Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 138
Khi Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên đuổi tới nơi phát ra động tĩnh dị thường của khu Bắc, thì mấy chục đội viên đội tự vệ đã lấy những cái xiên thép có tẩm độc cắm vào mắt một con cự mãng thủy hệ biến dị. Cự mãng kia mở ra cái miệng như bồn máu, phát ra tiếng rống thê lương, tiếng rống càng lúc càng thấp, cuối cùng run rẩy hai cái liền chết ngúm. Xiên thép qua hốc mắt đâm thẳng vào đầu nó, bị nhiễm kịch độc, nháy mắt tủy não nó đã tan thành một đống thịt vữa, dù cả người nó cứng không thể phá, lớp vẩy không thể đâm xuyên thì khi đầu đã hỏng cũng chỉ có đường chết.
Đội viên đội tự vệ thấy thế rốt cuộc cũng buông xuống được tâm tình treo trên cao, cả đám tê liệt nằm xuống mặt đất ướt sũng há mồm thở dốc. Bên kia, Lâm Văn Bác và Đậu Hằng mỗi người đều giết chết được một cự mãng thủy hệ cấp ba trung giai, thong thả đi qua đây kiểm tra tình huống đội viên.
Người bị thương không ít, nhưng phần lớn đều là do bị cột C quốcự mãng phun ra đánh trúng người, sẽ không bị lây nhiễm. Chỉ những người thường liên hợp đã kích sát được một cự mãng thủy hệ cấp ba trung giai, sức chiến đấu của đội tự vệ khiến nhóm dị năng giả chạy ra hỗ trợ phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Không hổ là người do tổ viên Cung thiếu dẫn dắt, cho dù không có dị năng thì thực lực cũng không thể khinh thường. Nghĩ đến đây, mấy dị năng giả liền tiến lên giúp xử lý vết thương cho đội tự vệ, trên mặt cũng mang theo biểu tình kính nể.
Đội viên đội tự vệ có rất nhiều người từng là nô lệ cho thủ hạ của Bào Long và Khang Chính Nguyên, sau khi gia nhập vào đội tự vệ của khu Đông, bọn họ mới biết được, thì ra người thường cũng có tôn nghiêm, người thường cũng có thể biến cường, người thường cũng có thể dựa vào lực lượng của mình mà sống tốt trong mạt thế. Thấy trong mắt những dị năng giả cao cao tại thượng này toát ra kính ý, bỗng dưng có một loại xúc động muốn bật khóc.
Lưới dây thép phòng hộ quanh nhà giam khu Bắc đã bị ba con cự mãng phá thành vài lỗ thủng lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo đổ rạp dưới đất. Cột nước do cự mãng phun ra làm chìm cả khu tập, dưới ánh trăng thanh lãnh, từ xa nhìn lại tựa như một mảng đại dương. Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên đạp qua mặt C quốcao không qua mắt cá chân, đi về phía mọi người đang vây quanh thi thể ba cự mãng.
Thấy Cung thiếu, đội viên đội tự vệ, hoặc ngồi hoặc nằm, dù mệt đến sức cùng lực kiệt đều vội vàng đỡ nhau đứng dậy, eo lưng thẳng tắp, cố gắng để Cung thiếu thấy được trạng thái tinh thần tốt nhất của bọn họ.
“Lão đại cậu đến rồi. Cũng may đội viên phát hiện kịp thời, không để ba đầu cự mãng này bò vào khu giam, bằng không đã gặp phiền toái lớn rồi." Cố Nam và Mã Tuấn phụ trách đợt tuần tra tối nay, thấy Cung thiếu đến liền vội vàng chạy tới báo cáo tình hình.
“Làm không tệ!" Tống Hạo Nhiên vỗ vai hai người khen ngợi. Cả hai ngượng ngùng cười, nhìn Cung Lê Hân đầy mong ngóng.
Tiếp nhận ánh mắt đầy hy vọng của bọn họ, Cung Lê Hân mỉm cười gật đầu.
Cố Nam và Mã Tuấn vui vẻ nở nụ cười, trăm miệng một lời hỏi,"Lão đại, chúng ta chừng nào tổ đội lại vậy? Lâu rồi không ra nhiệm vụ, cả đám bọn tôi đều rất ngứa tay a!"
“Biểu hiện gần đây của các cậu không tồi, khảo sát thêm nửa tháng nữa sẽ cho các cậu tổ đội lại. Đi thôi, qua kiểm tra tình huống của tổ viên đi, bị thương thì đưa tới phòng y tế, đừng chậm trễ." Lâm Văn Bác lội nước bước qua, nhẹ nhàng mở miệng.
“Rõ!" Có được thông tin chính xác, hai người vô cùng mừng rỡ, vội vàng tạm biệt lão đại, chạy qua chăm sóc cho đội viên mình.
Lâm Văn Bác tiến lên, tầm mắt lướt qua khóe mắt hơi hồng vẫn còn xuân ý của thiếu niên, mâu quang chợt lóe, đưa tay khẽ vuốt hồng ngân nhàn nhạt trên cổ cậu, thấp giọng nói,"Làm phiền em nghỉ ngơi sao? Chỗ này không sao đâu, trở về ngủ đi."
Tuy nói như vậy, nhưng ngón tay đang vuốt trên cổ thiếu niên lại lưu luyến không muốn buông. Đêm nay hắn vốn không cần tới quản lý, nhưng hắn không muốn ngồi chờ trong phòng nghe tiếng kích tình triền miên của bạn tốt và tiểu Hân, nên lúc này mới ra bờ biển khu Bắc tuần tra. Kỳ thật hắn biết, bạn tốt cũng giống hắn, mỗi khi thiếu niên ở cùng một chỗ với mình, thì bạn tốt nhất định sẽ rời khỏi phòng, thức trắng cả đêm không trở về. Ban đầu, cả hai đều ôm tâm lý trốn tránh, không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nghĩ tới, thì sẽ không khó chịu nữa. Dần dà lâu ngày, bọn họ thế nhưng đã tạo thành thói quen, trái lại cuối cùng lại giống như luân phiên nhau, hài hòa khó ngờ. Ai cũng không nguyện từ bỏ, ai cũng không muốn bị bỏ qua, nên trước mắt bọn họ chỉ có thể dây dưa như vậy, cho dù phải dây dưa cả đời cũng bằng lòng.
“Thiếu ngủ mấy tiếng thôi, không sao đâu, em đi coi xung quanh xem, thật không sao thì lại về." Cung Lê Hân híp mắt, cọ cọ trong lòng hắn, thấp giọng nói.
“Được rồi, em ở đây chăm sóc mấy người bị thương đi, chừng nào họ được đưa đi hết thì lập tức quay về nghỉ ngơi." Lâm Văn Bác xoa nắn hai má cậu dặn dò, quay đầu qua phía bạn tốt, ngoắc tay nói,"Đám cự mãng này bò lên từ phía bờ biển, Hạo Nhiên, tôi đưa cậu qua đó xem xét tình huống."
Tống Hạo Nhiên gật đầu, hai người dẫn theo hơn mười cao thủ dị năng đi về phía bờ cát. Đợi khi bóng dáng đoàn người biến mất sau màn đêm, Cung Lê Hân mới đi qua chỗ Đậu Hằng đang vùi đầu xử lý vết thương cho đội tự vệ.
Dư quang khóe mắt luôn chú ý tới hướng đi của thiếu niên, thấy cậu đi về phía mình, Đậu Hằng nhanh chóng cố định tốt cánh tay bị gãy của một đội viên, sau đó đứng lên, đứng thẳng lưng, khẽ gật đầu với thiếu niên,"Cung Lê Hân, cậu về trước nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi." Tầm mắt hắn nhanh chóng đảo qua khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, sau đó buông mi, không dám nhìn nữa. Càng nhìn nhiều, sẽ càng quyến luyến.
Khuôn mặt nam nhân vẫn lạnh lùng như cũ, không thể nhìn ra biểu tình gì, nhưng không biết vì sao, Cung Lê Hân lại cảm nhận được trên người hắn phát ra sự chua xót nồng đậm.
“Anh sao thế?" Liếm liếm môi, giọng nói trong trẻo của thiếu niên có chút bất an.
“Không có gì." Đậu Hằng vẫy tay, nghe thấy tiếng rên rỉ của một người, lập tức đi qua kiểm tra. Cung Lê Hân thấy thế cũng không hỏi tiếp nữa, cúi người lần lượt kiểm tra thương thế của mọi người, lòng bàn tay phun ra một tia nội lực, giúp bọn họ xử lý máu bầm và nội thương trong người. Bận rộn chừng mười phút, tình hình của những người bị thương đã ổn định, đều được đưa tới phòng y tế. Cung Lê Hân đứng dậy nhìn quanh, không thấy thân ảnh Đậu Hằng đâu. Cậu nhíu mi, nghiêng tai lắng nghe một lúc, nhấc chân đi về phía vách núi bên ngoài khu Bắc.
Nam nhân đứng trên vách núi đón gió đêm lạnh lẽo, thân ảnh cao lớn thẳng tắp, nhìn sừng sững như núi, cũng tĩnh lặng như núi vậy. Cung Lê Hân chậm rãi đi tới gần hắn, ngửi thấy được mùi máu tươi xen lẫn trong mùi gió biển, cước bộ thoáng dừng, mày nhíu chặt.
“Anh bị thương?" Cậu bình tĩnh mở miệng, thanh âm trong trẻo hơi căng thẳng. Máu cự mãng rất hôi, máu nhân loại lại ngọt, rất dễ dàng nhận ra.
“Ừm, bị hỏa nha trốn trong chỗ tối mổ trúng một cái." Đậu Hằng hơi ngây người rồi lại nhanh chóng thừa nhận, vén lưng áo lên, để lộ một miệng vết thương đang rướm máu. Máu đang dần biến đen, thật rõ ràng, hắn đã bị nhiễm độc từ mỏ hỏa nha.
“Anh là cấp ba cao giai đi? Sao lúc chiến đấu không dùng dị năng hộ thể?" Cung Lê Hân cố ý đè xuống bất mãn cùng chất vấn nồng đậm trong lời nói.
“Lúc đó tràn ngập nước, xấp xỉ tới mắt cá, nếu tôi triển khai dị năng hộ thể thì người ở đó sẽ nhận phải công kích của điện lưu cao áp từ tôi." Đậu Hằng hạ mắt giải thích, dứt lời, hắn đưa mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, từ từ mở miệng nói rõ từng câu từng chữ,"Xin lỗi, về sau chỉ sợ tôi không thể thủ hộ em nữa rồi." (ách, đừng hỏi về xưng hô nhá, chỉ tại ham hố câu này thâu, còn lại vẫn tôi-cậu như cũ ấy =)))
Đôi tử mâu của Đậu Hằng sâu tựa hải, những cảm xúc phức tạp ẩn dấu bên trong như tuôn ra, cơ hồ như muốn nhấn chìm Cung Lê Hân vào trong đó. Tuy có rất nhiều cảm xúc cậu nhìn không hiểu, nhưng bỗng dưng cậu cảm thấy rất áp lực, áp lực đến nỗi nghẹt thở. Không biết vì sao, Đậu Hằng cuối cùng lại đứng bên người cậu, chỉ cần cậu quay đầu, đều sẽ thấy được thân ảnh cao ngất của đối phương. Từ sự đề phòng ban đầu, đến sau này là mặc kệ, cho tới bây giờ đã thành thói quen, cậu từ lâu đã thừa nhận sự tồn tại của Đậu Hằng, lại chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ có một ngày rời khỏi.
Ngay thời điểm thiếu niên ngẩn người, tử mâu nóng rực của Đậu Hằng dần bình ổn lại. Đem toàn bộ những cảm xúc đã để lộ ra một lần nữa giấu sâu trong lòng, hắn cất bước, đi lướt qua thiếu niên. Hắn không sợ chết, nhưng sợ sẽ biến thành cái xác không hồn, đánh mất hết thảy những ký ức liên quan đến thiếu niên. Thiếu niên là báu vật thuần khiết nhất, đặc biệt nhất, trân quý nhất trong lòng hắn, là tín niệm cùng hy vọng giúp hắn sống sót. Vừa nghĩ đến, tương lai hắn sẽ biến thành tang thi chỉ biết có đói khát, không còn nhân tính cùng ký ức, cho dù thiếu niên có nuôi hắn bên người, hắn vẫn thấy không thể chịu được, hận không thể lập tức hóa thành tro bụi, phiêu tán trong không khí. Kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn sống vô tri vô giác như Kim Thượng Huy, ngay cả người mình để ý nhất cũng không biết là ai.
“Đợi đã." Đậu Hằng đi càng lúc càng xa, ngay lúc sắp cùng bóng đêm hòa thành một thể, Cung Lê Hân rốt cuộc hồi thần, nâng tay gọi,"Chút vết thương đó không đáng lo, anh đi theo tôi." Cậu bước nhanh lên trước, dắt tay Đậu Hằng đi về phía khu tử tù ở khu Đông.
Tay thiếu niên bóng loáng non mịn, mềm mại không xương, mang theo nhiệt độ âm ấm của cơ thể. Cảm giác tay mình bị bao trong tay cậu thật sự tốt tới không thể tin được, làm Đậu Hằng nháy mắt thất thần. Hắn thầm siết chặt năm ngón tay không muốn buông ra, cứ như vậy “thành thành thật thật" bị thiếu niên kéo tới trước cửa phòng Kim Thượng Ngọc.
“Lão đại, đã trễ thế này rồi tìm tôi có gì không?" Kim Thượng Ngọc người mặc một chiếc sơmi kiểu nam rộng rãi, đầu rối tung rối mù, mặt còn buồn ngủ hỏi. Kim Thượng Huy thì lại tinh thần phấn chấn, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, vội vàng bật đến gần cửa, xoay quanh người Cung Lê Hân, thỉnh thoảng lại tê rống với Đậu Hằng, tiếng gầm trầm thấp tràn ngập địch ý.
“Anh ta bị thương, mau chữa trị đi." Cung Lê Hân buông Đậu Hằng ra, đẩy hắn tới trước mặt Kim Thượng Ngọc.
“Bị thương chỗ nào?" Kim Thượng Ngọc dụi dụi mắt, cố gắng xua cơn buồn ngủ đi, vừa mời hai người vào vừa nghiêm túc hỏi.
“Sau lưng bị hỏa nha mổ trúng." Đóng cửa phòng, Cung Lê Hân một tay vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy đang cọ cọ vào cổ mình, một tay chỉ vào lưng Đậu Hằng.
“Để tôi nhìn xem." Kim Thượng Ngọc đưa tay muốn vén áo Đậu Hằng lên, lại bị hắn nhanh chóng đánh đẩy đi.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen để người khác tới gần." Đây là bệnh nghề nghiệp. Đậu Hằng vừa giải thích vừa vén áo mình, xoay người đưa lưng ra. Làn da nam nhân màu đồng gợi cảm, đường vân cơ bắp hiện lên rõ ràng, căng cứng, rất có sức bật, vừa thấy đã biết hắn đang trong trạng thái đề phòng cực độ. Nếu không phải có thiếu niên ở đây, hắn tuyệt sẽ không để lộ lưng mình trước mặt một người xa lạ.
Không quen để người khác tới gần, vậy sao anh lại sống chết không chịu buông tay Cung Lê Hân? Khinh tôi không thấy khi anh buông tay thì ngón tay đều phát run sao? Tên muộn tao! Kim Thượng Ngọc xoa xoa mu bàn tay bị đánh mà đỏ cả lên, ai oán trừng mắt nhìn Đậu Hằng, cúi người kiểm tra tình trạng vết thương.
“Chút thương tổn này chỉ cần vài phút là ổn rồi." Thấy miệng vết thương rất nhỏ sau lưng nam nhân, Kim Thượng Ngọc trợn mắt, không cho là đúng nói. Nhưng thấy Cung Lê Hân mày nhíu chặt cùng vẻ lo lắng không chút che dấu trong mắt cậu, trong lòng cô liền biết người này chỉ sợ có chút phân lượng trong lòng Cung Lê Hân rồi, lập tức cẩn thận chữa thương, không kiên nhẫn trên mặt cũng thu liễm lại, lên tiếng nhắc nhở mình chuẩn bị chữa thương, đợi cho Đậu Hằng trầm giọng đáp, lúc này mới đặt tay lên miệng vết thương kia, đưa bạch quang vào tinh lọc độc tố xâm nhập vào người hắn.
Xì-poi (theo lời văn của tuôi~)
Mng cùng dòm xuống vách núi, bên dưới xuất hiện đầy cự mãng~
1 tên não tàn trong tổ 1 : Haha~ nhiều cự mãng quá, giết hết có thể lột da về làm giáp a! Chúng ta nói lão đại nhận nhiệm vụ “đón tiếp" chúng đi!! Tiện thể dùng nó cải thiện căn cứ luôn!"
Mấy tên não tàn còn lại : “Được" “Dĩ nhiên a!" “Hắc hắc, sắp có “đồ mới" rồi" , “…."
Dân tổ khác : ……………*vuốt mồ hôi =v=|||*
***************************************
Đội viên đội tự vệ thấy thế rốt cuộc cũng buông xuống được tâm tình treo trên cao, cả đám tê liệt nằm xuống mặt đất ướt sũng há mồm thở dốc. Bên kia, Lâm Văn Bác và Đậu Hằng mỗi người đều giết chết được một cự mãng thủy hệ cấp ba trung giai, thong thả đi qua đây kiểm tra tình huống đội viên.
Người bị thương không ít, nhưng phần lớn đều là do bị cột C quốcự mãng phun ra đánh trúng người, sẽ không bị lây nhiễm. Chỉ những người thường liên hợp đã kích sát được một cự mãng thủy hệ cấp ba trung giai, sức chiến đấu của đội tự vệ khiến nhóm dị năng giả chạy ra hỗ trợ phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Không hổ là người do tổ viên Cung thiếu dẫn dắt, cho dù không có dị năng thì thực lực cũng không thể khinh thường. Nghĩ đến đây, mấy dị năng giả liền tiến lên giúp xử lý vết thương cho đội tự vệ, trên mặt cũng mang theo biểu tình kính nể.
Đội viên đội tự vệ có rất nhiều người từng là nô lệ cho thủ hạ của Bào Long và Khang Chính Nguyên, sau khi gia nhập vào đội tự vệ của khu Đông, bọn họ mới biết được, thì ra người thường cũng có tôn nghiêm, người thường cũng có thể biến cường, người thường cũng có thể dựa vào lực lượng của mình mà sống tốt trong mạt thế. Thấy trong mắt những dị năng giả cao cao tại thượng này toát ra kính ý, bỗng dưng có một loại xúc động muốn bật khóc.
Lưới dây thép phòng hộ quanh nhà giam khu Bắc đã bị ba con cự mãng phá thành vài lỗ thủng lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo đổ rạp dưới đất. Cột nước do cự mãng phun ra làm chìm cả khu tập, dưới ánh trăng thanh lãnh, từ xa nhìn lại tựa như một mảng đại dương. Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên đạp qua mặt C quốcao không qua mắt cá chân, đi về phía mọi người đang vây quanh thi thể ba cự mãng.
Thấy Cung thiếu, đội viên đội tự vệ, hoặc ngồi hoặc nằm, dù mệt đến sức cùng lực kiệt đều vội vàng đỡ nhau đứng dậy, eo lưng thẳng tắp, cố gắng để Cung thiếu thấy được trạng thái tinh thần tốt nhất của bọn họ.
“Lão đại cậu đến rồi. Cũng may đội viên phát hiện kịp thời, không để ba đầu cự mãng này bò vào khu giam, bằng không đã gặp phiền toái lớn rồi." Cố Nam và Mã Tuấn phụ trách đợt tuần tra tối nay, thấy Cung thiếu đến liền vội vàng chạy tới báo cáo tình hình.
“Làm không tệ!" Tống Hạo Nhiên vỗ vai hai người khen ngợi. Cả hai ngượng ngùng cười, nhìn Cung Lê Hân đầy mong ngóng.
Tiếp nhận ánh mắt đầy hy vọng của bọn họ, Cung Lê Hân mỉm cười gật đầu.
Cố Nam và Mã Tuấn vui vẻ nở nụ cười, trăm miệng một lời hỏi,"Lão đại, chúng ta chừng nào tổ đội lại vậy? Lâu rồi không ra nhiệm vụ, cả đám bọn tôi đều rất ngứa tay a!"
“Biểu hiện gần đây của các cậu không tồi, khảo sát thêm nửa tháng nữa sẽ cho các cậu tổ đội lại. Đi thôi, qua kiểm tra tình huống của tổ viên đi, bị thương thì đưa tới phòng y tế, đừng chậm trễ." Lâm Văn Bác lội nước bước qua, nhẹ nhàng mở miệng.
“Rõ!" Có được thông tin chính xác, hai người vô cùng mừng rỡ, vội vàng tạm biệt lão đại, chạy qua chăm sóc cho đội viên mình.
Lâm Văn Bác tiến lên, tầm mắt lướt qua khóe mắt hơi hồng vẫn còn xuân ý của thiếu niên, mâu quang chợt lóe, đưa tay khẽ vuốt hồng ngân nhàn nhạt trên cổ cậu, thấp giọng nói,"Làm phiền em nghỉ ngơi sao? Chỗ này không sao đâu, trở về ngủ đi."
Tuy nói như vậy, nhưng ngón tay đang vuốt trên cổ thiếu niên lại lưu luyến không muốn buông. Đêm nay hắn vốn không cần tới quản lý, nhưng hắn không muốn ngồi chờ trong phòng nghe tiếng kích tình triền miên của bạn tốt và tiểu Hân, nên lúc này mới ra bờ biển khu Bắc tuần tra. Kỳ thật hắn biết, bạn tốt cũng giống hắn, mỗi khi thiếu niên ở cùng một chỗ với mình, thì bạn tốt nhất định sẽ rời khỏi phòng, thức trắng cả đêm không trở về. Ban đầu, cả hai đều ôm tâm lý trốn tránh, không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nghĩ tới, thì sẽ không khó chịu nữa. Dần dà lâu ngày, bọn họ thế nhưng đã tạo thành thói quen, trái lại cuối cùng lại giống như luân phiên nhau, hài hòa khó ngờ. Ai cũng không nguyện từ bỏ, ai cũng không muốn bị bỏ qua, nên trước mắt bọn họ chỉ có thể dây dưa như vậy, cho dù phải dây dưa cả đời cũng bằng lòng.
“Thiếu ngủ mấy tiếng thôi, không sao đâu, em đi coi xung quanh xem, thật không sao thì lại về." Cung Lê Hân híp mắt, cọ cọ trong lòng hắn, thấp giọng nói.
“Được rồi, em ở đây chăm sóc mấy người bị thương đi, chừng nào họ được đưa đi hết thì lập tức quay về nghỉ ngơi." Lâm Văn Bác xoa nắn hai má cậu dặn dò, quay đầu qua phía bạn tốt, ngoắc tay nói,"Đám cự mãng này bò lên từ phía bờ biển, Hạo Nhiên, tôi đưa cậu qua đó xem xét tình huống."
Tống Hạo Nhiên gật đầu, hai người dẫn theo hơn mười cao thủ dị năng đi về phía bờ cát. Đợi khi bóng dáng đoàn người biến mất sau màn đêm, Cung Lê Hân mới đi qua chỗ Đậu Hằng đang vùi đầu xử lý vết thương cho đội tự vệ.
Dư quang khóe mắt luôn chú ý tới hướng đi của thiếu niên, thấy cậu đi về phía mình, Đậu Hằng nhanh chóng cố định tốt cánh tay bị gãy của một đội viên, sau đó đứng lên, đứng thẳng lưng, khẽ gật đầu với thiếu niên,"Cung Lê Hân, cậu về trước nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi." Tầm mắt hắn nhanh chóng đảo qua khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, sau đó buông mi, không dám nhìn nữa. Càng nhìn nhiều, sẽ càng quyến luyến.
Khuôn mặt nam nhân vẫn lạnh lùng như cũ, không thể nhìn ra biểu tình gì, nhưng không biết vì sao, Cung Lê Hân lại cảm nhận được trên người hắn phát ra sự chua xót nồng đậm.
“Anh sao thế?" Liếm liếm môi, giọng nói trong trẻo của thiếu niên có chút bất an.
“Không có gì." Đậu Hằng vẫy tay, nghe thấy tiếng rên rỉ của một người, lập tức đi qua kiểm tra. Cung Lê Hân thấy thế cũng không hỏi tiếp nữa, cúi người lần lượt kiểm tra thương thế của mọi người, lòng bàn tay phun ra một tia nội lực, giúp bọn họ xử lý máu bầm và nội thương trong người. Bận rộn chừng mười phút, tình hình của những người bị thương đã ổn định, đều được đưa tới phòng y tế. Cung Lê Hân đứng dậy nhìn quanh, không thấy thân ảnh Đậu Hằng đâu. Cậu nhíu mi, nghiêng tai lắng nghe một lúc, nhấc chân đi về phía vách núi bên ngoài khu Bắc.
Nam nhân đứng trên vách núi đón gió đêm lạnh lẽo, thân ảnh cao lớn thẳng tắp, nhìn sừng sững như núi, cũng tĩnh lặng như núi vậy. Cung Lê Hân chậm rãi đi tới gần hắn, ngửi thấy được mùi máu tươi xen lẫn trong mùi gió biển, cước bộ thoáng dừng, mày nhíu chặt.
“Anh bị thương?" Cậu bình tĩnh mở miệng, thanh âm trong trẻo hơi căng thẳng. Máu cự mãng rất hôi, máu nhân loại lại ngọt, rất dễ dàng nhận ra.
“Ừm, bị hỏa nha trốn trong chỗ tối mổ trúng một cái." Đậu Hằng hơi ngây người rồi lại nhanh chóng thừa nhận, vén lưng áo lên, để lộ một miệng vết thương đang rướm máu. Máu đang dần biến đen, thật rõ ràng, hắn đã bị nhiễm độc từ mỏ hỏa nha.
“Anh là cấp ba cao giai đi? Sao lúc chiến đấu không dùng dị năng hộ thể?" Cung Lê Hân cố ý đè xuống bất mãn cùng chất vấn nồng đậm trong lời nói.
“Lúc đó tràn ngập nước, xấp xỉ tới mắt cá, nếu tôi triển khai dị năng hộ thể thì người ở đó sẽ nhận phải công kích của điện lưu cao áp từ tôi." Đậu Hằng hạ mắt giải thích, dứt lời, hắn đưa mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, từ từ mở miệng nói rõ từng câu từng chữ,"Xin lỗi, về sau chỉ sợ tôi không thể thủ hộ em nữa rồi." (ách, đừng hỏi về xưng hô nhá, chỉ tại ham hố câu này thâu, còn lại vẫn tôi-cậu như cũ ấy =)))
Đôi tử mâu của Đậu Hằng sâu tựa hải, những cảm xúc phức tạp ẩn dấu bên trong như tuôn ra, cơ hồ như muốn nhấn chìm Cung Lê Hân vào trong đó. Tuy có rất nhiều cảm xúc cậu nhìn không hiểu, nhưng bỗng dưng cậu cảm thấy rất áp lực, áp lực đến nỗi nghẹt thở. Không biết vì sao, Đậu Hằng cuối cùng lại đứng bên người cậu, chỉ cần cậu quay đầu, đều sẽ thấy được thân ảnh cao ngất của đối phương. Từ sự đề phòng ban đầu, đến sau này là mặc kệ, cho tới bây giờ đã thành thói quen, cậu từ lâu đã thừa nhận sự tồn tại của Đậu Hằng, lại chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ có một ngày rời khỏi.
Ngay thời điểm thiếu niên ngẩn người, tử mâu nóng rực của Đậu Hằng dần bình ổn lại. Đem toàn bộ những cảm xúc đã để lộ ra một lần nữa giấu sâu trong lòng, hắn cất bước, đi lướt qua thiếu niên. Hắn không sợ chết, nhưng sợ sẽ biến thành cái xác không hồn, đánh mất hết thảy những ký ức liên quan đến thiếu niên. Thiếu niên là báu vật thuần khiết nhất, đặc biệt nhất, trân quý nhất trong lòng hắn, là tín niệm cùng hy vọng giúp hắn sống sót. Vừa nghĩ đến, tương lai hắn sẽ biến thành tang thi chỉ biết có đói khát, không còn nhân tính cùng ký ức, cho dù thiếu niên có nuôi hắn bên người, hắn vẫn thấy không thể chịu được, hận không thể lập tức hóa thành tro bụi, phiêu tán trong không khí. Kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn sống vô tri vô giác như Kim Thượng Huy, ngay cả người mình để ý nhất cũng không biết là ai.
“Đợi đã." Đậu Hằng đi càng lúc càng xa, ngay lúc sắp cùng bóng đêm hòa thành một thể, Cung Lê Hân rốt cuộc hồi thần, nâng tay gọi,"Chút vết thương đó không đáng lo, anh đi theo tôi." Cậu bước nhanh lên trước, dắt tay Đậu Hằng đi về phía khu tử tù ở khu Đông.
Tay thiếu niên bóng loáng non mịn, mềm mại không xương, mang theo nhiệt độ âm ấm của cơ thể. Cảm giác tay mình bị bao trong tay cậu thật sự tốt tới không thể tin được, làm Đậu Hằng nháy mắt thất thần. Hắn thầm siết chặt năm ngón tay không muốn buông ra, cứ như vậy “thành thành thật thật" bị thiếu niên kéo tới trước cửa phòng Kim Thượng Ngọc.
“Lão đại, đã trễ thế này rồi tìm tôi có gì không?" Kim Thượng Ngọc người mặc một chiếc sơmi kiểu nam rộng rãi, đầu rối tung rối mù, mặt còn buồn ngủ hỏi. Kim Thượng Huy thì lại tinh thần phấn chấn, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, vội vàng bật đến gần cửa, xoay quanh người Cung Lê Hân, thỉnh thoảng lại tê rống với Đậu Hằng, tiếng gầm trầm thấp tràn ngập địch ý.
“Anh ta bị thương, mau chữa trị đi." Cung Lê Hân buông Đậu Hằng ra, đẩy hắn tới trước mặt Kim Thượng Ngọc.
“Bị thương chỗ nào?" Kim Thượng Ngọc dụi dụi mắt, cố gắng xua cơn buồn ngủ đi, vừa mời hai người vào vừa nghiêm túc hỏi.
“Sau lưng bị hỏa nha mổ trúng." Đóng cửa phòng, Cung Lê Hân một tay vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy đang cọ cọ vào cổ mình, một tay chỉ vào lưng Đậu Hằng.
“Để tôi nhìn xem." Kim Thượng Ngọc đưa tay muốn vén áo Đậu Hằng lên, lại bị hắn nhanh chóng đánh đẩy đi.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen để người khác tới gần." Đây là bệnh nghề nghiệp. Đậu Hằng vừa giải thích vừa vén áo mình, xoay người đưa lưng ra. Làn da nam nhân màu đồng gợi cảm, đường vân cơ bắp hiện lên rõ ràng, căng cứng, rất có sức bật, vừa thấy đã biết hắn đang trong trạng thái đề phòng cực độ. Nếu không phải có thiếu niên ở đây, hắn tuyệt sẽ không để lộ lưng mình trước mặt một người xa lạ.
Không quen để người khác tới gần, vậy sao anh lại sống chết không chịu buông tay Cung Lê Hân? Khinh tôi không thấy khi anh buông tay thì ngón tay đều phát run sao? Tên muộn tao! Kim Thượng Ngọc xoa xoa mu bàn tay bị đánh mà đỏ cả lên, ai oán trừng mắt nhìn Đậu Hằng, cúi người kiểm tra tình trạng vết thương.
“Chút thương tổn này chỉ cần vài phút là ổn rồi." Thấy miệng vết thương rất nhỏ sau lưng nam nhân, Kim Thượng Ngọc trợn mắt, không cho là đúng nói. Nhưng thấy Cung Lê Hân mày nhíu chặt cùng vẻ lo lắng không chút che dấu trong mắt cậu, trong lòng cô liền biết người này chỉ sợ có chút phân lượng trong lòng Cung Lê Hân rồi, lập tức cẩn thận chữa thương, không kiên nhẫn trên mặt cũng thu liễm lại, lên tiếng nhắc nhở mình chuẩn bị chữa thương, đợi cho Đậu Hằng trầm giọng đáp, lúc này mới đặt tay lên miệng vết thương kia, đưa bạch quang vào tinh lọc độc tố xâm nhập vào người hắn.
Xì-poi (theo lời văn của tuôi~)
Mng cùng dòm xuống vách núi, bên dưới xuất hiện đầy cự mãng~
1 tên não tàn trong tổ 1 : Haha~ nhiều cự mãng quá, giết hết có thể lột da về làm giáp a! Chúng ta nói lão đại nhận nhiệm vụ “đón tiếp" chúng đi!! Tiện thể dùng nó cải thiện căn cứ luôn!"
Mấy tên não tàn còn lại : “Được" “Dĩ nhiên a!" “Hắc hắc, sắp có “đồ mới" rồi" , “…."
Dân tổ khác : ……………*vuốt mồ hôi =v=|||*
***************************************
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc