Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 142
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hậu duệ đời sau ai cũng khắc ghi sâu trong lòng lần hội nghị đó, trên trang sách sử dày cộm, họ đã dùng bút pháp cường điệu miêu tả ba loại thuốc đã cứu vớt toàn nhân loại, rồi sau đó là sửa luôn cả lịch sử nhân loại này, Kim Thượng Ngọc phát minh ra chúng được tôn xưng làm ‘Dược thánh’. Dược sư sau này ai cũng lấy Kim Thượng Ngọc làm mục tiêu cao nhất, chuyên tâm không ngừng tìm kiếm sự huyền bí của y dược học. Mà chủ trì lần hội nghị đó, cậu thiếu niên 19 tuổi, được xem như thần trong lòng mỗi người hậu thế, mặc kệ là ma pháp sư hay đấu khí sư, cũng đều lấy việc vượt qua thiếu niên làm mục tiêu cuối cùng. Thế nhưng, có người nói rằng, thiếu niên chính là một thiên tài chân chính ngàn năm khó gặp, muốn vượt qua cậu, đợi thêm ngàn năm sau đi.
Đương nhiên, đây đều là nói sau, lúc này Cung Lê Hân không hề biết mình sẽ làm ra được một việc lớn kinh thiên động địa như vậy, thấy Kim Thượng Ngọc đã phát xong thuốc kháng độc cho mọi người, cậu liền giơ tay tuyên bố tan họp.
Gọi lại Đàm Minh Viễn đang cất bước ra ngoài, cậu hất cằm phân phó,"Thông báo tổ viên tổ một tập hợp ở sân thể dục, chỗ tôi có một nhiệm vụ."
“Lão đại, nhiệm vụ gì thế?" Nhãn thần Đàm Minh Viễn sáng lên, kích động hỏi.
“Ra bờ cát giết chừng mười cự mãng biến dị, lột da chế tạo hộ giáp cho mọi người. Lần này đi đường rất xa, trên đường khẳng định sẽ gặp nhiều khó khăn, cần phải cải thiện trang bị cho họ. Lột da, thuộc da[1], cắt xén, khâu lại đều cần có thời gian, hôm nay làm cho xong nhiệm vụ, nửa tháng sau khi khởi hành vừa kịp lúc cho mọi người mặc hộ giáp mới." Cung Lê Hân tính toán trước sau nói.
“Được! Tôi lập tức thông báo mọi người." Đàm Minh Viễn lớn tiếng đồng ý, xớn xa xớn xác chạy đi.
Nghe thấy hai người nói chuyện, mấy tổ trưởng tổ dị năng khác đều trộm lau trán. Giết chừng mười cự mãng làm hộ giáp? Loại nhiệm vụ khó như lên trời này cũng chỉ có tổ của Cung thiếu mới can đảm vui vẻ tiếp nhận thôi a. Bất quá, nghe khẩu khí Cung thiếu, hộ giáp hình như mỗi người đều có phần? Vì thế, đám não tàn của Cung thiếu lại chìm vào cảm động. ╮( ̄▽ ̄)╭
“Cung Lê Hân, nhiệm vụ này tôi cũng tham gia." Đậu Hằng sắc mặt đã khôi phục lại bình thường kiên định mở miệng.
Cung Lê Hân cười nhìn hắn một cái, không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác thấy thế, một trái một phải tiến tới bên người thiếu niên, thúc giục,"Đi thôi, ra sân thể dục tập hợp." Bọn họ có tham gia hay không căn bản không cần phải hỏi. ( ̄▿ ̄)
“A, đợi đã, tôi cũng đi." Thấy ca ca lôi kéo góc áo đi cùng Cung Lê Hân, Kim Thượng Ngọc liền vội giơ tay gọi rồi chạy theo.
Sân thể dục, ba gã đội viên đội tự vệ đã uống thuốc xanh, dáng người lúc này đặc biệt cường tráng đang bị một đám người vây xem, thỉnh thoảng còn có người chen vào đưa tay sờ sờ cơ bắp căng phồng của ba người, lại bảo bọn họ vừa vác bao cát vừa chạy quanh sân, huyên náo loạn một đoàn. Thấy Cung thiếu cùng huấn luyện viên Lâm, Tống thiếu tướng, còn có Đậu Hằng cùng đi tới, tiếng ồn ào lập tức đình chỉ, mọi người đều không tự giác đứng nghiêm nâng tay hành quân lễ.
“Nghỉ." Tống Hạo Nhiên gật đầu nói.
“Tống thiếu tướng, thuốc này chừng nào chúng tôi mới được phát?" Có người lòng đầy chờ mong hỏi, lập tức đưa tới một đám phụ họa theo.
“Nửa tháng sau sẽ phát cho mọi người, lần di chuyển này, mọi người chẳng những phải phụ trách tuần tra cảnh giới, thời điểm tất yếu còn phải tham gia chiến đấu cùng dị năng giả." Cung Lê Hân trầm giọng mở miệng.
“Chuyện đó đương nhiên, tôi tốt xấu gì cũng xem như nửa dị năng giả nha!" Trong đám người có người lên tiếng trêu đùa, đưa tới một tràng cười vui vẻ. Từng bị chà đạp, từng bị bóc lột, bị miệt thị, không có ai có khát vọng biến cường nhiều hơn bọn họ. Thuốc này xuất hiện như một tin vui cho bọn họ, giúp họ có thêm cơ hội sống sót trong mạt thế này. Cấp một, thực lực nhìn thì thấp, nhưng nếu tự vệ đội bọn họ tập hợp lại, chính là một cỗ lực lượng không thể phá vỡ. Trải qua những đợt huấn luyện quân sự khắc nghiệt, những lời dạy ‘Đoàn kết chính là sức mạnh’ đã ăn sâu vào đầu mỗi người.
Bị lây nhiễm bởi bầu không khí sôi nổi của mọi người, Cung Lê Hân cũng khẽ bật cười. Đúng lúc này, tổ viên tổ một được thông báo đều liên tiếp chạy tới, đội viên đội tự vệ ở sân thể dục lại đứng nghiêm hành quân lễ với tổ trưởng nhà mình, tiếng ‘Tổ trưởng’ liên tục vang lên. Từ biểu tình thật lòng kính nể của mọi người, có thể thấy tổ viên tổ một có địa vị rất cao trong lòng họ.
Thấy lẫn trong đám người có tiểu Tôn Kiệt tướng tá nhỏ con, khóe mắt Kim Thượng Ngọc co rút, khều khều tay Lâm Văn Bác đứng cạnh,"Đó cũng là tổ viên của Cung Lê Hân? Được 10 tuổi chưa?"
“12 rồi, bất quá vì thiếu dinh dưỡng nên người vẫn không cao lên bao nhiêu." Giọng Lâm Văn Bác xen một chút đau lòng, cuối cùng liếc qua Kim Thượng Ngọc, thản nhiên nói,"Thu hồi biểu tình hoài nghi của cô đi, cấp bậc của thằng bé cao hơn cô đấy."
“Cao hơn tôi?" Kim Thượng Ngọc trừng mắt lắp bắp hỏi,"Cấp, cấp bốn đê giai? Cũng giống anh? Thật nhìn không ra a!" (⊙﹏⊙)
“Tuổi xúc phát dị năng càng nhỏ thì thiên phú càng cao, nó về sau chắc chắn sẽ lợi hại hơn chúng ta." Lâm Văn Bác bình tĩnh nói, như nhớ tới gì đó, khóe môi hắn cong lên, ngữ khí vui vẻ nói,"Bọn họ đều thích bắt chước tiểu Hân, bình thường thích nhất là phẫn trư ăn lão hổ, cô đừng có bị bề ngoài bọn họ đánh lừa."
Lâm Văn Bác vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu Tôn Kiệt quay sang nhìn thẳng tắp vào Kim Thượng Ngọc, đôi mắt đen láy từ từ biến thành màu băng lam thuần khiết, nhướng mày với Kim Thượng Ngọc đang trợn mắt há hốc mồm, nhếch miệng cười. Hiển nhiên, nhóc đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người. (chội ôi, e nó có tiềm năng phúc hắc niên hạ công nha ~~~ o(≧▽≦)o )
Phớt~ thiệt đả kích người ta nha! Kim Thượng Ngọc sờ sờ nội tâm bị kích thích không nhẹ của mình, trong lòng vì điều này mà ngạo khí của cô gái thiên tài đã triệt để bị đánh rớt bụi. Đợi khi cô hồi phục tinh thần thì Cung Lê Hân đã bàn bạc xong kế hoạch tác chiến, đang định nhấc chân đi về hướng bờ cát, một chút cũng có không ý định mang theo cô.
“A, khoan đã, tôi cũng muốn gia nhập!" Kim Thượng Ngọc cắn răng kêu lên.
“Dựa vào cái gì?" Tào Á Nam rất thích em gái nhỏ luôn tạc mao ngạo kiều này, thong thả bước tới bên người cô, đưa tay xoa xoa đôi môi phớt hồng của cô hỏi.
Lý Đông Sinh khụ khụ, đem Kim Thượng Ngọc kéo ra khỏi nữ sắc ma này. (¬‿¬)
“Tôi là mộc hệ niệm lực song hệ dị năng giả! Niệm lực hệ của tôi đã tới cấp ba cao giai, tôi có thể trị thương, thi triển trong vòng bán kính mười thước, chúc phúc của tôi có thể gia tăng sức chiến đấu của mọi người, tương ứng, nguyền rủa có thể làm giảm sức chiến đấu của địch, ảo thuật của tôi còn có thể mê hoặc kẻ địch, làm đình trệ công kích của chúng." Kim Thượng Ngọc tiến lên hai bước nhanh chóng nói, cuối cùng còn hất cằm bổ sung,"Tôi chính là siêu cấp vú em nha, các người cứ chiến đấu ở tiền phương, tôi ở hậu phương hỗ trợ “sữa", cam đoan mọi người sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"
Kim Thượng Ngọc đã không nhịn được, quyết định chọn hôm nay thẳng thắn công bố năng lực của mình. Bốn loại thuốc đã được công bố, nên năng lực tinh lọc độc tang thi của cô nhìn có vẻ bình thường vô cùng. Tuy phương thuốc quý báu còn nằm trong tay cô, nhưng người khác muốn đoạt lấy, trước còn phải qua được một cửa của Cung Lê Hân, của mọi người trên Trường Xà đảo. Cho nên, cô mới muốn đem mình hoàn toàn buộc chặt vào thuyền lớn Cung Lê Hân này. Bằng IQ 240 của cô, từ lâu đã nhận ra, đi theo Cung Lê Hân tuyệt đối rất thống khoái!
Nhóm tổ viên tổ một lộ ra thần sắc động dung. Năng lực của cô gái này thật sự không tồi, quả thật là như thiết kế riêng cho bọn họ vậy, hoàn toàn bù đắp được vào nhược điểm của bọn họ. Vì thế, mọi người nhất tề quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Cung thiếu, chỉ chờ Cung thiếu lên tiếng.
Cung Lê Hân dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm phần ngực không tính là đầy đặn của Kim Thượng Ngọc, nhíu mày hỏi,"Thời điểm chiến đấu sao bọn tôi phải cần vú em? Ngay cả Tôn Kiệt cũng đã sớm cai sữa. Cô đang thêm phiền cho bọn tôi sao?" Mấy lời trước cậu nghe hiểu, cũng nghiêm túc suy xét, nhưng nghe thấy một câu cuối cùng của Kim Thượng Ngọc, cậu lập tức cau mày, trong lòng đủ loại hoang mang.
Đám tổ viên tổ một nghe vậy dưới chân đều lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngả ngửa ra đất. Lâm Văn Bác che mặt, nhẫn nhịn nén cười, Tống Hạo Nhiên kéo thiếu niên vẻ mặt vô tội cực kỳ khả ái ôm vào lòng xoa nắn, vừa nắn vừa lớn giọng cười. Cùng một chỗ với Lê Hân, hắn mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy rất vui vẻ. Ngay cả Đậu Hằng mặt lạnh khóe miệng cũng cong lên.
Kim Thượng Ngọc máu phun ra mắc kẹt trong họng, trợn trắng mắt thiếu chút nữa thở không nổi. Cô ôm ngực, ngăn cách tầm mắt quỷ dị của thiếu niên, biểu tình vặn vẹo mở miệng,"Cung Lê Hân, đừng nói với tôi là cậu chưa bao giờ chơi võng du!"
“Chưa từng. Đi thôi, chuyện vú em giải thích sau, làm nhiệm vụ trước đã." Từ phản ứng mọi người là đã biết mình bị cười nhạo, thiếu niên xoay người đi, biểu tình trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như vậy, nhưng vành tai trắng nõn lại lặng lẽ phiếm hồng.
Lê Hân[Tiểu Hân] vẫn đáng yêu như thế a! Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thán, thấy thiếu niên kéo Kim Thượng Huy đi thì cười cười vội đuổi theo.
Tổ một hành động vĩnh viễn đều oanh oanh liệt liệt như vậy, hai mươi mấy dị năng giả đối chiến hơn trăm đầu cự mãng, cũng chỉ có bọn họ mới dám tiếp nhận loại nhiệm vụ không muốn sống này. Nhưng dù biết rõ nhiệm vụ này rất nguy hiểm, những người khác trong căn cứ đều không thấy tổ một sẽ thất bại, họ chính là tổ một tuyệt đỉnh, tuyệt không thất bại a!
Trận chiến còn chưa bắt đầu, trên vách núi đã có đầy dân chúng nghe tin đuổi tới xem. Tổ viên tổ một khi chiến đấu rất ăn ý, ai phụ trách phòng thủ, ai công kích đều được phân chia rõ ràng. Lúc đánh, mỗi người đều sẽ xuất hiện ở vị trí nên đứng, phát huy tốt vai trò của mình, không để kẻ địch có cơ hội xen vào, tựa như đã trải qua hàng trăm năm chiến đấu. Cách đấu của bọn họ chính là cách kinh điển trong sách, may mắn quan sát một lần đã thấy được ích lợi trong đó.
Trong sự chờ mong của mọi người, trận chiến bắt đầu. Cung Lê Hân đầu tiên dùng chưởng phong đánh bay đi một cự mãng phun cột nước vào mọi người, sau đó đạp nước phóng vào quần cự mãng, một chưởng đem mấy đầu cự mãng chồng chất nhau rơi vào lòng biển, chừa ra một khoảng trống thích hợp cho tổ viên chiến đấu.
Mọi người lập tức xông lên, triển khai thế trận công kích. Cung Lê Hân, Kim Thượng Huy, Lâm Văn Bác, Vương Thao bốn người xông tới trước kéo quái, người còn lại ở phía sau đánh quái, Kim Thượng Ngọc đứng ở góc chết an toàn nhất, thỉnh thoảng phóng ra vài cái chúc phúc và nguyền rủa, thấy phòng ngự của ai xuất hiện kẻ hở, mắt thấy sắp bị cự mãng công kích liền thi triển vài ảo thuật làm xáo trộn tầm mắt cự mãng.
Trận huống này chưa bao giờ có, dị năng kỹ năng đặc biệt ngũ thải ban lan như pháo hoa nở rộ trên bãi cát. Hơn mười đầu cự mãng nằm sấp trên bờ chỉ có thể chịu bị vây đánh, hoàn toàn vô lực chống cự. Cự mãng đùa trong nước thấy thế liền lần lượt vọt lên bờ muốn tới hỗ trợ, lại bị bốn nhân loại sức lớn vô cùng chặn kín đường. Ba người trong đó khá ổn, chỉ là bị quấn lấy đánh một chỗ thôi, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh lại không chút khách khí, đạp lên mặt nước như đi trên đất bằng, thấy cự mãng nào có ý đồ cập bờ liền một chướng đánh bay, hoặc một cước đá tới. Cự mãng nặng nửa tấn (500kg) trong tay cậu cứ như một trái bóng chuyền, muốn đập chỗ nào thì đập qua chỗ đó, cột nước áp suất cao cùng hỏa cầu bắn vào cậu căn bản không gây ra chút thương tổn nào.
Tiếng ‘phanh’ vang lên không dứt, từng đầu cự mãng bị chụp bay đi, lộn vòng trên không, rơi vào mặt biển phía xa, gây ra những đợt sóng biển khổng lồ, khi rơi xuống nước thì va vào đá ngầm dưới đáy biển, lập tức bị trọng thương gào rống không ngừng. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, cự mãng giống cái duy nhất không dám vào bờ nữa, chỉ tìm một chỗ đá ngầm xa xa lộ một nửa trên mặt biển nằm nghỉ ngơi, những cự mãng khác cũng chỉ có thể rời khỏi khu vực này, trơ mắt nhìn hơn mười đồng loại của mình bị giảo sát nằm trên cát.
Bãi cát điện thiểm lôi minh*, ánh lửa ngút trời, vũ tuyết phong sương, đao quang kiếm ảnh nhất tề vòng quanh, còn có thực vật biến dị khủng bố cùng lưu sa đột nhiên biến thành mồ chôn, nằm trên đó thì cảm giác nắng ấm liền biến thành Địa Ngục chồng chất, đem mười đầu cự mãng vây khốn tới chết. Con cự mãng cuối cùng ngừng giãy dụa, tê rống một tiếng mới ngã người vào vũng máu, mọi người đứng trên vách núi nhìn cuộc chiến nãy giờ nín thở giờ mới hít thở trở lại. (* : sấm sét gầm vang đầy trời)
Mẹ nó! Thật thống khoái! Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hoành hành vô kỵ! Đây mới là cuộc đấu chân chính của cao thủ dị năng! Tang thi cao cấp cái chim? Mãnh thú biến dị cái chim? Giết hết! Mọi người nhiệt huyết sôi trào, tâm tình kích động, đột nhiên cảm thấy, cảm giác sợ hãi gì đó lúc trước giờ khắc này đã trở nên nhỏ như bụi, mà nhân loại, vẫn là chúa tể đứng ở đỉnh Địa Cầu như trước.
Cung phụ cùng Lâm lão gia tử thấy mọi người người đứng thẳng, mặt nghiêm nghị, thì nhìn nhau mỉm cười.
“Ông đã sinh một hảo nhi tử! Tôi có dự cảm, tương lai của Lê Hân rất rộng mở!" Lâm lão gia tử vỗ vai Cung phụ cảm thán.
Cung phụ phất tay, nhìn xuống dưới, thấy bộ dáng con mình đang đào ra tinh hạch trong đầu một cự mãng, tay dính đầy máu tươi mang theo một cỗ sát khí dày đặc khiến người khác không dám nhìn gần. Mâu quang ông lóe lên, bỗng lắc đầu bật cười. Lê Hân thế này mới có thể sống tốt trong mạt thế, cũng sẽ đưa mọi người đi tới một tương lai xa hơn, lúc trước ông đã nghĩ quá nhiều rồi.
—————————————————
Thuộc da : là quá trình chế biến da và da lông bằng hóa chất để nâng cao chất lượng của da sống và da lông, nhằm chống lại sự phân hủy của da động vật trong quá trình chế biến,.., thành phẩm từ quá trình thuộc da gọi là da thuộc.
Các sản phẩm làm từ da thuộc
Hậu duệ đời sau ai cũng khắc ghi sâu trong lòng lần hội nghị đó, trên trang sách sử dày cộm, họ đã dùng bút pháp cường điệu miêu tả ba loại thuốc đã cứu vớt toàn nhân loại, rồi sau đó là sửa luôn cả lịch sử nhân loại này, Kim Thượng Ngọc phát minh ra chúng được tôn xưng làm ‘Dược thánh’. Dược sư sau này ai cũng lấy Kim Thượng Ngọc làm mục tiêu cao nhất, chuyên tâm không ngừng tìm kiếm sự huyền bí của y dược học. Mà chủ trì lần hội nghị đó, cậu thiếu niên 19 tuổi, được xem như thần trong lòng mỗi người hậu thế, mặc kệ là ma pháp sư hay đấu khí sư, cũng đều lấy việc vượt qua thiếu niên làm mục tiêu cuối cùng. Thế nhưng, có người nói rằng, thiếu niên chính là một thiên tài chân chính ngàn năm khó gặp, muốn vượt qua cậu, đợi thêm ngàn năm sau đi.
Đương nhiên, đây đều là nói sau, lúc này Cung Lê Hân không hề biết mình sẽ làm ra được một việc lớn kinh thiên động địa như vậy, thấy Kim Thượng Ngọc đã phát xong thuốc kháng độc cho mọi người, cậu liền giơ tay tuyên bố tan họp.
Gọi lại Đàm Minh Viễn đang cất bước ra ngoài, cậu hất cằm phân phó,"Thông báo tổ viên tổ một tập hợp ở sân thể dục, chỗ tôi có một nhiệm vụ."
“Lão đại, nhiệm vụ gì thế?" Nhãn thần Đàm Minh Viễn sáng lên, kích động hỏi.
“Ra bờ cát giết chừng mười cự mãng biến dị, lột da chế tạo hộ giáp cho mọi người. Lần này đi đường rất xa, trên đường khẳng định sẽ gặp nhiều khó khăn, cần phải cải thiện trang bị cho họ. Lột da, thuộc da[1], cắt xén, khâu lại đều cần có thời gian, hôm nay làm cho xong nhiệm vụ, nửa tháng sau khi khởi hành vừa kịp lúc cho mọi người mặc hộ giáp mới." Cung Lê Hân tính toán trước sau nói.
“Được! Tôi lập tức thông báo mọi người." Đàm Minh Viễn lớn tiếng đồng ý, xớn xa xớn xác chạy đi.
Nghe thấy hai người nói chuyện, mấy tổ trưởng tổ dị năng khác đều trộm lau trán. Giết chừng mười cự mãng làm hộ giáp? Loại nhiệm vụ khó như lên trời này cũng chỉ có tổ của Cung thiếu mới can đảm vui vẻ tiếp nhận thôi a. Bất quá, nghe khẩu khí Cung thiếu, hộ giáp hình như mỗi người đều có phần? Vì thế, đám não tàn của Cung thiếu lại chìm vào cảm động. ╮( ̄▽ ̄)╭
“Cung Lê Hân, nhiệm vụ này tôi cũng tham gia." Đậu Hằng sắc mặt đã khôi phục lại bình thường kiên định mở miệng.
Cung Lê Hân cười nhìn hắn một cái, không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác thấy thế, một trái một phải tiến tới bên người thiếu niên, thúc giục,"Đi thôi, ra sân thể dục tập hợp." Bọn họ có tham gia hay không căn bản không cần phải hỏi. ( ̄▿ ̄)
“A, đợi đã, tôi cũng đi." Thấy ca ca lôi kéo góc áo đi cùng Cung Lê Hân, Kim Thượng Ngọc liền vội giơ tay gọi rồi chạy theo.
Sân thể dục, ba gã đội viên đội tự vệ đã uống thuốc xanh, dáng người lúc này đặc biệt cường tráng đang bị một đám người vây xem, thỉnh thoảng còn có người chen vào đưa tay sờ sờ cơ bắp căng phồng của ba người, lại bảo bọn họ vừa vác bao cát vừa chạy quanh sân, huyên náo loạn một đoàn. Thấy Cung thiếu cùng huấn luyện viên Lâm, Tống thiếu tướng, còn có Đậu Hằng cùng đi tới, tiếng ồn ào lập tức đình chỉ, mọi người đều không tự giác đứng nghiêm nâng tay hành quân lễ.
“Nghỉ." Tống Hạo Nhiên gật đầu nói.
“Tống thiếu tướng, thuốc này chừng nào chúng tôi mới được phát?" Có người lòng đầy chờ mong hỏi, lập tức đưa tới một đám phụ họa theo.
“Nửa tháng sau sẽ phát cho mọi người, lần di chuyển này, mọi người chẳng những phải phụ trách tuần tra cảnh giới, thời điểm tất yếu còn phải tham gia chiến đấu cùng dị năng giả." Cung Lê Hân trầm giọng mở miệng.
“Chuyện đó đương nhiên, tôi tốt xấu gì cũng xem như nửa dị năng giả nha!" Trong đám người có người lên tiếng trêu đùa, đưa tới một tràng cười vui vẻ. Từng bị chà đạp, từng bị bóc lột, bị miệt thị, không có ai có khát vọng biến cường nhiều hơn bọn họ. Thuốc này xuất hiện như một tin vui cho bọn họ, giúp họ có thêm cơ hội sống sót trong mạt thế này. Cấp một, thực lực nhìn thì thấp, nhưng nếu tự vệ đội bọn họ tập hợp lại, chính là một cỗ lực lượng không thể phá vỡ. Trải qua những đợt huấn luyện quân sự khắc nghiệt, những lời dạy ‘Đoàn kết chính là sức mạnh’ đã ăn sâu vào đầu mỗi người.
Bị lây nhiễm bởi bầu không khí sôi nổi của mọi người, Cung Lê Hân cũng khẽ bật cười. Đúng lúc này, tổ viên tổ một được thông báo đều liên tiếp chạy tới, đội viên đội tự vệ ở sân thể dục lại đứng nghiêm hành quân lễ với tổ trưởng nhà mình, tiếng ‘Tổ trưởng’ liên tục vang lên. Từ biểu tình thật lòng kính nể của mọi người, có thể thấy tổ viên tổ một có địa vị rất cao trong lòng họ.
Thấy lẫn trong đám người có tiểu Tôn Kiệt tướng tá nhỏ con, khóe mắt Kim Thượng Ngọc co rút, khều khều tay Lâm Văn Bác đứng cạnh,"Đó cũng là tổ viên của Cung Lê Hân? Được 10 tuổi chưa?"
“12 rồi, bất quá vì thiếu dinh dưỡng nên người vẫn không cao lên bao nhiêu." Giọng Lâm Văn Bác xen một chút đau lòng, cuối cùng liếc qua Kim Thượng Ngọc, thản nhiên nói,"Thu hồi biểu tình hoài nghi của cô đi, cấp bậc của thằng bé cao hơn cô đấy."
“Cao hơn tôi?" Kim Thượng Ngọc trừng mắt lắp bắp hỏi,"Cấp, cấp bốn đê giai? Cũng giống anh? Thật nhìn không ra a!" (⊙﹏⊙)
“Tuổi xúc phát dị năng càng nhỏ thì thiên phú càng cao, nó về sau chắc chắn sẽ lợi hại hơn chúng ta." Lâm Văn Bác bình tĩnh nói, như nhớ tới gì đó, khóe môi hắn cong lên, ngữ khí vui vẻ nói,"Bọn họ đều thích bắt chước tiểu Hân, bình thường thích nhất là phẫn trư ăn lão hổ, cô đừng có bị bề ngoài bọn họ đánh lừa."
Lâm Văn Bác vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu Tôn Kiệt quay sang nhìn thẳng tắp vào Kim Thượng Ngọc, đôi mắt đen láy từ từ biến thành màu băng lam thuần khiết, nhướng mày với Kim Thượng Ngọc đang trợn mắt há hốc mồm, nhếch miệng cười. Hiển nhiên, nhóc đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người. (chội ôi, e nó có tiềm năng phúc hắc niên hạ công nha ~~~ o(≧▽≦)o )
Phớt~ thiệt đả kích người ta nha! Kim Thượng Ngọc sờ sờ nội tâm bị kích thích không nhẹ của mình, trong lòng vì điều này mà ngạo khí của cô gái thiên tài đã triệt để bị đánh rớt bụi. Đợi khi cô hồi phục tinh thần thì Cung Lê Hân đã bàn bạc xong kế hoạch tác chiến, đang định nhấc chân đi về hướng bờ cát, một chút cũng có không ý định mang theo cô.
“A, khoan đã, tôi cũng muốn gia nhập!" Kim Thượng Ngọc cắn răng kêu lên.
“Dựa vào cái gì?" Tào Á Nam rất thích em gái nhỏ luôn tạc mao ngạo kiều này, thong thả bước tới bên người cô, đưa tay xoa xoa đôi môi phớt hồng của cô hỏi.
Lý Đông Sinh khụ khụ, đem Kim Thượng Ngọc kéo ra khỏi nữ sắc ma này. (¬‿¬)
“Tôi là mộc hệ niệm lực song hệ dị năng giả! Niệm lực hệ của tôi đã tới cấp ba cao giai, tôi có thể trị thương, thi triển trong vòng bán kính mười thước, chúc phúc của tôi có thể gia tăng sức chiến đấu của mọi người, tương ứng, nguyền rủa có thể làm giảm sức chiến đấu của địch, ảo thuật của tôi còn có thể mê hoặc kẻ địch, làm đình trệ công kích của chúng." Kim Thượng Ngọc tiến lên hai bước nhanh chóng nói, cuối cùng còn hất cằm bổ sung,"Tôi chính là siêu cấp vú em nha, các người cứ chiến đấu ở tiền phương, tôi ở hậu phương hỗ trợ “sữa", cam đoan mọi người sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!"
Kim Thượng Ngọc đã không nhịn được, quyết định chọn hôm nay thẳng thắn công bố năng lực của mình. Bốn loại thuốc đã được công bố, nên năng lực tinh lọc độc tang thi của cô nhìn có vẻ bình thường vô cùng. Tuy phương thuốc quý báu còn nằm trong tay cô, nhưng người khác muốn đoạt lấy, trước còn phải qua được một cửa của Cung Lê Hân, của mọi người trên Trường Xà đảo. Cho nên, cô mới muốn đem mình hoàn toàn buộc chặt vào thuyền lớn Cung Lê Hân này. Bằng IQ 240 của cô, từ lâu đã nhận ra, đi theo Cung Lê Hân tuyệt đối rất thống khoái!
Nhóm tổ viên tổ một lộ ra thần sắc động dung. Năng lực của cô gái này thật sự không tồi, quả thật là như thiết kế riêng cho bọn họ vậy, hoàn toàn bù đắp được vào nhược điểm của bọn họ. Vì thế, mọi người nhất tề quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Cung thiếu, chỉ chờ Cung thiếu lên tiếng.
Cung Lê Hân dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm phần ngực không tính là đầy đặn của Kim Thượng Ngọc, nhíu mày hỏi,"Thời điểm chiến đấu sao bọn tôi phải cần vú em? Ngay cả Tôn Kiệt cũng đã sớm cai sữa. Cô đang thêm phiền cho bọn tôi sao?" Mấy lời trước cậu nghe hiểu, cũng nghiêm túc suy xét, nhưng nghe thấy một câu cuối cùng của Kim Thượng Ngọc, cậu lập tức cau mày, trong lòng đủ loại hoang mang.
Đám tổ viên tổ một nghe vậy dưới chân đều lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngả ngửa ra đất. Lâm Văn Bác che mặt, nhẫn nhịn nén cười, Tống Hạo Nhiên kéo thiếu niên vẻ mặt vô tội cực kỳ khả ái ôm vào lòng xoa nắn, vừa nắn vừa lớn giọng cười. Cùng một chỗ với Lê Hân, hắn mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy rất vui vẻ. Ngay cả Đậu Hằng mặt lạnh khóe miệng cũng cong lên.
Kim Thượng Ngọc máu phun ra mắc kẹt trong họng, trợn trắng mắt thiếu chút nữa thở không nổi. Cô ôm ngực, ngăn cách tầm mắt quỷ dị của thiếu niên, biểu tình vặn vẹo mở miệng,"Cung Lê Hân, đừng nói với tôi là cậu chưa bao giờ chơi võng du!"
“Chưa từng. Đi thôi, chuyện vú em giải thích sau, làm nhiệm vụ trước đã." Từ phản ứng mọi người là đã biết mình bị cười nhạo, thiếu niên xoay người đi, biểu tình trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như vậy, nhưng vành tai trắng nõn lại lặng lẽ phiếm hồng.
Lê Hân[Tiểu Hân] vẫn đáng yêu như thế a! Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thán, thấy thiếu niên kéo Kim Thượng Huy đi thì cười cười vội đuổi theo.
Tổ một hành động vĩnh viễn đều oanh oanh liệt liệt như vậy, hai mươi mấy dị năng giả đối chiến hơn trăm đầu cự mãng, cũng chỉ có bọn họ mới dám tiếp nhận loại nhiệm vụ không muốn sống này. Nhưng dù biết rõ nhiệm vụ này rất nguy hiểm, những người khác trong căn cứ đều không thấy tổ một sẽ thất bại, họ chính là tổ một tuyệt đỉnh, tuyệt không thất bại a!
Trận chiến còn chưa bắt đầu, trên vách núi đã có đầy dân chúng nghe tin đuổi tới xem. Tổ viên tổ một khi chiến đấu rất ăn ý, ai phụ trách phòng thủ, ai công kích đều được phân chia rõ ràng. Lúc đánh, mỗi người đều sẽ xuất hiện ở vị trí nên đứng, phát huy tốt vai trò của mình, không để kẻ địch có cơ hội xen vào, tựa như đã trải qua hàng trăm năm chiến đấu. Cách đấu của bọn họ chính là cách kinh điển trong sách, may mắn quan sát một lần đã thấy được ích lợi trong đó.
Trong sự chờ mong của mọi người, trận chiến bắt đầu. Cung Lê Hân đầu tiên dùng chưởng phong đánh bay đi một cự mãng phun cột nước vào mọi người, sau đó đạp nước phóng vào quần cự mãng, một chưởng đem mấy đầu cự mãng chồng chất nhau rơi vào lòng biển, chừa ra một khoảng trống thích hợp cho tổ viên chiến đấu.
Mọi người lập tức xông lên, triển khai thế trận công kích. Cung Lê Hân, Kim Thượng Huy, Lâm Văn Bác, Vương Thao bốn người xông tới trước kéo quái, người còn lại ở phía sau đánh quái, Kim Thượng Ngọc đứng ở góc chết an toàn nhất, thỉnh thoảng phóng ra vài cái chúc phúc và nguyền rủa, thấy phòng ngự của ai xuất hiện kẻ hở, mắt thấy sắp bị cự mãng công kích liền thi triển vài ảo thuật làm xáo trộn tầm mắt cự mãng.
Trận huống này chưa bao giờ có, dị năng kỹ năng đặc biệt ngũ thải ban lan như pháo hoa nở rộ trên bãi cát. Hơn mười đầu cự mãng nằm sấp trên bờ chỉ có thể chịu bị vây đánh, hoàn toàn vô lực chống cự. Cự mãng đùa trong nước thấy thế liền lần lượt vọt lên bờ muốn tới hỗ trợ, lại bị bốn nhân loại sức lớn vô cùng chặn kín đường. Ba người trong đó khá ổn, chỉ là bị quấn lấy đánh một chỗ thôi, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh lại không chút khách khí, đạp lên mặt nước như đi trên đất bằng, thấy cự mãng nào có ý đồ cập bờ liền một chướng đánh bay, hoặc một cước đá tới. Cự mãng nặng nửa tấn (500kg) trong tay cậu cứ như một trái bóng chuyền, muốn đập chỗ nào thì đập qua chỗ đó, cột nước áp suất cao cùng hỏa cầu bắn vào cậu căn bản không gây ra chút thương tổn nào.
Tiếng ‘phanh’ vang lên không dứt, từng đầu cự mãng bị chụp bay đi, lộn vòng trên không, rơi vào mặt biển phía xa, gây ra những đợt sóng biển khổng lồ, khi rơi xuống nước thì va vào đá ngầm dưới đáy biển, lập tức bị trọng thương gào rống không ngừng. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, cự mãng giống cái duy nhất không dám vào bờ nữa, chỉ tìm một chỗ đá ngầm xa xa lộ một nửa trên mặt biển nằm nghỉ ngơi, những cự mãng khác cũng chỉ có thể rời khỏi khu vực này, trơ mắt nhìn hơn mười đồng loại của mình bị giảo sát nằm trên cát.
Bãi cát điện thiểm lôi minh*, ánh lửa ngút trời, vũ tuyết phong sương, đao quang kiếm ảnh nhất tề vòng quanh, còn có thực vật biến dị khủng bố cùng lưu sa đột nhiên biến thành mồ chôn, nằm trên đó thì cảm giác nắng ấm liền biến thành Địa Ngục chồng chất, đem mười đầu cự mãng vây khốn tới chết. Con cự mãng cuối cùng ngừng giãy dụa, tê rống một tiếng mới ngã người vào vũng máu, mọi người đứng trên vách núi nhìn cuộc chiến nãy giờ nín thở giờ mới hít thở trở lại. (* : sấm sét gầm vang đầy trời)
Mẹ nó! Thật thống khoái! Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hoành hành vô kỵ! Đây mới là cuộc đấu chân chính của cao thủ dị năng! Tang thi cao cấp cái chim? Mãnh thú biến dị cái chim? Giết hết! Mọi người nhiệt huyết sôi trào, tâm tình kích động, đột nhiên cảm thấy, cảm giác sợ hãi gì đó lúc trước giờ khắc này đã trở nên nhỏ như bụi, mà nhân loại, vẫn là chúa tể đứng ở đỉnh Địa Cầu như trước.
Cung phụ cùng Lâm lão gia tử thấy mọi người người đứng thẳng, mặt nghiêm nghị, thì nhìn nhau mỉm cười.
“Ông đã sinh một hảo nhi tử! Tôi có dự cảm, tương lai của Lê Hân rất rộng mở!" Lâm lão gia tử vỗ vai Cung phụ cảm thán.
Cung phụ phất tay, nhìn xuống dưới, thấy bộ dáng con mình đang đào ra tinh hạch trong đầu một cự mãng, tay dính đầy máu tươi mang theo một cỗ sát khí dày đặc khiến người khác không dám nhìn gần. Mâu quang ông lóe lên, bỗng lắc đầu bật cười. Lê Hân thế này mới có thể sống tốt trong mạt thế, cũng sẽ đưa mọi người đi tới một tương lai xa hơn, lúc trước ông đã nghĩ quá nhiều rồi.
—————————————————
Thuộc da : là quá trình chế biến da và da lông bằng hóa chất để nâng cao chất lượng của da sống và da lông, nhằm chống lại sự phân hủy của da động vật trong quá trình chế biến,.., thành phẩm từ quá trình thuộc da gọi là da thuộc.
Các sản phẩm làm từ da thuộc
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc