Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 128
Trong phòng y tế, Kim Thượng Ngọc thu hồi tinh thần lực vừa vào cơ thể Cung phụ. Hai mắt Cung Hương Di sáng lên, không chớp nhìn chằm chằm biểu tình của cô, vừa thấy vậy thì vội vàng thấp giọng hỏi,"Thế nào, papa tôi có thể cứu không?"
“Có thể cứu, bất quá năng lực của em hơi thấp, mỗi lần chỉ có thể tinh lọc một bộ phận nhỏ tế bào ung thư, tính theo tình trạng của Cung thủ trưởng, muốn hoàn toàn chữa khỏi cần khoảng nửa tháng." Kim Thượng Ngọc từ từ mở miệng. Đây là kế hoạch trị liệu cô và Cung Lê Hân đã bàn bạc trên đường, vì để không bị bại lộ năng lực trị thương nghịch thiên của cô. Chỉ cần còn một hơi thở, cho dù thiếu mất tay gãy mất chân, cô cũng có thể khôi phục lại như ban đầu, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ cô sẽ lại lâm vào tình cảnh bị giam cầm y như lúc sơ kì mạt thế, bị người truy đuổi, bị người chiếm giữ, cô thật sự rất sợ.
“Có thể chữa thì tốt rồi, em trị từ từ cũng không sao." Cung Hương Di vui mừng bật khóc, tay khẽ vuốt thái dương Cung phụ đang say ngủ.
Kim Thượng Ngọc thấy vẻ mặt kích động của cô, trong đôi mắt ngấn lệ đều là yêu thương đối với Cung phụ, cũng không khỏi nhớ tới cha mẹ đã sớm qua đời của mình, trong lòng vô cùng xúc động, an ủi nói,"Chị yên tâm, nửa tháng sau em cam đoan sẽ trả lại cho chị một phụ thân khỏe mạnh."
Cung Hương Di vội vàng lau nước mắt, cười nói cám ơn, biểu tình căng thẳng trên mặt Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng hoàn toàn thả lỏng, mỉm cười gật đầu với Kim Thượng Ngọc.
“Vậy giờ bắt đầu trị đi." Cung Lê Hân kiểm tra xong tình huống bên Kim Thượng Huy, đóng cửa bước vào.
“Được." Kim Thượng Ngọc gật đầu, không yên lòng hỏi một câu,"Ca ca tôi không gây rối chứ?"
“Không có." Cung Lê Hân lắc đầu, đi tới ngồi xuống cạnh bên người cha, thúc giục,"Nhanh lên, papa tôi hình như rất khó chịu."
Cung Hương Di kỳ thật cũng rất muốn thúc giục Tiểu Yêu, nhưng lại sợ cô không vui, sẽ chậm trễ quá trình trị bệnh của cha, thấy em mình mở miệng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Cô lúc này mới thật sự thấy được, có một em trai năng lực xuất chúng là chuyện may mắn đến mức nào, chỉ trách cô bị đủ chuyện kiếp trước mê hoặc loạn tâm, không phát hiện kỳ thật em mình rất tốt. Giờ nghĩ lại, em ấy đó giờ chưa làm chuyện gì có lỗi với cô, ngược lại cô luôn một mực đẩy người ra xa, không biết bây giờ bù đắp có còn kịp không?
Bất quá, cô rất nhanh thoát khỏi cảm xúc hối hận trong lòng, hai mắt đầy ngạc nhiên nhìn bạch quang trong suốt óng ánh phát ra từ tay Tiểu Yêu. Bạch quang kia không nóng, không chói, lại mang một loại cảm giác dễ chịu khó có thể dùng từ để nói rõ, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt tỏa ra về phía dạ dày Cung phụ. Đợi khi bạch quang từ từ tán đi, đôi mày nhíu chặt của Cung phụ mới chậm rãi giãn ra, hai gò má tái nhợt dần khôi phục vẻ hồng nhuận vốn có.
“Tốt rồi, hôm nay trước chữa bộ phận bị loét, để tránh về sau dạ dày ông lại đau nhức." Kim Thượng Ngọc rút cánh tay đặt lên vị trí dạ dày trên bụng Cung phụ về, nhìn Cung Lê Hân giải thích,"Tế bào ung thư mỗi ngày tôi sẽ tinh lọc một chút, sau mỗi lần tinh lọc ông ấy đều sẽ có một đoạn thời gian suy yếu, ngủ vài tiếng là được."
“Ân, cám ơn!" Cung Lê Hân nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung phụ, đem ịn lên mặt mình cọ cọ, đôi thủy mâu trong trẻo đầy vui sướng.
Nhìn thiệt manh a! Tiểu nhân trong nội tâm Kim Thượng Ngọc ôm ngực la hét chói tai, trên mặt lại không hiện điều gì, chỉ chỉ cửa nói,"Mọi người bồi Cung thủ trưởng một lát đi hẵng ra, đừng đánh thức ông, bây giờ ông ấy cần nghỉ ngơi. Tôi ra ngoài gặp nhóm của cậu trước, nhớ kỹ, thân phận của tôi là dược sư, đừng để lộ!" (Dược sư : người bào chế thuốc/thầy thuốc)
Cung Lê Hân gật đầu, phất tay bảo cô ra ngoài. Mấy người hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh giường Cung phụ, trên mặt đều nở nụ cười an tâm.
Ngây người chừng mười phút, mọi người nối đuôi nhau đi ra, Cung Hương Di thấy mặt bọn họ lộ vẻ mệt mỏi, thì săn sóc đề nghị,"Mọi người về rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, papa ngủ rồi, không sao đâu, em sẽ canh ở đây."
Lâm Văn Bác gật đầu, đỡ Lâm lão gia tử mặt dường như già đi rất nhiều, khẽ gật đầu với Cung Lê Hân, sau đó chậm rãi rời đi. Mấy ngày nay Lâm lão gia tử luôn cả ngày canh Cung phụ, rất vất vả. Tống Hạo Nhiên thấy Cung Lê Hân bị đám tổ viên nhiệt tình vây ở giữa hỏi đông hỏi tây, bản thân căn bản chen không được, chỉ đành phất tay với cậu, buồn bực trở về phòng. =3= (s 2 bác cứ bắn JQ là seo!!! ლ(¯ロ¯ლ) )
Cung Lê Hân nhìn thì như bị một đám người bu quanh, nhưng vì có Kim Thượng Huy nên trong phạm vi vòng tròn đường kính ba thước không ai dám tới gần. Mọi người thất chủy bát thiệt* hỏi cậu tình huống bên ngoài, thấy Kim Thượng Huy lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, liên tục nhe răng gầm gừ, cả đám liền đi đứng run run, lời nói ra đều lắp bắp không lưu loát, rất nhanh liền lấy cớ ‘Lão đại mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi’ cáo từ chạy đi.(*)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói)
“Đi thôi, tôi gọi người an bài phòng cho hai người." Cung Lê Hân xoa xoa hai má Kim Thượng Huy, trấn an nội tâm đang xao động của nó, đợi cho nó bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhìn qua Kim Thượng Ngọc nói.
“Để tôi và ca ca ở chung một phòng được rồi, buổi tối cứ cách ba tiếng tôi lại phải nguyền rủa cho anh ấy một lần. Ảnh cảm thấy thoải mái mới có thể ngoan ngoãn an tĩnh. Đúng rồi, vị trí phòng càng vắng vẻ, càng ít người ở càng tốt, nhiều người sẽ khiến ca ca phát cuồng." Kim Thượng Ngọc đưa ra yêu cầu của mình.
“Nếu vậy, hai người có thể qua ở phòng E trong khu Đông, đó là nơi vắng vẻ âm u nhất Trường Xà đảo, toàn bộ cả khu đều trống. Không biết Tiểu Yêu tiểu thư có ngại không?" Đứng trước cửa phòng y tế nhìn mọi người rời đi, Cung Hương Di nghe thấy yêu cầu của cô liền ôn nhu nói. Cô (Hương Di) trộm liếc qua Kim Thượng Huy một cái, ẩn ẩn hiểu được vì sao đời trước Tiểu Yêu thần bí như vậy, một mình ở sâu trong sa mạc, ra là vì che giấu sự tồn tại của ca ca mình.
“Không ngại. Cám ơn Cung tiểu thư." Tiểu Yêu rất có hảo cảm với Cung Hương Di diện mạo xinh đẹp, thái độ lại ôn nhu này, chỉ không rõ tại sao thái độ Cung Lê Hân lại xa cách như vậy, hai người ít nói chuyện, nhìn qua thật không giống chị em, giống người xa lạ hơn a.
“Nào có, phải là tôi cám ơn Tiểu Yêu tiểu thư mới đúng. Tôi sẽ cho người chuẩn bị giường và vật dụng hằng ngày cho em." Cung Hương Di mỉm cười, khẽ gật đầu với Cung Lê Hân, xuống lầu đi tìm người bên bộ hậu cần.
“Cảm tình giữa cậu và chị mình không tốt à?" Thấy biểu tình thiếu niên lạnh lùng, không có chút ôn hòa khả ái trước đó, Kim Thượng Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Không có cảm tình, chưa cần phải nói tới tốt hay chưa." Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng. Cậu chính là loại người như vậy, bị thương tổn một lần sẽ nhớ cả đời, một khi loại đối phương ra khỏi cánh cửa trong thâm tâm sẽ không tiếp nhận lại đối phương nữa. Cậu nhìn qua thì có vẻ rất vô hại, rất dễ mềm lòng, kỳ thật hoàn toàn tương phản, một đứa nhỏ được Ác Ma nuôi dưỡng, cho dù không rành thế sự, cũng sẽ không biến thành Thiên Sứ.
“Nga~", E ngại biểu tình băng lãnh của cậu, Kim Thượng Ngọc không dám hỏi lại, cúi đầu trầm ngâm một lát, dùng ngữ khí thận trọng hỏi,"Tuy rằng tôi che dấu năng lực trị thương, nhưng nếu trên đảo có người bị trọng thương, cậu vẫn có thể đưa người tới cho tôi trị. Chẳng qua, cậu phải đưa tất cả những người liên quan biết chuyện tới luôn, tôi trị liệu xong sẽ dùng niệm lực sửa ký ức bọn họ, để bọn họ quên đi chuyện đó."
“Như vậy không tốt." Cung Lê Hân vẫy tay, nghiêng đầu nhìn Kim Thượng Ngọc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói,"Cứ trốn trốn tránh tránh cũng không phải kế lâu dài. Trước mắt, cái cô cần làm nhất chính là trở nên mạnh, mạnh đến mức không ai có thể làm gì cô, ai cũng không thể ép cô làm chuyện cô không muốn. Đến lúc đó, cô có thể quang minh chính đại, có thể tự do tự tại mà sống." Đây là kinh nghiệm cậu đúc ra được từ 16 năm bị giam cầm trong địa cung kiếp trước, cũng là động lực giúp cậu kiên trì sống sót.
Kim Thượng Ngọc trong lòng kích động, hai mắt sáng rực nhưng rất nhanh lại ảm đạm, vừa đi vừa nói,"Đạo lý này tôi hiểu, tôi cũng muốn mạnh lên, nhưng mà rất khó! Tang thi niệm lực hệ vốn thưa thớt, ẩn trong đám tang thi cấp một không thể tìm ra. Hơn nữa, tinh hạch tang thi niệm lực hệ trong suốt, nhìn qua không khác gì tinh hạch tang thi cấp một. Cậu nói xem, đánh thì đánh không lại, tìm cũng tìm không thấy, đổi lại đổi không được, tôi mạnh lên thế nào đây? Nếu không phải nhờ ngày đêm không ngừng chúc phúc và nguyền rủa cho mình và ca ca, rèn luyện tinh thần lực, tôi có khi vẫn còn đứng lại ở cấp hai đê giai rồi."
Dứt lời, biểu tình cô trở nên vô cùng ngưng trọng, tiếp tục nói,"Cậu biết không? Nếu tang thi niệm lực hệ bất động dùng niệm lực, ngay cả tôi cũng không thể phát hiện chúng nó, cho dù cấp bậc của tôi cao hơn bọn nó gấp nhiều lần. Tang thi chính là vậy, khả năng khống chế dị năng của bọn chúng là từ khi sinh ra đã có, có thể phát huy dị năng đến cực hạn, vận dụng triệt để! Thân thể chúng nó cường tráng, tốc độ lại nhanh, thực lực siêu phàm, nhân loại so sánh với chúng nó, cái duy nhất có ưu thế chính là trí tuệ. Nhưng hiện tại, ngay cả ưu thế đó cũng dần biến mất. Đợi khi tang thi tiến hóa đến cấp năm, hoặc cấp bậc cao hơn, đầu óc bọn chúng nhất định sẽ càng phát triển, đến lúc đó, chờ đợi nhân loại cũng chỉ có cái chết."
Kim Thượng Ngọc hai tay ôm lấy người, vì tương lai từ miệng mình nói ra mà cả người rét run. Cô là thiên tài có IQ tới 240, nghĩ nhiều hơn người khác, cũng nhìn xa hơn người khác. Từ sau khi ca ca tiến hóa có được trí tuệ, cô tuy cao hứng. nhưng càng cao hứng lại càng thấy sầu lo. Bởi cô biết, lúc này, chiến tranh giữa nhân loại và tang thi chỉ vừa mới bắt đầu.
Cung Lê Hân liếc cô một cái, nhíu mi nói,"Tang thi đang tiến hóa, chúng ta cũng đang mạnh lên, huơu chết vào tay ai* còn chưa biết. Nhân loại có thể đấu tranh từ đời này qua đời khác, nhưng tang thi thì không thể. Cô nghĩ quá nhiều, phải tự chăm sóc mình mới đúng." (* : lộc tử thùy thủ, tương đương với câu “chưa biết ai chết vào tay ai")
Dứt lời, cậu vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy đang hít hít cổ mình, trên mặt nở một nụ cười lãnh đạm.
Kim Thượng Ngọc cẩn thận nghiền ngẫm lời cậu nói, trong lòng thông suốt. Đúng vậy, chỉ cần bọn họ còn sống thì còn có thể kéo dài nòi giống của nhân loại. Nhân loại có thể truyền thừa huyết mạch, nhưng tang thi thì không, đây mới là ưu thế lớn nhất của nhân loại, cô nghĩ quá phức tạp, tự làm mình rối trí. Quả nhiên, sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở mạt thế này, tâm tư càng đơn giản thì sống càng tốt nha! 凸(`0´)凸
Âm thầm cảm thán một phen, Kim Thượng Ngọc liếc qua thiếu niên một cái, càng ngày càng yêu thích cậu. Sinh hoạt với người như thế này thật sự rất nhẹ nhàng rất vui vẻ nha, cậu ta luôn nhìn mọi việc rất đơn giản, có một loại ma lực có thể khiến người ta bình ổn lại, làm người ta luôn kìm không được mà muốn đi theo! Giờ này khắc này, quyết tâm nửa tháng sau rời đi của Kim Thượng Ngọc đã bắt đầu dao động.
Nhưng không đợi cô lâm vào cảm thán, thiếu niên như nhớ tới cái gì, vỗ tay nói,"Cô muốn tinh hạch? Tôi cái đó có rất nhiều, cô tự nhìn xem có thứ mình cần không."
Dứt lời, cậu liền dắt Kim Thượng Huy, đưa hai người tới phòng Lý Đông Sinh.
“Cung thiếu, cậu vào đi." Thấy gõ cửa là lão đại nhà mình, Lý Đông Sinh nở nụ cười vô cùng sáng lạn, lại thấy Kim Thượng Ngọc sau cậu thì tươi cười lập tức cứng đờ, mắt lộ vẻ không tốt. Hắn bây giờ rất phòng bị mọi người, trừ mấy tổ viên cũ mới của tổ một, hắn không dám cả tin vào người khác nữa. Theo Cung thiếu quen mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió, chuyện lần này đã đả kích bọn họ trầm trọng, có thể nói là cả đời khó quên.
Kim Thượng Ngọc không lưu tâm đến thái độ không thân thiện của hắn. Cô sớm đã quen sự xa cách, phòng bị và lạnh lùng của con người trong mạt thế. Nếu những người này mới lần đầu gặp mà đã cực kỳ nhiệt tình, thì cô ngược lại còn hoài nghi họ trong lòng có phải đang có kế hoạch nham hiểm gì không.
Cung Lê Hân không hề phát hiện tâm tình biến hóa của đám tổ viên, khi Lý Đông Sinh đóng cửa phòng thì lập tức mở miệng,"Lấy đống tinh hạch tôi để chỗ anh ra cho cô ấy xem đi."
Lý Đông Sinh nhíu mày liếc qua Kim Thượng Ngọc, có chút do dự, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ đẩy bàn và giường qua một góc tường, chừa ra một khoảng trống, giơ tay lên, lập tức vô số tinh hạch trong suốt sáng rực ‘bộp bộp’ rơi xuống đất, lăn ra đầy sàn. Này vẫn chưa hết, tinh hạch vẫn không ngừng rơi xuống, sau 5’ đồng hồ đã chất thành một ngọn núi nho nhỏ cao nửa người, tính sơ sơ có lẽ khoảng mười vạn viên. (⊙o⊙)!
Kim Thượng Ngọc sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi thần, sau đó lập tức đưa tay che mắt để miễn bị đống tinh hạch này làm cho mù. “Cậu, cậu thu thập nhiều tinh hạch vậy làm gì?" Cô cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Phải biết là, năng lượng của tinh hạch cấp một rất ít, với đa số dị năng giả bây giờ mà nói thì đều là thứ vô dụng, dù rớt dưới đất cơ hồ cũng chả ai thèm lượm. Thực lực Cung Lê Hân mạnh như vậy, đống tinh hạch này căn bản vô dụng với cậu ta. Hơn nữa, chỉ trong hai năm đã xử lý nhiều tang thi như vậy, này tương đương với san bằng một tiểu thành trấn a, lực sát thương này thiệt làm người ta chấn kinh ! Thần a! (⊙︿⊙)
“Trong suốt lấp lánh nhìn rất đẹp, tôi thích." Cung Lê Hân mi nhãn cong cong, chỉ vào Kim Thượng Huy đang lăn lăn lộn lộn trong núi tinh hạch, thỉnh thoảng còn tê rống hai tiếng nói,"Nó cũng rất thích." (* ̄▽ ̄)
“Ha ha~" Kim Thượng Ngọc nhất thời không thể nói gì, sau một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng,"Cung Lê Hân, cậu nhất định là bị cự long bám vào người, nhất định!" (cự long có tam đại sở thích : thu thập bảo vật trong suốt lấp lánh, ngủ 1 giấc thật lâu và ăn mỹ vị; tiểu Hân đã có 2 rầu~~ (;¬_¬) )
Phụt hahaha~ Lý Đông Sinh không nhịn được bật cười. Mỗi lần chỉnh lý lại không gian, thấy một đống tinh hạch chất đầy một góc này, trong lòng đều sẽ hiện lên một ý nghĩ y chang vậy.
*************************************
“Có thể cứu, bất quá năng lực của em hơi thấp, mỗi lần chỉ có thể tinh lọc một bộ phận nhỏ tế bào ung thư, tính theo tình trạng của Cung thủ trưởng, muốn hoàn toàn chữa khỏi cần khoảng nửa tháng." Kim Thượng Ngọc từ từ mở miệng. Đây là kế hoạch trị liệu cô và Cung Lê Hân đã bàn bạc trên đường, vì để không bị bại lộ năng lực trị thương nghịch thiên của cô. Chỉ cần còn một hơi thở, cho dù thiếu mất tay gãy mất chân, cô cũng có thể khôi phục lại như ban đầu, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ cô sẽ lại lâm vào tình cảnh bị giam cầm y như lúc sơ kì mạt thế, bị người truy đuổi, bị người chiếm giữ, cô thật sự rất sợ.
“Có thể chữa thì tốt rồi, em trị từ từ cũng không sao." Cung Hương Di vui mừng bật khóc, tay khẽ vuốt thái dương Cung phụ đang say ngủ.
Kim Thượng Ngọc thấy vẻ mặt kích động của cô, trong đôi mắt ngấn lệ đều là yêu thương đối với Cung phụ, cũng không khỏi nhớ tới cha mẹ đã sớm qua đời của mình, trong lòng vô cùng xúc động, an ủi nói,"Chị yên tâm, nửa tháng sau em cam đoan sẽ trả lại cho chị một phụ thân khỏe mạnh."
Cung Hương Di vội vàng lau nước mắt, cười nói cám ơn, biểu tình căng thẳng trên mặt Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng hoàn toàn thả lỏng, mỉm cười gật đầu với Kim Thượng Ngọc.
“Vậy giờ bắt đầu trị đi." Cung Lê Hân kiểm tra xong tình huống bên Kim Thượng Huy, đóng cửa bước vào.
“Được." Kim Thượng Ngọc gật đầu, không yên lòng hỏi một câu,"Ca ca tôi không gây rối chứ?"
“Không có." Cung Lê Hân lắc đầu, đi tới ngồi xuống cạnh bên người cha, thúc giục,"Nhanh lên, papa tôi hình như rất khó chịu."
Cung Hương Di kỳ thật cũng rất muốn thúc giục Tiểu Yêu, nhưng lại sợ cô không vui, sẽ chậm trễ quá trình trị bệnh của cha, thấy em mình mở miệng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Cô lúc này mới thật sự thấy được, có một em trai năng lực xuất chúng là chuyện may mắn đến mức nào, chỉ trách cô bị đủ chuyện kiếp trước mê hoặc loạn tâm, không phát hiện kỳ thật em mình rất tốt. Giờ nghĩ lại, em ấy đó giờ chưa làm chuyện gì có lỗi với cô, ngược lại cô luôn một mực đẩy người ra xa, không biết bây giờ bù đắp có còn kịp không?
Bất quá, cô rất nhanh thoát khỏi cảm xúc hối hận trong lòng, hai mắt đầy ngạc nhiên nhìn bạch quang trong suốt óng ánh phát ra từ tay Tiểu Yêu. Bạch quang kia không nóng, không chói, lại mang một loại cảm giác dễ chịu khó có thể dùng từ để nói rõ, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt tỏa ra về phía dạ dày Cung phụ. Đợi khi bạch quang từ từ tán đi, đôi mày nhíu chặt của Cung phụ mới chậm rãi giãn ra, hai gò má tái nhợt dần khôi phục vẻ hồng nhuận vốn có.
“Tốt rồi, hôm nay trước chữa bộ phận bị loét, để tránh về sau dạ dày ông lại đau nhức." Kim Thượng Ngọc rút cánh tay đặt lên vị trí dạ dày trên bụng Cung phụ về, nhìn Cung Lê Hân giải thích,"Tế bào ung thư mỗi ngày tôi sẽ tinh lọc một chút, sau mỗi lần tinh lọc ông ấy đều sẽ có một đoạn thời gian suy yếu, ngủ vài tiếng là được."
“Ân, cám ơn!" Cung Lê Hân nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung phụ, đem ịn lên mặt mình cọ cọ, đôi thủy mâu trong trẻo đầy vui sướng.
Nhìn thiệt manh a! Tiểu nhân trong nội tâm Kim Thượng Ngọc ôm ngực la hét chói tai, trên mặt lại không hiện điều gì, chỉ chỉ cửa nói,"Mọi người bồi Cung thủ trưởng một lát đi hẵng ra, đừng đánh thức ông, bây giờ ông ấy cần nghỉ ngơi. Tôi ra ngoài gặp nhóm của cậu trước, nhớ kỹ, thân phận của tôi là dược sư, đừng để lộ!" (Dược sư : người bào chế thuốc/thầy thuốc)
Cung Lê Hân gật đầu, phất tay bảo cô ra ngoài. Mấy người hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh giường Cung phụ, trên mặt đều nở nụ cười an tâm.
Ngây người chừng mười phút, mọi người nối đuôi nhau đi ra, Cung Hương Di thấy mặt bọn họ lộ vẻ mệt mỏi, thì săn sóc đề nghị,"Mọi người về rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, papa ngủ rồi, không sao đâu, em sẽ canh ở đây."
Lâm Văn Bác gật đầu, đỡ Lâm lão gia tử mặt dường như già đi rất nhiều, khẽ gật đầu với Cung Lê Hân, sau đó chậm rãi rời đi. Mấy ngày nay Lâm lão gia tử luôn cả ngày canh Cung phụ, rất vất vả. Tống Hạo Nhiên thấy Cung Lê Hân bị đám tổ viên nhiệt tình vây ở giữa hỏi đông hỏi tây, bản thân căn bản chen không được, chỉ đành phất tay với cậu, buồn bực trở về phòng. =3= (s 2 bác cứ bắn JQ là seo!!! ლ(¯ロ¯ლ) )
Cung Lê Hân nhìn thì như bị một đám người bu quanh, nhưng vì có Kim Thượng Huy nên trong phạm vi vòng tròn đường kính ba thước không ai dám tới gần. Mọi người thất chủy bát thiệt* hỏi cậu tình huống bên ngoài, thấy Kim Thượng Huy lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, liên tục nhe răng gầm gừ, cả đám liền đi đứng run run, lời nói ra đều lắp bắp không lưu loát, rất nhanh liền lấy cớ ‘Lão đại mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi’ cáo từ chạy đi.(*)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói)
“Đi thôi, tôi gọi người an bài phòng cho hai người." Cung Lê Hân xoa xoa hai má Kim Thượng Huy, trấn an nội tâm đang xao động của nó, đợi cho nó bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhìn qua Kim Thượng Ngọc nói.
“Để tôi và ca ca ở chung một phòng được rồi, buổi tối cứ cách ba tiếng tôi lại phải nguyền rủa cho anh ấy một lần. Ảnh cảm thấy thoải mái mới có thể ngoan ngoãn an tĩnh. Đúng rồi, vị trí phòng càng vắng vẻ, càng ít người ở càng tốt, nhiều người sẽ khiến ca ca phát cuồng." Kim Thượng Ngọc đưa ra yêu cầu của mình.
“Nếu vậy, hai người có thể qua ở phòng E trong khu Đông, đó là nơi vắng vẻ âm u nhất Trường Xà đảo, toàn bộ cả khu đều trống. Không biết Tiểu Yêu tiểu thư có ngại không?" Đứng trước cửa phòng y tế nhìn mọi người rời đi, Cung Hương Di nghe thấy yêu cầu của cô liền ôn nhu nói. Cô (Hương Di) trộm liếc qua Kim Thượng Huy một cái, ẩn ẩn hiểu được vì sao đời trước Tiểu Yêu thần bí như vậy, một mình ở sâu trong sa mạc, ra là vì che giấu sự tồn tại của ca ca mình.
“Không ngại. Cám ơn Cung tiểu thư." Tiểu Yêu rất có hảo cảm với Cung Hương Di diện mạo xinh đẹp, thái độ lại ôn nhu này, chỉ không rõ tại sao thái độ Cung Lê Hân lại xa cách như vậy, hai người ít nói chuyện, nhìn qua thật không giống chị em, giống người xa lạ hơn a.
“Nào có, phải là tôi cám ơn Tiểu Yêu tiểu thư mới đúng. Tôi sẽ cho người chuẩn bị giường và vật dụng hằng ngày cho em." Cung Hương Di mỉm cười, khẽ gật đầu với Cung Lê Hân, xuống lầu đi tìm người bên bộ hậu cần.
“Cảm tình giữa cậu và chị mình không tốt à?" Thấy biểu tình thiếu niên lạnh lùng, không có chút ôn hòa khả ái trước đó, Kim Thượng Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Không có cảm tình, chưa cần phải nói tới tốt hay chưa." Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng. Cậu chính là loại người như vậy, bị thương tổn một lần sẽ nhớ cả đời, một khi loại đối phương ra khỏi cánh cửa trong thâm tâm sẽ không tiếp nhận lại đối phương nữa. Cậu nhìn qua thì có vẻ rất vô hại, rất dễ mềm lòng, kỳ thật hoàn toàn tương phản, một đứa nhỏ được Ác Ma nuôi dưỡng, cho dù không rành thế sự, cũng sẽ không biến thành Thiên Sứ.
“Nga~", E ngại biểu tình băng lãnh của cậu, Kim Thượng Ngọc không dám hỏi lại, cúi đầu trầm ngâm một lát, dùng ngữ khí thận trọng hỏi,"Tuy rằng tôi che dấu năng lực trị thương, nhưng nếu trên đảo có người bị trọng thương, cậu vẫn có thể đưa người tới cho tôi trị. Chẳng qua, cậu phải đưa tất cả những người liên quan biết chuyện tới luôn, tôi trị liệu xong sẽ dùng niệm lực sửa ký ức bọn họ, để bọn họ quên đi chuyện đó."
“Như vậy không tốt." Cung Lê Hân vẫy tay, nghiêng đầu nhìn Kim Thượng Ngọc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói,"Cứ trốn trốn tránh tránh cũng không phải kế lâu dài. Trước mắt, cái cô cần làm nhất chính là trở nên mạnh, mạnh đến mức không ai có thể làm gì cô, ai cũng không thể ép cô làm chuyện cô không muốn. Đến lúc đó, cô có thể quang minh chính đại, có thể tự do tự tại mà sống." Đây là kinh nghiệm cậu đúc ra được từ 16 năm bị giam cầm trong địa cung kiếp trước, cũng là động lực giúp cậu kiên trì sống sót.
Kim Thượng Ngọc trong lòng kích động, hai mắt sáng rực nhưng rất nhanh lại ảm đạm, vừa đi vừa nói,"Đạo lý này tôi hiểu, tôi cũng muốn mạnh lên, nhưng mà rất khó! Tang thi niệm lực hệ vốn thưa thớt, ẩn trong đám tang thi cấp một không thể tìm ra. Hơn nữa, tinh hạch tang thi niệm lực hệ trong suốt, nhìn qua không khác gì tinh hạch tang thi cấp một. Cậu nói xem, đánh thì đánh không lại, tìm cũng tìm không thấy, đổi lại đổi không được, tôi mạnh lên thế nào đây? Nếu không phải nhờ ngày đêm không ngừng chúc phúc và nguyền rủa cho mình và ca ca, rèn luyện tinh thần lực, tôi có khi vẫn còn đứng lại ở cấp hai đê giai rồi."
Dứt lời, biểu tình cô trở nên vô cùng ngưng trọng, tiếp tục nói,"Cậu biết không? Nếu tang thi niệm lực hệ bất động dùng niệm lực, ngay cả tôi cũng không thể phát hiện chúng nó, cho dù cấp bậc của tôi cao hơn bọn nó gấp nhiều lần. Tang thi chính là vậy, khả năng khống chế dị năng của bọn chúng là từ khi sinh ra đã có, có thể phát huy dị năng đến cực hạn, vận dụng triệt để! Thân thể chúng nó cường tráng, tốc độ lại nhanh, thực lực siêu phàm, nhân loại so sánh với chúng nó, cái duy nhất có ưu thế chính là trí tuệ. Nhưng hiện tại, ngay cả ưu thế đó cũng dần biến mất. Đợi khi tang thi tiến hóa đến cấp năm, hoặc cấp bậc cao hơn, đầu óc bọn chúng nhất định sẽ càng phát triển, đến lúc đó, chờ đợi nhân loại cũng chỉ có cái chết."
Kim Thượng Ngọc hai tay ôm lấy người, vì tương lai từ miệng mình nói ra mà cả người rét run. Cô là thiên tài có IQ tới 240, nghĩ nhiều hơn người khác, cũng nhìn xa hơn người khác. Từ sau khi ca ca tiến hóa có được trí tuệ, cô tuy cao hứng. nhưng càng cao hứng lại càng thấy sầu lo. Bởi cô biết, lúc này, chiến tranh giữa nhân loại và tang thi chỉ vừa mới bắt đầu.
Cung Lê Hân liếc cô một cái, nhíu mi nói,"Tang thi đang tiến hóa, chúng ta cũng đang mạnh lên, huơu chết vào tay ai* còn chưa biết. Nhân loại có thể đấu tranh từ đời này qua đời khác, nhưng tang thi thì không thể. Cô nghĩ quá nhiều, phải tự chăm sóc mình mới đúng." (* : lộc tử thùy thủ, tương đương với câu “chưa biết ai chết vào tay ai")
Dứt lời, cậu vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy đang hít hít cổ mình, trên mặt nở một nụ cười lãnh đạm.
Kim Thượng Ngọc cẩn thận nghiền ngẫm lời cậu nói, trong lòng thông suốt. Đúng vậy, chỉ cần bọn họ còn sống thì còn có thể kéo dài nòi giống của nhân loại. Nhân loại có thể truyền thừa huyết mạch, nhưng tang thi thì không, đây mới là ưu thế lớn nhất của nhân loại, cô nghĩ quá phức tạp, tự làm mình rối trí. Quả nhiên, sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở mạt thế này, tâm tư càng đơn giản thì sống càng tốt nha! 凸(`0´)凸
Âm thầm cảm thán một phen, Kim Thượng Ngọc liếc qua thiếu niên một cái, càng ngày càng yêu thích cậu. Sinh hoạt với người như thế này thật sự rất nhẹ nhàng rất vui vẻ nha, cậu ta luôn nhìn mọi việc rất đơn giản, có một loại ma lực có thể khiến người ta bình ổn lại, làm người ta luôn kìm không được mà muốn đi theo! Giờ này khắc này, quyết tâm nửa tháng sau rời đi của Kim Thượng Ngọc đã bắt đầu dao động.
Nhưng không đợi cô lâm vào cảm thán, thiếu niên như nhớ tới cái gì, vỗ tay nói,"Cô muốn tinh hạch? Tôi cái đó có rất nhiều, cô tự nhìn xem có thứ mình cần không."
Dứt lời, cậu liền dắt Kim Thượng Huy, đưa hai người tới phòng Lý Đông Sinh.
“Cung thiếu, cậu vào đi." Thấy gõ cửa là lão đại nhà mình, Lý Đông Sinh nở nụ cười vô cùng sáng lạn, lại thấy Kim Thượng Ngọc sau cậu thì tươi cười lập tức cứng đờ, mắt lộ vẻ không tốt. Hắn bây giờ rất phòng bị mọi người, trừ mấy tổ viên cũ mới của tổ một, hắn không dám cả tin vào người khác nữa. Theo Cung thiếu quen mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió, chuyện lần này đã đả kích bọn họ trầm trọng, có thể nói là cả đời khó quên.
Kim Thượng Ngọc không lưu tâm đến thái độ không thân thiện của hắn. Cô sớm đã quen sự xa cách, phòng bị và lạnh lùng của con người trong mạt thế. Nếu những người này mới lần đầu gặp mà đã cực kỳ nhiệt tình, thì cô ngược lại còn hoài nghi họ trong lòng có phải đang có kế hoạch nham hiểm gì không.
Cung Lê Hân không hề phát hiện tâm tình biến hóa của đám tổ viên, khi Lý Đông Sinh đóng cửa phòng thì lập tức mở miệng,"Lấy đống tinh hạch tôi để chỗ anh ra cho cô ấy xem đi."
Lý Đông Sinh nhíu mày liếc qua Kim Thượng Ngọc, có chút do dự, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ đẩy bàn và giường qua một góc tường, chừa ra một khoảng trống, giơ tay lên, lập tức vô số tinh hạch trong suốt sáng rực ‘bộp bộp’ rơi xuống đất, lăn ra đầy sàn. Này vẫn chưa hết, tinh hạch vẫn không ngừng rơi xuống, sau 5’ đồng hồ đã chất thành một ngọn núi nho nhỏ cao nửa người, tính sơ sơ có lẽ khoảng mười vạn viên. (⊙o⊙)!
Kim Thượng Ngọc sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi thần, sau đó lập tức đưa tay che mắt để miễn bị đống tinh hạch này làm cho mù. “Cậu, cậu thu thập nhiều tinh hạch vậy làm gì?" Cô cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Phải biết là, năng lượng của tinh hạch cấp một rất ít, với đa số dị năng giả bây giờ mà nói thì đều là thứ vô dụng, dù rớt dưới đất cơ hồ cũng chả ai thèm lượm. Thực lực Cung Lê Hân mạnh như vậy, đống tinh hạch này căn bản vô dụng với cậu ta. Hơn nữa, chỉ trong hai năm đã xử lý nhiều tang thi như vậy, này tương đương với san bằng một tiểu thành trấn a, lực sát thương này thiệt làm người ta chấn kinh ! Thần a! (⊙︿⊙)
“Trong suốt lấp lánh nhìn rất đẹp, tôi thích." Cung Lê Hân mi nhãn cong cong, chỉ vào Kim Thượng Huy đang lăn lăn lộn lộn trong núi tinh hạch, thỉnh thoảng còn tê rống hai tiếng nói,"Nó cũng rất thích." (* ̄▽ ̄)
“Ha ha~" Kim Thượng Ngọc nhất thời không thể nói gì, sau một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng,"Cung Lê Hân, cậu nhất định là bị cự long bám vào người, nhất định!" (cự long có tam đại sở thích : thu thập bảo vật trong suốt lấp lánh, ngủ 1 giấc thật lâu và ăn mỹ vị; tiểu Hân đã có 2 rầu~~ (;¬_¬) )
Phụt hahaha~ Lý Đông Sinh không nhịn được bật cười. Mỗi lần chỉnh lý lại không gian, thấy một đống tinh hạch chất đầy một góc này, trong lòng đều sẽ hiện lên một ý nghĩ y chang vậy.
*************************************
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc