Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 79: (Ngoại truyện quân): Thiếu nữ bí ẩn

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 79: (Ngoại truyện quân): Thiếu nữ bí ẩn



Mọi việc đều có nhân quả, kiếp trước gieo 'nhân', kiếp này kết thành 'quả' .

Giữa thanh âm khóc lóc nỉ non, thiếu nữ chậm rãi mở mắt, cùng với sự vật trước mắt dần dần rõ ràng, bí mật phủ đầy bụi ẩn sâu trong ký ức cũng trồi lên mặt nước từng chút từng chút một.

Tiểu Thần. . .

Cô cố gắng trở mình, đúng lúc thấy được bên cạnh có một bánh bao trắng trắng tròn tròn đang khóc lóc om sòm, trong đôi mắt lạnh nhạt thoáng lướt qua một tia sáng.

Tiểu Thần. . .

Bánh bao này là đệ đệ sinh đôi của cô —— An Thần —— là người ‘nhân quả’ mà cô đã quanh quẩn trong nhân gian hơn 300 năm để tìm kiếm.

"Tiểu Thần ngoan ~ nhìn xem tỷ tỷ của con nghe lời chưa kìa, đừng khóc đừng khóc nha."

Thiếu nữ được đặt tên là An Tâm mở to hai mắt nhìn Thần tiểu bánh bao, khóe miệng chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười hài lòng.

Rốt cuộc ta cũng tìm thấy ngươi rồi, không ngờ đi một vòng ngươi vẫn về tới Dịch gia. . .

Tiểu Thần, là tên trong kiếp này của ngươi sao?

Chờ đến khi người ngoài đi rồi, thiếu nữ yên lặng dời đến bên người Thần tiểu bánh bao, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhũn đầy thịt kia, cũng không biết có phải trong lúc ngủ mơ An Thần cảm giác được gì đó hay không, đột nhiên cậu nắm lấy ngón tay của thiếu nữ, cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm, thổi lên một cái bong bóng thật to.

Truy tìm, bảo vệ, sau đó giải quyết xong phần nhân quả này. Đây là ý nghĩa tồn tại của thiếu nữ, cô thận trọng vận chuyển một phần chân nguyên của mình vào đầu Thần tiểu bánh bao, để phòng khi cần đến. Không nghĩ tới, rất nhanh phần chuẩn bị này liền có đất dụng võ.

An Tâm ngã bệnh, bệnh rất đột nhiên, thế tới rào rạt, trận bệnh này kéo dài hơn một tháng, cuối cùng khiến cho cô chết non. Bởi vì chưa có ghi vào gia phả, thậm chí còn chưa kịp tổ chức tiệc mừng mà đứa bé này đã qua đời, cho nên những người trẻ tuổi đồng lứa, thậm chí đến cả chính An Thần cũng chưa bao giờ biết, vốn dĩ cậu còn một tỷ tỷ song bào thai.

Lúc thiếu nữ tỉnh lại một lần nữa thì cô đã ở trong đầu của An Thần, lúc này An Thần đã trưởng thành thành một bé con phấn điêu ngọc mài 6 tuổi. Cậu còn có một đại ca, một đại ca với khí thế thập phần cường hãn.

Nhưng mọi ánh mắt của thiếu nữ đều tập trung ở trên người An Thần. Nhìn cậu lớn lên từng chút một, từ một cái bánh bao ú nu lớn lên thành một mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, từ ngây thơ vô tri trở nên học phú ngũ xa, cảm nhận được hạnh phúc, tuổi trẻ, sức sống và trương dương của cậu. Thiếu nữ cũng không chủ động can thiệp bất kỳ chuyện gì, cô giống như một người đứng xem, một người đứng xem nghiêm túc đến không gì sánh được.

Thẳng đến khi mạt thế ập tới, nhân loại dị biến. . .

An Thần đã chết! Cậu thực sự đã chết, chết dưới miệng của tang thi.

Rốt cục thiếu nữ cũng cảm nhận được một tia ràng buộc cuối cùng trên người đã biến mất, thiên cơ xuất hiện!

Kiếp trước, bởi vì thiên đạo mà cô đã hại chết An Thần, đời này, cô phải can thiệp vào thiên đạo một lần, cứu An Thần trở về.

Thiếu nữ lập tức thi pháp, tạm giữ lấy hồn phách muốn bay ra của An Thần, mạnh mẽ áp chế vào trong chiếc vòng cổ trước ngực An Thần, vào rất lâu trước đây thiếu nữ đã phát hiện ra điểm đặc biệt trong chiếc vòng cổ gia truyền của Dịch gia này, linh khí dồi dào vừa nhìn liền biết không phải là phàm vật. Thiếu nữ quấn linh khí lại thành kén tằm, thận trọng bao bọc lấy hồn phách đang tản mát ra, yên lặng chờ đợi thời cơ xoay chuyển chẳng biết sẽ tới khi nào.

Vốn dĩ thanh bảo kiếm bên trong vòng cổ vẫn bị vây trong giấc ngủ say không có thức tỉnh, mà không gian trong vòng cổ vẫn đang nằm im ở bên trong, nhưng không ngờ đến thiếu nữ này lại sử dụng vòng cổ ngoài ý muốn.

Nó chỉ trở thành một vật tưởng niệm đơn thuần của Dịch Hạo Thiên.

Thiếu nữ đợi ở trong ngọc, bảo vệ linh hồn của An Thần, yên lặng nhìn ra Dịch Hạo Thiên thống khổ ở bên ngoài, cũng giống như trước đây cô từng quan sát An Thần, cảm nhận được sự bi thương, nghẹn ngào không tiếng động cùng với hắc ám và vặn vẹo ẩn nấp ở sâu bên trong đang lan tràn vô hạn của Dịch Hạo Thiên.

Nhưng cô vẫn chỉ là một người đứng xem, điều mà cô để ý tới chỉ có Tiểu Thần mà thôi.

Thẳng đến một ngày nào đó, thiếu nữ giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, cô mơ mơ hồ hồ nhận ra một mùi vị quen thuộc, cảm giác kia, có một tia khí tức của người Dịch gia, trong đó còn có một tia khí đạo cấp bách mang hàm nghĩa nghịch thiên. Thiếu nữ quyết định thật nhanh, lập tức ôm lấy linh hồn của An Thần chạy trốn, đuổi theo hướng đi của khí tức kia.

Trong bóng tối, dưới cảnh tượng hoang tàn đổ nát, thiếu nữ nhìn thấy Lâm Tử Hiên mặt mày dữ tợn, mưu đồ lợi dụng cây hạch đào tiên nghịch thiên cải mệnh. Thiếu nữ cũng không biết làm sao mà cái người tên Lâm Tử Hiên này lại biết được bí mật của cây tiên, nhưng bởi vì đã từng bị tổ tiên của Dịch gia làm phép nên thiếu nữ có thể mẫn cảm cảm nhận được mối liên hệ sâu xa giữa cây tiên và Dịch gia.

Cô mang theo linh hồn của An Thần cẩn thận tiếp cận, khí đạo nghịch thiên là thiên đạo bất dung, nhưng đây là cơ hội chuyển đổi duy nhất của cô, cũng là cơ hội duy nhất của An Thần. Cô cảm giác được linh khí phong phú bên trong cây tiên đủ để giúp An Thần trọng tố thân thể lại một lần nữa.

Lâm Tử Hiên mặt mày dữ tợn đang cãi vã gì đó với một vị lão giả, sau đó giữa bọn họ xảy ra tranh đấu, hạch đào rơi vào trong trận pháp, Lâm Tử Hiên nở nụ cười điên cuồng, trận pháp mở ra giữa một biển máu.

"Tôi muốn trở lại quá khứ, tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa, tôi muốn nghịch thiên cải mệnh. . ." Thanh âm điên cuồng của Lâm Tử Hiên biến mất giữa biển máu. Thiếu nữ cũng không thèm để ý đến sự ngây thơ tức cười của nhân loại kia, muốn trở lại quá khứ, nghịch thiên cải mệnh, chuyện này há có đơn giản như vậy sao.

Trong đường hầm thời gian không ngừng trôi đi, linh hồn là vật chất dễ bị hao mòn nhất, thiếu nữ đã phải hao tốn một lượng lớn tu vi mới miễn cưỡng bảo vệ được cho linh hồn đang ngủ say của An Thần không bị ăn mòn, an toàn ra khỏi đường hầm thời gian, về phần cái người tên Lâm Tử Hiên kia, từ lâu linh hồn đã tán loạn ở trong đường hầm, thứ y để lại chỉ có một đoạn ký ức mười năm về mạt thế.

Đối với một hồn phách mà nói sẽ không có khái niệm về thời gian, thiếu nữ đã tiêu hao một lượng lớn tu vi, cô cũng không biết phải làm sao mới có thể mở cây tiên ra để trợ giúp cho An Thần, sau khi quyết định liền an bài cho hồn phách của An Thần ở tạm tại trong cơ thể của Lâm Tử Hiên trước, trong cây tiên đã được phong ấn, cũng may vốn dĩ cây tiên đã nhận thức Dịch gia làm chủ, tuy rằng huyết thống của thân thể này không đúng, nhưng linh hồn lại không thành vấn đề, miễn cưỡng cũng được tiếp nhận rồi.

Tá thi hoàn hồn vốn là chuyện nghịch ý trời, linh hồn và thân thể lại không hoàn toàn phù hợp, nếu không phải cây tiên bắt nguồn từ Dịch gia cùng với cô cưỡng chế để linh hồn của An Thần lại, sợ rằng An Thần khó thoát khỏi kết cục hồn phi phách tán như tên Lâm Tử Hiên kia rồi.

Thế nhưng ngay cả như vậy thì sau khi An Thần gặp phải nguy cơ lần thứ hai, bởi vì bị thương nặng nên linh hồn và thân thể đều rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, thẳng đến khi cậu trọng tố lại thân thể của mình, loại tình huống này mới hoàn toàn biến mất.

"Tại sao?" Dịch Hạo Thiên đã từng hỏi cô như vậy, tại sao lại phải hỗ trợ đến nông nỗi này.

Thiếu nữ yếu ớt thở dài, kiếp trước kiếp này, chỉ có ta cô độc canh gác, chờ đợi chờ đợi từng chút một, không biết đến tương lai mai sau.

"Bởi vì nhân quả. . ." Nhân kiếp trước, quả kiếp này, dù là ai cũng không tránh thoát được.

Dịch gia là hậu đại của tiên nhân thượng cổ, có truyền thừa ngàn năm đã được chôn sâu ở trong xương thịt, nhưng vẫn không ngăn cản được nó tản mát ra mùi hương quen thuộc, cũng chính là khi đó cô đã bị hấp dẫn.

Cực kỳ lâu trước đây, cô vẫn chỉ là gốc hoa dạ lan mọc cạnh phiến đá, lay động theo gió, tùy mưa tưới ướt, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, chịu đựng gian khổ của thiên nhiên, nhưng không ngờ được tiên nhân tinh mắt để ý tới, thoáng cái liền mở linh trí.

Cô có tư tưởng, có cảm giác, truyền thừa tiên thiên đã khiến cho cô biết được mức độ quan trọng của việc tu luyện, thế là cô hao tốn trăm năm, ngày đêm khổ tu, rốt cục cũng có thể hóa thành hình người, tuy rằng trên đầu vẫn còn mang theo vài lá cây, nhưng lại không ngăn cản được khát vọng đi ra ngoài của cô nữa.

Cô ở sâu trong núi, nơi đó có linh khí dồi dào, cũng tránh cho cô thoát khỏi nguy cơ bị loài người phát hiện, cô ôm tâm tình vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ, chậm rãi đi ra khỏi núi, nhưng cuối cùng vẫn không dám bước ra một bước kia, ngay tại lúc này đã có một đứa nhỏ xuất hiện.

Một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài đáng yêu xuất hiện trên ngọn núi, hình như cậu nghịch ngợm tự trộm chạy tới đây, hoặc là để trốn tránh người nào đó. Mấy ngày kế tiếp cô đều trốn ở phía sau cây len lén quan sát nhân loại này, đó chính là nhân loại đầu tiên cô gặp gỡ sau khi hóa thành hình người.

Tiểu hài tử và tiểu hài tử rất dễ trở thành bạn bè của nhau, cho dù có bất đồng chủng tộc cũng là như vậy, quan hệ của bọn họ rất tốt, gần như không có gì giấu diếm nhau cả, cô biết tiểu nam hài là con trưởng của Dịch gia, mà tiểu nam hài cũng biết cô không thể rời khỏi ngọn núi này.

Hoa dạ lan nho nhỏ cho rằng phần hữu nghị này sẽ kéo dài cực lâu, thế nhưng chuyện ngoài ý muốn lại tới đột nhiên như thế. Trong lúc vô tình cô đã ăn nhầm tinh hạch trong cơ thể ma hạch, trong tinh hạch chứa khí tức cuồng bạo, bức bách cô lập tức thăng cấp, nhưng đây rõ ràng là thăng cấp vi phạm thiên đạo, phải nghênh đón sấm sét thiên kiếp. Nhưng không ngờ tới, vào ngày cô thăng cấp tiểu nam hài con trưởng của Dịch gia lại vào núi sâu tìm cô chơi đùa, chết dưới thiên kiếp của cô.

Cô ngồi bên cạnh thi thể của nam hài hết ngày này qua ngày nọ, thẳng đến khi những người khác phát hiện ra cậu, mang cậu đi, hoa dạ lan nhỏ biết, đây cũng là 'nhân' cô gieo ở kiếp này, nếu như không đi kết 'quả' này, cả đời này của cô đều sẽ bị vây bên trong ‘nhân’.

Không phải do ta hại hắn, nhưng hắn lại chết vì ta.

Thiếu nữ trở về núi sâu chữa trị nguyên thần, chữa một lần này cũng đã qua trăm năm, men theo khí tức quen thuộc thiếu nữ lựa chọn luân hồi chuyển thế, trở thành song sinh với nam hài. Long phượng song bào thai vốn mang ngụ ý cát tường, thế nhưng Dịch gia đã định trước sẽ không có con gái, cô chỉ vừa mới sinh ra chưa đến một tháng, không hiểu tại sao đã chết non.

Ngoại trừ người đồng lứa ra cũng không có ai biết, kỳ thực An Thần có một tỷ tỷ song bào thai, sở dĩ từ nhỏ ba mẹ đã không thể ở lại bên cạnh cậu, chiếu cố cậu cũng là bởi vì mẹ vốn rất chờ mong con gái lại đột nhiên mất con, tâm tình trở nên đau thương, trong lúc vô ý đã bỏ quên chuyện chăm sóc cho An Thần lúc nhỏ.

Thế nhưng, thiếu nữ cũng không có rời đi như vậy, cô vẫn cẩn cẩn thận thận ở trong đầu của An Thần, bảo vệ cho cậu bé năm xưa.

Nhân quả không thể nghịch, nếu cô đã từng trồng phần 'nhân' này thì nhất định phải cố gắng hoàn thành phần 'quả', bảo vệ An Thần, để cho cậu có thể trộm thiên cơ, vượt qua đại kiếp nạn của đời này, cô cũng liền công thành danh toại, có thể an tâm rời đi được rồi.

Ai mà biết được, một lần chờ đợi chính là hai đời hai kiếp!

Sẽ không ai cảm nhận được cảm giác tịch mịch, cô đơn, hi vọng, bảo vệ lúc chờ đợi thiên cơ trong đêm dài dằng dặc là như thế nào, mặc dù không thể kể ra những ký ức này với ai, thế nhưng, phần yên lặng canh gác đã từng có này vẫn sẽ được cô nhớ kỹ ở trong lòng, thẳng đến rất lâu rất lâu sau này. . 
Tác giả : Đoạn Tội Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại