Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 31

“Tiểu hỗn đản Mau đem con chuột thối của cậu về"

Ngày mới tờ mờ sáng, Tần Sở liền nổi giận đùng đùng trực tiếp đẩy cửa bước đến phòng cách vách, dùng sức mà đập ván cửa. Từng lọn xoắn lớn trên tóc còn có một ít rối tung, nhưng lúc này cô cũng không có tâm tư đi để ý vấn đề này, tức giận đến hít thở không thông, bộ ngực cao thấp di động.

Không khí còn vương vấn chút lạnh lẽo, cũng không để Tần Sở chờ lâu lắm, cửa rắn chắc bỗng nhiên có người mở ra.

“Tiểu hỗn đản Chị cảnh cáo cậu, cậu không được lại…" Thanh âm chợt im bặt, Tần Sở ngượng ngùng mà nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, nói: “Thiếu gia… Tại sao lại là ngài mở cửa?" Âm điệu nhất thời rớt chậm lại tám độ, ngữ khí cũng ôn hòa không ít.

Sáng sớm sáng lạn, ánh trời ấm áp xuyên tầng tầng không khí chiếu xuống, đem khuôn mặt Kỷ Xuyên Trình tuấn mỹ lạnh lùng chiếu sáng lên. Y rủ con ngươi, tầm mắt dừng lại trên người tiểu hắ tử trên tay phải Tần Sở, sau đó ngẩng đầu trả lời: “Cậu ấy còn chưa dậy. Sớm như vậy, phát sinh chuyện gì?"

Nhắc tới cái này Tần Sở liền giận sôi, nhưng ở Kỷ Xuyên Trình trước mặt cô mà phát tác thì không hay cho lắm, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thiếu gia, vật nhỏ này thật sự là rất đáng giận. Đêm qua tôi bắt nó đặt trong ***g sắt nhỏ đặc biệt chế tác, chờ chúng tôi ngủ rồi, thứ này cư nhiên tự mình mở cửa ***g sắt, đem hà thủ ô cùng tam thất của tôi bào chế ăn hơn phân nửa"

“Kỷ kỷ kỷ kỷ "

Nghe lời này, hamster đại gia treo giữa không trung đắc ý mà khoe ra cái bụng nhỏ phình phình, tựa hồ là đang khoe khoang một bụng bảo bối của mình. Hai cái tai giống như cái sừng nhỏ mọc trên đầu dưới ánh mặt trời phiếm sắc vàng thản nhiên, làm Kỷ Xuyên Trình không khỏi mị con ngươi.

“Ngô… A xuyên, làm sao vậy? Là Vu Giai trở lại sao?" Giọng nam mang theo ủ rũ thanh thúy từ trong phòng vang lên, Cảnh Hạ vuốt một đầu tóc hỗn độn đi tới, ánh mắt thấy Tần Sở: “Nha… Tần tỷ? Sao chị lại tới đây? Chẳng lẽ hôm nay chị cũng phải cùng chúng em cùng đi sở nghiên cứu?"

“Tiểu hỗn đản "

———

“Kỷ kỷ kỷ kỷ "

Thanh niên tuấn tú xinh đẹp không lưu tình chút nào mà kéo cái đuôi tinh tế của vật nhỏ trực tiếp hướng sở nghiên cứu đi đến, trên tay phải của cậu, theo động tác Cảnh Hạ lắc lư cánh tay, kỷ kỷ bị thô bạo đối đãi trên không trung quay vòng vòng. Đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên, vựng vựng hồ hồ.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ "

“Mày còn kêu cái gì? " Cảnh Hạ nắm cái đuôi nhỏ đem tiểu hắc tử kéo đến trước mặt, mắt to trừng mắt nhỏ. “Sáng hôm nay tao chính là cùng Tần tỷ ma phá mồm mép của chị ấy mới không đem mày trực tiếp ném vào chảo, nếu là mày nhiều thịt hơn chút, tao tuyệt đối không nghi ngờ Tần tỷ muốn đem mày nấu ăn"

Ủy khuất mà rụt thân mình nhỏ nhắn, kỷ kỷ lấy lòng mà lay động đầu mập, nhỏ giọng mà “Kỷ kỷ" hai tiếng.

“Đêm nay mày vào trong ngăn kéo. Không phản bác, không thương lượng đường sống, còn gọi, còn kêu tao liền đem mày ném cho chuột bạch biến dị lớn ngày hôm qua đi *** đó"

“QAQ kỷ kỷ…"

Đem tiểu hắc tử nhét ở lòng bàn tay, Cảnh Hạ ác thanh ác khí mà răn dạy con chuột hư không nghe lời suốt một đường, chuột nhỏ luôn luôn vui vẻ, quấy rối làm chuyện xấu mấy lần cũng nhịn không được muốn cắn ngón tay Cảnh Hạ cho hả giận. Nhưng mỗi khi nó không có hảo ý mà muốn hạ miệng, một cỗ hàn ý chết chóc chắc chắn là từ người bên cạnh thẳng tắp đâm về phía nó, khiến hắc cầu đầy bụng ý nghĩ xấu xa phải khổ sở biết điều mà ngoan ngoãn nghe giáo huấn. (Toàn cảnh của 1 gia đình: vợ dạy dỗ con, chồng đứng ở một bên lườm đứa con. =

Đang lúc đi tới sở nghiên cứu, Cảnh Hạ mồm mép cũng mỏi rồi, lần thứ hai đem tiểu gia hỏa này ném lại lên đầu mình.

Bán manh sủng vật quen thuộc mà bò vài cái tìm vị trí mà mình thường nằm úp sấp, sau đó thư thái mà gục xuống. Mà chủ nhân của cái vẻ mặt ác bá mới vừa rồi hiện tại cái gì cũng quên hết, vui tươi hớn hở mà tiếp tục hướng cửa lớn đi, hoàn toàn quên nam nhân bên người còn đi theo.

Kỷ Xuyên Trình đi sau nửa bước, trầm mặc mà nhìn bóng dáng một người một chuột.

Thật sự là hai đứa vô tư tới mức vô tâm. ( =Cảnh Hạ tự nhiên không biết trúc mã của cậu đang không còn lời gì để nói, cậu đi xuyên qua vài đạo hành lang, lúc này mới sực nhớ ra hôm nay phải là theo ai đi mới đúng.

“A Xuyên, cậu sao lại đi chậm như vậy?"

Kỷ Xuyên Trình: “…"

Giữa hoa viên xanh ngắt giờ lại là một cái hố lớn, nguyên bản “Tiểu Nguyệt Nguyệt" ở nơi đó diễu võ dương oai lúc này cũng không thấy bóng dáng. Cảnh Hạ tầm mắt đảo qua tại hố đất chói mắt, sau đó liền nện bước nhanh chóng đuổi kịp bước chân Kỷ Xuyên Trình.

Hai người thất quải bát quải mà vào một gian phòng, không đợi Cảnh Hạ cảm thấy kỳ quái như thế nào không có người, một thanh âm trong sáng dũng cảm liền từ phía sau cậu vang lên: “Kỷ thiếu giáo, ngài hôm nay đến rất sớm a, nếu không phải vừa rồi trợ lý thấy được ngài đến phòng nghiên cứu rồi nói cho tôi biết, cũng không biết để cho ngài đợi đến chừng nào."

Cảnh Hạ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử trung niên nhìn qua hơn năm mươi đang đứng bên cạnh cửa kim loại lớn, cười cười bước vào phòng. Bên thái dương có một chút hoa râm, nhưng tinh thần chấn hưng, thần thái phi dương, đeo kính không gọng, mặc một kiện áo dài màu trắng.

Kỷ Xuyên Trình gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tề giáo sư."

Nam tử được gọi là Tề giáo sư cùng Kỷ Xuyên Trình còn nói vài câu, sau đó mới xoay người nhìn về phía Cảnh Hạ. Ông cao thấp đánh giá Cảnh Hạ trong chốc lát, tiếp đó cười nói: “Xin chào cậu, Cảnh Hạ. Tôi lúc trước từ chỗ lão Lô nghe về cậu, dị năng của cậu là phi thường trân quý. Tôi họ Tề, cậu có thể gọi tôi là Tề giáo sư." Nói xong, Tề giáo sư liền vươn tay phải, biểu đạt thiện ý gặp mặt.

“Xin chào, Kỳ giáo sư.*" Cảnh Hạ gật gật đầu, bắt tay cùng Tề giáo sư: “Đúng rồi, xin hỏi ông là papa của Kỳ Dương sao? Không biết hắn ta hiện tại thế nào?"

(Giải thích một chút, ở đây, Cảnh Hạ nghe lầm chữ Tề (齐 thành chữ Kỳ (祈, do phiên âm của hai chữ giống nhau: [qí]. Mấy chương trước do không hiểu nên hình như mình đã sửa thành sai. Để đi dò lại mà sửa. ==

Không khí đột nhiên cứng đờ, sắc mặt Kỷ Xuyên Trình xoát một cái hạ xuống. Hàn ý từ trên người y lạnh đến mức có thể dùng mắt thường phát hiện ra, bầu không khí dần dần cứng lại.

Mà thanh niên làm đương sự lại hiển nhiên không phát hiện mình rốt cuộc lại chọc trúng tổ ong, cậu nhíu mi, ngữ khí lo lắng mà nói: “Tuy rằng cháu không biết Kỳ Dương này cụ thể là làm chuyện gì, nhưng dọc theo đường đi ở chung mà nói, hắn ta tuy có chút mồm mép vô tội vạ, nhưng làm người nhìn qua cũng không tệ lắm. Nên sẽ không… Hắn ta thật sự đã …"

Tề giáo sư như có điều suy nghĩ mà ngẩng đầu liếc qua Kỷ Xuyên Trình đang ở một bên vẻ mặt đầy hắc tuyến một cái, sau đó cười nói: “Cảnh Hạ, tôi họ Tề, Tề của chỉnh tề, tôi không phải là papa của Kỳ Dương." Dừng một chút, ý cười lại thâm sâu một chút: “Tôi nghĩ Kỳ Dương nếu biết cậu quan tâm hắn như vậy, hẳn cũng sẽ vui mừng. Một chút cậu có thể tự mình biết hắn ra sao, về phần hắn làm cái gì… Tôi hiện tại không nói được, nhưng không nghiêm trọng lắm như suy nghĩ của cậu."

Cảnh Hạ nghe vậy sửng sốt, có chút kinh ngạc theo bản năng hỏi: “Không nghiêm trọng?"

Ở trong ấn tượng Cảnh Hạ, Vu Giai vẫn luôn hận Kỳ Dương đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không có Kỷ Xuyên Trình đứng ở một bên, Kỳ Dương có thể thuận lợi mà tới S thị hay không còn khó nói. Mà từ trong vài lời của Vu Giai, Cảnh Hạ cũng hiểu được Kỳ Dương hình như là mắc phải sai lầm lớn gì đó, tuy rằng cậu ẩn ẩn mà cảm thấy Kỳ Dương không phải là cái loại người táng tận lương tâm, nhưng là vô lực biện giải cho hắn.

Tề giáo sư cười gật đầu: “Ân, không sai, sự tình thực phức tạp. Tóm lại, tôi trước mang theo các cậu đi khu huấn luyện của người tiến hóa trong căn cứ đi."

Tựa hồ cũng không muốn nhiều lời về vấn đề này, Tề giáo sư trực tiếp mang theo mấy người Cảnh Hạ liền hướng sân huấn luyện đi đến, vừa đi vừa giới thiệu nói: “Hiện tại tài nguyên đất trong căn cứ S thị thực quý giá, cho nên khu huấn luyện không lớn, nhưng phương tiện cơ bản vẫn đầy đủ hết, chủ yếu phân làm khu tự luyện cùng khu đối chiến. Trong đó, khu đối chiến còn phân chia ra trường đấu cùng thú biến dị và trường đấu giữa người tiến hóa với nhau."

Thanh âm Tề giáo sư trong tai Cảnh Hạ càng ngày càng thấp, cuối cùng phảng phất giống như cách một tầng nước thật dày, hoàn toàn vào tai trái, ra tai phải. Tuy rằng đời trước cậu cùng với mấy lão giáo sư này không quen, nhưng khu huấn luyện căn cứ vẫn đi qua mấy lần. Trước khi bị thú triều san bằng, thiết bị của S thị vẫn luôn hoàn mỹ hiện đại.

Ánh mắt của cậu dừng lại trên vết máu ở góc tay phải áo bành tô trắng của Tề giáo sư, dấu vết còn chói mắt như vậy, tựa hồ là vừa mới dính lên.

“Người tiến hóa đều có thời gian sử dụng khu huấn luyện căn cứ hạn chế như nhau, nhưng nếu là Kỷ thiếu giáo thì lúc nào cũng có thể dùng." Tề giáo sư vừa quay đầu lại, phát hiện Cảnh Hạ xuất thần nhìn chằm chằm góc áo mình, nhắc nhở nói: “Cảnh Hạ?"

Cảnh Hạ cả người run lên, theo phản xạ mà trả lời: “Đang Cháu đang nghe Chúng ta lúc nào cũng có thể dùng khu huấn luyện của căn cứ."

Tề giáo sư thấy bộ dáng Cảnh Hạ mất hồn mất vía, cười ha ha lên. Ông rõ ràng trực tiếp chỉ vào vết máu trên quần áo mình, hỏi: “Như thế nào? Đối cái này thực cảm thấy hứng thú?"

Cảnh Hạ theo bản năng mà gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

“Ha ha, đây là máu của tiểu quái vật Kỳ Dương kia, bắn ra không ít nha, chắc là lúc băm đầu dính lên."

“ "

Lời này quả thực giống như một tia sét đánh xuống đầu Cảnh Hạ đầu. Cậu vựng vựng hồ hồ mà ở phía sau Tề giáo sư tiếp tục đi về phía trước, lúc này cái gì cũng nghe không vào nữa.

Này… Cư nhiên còn băm đầu?“Kỷ kỷ kỷ kỷ"

Thất thần một hồi, Cảnh Hạ thiếu chút nữa đâm đầu vào cây cột bên cạnh chỗ ngoặt. Kỷ Xuyên Trình rất nhanh kéo tay cậu đem người kéo trở về, con ngươi sắc bén nhìn thanh niên một bộ dáng kinh hách, nhướng mày, từ trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ: “Yên tâm đi, hẳn là không có việc gì."

“Đầu đều băm a " Cảnh Hạ hoảng sợ: “Kỳ Dương trước đây hình như hại chết không ít người, hắn chết thì không nói làm gì. Nhưng là… Cư nhiên còn băm đầu "

“…" Trầm mặc một lúc lâu, Kỷ Xuyên Trình cuối cùng vẫn là giải thích: “Hắn và Vu Giai cùng Tần Sở đi làm một số việc rồi, Kỳ Dương cũng không giống như bọn họ nói. Hắn tuy rằng có làm một ít việc không thể vãn hồi, nhưng là… Cũng không phải tất cả đều là hắn sai."

Cảnh Hạ kinh ngạc mà nhìn vẻ mặt Kỷ Xuyên Trình thật nghiêm túc, thật lâu chưa hoàn hồn.

Ngay lúc cậu tỉnh táo lại đã đi theo phía sau Tề giáo sư đi ra tới đống tiểu lâu, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một ít ánh lửa lóe ra. Tiếng binh khí va chạm trong sàn đấu yên tĩnh phá lệ vang dội, chỉ thấy hai đạo bóng dáng màu đen nhanh chóng trái phải tránh né đối phương tập kích, thỉnh thoảng có điện thiểm tiếng sấm, lại có gió cuốn bụi đất.

Đoàn người Cảnh Hạ cách sàn đấu còn có hơn hai mươi mét, bỗng nhiên liền nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi xuyên áo dài trắng căng thẳng chạy tới, thở hồng hộc mà nói: “Tề giáo sư, cuối cùng cũng tìm được ngài Tiểu Nguyệt Nguyệt nơi đó có chút chuyện, thỉnh ngài nhanh chóng đi qua "

Tề giáo sư dưới bước chân đình trệ: “Làm sao? Tiểu quái vật không được xử lý tốt sao?"

Vừa vặn một đạo tia chớp hung mãnh đánh xuống, ầm vang nện trên mặt đất làm ra một cái hố to sâu nửa thước, thanh âm ồn ào át tiếng Tề giáo sư. Cảnh Hạ lăng lăng nhìn hai người trước mặt, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi kia gấp đến độ mặt đỏ rần: “Kỳ… Kỳ thiếu giáo đã kết thúc ổn thỏa rồi, nhưng vừa lúc phát hiện trạng huống mới, tính toán mạo hiểm trực tiếp tiến hành thực nghiệm toàn thân Tiểu Nguyệt Nguyệt, mà Vương giáo sư lại ngăn trở hắn, hiện tại tất cả mọi người đều không dám động "

Lần này cuối cùng nghe được rõ ràng hơn, Cảnh Hạ kinh hô: “Kỳ… Kỳ thiếu giáo? "

Lông mày hoa râm của Tề giáo sư nhíu lại: “Tôi trước đó không phải đem quyền chỉ huy trực tiếp giao cho tiểu quái vật sao? Đã xảy ra chuyện gì, lão Vương còn muốn nhúng tay? Được, tôi trước đi theo cậu, việc tiểu quái vật nơi đó cậu nói kỹ càng tỉ mỉ cho tôi, rốt cuộc là…"

“Không cần hắn nói, để tôi trực tiếp nói cho ngài đi." Tiếng cười trêu chọc từ phía sau Cảnh Hạ vang lên, âm cuối hơi hơi cao lên, “Cũng không phải đại sự gì, nhưng ông đừng đề chậm trễ mang Kỷ thiếu giáo đi thăm chung quanh."

Cảnh Hạ quay đầu lại trừng lớn hai mắt, chỉ thấy dưới ánh mặt trời ấm áp óng ánh vàng, nam nhân cao gầy đoan chính mặc một kiện áo dài sạch sẽ trắng tinh, hai tay cắm trong túi áo, cà lơ phất phơ đi về phía bên này. Tay áo phải của hắn hơi phồng, trên cánh tay bọc một lớp băng gạc, còn có vết máu ẩn ẩn phiếm ra.

Nam nhân mặt mày tuấn tú, tầm mắt đảo qua mọi người đột nhiên dừng lại trên người Cảnh Hạ, sau đó chân mày cau lại, ý cười bên môi càng đậm vài phần.

Cảnh Hạ kinh tủng: “Đầu cậu còn kìa "

Kỳ Dương: “…"
Tác giả : Mạc Thần Hoan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại