Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng
Chương 99
Những lời này vừa được nói ra, Cảnh Hạ liền kinh hãi mà trừng lớn hai mắt.
Trong phòng thí nghiệm, nhóm trợ thủ nhóm sớm đã thu thập đồ trước khi đi, lưu cho Cảnh Hạ ba người một không gian an tĩnh để nói chuyện. Chỉ một thoáng, toàn bộ trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại có Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương, hơn nữa… Một con hamster cứ “Kỷ kỷ" nhảy nhót loạn xạ.
Thanh âm la hoảng của Kỷ kỷ la giống như bài hát có quy luật, một chút một chút mà đánh vỡ gian phòng yên tĩnh. Không đợi Cảnh Hạ mở miệng, Kỷ Xuyên Trình liền mang vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng mà nhìn Kỳ Dương, hỏi: “Phạm vi tác dụng rút nhỏ, cần trả giá bằng thứ gì?"
“Cảnh Hạ, chuyện này… Có quan hệ với cậu." Kỳ Dương đem tài liệu trong tay đặt ở trên bàn, cũng không có trực tiếp trả lời Kỷ Xuyên Trình, ngược lại là xoay người nhìn về phía Cảnh Hạ. Hắn một chữ đều không có hé răng, nhưng ánh mắt nghiêm túc trịnh trọng lại làm cho Cảnh Hạ cảm giác đến nơi cổ họng đình trệ, một tia lạnh lẽo lan tràn từ trái tim đến khắp cơ thể.
Trong dư quang nơi ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen nhỏ, nhảy nhót giống như đang rất vui. Nhìn thấy tầm mắt Cảnh Hạ chậm rãi nhìn về phía mình, Tiểu Hắc vui tươi hớn hở mà xoay thân, dùng mông nhỏ quay về phá Cảnh Hạ, cố ý mà cọ hai cái.
Loại động tác thường ngày thoạt nhìn thập phần khôi hài này, lại làm cho tâm tình Cảnh Hạ một chút cũng không muốn cười.
Cậu dùng động tác thong thả mà xoay đầu lại, khóe miệng cứng ngắc mà run rẩy, lúc thanh âm kia từ miệng toát ra, ngay cả cậu đều cảm thấy giọng minh khàn đến mức không thể tin được: “Anh là muốn nói… Kỷ Kỷ sao?"
“Kỷ kỷ kỷ kỷ " Phối hợp mà kêu bậy, Kỷ Kỷ vô cùng vui vẻ mà lăn đến.
Tình cảnh giằng co tình cảnh khiến không khí trong phòng thí nghiệm nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không khísắp đóng băng, khiến Kỷ Kỷ vẫn luôn nhảy loạn cũng nhịn không được mà rụt cổ. Kỷ Xuyên Trình từ trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó lui về phía sau một bước, để lại không gian cho hai người kia.
Trên sóng mũi cỉ còn chiếc kinh không gọng, Kỳ Dương nhẹ nhàng gật đầu, mặt không đổi sắc: “Đúng là cần nó, hơn nữa trên thực tế… Nó chắc chắn không thể thiếu. Nếu muốn thiết kế ra Stab-3 hoàn hảo đanh phải dùng nó, hiện nay tôi chỉ có thể bảo chứng hai thành khả năng, nó… Sẽ không chết."
Tay trai Cảnh Hạ đột nhiên nắm chặt thành quyền, ngón tay càng xiết càng chặt, giống như sắp xuyên qua làn da, đâm ra máu. Trầm mặc hồi lâu, ngay tại lúc Kỳ Dương tính toán lặp lại lần nữa, Cảnh Hạ mãnh liệt thở ra một hơi, giận dữ nói: “Được, tôi đồng ý. Nhưng, Kỷ Kỷ có trí tuệ, tôi hy vọng anh có thể cho tôi không gian để tôi nói chuyện với nó một chút."
Tình huống như vậy đã là viễn cảnh tốt nhất Kỳ Dương có thể nghi đến, vì thế hắn liền đáp ứng, dẫn đầu ra cửa. Kỷ Xuyên Trình cuối cùng xoay người nhìn về phía thanh niên gầy yếu, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên một tia phức tạp, nhẹ giọng mở miệng: “Đối với em, nó không chỉ là một con thú nuôi, nếu em thật sự không nguyện ý, hoặc là nó không nguyện ý, anh sẽ phụ trách."
Ngụ ý là, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định của Cảnh Hạ.
Nhưng Cảnh Hạ lại biết, đằng sau cái hứa hẹn này, sẽ là vô số máu tươi cùng sinh mạng. Loại hứa hẹn này Cảnh Hạ căn bản gánh vác không nổi, thậm chí cậu đều có nghĩ qua, đặt Kỷ Kỷ cùng nhân loại lên bàn cân, dù cho cậu có ích kỷ như thế nào, cũng sẽ lựa chọn ——
Nhân loại.
“Hơn một tháng này, Kỳ Dương có bạc đãi mày hay không?" Thanh âm Cảnh Hạ có chút khàn khàn, cậu hơi hơi cong thắt lưng, nhìn thẳng mắt nhỏ tựa đậu xanh của Kỷ Kỷ. Bên môi miễn cưỡng gợi lên một tia tươi cười tái nhợt, nói: “Mày hẳn là nghe hiểu được lời của tao, mày cũng có thể…"
Thanh âm ngừng lại, Cảnh Hạ cổ họng đã hoàn toàn nghẹn ngào, nói không ra lời.
Cậu căn bản không biết nên mở miệng như thế nào để nói: Mày hy sinh cho nhân loại được hay không thì nói
Kỷ Kỷ là một con thú biến dị, dù tính nó thích tỏ ra đáng yêu như thế nào, ngu ngốc như thế nào, cũng không thể phai mờ sự thật nó đúng là một con thú biến dị
Để nó đứng ở trận doanh nhân loại công kích thú biến dị khác, Cảnh Hạ không có biện pháp tìm ra một lời khuyên nào. Huống chi là bảo nó lấy mạng ra để hi sinh, điều này làm cho Cảnh Hạ càng không có cách nào mở miệng
Hành vi hy sinh này, cho dù là nhân loại, cũng có khả năng sẽ bởi vì các loại tư tâm, rất sợ chết mà không muốn đi làm.
Hành động như vậy sẽ bị hàng tỉ người mắng, nhưng trừ khi mạnh mẽ vận dụng vũ lực, nếu không cũng căn bản không thể thay đổi.
Nếu…
“Kỷ kỷ kỷ kỷ " Một trận la hoảng đánh gãy suy tư của Cảnh Hạ.
Cậu cúi đầu nhìn về phía cục thịt đen này, vẻ mặt giật mình. Chỉ thấy nó không ngừng mà cử động đầu nhỏ, tựa hồ là đang khẳng định nói với cậu.
Trầm mặc hồi lâu, Cảnh Hạ run rẩy thanh âm nói: “Kỷ Kỷ, mày ở cùng tao cũng lâu rồi nhỉ?" Trong thanh âm mang theo một tia hồi niệm, Cảnh Hạ giống như thấy được lần đầu tiên gặp được nó: “Mày lúc đó tốc độ cũng rất nhanh, đến giờ…Hình như còn nhanh hơn. Lúc ấy, Vương gia gia cũng ở đó, nhưng hiện tại ông ấy…"
“Ông ấy đã rời khỏi tao."
Bên môi gợi lên một tia tươi cười chua xót, Cảnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, đem nước mắt nơi khóe mắt che dấu dưới môi cười.
“Kỷ kỷ" Thanh âm Kỷ Kỷ hình như là đang an ủi, khiến Cảnh Hạ nơi cổ họng càng them nghen nghẹn.
Thật vất vả bình phục tâm tình, đến lúc này, Cảnh Hạ cuối cùng vẫn phải làm ra quyết định: “Tao có một việc, muốn nói cho mày. Mày nghe hiểu được lời của tao, mày nếu muốn đồng ý, thì gật đầu, nếu không đồng ý, thì lắc đầu."
Kỷ Kỷ không kêu to nữa, ngược lại dùng sức gật đầu.
“Còn hơn một tháng, Vua của những con thú biến dị kia… Tao quên, đó cũng là Vua của mày, sẽ dẫn đám thủ hạ tới công kích bọn tao. Chúng tao ngay cả biến dị Conger đều không thể đối kháng, nếu không phải Cái voi hổ biến dị kia vừa lúc bị tao cùng A Xuyên khắc chế, chỉ sợ cuộc chiến hơn một tháng trước đó, chúng tao cũng không biết kết cục như thế nào."
Kỷ Kỷ nghiêm túc nghe, trong mắt nhỏ trong lóe ra ánh sáng.
Cảnh Hạ nói: “Mà hiện tại, đối với việc chúng nó muốn khởi xướng chiến tranh toàn diện, nói thật, dù cho Kỳ Dương không nói, tao cũng biết chúng tao hiện nay phần thắng là không lớn. Nhưng mà, anh ta vừa rồi nói với tao, anh ta có đòn sát thủ đơn giản có thể nắm chắc thành công, chính là cái đòn sát thủ này cần phải… Có mày."
Mắt nhỏ tựa đậu xanh phút chốc trợn to, Kỷ Kỷ tựa hồ cũng hiểu được thâm ý trong lời Cảnh Hạ.
“Mày là thú biến dị, mày vốn không nên ở bên trận doanh nhân loại. Hơn nữa Kỳ Dương nói muốn mạng của mày, cái này tao không thể quyết định. Mày nếu không nguyện ý, tao chẳng những hiểu mà còn rất đồng ý. Nhưng… Thật xin lỗi, Kỷ Kỷ, tao…"
Thanh âm triệt để nghẹn ngào, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống, lưu lại một vệt nước trên gương mặt. Mũi Cảnh Hạ thập phần chua xót, cảm giác như thế khiến cậu căn bảnkhông thể nói tiếp, rồi lại không thể không bức bách mình tiếp tục mở miệng.
Kỷ Kỷ không ngừng mà gật đầu, giống như đang cổ vũ Cảnh Hạ tiếp tục nói, nhưng đầu nhỏ của nó lại rũ xuống, ánh sang trong mắt cũng hơi có vẻ ảm đạm, không còn hoạt bát giống vừa rồi.
“Mày nếu muốn chạy, taocũng rất hiểu. Nhưng Kỷ Kỷ…" Cảnh Hạ rốt cục quyết định, nắm chặt nắm tay nhìn con thú biến dị ở cùng với minh đã hơn một năm, quyết tâm nói: “Nhưng Kỷ Kỷ, Kỳ Dương tuyệt đối sẽ dùng hết tất cả biện pháp bắt mày lại. Mà tao… Cũng sẽ giống anh ta, sẽ sử dụng tất cả thủ đoạn bắt mày lại."
Kỷ Kỷ triệt để cứng đờ, chỉ là ngơ ngác mà ngẩng đầu nhỏ, nhìn Cảnh Hạ trước mặt vừa khóc vừa cười.
“Mạng của mày, so sanh với cả nhân loại, tao không có cách nào chọn mày. Đây là lời xin lỗi của tao, vì sự bất lực của tao. Mày yên tâm Kỷ Kỷ, sau khi tất cả kết thúc tao sẽ cho mày một cái công đạo."
Kỷ Kỷ chớp ánh mắt, một giọt nước mắt nhỏ xíu từ khóe mắt nó chảy xuống, không biết là sợ hãi hay thương tâm, hay là… Vì lời nói yếu ớt run rẩy của thanh niên trước mắt mà khó chịu.
“Tao phải cường bách chính mình mạnh bạo bức mày trả giá sinh mệnh, đây là do tao ích kỷ, cũng là tội lỗi của một minh tao. Kỷ Kỷ, tao nói với mày một lần cuối… Thật xin lỗi."
Dứt lời, Cảnh Hạ rõ ràng cái gì đều không quản mà xoay người bước đi. Nhưng trong phòng thí nghiệm bỗng nhiên vang lên thanh âm “Kỷ kỷ" lập tức khiến cước bộ của cậu dừng lại, lựa chọn hồi lâu, cuối cùng vẫn là cổ vũ chính mình xoay người, nhìn về phía thú biến dị này.
“Mày là có chuyện muốn nói với tao sao?" Thanh âm Cảnh Hạ khàn khàn có vẻ có chút mơ hồ không rõ.
Kỷ Kỷ không ngừng mà gật đầu.
Cảnh Hạ cười khổ giơ lên khóe môi: “Được, tao biết mày hận tao, mày muốn mắng tao, tao thật xin lỗi mày, những tội lỗi đó… Tao đều nhận."
Kỷ Kỷ không ngừng mà lắc đầu, tựa hồ thập phần lo lắng mà đùa nghịch móng vuốt nhỏ, gấp đến độ nhảy nhót.
Cảnh Hạ thấy thế lại hơi hơi sửng sốt, nước mắt trong hốc mắt cũng dần dần khô cạn. Cậu chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói ra cái đáp án ngay cả mình đều không tin: “Mày muốn nói… Mày không hận tao? "
Cuối cùng là nghe đến câu đó, Kỷ Kỷ dùng sức mà gật đầu.
Nhưngsau khi biết cái đáp án này, trong lòng Cảnh Hạ vậy mà càng thêm hỗn độn, khiến cậu không thể nào thừa nhận: “Mày vậy mà không hận tao… Mày vì cái gì không hận tao? Tao tự tay đem mày đưa đến tuyệt cảnh, mày vì cái gì vẫn là không hận tao? Mày phải là rất thống hận tao, chẳng những vậy mà còn…"
Kỷ Kỷ không ngừng lắc đầu, đồng thời hai tay hai chân máu máy loạn lên. Bốn móng vuốt múa may trong không khí, hình như là muốn biểu đạt gì, nhưng thân thể đầy thịt của nó khiến Cảnh Hạ căn bản thấy không rõ động tác, thậm chí không thể đoan nó có ý gì.
“Mày là muốn nói cái gì?"
Kỷ Kỷ không ngừng mà nhảy lên, khiến Cảnh Hạ nghi hoặc khó hiểu mà nhíu mày. Cuối cùng cậu vẫn là không biết làm thế nào mà tìm Kỳ Dương, quyết định cái tên có chỉ số thông minh “Hơi cao một chút" đến giải thích loại ngôn ngữ thần thanh này của Kỷ Kỷ.
Nhưng là ra ngoài dự kiến của Cảnh Hạ, Kỳ Dương cũng chỉ nói đơn giản mấy câu, nhìn Kỷ Kỷ hoa tay múa chân, hắn bình tĩnh trấn tĩnh mà nhìn Cảnh Hạ, hồi đáp: “À, xem không hiểu."
Cảnh Hạ: “…"
Cuối cùng Cảnh Hạ vẫn cùng Kỷ Xuyên Trình không biết làm thế nào mà đi khỏi sở nghiên cứu, cậu lưu luyến không rời mà nhìn thân ảnh màu đen không ngừng loạn nhảy nhót kia. Đến tận khi canh cửa khép lại, Cảnh Hạ mới hoàn toàn mà quay đầu.
Cậu chậm rãi mở ra bàn tay nắm chặt, nhìn bàn tay bị bấm đến xuất hiện năm vết máu, cười khổ câu môi.
Thật đúng là… Không có khả năng bỏ được a.
Kỷ Xuyên Trình trầm mặc mà nhíu mày, nhìn bàn tay của thanh niên tự mình bấm tay đến chảy máu, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà hthở ra một tiếng, kéo tay Cảnh Hạ đến chỗ của Tần Sở.
Hoặc có lẽ là bởi vì rất chú ý tới thanh niên, mà ngay cả Kỷ Xuyên Trình luôn luôn lãnh tĩnh cẩn thận đều không có phát hiện, vừa rồi tại trong phòng thí nghiệm, đáy mắt Kỳ Dương chợt lóe mà qua tia kinh ngạc. Khi xác nhận phòng thí nghiệm đã không còn người nào, Kỳ Dương mới khóa cửa, sau đó thoăn thả đến trước mặt Kỷ Kỷ, cúi đầu xem nó.
“Kỷ Kỷ?"
Kỳ Dương sắc mặt ngưng trọng: “Mày nói… S1 làm sao?"
“Kỷ kỷ kỷ kỷ "
Trong phòng thí nghiệm an tĩnh, thân ảnh gầy gò của người đàn ông cùng Tiểu Hắc quấn ở một chỗ, thỉnh thoảng có giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó có vài tiếng “Kỷ kỷ" vang lên, đánh vỡ sự yên tinh của phòng thí nghiệm.
Bên ngoài, ánh mặt trời vẫn chơi sang như thường ngày, nhưng ở nơi thú biến dị cùng nhân loại không chú ý tới, sức nông trong không khí dần dần yếu bớt, dần dần phai đi. Nửa năm trước là nóng bức một cách bất thường, mà hiện giờ ——
Lại là mát mẻ vui lòng người, thậm chí còn có xu hướng mùa hè giá rét.
Trong phòng thí nghiệm, nhóm trợ thủ nhóm sớm đã thu thập đồ trước khi đi, lưu cho Cảnh Hạ ba người một không gian an tĩnh để nói chuyện. Chỉ một thoáng, toàn bộ trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại có Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương, hơn nữa… Một con hamster cứ “Kỷ kỷ" nhảy nhót loạn xạ.
Thanh âm la hoảng của Kỷ kỷ la giống như bài hát có quy luật, một chút một chút mà đánh vỡ gian phòng yên tĩnh. Không đợi Cảnh Hạ mở miệng, Kỷ Xuyên Trình liền mang vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng mà nhìn Kỳ Dương, hỏi: “Phạm vi tác dụng rút nhỏ, cần trả giá bằng thứ gì?"
“Cảnh Hạ, chuyện này… Có quan hệ với cậu." Kỳ Dương đem tài liệu trong tay đặt ở trên bàn, cũng không có trực tiếp trả lời Kỷ Xuyên Trình, ngược lại là xoay người nhìn về phía Cảnh Hạ. Hắn một chữ đều không có hé răng, nhưng ánh mắt nghiêm túc trịnh trọng lại làm cho Cảnh Hạ cảm giác đến nơi cổ họng đình trệ, một tia lạnh lẽo lan tràn từ trái tim đến khắp cơ thể.
Trong dư quang nơi ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen nhỏ, nhảy nhót giống như đang rất vui. Nhìn thấy tầm mắt Cảnh Hạ chậm rãi nhìn về phía mình, Tiểu Hắc vui tươi hớn hở mà xoay thân, dùng mông nhỏ quay về phá Cảnh Hạ, cố ý mà cọ hai cái.
Loại động tác thường ngày thoạt nhìn thập phần khôi hài này, lại làm cho tâm tình Cảnh Hạ một chút cũng không muốn cười.
Cậu dùng động tác thong thả mà xoay đầu lại, khóe miệng cứng ngắc mà run rẩy, lúc thanh âm kia từ miệng toát ra, ngay cả cậu đều cảm thấy giọng minh khàn đến mức không thể tin được: “Anh là muốn nói… Kỷ Kỷ sao?"
“Kỷ kỷ kỷ kỷ " Phối hợp mà kêu bậy, Kỷ Kỷ vô cùng vui vẻ mà lăn đến.
Tình cảnh giằng co tình cảnh khiến không khí trong phòng thí nghiệm nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không khísắp đóng băng, khiến Kỷ Kỷ vẫn luôn nhảy loạn cũng nhịn không được mà rụt cổ. Kỷ Xuyên Trình từ trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó lui về phía sau một bước, để lại không gian cho hai người kia.
Trên sóng mũi cỉ còn chiếc kinh không gọng, Kỳ Dương nhẹ nhàng gật đầu, mặt không đổi sắc: “Đúng là cần nó, hơn nữa trên thực tế… Nó chắc chắn không thể thiếu. Nếu muốn thiết kế ra Stab-3 hoàn hảo đanh phải dùng nó, hiện nay tôi chỉ có thể bảo chứng hai thành khả năng, nó… Sẽ không chết."
Tay trai Cảnh Hạ đột nhiên nắm chặt thành quyền, ngón tay càng xiết càng chặt, giống như sắp xuyên qua làn da, đâm ra máu. Trầm mặc hồi lâu, ngay tại lúc Kỳ Dương tính toán lặp lại lần nữa, Cảnh Hạ mãnh liệt thở ra một hơi, giận dữ nói: “Được, tôi đồng ý. Nhưng, Kỷ Kỷ có trí tuệ, tôi hy vọng anh có thể cho tôi không gian để tôi nói chuyện với nó một chút."
Tình huống như vậy đã là viễn cảnh tốt nhất Kỳ Dương có thể nghi đến, vì thế hắn liền đáp ứng, dẫn đầu ra cửa. Kỷ Xuyên Trình cuối cùng xoay người nhìn về phía thanh niên gầy yếu, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên một tia phức tạp, nhẹ giọng mở miệng: “Đối với em, nó không chỉ là một con thú nuôi, nếu em thật sự không nguyện ý, hoặc là nó không nguyện ý, anh sẽ phụ trách."
Ngụ ý là, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định của Cảnh Hạ.
Nhưng Cảnh Hạ lại biết, đằng sau cái hứa hẹn này, sẽ là vô số máu tươi cùng sinh mạng. Loại hứa hẹn này Cảnh Hạ căn bản gánh vác không nổi, thậm chí cậu đều có nghĩ qua, đặt Kỷ Kỷ cùng nhân loại lên bàn cân, dù cho cậu có ích kỷ như thế nào, cũng sẽ lựa chọn ——
Nhân loại.
“Hơn một tháng này, Kỳ Dương có bạc đãi mày hay không?" Thanh âm Cảnh Hạ có chút khàn khàn, cậu hơi hơi cong thắt lưng, nhìn thẳng mắt nhỏ tựa đậu xanh của Kỷ Kỷ. Bên môi miễn cưỡng gợi lên một tia tươi cười tái nhợt, nói: “Mày hẳn là nghe hiểu được lời của tao, mày cũng có thể…"
Thanh âm ngừng lại, Cảnh Hạ cổ họng đã hoàn toàn nghẹn ngào, nói không ra lời.
Cậu căn bản không biết nên mở miệng như thế nào để nói: Mày hy sinh cho nhân loại được hay không thì nói
Kỷ Kỷ là một con thú biến dị, dù tính nó thích tỏ ra đáng yêu như thế nào, ngu ngốc như thế nào, cũng không thể phai mờ sự thật nó đúng là một con thú biến dị
Để nó đứng ở trận doanh nhân loại công kích thú biến dị khác, Cảnh Hạ không có biện pháp tìm ra một lời khuyên nào. Huống chi là bảo nó lấy mạng ra để hi sinh, điều này làm cho Cảnh Hạ càng không có cách nào mở miệng
Hành vi hy sinh này, cho dù là nhân loại, cũng có khả năng sẽ bởi vì các loại tư tâm, rất sợ chết mà không muốn đi làm.
Hành động như vậy sẽ bị hàng tỉ người mắng, nhưng trừ khi mạnh mẽ vận dụng vũ lực, nếu không cũng căn bản không thể thay đổi.
Nếu…
“Kỷ kỷ kỷ kỷ " Một trận la hoảng đánh gãy suy tư của Cảnh Hạ.
Cậu cúi đầu nhìn về phía cục thịt đen này, vẻ mặt giật mình. Chỉ thấy nó không ngừng mà cử động đầu nhỏ, tựa hồ là đang khẳng định nói với cậu.
Trầm mặc hồi lâu, Cảnh Hạ run rẩy thanh âm nói: “Kỷ Kỷ, mày ở cùng tao cũng lâu rồi nhỉ?" Trong thanh âm mang theo một tia hồi niệm, Cảnh Hạ giống như thấy được lần đầu tiên gặp được nó: “Mày lúc đó tốc độ cũng rất nhanh, đến giờ…Hình như còn nhanh hơn. Lúc ấy, Vương gia gia cũng ở đó, nhưng hiện tại ông ấy…"
“Ông ấy đã rời khỏi tao."
Bên môi gợi lên một tia tươi cười chua xót, Cảnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, đem nước mắt nơi khóe mắt che dấu dưới môi cười.
“Kỷ kỷ" Thanh âm Kỷ Kỷ hình như là đang an ủi, khiến Cảnh Hạ nơi cổ họng càng them nghen nghẹn.
Thật vất vả bình phục tâm tình, đến lúc này, Cảnh Hạ cuối cùng vẫn phải làm ra quyết định: “Tao có một việc, muốn nói cho mày. Mày nghe hiểu được lời của tao, mày nếu muốn đồng ý, thì gật đầu, nếu không đồng ý, thì lắc đầu."
Kỷ Kỷ không kêu to nữa, ngược lại dùng sức gật đầu.
“Còn hơn một tháng, Vua của những con thú biến dị kia… Tao quên, đó cũng là Vua của mày, sẽ dẫn đám thủ hạ tới công kích bọn tao. Chúng tao ngay cả biến dị Conger đều không thể đối kháng, nếu không phải Cái voi hổ biến dị kia vừa lúc bị tao cùng A Xuyên khắc chế, chỉ sợ cuộc chiến hơn một tháng trước đó, chúng tao cũng không biết kết cục như thế nào."
Kỷ Kỷ nghiêm túc nghe, trong mắt nhỏ trong lóe ra ánh sáng.
Cảnh Hạ nói: “Mà hiện tại, đối với việc chúng nó muốn khởi xướng chiến tranh toàn diện, nói thật, dù cho Kỳ Dương không nói, tao cũng biết chúng tao hiện nay phần thắng là không lớn. Nhưng mà, anh ta vừa rồi nói với tao, anh ta có đòn sát thủ đơn giản có thể nắm chắc thành công, chính là cái đòn sát thủ này cần phải… Có mày."
Mắt nhỏ tựa đậu xanh phút chốc trợn to, Kỷ Kỷ tựa hồ cũng hiểu được thâm ý trong lời Cảnh Hạ.
“Mày là thú biến dị, mày vốn không nên ở bên trận doanh nhân loại. Hơn nữa Kỳ Dương nói muốn mạng của mày, cái này tao không thể quyết định. Mày nếu không nguyện ý, tao chẳng những hiểu mà còn rất đồng ý. Nhưng… Thật xin lỗi, Kỷ Kỷ, tao…"
Thanh âm triệt để nghẹn ngào, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống, lưu lại một vệt nước trên gương mặt. Mũi Cảnh Hạ thập phần chua xót, cảm giác như thế khiến cậu căn bảnkhông thể nói tiếp, rồi lại không thể không bức bách mình tiếp tục mở miệng.
Kỷ Kỷ không ngừng mà gật đầu, giống như đang cổ vũ Cảnh Hạ tiếp tục nói, nhưng đầu nhỏ của nó lại rũ xuống, ánh sang trong mắt cũng hơi có vẻ ảm đạm, không còn hoạt bát giống vừa rồi.
“Mày nếu muốn chạy, taocũng rất hiểu. Nhưng Kỷ Kỷ…" Cảnh Hạ rốt cục quyết định, nắm chặt nắm tay nhìn con thú biến dị ở cùng với minh đã hơn một năm, quyết tâm nói: “Nhưng Kỷ Kỷ, Kỳ Dương tuyệt đối sẽ dùng hết tất cả biện pháp bắt mày lại. Mà tao… Cũng sẽ giống anh ta, sẽ sử dụng tất cả thủ đoạn bắt mày lại."
Kỷ Kỷ triệt để cứng đờ, chỉ là ngơ ngác mà ngẩng đầu nhỏ, nhìn Cảnh Hạ trước mặt vừa khóc vừa cười.
“Mạng của mày, so sanh với cả nhân loại, tao không có cách nào chọn mày. Đây là lời xin lỗi của tao, vì sự bất lực của tao. Mày yên tâm Kỷ Kỷ, sau khi tất cả kết thúc tao sẽ cho mày một cái công đạo."
Kỷ Kỷ chớp ánh mắt, một giọt nước mắt nhỏ xíu từ khóe mắt nó chảy xuống, không biết là sợ hãi hay thương tâm, hay là… Vì lời nói yếu ớt run rẩy của thanh niên trước mắt mà khó chịu.
“Tao phải cường bách chính mình mạnh bạo bức mày trả giá sinh mệnh, đây là do tao ích kỷ, cũng là tội lỗi của một minh tao. Kỷ Kỷ, tao nói với mày một lần cuối… Thật xin lỗi."
Dứt lời, Cảnh Hạ rõ ràng cái gì đều không quản mà xoay người bước đi. Nhưng trong phòng thí nghiệm bỗng nhiên vang lên thanh âm “Kỷ kỷ" lập tức khiến cước bộ của cậu dừng lại, lựa chọn hồi lâu, cuối cùng vẫn là cổ vũ chính mình xoay người, nhìn về phía thú biến dị này.
“Mày là có chuyện muốn nói với tao sao?" Thanh âm Cảnh Hạ khàn khàn có vẻ có chút mơ hồ không rõ.
Kỷ Kỷ không ngừng mà gật đầu.
Cảnh Hạ cười khổ giơ lên khóe môi: “Được, tao biết mày hận tao, mày muốn mắng tao, tao thật xin lỗi mày, những tội lỗi đó… Tao đều nhận."
Kỷ Kỷ không ngừng mà lắc đầu, tựa hồ thập phần lo lắng mà đùa nghịch móng vuốt nhỏ, gấp đến độ nhảy nhót.
Cảnh Hạ thấy thế lại hơi hơi sửng sốt, nước mắt trong hốc mắt cũng dần dần khô cạn. Cậu chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói ra cái đáp án ngay cả mình đều không tin: “Mày muốn nói… Mày không hận tao? "
Cuối cùng là nghe đến câu đó, Kỷ Kỷ dùng sức mà gật đầu.
Nhưngsau khi biết cái đáp án này, trong lòng Cảnh Hạ vậy mà càng thêm hỗn độn, khiến cậu không thể nào thừa nhận: “Mày vậy mà không hận tao… Mày vì cái gì không hận tao? Tao tự tay đem mày đưa đến tuyệt cảnh, mày vì cái gì vẫn là không hận tao? Mày phải là rất thống hận tao, chẳng những vậy mà còn…"
Kỷ Kỷ không ngừng lắc đầu, đồng thời hai tay hai chân máu máy loạn lên. Bốn móng vuốt múa may trong không khí, hình như là muốn biểu đạt gì, nhưng thân thể đầy thịt của nó khiến Cảnh Hạ căn bản thấy không rõ động tác, thậm chí không thể đoan nó có ý gì.
“Mày là muốn nói cái gì?"
Kỷ Kỷ không ngừng mà nhảy lên, khiến Cảnh Hạ nghi hoặc khó hiểu mà nhíu mày. Cuối cùng cậu vẫn là không biết làm thế nào mà tìm Kỳ Dương, quyết định cái tên có chỉ số thông minh “Hơi cao một chút" đến giải thích loại ngôn ngữ thần thanh này của Kỷ Kỷ.
Nhưng là ra ngoài dự kiến của Cảnh Hạ, Kỳ Dương cũng chỉ nói đơn giản mấy câu, nhìn Kỷ Kỷ hoa tay múa chân, hắn bình tĩnh trấn tĩnh mà nhìn Cảnh Hạ, hồi đáp: “À, xem không hiểu."
Cảnh Hạ: “…"
Cuối cùng Cảnh Hạ vẫn cùng Kỷ Xuyên Trình không biết làm thế nào mà đi khỏi sở nghiên cứu, cậu lưu luyến không rời mà nhìn thân ảnh màu đen không ngừng loạn nhảy nhót kia. Đến tận khi canh cửa khép lại, Cảnh Hạ mới hoàn toàn mà quay đầu.
Cậu chậm rãi mở ra bàn tay nắm chặt, nhìn bàn tay bị bấm đến xuất hiện năm vết máu, cười khổ câu môi.
Thật đúng là… Không có khả năng bỏ được a.
Kỷ Xuyên Trình trầm mặc mà nhíu mày, nhìn bàn tay của thanh niên tự mình bấm tay đến chảy máu, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà hthở ra một tiếng, kéo tay Cảnh Hạ đến chỗ của Tần Sở.
Hoặc có lẽ là bởi vì rất chú ý tới thanh niên, mà ngay cả Kỷ Xuyên Trình luôn luôn lãnh tĩnh cẩn thận đều không có phát hiện, vừa rồi tại trong phòng thí nghiệm, đáy mắt Kỳ Dương chợt lóe mà qua tia kinh ngạc. Khi xác nhận phòng thí nghiệm đã không còn người nào, Kỳ Dương mới khóa cửa, sau đó thoăn thả đến trước mặt Kỷ Kỷ, cúi đầu xem nó.
“Kỷ Kỷ?"
Kỳ Dương sắc mặt ngưng trọng: “Mày nói… S1 làm sao?"
“Kỷ kỷ kỷ kỷ "
Trong phòng thí nghiệm an tĩnh, thân ảnh gầy gò của người đàn ông cùng Tiểu Hắc quấn ở một chỗ, thỉnh thoảng có giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó có vài tiếng “Kỷ kỷ" vang lên, đánh vỡ sự yên tinh của phòng thí nghiệm.
Bên ngoài, ánh mặt trời vẫn chơi sang như thường ngày, nhưng ở nơi thú biến dị cùng nhân loại không chú ý tới, sức nông trong không khí dần dần yếu bớt, dần dần phai đi. Nửa năm trước là nóng bức một cách bất thường, mà hiện giờ ——
Lại là mát mẻ vui lòng người, thậm chí còn có xu hướng mùa hè giá rét.
Tác giả :
Mạc Thần Hoan