Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 55

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 55

Tuy rằng bất ngờ phát sinh chuyện Linh Ngữ, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến thời gian của mấy người Hạ Cẩn.

Tại sân bay căn cứ, một chiếc trực thăng chậm rãi khởi động cánh, tùy thời chuẩn bị cất cánh. Hạ Cẩn cùng Cung Viễn Hàng nói chuyện một hồi, chậm rãi đến trước mặt Cung Lê Hân.

Hắn cúi người, hai tay bắt lấy bả vai gầy yếu của tiểu hài tử, nhìn thẳng vào hai mắt cậu thật lâu không nói gì. Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn lại hắn, trong mắt đầy lưu luyến.

Hình ảnh hai người ‘thâm tình’ nhìn nhau làm mắt Tống Hạo Nhiên nhói lên như bị kim đâm, hắn tiến lên hai bước, trầm giọng mở miệng,"Thời gian tới rồi, các cậu có thể đi."

Hạ Cẩn có tai như điếc làm lơ, đem từng đường cong tinh tế trên gương mặt tiểu hài tử vào lòng, cho đến tận khi khắc sâu từng dấu vết ấn tượng vào lòng, vĩnh viễn không quên, hắn mới thở dài một hơi, nâng hai má tiểu hài tử, nhìn thẳng vào cánh môi đỏ hồng của cậu, cúi người hạ xuống trán cậu vô số nụ hôn. Hôn xong thấp giọng dặn dò,"Chở anh trở lại!"

Tiếng da thịt bị hút lấy phi thường thanh thúy, phi thường vang dội, dù tiếng cánh quạt rất lớn cũng không thể che dấu. Liếc nhìn tiểu hài tử tỉnh tỉnh mê mê đồng ý cùng biểu tình đột nhiên dữ tợn của Tống Hạo Nhiên, Hạ Cẩn nhếch môi cười cười, không chút do dự sải bước đến chỗ trực thăng. Nếu không rời đi ngay, hắn sợ mình thật sự sẽ thay đổi ý định.

Lục Vân cùng Ngô Minh bị nhiệt tình hiếm thấy của Hạ Cẩn làm hoảng sợ, sửng sốt một hồi mới tiến lên, gắt gao ôm Cung Lê Hân một cái, sau đó lưu luyến vừa đi ba bước lại quay đầu nhìn.

Chưa đợi máy bay đi xa, Tống Hạo Nhiên đã kéo tiểu hài tử qua ôm vào lòng, tận lực chùi chùi trán cậu.

“Tống đại ca, đau.." Trán bị sát đến đỏ lên, Cung Lê Hân ngưỡng mặt nhìn sắc mặt sa sầm của Tống Hạo Nhiên, trên mặt hiện lên thần sắc ủy khuất cùng khó hiểu.

“Thực xin lỗi." Tống Hạo Nhiên ngẩn người chớp một cái, lửa giận trong lòng dần bình ổn, lộ ra biểu tình thản nhiên. Hắn bị mất khống chế, đơn giản chỉ bởi một nụ hôn cáo biệt bình thường. Nhưng cái thoáng nhìn ý vị thâm trường của Hạ Cẩn lúc rời đi kia lại khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Rối rắm trong đầu loạn một đoàn, nhưng trên mặt lại mảy may không đổi, chỉ ôn nhu vuốt ve nơi đỏ ửng trên trán cậu, kìm lòng không đậu cúi người hôn xuống nơi mắt không nhìn thấy nhưng khiến hắn phiền não kia nhằm xóa đi dấu vết.

Nháy mắt khi môi chạm xuống vầng trán lán mịn của Cung Lê Hân, phiền muộn trong lòng Tống Hạo Nhiên thần kỳ biến mất vô tung, đôi mắt hắn sáng lên, khóe miệng cũng vô thức cong lên.

Lâm Văn Bác đứng cách đó không xa, nhìn hai người đang khắng khít, tầm mắt dừng ở biểu tình thỏa mãn của bạn tốt, mâu sắc lưu chuyển không ngừng.

“Được trời ưu ái cho một gương mặt xinh đẹp thật đúng là may mắn !" Cung Hương Di đứng bên người hắn thấp giọng nói, dùng thái độ châm chọc cùng khiêu khích che đậy tâm tình vạn phần lo sợ của mình.

Lâm Văn Bác nghe vậy đột nhiên quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng nói,"Hương Di, em mở to mắt nhìn kỹ tiểu Hân xem, em ấy không hề giống như lời em nói. Trên đời này không ai đều trước sau như một bằng tiểu Hân cả."

“Trước sau như một ? Nó xứng sao ? Các anh đều bị nó lừa !" Cung Hương Di không cam tâm gầm nhẹ, bỏ qua vẻ mặt thất vọng nhìn cô của Lâm Văn Bác, càng đi càng xa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~“

Trên trực thăng, Hạ Cẩn hết sức chuyên chú nhìn một hợp quà đóng gói tinh xảo, trên mặt tràn đầy biểu tình chờ mong.

“Đây là cái gì ?" Lục Vân với qua hảo kỳ hỏi.

“Lê Hân tặng tôi quà chia tay." Hạ Cẩn xoay lưng, không để hai người dò xét muốn biết trong hộp có gì.

“Tại sao bọn em lại không có ? Cung thiếu thật bất công !" Lục Vân đỏ mắt kêu lên, lại nhớ đến chuyện đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho mình, lập tức ngượng ngùng câm miệng, gãi đầu cảm thấy xấu hổ.

Chuyện thông mạch, hắn không nói cho Ngô Minh và Hạ Cẩn, tuy hắn kiêu căng, làm việc tùy ý nhưng cũng không phải tên ngốc. Chuyện kinh thế hãi tục như vậy, nếu tùy tiện nói ra, nhất định sẽ gây phiền toái cho Cung thiếu. Cho nên, hắn sẽ một đời bảo vệ bí mật này, cho tới tận lúc mang nó xuống mộ.

Biết được đối đãi khác biệt của Cung Lê Hân, Hạ Cẩn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, động tác mở quà có chút vội vàng. Thấy bình dược trong hộp, hắn nhướng mày khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng bỏ vào balô, lúc này mới lấy tờ giấy đặt dưới chiếc bình ra xem.

Chữ trên giấy như rồng bay, nét chữ cứng cáp, vừa thấy, so với hình ảnh tiểu hài tử nhu thuận khí chất bình tĩnh thoạt nhìn có chút không hợp, nhưng nghĩ lại lại thấy thập phần phù hợp. Hạ Cẩn cẩn trọng vuốt phẳng một lần, lúc này mới xem kỹ nội dung, đến lúc hắn xem xong, nội tâm chỉ còn rung động đọng lại khiến mắt hắn phiếm hồng, không biết phải phản ứng thế nào. Đây là món quà quý báu nhất mà cuộc đời này hắn nhận được, đại biểu sự tín nhiệm không hề giữ lại gì của tiểu hài tử đối với hắn, vô luận món quà này giá trị thế nào vẫn ẩn chứa tâm ý trong đó, chính điều này khiến hắn không biết phải lấy gì báo đáp.

“Hạ ca, Cung thiếu tặng anh cái gì ? Cho bọn em nhìn xem." Thấy Hạ Cẩn nhìn tờ giấy ngẩn người, Lục Vân vỗ vỗ vai hắn nói.

“Không được!" Hạ Cẩn hồi thần, nhét mảnh giấy vào người, quyết đoán cự tuyệt. Bình dược này rất trân quý, nếu lan ra ngoài, sẽ khiến tiểu hài tử rước lấy phiền toái vô cùng vô tận, hắn tuyệt đối không thể để bất cứ ai biết được.

“Nga." Lục Vân phẫn nộ câm miệng, một lát sau lại mở miệng chờ mong,"Hạ ca, chúng ta về lo xong chuyện ở Kinh đô thì trở lại đầu nhập vào Cung thiếu được không ? Nghĩ đi nghĩ lại, đi theo Cung thiếu vẫn cảm thấy an tâm nhất."

Hạ Cẩn nheo mắt nhìn về phía hắn, bình tĩnh mở miệng,"Cậu nghe tôi và Cung Hương Di nói chuyện ?" Nếu không thì Lục Vân người còn chưa về Lục gia đã nghĩ chuyện quay trở lại.

“Dạ.." Lục Vân cúi đầu thành thành thật thật đáp. Trải qua một hồi sinh tử, hắn đã trở nên kiên cường có thể đối mặt với mọi chuyện sắp xảy đến. Chính như lời Cung thiếu nói, chỉ cần hắn còn sống thì mọi chuyện đều sẽ ổn.

“Biết cũng tốt.." Hạ Cẩn mím môi, biểu tình lãnh túc,"Tôi thì nhất định sẽ trở lại đây nhưng có mang theo cậu hay không thì không nhất định. Cậu không cần nghĩ đến việc dựa vào người khác, nếu còn giống như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không mang cậu theo, đỡ phải liên lụy đến Lê Hân !"

“Không có. Em sẽ cố gắng mạnh lên, em tình nguyện chết cũng sẽ không nguyện liên lụy đến Cung thiếu, em đời này còn muốn làm trâu làm ngựa cho cậu ấy a !" Lục Vân vội vàng cam đoán nói, biểu tình thành kính chỉ thiếu giơ tay thề thôi.

“Làm trâu làm ngựa còn chưa tới phiên cậu." Hạ Cẩn liếc hắn một cái, không nói gì nữa.

Lục Vân vò đầu, mắt đầy mất mát cùng xấu hổ. Quả thật, lấy thực lực hiện tại của hắn, không thấy ngay cả Hạ ca cũng không được hay sao !

“Lục thiếu, cậu nghĩ như vậy thì tốt rồi." Ngô Minh vẫn luôn trầm mặc vỗ vỗ bả vai Lục Vân, cổ vũ nói.

“Ngô ca, về sau đừng gọi em Lục thiếu nữa, cứ trực tiếp gọi Lục Vân, hoặc tiểu Lục, tiểu Vân cũng được. Em không còn là đại thiếu gia Lục gia nữa, về sau anh cũng cứ đưa việc sai sử em đi, dù sao sau này em sẽ đi theo Cung thiếu a !" Lục Vân phản cầm tay Ngô Minh, thận trọng nói.

Nhìn chằm chằm đôi mắt sùng kính của Lục Vân, Ngô Minh run rẩy khóe miệng gật đầu, thầm nghĩ : Lục thiếu ngạo khí trác nhiên[tính tình kiêu ngạo] giờ đã biến thành tay sai chó săn, Cung thiếu chẳng những võ công cao cường, ngay cả công lực điều giáo người cũng thập phần thâm hậu a !

=)))) ở đây thì chúng ta hãy tạm biệt Ngô ca thôi ah, a ấy sau này sẽ chết đó :’(

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~“

Sau khi tiễn mấy người Hạ Cẩn, trên sân bay không ngừng có phi cơ hạ xuống, mang đến tin tức từ khu trung tâm. Tình huống quả nhiên như Cung Viễn Hàng đoán, người sống sót vô cùng ít ỏi, cho dù có, trực thăng cũng không thể lập tức xuống cứu, còn phải phái thêm binh lính xuống mặt đất tiếp ứng.

Âm thanh vang dội của cánh quạt thập phần lớn, thường đưa đến nhiều tang thi vây quanh, cứu viện nay đã khó càng thêm khó. Vì thế, từ lúc bùng nổ mạt thế đã qua bốn ngày, người sống sót quân đội mang về không đến trăm người. Nếu không tăng lực lượng cứu hộ, qua thêm nửa tháng, phần lớn tang thi tiến hóa xuất hiện, khu trung tâm không nghi ngờ gì sẽ biến thành một tòa thành tử vong.

Ngồi trong văn phòng, nhìn danh sách người sống sót ít ỏi trong tay, sắc mặt Cung Viễn Hàng vô cùng trầm trọng. Thành phố mấy trăm vạn nhân khẩu, bất quá chỉ ngắn ngủi bốn ngày, đã chỉ còn không đến trăm người sống sót, đây là khái niệm gì a ? Mạt thế quả nhiên là mạt thế, loại lực lượng hủy thiên diệt địa này khiến người ta thập phần run rẩy.

Ngay lúc Cung Viễn Hàng lâm vào thời điểm lo âu sầu muộn, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, nhóm người phụ trách trọng yếu trong căn cứ đúng giờ tới, mời ông đến hội nghị họp bàn chuyện liên quan đến việc xây dựng căn cứ.

Cung Lê Hân vẫn ngây thơ vô tri như củ cũng bị Tống Hạo Nhiên kéo đến đây tham gia hội nghị lần này. Tư tưởng con gái trở nên lệch lạc, không biết có thể trở về như cũ hay không, nên với con trai, ông càng thêm coi trọng, cố ý vô tình bồi dưỡng năng lực của cậu, để cậu nhanh chóng có thể tự mình tự lập.

Thu lại yếu ớt lơ đãng biểu lộ, Cung Viễn Hàng lại trở về Cung thủ trưởng quyết đoán thiết huyết lúc trước, dáng người cao ngất ngồi ở vị trí chủ vị, không có lời mở đầu dài dòng, trực tiếp tuyên bộ hội nghị bắt đầu.

Người phụ trách lần lượt báo cáo chi tiết tiến độ công tác của mình, cuối cùng đưa ra nhiều đề nghị.

Đối với việc kiến thiết căn cứ, Cung Hương Di đã trải qua hai đời có quyền lên tiếng nhất. Đợi mọi người nói xong, cô chậm rãi mở miệng,"Papa, mấy việc vặt đó có thể để ngày sau từ từ giải quyết, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải thành lập một chế độ quản lý nhân khẩu hoàn thiện, cũng cần ban hành luật trong căn cứ, quản thúc hành vi của dân chúng để đảm bảo cho căn cứ ổn định. Ngoài ra, chúng ta cần nhanh chóng tiến hành thí nhiệm tìm ra dị năng giả, tiến hành huấn luyện đặc biệt cho bọn họ, thành lập một quân đoàn dị năng. Quân đoàn này về sau sẽ trở thành gốc rễ của căn cứ chúng ta."

Trước mắt, dưới tình huống vẫn còn đầy đủ vũ khí, căn cứ Cung gia nắm ưu thế tương đối lớn. Nhưng đợi đến khi súng ống đạn dược tiêu hao gần như không còn, căn cứ cường đại hay không sẽ được quyết định bởi số lượng và đẳng cấp của dị năng giả. Đề nghị của Cung Hương Di chính là phòng ngừa chu đáo.

Cung Viễn Hàng trầm tư một lát, gật đầu ý bảo Cung Hương Di tiếp tục.

Cung Hương Di uống một ngụm nước thuận họng, đem những việc liên quan đến kiến thiết căn cứ đời trước nhẹ nhàng nói ra,"Đầu tiên, chúng ta cần thành lập chế độ hộ tịch trong căn cứ, tra xét kỹ tư liệu của mọi người ghi vào hồ sơ, để về sau dễ phân công nhiệm vụ cho bọn họ. Vật tư trong căn cứ hữu hạn, không nuôi nổi những người dư thừa, muốn sống sót, bọn họ cần phải trả giá lượng lao động tương ứng; tiếp theo, chúng ta cần đem dị năng giả cùng người thường quản lý tách ra, cùng biện pháp quản lý bất đồng, đối với dị năng giả, chúng ta có thể trợ cấp vật tư, đề cao đãi ngộ; Ngoài ra…"

Thư kí vừa nghe vừa ghi lại lời Cung Hương Di nói, người tham dự hội nghị cũng liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến với ý kiến của cô.

Cung Viễn Hàng nghiêm mặt, nhìn không ra biểu tình, nhưng đáy lòng lại âm thầm kinh ngạc. Mấy thứ này, ông nghĩ kỹ một chút là có thể nghĩ đến, nhưng người chưa từng tiếp xúc với chính trị lại có thể suy nghĩ sâu xa như thế, hoàn toàn bất đồng với tính cách hồn nhiên ngây thơ thường ngày. Lại nghĩ đến thay đổi gần đây của con gái, nội tâm kinh ngạc nhanh chóng bị lo lắng thay thế.

Đợi Cung Hương Di nói xong, hội trường một mảnh lặng im, tất cả đều cân nhắc kỹ lời của cô, trên mặt mang theo biểu tình tán đồng. Cung Hương Di cúi đầu, khóe miệng thoáng nhếch lên. Cô chẳng những muốn chen vào, về sau còn muốn tham gia vào sự vụ trong căn cứ, đây chỉ là mới bắt đầu.

“Ân, cô nói đem dị năng giả và người thường tách ra quản lý, về sau nhất định sẽ sản sinh việc phân hóa giai cấp, mâu thuẫn giai cấp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ổn định và an toàn trong căn cứ. Điểm này cô không suy xét sao ?" Tống Hạo Nhiên nghiêm mặt, trầm giọng mở miệng.

Cung Hương Di trầm mặc. Quả thật như lời Tống Hạo Nhiên nói, đến sau thời kỳ phát triển căn cứ, dị năng giả ngày càng cường ngạnh, mà vị trí xã hội người thường lại ngày càng ti tiện, mâu thuẫn giai cấp ngày càng gay gắt, hoàn cảnh sinh sống trong căn cứ so với khu an toàn bên ngoài thế giới tang thi cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Nhưng mà, nhược nhục cường thực* vốn là nguyên tắc không thể kháng cự của tự nhiên, không có bất cứ quản lý căn cứ nào lại muốn chỉ vì dân thường mà đắc tội dị năng giả. Trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía hiện nay, mâu thuẫn này là vô cùng nhỏ bé không đáng kể. ( * : mạnh sống yếu chết )

Suy nghĩ một lúc, Cung Hương Di từ từ mở miệng,"Chuyện xảy ra mâu thuẫn giai cấp là tất nhiên, chỉ cần là người có tư tâm, tư dục, có phân chia mạnh yếu, thì phân hóa giai cấp sẽ không bao giờ biến mất. Xã hội bình đẳng chủ nghĩa cộng sản chân chính là không tồn tại, đặc biệt là trong mạt thế. Bởi mạt thế là một xã hội tang thi ăn người, cái gọi là mâu thuẫn giai cấp trong hiện thực tàn khốc này căn bản không đáng nói."

Mọi người biểu tình kỳ dị nhìn Cung Hương Di, đối với sự thích nghi hoàn cảnh mạt thế nhanh chóng của cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tống Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô chăm chú liếc một cái, không nói gì. Hắn biết rõ lời Cung Hương Di nói là chính xác, nhưng đáy lòng không nhịn được phát lạnh. Có một điều Cung Hương Di nói sai rồi, mạt thế chẳng những là thế giới tang thi ăn người, còn là thế giới người ăn người. Hắn vô lực chuyển biến chuyện này, việc duy nhất có thế làm chính là bảo vệ bản tâm.

“Kỳ thật, chúng ta có thể thành lập một đội duy trì trật tự, tuyển người có thực lực, dị năng giả có phẩm cách chính trực vào gia nhập, để quản lý các dị năng giả khác, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn." Lâm Văn Bác vốn vẫn bảo trì trầm mặc từ từ mở miệng.

“Biện pháp này khả thi, trước nhớ kỹ." Cung Viễn Hàng lập tức gật đầu, nói với thư ký.

Cung Lê Hân nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ngây thơ vô tri. Cậu một chút cũng không hiểu những người này đang nói gì. Đối với việc quản lý gì đó, có thể nói là cậu không biết gì cả, ở trong đây hoàn toàn là góp đủ người.

Thực rõ ràng, mọi người tham dự hội nghị này cũng căn bản không để ý đến Cung thiếu gia này.

Nhìn kỹ Cung Lê Hân đang ngơ ngẩn liếc mắt một cái, ánh mắt Cung Hương Di lộ vẻ khinh thường. Đệ đệ này vẫn giống như đời trước, ngoại trừ mê hoặc người, nửa điểm năng lực cũng không có. Nghĩ như thế, tâm tình lo sợ của cô thoáng bình ổn.

Khóe miệng cong lên, Cung Hương Di cấp bách mở miệng,"Papa, việc này không nên chậm trễ, chiều nay chúng ta liền tập hợp mọi người trong căn cứ, tiến hành việc đăng ký hộ tịch cùng thí nghiệm dị năng đi. Để nhân viên quản lý kỹ càng, cũng nhanh chóng ban hành điều lệ, đối chiếu thực thi."

Đối với tinh hạch năng lượng vô thuộc tính có thể kiểm tra được dị năng, Cung Hương Di giống người ban ân cho Cung Viễn Hàng, cùng năng lực không gian của cô mà dựng dục sinh ra. Loại giải thích này tuy rằng huyền huyễn, nhưng dưới tình huống không có cách nói nào hợp lý hơn, Cung Viễn Hàng cũng vẫn là bán tín bán nghi tiếp nhận, đối với bên ngoài chỉ nói một câu ‘Bí mật quân sự’ liền cho qua, nhóm thuộc hạ của ông cũng không có gan truy vấn. Vì thế, Cung Hương Di mới dám lấy nó ra công bố công khai.

Tinh hạch năng lượng vô thuộc tính là tinh hạch của thôn phệ tang thi [thôn phệ : cắn nuốt/chiếm đoạt/thôn tính]. Thôn phệ tang thi, danh như ý nghĩa, năng lực của nó chính là thôn phệ dị năng của dị năng giả để nó sử dụng, thần kỳ giống hệt với ‘dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’* của Cô Tô Mộ Dung[nhân vật trong phim Thiên Long Bát Bộ]. Thôn phệ tang thi vốn vô cùng thưa thớt, trong trăm triệu tang thi mới xuất hiện một. Nó có thể chuyển hóa công kích của dị năng giả thành năng lượng của mình, thuộc loại hình càng chiến càng hăng, rất khó đối phó. ( * : lấy đạo của người, trả lại người; hay đơn giản là gậy ông đập lưng ông )

Tinh hạch của nó dưới tình huống được xúc phát dị năng sẽ hiện ra các thuộc tính bất đồng, nhưng chính nó lại không có thuộc tính nào, nên dị năng giả không thể hấp thụ, chỉ có thể dùng để thí nghiệm.

Viên tinh hach này của Cung Hương Di chính là lấy được từ một thôn phệ tang thi bị hỏa lực cùng đại lực công kích của quân đội giết chết, phi thường trân quý, cô vẫn cất chứa trong không gian của mình, không nghĩ đến sau khi trùng sinh, vật tư được giữ trong không gian vẫn không biến mất mà đi theo cô chuyển sinh hậu thế.

“Được, thông báo xuống dưới, tất cả nhân viên chia thành từng nhóm tiến hành đăng ký hộ tịch và kiểm tra dị năng cho mọi người, chiều nay sẽ bắt đầu từ khu một. Tan họp." Cung Viễn Hàng nâng tay, giải tán mọi người.

Tống Hạo Nhiên vỗ vỗ bả vai hồi phục tinh thần Cung Lê Hân, cùng Lâm Văn Bác trao đổi một ánh mắt thâm ý.

Lâm Văn Bác gật đầu, đi theo Cung Hương Di, vờ lơ đãng hỏi,"Hương Di, kết quả kiểm tra của tinh hạch vô thuộc tính luôn đúng sao ? Có thể xuất hiện vấn đề gì không ?"

“Sẽ không." Cung Hương Di bình tĩnh lắc đầu.

“Không có ngoại lệ sao? Ngay cả đa hệ dị năng cũng có thể kiểm tra chính xác không sai ?" Lâm Văn Bác tiếp tục truy vấn.

Cước bộ cung huong di chợt dừng lại chớp mắt một cái, chần chờ mở miệng,"Đa hệ dị năng giả xác thực có tồn tại, nhưng số lượng rất ít, trong vài triệu người mới xuất hiện một. Nếu là song hệ dị năng, tinh hạch vô thuộc tính có thể kiểm tra được, nhưng nếu nhiều hơn hai hệ thì em không biết."

Cô đời trước cũng chỉ có gặp qua một song hệ dị năng giả, đó là Tống Hạo Hiên, lúc ấy Tống Hạo Hiên khi nhàm chán lấy tinh hạch vô thuộc tính ngắm nghía, nó đã phát ra màu tím sậm và đỏ rực hòa lẫn vào nhau, cảnh tượng mộng ảo rực rỡ vô cùng. Mà tam hệ dị năng giả hay tứ, ngũ, lục hệ dị năng giả, đừng nói gặp qua, cô ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy.

Lâm Văn Bác gật đầu, đáy mắt tối đen lộ ra thần sắc vừa lòng, không tiếp tục đặt câu hỏi nữa.

*********************************************
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại