn đau, hắn dừng bước đi xuống, trực tiếp ngã quỵ.
Tống Hạo Nhiên đưa tay theo phản xạ, ôm lấy hắn.
Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc với người mình yêu, trái tim Triệu Cảnh kịch liệt phóng nhỏ, hai má hơi hơi phiếm hồng, khóe mắt mang theo vài tia ngượng ngùng, ngưỡng mặt nhìn lại Tống Hạo Nhiên.
Tuy rằng chỉ thấy qua hai lần, nhưng ấn tượng của Tống Hạo Nhiên với Triệu Cảnh đã xấu tới cực điểm, hoàn toàn không nhìn hắn liếc một cái, thấy hắn đứng vững rồi thì vẻ mặt không kiên nhẫn buông tay, quay đầu nhìn lại Cung Lê Hân. Thấy Cung Lê Hân và Lâm Văn Bác đã chuẩn bị xong, dẫn theo chiến hữu lập tức đi về phía vườn rau sau Dương Gia thôn, hắn vội vàng phất tay, ý bảo các đội viên của mình đuổi theo.
Nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi của Tống Hạo Nhiên, biểu tình ngượng ngùng của Triệu Cảnh liền biến thành tối tăm cắn chặt răng, nhanh chóng đuổi theo. Không phải chỉ bộ dáng đẹp, thực lực mạnh hay sao? Bộ dáng mình không kém, thực lực cũng không yếu! Lâu ngày sẽ có thể bắt lấy tâm Tống Hạo Nhiên! Triệu Cảnh liên tục động viên mình, cũng âm thầm cầu nguyện Cung Lê Hân là thẳng nam, không thể chấp nhận tình cảm của Tống Hạo Nhiên.
Đi qua một mảnh ruộng, bước trên đường cái thông đến Dương Gia thôn, nhìn các phòng ốc san sát nối tiếp nhau cách đó không xa, ba mươi người lần lượt lấy bội đao bên hông ra, sắc mặt nghiêm túc.
Đi đến ngã ba đầu thôn, chém giết vài tên tang thi nghe thấy âm thanh chạy đến, Tống Hạo Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấp giọng dặn dò,"Nửa tháng trước, trong một vạn tang thi mới có một con tiến hóa, hiện tại thì chỉ trong mười con đã có ít nhất một con là tang thi tiến hóa. Dương Gia thôn có hơn ba trăm hộ dân, khoảng một ngàn năm trăm người, phỏng chừng có khoảng một hai trăm tang thi tiến hóa, mọi người cẩn thận một chút, khi hành động cố gắng đừng nổ súng. Bây giờ chia làm ba bắt đầu tìm kiếm trên ba con đường này, bốn giờ chiều tập hợp ở đây."
“Tại sao không cùng nhau hành động?" Triệu Cảnh tiến lên vài bước chờ mong hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, cậu chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được." Không đợi Tống Hạo Nhiên mở miệng, Cung Hương Di đã không kiên nhẫn khiển trách. Người quá nhiều, khả năng bại lộ không gian dị năng của cô cũng rất lớn, hơn nữa, khi sưu tập vật tư cùng tinh hạch cũng không thể chia đều.
Triệu Cảnh lộ vẻ mặt ủy khuất, lắp bắp nhìn Tống Hạo Nhiên liếc mắt một cái. (ta nói, ngươi lộ vẻ mặt ủy khuất cho ai nhìn a~ (‾-ƪ‾) )
“Lê Hân, em một mình dẫn đội không thành vấn đề đi? Nếu gặp nguy hiểm thì bắn đạn báo hiệu này, bọn anh sẽ lập tức chạy tới." Tống Hạo Nhiên lười để ý tới Triệu Cảnh, kéo Cung Lê Hân qua, chỉ vào đạn báo hiệu bên hông cậu cẩn thận dặn dò.
“Không vấn đề, bọn họ đi đường kia." Cung Lê Hân gật đầu, không phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ đại vào con đường phía đông. Hiểu rõ tính mù đường của cậu, đám người Vương Thao vội vàng cúi đầu, cố gắng che đi tiếu ý bên khóe môi.
“Được, vậy tổ anh đi đường bắc, Văn Bác, cậu đi đường nam, hành động." Tống Hạo Nhiên đưa tay thấp giọng nói. Đợi cho đến khi Cung Lê Hân cùng tổ viên biến mất sau ngã rẽ vào đường đông, hắn mới dẫn đội vào đường bắc.
Lâm Văn Bác nhướng mày, như có chút đăm chiêu nhìn Triệu Cảnh si vọng bóng dáng Tống Hạo Nhiên liếc một cái, hất đầu ý bảo tổ viên theo mình đi đường nam.
Dương Gia thôn diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều, nhưng rất giàu có, nhà nào cũng hai ba lầu, dùng bức tường cao tạo thành một cái sân nhỏ xanh rờn. Qua cửa sắt nhìn vào trong vườn, hoa hồng cùng hoa đăng tiêu[1] đang nở rộ, trái kết đầy trên các dây nho, bàn ghế đá đơn giản lại đầy mùi cuộc sống giàu có, nếu không nhìn đến vết máu đen đã sớm khô lại đầy trên đất, đây quả thật chính là một bức họa cảnh thiên nhiên năm tháng tươi đẹp, một đời an ổn mê người.
Hai chị em Tôn Điềm Điềm cứ như vậy mà ngây dại trước cửa sắt một hộ dân, tựa như những ngày tháng tươi đẹp trong trí nhớ đều hiện lên ngay khung cửa này, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan như thủy tinh, làm bọn họ thương tích đầy mình.
“Chuyện quá khứ đừng nhớ lại nữa! Chúng ta có thể tiếp tục sống tốt!" La Đại Hải đã nhiều lần nghe hai chị em Tôn Điềm Điềm nói về nhà của bọn họ, thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng rầu rĩ, ôn thanh an ủi.
Hai chị em Tôn Điềm Điềm lần lượt gật đầu, thu lại hoài niệm cùng bi thương trong mắt, nắm chặt bội đao trong tay bước vào.
“Đợi đã, trước hết đừng đi. Vương Thao, nghe được gì?" Cung Lê Hân ngăn bọn họ lại, xoay mặt nhìn Vương Thao.
Nửa tháng này, trải qua đặc huấn của cậu, Vương Thao đã có thể khống chế linh hoạt năng lượng trong cơ thể đến mức tăng cường ngũ cảm, hiện tại, Cung Lê Hân đang cố ý giúp hắn có thói quen tai nghe xa bốn phía, mắt nhìn rõ xung quanh.
“Phụ cận không có tang thi, có thể trực tiếp đi vào." Vương Thao mọi lúc mọi nơi vẫn duy trì đề cao cảnh giác, thấy Cung Lê Hân hỏi, liền lập tức trả lời.
“Vào." Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, dẫn đầu bước vào cổng, mấy người Vương Thao cất bước đuổi theo, từng người đều tự đề phòng.
Thấy một hầm ngầm dùng khóa lớn khóa lại ở một góc sân, nhãn tình đám người sáng lên, vội vàng chạy tới xem xét. Hơn một tháng này, mỗi ngày đều ăn mì gói, bớt ăn bánh, khóe miệng đã có những chỗ lở loét kéo dài, ngay cả uống C quốcũng đau. Vừa rồi khi đi ngang qua vườn rau, thấy rau cải trắng mới lớn đầy nước, nếu không phải bị Tống Hạo Nhiên ngăn cản, bọn họ đã sớm như heo mà nhanh chóng bu lấy.
“Hy vọng trong đó có gạo, khoai lang, khoai tây gì đó. Lấy xong lương thực chính, tôi sẽ quay lại bên kia lấy mấy khối rau cải trắng, hái thêm vài trái dưa leo." Vương Thao nắm chặt khóa, vừa âm thầm phóng lực vừa thấp giọng tính toán.
“Còn tôi muốn ăn cháo khoai lang[2], vừa thơm lại mềm lại ngọt! Cải thìa xào hoặc dưa leo xào cũng ăn rất ngon, rất ngon miệng!" Tôn Điềm Điềm nuốt nuốt nước miếng phụ họa.
‘Đinh’ một tiếng giòn vang, khóa lớn bị ham muốn mãnh liệt của hai người bẻ làm hai, Tôn Điềm Điềm vui vẻ, đang muốn bước lên vào cửa hầm, vành tai Cung Lê Hân khẽ nhích, thấp giọng cảnh cáo,"Chú ý đề phòng, có ba tang thi tiến hóa đang tiếp cận chúng ta, một phút sau đến.
Mọi người nghe vậy, vội vàng để Tôn Kiệt cùng Lý Đông Sinh bảo hộ bên trong, cầm bội đao trước ngực, biến ra tư thế sẵn sàng nghênh đón quân đội. Đây là lần chiến đấu đầu tiên, trong lòng mọi người không sợ hãi, chỉ có chiến ý tăng vọt.
—————————————————————
[1] Hoa đăng tiêu :
[2] Cháo khoai lang :
Dị năng giả thật rất quý giá, quân đội tất nhiên không bằng lòng khi thấy hai cực phân chia—cường giả tập hợp một chỗ, kẻ yếu lại một chỗ khác được. Chỉ có khi thế lực cân bằng, mạnh yếu phối hợp, nhóm dị năng giả mới có thể thuận lợi bình an mà trưởng thành. Đây cũng là lý do cơ bản khi Cung phụ không cho phép ba người Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên ba người chung tổ.
Tổ trưởng các đội cũng không vội làm nhiệm vụ, mà tiến hành đặc huấn với tổ viên của mình. Trong lần đặc huấn này, tổ viên tổ một bị mọi người gọi giễu cợt ‘Liên minh phế vật’ lấy tốc độ cực nhanh trở nên trưởng thành cùng mạnh mẽ, ngay cả hai người Đại Lưu cùng Linh Âm thân là người thường cũng có thể liên thủ ném đi một trong các cao thủ dị năng đứng đầu trong căn cứ, lại khiến mọi người được chứng kiến cái gì gọi là kỳ tích.
Ngày hôm đó, quân đội cho ra nhiệm vụ thứ nhất, quét sạch tang thi ở các làng quê thị trấn quanh quốc lộ 306, thu thập nông sản còn lưu lại ở đó mang về căn cứ.
Hai bên quốc lộ 306 là các vườn rau và vườn trái cây lớn, là khu vực nông nghiệp lớn nhất tỉnh A, phân bố dày đặc khoảng vài trăm thôn trấn lớn nhỏ, nhân khẩu gần hai mươi vạn. Muốn xử lý sạch sẽ tang thi quanh khu đó, nhiệm vụ này thập phần gian khổ, nhưng cùng lúc đó, nông sản thu được cũng sẽ phi thường nhiều. Điều này đối với việc thiếu rau quả sạch và liên tiếp có người bị bệnh trong căn cứ mà nói là sự cứu trợ phi thường trọng yếu.
Do đây là nhiệm vụ tự nguyện, dù đã qua ba ngày mà vẫn không có tổ nào nhận làm, quân đội cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hôm đó, Cung Lê Hân cùng Vương Thao không nhanh không chậm tiến vào bộ chỉ huy quân đội, khi đi ra thì cầm trong tay một tấm bản đồ. Sau khi cậu rời đi không lâu, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác cũng lần lượt đi vào lĩnh nhiệm vụ.
Các tổ khác không có động tác, yên lặng đợi ba tổ này trở về lại quan sát tình huống.
Ba tổ trưởng tụ tập một chỗ xem bản đồ, trải qua hơn một giờ thảo luận, cuối cùng quyết định chọn nơi gần căn cứ nhất Dương Gia thôn làm mục tiêu thanh lí. Nói là ba tổ thảo luận, thật ra đều là chủ ý của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân đối với bản đồ làm mình hoa mắt chỉ đành để hai người tùy ý an bài.
Vì để tiết kiệm xăng, quân đội chỉ phái ra một xe tải quân dụng, chở ba mươi người một xe đến quốc lộ 306.
Xe tải đủ lớn, ba mươi người hoặc ngồi hoặc ngồi xổm cũng không chật chội. Tổ viên của Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân đều rất bình tĩnh, hoặc ghé đầu vào nhau nói chuyện phiếm, hoặc đùa nghịch vũ khí trong tay, thả lỏng nhất phải nói tới Cố Nam, Mã Tuấn cùng Vương Thao. Ba người lấy ra một bộ bài Poker, đang đấu đến khí thế ngất trời, làm đám tổ viên của Lâm Văn Bác nhìn đến khóe mắt liên tục co rút.
Tổ viên của Lâm Văn Bác đều do Cung Hương Di lựa chọn, thiên phú tuyệt hảo, thực lực không tầm thường, nhưng phần lớn đều không có kinh nghiệm thực chiến, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi. Cung Hương Di nhìn ra cảm xúc biến hóa của mọi người, vội vàng ôn nhu làm công tác tư tưởng.
Lâm Văn Bác ngồi cạnh Cung Lê Hân, nhếch môi cười, cẩn thận thay cậu chà lau bội đao, như bản thân không phải là tổ trưởng tổ ba vậy. Cung Hương Di đã làm tất cả những chuyện mà một tổ trưởng nên làm, hắn thật sự không cần phải làm mấy chuyện nhàm chán đó.
“Được rồi." Đem thanh đao đã được lau đến phát sáng bỏ vào vỏ đao, đặt bên hông Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác sờ sờ hai má non mềm của cậu, buồn cười hỏi,"Học xong chưa? Học xong thì trở về chúng ta cùng chơi." Nguyên lai, Cung Lê Hân hiện đang hưng phấn nhìn ba người đấu nhau.
“Được, khi trở về ba người chúng ta cùng chơi, sẽ rất thú vị." Ngồi ở một bên còn lại Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên vội vàng mở miệng.
“Học xong rồi. Tối nay đến phòng em chơi đi?" Nhãn tình Cung Lê Hân sáng lên, chờ mong mở miệng.
Trong đầu hiện lên đôi chân thon dài trắng nõn cùng bờ mông cong cong mượt mà của thiếu niên, Tống Hạo Nhiên gật đầu đáp ứng, đồng thời hạ phúc có chút sưng lên. Hắn không được tự nhiên xê dịch vị trí, đôi mắt nhìn về phía Cung Lê Hân lưu chuyển một tia ái luyến nồng cháy.
Lâm Văn Bác ý vị thâm trường không rõ nhìn bạn tốt liếc mắt một cái, khóe môi cong lên dần mân thành một đường thẳng tắp. Đến khi thiếu niên kéo tay áo hắn, dùng giọng nói đầy ý làm nũng hỏi ý kiến hắn, mâu quanh tối đen mới dần sáng trở lại, yêu thương xoa xoa đầu cậu, cười đáp ứng.
Không khí quanh ba người tỏa ra sự ấm áp thản nhiên cùng thân mật nồng đậm làm người ta không thể chen chân. Triệu Cảnh ngồi ở một góc, vụng trộm nhìn một bên gương mặt anh tuấn của Tống Hạo Nhiên, trong mắt đầy si mê. Cho đến khi hắn thấy mâu quanh Tống Hạo Nhiên lướt qua một tia ái luyến cùng dục vọng, hắn mới từ trong mơ mộng hảo huyền của mình tỉnh táo lại, hung hăng cắn chặt răng.
Hắn vốn tưởng Tống Hạo Nhiên là thẳng nam, nên vẫn không dám đi quấy rầy y, chỉ cần đứng từ xa nhìn thì tốt. Nhưng, hắn phát hiện cái gì? Tống Hạo Nhiên căn bản không phải thẳng nam! Tống Hạo Nhiên cũng thích nam nhân! (là yêu trúng người là nam thôi!!~)
Nhưng người y thích rõ ràng không biết tình cảm của y, y chỉ là thầm mến mà thôi, đây có phải đại biểu ta vẫn còn cơ hội? Triệu Cảnh lúc thì cả người rét run lên, lúc lại nóng lên, tâm tình thay đổi nhanh chóng, vui buồn lẫn lộn, khiến cả gương mặt hắn cũng đều vặn vẹo.
Trong lúc hắn miên man suy nghĩ, xe tải đã đến mục tiêu.
“Cậu chưa xuống?" Tống Hạo Nhiên đứng cạnh xe tải, nhìn về phía Triệu Cảnh ngồi lẻ loi một mình ở một góc thùng xe hỏi.
“A?" Triệu Cảnh lúc này mới phục hồi tinh thần, thấy nam nhân đứng chờ ở cạnh xe, khuôn mặt lạnh lùng dáng người cường trán, hai má lập tức đỏ lên, hỏi ngượng ngùng mở miệng,"Tôi lập tức xuống."
Hắn hoang mang rối loạn đứng lên, bước tới xuống xe. Nhưng ngồi lâu khiến đi đứng có chút tê, chân như bị đâm ẩn ẩn đau, hắn dừng bước đi xuống, trực tiếp ngã quỵ.
Tống Hạo Nhiên đưa tay theo phản xạ, ôm lấy hắn.
Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc với người mình yêu, trái tim Triệu Cảnh kịch liệt phóng nhỏ, hai má hơi hơi phiếm hồng, khóe mắt mang theo vài tia ngượng ngùng, ngưỡng mặt nhìn lại Tống Hạo Nhiên.
Tuy rằng chỉ thấy qua hai lần, nhưng ấn tượng của Tống Hạo Nhiên với Triệu Cảnh đã xấu tới cực điểm, hoàn toàn không nhìn hắn liếc một cái, thấy hắn đứng vững rồi thì vẻ mặt không kiên nhẫn buông tay, quay đầu nhìn lại Cung Lê Hân. Thấy Cung Lê Hân và Lâm Văn Bác đã chuẩn bị xong, dẫn theo chiến hữu lập tức đi về phía vườn rau sau Dương Gia thôn, hắn vội vàng phất tay, ý bảo các đội viên của mình đuổi theo.
Nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi của Tống Hạo Nhiên, biểu tình ngượng ngùng của Triệu Cảnh liền biến thành tối tăm cắn chặt răng, nhanh chóng đuổi theo. Không phải chỉ bộ dáng đẹp, thực lực mạnh hay sao? Bộ dáng mình không kém, thực lực cũng không yếu! Lâu ngày sẽ có thể bắt lấy tâm Tống Hạo Nhiên! Triệu Cảnh liên tục động viên mình, cũng âm thầm cầu nguyện Cung Lê Hân là thẳng nam, không thể chấp nhận tình cảm của Tống Hạo Nhiên.
Đi qua một mảnh ruộng, bước trên đường cái thông đến Dương Gia thôn, nhìn các phòng ốc san sát nối tiếp nhau cách đó không xa, ba mươi người lần lượt lấy bội đao bên hông ra, sắc mặt nghiêm túc.
Đi đến ngã ba đầu thôn, chém giết vài tên tang thi nghe thấy âm thanh chạy đến, Tống Hạo Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấp giọng dặn dò,"Nửa tháng trước, trong một vạn tang thi mới có một con tiến hóa, hiện tại thì chỉ trong mười con đã có ít nhất một con là tang thi tiến hóa. Dương Gia thôn có hơn ba trăm hộ dân, khoảng một ngàn năm trăm người, phỏng chừng có khoảng một hai trăm tang thi tiến hóa, mọi người cẩn thận một chút, khi hành động cố gắng đừng nổ súng. Bây giờ chia làm ba bắt đầu tìm kiếm trên ba con đường này, bốn giờ chiều tập hợp ở đây."
“Tại sao không cùng nhau hành động?" Triệu Cảnh tiến lên vài bước chờ mong hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, cậu chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được." Không đợi Tống Hạo Nhiên mở miệng, Cung Hương Di đã không kiên nhẫn khiển trách. Người quá nhiều, khả năng bại lộ không gian dị năng của cô cũng rất lớn, hơn nữa, khi sưu tập vật tư cùng tinh hạch cũng không thể chia đều.
Triệu Cảnh lộ vẻ mặt ủy khuất, lắp bắp nhìn Tống Hạo Nhiên liếc mắt một cái. (ta nói, ngươi lộ vẻ mặt ủy khuất cho ai nhìn a~ (‾-ƪ‾) )
“Lê Hân, em một mình dẫn đội không thành vấn đề đi? Nếu gặp nguy hiểm thì bắn đạn báo hiệu này, bọn anh sẽ lập tức chạy tới." Tống Hạo Nhiên lười để ý tới Triệu Cảnh, kéo Cung Lê Hân qua, chỉ vào đạn báo hiệu bên hông cậu cẩn thận dặn dò.
“Không vấn đề, bọn họ đi đường kia." Cung Lê Hân gật đầu, không phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ đại vào con đường phía đông. Hiểu rõ tính mù đường của cậu, đám người Vương Thao vội vàng cúi đầu, cố gắng che đi tiếu ý bên khóe môi.
“Được, vậy tổ anh đi đường bắc, Văn Bác, cậu đi đường nam, hành động." Tống Hạo Nhiên đưa tay thấp giọng nói. Đợi cho đến khi Cung Lê Hân cùng tổ viên biến mất sau ngã rẽ vào đường đông, hắn mới dẫn đội vào đường bắc.
Lâm Văn Bác nhướng mày, như có chút đăm chiêu nhìn Triệu Cảnh si vọng bóng dáng Tống Hạo Nhiên liếc một cái, hất đầu ý bảo tổ viên theo mình đi đường nam.
Dương Gia thôn diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều, nhưng rất giàu có, nhà nào cũng hai ba lầu, dùng bức tường cao tạo thành một cái sân nhỏ xanh rờn. Qua cửa sắt nhìn vào trong vườn, hoa hồng cùng hoa đăng tiêu[1] đang nở rộ, trái kết đầy trên các dây nho, bàn ghế đá đơn giản lại đầy mùi cuộc sống giàu có, nếu không nhìn đến vết máu đen đã sớm khô lại đầy trên đất, đây quả thật chính là một bức họa cảnh thiên nhiên năm tháng tươi đẹp, một đời an ổn mê người.
Hai chị em Tôn Điềm Điềm cứ như vậy mà ngây dại trước cửa sắt một hộ dân, tựa như những ngày tháng tươi đẹp trong trí nhớ đều hiện lên ngay khung cửa này, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan như thủy tinh, làm bọn họ thương tích đầy mình.
“Chuyện quá khứ đừng nhớ lại nữa! Chúng ta có thể tiếp tục sống tốt!" La Đại Hải đã nhiều lần nghe hai chị em Tôn Điềm Điềm nói về nhà của bọn họ, thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng rầu rĩ, ôn thanh an ủi.
Hai chị em Tôn Điềm Điềm lần lượt gật đầu, thu lại hoài niệm cùng bi thương trong mắt, nắm chặt bội đao trong tay bước vào.
“Đợi đã, trước hết đừng đi. Vương Thao, nghe được gì?" Cung Lê Hân ngăn bọn họ lại, xoay mặt nhìn Vương Thao.
Nửa tháng này, trải qua đặc huấn của cậu, Vương Thao đã có thể khống chế linh hoạt năng lượng trong cơ thể đến mức tăng cường ngũ cảm, hiện tại, Cung Lê Hân đang cố ý giúp hắn có thói quen tai nghe xa bốn phía, mắt nhìn rõ xung quanh.
“Phụ cận không có tang thi, có thể trực tiếp đi vào." Vương Thao mọi lúc mọi nơi vẫn duy trì đề cao cảnh giác, thấy Cung Lê Hân hỏi, liền lập tức trả lời.
“Vào." Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, dẫn đầu bước vào cổng, mấy người Vương Thao cất bước đuổi theo, từng người đều tự đề phòng.
Thấy một hầm ngầm dùng khóa lớn khóa lại ở một góc sân, nhãn tình đám người sáng lên, vội vàng chạy tới xem xét. Hơn một tháng này, mỗi ngày đều ăn mì gói, bớt ăn bánh, khóe miệng đã có những chỗ lở loét kéo dài, ngay cả uống C quốcũng đau. Vừa rồi khi đi ngang qua vườn rau, thấy rau cải trắng mới lớn đầy nước, nếu không phải bị Tống Hạo Nhiên ngăn cản, bọn họ đã sớm như heo mà nhanh chóng bu lấy.
“Hy vọng trong đó có gạo, khoai lang, khoai tây gì đó. Lấy xong lương thực chính, tôi sẽ quay lại bên kia lấy mấy khối rau cải trắng, hái thêm vài trái dưa leo." Vương Thao nắm chặt khóa, vừa âm thầm phóng lực vừa thấp giọng tính toán.
“Còn tôi muốn ăn cháo khoai lang[2], vừa thơm lại mềm lại ngọt! Cải thìa xào hoặc dưa leo xào cũng ăn rất ngon, rất ngon miệng!" Tôn Điềm Điềm nuốt nuốt nước miếng phụ họa.
‘Đinh’ một tiếng giòn vang, khóa lớn bị ham muốn mãnh liệt của hai người bẻ làm hai, Tôn Điềm Điềm vui vẻ, đang muốn bước lên vào cửa hầm, vành tai Cung Lê Hân khẽ nhích, thấp giọng cảnh cáo,"Chú ý đề phòng, có ba tang thi tiến hóa đang tiếp cận chúng ta, một phút sau đến.
Mọi người nghe vậy, vội vàng để Tôn Kiệt cùng Lý Đông Sinh bảo hộ bên trong, cầm bội đao trước ngực, biến ra tư thế sẵn sàng nghênh đón quân đội. Đây là lần chiến đấu đầu tiên, trong lòng mọi người không sợ hãi, chỉ có chiến ý tăng vọt.
—————————————————————
[1] Hoa đăng tiêu :
[2] Cháo khoai lang :
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc