Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng
Chương 87
“Thì ra… Đây mới là cậu sao? Tô · Duy · Thượng"
Tô Duy Thượng kinh hãi trợn to hai mắt, xoay người nhìn về phía người đứng trên tảng đá to kia.
Trên vai Ngô Kế Thanh tất cả đều là máu đen, đại khái là cùng biến dị thể Conger kia dây dưa đến thập phần gian khổ, cả người gã có vẻ chật vật. Gã cong thắt lưng đứng trên tảng đá, ánh mắt không thể tin đáp trên người Tô Duy Thượng, sau đó thấy người này trong nháy mắt hiện lên một tia áy náy, nhưng lại biến mất thật nhanh.
Tô Duy Thượng ngẩng đầu: “Ngô Kế Thanh, anh cho rằng anh là một người tốt sao? Anh cho là anh thật sự khoan dung rộng lượng, thiện lương nhân từ giống nhu8 anh tự cho là như vậy sao? Tôi cho anh biết, anh ngay cả thánh mẫu đều không phải" Phẫn nộ khiến ánh mắt Tô Duy Thượng đỏ bừng, cơ hồ sắp điên cuồng: “Anh cho tới bây giờ cũng không hiểu tôi là hạng người gì, anh cho tới bây giờ đều…"
“Tôi cho tới bây giờ cũng không hiểu cậu, cậu nói đúng Tôi đã nghĩ cậu thật sự thiên chân (ngây thơ thiện lương, sai lầm của bậc cha chú cũng không liên quan đến cậu. Nhưng … trong mấy tháng này tôi mới chân chính hiểu hết cậu" Ngô Kế Thanh từ trên tảng đá cao ba bốn thước nhảy xuống, gã lảo đảo một chút đi đến nơi cách Tô Duy Thượng bốn năm thước, tiếp tục nói: “Cậu mới vừa nói vì củng cố thế lực của mình mới đến kết bạn với tôi, cậu căn bản là mang theo mục đích tiếp cận tôi"
Những lời này cũng không đả kích Tô Duy Thượng nặng như Ngô Kế Thanh tưởng tượng, hoặc là nói… Cậu ta bỗng nhiên cười ha hả như nổi điên, hận ý mãnh liệt nếu như có thể đủ hóa thành lưỡi dao thì Ngô Kế Thanh cũng sớm đã bị bắn đến vỡ nát.
“Ngô Kế Thanh, nửa năm trước anh còn nói với tôi, anh với tôi cùng một chỗ, phải bảo vệ tôi, sẽ không lại để tôi bị thương khổ sở." Trong tiếng cười Tô Duy Thượng dẫn theo một tia bi ai, nhưng trong thanh âm bốn phía ồn ào cũng rất khó bị người phát hiện: “Nhưng anh về sau lại như thế nào? Anh bởi vì cái loại lời đồn không có ngọn nguồn này liền nghi ngờ tôi, không tin tôi, thậm chí còn đề phòng tôi Anh cho là anh rất cẩn thận sao? Anh thật ngu xuẩn, tôi có muốn lừa mình dối người đều không có biện pháp thôi miên chính mình đâu"
Trong tiếng gió mang theo mùi máu tươi nồng nặc cùng vị tanh dã thú khiến Cảnh Hạ hơi hơi mị con ngươi, cậu cao thấp cẩn thận quan sát tình cảnh bản thân, lại phát hiện Tô Duy Thượng cũng không có để ra nhiều sơ hở. Lấy giá trị vũ lực hiện tại của Tô Duy Thượng mà nói, Cảnh Hạ có cơ hội thoát thân thành công chỉ có năm phần, cho nên cậu vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ.
Ngô Kế Thanh nghe Tô Duy Thượng nói sắc mặt trắng nhợt, gã suy nghĩ thật lâu mới bác bỏ mà nói: “Cậu nói bậy Nếu những lời đồn đó không là thật, vậy cậu vì cái gì vẫn không nói cho tôi biết đêm hôm đó một mình cậu đi khu 80 để làm gì? Là chuyện gì khiến cậu bận đến hừng đông mới về ký túc xá? Còn nữa Cậu có dám trả lời tôi, cậu chém giết một biến dị thể cấp S như thế nào không? "
Gương mặt tinh xảo của Tô Duy Thượng tái nhợt, khi Ngô Kế Thanh nói từng chữ một, cậu ta cứ như vậy trầm mặc nhìn người đàn ông đã từng thân mật này, không có một chữ trong cổ họng.
“Cậu không dám trả lời có phải hay không? Cậu căn bản không có khả năng nói cho tôi biết, bởi vì những lời đồn đó không phải lời đồn, chúng nó đều là sự thật" (tra nam cũng thật đáng thương
Ngữ khí Ngô Kế Thanh hết sức kích động, thanh âm cất cao, nghe vào trong tai Cảnh Hạ cũng thấy có chút chói tai. Cậu biết những lời đồn đó đều là Kỳ Dương phái người tản ra ngoài, nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, Ngô Kế Thanh cư nhiên sẽ nghĩ một cách trầm trọng như vậy.
Hai người kia tại đời trước chính là giống như keo như sơn, hiện tại loại cục diện như lửa với nước này, thật sự là Cảnh Hạ nằm mơ cũng không nghĩ ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Duy Thượng gợi lên một tia tươi cười trào phúng, cậu ta lạnh lùng nhìn Ngô Kế Thanh, nói: “Ngô Kế Thanh, tôi là có một chút bí mật không nói cho anh biết, hơn nữa bây giờ, tôi cảm thấy thật may mắn là tôi chưa cho anhbiết. Nhân phẩm của anh, tôi căn bản không thể tin tưởng."
Sắc mặt Ngô Kế Thanh tối sầm: “Cậu…"
“Có điều, tôi bây giờ cũng có thể nói cho anh biết một ít chuyện không quan trọng. Không sai, anh đoán rất đúng, tôi ngay từ đầu đúng là lợi dụng anh. Trong vòng luẩn quẩn B thị, trừ anh thái tử gia Ngô gia tự cho là đúng cuồng vọng tự đại này, còn có ai sẽ chiếu cố đến đứa con riêng như tôi? Hơn nữa, người đàn bà sinh ra tôi kia vẫn vô dụng như vậy."
Nghe đến đó, Cảnh Hạ lấy một loại ánh mắt quái dị cao thấp đánh giá Tô Duy Thượng.
Những lời này cậu chưa từng nghe Tô Duy Thượng nói qua. Từ sau khi xảy ra sự tình Cảnh Hạ bị người ám sát, Cảnh gia bắt đầu tăng cường điều tra. Cuối cùng manh mối tra được trên người Tô Duy Thượng, hết thảy liền không giải quyết được gì.
Việc xấu trong nhà không thể khuấy ra. Nhưng Cảnh gia đối với Tô Duy Thượng lại bắt đầu tiến hành theo dõi. Mà trong lúc điều tra theo dõi đưa tin hằng ngày cho thấy, Tô Duy Thượng trong quan hệ bạn bè đều rất tốt, thậm chí có rất nhiều kẻ thích cậu ta, cùng vì cậu ta bênh vực kẻ yếu.
Tô Duy Thượng lạnh lùng nhìn Ngô Kế Thanh, nói: “Anh chính là từ trong việc chiếu cố tôi đây chiếm được một loại cảm giác thành tựu, cho rằng anh trợ giúp người nhỏ yếu tức là anh đã giữ gìn chính nghĩa. Ha hả, Ngô Kế Thanh, anh thật buồn cười." Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, cậu ta tiếp tục nói: “Đầu tiên, tôi căn bản không nhỏ yếu giống như trong tưởng tượng của anh, tiếp theo… Tôi chưa từng cho là mình chính nghĩa bao giờ."
“Anh ngay cả bộ mặt thật của tôi còn không thấy rõ, còn muốn chiếu cố tôi? Còn nói yêu tôi cái gì?"
Lời nói liên tiếp khiến Ngô Kế Thanh rõ ràng bị đả kích. Gã cắn chặt hàm răng, lại một chữ đều nói không nên lời.
Cảnh Hạ trầm mặc mà bàng quan nhìn hai người kia, càng khinh thường xen vào.
“Hôm nay anh nếu đã biết chân tướng, tôi đây cũng không ngại trực tiếp nói cho anh biết." Tô Duy Thượng cười lạnh nói: “Người mà tôi ngay từ đầu muốn dựa vào căn bản không phải anh, mà là Kỷ Xuyên Trình."
Chợt nghe tên Kỷ Xuyên Trình, Cảnh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng Tô Duy Thượng. Người sau cũng đang câu môi lạnh lùng nhìn hướng cậu, tươi cười trào phúng dữ tợn.
Ngô Kế Thanh nghe được tên này mặt càng tức giận đến xanh mét: “Đủ rồi, Tô Duy Thượng Cậu không cần nói nữa"
Tô Duy Thượng lại càng thêm ác liệt cười nói: “Như thế nào? Anh cảm thấy lòng tự trọng đã bị đả kích? Anh cảm thấy không thể từ trên người tôi đạt đến cái loại ý muốn bảo hộ cùng cảm giác cường đại của đàn ông? Không sai, tôi biết người anh ghét nhất chính là Kỷ Xuyên Trình, nhưng tôi chính là muốn nói cho anh biết, tôi ngay từ đầu căn bản không coi trọnganh, người tôi coi trọng nhất là Kỷ Xuyên Trình"
Cảnh Hạ nghe lời này, trong lòng tức giận đến mức bỗng nhiên cười.
Vết thương trên người cậu bị Tô Duy Thượng tạo ra sớm đã đóng vảy lại, cậu ngược lại có chút hy vọng Tô Duy Thượng tiếp tục nói. Tuồng này thật đúng là phát triển ngoài dự liệu của cậu, ngay cả cậu cũng nhìn ra sau khi Ngô Kế Thanh xuất hiện, Tô Duy Thượng tạm thời không hề có ý tứ động tay.
Mà hiện tại, đối với đôi cực phẩm phu phu này thật sự là làm cậu mở rộng tầm mắt. (ta cạn lời ╮(╯╰╭ (Phim miễn phí mà lị. ;A;
Tô Duy Thượng tiếp tục kích thích Ngô Kế Thanh: “Tôi khi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy thì liền thích. Anh ta so với anh ưu tú hơn nhiều, anh ta lại là con một Kỷ gia. Anh là cái gì? Anh trừ bỏ có thân phận gia đại thiếu Ngô gia, anh còn có cái gì có thể cùng anh ấy so sánh?"
Ngô Kế Thanh mặt xanh mét: “Tô Duy Thượng, tôi chưa từng nghĩ đi so sánh cùng anh ta, cậu…"
“Đúng Anh cho tới bây giờ không nghĩ qua, bởi vì anh biết anh không sánh bằng. Tôi đã sớm dùng các loại thủ đoạn tiếp cận anh ta, từ sau khi tôi nhìn thấy anh ta cự tuyệt chị anh cầu hoan, ta liền biết anh ta là đồng tính."
Cảnh Hạ bỗng nhiên ngẩn ra.
Từ từ, loại triển khai nội dung vở kịch này có chút làm cậu khó thể tiếp nhận rồi
Chị Ngô Kế Thanh… Cầu hoan?
Đây là gì đây
Tô Duy Thượng tiếp tục nói: “Tôi cũng từng đi câu dẫn anh ta, tôi cũng làm ra vẻ đáng thương muốn cho anh ta động tâm. Nhưng mà anh ta vẫn thờ ơ. Tôi vốn cho rằng anh ta tính tình lãnh đạm, nhưng …" Thanh âm bỗng nhiên thấp xuống, Tô Duy Thượng lắc lắc đầu, trực tiếp buông tha cái đề tài này, sửa lời nói: “Nhưng anh thì sao? Ngô Kế Thanh Tôi lần đầu tiên câu dẫn anh, anh không phải liền mắc câu sao"
Thần sắc xấu hổ từ đáy mắt Ngô Kế Thanh chợt lóe, gã tức giận nhìn Tô Duy Thượng rõ ràng nổi điên, dư quang nhìn lướt qua Cảnh Hạ một bên, lại phát hiện Cảnh Hạ cũng thần sắc khó hiểu nhìn gã từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên thật sự nhìn thấu gã.
Cảnh Hạ cười lạnh trong lòng: thật sự là nồi nào úp vung nấy, tuyệt phối
Ngô Kế Thanh lắp bắp nói: “Tô… Tô Duy Thượng, cậu không cần ngậm máu phun người Chị của tôi lúc chúng ta rời B thị đã bệnh chết, cậu quả thực là đang nói hưu nói vượn, miệng đầy lời nói dối"
Trong đôi mắt mèo to của Tô Duy Thượng mơ hồ có thủy quang ánh ra, nhưng cậu ta nhìn Ngô Kế Thanh như vậy, lại ngoan tâm nói lời cay độc. “Được a, Ngô Kế Thanh, tôi là đang ngậm máu phun người, tôi là miệng đầy lời nói dối. Nhưng anh cũng chưa bao giờ là một chính nhân quân tử Anh là một tiểu nhân"
Ngô Kế Thanh cứng họng: “Cậu… "
Tô Duy Thượng cười lạnh nói: “Tôi cùng anh sớm đã không có bất luận khả năng nào, tôi ngay từ đầu nên biết, người như anh căn bản không đáng tin Là mắt tôi bị mù, mới có thể cho rằng anh tuy rằng yếu đuối hèn nhát chút, nhưng vẫn còn là mộtngười đàn ông." Lời nói Tô Duy Thượng như cười nhạo khiến Ngô Kế Thanh tức giận đến cắn răng, cậu ta lại tiếp tục nói: “Bất quá hiện tại, cái gì cũng không là vấn đề. Ngô Kế Thanh, anh đã biết một ít chuyện không nên biết, vậy anh có phải nên trả giá một chút hay không?"
Ngô Kế Thanh giật mình: “Cậu có ý gì?" Vừa nói, gã vừa đề phòng cảnh giác.
Tô Duy Thượng lại khinh thường cười nói: “Da mặt đều đã xé rách, còn giả nhân giả nghĩa cái gì? Anh cũng nên chết, Ngô Kế Thanh"
Hoàn
Tô Duy Thượng kinh hãi trợn to hai mắt, xoay người nhìn về phía người đứng trên tảng đá to kia.
Trên vai Ngô Kế Thanh tất cả đều là máu đen, đại khái là cùng biến dị thể Conger kia dây dưa đến thập phần gian khổ, cả người gã có vẻ chật vật. Gã cong thắt lưng đứng trên tảng đá, ánh mắt không thể tin đáp trên người Tô Duy Thượng, sau đó thấy người này trong nháy mắt hiện lên một tia áy náy, nhưng lại biến mất thật nhanh.
Tô Duy Thượng ngẩng đầu: “Ngô Kế Thanh, anh cho rằng anh là một người tốt sao? Anh cho là anh thật sự khoan dung rộng lượng, thiện lương nhân từ giống nhu8 anh tự cho là như vậy sao? Tôi cho anh biết, anh ngay cả thánh mẫu đều không phải" Phẫn nộ khiến ánh mắt Tô Duy Thượng đỏ bừng, cơ hồ sắp điên cuồng: “Anh cho tới bây giờ cũng không hiểu tôi là hạng người gì, anh cho tới bây giờ đều…"
“Tôi cho tới bây giờ cũng không hiểu cậu, cậu nói đúng Tôi đã nghĩ cậu thật sự thiên chân (ngây thơ thiện lương, sai lầm của bậc cha chú cũng không liên quan đến cậu. Nhưng … trong mấy tháng này tôi mới chân chính hiểu hết cậu" Ngô Kế Thanh từ trên tảng đá cao ba bốn thước nhảy xuống, gã lảo đảo một chút đi đến nơi cách Tô Duy Thượng bốn năm thước, tiếp tục nói: “Cậu mới vừa nói vì củng cố thế lực của mình mới đến kết bạn với tôi, cậu căn bản là mang theo mục đích tiếp cận tôi"
Những lời này cũng không đả kích Tô Duy Thượng nặng như Ngô Kế Thanh tưởng tượng, hoặc là nói… Cậu ta bỗng nhiên cười ha hả như nổi điên, hận ý mãnh liệt nếu như có thể đủ hóa thành lưỡi dao thì Ngô Kế Thanh cũng sớm đã bị bắn đến vỡ nát.
“Ngô Kế Thanh, nửa năm trước anh còn nói với tôi, anh với tôi cùng một chỗ, phải bảo vệ tôi, sẽ không lại để tôi bị thương khổ sở." Trong tiếng cười Tô Duy Thượng dẫn theo một tia bi ai, nhưng trong thanh âm bốn phía ồn ào cũng rất khó bị người phát hiện: “Nhưng anh về sau lại như thế nào? Anh bởi vì cái loại lời đồn không có ngọn nguồn này liền nghi ngờ tôi, không tin tôi, thậm chí còn đề phòng tôi Anh cho là anh rất cẩn thận sao? Anh thật ngu xuẩn, tôi có muốn lừa mình dối người đều không có biện pháp thôi miên chính mình đâu"
Trong tiếng gió mang theo mùi máu tươi nồng nặc cùng vị tanh dã thú khiến Cảnh Hạ hơi hơi mị con ngươi, cậu cao thấp cẩn thận quan sát tình cảnh bản thân, lại phát hiện Tô Duy Thượng cũng không có để ra nhiều sơ hở. Lấy giá trị vũ lực hiện tại của Tô Duy Thượng mà nói, Cảnh Hạ có cơ hội thoát thân thành công chỉ có năm phần, cho nên cậu vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ.
Ngô Kế Thanh nghe Tô Duy Thượng nói sắc mặt trắng nhợt, gã suy nghĩ thật lâu mới bác bỏ mà nói: “Cậu nói bậy Nếu những lời đồn đó không là thật, vậy cậu vì cái gì vẫn không nói cho tôi biết đêm hôm đó một mình cậu đi khu 80 để làm gì? Là chuyện gì khiến cậu bận đến hừng đông mới về ký túc xá? Còn nữa Cậu có dám trả lời tôi, cậu chém giết một biến dị thể cấp S như thế nào không? "
Gương mặt tinh xảo của Tô Duy Thượng tái nhợt, khi Ngô Kế Thanh nói từng chữ một, cậu ta cứ như vậy trầm mặc nhìn người đàn ông đã từng thân mật này, không có một chữ trong cổ họng.
“Cậu không dám trả lời có phải hay không? Cậu căn bản không có khả năng nói cho tôi biết, bởi vì những lời đồn đó không phải lời đồn, chúng nó đều là sự thật" (tra nam cũng thật đáng thương
Ngữ khí Ngô Kế Thanh hết sức kích động, thanh âm cất cao, nghe vào trong tai Cảnh Hạ cũng thấy có chút chói tai. Cậu biết những lời đồn đó đều là Kỳ Dương phái người tản ra ngoài, nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, Ngô Kế Thanh cư nhiên sẽ nghĩ một cách trầm trọng như vậy.
Hai người kia tại đời trước chính là giống như keo như sơn, hiện tại loại cục diện như lửa với nước này, thật sự là Cảnh Hạ nằm mơ cũng không nghĩ ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Duy Thượng gợi lên một tia tươi cười trào phúng, cậu ta lạnh lùng nhìn Ngô Kế Thanh, nói: “Ngô Kế Thanh, tôi là có một chút bí mật không nói cho anh biết, hơn nữa bây giờ, tôi cảm thấy thật may mắn là tôi chưa cho anhbiết. Nhân phẩm của anh, tôi căn bản không thể tin tưởng."
Sắc mặt Ngô Kế Thanh tối sầm: “Cậu…"
“Có điều, tôi bây giờ cũng có thể nói cho anh biết một ít chuyện không quan trọng. Không sai, anh đoán rất đúng, tôi ngay từ đầu đúng là lợi dụng anh. Trong vòng luẩn quẩn B thị, trừ anh thái tử gia Ngô gia tự cho là đúng cuồng vọng tự đại này, còn có ai sẽ chiếu cố đến đứa con riêng như tôi? Hơn nữa, người đàn bà sinh ra tôi kia vẫn vô dụng như vậy."
Nghe đến đó, Cảnh Hạ lấy một loại ánh mắt quái dị cao thấp đánh giá Tô Duy Thượng.
Những lời này cậu chưa từng nghe Tô Duy Thượng nói qua. Từ sau khi xảy ra sự tình Cảnh Hạ bị người ám sát, Cảnh gia bắt đầu tăng cường điều tra. Cuối cùng manh mối tra được trên người Tô Duy Thượng, hết thảy liền không giải quyết được gì.
Việc xấu trong nhà không thể khuấy ra. Nhưng Cảnh gia đối với Tô Duy Thượng lại bắt đầu tiến hành theo dõi. Mà trong lúc điều tra theo dõi đưa tin hằng ngày cho thấy, Tô Duy Thượng trong quan hệ bạn bè đều rất tốt, thậm chí có rất nhiều kẻ thích cậu ta, cùng vì cậu ta bênh vực kẻ yếu.
Tô Duy Thượng lạnh lùng nhìn Ngô Kế Thanh, nói: “Anh chính là từ trong việc chiếu cố tôi đây chiếm được một loại cảm giác thành tựu, cho rằng anh trợ giúp người nhỏ yếu tức là anh đã giữ gìn chính nghĩa. Ha hả, Ngô Kế Thanh, anh thật buồn cười." Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, cậu ta tiếp tục nói: “Đầu tiên, tôi căn bản không nhỏ yếu giống như trong tưởng tượng của anh, tiếp theo… Tôi chưa từng cho là mình chính nghĩa bao giờ."
“Anh ngay cả bộ mặt thật của tôi còn không thấy rõ, còn muốn chiếu cố tôi? Còn nói yêu tôi cái gì?"
Lời nói liên tiếp khiến Ngô Kế Thanh rõ ràng bị đả kích. Gã cắn chặt hàm răng, lại một chữ đều nói không nên lời.
Cảnh Hạ trầm mặc mà bàng quan nhìn hai người kia, càng khinh thường xen vào.
“Hôm nay anh nếu đã biết chân tướng, tôi đây cũng không ngại trực tiếp nói cho anh biết." Tô Duy Thượng cười lạnh nói: “Người mà tôi ngay từ đầu muốn dựa vào căn bản không phải anh, mà là Kỷ Xuyên Trình."
Chợt nghe tên Kỷ Xuyên Trình, Cảnh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng Tô Duy Thượng. Người sau cũng đang câu môi lạnh lùng nhìn hướng cậu, tươi cười trào phúng dữ tợn.
Ngô Kế Thanh nghe được tên này mặt càng tức giận đến xanh mét: “Đủ rồi, Tô Duy Thượng Cậu không cần nói nữa"
Tô Duy Thượng lại càng thêm ác liệt cười nói: “Như thế nào? Anh cảm thấy lòng tự trọng đã bị đả kích? Anh cảm thấy không thể từ trên người tôi đạt đến cái loại ý muốn bảo hộ cùng cảm giác cường đại của đàn ông? Không sai, tôi biết người anh ghét nhất chính là Kỷ Xuyên Trình, nhưng tôi chính là muốn nói cho anh biết, tôi ngay từ đầu căn bản không coi trọnganh, người tôi coi trọng nhất là Kỷ Xuyên Trình"
Cảnh Hạ nghe lời này, trong lòng tức giận đến mức bỗng nhiên cười.
Vết thương trên người cậu bị Tô Duy Thượng tạo ra sớm đã đóng vảy lại, cậu ngược lại có chút hy vọng Tô Duy Thượng tiếp tục nói. Tuồng này thật đúng là phát triển ngoài dự liệu của cậu, ngay cả cậu cũng nhìn ra sau khi Ngô Kế Thanh xuất hiện, Tô Duy Thượng tạm thời không hề có ý tứ động tay.
Mà hiện tại, đối với đôi cực phẩm phu phu này thật sự là làm cậu mở rộng tầm mắt. (ta cạn lời ╮(╯╰╭ (Phim miễn phí mà lị. ;A;
Tô Duy Thượng tiếp tục kích thích Ngô Kế Thanh: “Tôi khi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy thì liền thích. Anh ta so với anh ưu tú hơn nhiều, anh ta lại là con một Kỷ gia. Anh là cái gì? Anh trừ bỏ có thân phận gia đại thiếu Ngô gia, anh còn có cái gì có thể cùng anh ấy so sánh?"
Ngô Kế Thanh mặt xanh mét: “Tô Duy Thượng, tôi chưa từng nghĩ đi so sánh cùng anh ta, cậu…"
“Đúng Anh cho tới bây giờ không nghĩ qua, bởi vì anh biết anh không sánh bằng. Tôi đã sớm dùng các loại thủ đoạn tiếp cận anh ta, từ sau khi tôi nhìn thấy anh ta cự tuyệt chị anh cầu hoan, ta liền biết anh ta là đồng tính."
Cảnh Hạ bỗng nhiên ngẩn ra.
Từ từ, loại triển khai nội dung vở kịch này có chút làm cậu khó thể tiếp nhận rồi
Chị Ngô Kế Thanh… Cầu hoan?
Đây là gì đây
Tô Duy Thượng tiếp tục nói: “Tôi cũng từng đi câu dẫn anh ta, tôi cũng làm ra vẻ đáng thương muốn cho anh ta động tâm. Nhưng mà anh ta vẫn thờ ơ. Tôi vốn cho rằng anh ta tính tình lãnh đạm, nhưng …" Thanh âm bỗng nhiên thấp xuống, Tô Duy Thượng lắc lắc đầu, trực tiếp buông tha cái đề tài này, sửa lời nói: “Nhưng anh thì sao? Ngô Kế Thanh Tôi lần đầu tiên câu dẫn anh, anh không phải liền mắc câu sao"
Thần sắc xấu hổ từ đáy mắt Ngô Kế Thanh chợt lóe, gã tức giận nhìn Tô Duy Thượng rõ ràng nổi điên, dư quang nhìn lướt qua Cảnh Hạ một bên, lại phát hiện Cảnh Hạ cũng thần sắc khó hiểu nhìn gã từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên thật sự nhìn thấu gã.
Cảnh Hạ cười lạnh trong lòng: thật sự là nồi nào úp vung nấy, tuyệt phối
Ngô Kế Thanh lắp bắp nói: “Tô… Tô Duy Thượng, cậu không cần ngậm máu phun người Chị của tôi lúc chúng ta rời B thị đã bệnh chết, cậu quả thực là đang nói hưu nói vượn, miệng đầy lời nói dối"
Trong đôi mắt mèo to của Tô Duy Thượng mơ hồ có thủy quang ánh ra, nhưng cậu ta nhìn Ngô Kế Thanh như vậy, lại ngoan tâm nói lời cay độc. “Được a, Ngô Kế Thanh, tôi là đang ngậm máu phun người, tôi là miệng đầy lời nói dối. Nhưng anh cũng chưa bao giờ là một chính nhân quân tử Anh là một tiểu nhân"
Ngô Kế Thanh cứng họng: “Cậu… "
Tô Duy Thượng cười lạnh nói: “Tôi cùng anh sớm đã không có bất luận khả năng nào, tôi ngay từ đầu nên biết, người như anh căn bản không đáng tin Là mắt tôi bị mù, mới có thể cho rằng anh tuy rằng yếu đuối hèn nhát chút, nhưng vẫn còn là mộtngười đàn ông." Lời nói Tô Duy Thượng như cười nhạo khiến Ngô Kế Thanh tức giận đến cắn răng, cậu ta lại tiếp tục nói: “Bất quá hiện tại, cái gì cũng không là vấn đề. Ngô Kế Thanh, anh đã biết một ít chuyện không nên biết, vậy anh có phải nên trả giá một chút hay không?"
Ngô Kế Thanh giật mình: “Cậu có ý gì?" Vừa nói, gã vừa đề phòng cảnh giác.
Tô Duy Thượng lại khinh thường cười nói: “Da mặt đều đã xé rách, còn giả nhân giả nghĩa cái gì? Anh cũng nên chết, Ngô Kế Thanh"
Hoàn
Tác giả :
Mạc Thần Hoan