Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 76

Chờ Tần Sở đem ba cái người bị thương đều kiểm tra thỏa đáng, cô cũng không có đi, ngược lại là cau mày nhìn con chuột béo phì đen nhanh trong tay Cảnh Hạ, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tiểu hỗn đản, sủng vật này của nhóc đã theo chị chỉnh chỉnh sáu ngày."

Cô vừa dứt lời, Kỷ Kỷ tựa hồ là muốn phối hợp lời của cô, quay về phía Tần Sở, không ngừng kêu “Kỷ kỷ". Cái biểu tình kia, rất giống con chuột trộm được pho mát.

Cảnh Hạ đại khái cũng hiểu được có chút khó xử, làm chủ nhân trên danh nghĩa của vật nhỏ này, nó lại hoàn toàn không cho cậu mặt mũi, thậm chí còn “Bêu xấu" cậu trước hai người Tần Sở và Kỳ Dương, thật sự là rất bại hoại thanh danh của cậu.

Rất đương nhiên mà một bàn tay đem đầu tiểu Hắc kìm ở trong lòng bàn tay, Cảnh Hạ cười nói: “Tần tỷ, nó đại khái là cảm thấy đi theo chị rất vui. Chị đều đã nói như vậy, nếu không thì em hôm nay liền đem nó đi?"

Tần Sở nghe vậy, cười ra tiếng đến: “Chị không phải là ý này, chính là tiểu gia hỏa này mỗi lần chị dùng dị năng khép lại miệng vết thương đều đi qua nhìn, ngược lại có mấy nữ tiến hóa giả nhìn đến nó không ngừng thét chói tôii."

Cảnh Hạ nghe vậy sửng sốt, không biết như thế nào phải hỏi lại: “Nữ tiến hóa giả? Mấy cô ấy bị thương nơi nào?"

Tần Sở tự hỏi một lát, thuận miệng trả lời: “Có chân, phần eo, cánh tay cùng ngực…" Nói còn chưa nói xong, ngay cả Tần Sở cũng trầm mặc.

Bất quá một khắc, Cảnh Hạ hung hăng mà nắm cái chân béo của Tiểu Hắc, tức giận mà nói: “Mày cái đồ háo sắc Con chuột háo sắc Mày cư nhiên mỗi ngày sẽ chờ đi nhìn lén người tôi"

Tiểu Hắc không ngừng mà vặn vẹo thân thể, không được tự nhiên mà giải thích: “Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ "

Cảnh Hạ hừ lạnh một tiếng: “Nghe không hiểu, nghe không hiểu" Nói xong, cậu còn một bên gãi cái bụng mềm mềm của vật nhỏ này, khiến nó lăn lộn trong lòng bàn tay mình.

Lời này nói rất nhẹ nhàng, mà ngay cả Tần Sở cũng bị cảnh này khiến cho buồn cười. Chỉ có Kỳ Dương, nguyên bản còn một tia ý cười như có như không đứng ở một bên xem náo nhiệt, chợt nghe câu “Nghe không hiểu" kia, hắn cả người đột nhiên sợ run một chút, ngay cả tươi cười bên môi cũng vô pháp bảo trì.

Tần Sở cười khẽ ra tiếng: “Nó cũng không có làm cái gì đặc biệt, chỉ là thích cọ cọ… dị năng của chị?" (Ý nói Kỷ-chan dùng dị năng của Tần Sở để dòm lén. =

Ý cười bỗng nhiên thu liễm, Kỳ Dương chớp mắt nhìn về phía vật nhỏ co thanh một nắm kia, bỗng nhiên tiến lên một bước, nói: “Cấp bậc biến dị của con chuột này là gì?"

Cảnh Hạ dừng động tác trong tay, cậu ngẩng đầu, lập tức liền thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Dương. Trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, trong đầu ngàn vạn loại suy nghi bay qua, Cảnh Hạ hồi đáp: “Vừa tới sở nghiên cứu kiểm tra qua là cấp D, lần cuối cùng kiểm tra đã đạt được cấp C."

Tại sở nghiên cứu, thú biến dị dùng để thực nghiệm cấp D cùng cấp C chiếm nhiều nhất, cũng thông thường nhất. Cái cấp bậc biến dị này thực lực nửa vời, thậm chí trong thú triều cũng đại đa số thuộc loại pháo hôi (vật hy sinh.

Cảnh Hạ không tự giác mà đem bàn tay xuống phía dưới, đè xuống cái đầu của Kỷ Kỷ từ lòng bàn tay mình gian nan mò ra. Lòng bàn tay của cậu vừa lúc chạm đến hai cái sừng nhỏ mà Tần Sở nói “sắp biến thành rồng", có chút hơi hơi đau.

Trên gương mặt tinh xảo của thanh niên vẫn như cũ là vân đạm phong khinh, giống như cái gì đều không có phát sinh, khẽ cười nói: “Đúng rồi, Kỳ Dương, anh lúc trước có xem qua tần tỷ dùng dị năng để chữa trị cho người bị thương, anh có cảm thấy gì không?"

Cậu bất động thanh sắc mà bắt đầu nói sang chuyện khác, nhưng cậu lại xem nhẹ một vấn đề quan trọng nhất ——

Trước mắt, cái người này tuyệt đối không phải là một người bình thường.

Chỉ thấy Kỳ Dương rõ ràng không để mắt đến vấn đề của Cảnh Hạ, ngược lại là sắc mặt ngưng trọng mà quay đầu nhìn Tần Sở, trực tiếp hỏi: “Con chuột biến dị này đã theo cô 6 ngày? Nó bình thường đều làm những gì?"

Cảnh Hạ cả người run lên, mới vừa tiến lên một bước tính toán giải thích, liền bị Kỷ Xuyên Trình ngăn lại, chỉ thấy người sau híp con ngươi lắc đầu, ý bảo cậu lúc này không cần mở miệng.

Tần Sở tựa hồ cũng đã nhận ra một ít khác thường, cô thẳng thắn hồi đáp: “Mỗi ngày đi theo tôi cùng tôi kiểm tra một ít người bệnh bệnh tình, cũng không có gì rất kỳ quái, chỉ là lúc tôi sử dụng dị năng thì nó sẽ ghé vào vết thương gọi kỷ kỷ?"

Hai mắt của Kỳ Dương chậm rãi trợn to, hắn phút chốc xoay người lại nhìn về phía Cảnh Hạ. Người sau theo bản năng mà đem bàn tay giấu con chuột đầy thịt, cười gượng hai tiếng nói: “Kỷ Kỷ chính là thích loạn chơi, trước kia tôi huấn luyện của mình không ngừng chế tạo bóng nước, nó liền thích trảo phá, rất là bình thường."

Vừa dứt lời, một trận “Kỷ kỷ" liền vang lên, tựa hồ đang biện giải mình mới không ham chơi.

Kỳ Dương nhìn Cảnh Hạ lo lăng như vậy, không biết như thế nào, nhìn nhìn lại bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày tuấn tú tái nhợt chậm rãi cong lên, nói: “Không nghĩ tới Tiểu Hạ Tử nói thật không tệ, tôi quả thật không nên vắt óc nghiên cứu mấy thứ vật chết kia. Thật không nghĩ tới, có lẽ ở bên cạnh tôi lại che dấu một bảo tàng lớn như vậy a."

Nghe xong lời này, Cảnh Hạ hiểu được không bao giờ có khả năng đem vật nhỏ này giấu kín phía sau mình mãi mãi, chỉ có thể thu hồi vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Kỳ Dương, tôi biết Kỷ Kỷ quả thật có rất nhiều điểm đặc biệt, đáng giá nghiên cứu. Nhưng, nó đối với tôi mà nói đã không còn là một sủng vật, nó đã có thể tính là bằng hữu của tôi."

Nửa năm sớm chiều ở chung, Tiểu Hắc đã có thể xoay quanh tại vị trí trên đầu Cảnh Hạ, đây là phương thức biểu đạt sự sủng ái đơn giản nhất của cậu.

Lúc gặp Kỷ Kỷ là lúc cậu vừa mới trọng sinh đến thế giới này không bao lâu, sau đólần đầu tiên đụng tới tiểu tử kia, nó là hồi ức của Cảnh Hạ cùng Vương quản gia, là bằng hữu của cậu, cũng là thân nhân của cậu.

Nếu như nói chỉ là một con thú biến dị phổ thông, Cảnh Hạ thậm chí có thể nhìn Kỳ Dương đem đối phương nghiền xương thành tro cũng sẽ không nói một chữ, bởi vì cậu biết, đối phương làm như vậy tất nhiên có lý do của hắn. Nhưng là…

Đây là Kỷ Kỷ.

Kỳ Dương tựa hồ cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, hắn tạm dừng một lúc lâu, than nhẹ một tiếng: “Cậu là cảm thấy tôi sẽ thương tổn nó?"

Cảnh Hạ từ chối cho ý kiến: “Ừm. Tôi không hy vọng chờ tôi lần sau nhìn đến Kỷ Kỷ… Nó trở thành S1 kế tiếp."

Những lời này đối với Kỳ Dương tính đả kích thực rõ ràng vượt qua những gì Cảnh Hạ đã đoán trước, cậu kinh ngạc mà nhìn sắc mặt đối phương nháy mắt trắng bệch, đồng tử khẽ run, tựa hồ nghĩ tới điều gì không tốt.

Cảnh Hạ thăm dò hỏi han: “Kỳ Dương?"

Người sau vẻ mặt phút chốc khôi phục bình thường, chỉ có sắc mặt không tốt như cũ biểu đạt chút khác thường ngắn ngủi vừa rồi. Giống như là nhìn thấy ác mộng khó có thể quên được, khiến hắn cả người đều mê muội, không cách nào thoát ra.

“Tôi sẽ không làm… Những chuyện cậu nghĩ." Nhẹ nhàng mà thở dài, Kỳ Dương nói: “Phương thức thực nghiệm tùy vào mỗ đối tượng. S1 là năng lực tự lành phi thường mạnh, cho nên tôi áp dụng cái loại phương thức tương đối cực đoan. Mà con thú biến dị này của cậu, không đề cập tới nó chính là một biến dị thể cấp C, hơn nữa lấy quan sát mấy tháng của tôi đây, nó tựa hồ cũng không có chỗ gì đặc thù. Tôi chính là tương đối tò mò, nó vì cái gì sẽ kề cận Tần Sở… Hay là nói, kề cận dị năng của Tần Sở."

Nói đến đây, Cảnh Hạ tự nhiên cũng hiểu được đối phương không có khả năng dễ dàng buông tay như vậy.

Cậu ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Anh xác định anh sẽ không thương tổn Kỷ Kỷ?"

Kỳ Dương câu môi, bất đắc dĩ nói: “Thương tổn là không thể tránh khỏi, tôi cuối cùng muốn lấy ra một ít tế bào, mô, các loại dịch trong cơ thể. Nhưng tôi thề, lúc cậu nhìn thấy nó, tuyệt đối vẫn là một con chuột đen thui. Mặt khác, cậu cũng có thể tự mình đến quan sát tôi thực nghiệm, tôi cuối cùng cảm thấy… Có thể từ thú biến dị này của cậu tìm được một thú gì đó có tính đột phá."

“Kỷ kỷ? "

Vì thế, ngay tại lúc Kỷ Kỷ hoàn toàn không biết, nó đã bị chủ nhân của nó bán đi không một phân tiền cho… Một cái biến thái.

Bụm lấy cái mông nhỏ sạch sẽ do bị cắt hết một nhúm lông, xoa móng vuốt nhỏ bị gãy để lấy tế bào, Kỷ Kỷ nhìn người đàn ông đang mỉm cười tới gần với mình, run run thân thể nhỏ bé, khóc thút thít mà lui lại, lui lại, cuối cùng dán lên vách tường lạnh như băng.

Giây tiếp theo, tiếng thét trong phòng thí nghiệm an tĩnh vang lên, khiến Cảnh Hạ cách một vách tường thủy tinh che lại hai bên mặt, không lời gì để nói màquay mặt sang chỗ khác.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ QAQ"

Ôm lấy mông của mình bị châm thành một lỗ máu nhỏ xíu, Kỷ Kỷ nội ngưu mãn diện.*

Yamete**…
Tác giả : Mạc Thần Hoan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại