Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng
Chương 36
Ánh sáng ngọn đèn ảm đạm không biết có phải do có bóng nước xoay tròn phản xạ quang mang rực rỡ hay không, có vẻ rất nhiều ánh sáng. Cảnh Hạ ước chừng nhìn chằm chằm môn bóng nước kia hồi lâu, cậu theo bản năng liền đưa tay cũng muốn tạo ra một cái, nhưng cầu nước trong trẻo mới vừa xoay tròn lớn lên thành bán kính gần 5 cm, lại xoát một chút vỡ ra một cách phũ phàng.
Nước lạnh trong suốt ướt đầy tay Cảnh Hạ.
Kỷ Xuyên Trình thùy mâu nhìn hành vi Cảnh Hạ, đáy mắt hiện lên mỉm cười lại thực nhanh chóng che lại, nói: “Ân, hẳn là miễn cưỡng xem như song dị năng."
Cảnh Hạ căm giận mà nhấc tay định đem một tay đầy nước chà lau sạch sẽ lên vạt áo, còn chưa có làm, liền thấy Kỷ Xuyên Trình đưa một cái khăn tay trắng nõn đơn giản. Cậu kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó không nghĩ nhiều nhận lấy chùi tay, vừa ngẩng đầu hỏi: “Cậu như thế nào lại là song dị năng? Đời trước căn bản không có việc này a Chẳng lẽ … là cậu gạt tôi?"
Càng nghĩ càng cảm thấy thập phần có khả năng, Cảnh Hạ gật gật đầu: “Khả năng này không nhỏ, cậu nếu như là song dị năng, điều này chính là thập phầnhiếm có, đại khái cũng chỉ có vài người biết, gạt chúng tôi là mấy người ngoài là đương nhiên."
Lúc nghe được hai chữ “người ngoài", con ngươi sắc bén của Kỷ Xuyên Trình không vui mà mị mị, sau đó thấp giọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không gạt cậu."
Cảnh Hạ sửng sốt: “A?"
Nhìn bộ dáng thanh niên nghi hoặc khó hiểu, môi mỏng cong nhẹ, Kỷ Xuyên Trình cười: “Bởi vì tôi tuyệt đối không có khả năng gạt cậu, điều này chứng minh đời trước tôi cũng không có dị năng này. Như vậy, tổng cộng chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, là bản thân tôi không phát hiện được dị năng này, thứ hai…" Cố ý kéo dài ngữ điệu, gợi lên tò mò cho đối phương.
Quả nhiên, Cảnh Hạ sốt ruột hỏi han: “Thứ hai cái gì?"
“Thứ hai, là lúc này đã xảy ra sai lầm hoặc là ngoài ý muốn gì đó, làm tôi có được cái dị năng thứ hai này."
Nói đến đây, vừa lúc Cảnh Hạ đã đem tay chùi sạch sẽ. Cậu không chút suy nghĩ trực tiếp nhét cái khăn ướt sũng vào tay Kỷ Xuyên Trình, một chút đều không để ý thân thể đối phương bỗng nhiên cứng ngắc lại.
Vuốt cằm, Cảnh Hạ suy tư một lúc lâu, nói: “Chẳng lẽ là cái thuốc thử A-Z kia của Kỳ Dương? Lấy máu tôi dẫn, lại tiêm vào cho cậu, có phải đã làm dị năng của cậu phát sinh biến dị hay không? "
Kỷ Xuyên Trình vuốt cằm: “Ân, tôi cũng suy đoán như thế." Y bất động thanh sắc hạ thấp nhãn thần nhìn cái khăn nhỏ, động tác mềm nhẹ, ánh mắt nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng để vào trong túi áo. (anh dễ thương qá đi à à à“Đáng chết, Kỳ Dương rốt cuộc đã làm cái gì vậy "
Lúc Cảnh Hạ nổi giận đùng đùng trực tiếp lao ra ngoài gian phòng nhỏ, tìm được Kỳ Dương, nam nhân nhã nhặn tuấn tú này đang cùng Tần Sở thảo luận cái gì. Tuy rằng bản thân đối với người này cũng không cảm thấy tốt lành gì, nhưng khi nói tới một ít nội dung tri thức chuyên nghiệp, Tần Sở cũng có thể nghiêm túc mà thảo luận.
Một quyền rắn chắc của Cảnh Hạ dùng lực mà nện lên ngực Kỳ Dương, dưới tình huống không hề phòng bị, cả người Kỳ Dương lui về phía sau hai bước, bưng ngực ho khan ước chừng nửa ngày.
“Kỳ Dương, anh cái tên hỗn đản này, cái A-Z kia của cậu rốt cuộc là cái gì vậy? Có tác dụng phụ gì? "
Kỳ Dương bưng ngực còn có chút đau đớn miễn cưỡng đứng lên, bên môi còn ôm lấy một tia mỉm cười, nhưng mày lại bởi vì đau đớn mà gắt gao nhăn lại. Hắn bất đắc dĩ mà nhìn Cảnh Hạ mang vẻ mặt tức giận bên kia, buồn cười hỏi: “Chuyện này đã qua gần một tháng, cậu như thế nào hiện tại mới nhớ tới mà hỏi?"
Dứt lời, hắn nâng mâu nhìn Kỷ Xuyên Trình bên kia chậm rãi liếc mắt một cái, chỉ thấy người sau vừa đi ra khỏi cửa, vẫn như cũ là bộ mặt than lạnh lùng kia, nhưng khó hiểu mà lại giống như có chút đắc ý.
Con ngươi Kỳ Dương co lại, trong lòng bỗng cảm thấy dị thường: “Là chuyện gì khiến cậu đột nhiên hỏi tới vấn đề này?" Ngữ khí của hắn bỗng nhiên đứng đắn trịnh trọng hẳn lên, ngay cả ý cười trêu chọc lúc này cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Vừa nghe lời này, lời nói Cảnh Hạ vốn đến trong cổ họng đột nhiên cứng đờ, cậu xoay người nhìn Kỷ Xuyên Trình một cái, sau khi có được một ánh mắt chấp thuận, cậu mới phủi miệng nói: “A Xuyên bởi vì A-Z kia của anh, dị năng có chút biến dị."
Nói dứt lời, Kỳ Dương liền bay nhanh vài bước đi tới, rõ ràng không phải tiến hóa biến dị, nhưng tốc độ hắn lúc này lại nhanh đến bất khả tư nghị. Hắn trực tiếp đứng ở trước mặt Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, thần sắc nghiêm túc: “Là dạng biến dị gì?"
Tần Sở cũng lo lắng mà nhỏ giọng nói: “Thiếu gia…"
Thùy mâu Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng quét Kỳ Dương một cái, dùng ngữ khí cực kỳ bình thản lãnh tĩnh nói: “Song dị năng, hỏa hệ cùng… Thủy hệ."
Lời này vừanói ra, trong phòng toàn bộ an tĩnh lại.
Kỳ Dương là người phản ứng đầu tiên, sắc mặt không vui hỏi: “Anh vì sao bây giờ mới nói? Lúc trước thí nghiệm dị năng cho anh, là anh tận lực che giấu hay là máy móc không kiểm tra đo lường ra được? Là dạng dị năng gì, trình độ đại khái là bao nhiêu, có bao nhiêu tính đặc biệt, độ mạnh của hai dị năng bằng nhau hay khác nhau?"
Vấn đề liên tiếp xổ ra giống như máy cây đậu rụng hạt bùm bùm xuống dưới, Cảnh Hạ kinh ngạc nhìn Kỳ Dương hồi lâu chưa hoàn hồn.
Cậu chưa từng thấy qua Kỳ Dương như vậy, không phải là bộ dáng bất cần đời kia, chân chính giống như một nhà nghiên cứu ôm ấp tò mò vô hạn đối với thế giới cùng tìm tòi nghiên cứu, muốn cởi bỏ mỗi một câu đố.
Đại khái bởi vì quá mức coi trọng, ngữ khí của hắn dẫn theo một tia ý tứ khiển trách hàm xúc, nghe vào trong tai Cảnh Hạ giống nhưtiếng kim loại ma sát nhau, làm cậu có chút khó chịu.
Theo bản năng, Cảnh Hạ liền thay thế Kỷ Xuyên Trình giải thích: “A Xuyên không phải cố ý. Thủy hệ dị năng của cậu ấy rất khá, ít nhất so với tôi mạnh hơn. Máy móc vô pháp kiểm tra ra song dị năng, chỉ có thể kiểm tra đo lường một loại dị năng cùng giá trị dị năng." Lời che chở trực tiếp từ miệng phun ra, tựa hồ không cần một chút suy xét.
Kỷ Xuyên Trình kinh ngạc nhìn Cảnh Hạ lo lắng giải thích, con ngươi lạnh như băng ôn hòa vài phần, lại tiếp y nói: “Sở dĩ bây giờ mới nói, là bởi vì tôi lúc vừa ở khu tỷ thí mới phát hiện chuyện này. Tôi cũng không thể cam đoan cái thủy hệ dị năng này có thể duy trì bao lâu, có lẽ chỉ là vài giờ ngắn ngủi. Về phần độ mạnh, hiện nay tôi chưa có cảm thụ ra, nhưng hẳn là so với hỏa hệ dị năng của tôi mạnh hơn, trừ cái này, không có bất luận tính đặc biệt khác."
Một đoạn lời nói dài phát ra từ miệng Kỷ Xuyên Trình, làm cho ba người kia đều có chút kinh ngạc.
Nhất là Tần Sở. Trải qua hơn hai mươi năm, cô chưa từng thấy qua thiếu gia nghiêm túc như vậy mà đi giải thích mộtchuyện. Nếu chỉ cần là Kỳ Dương, như vậy trong vùng cấm nhiều năm như vậy, thiếu gia còn chưa bao giờ đi để ý tới hắn như vậy.
Như vậy… Thiếu gia vì cái gì phải nghiêm túc kiên quyết mà đi giải thích như vậy?
Mùi thuốc đắng chát lại ngọt lành hỗn tạp tràn ngập toàn bộ trong phòng, Kỳ Dương ngốc lăng mà nhìn bộ dáng Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng, lúc này mới ý thức tới ngữ khí mình vừa rồi có chút quá phận.
Cũng khó trách… Vừa rồi Cảnh Hạ tận lực mà che chở như vậy.
Cảnh Hạ nhìn đến ánh mắt sâu kín của Kỳ Dương đang mạc danh kỳ diệu mà nhìn về phía mình, cậu không rõ mà rụt cổ, bĩu môi nói: “Đừng nhìn tôi, A Xuyên mới sẽ không tận lực đi giấu diếm chuyện gì đâu, chính anh giấu diếm cái gì mới đúng."
Đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ám sắc mất tự nhiên, Kỳ Dương nâng mâu cười nói: “Tôi có cái gì giấu diếm hay vậy? Tiểu Hạ Tử." (Nghe như tên thái giám ấy. =
“" Cảnh Hạ trừng lớn hai mắt, kinh hô: “Tiểu Hạ Tử? "
Kỳ Dương câu môi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia tươi cười trêu chọc, gật đầu nói: “Ân, Tiểu Hạ Tử."
“…"
Cũng không bao lâu, có người tìm Tần Sở xem xét tình huống Vu Giai, người sau khi thức tỉnh dị năng vừa mới hoàn thành, còn cần người chăm sóc. Sau khi Tần Sở đi, Kỳ Dương trước hết xác định ngoài cửa không có người liền khóa cửa sắt dày cộm lại, sau đó bắt đầu tiến hành giao lưu nghiên cứu bên trong gian phòng cùng Kỷ Xuyên Trình.
“Dựa theo hai người miêu tả, có 80% có thể là do hiệu quả của A-Z. 32 loại dịch tuỷ sống nguyên chất biến dị thú tiến hành hỗn hợp, lại thúc hóa hỗn hợp thêm, biến dị laser, mà còn 318 người cải tiến thực nghiệm, không nghĩ tới hiệu quả cuối cùng… Cư nhiên chính là kích phát song dị năng."
Kỳ Dương nửa tựa vào bàn dài gỗ lim, cúi đầu suy tư.
Cảnh Hạ trực tiếp chiếm vị trí Tần Sở khi nãy, hai tay chống bàn gắt gao mà nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Kỳ Dương cúi đầu một hồi, vừa lúc chạm ánh mắt hung tợn Cảnh Hạ, hắn thoáng sửng sốt, sau đó khơi mào một mi, cười như không cười mà nhìn Cảnh Hạ.
Nhất thời không có ai nói chuyện, hai người mới vừa dùng ánh mắt “Chém giết" một khắc, liền nghe được một giọng nam từ tính vang lên: “Tô Duy Thượng chính là song dị năng sao?" Thanh âm trầm thấp mất tiếng, lập tức đánh gãy không khí yên tĩnh, tựa hồ là cố ý, âm điệu hơi hơi nâng lên một ít. (cố ý chớ còn giềCảnh Hạ theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Kỷ Xuyên Trình thần sắc không vui mà nhìn mình, cả người áp khí thấp đến mức trước nay chưa từng có.
Ở trong lòng yên lặng than một câu “Lại mạc danh kỳ diệu phát giận gì đây", Cảnh Hạ nói: “Hắn nếu như là song dị năng thì thực khó kiểm tra đo lường ra a. Hơn nữa cứ coi như thật là vậy đi, chỉ cần hắn không nói, chúng ta đây cũng không có biện pháp biết."
Trong lòng Cảnh Hạ đang đang nghĩ nên làm như thế nào khiến Tô Duy Thượng nói ra, lại nghe thấy bên người truyền đến một đạo cười nhạo.
Kỳ Dương cười nói: “Này còn không đơn giản?"
Cảnh Hạ: “?"
“Trực tiếp tìm hắn lại đây hỏi một câu chẳng phải sẽ biết?"
“…"
Kỳ Dương nói được thì làm được, bất quá nửa giờ, hắn liền phái trợ lý từ căn cứ huấn luyện mời Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh lại đây. Tại toàn bộ trong căn cứ S thị, địa vị Ngô Kế Thanh tuy không thấp, nhưng gã cũng không dám cùng sở nghiên cứu đối đầu.
Sở nghiên cứu tuy rằng nhìn qua chính là một bộ phận lệ thuộc căn cứ S thị, nhưng trên thực tế lại thông qua mạt thế thành quả nghiên cứu kiểu mới thôi thúc nhân loại phát triển. Không thể không thừa nhận, đúng là nhờ sở nghiên cứu nghiên cứu ra hạt giống đặc biệt mới nhất, mới để cho nhân loại toàn bộ căn cứ S thị ăn no đầy bụng.
Trong lúc nhất thời, địa vị sở nghiên cứu cao đến mức không ai địch lại.
Lúc Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh cùng đến sở nghiên cứu, thiếu niên thuần khiết xinh đẹp chớp đại đại mắt mèo, đánh giá chung quanh địa phương xa lạ này, nhỏ giọng hỏi: “Kế thanh, này… Như thế nào lại đột nhiên mang chúng ta đến đây?"
Dãy phòng này là dãy cuối cùng của sở nghiên cứu, bình thường người tiến hóa bình thường đều chỉ có thể vào ba dãy trước, mà không có quyền tiến vào nơi này.
Ngô Kế Thanh an ủi: “Tiểu Thượng, em không cần lo lắng, đại khái là bởi vì có việc đặc biệt gì đi. Yên tâm, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Lời nói quan tâm trước sau như một, nhưng Tô Duy Thượng lại không phát hiện, ngữ khí Ngô Kế Thanh dẫn theo một tia ngăn cách, ánh mắt cũng tự do hoài nghi mà nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên bên cạnh.
Ngô Kế Thanh chậm rãi nhăn lại mi, trên mặt anh tuấn lộ ra ngượng nghịu: chẳng lẽ… Thật là bởi vì sự tình vừa rồi trong khu tỷ thí?
Tô Duy Thượng gật gật đầu, hai người đi theo trợ lý hướng dẫn rẽ ngoặt, liền đi tới trước một cánh cửa dày kim loại sáng loáng. Màu kim loại ngân bạch trên cửa phản xạ ra hình bóng mấy người, Tô Duy Thượng sắc mặt có chút tái nhợt, tay trái của hắn cắm trong túi áo, không biết suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ… Là vừa nãy tại khu tỷ thí đã bại lộ?Ngón tay của hắn nhẹ nhàng động, liền đụng phải khối ngọc thạch ấm áp bóng loáng trong túi áo, cảm giác nhẵn nhụi, nhiệt độ ôm ấp quấn lấy. Trong lòng của hắn tựa hồ được ăn một viên thuốc an thần, sau đó ngẩng đầu, bên môi gợi lên một tia tươi cười vô hại thiện lương, không bao giờ sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại.
“Két——" một tiếng, cửa bị lập tức đẩy ra.
Trợ lý nhanh chóng xoay người rời đi, Tô Duy Thượng vừa nghi hoặc vửa bước vào cửa, còn chưa đi được bao nhiêu, liền nhìn thấy nam nhân ngồi ở bên cạnh bàn dài.
Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, đeo một cặp kính mắt mỏng, trên khóe miệng tươi cười hiền lành rạng rỡ, nhưng con ngươi lại bị kính mắt chặt chẽ ngăn trở.
Hắn đứng lên, cười vươn tay, nói: “Xin chào, tôi là nghiên cứu viên của trung tâm sở nghiên cứu—— Kỳ Dương."
Hoàn
Nước lạnh trong suốt ướt đầy tay Cảnh Hạ.
Kỷ Xuyên Trình thùy mâu nhìn hành vi Cảnh Hạ, đáy mắt hiện lên mỉm cười lại thực nhanh chóng che lại, nói: “Ân, hẳn là miễn cưỡng xem như song dị năng."
Cảnh Hạ căm giận mà nhấc tay định đem một tay đầy nước chà lau sạch sẽ lên vạt áo, còn chưa có làm, liền thấy Kỷ Xuyên Trình đưa một cái khăn tay trắng nõn đơn giản. Cậu kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó không nghĩ nhiều nhận lấy chùi tay, vừa ngẩng đầu hỏi: “Cậu như thế nào lại là song dị năng? Đời trước căn bản không có việc này a Chẳng lẽ … là cậu gạt tôi?"
Càng nghĩ càng cảm thấy thập phần có khả năng, Cảnh Hạ gật gật đầu: “Khả năng này không nhỏ, cậu nếu như là song dị năng, điều này chính là thập phầnhiếm có, đại khái cũng chỉ có vài người biết, gạt chúng tôi là mấy người ngoài là đương nhiên."
Lúc nghe được hai chữ “người ngoài", con ngươi sắc bén của Kỷ Xuyên Trình không vui mà mị mị, sau đó thấp giọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không gạt cậu."
Cảnh Hạ sửng sốt: “A?"
Nhìn bộ dáng thanh niên nghi hoặc khó hiểu, môi mỏng cong nhẹ, Kỷ Xuyên Trình cười: “Bởi vì tôi tuyệt đối không có khả năng gạt cậu, điều này chứng minh đời trước tôi cũng không có dị năng này. Như vậy, tổng cộng chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, là bản thân tôi không phát hiện được dị năng này, thứ hai…" Cố ý kéo dài ngữ điệu, gợi lên tò mò cho đối phương.
Quả nhiên, Cảnh Hạ sốt ruột hỏi han: “Thứ hai cái gì?"
“Thứ hai, là lúc này đã xảy ra sai lầm hoặc là ngoài ý muốn gì đó, làm tôi có được cái dị năng thứ hai này."
Nói đến đây, vừa lúc Cảnh Hạ đã đem tay chùi sạch sẽ. Cậu không chút suy nghĩ trực tiếp nhét cái khăn ướt sũng vào tay Kỷ Xuyên Trình, một chút đều không để ý thân thể đối phương bỗng nhiên cứng ngắc lại.
Vuốt cằm, Cảnh Hạ suy tư một lúc lâu, nói: “Chẳng lẽ là cái thuốc thử A-Z kia của Kỳ Dương? Lấy máu tôi dẫn, lại tiêm vào cho cậu, có phải đã làm dị năng của cậu phát sinh biến dị hay không? "
Kỷ Xuyên Trình vuốt cằm: “Ân, tôi cũng suy đoán như thế." Y bất động thanh sắc hạ thấp nhãn thần nhìn cái khăn nhỏ, động tác mềm nhẹ, ánh mắt nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng để vào trong túi áo. (anh dễ thương qá đi à à à“Đáng chết, Kỳ Dương rốt cuộc đã làm cái gì vậy "
Lúc Cảnh Hạ nổi giận đùng đùng trực tiếp lao ra ngoài gian phòng nhỏ, tìm được Kỳ Dương, nam nhân nhã nhặn tuấn tú này đang cùng Tần Sở thảo luận cái gì. Tuy rằng bản thân đối với người này cũng không cảm thấy tốt lành gì, nhưng khi nói tới một ít nội dung tri thức chuyên nghiệp, Tần Sở cũng có thể nghiêm túc mà thảo luận.
Một quyền rắn chắc của Cảnh Hạ dùng lực mà nện lên ngực Kỳ Dương, dưới tình huống không hề phòng bị, cả người Kỳ Dương lui về phía sau hai bước, bưng ngực ho khan ước chừng nửa ngày.
“Kỳ Dương, anh cái tên hỗn đản này, cái A-Z kia của cậu rốt cuộc là cái gì vậy? Có tác dụng phụ gì? "
Kỳ Dương bưng ngực còn có chút đau đớn miễn cưỡng đứng lên, bên môi còn ôm lấy một tia mỉm cười, nhưng mày lại bởi vì đau đớn mà gắt gao nhăn lại. Hắn bất đắc dĩ mà nhìn Cảnh Hạ mang vẻ mặt tức giận bên kia, buồn cười hỏi: “Chuyện này đã qua gần một tháng, cậu như thế nào hiện tại mới nhớ tới mà hỏi?"
Dứt lời, hắn nâng mâu nhìn Kỷ Xuyên Trình bên kia chậm rãi liếc mắt một cái, chỉ thấy người sau vừa đi ra khỏi cửa, vẫn như cũ là bộ mặt than lạnh lùng kia, nhưng khó hiểu mà lại giống như có chút đắc ý.
Con ngươi Kỳ Dương co lại, trong lòng bỗng cảm thấy dị thường: “Là chuyện gì khiến cậu đột nhiên hỏi tới vấn đề này?" Ngữ khí của hắn bỗng nhiên đứng đắn trịnh trọng hẳn lên, ngay cả ý cười trêu chọc lúc này cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Vừa nghe lời này, lời nói Cảnh Hạ vốn đến trong cổ họng đột nhiên cứng đờ, cậu xoay người nhìn Kỷ Xuyên Trình một cái, sau khi có được một ánh mắt chấp thuận, cậu mới phủi miệng nói: “A Xuyên bởi vì A-Z kia của anh, dị năng có chút biến dị."
Nói dứt lời, Kỳ Dương liền bay nhanh vài bước đi tới, rõ ràng không phải tiến hóa biến dị, nhưng tốc độ hắn lúc này lại nhanh đến bất khả tư nghị. Hắn trực tiếp đứng ở trước mặt Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, thần sắc nghiêm túc: “Là dạng biến dị gì?"
Tần Sở cũng lo lắng mà nhỏ giọng nói: “Thiếu gia…"
Thùy mâu Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng quét Kỳ Dương một cái, dùng ngữ khí cực kỳ bình thản lãnh tĩnh nói: “Song dị năng, hỏa hệ cùng… Thủy hệ."
Lời này vừanói ra, trong phòng toàn bộ an tĩnh lại.
Kỳ Dương là người phản ứng đầu tiên, sắc mặt không vui hỏi: “Anh vì sao bây giờ mới nói? Lúc trước thí nghiệm dị năng cho anh, là anh tận lực che giấu hay là máy móc không kiểm tra đo lường ra được? Là dạng dị năng gì, trình độ đại khái là bao nhiêu, có bao nhiêu tính đặc biệt, độ mạnh của hai dị năng bằng nhau hay khác nhau?"
Vấn đề liên tiếp xổ ra giống như máy cây đậu rụng hạt bùm bùm xuống dưới, Cảnh Hạ kinh ngạc nhìn Kỳ Dương hồi lâu chưa hoàn hồn.
Cậu chưa từng thấy qua Kỳ Dương như vậy, không phải là bộ dáng bất cần đời kia, chân chính giống như một nhà nghiên cứu ôm ấp tò mò vô hạn đối với thế giới cùng tìm tòi nghiên cứu, muốn cởi bỏ mỗi một câu đố.
Đại khái bởi vì quá mức coi trọng, ngữ khí của hắn dẫn theo một tia ý tứ khiển trách hàm xúc, nghe vào trong tai Cảnh Hạ giống nhưtiếng kim loại ma sát nhau, làm cậu có chút khó chịu.
Theo bản năng, Cảnh Hạ liền thay thế Kỷ Xuyên Trình giải thích: “A Xuyên không phải cố ý. Thủy hệ dị năng của cậu ấy rất khá, ít nhất so với tôi mạnh hơn. Máy móc vô pháp kiểm tra ra song dị năng, chỉ có thể kiểm tra đo lường một loại dị năng cùng giá trị dị năng." Lời che chở trực tiếp từ miệng phun ra, tựa hồ không cần một chút suy xét.
Kỷ Xuyên Trình kinh ngạc nhìn Cảnh Hạ lo lắng giải thích, con ngươi lạnh như băng ôn hòa vài phần, lại tiếp y nói: “Sở dĩ bây giờ mới nói, là bởi vì tôi lúc vừa ở khu tỷ thí mới phát hiện chuyện này. Tôi cũng không thể cam đoan cái thủy hệ dị năng này có thể duy trì bao lâu, có lẽ chỉ là vài giờ ngắn ngủi. Về phần độ mạnh, hiện nay tôi chưa có cảm thụ ra, nhưng hẳn là so với hỏa hệ dị năng của tôi mạnh hơn, trừ cái này, không có bất luận tính đặc biệt khác."
Một đoạn lời nói dài phát ra từ miệng Kỷ Xuyên Trình, làm cho ba người kia đều có chút kinh ngạc.
Nhất là Tần Sở. Trải qua hơn hai mươi năm, cô chưa từng thấy qua thiếu gia nghiêm túc như vậy mà đi giải thích mộtchuyện. Nếu chỉ cần là Kỳ Dương, như vậy trong vùng cấm nhiều năm như vậy, thiếu gia còn chưa bao giờ đi để ý tới hắn như vậy.
Như vậy… Thiếu gia vì cái gì phải nghiêm túc kiên quyết mà đi giải thích như vậy?
Mùi thuốc đắng chát lại ngọt lành hỗn tạp tràn ngập toàn bộ trong phòng, Kỳ Dương ngốc lăng mà nhìn bộ dáng Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng, lúc này mới ý thức tới ngữ khí mình vừa rồi có chút quá phận.
Cũng khó trách… Vừa rồi Cảnh Hạ tận lực mà che chở như vậy.
Cảnh Hạ nhìn đến ánh mắt sâu kín của Kỳ Dương đang mạc danh kỳ diệu mà nhìn về phía mình, cậu không rõ mà rụt cổ, bĩu môi nói: “Đừng nhìn tôi, A Xuyên mới sẽ không tận lực đi giấu diếm chuyện gì đâu, chính anh giấu diếm cái gì mới đúng."
Đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ám sắc mất tự nhiên, Kỳ Dương nâng mâu cười nói: “Tôi có cái gì giấu diếm hay vậy? Tiểu Hạ Tử." (Nghe như tên thái giám ấy. =
“" Cảnh Hạ trừng lớn hai mắt, kinh hô: “Tiểu Hạ Tử? "
Kỳ Dương câu môi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia tươi cười trêu chọc, gật đầu nói: “Ân, Tiểu Hạ Tử."
“…"
Cũng không bao lâu, có người tìm Tần Sở xem xét tình huống Vu Giai, người sau khi thức tỉnh dị năng vừa mới hoàn thành, còn cần người chăm sóc. Sau khi Tần Sở đi, Kỳ Dương trước hết xác định ngoài cửa không có người liền khóa cửa sắt dày cộm lại, sau đó bắt đầu tiến hành giao lưu nghiên cứu bên trong gian phòng cùng Kỷ Xuyên Trình.
“Dựa theo hai người miêu tả, có 80% có thể là do hiệu quả của A-Z. 32 loại dịch tuỷ sống nguyên chất biến dị thú tiến hành hỗn hợp, lại thúc hóa hỗn hợp thêm, biến dị laser, mà còn 318 người cải tiến thực nghiệm, không nghĩ tới hiệu quả cuối cùng… Cư nhiên chính là kích phát song dị năng."
Kỳ Dương nửa tựa vào bàn dài gỗ lim, cúi đầu suy tư.
Cảnh Hạ trực tiếp chiếm vị trí Tần Sở khi nãy, hai tay chống bàn gắt gao mà nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Kỳ Dương cúi đầu một hồi, vừa lúc chạm ánh mắt hung tợn Cảnh Hạ, hắn thoáng sửng sốt, sau đó khơi mào một mi, cười như không cười mà nhìn Cảnh Hạ.
Nhất thời không có ai nói chuyện, hai người mới vừa dùng ánh mắt “Chém giết" một khắc, liền nghe được một giọng nam từ tính vang lên: “Tô Duy Thượng chính là song dị năng sao?" Thanh âm trầm thấp mất tiếng, lập tức đánh gãy không khí yên tĩnh, tựa hồ là cố ý, âm điệu hơi hơi nâng lên một ít. (cố ý chớ còn giềCảnh Hạ theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Kỷ Xuyên Trình thần sắc không vui mà nhìn mình, cả người áp khí thấp đến mức trước nay chưa từng có.
Ở trong lòng yên lặng than một câu “Lại mạc danh kỳ diệu phát giận gì đây", Cảnh Hạ nói: “Hắn nếu như là song dị năng thì thực khó kiểm tra đo lường ra a. Hơn nữa cứ coi như thật là vậy đi, chỉ cần hắn không nói, chúng ta đây cũng không có biện pháp biết."
Trong lòng Cảnh Hạ đang đang nghĩ nên làm như thế nào khiến Tô Duy Thượng nói ra, lại nghe thấy bên người truyền đến một đạo cười nhạo.
Kỳ Dương cười nói: “Này còn không đơn giản?"
Cảnh Hạ: “?"
“Trực tiếp tìm hắn lại đây hỏi một câu chẳng phải sẽ biết?"
“…"
Kỳ Dương nói được thì làm được, bất quá nửa giờ, hắn liền phái trợ lý từ căn cứ huấn luyện mời Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh lại đây. Tại toàn bộ trong căn cứ S thị, địa vị Ngô Kế Thanh tuy không thấp, nhưng gã cũng không dám cùng sở nghiên cứu đối đầu.
Sở nghiên cứu tuy rằng nhìn qua chính là một bộ phận lệ thuộc căn cứ S thị, nhưng trên thực tế lại thông qua mạt thế thành quả nghiên cứu kiểu mới thôi thúc nhân loại phát triển. Không thể không thừa nhận, đúng là nhờ sở nghiên cứu nghiên cứu ra hạt giống đặc biệt mới nhất, mới để cho nhân loại toàn bộ căn cứ S thị ăn no đầy bụng.
Trong lúc nhất thời, địa vị sở nghiên cứu cao đến mức không ai địch lại.
Lúc Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh cùng đến sở nghiên cứu, thiếu niên thuần khiết xinh đẹp chớp đại đại mắt mèo, đánh giá chung quanh địa phương xa lạ này, nhỏ giọng hỏi: “Kế thanh, này… Như thế nào lại đột nhiên mang chúng ta đến đây?"
Dãy phòng này là dãy cuối cùng của sở nghiên cứu, bình thường người tiến hóa bình thường đều chỉ có thể vào ba dãy trước, mà không có quyền tiến vào nơi này.
Ngô Kế Thanh an ủi: “Tiểu Thượng, em không cần lo lắng, đại khái là bởi vì có việc đặc biệt gì đi. Yên tâm, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không có vấn đề." Lời nói quan tâm trước sau như một, nhưng Tô Duy Thượng lại không phát hiện, ngữ khí Ngô Kế Thanh dẫn theo một tia ngăn cách, ánh mắt cũng tự do hoài nghi mà nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên bên cạnh.
Ngô Kế Thanh chậm rãi nhăn lại mi, trên mặt anh tuấn lộ ra ngượng nghịu: chẳng lẽ… Thật là bởi vì sự tình vừa rồi trong khu tỷ thí?
Tô Duy Thượng gật gật đầu, hai người đi theo trợ lý hướng dẫn rẽ ngoặt, liền đi tới trước một cánh cửa dày kim loại sáng loáng. Màu kim loại ngân bạch trên cửa phản xạ ra hình bóng mấy người, Tô Duy Thượng sắc mặt có chút tái nhợt, tay trái của hắn cắm trong túi áo, không biết suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ… Là vừa nãy tại khu tỷ thí đã bại lộ?Ngón tay của hắn nhẹ nhàng động, liền đụng phải khối ngọc thạch ấm áp bóng loáng trong túi áo, cảm giác nhẵn nhụi, nhiệt độ ôm ấp quấn lấy. Trong lòng của hắn tựa hồ được ăn một viên thuốc an thần, sau đó ngẩng đầu, bên môi gợi lên một tia tươi cười vô hại thiện lương, không bao giờ sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại.
“Két——" một tiếng, cửa bị lập tức đẩy ra.
Trợ lý nhanh chóng xoay người rời đi, Tô Duy Thượng vừa nghi hoặc vửa bước vào cửa, còn chưa đi được bao nhiêu, liền nhìn thấy nam nhân ngồi ở bên cạnh bàn dài.
Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, đeo một cặp kính mắt mỏng, trên khóe miệng tươi cười hiền lành rạng rỡ, nhưng con ngươi lại bị kính mắt chặt chẽ ngăn trở.
Hắn đứng lên, cười vươn tay, nói: “Xin chào, tôi là nghiên cứu viên của trung tâm sở nghiên cứu—— Kỳ Dương."
Hoàn
Tác giả :
Mạc Thần Hoan