Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 73

Đường Khả nắm chặt bàn tay đang cầm ống nghiệm của Tề Duyệt, vươn đầu lưỡi liếm duyện ngón tay thon dài của đối phương, thanh âm khàn khàn hỏi: “Đây là cái gì?"

Tề Duyệt thân mình run lên thiếu chút nữa làm rớt đồ vật trong tay, “Mau nghiêm túc cho tôi." Đem đầu Đường Khả đẩy ra, “Tôi đi theo Liễu Nguyệt, gặp một người, gọi…" Đầu óc cậu nhất thời nghĩ không ra nam nhân kia gọi là gì, “Đúng rồi, là Hứa bác sĩ."

“A? Hứa bác sĩ?" Ánh mắt Đường Khả khôi phục thanh minh.

“Đúng vậy, tên Hứa bác sĩ kia đưa cho Liễu Nguyệt, nói cái gì mà giai đoạn nghiên cứu cuối cùng, đây là hàng mẫu. Còn nói mọi việc đều chiếu kế hoạch mà làm." Tề Duyệt nói mọi chuyện cho Đường Khả.

“Hứa bác sĩ là học sinh của Ngô giáo sư, Ngô giáo sư đang làm tại sở nghiên cứu chế tạo dược tề mới, dược này có thể ngăn chặn biến dị trong vòng hai giờ kể từ khi bị tang thi cắn, hiện đang nghiên cứu giai đoạn cuối. Nếu chế tạo thành công, như vậy sẽ có rất nhiều người đầu nhập vào căn cứ B." Biểu tình trên mặt Đường Khả ngưng trọng: “Nếu cái này là thật, như vậy nó chính là bán thành phẩm."

“Bán thành phẩm có ích lợi gì?" Tề Duyệt không rõ, một cái bán thành phẩm mà thôi, có tất yếu phải thần thần bí bí như vậy không.

Đường Khả hôn Tề Duyệt một cái, tiếp tục nói: “Loại dược tề kháng bệnh độc này, bên trong hàm chứa bệnh độc tang thi."

Tề Duyệt chấn động, cậu vẫn là lần đầu nghe nói, dược tề kháng bệnh độc bên trong hàm chứa bệnh độc tang thi, “Bọn họ giấu cái này muốn làm gì?"

“Loại bán thành phẩm này nếu tiêm vào người khác có thể khống chế tư duy người đó, giống như thuốc phiện khiến người sinh ra tác dụng ỷ lại, nếu như tiêm một lượng lớn." Không biết tại sao trong lòng Đường Khả lại nảy lên một cỗ cảm giác khác thường, bi thương, khắc cốt bi thương, “Tiêm một lượng lớn có thể trực tiếp biến thành tang thi."

Việc nghiên cứu này tiến hành trong bí mật, chỉ có cao tầng căn cứ biết, tất cả mẫu thực nghiệm đều được tiến hành dưới tầng ngầm của sở nghiên cứu, nơi đó yêu cầu phải nghiệm chứng vân tay mới cho phép ra vào. Tên Hứa bác sĩ kia là trợ thủ của Ngô giáo sư, hắn hẳn đã sớm có kế hoạch trộm giấu thực nghiệm chứa bệnh độc tang thi.

Trong một căn cứ chữa khỏi dị năng giả rất hiếm gặp, nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người, vẫn chỉ có ở căn cứ lớn mới có. Theo thời gian, cấp bậc tang thi đang không ngừng đề cao. Ngày thường ra ngoài làm nhiệm vụ hệ số nguy hiểm rất cao, chỉ dựa vào dị năng giả căn bản không đủ để đáp ứng nhu cầu chữa trị, nếu dược tề chế tạo thành công sẽ hấp dẫn rất nhiều dị năng giả, chỉ có nhiều dị năng giả căn cứ mới có thể càng thêm an toàn.

“Đúng rồi, ngày hôm qua không nói cho anh, Liễu Nguyệt là do tôi hạ dược, lúc đầu cô ta muốn hạ dược tôi nhưng lại bị tôi nghe được, tôi liền đem dược rót hết cho cô ta, cô ta hẳn là biết tôi."

“Tôi cũng sớm đoán được, không cần để ý tới nữ nhân điên kia." Đường Khả vốn vẫn còn hoài nghi, hiện tại cũng đã hiểu rõ, muốn hại Tề Duyệt y sẽ không tha cho cô ta."Việc này tôi sẽ an bài, cậu phải cẩn thận."

“Không cần lo lắng, tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình." Điểm này Tề Duyệt rất tự tin, vừa nói vừa mấy og61 nghiệm đưa cho Đường Khả.

Đường Khả cẩn thận đặt mấy ống nghiệm vào trong ngăn tủ, “Chuyện nguy hiểm như vậy, về sau không cần làm, có việc phải nói cho tôi biết."

“Yên tâm, không ai thấy tôi đâu."

Thấy Tề Duyệt lộ dáng vẻ đắc ý, quần bán rộng mở, Đường Khả lại dán lên, “Chúng ta tiếp tục đi."

Tề Duyệt kinh ngạc, đầu óc không theo kịp, “Tiếp tục cái gì? Mọi chuyện tôi biết đều đã nói hết rồi a." Theo bàn tay sờ tới sờ lui giữa hai chân cậu, mặt Tề Duyệt lại trướng đến đỏ bừng.

Đường Khả dùng sức một cái đem quần Tề Duyệt cởi xuống, không đợi Tề Duyệt kịp phản ứng, Đường Khả ngồi xổm xuống, há mồm cách quần lót vật đang ngủ say kia.

Cái mông Tề Duyệt bị chế trụ, không thể nhúc nhích, điểm mẫn cảm bị hút liếm, cậu hưng phấn mà cả người bắt đầu run rẩy, vật giữa hai chân cũng dần dần cứng rắn.

“Ách a ——" cách quần lót bị khẩu giao càng khiến cậu khó nhịn, quả thực khiến cậu muốn phát điên. Tề Duyệt nhịn không được nhắm mắt lại, hơi vặn vẹo một chút.

Đường Khả kéo quần lót Tề Duyệt xuống, một bàn tay vỗ vào mông cậu, “Đừng lộn xộn…"

“Nha…" Tề Duyệt hé hé miệng, không dám động, trên đầu vật đã cứng rắn kia đã chảy nước, hưng phấn lắc lư hai cái.

Bất tri bất giác, hai người đã tới gần bên giường, một phen đem Tề Duyệt đẩy nằm xuống, Đường Khả thoát hết y phục trên người, lộ ra vật lớn cứng rắn lợi hại giữa hai chân, áp đi lên.

Tề Duyệt hô hấp tăng thêm, không tự chủ được đáp lại, hai người miệng lưỡi dây dưa cùng nhau.

Đường Khả một bên liếm hôn cổ Tề Duyệt, một bên vươn tay lấy trơn tề ở trong túi quần, trút vào tay.

Mặt sau bị ngón tay tiến vào Tề Duyệt cảm giác vẫn không thoải mái, cậu cảm thấy đôi tay Đường Khả như lửa nóng, đụng tới chỗ nào trên người cậu, chỗ đó như bị thiêu cháy.

Đường Khả cầm Đường tiểu đệ màu đỏ sậm đã sớm đứng thẳng, tại động khẩu đã muốn khuếch trương hảo của Tề Duyệt nhẹ nhàng lướt tới lướt lui, ngẫu nhiên đi vào một cái, rồi lại rất nhanh lui ra ngoài, không chịu dễ dàng thỏa mãn tiểu động đã muốn mềm mại ướt át kia.

Tề Duyệt kích động kề sát Đường Khả, nâng cái mông lên, muốn thỏa mãn dục vọng của mình, nhưng Đường Khả lại giống như cố ý đùa giỡn cậu chậm chạp không chịu tiến vào. Tề Duyệt bị động tác của đối phương tra tấn đến toàn thân run rẩy, cậu khẽ cắn môi, nghĩ thầm mẹ nó anh tưởng anh ngon lắm sao? Sau đó Tề Duyệt đứng dậy, đem Đường Khả đặt ở dưới thân, nhắm ngay Đường tiểu đệ, từ từ ngồi xuống, hai người nhất thời đều phát ra một trận thở dài thoải mái.

Đường Khả thật không ngờ Tề Duyệt sẽ kích động như vậy, tiểu động của cậu không ngừng co rút, thanh âm y khàn khàn nói: “Lần sau đừng như vậy, cẩn thận sẽ bị thương." Xoay người đem Tề Duyệt áp dưới thân, y đem chân Tề Duyệt nâng lên đặt lên vai, bắt đầu vận động kịch liệt.

Hai người vẫn luôn gây sức ép đến nửa đêm mới ngủ. Tề Duyệt chính là bị tiếng đập cửa đánh thức, mở to mắt, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Đường Khả bên người không biết khi nào đã rời đi, toàn thân cậu che kín dấu hôn, một ít địa phương tư mật cũng đầy vết đỏ, bên hông xanh tím một mảnh, chân còn có chút run rẩy, cậu cầm lấy quần áo bên cạnh kích động mặc vào đứng lên.

Hơn nửa ngày mới mở cửa, ngoài cửa Tôn Dương vẻ mặt bình tĩnh, hắn biết Tề Duyệt da mặt mỏng, hiểu ý nói nói: " Đường Khả thật không biết nặng nhẹ, giường bị anh ta lay đến sắp gãy." Hắn cùng u Khắc ở cách vách Tề Duyệt.

Tề Duyệt cũng biết điểm này, đêm qua bọn họ gây động tĩnh thực lớn, cậu quẫn bách vội vàng chuyển đề tài, “Như thế nào lại dậy sớm như thế, cậu không cần đi bệnh viện sao?"

Tôn Dương hì hì nở nụ cười, “Tớ đã sớm về, hiện tại cũng đã giữa trưa rồi, xuống dưới ăn cơm trưa đi, u Khắc đã nấu xong rồi." Đi đến thang lầu còn dừng bước, quay sang nói với Tề Duyệt: “Phía dưới có người chờ cậu đó."

Tề Duyệt vốn định truy vấn, nhưng bất đắc dĩ Tôn Dương đã xuống lầu, cậu cũng đtheo xuống lầu. Trong phòng khách không có ai, cậu chuyển hướng đi vào nhà ăn cạnh phòng bếp, chỉ thấy Hàn Phi đang ngồi ở bên trong, cùng Tôn Dương còn có u Khắc vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Thấy Tề Duyệt đứng ở cửa, cánh tay đang gắp thức ăn khựng lại. Cần cổ đầy dấu hôn của Tề Duyệt như chcọ mù hai mắt Hàn Phi, hắn nhìn Tề Duyệt chằm chằm, vẻ mặt uể oải.

Tôn Dương nhìn hai người, thức thời kéo u Khắc, “Hai người từ từ ăn, chúng tôi ăn no rồi, còn có việc, đi ra ngoài trước đây."

Đôi mắt màu lam của u Khắc tràn ngập ủy khuất, hắn làm hơn nửa ngày, còn chưa ăn được hai miếng đâu, “Anh còn không… Ai" cánh tay bị Tôn Dương hung hăng nhéo một cái. Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, “n, chúng tôi ăn no, còn muốn đi ra ngoài, Tề Duyệt cậu phải hảo hảo chiêu đãi khách nhân đó."

Tôn Dương vừa lòng mỉm cười, đứng dậy ly khai nhà ăn, sát thủ u Khắc thân cao 1m9, biết vâng lời phe phẩy cái đuôi đi ở phía sau.

Hai người còn lại im lặng, Tề Duyệt lấy cơm, ngồi vào bàn. Khi ngồi xuống động tác rõ ràng có chút không được tự nhiên, cậu không tiếng động mà hút một ngụm hơi lạnh, bất động thanh sắc nhích nhích mông, bưng bát lên lẳng lặng ăn.

Hàn Phi đem nhất cử nhất động của Tề Duyệt thu ở trong mắt, buông đôi đũa trong tay xuống, thanh âm trầm thấp nhìn Tề Duyệt: “Cậu rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?"

Tề Duyệt căng thẳng, giương mắt cùng tầm mắt Hàn Phi tương giao: “Vì cái gì không đi tìm những người khác?"

“Cậu cho là ai tôi cũng coi trọng sao?" Hàn Phi hỏi lại.

“Tại sao lại là tôi? Người so với tôi tốt hơn có rất nhiều." Tề Duyệt tự nhận mình lớn lên không tồi, nhưng những người Hàn Phi từng gặp chắc chắn có nhiều người tốt hơn, lấy năng lực của Hàn Phi chỉ cần tùy tiện nói ra cũng sẽ có người nguyện ý. Sau mạt thế, chỉ cần là người hơi có chút tư sắc sẽ tìm cường giả dựa vào, loại sự tình này cũng thực bình thường.

“Cậu cho rằng tôi chỉ coi trọng bề ngoài của cậu?" Hàn Phi bá đạo nói: “Tóm lại, tôi chỉ coi trọng ngươi."

Tề Duyệt có chút tức giận, “Đó là chuyện của anh."

Hàn Phi thế nhưng đồng ý gật gật đầu, nói với Tề Duyệt, “Cậu chỉ cần tiếp thu là tốt rồi."

Tề Duyệt nghẹn khuất, ngược lại nở nụ cười: “Vậy anh xuất ra thành ý đi."

Hàn Phi vừa nghe lời này nhất thời liền tỉnh táo tinh thần, dọn ghế, dịch đến bên cạnh Tề Duyệt, “Cậu muốn tôi biểu đạt thành ý như thế nào, tôi vừa nhìn thấy cậu liền cứng lên, này có tính không."(vô sỉ a >///
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại