Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 53

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 53

Có Linh Ngữ làm bạn, cảm xúc của Lục Vân rõ ràng tốt lên rất nhiều.

Siết lấy thân thể mềm mại thơm tho của nữ nhân, lần đầu tiên trong đầu hắn không có chút ý niệm gì, chỉ ôm nhau như vậy, bình bình an an ngủ một đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau, ánh da cam ấm áp xuyên qua màn cửa chiếu xuống giường, mới chậm rãi mở mắt ra.

Khí lạnh sáng sớm còn chưa lây dính nhiệt độ dương quang, lướt qua thân thể mang theo mát lạnh nhè nhẹ, Lục Vân run run, chậm rãi ngồi dậy. Đụng đến cánh tay băng lãnh của Linh Ngữ, hắn nhíu mày, kéo chăn qua che cho cô.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật, Lục Vân vừa nhặt quần áo lên vừa ra mở cửa.

“Lục thiếu, chúng ta mười giờ sẽ đi, tôi đến giúp cậu thu dọn." Ngô Minh vừa nói vừa nhìn vào phòng, thoáng thấy mái tóc dài của phụ nữ bị chăn che đi, thì giật mình.

“Ân, vào đi." Lục Vân nghiêng người để Ngô Minh vào, thấy tầm mắt hắn hướng tới chỗ Linh Ngữ, ngữ khí cầu xin nói,"Linh Ngữ muốn theo cùng chúng ta, có được không Ngô ca ?"

Ngô Minh khó xử, nghĩ đến phản ứng của Hạ Cẩn, cảm thấy khả năng đồng ý vô cùng thấp, không dám tùy tiện đáp ứng, đành thành thật trả lời,"Để tôi thu dọn trước đã, tí nữa đi ăn sáng hỏi Hạ ca xem sao."

Nhắc tới Hạ Cẩn, biểu tình Lục Vân có chút không được tự nhiên, yên lặng gật đầu, ngồi bên giường nhìn Ngô Minh thay hắn thu dọn. Mặc dù đã mạt thế, mặc dù biết Lục gia có khả năng đã sụp đổ, nhưng nhất thời hắn vô pháp thay đổi bộ dáng thiếu gia mười mấy năm nay.

Ngô Minh lại phải chịu mệt nhọc, vùi đầu thu dọn này nọ, sau đó sắp xếp chỉnh tề bỏ vào túi du lịch ở đầu giường.

Kiểm tra xong đồ dùng trong túi, Ngô Minh kéo khóa lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vân định gọi hắn đi ăn sáng, đột nhiên sắc mặt đại biến, một bên trầm giọng kêu ‘Cẩn thận!", một bên kéo Lục Vân ra, đứng che trước hắn.

Lục Vân ngồi đưa lưng về phía giường, đột nhiên bị Ngô Minh kéo dậy, lảo đảo hai bước chật vật té ngồi phía sau hắn, sau đó liền hoảng sợ.

Chỉ thấy Linh Ngữ tối qua vẫn còn tốt, lúc này mặt đã trở nên xanh trắng, há cái miệng đầy máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giương nanh múa vuốt đánh tới hai người. Phòng trong ký túc xá tân binh vốn nhỏ hẹp, sau khi bày đồ ra thì không còn nhiều chỗ trống, Ngô Minh lại phải che chở cho Lục Vân phía sau, tránh cũng không thể tránh, chỉ đành đối mặt đón nhận.

Hắn nhanh tay lẹ mắt bắt tay hai tay Linh Ngữ, nghiêng đầu tránh đi tanh hôi phun ra từ miệng Linh Ngữ, la lên với Lục Vân đang bị dọa ngốc một bên,"Lục thiếu, bên hông tôi có dao, mau rút ra giết cô ta!"

Kêu liền vài tiếng, mắt thấy Ngô Minh sắp chống đỡ không nỗi nữa, Lục Vân mới khôi phục tinh thần, rút dao bên hông Ngô Minh ra, nhắm ngay thái dương Linh Ngữ đâm tới.

Hàn quang trên lưỡi dao sắc bén ‘Phốc xuy’ một tiếng tiến vào đầu Linh Ngữ, khiến cô thống khổ rống lên mấy tiếng, lực đạo đánh về Ngô Minh dần yếu bớt, biểu tình ngưng trọng của Ngô Minh lúc này mới buông lỏng.

Lục Vân thấy thế, vội vàng rút chủy thủ ra, sau đó lại bổ xuống. Máu đen sền sệt theo vết đao phun ra, văng lên cánh tay hắn, đầu não hắn trống rỗng, không thể nghĩ được gì, chỉ biết máy móc rút dao, rồi lại bổ xuống.

‘Phốc xuy phốc xuy’, liên tục đâm bảy tám nhát dao xuống, đầu óc Linh Ngữ triệt để bị vỡ nát, thân thể ngã xuống giường, phát ra một tiếng ‘phịch’, đôi mắt tối om nhìn thẳng vào gương mặt chết lặng của Lục Vân.

Giết tang thi gương mắt vốn hư thối với giết người ngay cạnh mình bị biến dị, hai loại cảm giác này hoàn toàn khác nhau, hơn nữa tối qua còn ôm đối phương ngủ một đêm, vì thế kích động lại càng dữ dội hơn. Lục Vân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đôi mắt đục ngầu của Linh Ngữ, biểu tình chết lặng dần biến thành hoảng sợ, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. Hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được, nữ nhân tối hôm qua còn cho hắn an ủi ấm áp, hôm nay đã biến thành một tang thi bộ dạng đáng sợ như thế.

“Ô ô ô.." Tiếng khóc kìm nén của Lục Vân nhanh chóng tràn ra từ cổ họng, nước mắt rơi xuống, càng hiện rõ nội tâm tuyệt vọng cùng hoảng sợ của hắn. Giờ này phút này, hắn mới thật sự thấy rõ tận thế tàn khốc, qua một hôm nay, có lẽ sẽ không có ngày mai, khiến người ta cảm thấy như rơi vào vực sâu tối đen tuyệt vọng, mà nhân loại chỉ có thể từ dưới đáy vực giãy dụa nhìn lên, không còn biện pháp khác.

“Lục thiếu, đừng lấy dính máu lau mặt. Linh Ngữ có thể do mắt miệng dính máu dơi biến dị nên mới bị lây nhiễm." Ngô Minh bắt lấy cánh tay dính đầy máu đen, thận trọng nói. Tính tính thời gian, hắn nhanh chóng đoán được nguyên nhân Linh Ngữ bị lây nhiễm.

Cánh tay muốn bụm mặt của Lục Vân cứng lại, biểu tình trên mặt càng thêm sụp đổ.

“Chuyện gì đây ?" Hạ Cẩn đẩy cửa phòng, thấy tình trạng chật vật của hai người cùng thi thể ăn mặc gợi cảm của Linh Ngữ trên mặt đất, mặt lãnh túc mở miệng.

Ngô Minh đứng dậy, nhanh chóng kể lại tình huống cho hắn.

Nghe xong sắc mặt Hạ Cẩn càng đen thêm, một phen bắt lấy Lục Vân, kéo hắn vào phòng tắm, cầm lấy vòi sen, bật chốt mở nước lạnh, xối xuống đầu hắn.

Lục Vân sợ run cả người, lúc này mới khôi phục tinh thần muốn tránh đi. Hạ Cẩn hung hăng giữ lấy áo hắn, cọ rửa máu đen trên áo hắn, âm thanh lạnh lùng,"Cậu muốn tránh đi đâu ? Lúc trước tôi đã nói cậu không cần xen vào việc người khác cậu không nghe. Không có năng lực gì thì đừng mưu toan gánh vác trách nhiệm với người khác ! Hậu quả không phải cậu có thể tưởng tượng được ! Lục Vân, hiện tại là mạt thế, cậu cũng không còn là thiếu gia Lục gia lúc trước, cứ tiếp tục đần độn như vậy, sớm muộn cậu cũng sẽ hại chết chính mình, còn ảnh hưởng đến người cạnh mình !"

Nghe xong lời Hạ Cẩn nói, lại kết hợp với dự ngôn của Cung Hương Di, khuôn mặt Lục Vân dần vặn vẹo, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra thần sắc thống khổ cùng cực. Nếu không phải cổ áo bị Hạ Cẩn nắm lấy, hắn đã sớm xụi lơ trên mặt đất.

Ngoài phòng tắm, tiếng Linh Âm thê lương gọi tỷ tỷ đột nhiên truyền đến, trong đó còn xen lẫn tiếng thấp giọng an ủi của Ngô Minh. Lại thêm một lúc thì nghe thấy tiếng nhân viên trong căn cứ mang theo vài tên lính chạy tới.

Hạ Cẩn nhanh chóng rửa sạch sẽ cho Lục Vân, sau đó buông cổ áo hắn, bước khỏi phòng tắm ứng phó thăm hỏi của binh lính.

“Hạ đại ca, phát sinh chuyện gì vậy ?" Cung Lê Hân cầm một hộp quà gói tinh xảo đứng cạnh cửa hỏi.

“Cung thiếu." Nhân viên căn cứ thấy cậu lập tức tiến lên chào hỏi, kể lại sự tình một lần, sau đó cung kính nói,"Hiện tôi chúng tôi muốn đưa bọn họ đi kiểm tra một lần, nếu trên người bọn họ có miệng vết thương nào thì có khả năng phải cách ly 24 giờ mới có thể rời đi."

Cung Lê Hân gật đầu, mắt hàm lo lắng nhìn Hạ Cẩn.

“Có thể, kiểm tra ở đâu ?" Hạ Cẩn hướng Cung Lê Hân thoáng nhếch môi cười, biểu tình nháy mắt nhu hòa, sau khi quay sang phía nhân viên căn cứ thì diện vô biểu tình hỏi.

“Vị tiểu thư đến phòng cách vách, còn các anh ở tại đây kiểm tra đi. Cung thiếu, nếu kiểm tra thấy có gì không đúng, chúng tôi tất yếu phải áp dụng biện pháp thích hợp, đến lúc đó xin cậu thứ lỗi. Đây là quy định của căn cứ, cũng là suy nghĩ cho an toàn tính mạng mọi người." Nhìn ra quan hệ thân thiết của Hạ Cẩn và Cung Lê Hân, nhân viên công tác cung kính giải thích.

“Ân, các anh cứ tra đi." Cung Lê Hân gật đầu, ôm hộp quà bước đến bên người Hạ Cẩn, kiễng chân, đưa tay vỗ vai hắn trấn an.

Hạ Cẩn nhìn vẻ mặt lo lắng của thiếu niên, khóe môi lạnh lùng không nhịn được cong lên, không thừa lời nhanh chóng cởi quần áo trên người, lộ ra đường cong hoàn mỹ cùng dáng người tam giác ngược cường tráng.

Ngô Minh thấy thế cũng chậm rãi cởi quần áo, để quân y tùy ý kiểm tra. Lục Vân mất hồn mất vía được hai binh lính đưa ra, cởi xuống áo sơ mi cùng cái quần ướt sũng.

Cung Lê Hân thong thả bước đến bên người Hạ Cẩn, giúp quân y kiểm tra xem hắn, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua mấy vết sẹo cũ đầy trên người Hạ Cẩn, trong mắt chứa đầy đau lòng.

Tiểu hài tử trong lúc vô ý dụ hoặc trên dưới, cả người Hạ Cẩn như bị lửa đốt, nơi đó thể tích vốn khoa trương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần cứng lên, dữ tợn thô to, dựng thẳng ở bụng dưới, chiều dài cơ hồ đến rốn. ( Σ( ° △ °|||) ……. (⊙o⊙)! )

Mọi người trong phòng, ngoại trừ Lục Vân đang mất hồn, đều nhìn chỗ đó của hắn, đáy mắt lộ ra thần sắc sợ hãi. Ngay cả quân y kiến thức rộng rãi cũng không khỏi ngẩn người, ngừng động tác kiểm tra, trong lòng âm thầm tự ti.

Hạ Cẩn sắc mặt bình thản nhìn Cung Lê Hân, mâu quang ám trầm chớp một cái, lại nhìn về phía quân y, không để ý mở miệng,"Chưa thấy nam nhân cương sao ? Kiểm tra xong chưa, bọn tôi còn phải bắt kịp thời gian."

Trong cử chỉ của hắn trời sinh lộ ra một cỗ trầm tĩnh khí phách, quân y lập tức khôi phục thái độ bình thường, theo lời tăng tốc độ kiểm tra, cũng không dám đụng chạm nhiều thân hình cường kiện của hắn, như sợ hắn áp xuống. (câu cuối này chém =]]]] )

“Không có vấn đề." Tinh tế kiểm tra cơ thể ba người, không phát hiện bất cứ ngoại thương nào, quân y gật đầu với người phụ trách nói.

“Sao cả người cậu ta ướt sủng thế ?" Người phụ trách chỉ Lục Vân, biểu tình nghi hoặc hỏi.

“Tay dính máu tang thi nên rửa cho cậu ta. Các anh yên tâm, bọn tôi mười giờ sẽ rời khỏi căn cứ, nếu có xảy ra chuyện gì thì sẽ tự mình chịu trách nhiệm." Hạ Cẩn trầm giọng giải thích, ánh mắt nhìn đối phương thập phần cường ngạnh, không để người cự tuyệt."

Người phụ trách liếc nhìn Cung Lê Hân đang lo lắng cho hắn đứng bên cạnh, do dự vài giây liền gật đầu đồng ý, mang binh lính cùng quân y rời đi.

Hạ Cẩn cúi xuống nhặt quần áo lên, xoay người lấy từng cái, chạm đến hạ phúc vẫn còn cứng rắn, trong mắt lướt qua một tia dục vọng thâm trầm. Hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, là người có lực tự chủ rất mạnh, chẳng sợ đụng phải ‘thuốc’, cũng sẽ mảy may không ảnh hưởng đến hắn. Bị người chạm một cái lập tức sụp đổ thế này, đây vẫn là lần đầu tiên, cũng là lần hung mãnh nhất từ trước đến nay, tà hỏa tán loạn trong cơ thể có xu thế như lửa đốt ngoài đồng cỏ, không ngừng thiêu đốt thần kinh buột chặt của hắn.

“Lê Hân, anh còn có vài thứ cần thu dọn, phải về phòng một chuyến. Em ở đây xem Lục Vân đi, tinh thần cậu ta không tốt lắm." Giọng Hạ Cẩn u ám, động tác cứng ngắc xoa đầu Cung Lê Hân.

“Ân, anh đi đi, em sẽ chiếu cố cậu ta." Cung Lê Hân gật đầu, đưa hộp quà ra,"Đây là lễ vật chia tay cho Hạ đại ca, đến lúc lên máy bay anh hẵng mở ra, không được để người khác nhìn thấy, đây là bí mật của hai chúng ta."

“Được, nhớ kỹ." Hạ Cẩn tiếp nhận lễ vật, tim từ âm thanh thân mật của tiểu hài tử mà đập loạn nhịp, chạm đến đầu ngón tay ấm áp của cậu, tà hỏa trong người vốn như lửa lan trên đồng cỏ nay lại càng lan ra nhiều hơn.

Buông mi, không dám nhìn mi nhãn tinh xảo của tiểu hài tử, Hạ Cẩn vội vàng kéo Ngô Minh rời đi.

Đợi hai người đi xa, Cung Lê Hân vỗ vỗ cơ thể để trần của Lục Vân, kỳ quái hỏi,"Sao cậu còn không mặc quần áo ?"

Lục Vân hoảng hốt, mắt không có tiêu cự nhìn cậu, đầu vùi vào đầu gối, nước mắt lại tràn ra.

“Papa tôi đã chết, lần này trở về, tôi cũng sẽ chết, ngay cả Ngô ca, Hạ ca cũng sẽ bị tôi hại chết ! Khiến người khác phải chôn cùng mình, không bằng để tôi tự kết liễu mình còn hơn." Nức nở một hồi, Lục Vân vừa bi thương nói ra hết tâm sự, vừa ngẩng đầu nhìn Cung Lê Hân.

Hai mắt hắn cực kỳ ảm đạm, phảng phất bị một tầng sương mù màu xám che lấp, sự ngang ngược, tùy ý lúc trước đều biến mất không còn gì. Thấy trong đồng tử hắn không còn chút tia sáng nào, Cung Lê Hân chau mày. Ánh mắt này rất quen thuộc với cậu, ở địa cung, hằng năm đều có vài người như vậy, không chịu nổi tra tấn vô cùng vô tận của Tiêu Lâm, lựa chọn tự kết thúc chính mình. Ánh mắt bọn họ cùng Lục Vân giống nhau như đúc, đây là ánh mắt tuyệt vọng, ánh mắt chỉ muốn chết.

Cung Lê Hân gắt gao mân thẳng khóe môi, đối mặt với một Lục Vân như vậy, cậu cảm thấy không thoải mái.

Lục Vân không thấy được cảm xúc của cậu, vẫn mở miệng,"Cung thiếu, cậu có dao không ? Cho tôi mượn dùng một chút."

———————————————————————

Lảm nhảm của Editor : coi xong chương này cảm thấy Hạ ca thật sự rất..*bật ngón cái*…bá !! S a có thể tỉnh ruồi như thế chứ =)))))
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại