Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 44

Tề Duyệt có chút lo lắng nắm chặt tay Hàn Phi, những điểm hồng sắc kia ngày càng nhiều, ít nhất phải có đến một ngàn, tay cậu không tự chủ được siết chặt tay đối phương.

Hàn Phi biết nhất định đã xảy ra chuyện, Tế Duyệt chưa bao giờ kinh hoảng như vậy, hắn thấp giọng an ủi cậu: “Đừng sợ, có tôi ở đây."

Tề Duyệt lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “Chúng ta hiện tại rời đi được chưa?"

Nói xong nhìn về phía Hàn Phi, chờ đáp án của đối phương, bản thân cậu còn không chú ý tới, trong lúc lơ đãng cậu càng ngày càng ỷ lại vào hắn.

Hàn Phi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tề Duyệt, lại quan sát bốn phía, xung quanh một mảnh tối đen, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được.

Hắn đã lên tới cấp ba, nhiều tang thi vây quanh như vậy thế nhưng hắn một chút cũng không cảm nhận được.

Có chút đau lòng ôm lấy Tề Duyệt, vỗ nhẹ lưng cậu, hắn đã muốn nhìn ra lo lắng của Tề Duyệt, nhẹ giọng nói với cậu: “Tôi sẽ không để cho cậu bị thương."

Thanh âm rất nhẹ mang theo cảm xúc khác thường, giống như đang lầm bầm nhưng lại phi thường kiên định!

Đáng tiếc Tề Duyệt lại không nghe rõ, nghi ngờ hỏi lại: “Anh vừa mới nói gì?"

Không đợi đối phương trả lời cậu lại lôi kéo Hàn Phi, ngón tay chỉ về hướng tây, nói rằng: “Chỉ có hướng này không có, các hướng khác đều có tang thi đang tiến lại đây, chúng nó đại khái khoảng, ân." Vừa nói vừa tính thầm trong lòng một chút: “Đái khái 5 phút nữa chúng nó sẽ đến đây."

Phía tây căn bản không được, phương hướng kia là rừng cây, tùy tiện đi vào rất dễ gặp nguy hiểm. Xem ra, chỉ có thể lao ra ngoài.

Hàn Phi lãnh tĩnh nói: “Cậu đi thông tri Lâm Vũ Trạch, mau kêu cậu ta lại đây, chúng ta lập tức lên đường." Sau đó lại chần chờ một chút, “n, tôi đi nói cho bọn họ một tiếng." Giương mắt nhìn về phía những người trong phòng.

Tang thi trong phòng là vấn đề hàng đầu, nếu không giải quyết sẽ có càng nhiều người bị cắn. Đến lúc đó không đợi bọn họ đột phá ra ngoài thì đã bị tang thi trong này làm thành vằn thắn.

“n." Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể giải quyết như vậy, Tề Duyệt gật đầu, xoay người đi tìm Lâm Vũ trạch.

Tang thi trong phòng đã cắn hết bốn người, nó còn muốn công kích những người bên ngoài, hai người tiến lên thăm dò cũng bị nó cắn bị thương.

Hàn Phi tiến lên dùng dị năng chém rớt một chân của con tang thi kia, nhưng nó vẫn không ngừng lại.

Lúc này, chỉ thấy bốn người torng phòng đồng loạt biến dị, từ trong phòng lảo đảo đi ra. Trời tối đen, người thường căn bản không thể thấy rõ tình huống, càng thêm khủng hoảng.

Trong đội ngũ của Ngô cảnh quan có rất nhiều nữ nhân cùng người thường, bọn họ đều núp trong phòng nhưng tiếng hét vẫn không ngừng vang lên.

Hàn Phi nhíu mày, tiếng hét, chỉ sợ là khiến tang thi càng thêm hưng phấn đi.

Tình huống ngày càng khó khống chế…

Tề Duyệt cũng không hề rảnh rỗi, cậu chạy như bay về phía Lâm Vũ Trạch.

Cái sân của nhà máy bỏ hoang này cũng không lớn, nhưng Tề Duyệt vẫn có chút hấp tấp nóng nẩy thở hổn hển, đến chỗ của Lâm Vũ Trạch cũng không nhiều lời, trực tiếp nắm tay đối phương kéo đi.

Lâm Vũ Trạch không hề động, Tề Duyệt khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, vội vàng nói: “Mau đi thôi, chúng ta hiện tại rời đi, bốn phía có rất nhiều tang thi đang vây lại đây."

Vừa nói vừa xoay đàu nhìn bốn phía, những điểm đỏ xa xa đang ngày càng lớn dần, thuyết minh tụi nó đang ngày tiến gần lại đây.

Đột nhiên, thân mình Tề Duyệt cứng đờ.

Lâm Vũ Trạch từ phía sau ôm cậu, cằm gác trên vai cậu, mặt kề bên mặt cậu. Hơi thở ấm áp của đối phương thổi vào cổ cậu, hảo ngứa a.

Đối phương ghé vào tai cậu, thấp giọng khẽ nói: “Tề Duyệt, tôi thích cậu."

Thanh âm trầm thấp hấp dẫn thực khó hiểu lại khiến Tề Duyệt động tâm.

Khẽ nhếch miệng, ngốc lăng tại chỗ, cậu không biết nên làm gì, Tề Duyệt chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Cậu không rõ Lâm Vũ Trạch nói thích là có ý gì? Cậu cũng rất thích anh a!

Lâm Vũ trạch rất nhanh liền buông lỏng tay, bộ dáng ngơ ngác của đối phương khiến anh cảm thấy thật buồn cười. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng gặp ai giống Tề Duyệt, chưa từng có người khiến anh thoải mái như vậy, nhẹ giọng nở nụ cười, anh vươn tay nhu nhu tóc Tề Duyệt.

“Đi thôi, không phải đã xảy ra chuyện sao?"

Liên tiếp truyền đến mấy tiếng hét, là từ chỗ Hàn Phi truyền đến. Tề Duyệt hồi thần lại, kháo! Cậu ghét nhất là tiếng hét!

Có chút phiền toái, giống như trấn an tiểu hài tử, cậu nói với Lâm Vũ Trạch: “Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng thích anh, tôi sẽ hảo chiếu cố anh."

Cái này đến phiên Lâm Vũ Trạch cười không nổi, hơi hơi nhăn lông mày lại, lời này của Tề Duyệt…

Tuy rằng Tề Duyệt thích anh khiến anh rất vui vẻ, nhưng cậu hiểu rõ vấn đề sao??

“Đi, đi, đi nhanh lên. Mau đi qua nhìn xem." Tề Duyệt thúc giục.

Như thế nào cả hai người đều lãnh tĩnh như vậy. Hàn Phi không nóng nảy thì thôi, ngay cả Lâm Vũ Trạch cũng vậy. Ai, thật đúng là thanh niên, lá gan thật lớn. Bọn họ không biết có bao nhiêu tang thi sắp đến đây, nếu không khẳng định sẽ bị dọa đến tiểu ra quần, Tề Duyệt tà ác nghĩ.

Vội vàng đi về phía Hàn Phi, bởi vì chỉ có thể nương theo ánh trăng mong manh khiến người thường không thể quna sát tình huống rõ ràng, nơi đó đã muốn loạn thành một đoàn.

Kháo kháo kháo!! Đều do tử nữ nhân kia gây họa!! Tề Duyệt thực phẫn nộ.

Tới gần, trên mặt đất đã muốn nằm la liệt mấy cỗ thi thể, đều là do tang thi cắn chết, có vài người sau khi biến thành tang thi thì bị chém chết.

Hàn Phi đang đối phó với một con tang thi, phát ra một cái công kích dị năng, đầu con tang thi kia liền lăn lông lốc dưới đất. Những tang thi còn lại cũng bị Ngô cảnh quan cùng những người khác giải quyết.

Hàn Phi thấp giọng nói với Ngô cảnh quan vài câu, đối phương lập tức kinh hoảng, liên tục gật đầu. Sau đó lại tập hợp vài người, dặn vài câu, phân ra hành động.

Hàn Phi quay đầu phát hiện Tề Duyệt cùng Lâm Vũ Trạch đã tới, liền qua.

“Đại khái còn bao xa?" Hàn Phi hỏi tề Duyệt.

“Còn khoảng 1000m đi!" Tề Duyệt ngày càng thấy những điểm đỏ kia thành những thân ảnh rõ ràng.

Vừa nói cậu vừa lấy từ trong không gian ra hai cái bánh bao, đưa cho mỗi người.

Hai người phân biệt tiếp nhận, đều nhanh chóng ăn hết, đồng nhất nhận được thêm một kĩ năng công kích.

Nghĩ nghĩ, Hàn Phi lấy từ trong không gian ra một cái balô lớn, đem balô phóng tới trên mặt đất, mở ra, đầu cũng không nâng lên mà hỏi: “Muốn dùng cái gì? Mau lấy."

Bên trong balô đều là súng ống đạn dược, còn có lựu đạn.

Lâm Vũ Trạch ngồi xổm xuống, từ bên trong chọn ra một cây súng thuận tay.

“n." Cây súng này anh đã từng thấy trên mạng, không phải thứ đơn giản, lại từ torng balô lục lọi một phen. Anh đã sớm đoán được Hàn Phi không đơn giản, quả nhiên, cũng dám tích trữ nhiều súng như vậy.

Nhìn thấy Lâm Vũ Trạch đã chọn xong, Hàn Phi lại từ trong balô lấy ra một khẩu súng, vắt bên hông.

Ngẩng đầu nhìn Tề Duyệt đang lâm vào trầm tư: “Lại đây chọn súng."

“Hay là chúng ta không rời đi, đứng ở nơi cao đem tang thi đánh chết thì như thế nào." Tề Duyệt ngồi xổm xuống bên cạnh hai người đề nghị, hơn nữa còn đắc ý cho rằng đây là một chủ ý hay, cậu chính là có thể sử sụng thức ăn của mình, bảo trì dị năng liên tục không ngừng.

Nào biết, hai người kia đều dùng ánh mắt “ngươi thật ngu ngốc" nhìn cậu liền tiếp tục sửa soạng khẩu súng của mình.

Tề Duyệt khó hiểu hỏi: “Như thế nào? Không được sao?"

Hàn Phi trực tiếp bác bỏ: “Không được, nơi này rất cũ nát, chỉ cần tang thi va chạm liền sụp. Đến lúc đó chúng ta không bị tang thi cắn chết mà là bị tường đè chết."

Ảo não, Tề Duyệt khẽ nhếch miệng, điểm ấy thế nhưng cậu lại không nghĩ tới. Cậu đã trọng sinh vô số lần, thế nhưng thời điểm mấu chốt cậu lại trở thành trở ngại chứ không giúp được gì, cúi đầu lựa trong balô vài băng đạn bỏ vào túi quần.

“Không chọn súng?" Hàn Phi nghi hoặc.

“Tôi có, là lần trước anh có cho tôi." Tề Duyệt nói xong rút từ trong ngực ra một cây súng cho Hàn Phi nhìn.

“n."

Thu hồi balô vào trong không gian, Hàn Phi cũng không còn kiêng kị phản ứng của ngươi khác, trực tiếp thu xe của hắn vao không gian, không có biện pháp, có mấy chiếc xe trong sân bị phá hủy.

“Đi, đi ra ngoài trước rồi lên xe." Hàn Phi dẫn đầu đi trước.

Trong sân cũng loạn thành một đoàn, đội ngũ của Ngô cảnh quan cũng nhanh chóng chuẩ bị rời đi.

Xe trong sân đều khởi động sẵn, bảy tám chiếc xe của họ đã muốn ra tới cửa lớn, có một chiếc xe đang chờ mọi người tiến lên.

Giữa đám người kia có kẻ nhìn thấy hàn Phi thu hồi xe, hô to: “Xảy ra chuyện gì? Xe kia như thế nào lại biến mất?

“Không gian, không gian dị năng. Nhất định là không gian dị năng."

“Đúng, đúng, đúng, tôi ở trong tiều thuyết từng nhìn qua. Nhất định là cái dị năng kia."

“Là mấy người kia, mau, mau lái xe, nhanh đuổi kịp bọn họ, theo họ thì không cần lo không có cơm ăn."

……………..

Tiếng la hét ầm ĩ, còn có thanh âm của những trước xe đều chọc cho Tề Duyệt nguyền rủa.

Nhìn bốn phía, Tề Duyệt có thể thấy rõ ràng những bóng người hồng sắc, không thể nói là người, hiện tại rõ ràng là thân ảnh của tang thi.

Ban đem thật lãnh, một trận gió thổi qua đem theo một cỗ mùi hỗi thối kéo tới, rất là khó ngửi.

Lấy xe từ trong không gian ra, “Tôi lái xe. Các anh đánh tang thi." Tề Duyệt tự nhận lực công kích không cường bằng họ, nhưng cậu lái xe cũng khá tốt.

“n." Hàn Phi ngồi vào vị trí phó lái.

Lâm Vũ Trạch ngồi ở phía sau.

Lên xe, đạp chân ga một cái, đụng ngã vài con tang thi phiá trước, hỏi: “Đi hướng nào?"

“Theo quốc lộ, đừng quay đầu." Lâm Vũ Trạch vừa nói vừa lấy ra một trái lựu đạn, mở cửa xe ném về phía xa.

Lựu đạn vừa lúc ném ngay giữa đàn tang thi, nổ mạnh, chung quanh đều là chân tay rơi vãi không nguyên vẹn của đám tang thi. Nhưng lập tức đám tang thi phía sau lại tiến đi lên.

Tang thi như thế nào lại ào ra? Đây là có chuyện gì?

Đám người trong sân cũng đều lái xe rời đi, bởi vì bối rối nên hai chiếc xe của bọn họ đụng nhau. Cũng không chờ bọn họ hồi thần thì tang thi đã tràn qua. Nhóm tang thi phát ra từng trận gầm nhẹ đầy hưng phấn, đem hai chiếc xe bao vây. Mọi người trên xe phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng.

Những xe khác cũng bối rối, lung tung chạy về các hướng, dẫn tới rất nhiều tang thi. Trên xe người càng nhiều, tiếng thét cùng với mùi thịt mĩ vị càng khiến tang thi thêm hưng phấn đuổi theo bọn họ.

Bởi vì hỏa lực của bọn Tề Duyệt tương đối lớn, tang thi nhất thời không tiếp cận được bọn họ, có lẽ phát hiện bọn họ tương đối khó đối phó, đám tang thi ngược lại thay đổi mục tiêu lên những chiếc xe đằng sau họ.

Lại đụng phải vài con tang thi cản phía trước, từ cơ thể nát bấy của chúng nó xuyên qua, thành công ra tới quốc lộ.

Tề Duyệt rốt cuộc thả lỏng thần kinh buộc chặt, chuyển kính xe ra phía sau.

Chỉ có một chiếc xe thành công theo họ thoát ra ngoài, những chiếc khác đều bị vây giữa đám tang thi, những tiếng khóc tê tâm liệt phế ngày càng nhỏ.

==============

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kế tiếp Viêm tiểu công sẽ xuất hiện nha!

Tuy rằng ta đã muốn đặt tốt lắm lần đầu tiên của Tề Duyệt cùng ai, chính là vẫn thực tà ác muốn biết, mọi người hy vọng lần đầu tiên của cậu ấy là cùng ai nga?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại