Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 23: Khác thường
Thương thiếu hết sức nghe lời bỏ HE3 vào hòm, Dạ Húc và Mộc Bác nhẹ nhàng thở ra. HE3 quá mức hấp dẫn thây ma, bọn họ còn lo lắng không biết tiểu Dịch có bị mê hoặc hay không. Nếu tiểu Dịch muốn nó, bọn họ quả thật không thể ngăn cản được.
Cũng may, sự thật chứng minh nuôi nhà có khác a, nhìn xem, em trai tiểu Dịch cỡ nào sáng suốt bỏ cái thứ tà ác kia trở lại vào hòm.
Ném cho bạn thân một ánh mắt khen ngợi. Có thể dạy tiểu Dịch ngoan như vậy, không thể không tính công lao bạn thân a.
Dạ Húc trong lúc vui mừng không phát hiện, khi Thương Triệt bỏ HE3 vào hòm, một đạo ánh sáng bạc lóe lên sau đó lập tức biến mất.
Thương Triệt cong cong khóe mắt, Không Không thật là quá thông minh.
Tinh hạch hình thoi màu lam, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, Thương Triệt giống như hiến vật quý đưa cho Mộc Bác, Không Không trong đầu một trận quay cuồng — chủ nhân ngài rất phá sản a, tinh hạch cũng rất quan trọng với Không Không mà, Mộc Bác bây giờ căn bản không thể thăng cấp được, hắn cần thực chiến, thực chiến a.
Thương Triệt mới không thèm để ý đến Không Không đang phát bệnh tâm thần, có rất nhiều phương pháp nâng cao tinh thần lực, cậu lại thông thạo cái này. Tinh hạch hiện giờ hiển nhiên có tác dụng rất lớn với anh trai, thây ma đã tiến hóa đến trung giai cấp 3, anh trai càng phải tiến bộ hơn nữa, đương nhiên, Dạ Húc cũng không thể rớt lại.
Mộc Bác không chút ngoài ý muốn khi em trai đưa tinh hạch cho mình, em trai luôn rất ngoan, không phải sao?!
Nhưng… Mộc Bác xoa đầu Thương Triệt, ôn nhu nói: “Tiểu Dịch ngoan, trước mắt anh trai còn chưa cần, hiện giờ người cần là tiểu Dịch, thây ma trung giai cấp 3 cũng đã xuất hiện, nếu tiểu Dịch không thăng cấp sẽ rất nguy hiểm. Về phần tinh hạch, chờ tiểu Dịch thăng cấp còn sợ không có sao?"
Thây ma cắn nuốt lẫn nhau còn nghiêm trọng hơn. Mộc Bác không hy vọng em trai bảo bối nhà mình một ngày nào đó sẽ trở thành bữa tiệc lớn cho các thây ma.
Không nhìn thái độ kịch liệt của Không Không, nghe Mộc Bác nói thế Thương Triệt thay đổi quyết định, nghĩ anh trai là vì muốn tốt cho mình, Thương Triệt cảm thấy cả người đều ấm áp. Cười tủm tỉm gật đầu, tinh hạch mới như nguyện về tay Không Không.
Tinh hạch trong suốt thật đẹp a.
Không Không ôm tinh hạch quay vòng, chủ nhân thật là quá đáng, cũng may Mộc Bác tương đối biết săn sóc a.
Chia tài sản hoàn tất, nhìn một đám người hôn mê, Dạ Húc khó xử hỏi Mộc Bác và Thương Triệt: “Bọn họ làm thế nào đây?"
“Căn cứ không thể không có nghiên cứu viên, huống chi HE3 liên quan đến sự sống còn của toàn nhân loại. Chỉ cần Tống Triều nghe theo chúng ta, thu xếp cho nghiên cứu viên là không thành vấn đề. Về phần dị năng giả, để bọn họ tiếp tục hôn mê thêm một thời gian cũng tốt." Mộc Bác qua loa nói xong, Thương Triệt ngay lập tức thôi miên các dị năng giả.
Kỳ thật chính là khả năng khống chế tinh thần lực.
Tống Triều vẫn tưởng là hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhưng mà khi biết mình còn sống, hắn cảm thấy chết không chừng còn tốt hơn. monganhlau.wordpress.com
Hòm đã bị Dạ thiếu tướng ôm, Tống Triều biết tất cả đã bại lộ, bây giờ có nói gì cũng vô ích. Chỉ với cái thứ làm nguy hại đến căn cứ này đã đủ để cho mọi người phỉ nhổ hắn đến chết.
“Tôi luôn không đồng ý cách làm của Thẩm Nguyên, nhưng nếu lúc đó không ngăn cản được thì bây giờ tôi cũng phải gánh vác hậu quả. Làm nguy hại căn cứ tôi cảm thấy thật có lỗi, tôi sẽ cố gắng đền bù, hy vọng các vị đừng giận chó đánh mèo lên người nhà của tôi."
Tống Triều không phải không biết đưa HE3 ra ngoài căn cứ có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng chính như lời Mộc Bác, Tống Triều có lẽ không phải người tốt, thích quyền lợi. Tuy nhiên, hắn hết sức coi trọng an toàn căn cứ, mặc dù biết mình sẽ bị Thẩm Nguyên xem như vũ khí mà sử dụng, hắn cũng đồng ý. Bởi vì hắn muốn đích thân xác nhận Thẩm Nguyên đã đưa HE3 ra ngoài căn cứ.
“Có lẽ chúng tôi có biện pháp tốt hơn." Mộc Bác cười cười, lúc Tống Triều đang kinh ngạc, tầm mắt đối diện đôi mắt phiếm kim quang của Thương Triệt.
Thương Triệt lần đầu tiên sử dụng tinh thần lực khống chế một người tại tinh cầu này, có chút khó khăn, đặc biệt đối phương còn là một dị năng giả hệ niệm lực.
Khoảng ba mươi phút sau, Thương Triệt thu hồi tinh thần lực, đôi mắt tối sầm, có phần hơi mệt mỏi.
“Tiểu Dịch?" Mộc Bác lo lắng nhìn em trai nhà mình, Thương Triệt lắc đầu, tỏ vẻ cậu không sao.
Chỉ là lâu không sử dụng tinh thần lực khống chế, hơn nữa tinh thần lực mới chỉ khôi phục mấy phần. Nếu là trước kia, khống chế một người còn rất dễ dàng.
Tống Triều lung lay mấy cái, nhịn không được xoa đầu, chờ khôi phục thanh minh, liền cung kính nói với Mộc Bác đối diện: “Thiếu tướng yên tâm, tôi biết trở về nên làm như thế nào."
Mộc Bác “…"
Dạ Húc “…"
Đợi các dị năng giả lần lượt tỉnh lại, Tống Triều tiếp tục đưa nhóm nghiên cứu viên đến địa điểm đã định. Dạ Húc gấp gáp bắt lấy Thương Triệt. “Tiểu Dịch, xảy ra chuyện gì? Cậu rốt cuộc có khống chế được Tống Triều không?" Sao biểu hiện của hắn vẫn bình thường như vậy chứ?
Thương Triệt khinh bỉ nhìn Dạ Húc, sau đó lấy lòng Mộc Bác viết ‘Em sửa trí nhớ của hắn lại, bây giờ hắn chỉ nghe lời anh.’
Mộc Bác và Dạ Húc biến sắc, thứ này cũng có thể sửa?
Giống như nhìn thấu nghi vấn hai người, Thương Triệt không nhanh không chậm giải thích ‘Thật ra đây là một loại tinh thần ám chỉ, năng lực em hiện giờ không cao, chỉ có thể thực hiện với người tinh thần căng thẳng quá độ hoặc gần như sụp đổ. Tống Triều trước đó đã bị thây ma dọa mất mật, tinh thần yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích. Nếu đổi lại là anh hay Dạ Húc, lấy năng lực hiện tại của em không thể nào khống chế.’
Thương Triệt nói thật, nếu là thời kì toàn thịnh trước kia, có lẽ cậu còn có thể khống chế Mộc Bác và Dạ Húc.(Dung:em thật supper mến mà)
May là Thương Triệt giải thích rõ ràng, trong lời nói còn có các loại bất mãn đối với năng lực hiện giờ, nhưng cũng ngăn không được Mộc Bác và Dạ Húc trong lòng khiếp sợ. Năng lực của tiểu Dịch rốt cuộc có bao nhiêu nghịch thiên đây a?! monganhlau.wordpress.com
Khiếp sợ qua đi, Mộc Bác liền bình thường trở lại, tuyệt không lo lắng năng lực thừa nhận của bạn thân, cổ vũ nói. “Em của anh thật giỏi, anh vui lắm."
Được khen, Thương Triệt tự nhiên như trẻ con cười híp mắt.
Dạ Húc lặng lẽ ngồi vào ghế lái, tình cảnh huynh hữu đệ cung ấm áp này đã muốn làm người ta phải mù mắt. Muốn chơi trò ôn nhu lãng mạn, cũng được, nhưng xin nhớ kỹ chúng ta có ba người đi a!!!
Luôn bị hoa lệ bỏ qua, Dạ Húc nghĩ, người qua đường giáp cũng tổn thương không chịu nổi luôn rồi!
Ba người quay lại căn cứ, tắm rửa xong liền ngủ.
Cảm nhận hô hấp của người bên cạnh bắt đầu đều đều, Thương Triệt mở mắt, đôi mắt trong suốt không hề buồn ngủ.
Động tác thuần thục làm anh trai rơi vào ‘ngủ say’, Thương Triệt mở cửa sổ, nhảy mấy cái liền ra khỏi căn cứ.
Dùng âm thanh đặc biệt kêu gọi Mông Á, nhưng vẫn như trước không có kết quả. Thương Triệt nhíu mày, Mông Á sẽ không xui xẻo trở thành cơm trong bụng người khác đi?
Theo lý thuyết, tiểu thây ma Mông Á thông minh như vậy, đạo lý đánh không lại bỏ chạy không thể không biết, trốn tránh mấy thây ma cao cấp hoàn toàn không thành vấn đề. Huống chi nó là thây ma hệ niệm lực, cấp bậc lại không cao, hẳn là sẽ không khiến thây ma cao cấp chú ý mới đúng.
Không biết tại sao, Thương Triệt lúc nào cũng cảm thấy, Mông Á đã xảy ra chuyện.
…
‘Không Không, nghiên cứu HE3 thế nào rồi?’ Thương Triệt rất rõ ràng lòng hiếu kỳ khác hẳn với người bình thường của siêu não nhà mình.
“Ừm, còn đang nghiên cứu, chủ nhân, ta phát hiện trong HE3 có hai loại khoáng vật mà văn minh cao cấp mới có.’
‘Hai loại nào?’
‘Viêm đỏ và đan phàm, hai thứ này có độ cứng cực cao, ngoài văn minh cao cấp không tinh cầu nào có thể tinh luyện nó thành chất lỏng. Mà trong HE3 rất tinh khiết, nồng độ cao, chỉ bằng văn minh cấp 2 không thể làm được.’ Mỗi văn minh phát triển khác nhau, giống như ở địa cầu, có thể đến mặt trăng là cảm thấy cỡ nào vinh quang. Nhưng ở Tinh Tế đế quốc, qua lại giữa những tinh cầu là chuyện rất bình thường, bất quá là vì ngăn cản văn minh cao xâm phạm văn minh thấp, trước khi bước vào một cấp văn minh phải trải qua xét duyệt nghiêm khắc. Đương nhiên, không giống chủ nhân chẳng hiểu ra sao xuyên qua trọng sinh. Hơn nữa, e rằng cũng không có quy luật nào có thể quản loại chuyện xuyên qua này đi!
Chuyện Không Không phát hiện quả thật không tầm thường, Thương Triệt mơ hồ cảm thấy, chuyện này có thể có liên quan đến việc tiểu thây ma biến mất hay không?
…
Tìm kiếm một lúc lâu vẫn không có kết quả, Thương Triệt đành phải hậm hực trở lại căn cứ. Buồn bực không thể ngủ, cậu lấy khối tinh hạch màu lam kia ra, nếu không ngủ được vậy thì nâng cao tinh thần lực thôi.
Tinh hạch trung giai cấp 3 có năng lượng khổng lồ, chuyển hoán năng lượng tinh hạch thành tinh thần lực, Thương Triệt cả người tản mát ra một loại cảm giác thoải mái, tuy thây ma không cảm xúc, nhưng Mộc Bác vẫn có thể cảm nhận được.
Vừa mở mắt liền thấy em trai nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh, Mộc Bác lập tức không còn buồn ngủ, biết em trai nhà mình đang hấp thu năng lượng tinh hạch. Mộc Bác ngoài mở mắt thì không dám có bất cứ cử động nào khác, sợ quấy rầy Thương Triệt. Cứ như vậy nhìn, hắn thế nhưng bất tri bất giác phát hiện, em trai dường như thay đổi rất nhiều.
Khi ngủ Thương Triệt sẽ tháo mặt nạ xuống, Mộc Bác luôn biết tuy tính cách bọn họ không giống nhau nhưng mặt mũi lại rất giống. Bất quá bây giờ, nhìn Thương Triệt yên tĩnh, cũng không biết giống mình bao nhiêu. Em trai mặc dù sắc mặt xanh trắng, không chút cảm xúc, Mộc Bác như cũ cảm thấy em trai như vậy rất an tĩnh, rất yên bình, và cứ lẳng lặng như vậy nhìn cậu cũng là một loại hạnh phúc to lớn…
Tiểu Dịch ngũ quan giống mẹ, tinh tế, xinh đẹp, làn da trắng nõn bị xanh trắng thay thế, đôi mắt Mộc Bác tối sầm, lần thứ hai hối hận lúc trước không bảo vệ tốt em trai. monganhlau.wordpress.com
Hai hàng mi thật dài khép lại, khiến người ta nhịn không được phỏng đoán sau khi mở ra bên trong sẽ như thế nào. Mộc Bác cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, cho dù nhìn tiểu Dịch mãi cũng sẽ không cảm thấy chán.
Rất nhiều người hâm mộ song sinh, họ cho rằng cảm ứng kỳ diệu giữa song sinh khiến họ cảm thấy có một người chia sẻ cuộc sống với họ, có một người gần gũi với họ. Nhưng họ lại quên, giữa song sinh cũng sẽ có trách nhiệm, nhất là người giữ vai trò làm anh làm chị, bao giờ cũng vất vả hơn!
Cũng may, sự thật chứng minh nuôi nhà có khác a, nhìn xem, em trai tiểu Dịch cỡ nào sáng suốt bỏ cái thứ tà ác kia trở lại vào hòm.
Ném cho bạn thân một ánh mắt khen ngợi. Có thể dạy tiểu Dịch ngoan như vậy, không thể không tính công lao bạn thân a.
Dạ Húc trong lúc vui mừng không phát hiện, khi Thương Triệt bỏ HE3 vào hòm, một đạo ánh sáng bạc lóe lên sau đó lập tức biến mất.
Thương Triệt cong cong khóe mắt, Không Không thật là quá thông minh.
Tinh hạch hình thoi màu lam, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, Thương Triệt giống như hiến vật quý đưa cho Mộc Bác, Không Không trong đầu một trận quay cuồng — chủ nhân ngài rất phá sản a, tinh hạch cũng rất quan trọng với Không Không mà, Mộc Bác bây giờ căn bản không thể thăng cấp được, hắn cần thực chiến, thực chiến a.
Thương Triệt mới không thèm để ý đến Không Không đang phát bệnh tâm thần, có rất nhiều phương pháp nâng cao tinh thần lực, cậu lại thông thạo cái này. Tinh hạch hiện giờ hiển nhiên có tác dụng rất lớn với anh trai, thây ma đã tiến hóa đến trung giai cấp 3, anh trai càng phải tiến bộ hơn nữa, đương nhiên, Dạ Húc cũng không thể rớt lại.
Mộc Bác không chút ngoài ý muốn khi em trai đưa tinh hạch cho mình, em trai luôn rất ngoan, không phải sao?!
Nhưng… Mộc Bác xoa đầu Thương Triệt, ôn nhu nói: “Tiểu Dịch ngoan, trước mắt anh trai còn chưa cần, hiện giờ người cần là tiểu Dịch, thây ma trung giai cấp 3 cũng đã xuất hiện, nếu tiểu Dịch không thăng cấp sẽ rất nguy hiểm. Về phần tinh hạch, chờ tiểu Dịch thăng cấp còn sợ không có sao?"
Thây ma cắn nuốt lẫn nhau còn nghiêm trọng hơn. Mộc Bác không hy vọng em trai bảo bối nhà mình một ngày nào đó sẽ trở thành bữa tiệc lớn cho các thây ma.
Không nhìn thái độ kịch liệt của Không Không, nghe Mộc Bác nói thế Thương Triệt thay đổi quyết định, nghĩ anh trai là vì muốn tốt cho mình, Thương Triệt cảm thấy cả người đều ấm áp. Cười tủm tỉm gật đầu, tinh hạch mới như nguyện về tay Không Không.
Tinh hạch trong suốt thật đẹp a.
Không Không ôm tinh hạch quay vòng, chủ nhân thật là quá đáng, cũng may Mộc Bác tương đối biết săn sóc a.
Chia tài sản hoàn tất, nhìn một đám người hôn mê, Dạ Húc khó xử hỏi Mộc Bác và Thương Triệt: “Bọn họ làm thế nào đây?"
“Căn cứ không thể không có nghiên cứu viên, huống chi HE3 liên quan đến sự sống còn của toàn nhân loại. Chỉ cần Tống Triều nghe theo chúng ta, thu xếp cho nghiên cứu viên là không thành vấn đề. Về phần dị năng giả, để bọn họ tiếp tục hôn mê thêm một thời gian cũng tốt." Mộc Bác qua loa nói xong, Thương Triệt ngay lập tức thôi miên các dị năng giả.
Kỳ thật chính là khả năng khống chế tinh thần lực.
Tống Triều vẫn tưởng là hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhưng mà khi biết mình còn sống, hắn cảm thấy chết không chừng còn tốt hơn. monganhlau.wordpress.com
Hòm đã bị Dạ thiếu tướng ôm, Tống Triều biết tất cả đã bại lộ, bây giờ có nói gì cũng vô ích. Chỉ với cái thứ làm nguy hại đến căn cứ này đã đủ để cho mọi người phỉ nhổ hắn đến chết.
“Tôi luôn không đồng ý cách làm của Thẩm Nguyên, nhưng nếu lúc đó không ngăn cản được thì bây giờ tôi cũng phải gánh vác hậu quả. Làm nguy hại căn cứ tôi cảm thấy thật có lỗi, tôi sẽ cố gắng đền bù, hy vọng các vị đừng giận chó đánh mèo lên người nhà của tôi."
Tống Triều không phải không biết đưa HE3 ra ngoài căn cứ có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng chính như lời Mộc Bác, Tống Triều có lẽ không phải người tốt, thích quyền lợi. Tuy nhiên, hắn hết sức coi trọng an toàn căn cứ, mặc dù biết mình sẽ bị Thẩm Nguyên xem như vũ khí mà sử dụng, hắn cũng đồng ý. Bởi vì hắn muốn đích thân xác nhận Thẩm Nguyên đã đưa HE3 ra ngoài căn cứ.
“Có lẽ chúng tôi có biện pháp tốt hơn." Mộc Bác cười cười, lúc Tống Triều đang kinh ngạc, tầm mắt đối diện đôi mắt phiếm kim quang của Thương Triệt.
Thương Triệt lần đầu tiên sử dụng tinh thần lực khống chế một người tại tinh cầu này, có chút khó khăn, đặc biệt đối phương còn là một dị năng giả hệ niệm lực.
Khoảng ba mươi phút sau, Thương Triệt thu hồi tinh thần lực, đôi mắt tối sầm, có phần hơi mệt mỏi.
“Tiểu Dịch?" Mộc Bác lo lắng nhìn em trai nhà mình, Thương Triệt lắc đầu, tỏ vẻ cậu không sao.
Chỉ là lâu không sử dụng tinh thần lực khống chế, hơn nữa tinh thần lực mới chỉ khôi phục mấy phần. Nếu là trước kia, khống chế một người còn rất dễ dàng.
Tống Triều lung lay mấy cái, nhịn không được xoa đầu, chờ khôi phục thanh minh, liền cung kính nói với Mộc Bác đối diện: “Thiếu tướng yên tâm, tôi biết trở về nên làm như thế nào."
Mộc Bác “…"
Dạ Húc “…"
Đợi các dị năng giả lần lượt tỉnh lại, Tống Triều tiếp tục đưa nhóm nghiên cứu viên đến địa điểm đã định. Dạ Húc gấp gáp bắt lấy Thương Triệt. “Tiểu Dịch, xảy ra chuyện gì? Cậu rốt cuộc có khống chế được Tống Triều không?" Sao biểu hiện của hắn vẫn bình thường như vậy chứ?
Thương Triệt khinh bỉ nhìn Dạ Húc, sau đó lấy lòng Mộc Bác viết ‘Em sửa trí nhớ của hắn lại, bây giờ hắn chỉ nghe lời anh.’
Mộc Bác và Dạ Húc biến sắc, thứ này cũng có thể sửa?
Giống như nhìn thấu nghi vấn hai người, Thương Triệt không nhanh không chậm giải thích ‘Thật ra đây là một loại tinh thần ám chỉ, năng lực em hiện giờ không cao, chỉ có thể thực hiện với người tinh thần căng thẳng quá độ hoặc gần như sụp đổ. Tống Triều trước đó đã bị thây ma dọa mất mật, tinh thần yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích. Nếu đổi lại là anh hay Dạ Húc, lấy năng lực hiện tại của em không thể nào khống chế.’
Thương Triệt nói thật, nếu là thời kì toàn thịnh trước kia, có lẽ cậu còn có thể khống chế Mộc Bác và Dạ Húc.(Dung:em thật supper mến mà)
May là Thương Triệt giải thích rõ ràng, trong lời nói còn có các loại bất mãn đối với năng lực hiện giờ, nhưng cũng ngăn không được Mộc Bác và Dạ Húc trong lòng khiếp sợ. Năng lực của tiểu Dịch rốt cuộc có bao nhiêu nghịch thiên đây a?! monganhlau.wordpress.com
Khiếp sợ qua đi, Mộc Bác liền bình thường trở lại, tuyệt không lo lắng năng lực thừa nhận của bạn thân, cổ vũ nói. “Em của anh thật giỏi, anh vui lắm."
Được khen, Thương Triệt tự nhiên như trẻ con cười híp mắt.
Dạ Húc lặng lẽ ngồi vào ghế lái, tình cảnh huynh hữu đệ cung ấm áp này đã muốn làm người ta phải mù mắt. Muốn chơi trò ôn nhu lãng mạn, cũng được, nhưng xin nhớ kỹ chúng ta có ba người đi a!!!
Luôn bị hoa lệ bỏ qua, Dạ Húc nghĩ, người qua đường giáp cũng tổn thương không chịu nổi luôn rồi!
Ba người quay lại căn cứ, tắm rửa xong liền ngủ.
Cảm nhận hô hấp của người bên cạnh bắt đầu đều đều, Thương Triệt mở mắt, đôi mắt trong suốt không hề buồn ngủ.
Động tác thuần thục làm anh trai rơi vào ‘ngủ say’, Thương Triệt mở cửa sổ, nhảy mấy cái liền ra khỏi căn cứ.
Dùng âm thanh đặc biệt kêu gọi Mông Á, nhưng vẫn như trước không có kết quả. Thương Triệt nhíu mày, Mông Á sẽ không xui xẻo trở thành cơm trong bụng người khác đi?
Theo lý thuyết, tiểu thây ma Mông Á thông minh như vậy, đạo lý đánh không lại bỏ chạy không thể không biết, trốn tránh mấy thây ma cao cấp hoàn toàn không thành vấn đề. Huống chi nó là thây ma hệ niệm lực, cấp bậc lại không cao, hẳn là sẽ không khiến thây ma cao cấp chú ý mới đúng.
Không biết tại sao, Thương Triệt lúc nào cũng cảm thấy, Mông Á đã xảy ra chuyện.
…
‘Không Không, nghiên cứu HE3 thế nào rồi?’ Thương Triệt rất rõ ràng lòng hiếu kỳ khác hẳn với người bình thường của siêu não nhà mình.
“Ừm, còn đang nghiên cứu, chủ nhân, ta phát hiện trong HE3 có hai loại khoáng vật mà văn minh cao cấp mới có.’
‘Hai loại nào?’
‘Viêm đỏ và đan phàm, hai thứ này có độ cứng cực cao, ngoài văn minh cao cấp không tinh cầu nào có thể tinh luyện nó thành chất lỏng. Mà trong HE3 rất tinh khiết, nồng độ cao, chỉ bằng văn minh cấp 2 không thể làm được.’ Mỗi văn minh phát triển khác nhau, giống như ở địa cầu, có thể đến mặt trăng là cảm thấy cỡ nào vinh quang. Nhưng ở Tinh Tế đế quốc, qua lại giữa những tinh cầu là chuyện rất bình thường, bất quá là vì ngăn cản văn minh cao xâm phạm văn minh thấp, trước khi bước vào một cấp văn minh phải trải qua xét duyệt nghiêm khắc. Đương nhiên, không giống chủ nhân chẳng hiểu ra sao xuyên qua trọng sinh. Hơn nữa, e rằng cũng không có quy luật nào có thể quản loại chuyện xuyên qua này đi!
Chuyện Không Không phát hiện quả thật không tầm thường, Thương Triệt mơ hồ cảm thấy, chuyện này có thể có liên quan đến việc tiểu thây ma biến mất hay không?
…
Tìm kiếm một lúc lâu vẫn không có kết quả, Thương Triệt đành phải hậm hực trở lại căn cứ. Buồn bực không thể ngủ, cậu lấy khối tinh hạch màu lam kia ra, nếu không ngủ được vậy thì nâng cao tinh thần lực thôi.
Tinh hạch trung giai cấp 3 có năng lượng khổng lồ, chuyển hoán năng lượng tinh hạch thành tinh thần lực, Thương Triệt cả người tản mát ra một loại cảm giác thoải mái, tuy thây ma không cảm xúc, nhưng Mộc Bác vẫn có thể cảm nhận được.
Vừa mở mắt liền thấy em trai nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh, Mộc Bác lập tức không còn buồn ngủ, biết em trai nhà mình đang hấp thu năng lượng tinh hạch. Mộc Bác ngoài mở mắt thì không dám có bất cứ cử động nào khác, sợ quấy rầy Thương Triệt. Cứ như vậy nhìn, hắn thế nhưng bất tri bất giác phát hiện, em trai dường như thay đổi rất nhiều.
Khi ngủ Thương Triệt sẽ tháo mặt nạ xuống, Mộc Bác luôn biết tuy tính cách bọn họ không giống nhau nhưng mặt mũi lại rất giống. Bất quá bây giờ, nhìn Thương Triệt yên tĩnh, cũng không biết giống mình bao nhiêu. Em trai mặc dù sắc mặt xanh trắng, không chút cảm xúc, Mộc Bác như cũ cảm thấy em trai như vậy rất an tĩnh, rất yên bình, và cứ lẳng lặng như vậy nhìn cậu cũng là một loại hạnh phúc to lớn…
Tiểu Dịch ngũ quan giống mẹ, tinh tế, xinh đẹp, làn da trắng nõn bị xanh trắng thay thế, đôi mắt Mộc Bác tối sầm, lần thứ hai hối hận lúc trước không bảo vệ tốt em trai. monganhlau.wordpress.com
Hai hàng mi thật dài khép lại, khiến người ta nhịn không được phỏng đoán sau khi mở ra bên trong sẽ như thế nào. Mộc Bác cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, cho dù nhìn tiểu Dịch mãi cũng sẽ không cảm thấy chán.
Rất nhiều người hâm mộ song sinh, họ cho rằng cảm ứng kỳ diệu giữa song sinh khiến họ cảm thấy có một người chia sẻ cuộc sống với họ, có một người gần gũi với họ. Nhưng họ lại quên, giữa song sinh cũng sẽ có trách nhiệm, nhất là người giữ vai trò làm anh làm chị, bao giờ cũng vất vả hơn!
Tác giả :
Snowdrop