Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái
Chương 29: Hai người đi chung đường
Những người trong phòng bị Cường ca hạ lệnh đuổi qua phòng của bọn họ. Lúc nhìn những người đó đem Tiết Vãn Nghi cùng Trình Kiều Kiều lôi đi, Tề Duyệt thực phức tạp, lúc hút thuốc vẫn luôn lạnh mặt, thế trước cậu vì họ mà bỏ mình, cho nên hiện tại cậu không hề thiếu bọn họ. Nếu cậu đã đứng trước mặt mà còn không nhận ra, vậy thì cứ như chưa từng quen biết đi.
Tề Duyệt có chút cảm khái, có lẽ là do vận khí của họ kém đi, gặp phải một đám người như vậy. Cậu biết bị đám người Cường ca mang đi thì sẽ có kết cục như thế nào.
Trong chốc lát mọi người trong phòng đều đi hết, chỉ còn lại Hàn Phi cùng Tề Duyệt.
“Cậu có trách tôi hay không?"
Vài giây sau, Tề Duyệt mới chậm rãi mở miệng: “Sẽ không."
Tề Duyệt biết hắn nói về việc gì, cậu không trách Hàn Phi, vẫn là nên sớm giải quyết phiền toái mới tốt.
Hàn Phi đem mặt Tề Duyệt đối diện mình, hung hăng hôn lên, đầu lưỡi duỗi vào trong miệng Tề Duyệt, kịch liệt càn quấy, thẳng đến khi hắn cảm giác được Tề Duyệt sắp không thở nổi mới buông ra, lại hôn một cái, nhìn vào mắt Tề Duyệt, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đi theo tôi, tôi vĩnh viễn sẽ đối tốt với cậu." Nói xong liền đem đầu Tề Duyệt áp vào vị trí trái tim của hắn.
Tề Duyệt cảm thấy một trận lệ ý nổi lên, không biết vì cái gì cậu cảm thấy những lời này đặc biệt quen thuộc, cậu dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng không cho nước mắt trào ra. Mẹ nó, lão tử là đàn ông, như thế nào có thể nghe một tên nam nhân khác tỏ tình với mình liền động tình. Nhưng cậu chính là tâm động a.
Thời tiết thật lạnh, nhưng khi hai người tựa vào nhau lại ấm áp vô cùng.
Bởi vì cây cầu dẫn đến quận Dương Trừng đã bị hủy nên nếu bọn họ muốn căn cứ L tức là bọn họ phải đi một vòng lớn, hai người quyết định không cần phải vội. Dị năng của Tề Duyệt có thể giúp Hàn Phi liên tục phóng thích dị năng, chỉ cần khi dị năng sắp hết ăn thức ăn của cậu bổ sung là được. Nói như vậy, bọn họ có thể vừa chạy, vừa đánh tang thi còn có thể tận dụng thu thập vật tư.
Tuy nói là không nóng vội nhưng vẫn là nên sớm rời đi trước những người kia. Trời vừa tờ mờ sáng, hai người liền chuẩn bị lên đường.
Thấy hai người Hàn Phi đi ra chuẩn bị rời đi, Cường ca từ trong phòng cũng dẫn theo hai thủ hạ ra, thoạt nhìn bọn họ còn mang theo vẻ miệt mài quá độ, Cường ca còn vừa đi vừa sửa thắt lưng. Trong đầu hắn hồi tưởng lại hai nữ nhân hồi tối mới có được kia. Hai ả kia tư vị thiệt không sai, hơn nữa lại là mẹ con, càng thêm kích thích a. Đứa nhỏ tuổi thực khiến người ta hăng hái, còn ả kia tuy có chút lớn tuổi, bất quá thượng đúng là mất hồn. Nhóm người bọn họ thay phiên gây sức ép đến hừng đông mới đã ghiền a.
Cường ca mang theo vẻ mặt tươi cười cùng Hàn Phi chào hỏi, còn uyển chuyển hy vọng về sau có thể được Hàn Phi giúp đỡ. Hàn Phi không tỏ thái độ gì, bình tĩnh cùng hắn đánh thái cực quyền.
Tề Duyệt ngồi trên xe liếc mắt nhìn gian phòng giam giữ những người kia một cái. Cậu tuy áy náy nhưng, sẽ không hối hận, nếu biết rõ những người đó nguy hiểm thì cớ gì cạu phải lưu lại? Cậu tha thứ bà ta nhiều năm vứt bỏ cậu cùng với hãm hại cậu ở thế trước, bởi vì trong lòng cậu hiện tại đã không còn yêu hận tình cừu, giữa bọn họ cứ coi như người xa lạ đi…
Thời tiết ban ngày vẫn giống ngày hôm qua, bắt đầu từ khi tang thi biến dị lần hai thời tiết liền trở nên kì quái, cuối thu nhưng trời lại đột nhiên nóng nực như mùa hè. Trên đường, Tề Duyệt lái xe, Hàn Phi ở phía sau nghỉ ngơi bổ sung thể lực, hai ngày này hắn vẫn chưa thể nào hảo hảo ngủ. Đến buồi chiều, Hàn Phi từ ghế sau chui lên, tinh thần tỏa sáng, xem ra hắn nghỉ ngơi tốt lắm.
Hai người ngồi ở ghế trước, vừa lái xe vừa trò chuyện, dù sao họ cũng không vội. Cuối cùng Hàn Phi quyết định đến nhà máy chế biến thịt đông lạnh mà Tề Duyệt đề nghị. Hiện đã gần giữa trưa, hai người quyết định ngày mai sẽ đến nhà máy.
Lại nói từ khi Tề Duyệt có súng trong tay, lòng tự tin liền nhân đôi, Hàn Phi lại cấp cho cậu ống hãm thanh, cậu hiện tại như cá gặp nước, kỹ thuật bắn súng cũng chuẩn hơn so với trước kia rất nhiều, mười phát bắn ra có ít nhất chín phát sẽ ngay đầu.
Phanh! Phanh! Phanh! Tiếng súng cùng dị năng công kích hỗn loạn hòa cùng một chỗ, hai người nhanh chóng giải quyết tang thi trong phòng, Hàn Phi quan sát các phòng kế bên, đem đồ vật hữu dụng toàn bộ thu vào.
Tề Duyệt một tay cầm khảm đao, một tay xách theo cái túi, ba, lại chém rớt xuống đầu tang thi, lấy tinh hạch bỏ vào trong túi. Lại tiếp túc hướng đến thi thể tang thi kế tiếp. Không có biện pháp, Tề Duyệt cũng không muốn làm công việc ghê tởm này a, nhưng Hàn Phi lại hoàn toàn cự tuyệt lời phản kháng của cậu.
Hai người phối hợp, đem khảm đao cùng tinh hạch tới gần bờ sông cách thôn trấn khoảng mười hộ gia đình đều rửa sạch một lần. Tìm một căn nhà sạch sẽ, Hàn Phi thu hồi ôtô, hai người tính toán sẽ ở đây qua đêm.
Sau khi tang thi biến dị lần hai, so với trước kia càng thêm lợi hại, chúng không còn e ngại ban ngày, hiện tại đang là xế chiều, là thời điểm tang thi bắt đầu ra ngoài du đãng. May mắn mỗi tang thi đều có tinh hạch, lúc tinh thần lực cạn kiệt có thể dùng chúng để hấp thu. Bất quá thời gian hấp thu lại quá dài. Vì vậy Hàn Phi vẫn thích những món ăn của Tề Duyệt hơn, vừa ăn ngon, hiệu quả khôi phục lại hảo. Chúng không giống khi hấp thụ tinh hạch chậm rãi khôi phục mà là trực tiếp khôi phục lại.
Hàn Phi ở bên ngoài bốn phía tuần tra, hắn phải chắc chắn không có tang thi mới thực an toàn, sau đó mới trở lại phòng của mình, nơi bọn họ trụ là một tòa nhà hai lầu, họ chọn một phòng tương đối an tĩnh, lúc đầu căn nhà này bị khóa nên không có tang thi bên trong. Đồ vật trong nhà cũng khá đầy đủ, có sô pha, bàn trà, làm cho hắn động tâm chính là chiếc giường đôi lớn trong phòng ngủ kia.
Khi Hàn Phi vào phòng Tề Duyệt đã muốn chuẩn bị tốt cơm chiều, cậu đang dùng bếp gas hấp bánh bao. Hàn Phi thực vừa lòng, thật sự là càng xem Tề Duyệt càng cảm thấy không tồi, có thể ở hoàn cảnh này mà vẫn xử lý mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, có phải hay không cậu đây là muốn làm một người vợ tốt?
Tề Duyệt giống như đang ở nhà, từ trong không gian của bản thân lấy ra bát đũa, muôi cơm, giúp Hàn Phi múc đầy cơm, đưa tới trước mặt hắn.
“Tình huống bên ngoài thế nào?"
“Rất an toàn." Hàn Phi thực vừa lòng, Tề Duyệt trong mắt hắn quả thực là phi thường hoàn mỹ, hiền lành, ôn nhu, hiểu ý người khác, thật sự là thượng đắc thính đường, hạ đắc trù phòng (ra được phòng khách, xuống được nhà bếp). Cho tới bây giờ hắn cũng không biết dục vọng của bản thân lại mãnh liệt như vậy, chính là Tề Duyệt vô tâm, như vậy tùy tiện dụ dỗ, Hàn Phi có thể cảm thấy hạ thân của hắn trướng đau.
Hàn Phi hoàn toàn nhập tâm, đáng tiếc nhân vật chính khác lại không biết gì, một bộ dáng vô tư tới vô tâm.
Tề Duyệt đứng một bên cau mày, cẩn thận nhấm nháp bánh bao, cầm trong tay cắn một miếng. n không thích hợp…Phi thường không thích hợp…
Trực giác mách bảo cậu có sai lầm, cậu cần xác nhận một chút, không hề nghĩ ngợi cầm bánh bao cậu vừa cắn đưa cho Hàn Phi.
Hàn Phi mê muội nhìn Tề Duyệt, tiểu tử này đây là tán tỉnh hắn? Thật hiếm thấy, thế nhưng lại cùng ăn một thứ với hắn.
Hản Phi không vươn tay đón lấy mà há miệng, ngậm lấy bánh bao cùng hai ngón tay của đối phương, cắn một miếng nhỏ nhưng không buông ra, môi bao lấy ngón tay của Tề Duyệt, đầu lưỡi khiêu khích quấn quanh hai ngón tay cậu.
Tề Duyệt run lên, vội vàng rút tay ra. Hàn Phi cười khẽ, tiểu tử này thật đáng yêu, bộ dáng thẹm thùng của cậu càng khiến hắn có một cổ xúc động muốn hung hăng đè đối phương, làm cho cậu ở dưới thân hắn phải cầu xin tha thứ.
Tề Duyệt nghe thấy tiếng cười của Hàn Phi, mặt càng nóng đến lợi hại, đem ngón tay bị Hàn Phi liếm qua giấu sau lưng, dùng sức chùi chùi.
“Khụ, khụ, khụ" Tề Duyệt ho vài tiếng trấn tĩnh bản thân.
“Ăn một chút xem có gì bất đồng với ngày hôm qua hay không?"
Hàn Phi lúc này mới hiểu được, nguyện lai tiểu nhân nhi là muốn hắn thử bánh bao dị năng, tuy rằng không phải là tán tỉnh hắn, nhưng có thể chiếm được tiện nghi của đối phương, hắn vẫn thực vừa lòng.
Hắn cầm bánh bao đưa lên miệng, nhai.
Tề Duyệt mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Phi, nhìn thấy đối phương hé miệng, bỏ bánh vào, cắn một miếng, cậu có thể thấy đầu lưỡi nóng rực của đối phương, cái miệng chậm rãi nhai nuốt, cậu nhìn chằm chằm vào hầu kết lên xuống của Hàn Phi, Tề Duyệt cảm thấy mặt mình nóng lên, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng nuốt thức ăn của Hàn Phi.
Tề Duyệt xoắn xuýt, xoay người sang chỗ khác. Thực mất mặt, cậu thế nhưng lại giống nữ nhân bị đối phương hấp dẫn.
Ngay sau đó, Tề Duyệt đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cậu, cả người không phòng bị ập vào trong ***g ngực cứng rắn. Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc cùng với độ ấm sau lưng nhắc nhở Tề Duyệt phía sau cậu chính là một nam nhân, một nam nhân tới kì động dục.
Nội tâm bất an khiến cho Tề Duyệt kịch liệt vặn vẹo, muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của đối phương.
Trọng lượng trên người cậu chợt dừng lại, nhưng vài giây sau thân thể cậu đã bị xoay lại, miệng bị ngăn chặn, tiếp đến chính là một đầu lưỡi ướt át, linh hoạt cạy mở môi cậu, dính lấy đầu lưỡi cậu, nặng nề mà hút duyện.
“Ngoan, đừng làm rộn…"
Nghe âm thanh trầm thấp của Hàn Phi, Tề Duyệt toàn thân căng cứng, nhẹ nhàng “Ngô" một tiếng, lập tức cả kinh. Mãnh liệt đẩy ra trọng lượng trên người, cậu không hề nghĩ ngợi liền vươn tay lên.
Càng xem càng thấy người trước mặt đáng yêu, Hàn Phi cười tùm tỉm hôn một cài lên môi Tề Duyệt, đồng thời chặn lại bàn tay đang vươn tới của cậu, dùng tay rảnh rỗi còn lại phóng ra một cái bóng nước, “Tối nay chúng ta cùng tắm uyên ương dục đi."
Tề Duyệt há to miệng, sững sờ nhìn chằm chằm bóng nước.
Mẹ nó! Đúng là không có thiên lý! Tên trước mặt có thể phóng ra bóng nước thủy dị năng có thể chứng minh cảm giác của cậu không sai. Cái ***g hấp cậu vừa có được có thể làm ra thức ăn gây ra dị năng biến hoá theo từng ngày. Nhưng vì cái gì người ta có công kích dị năng, còn cậu lại toàn thứ xui xẻo!
Tề Duyệt có chút cảm khái, có lẽ là do vận khí của họ kém đi, gặp phải một đám người như vậy. Cậu biết bị đám người Cường ca mang đi thì sẽ có kết cục như thế nào.
Trong chốc lát mọi người trong phòng đều đi hết, chỉ còn lại Hàn Phi cùng Tề Duyệt.
“Cậu có trách tôi hay không?"
Vài giây sau, Tề Duyệt mới chậm rãi mở miệng: “Sẽ không."
Tề Duyệt biết hắn nói về việc gì, cậu không trách Hàn Phi, vẫn là nên sớm giải quyết phiền toái mới tốt.
Hàn Phi đem mặt Tề Duyệt đối diện mình, hung hăng hôn lên, đầu lưỡi duỗi vào trong miệng Tề Duyệt, kịch liệt càn quấy, thẳng đến khi hắn cảm giác được Tề Duyệt sắp không thở nổi mới buông ra, lại hôn một cái, nhìn vào mắt Tề Duyệt, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đi theo tôi, tôi vĩnh viễn sẽ đối tốt với cậu." Nói xong liền đem đầu Tề Duyệt áp vào vị trí trái tim của hắn.
Tề Duyệt cảm thấy một trận lệ ý nổi lên, không biết vì cái gì cậu cảm thấy những lời này đặc biệt quen thuộc, cậu dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng không cho nước mắt trào ra. Mẹ nó, lão tử là đàn ông, như thế nào có thể nghe một tên nam nhân khác tỏ tình với mình liền động tình. Nhưng cậu chính là tâm động a.
Thời tiết thật lạnh, nhưng khi hai người tựa vào nhau lại ấm áp vô cùng.
Bởi vì cây cầu dẫn đến quận Dương Trừng đã bị hủy nên nếu bọn họ muốn căn cứ L tức là bọn họ phải đi một vòng lớn, hai người quyết định không cần phải vội. Dị năng của Tề Duyệt có thể giúp Hàn Phi liên tục phóng thích dị năng, chỉ cần khi dị năng sắp hết ăn thức ăn của cậu bổ sung là được. Nói như vậy, bọn họ có thể vừa chạy, vừa đánh tang thi còn có thể tận dụng thu thập vật tư.
Tuy nói là không nóng vội nhưng vẫn là nên sớm rời đi trước những người kia. Trời vừa tờ mờ sáng, hai người liền chuẩn bị lên đường.
Thấy hai người Hàn Phi đi ra chuẩn bị rời đi, Cường ca từ trong phòng cũng dẫn theo hai thủ hạ ra, thoạt nhìn bọn họ còn mang theo vẻ miệt mài quá độ, Cường ca còn vừa đi vừa sửa thắt lưng. Trong đầu hắn hồi tưởng lại hai nữ nhân hồi tối mới có được kia. Hai ả kia tư vị thiệt không sai, hơn nữa lại là mẹ con, càng thêm kích thích a. Đứa nhỏ tuổi thực khiến người ta hăng hái, còn ả kia tuy có chút lớn tuổi, bất quá thượng đúng là mất hồn. Nhóm người bọn họ thay phiên gây sức ép đến hừng đông mới đã ghiền a.
Cường ca mang theo vẻ mặt tươi cười cùng Hàn Phi chào hỏi, còn uyển chuyển hy vọng về sau có thể được Hàn Phi giúp đỡ. Hàn Phi không tỏ thái độ gì, bình tĩnh cùng hắn đánh thái cực quyền.
Tề Duyệt ngồi trên xe liếc mắt nhìn gian phòng giam giữ những người kia một cái. Cậu tuy áy náy nhưng, sẽ không hối hận, nếu biết rõ những người đó nguy hiểm thì cớ gì cạu phải lưu lại? Cậu tha thứ bà ta nhiều năm vứt bỏ cậu cùng với hãm hại cậu ở thế trước, bởi vì trong lòng cậu hiện tại đã không còn yêu hận tình cừu, giữa bọn họ cứ coi như người xa lạ đi…
Thời tiết ban ngày vẫn giống ngày hôm qua, bắt đầu từ khi tang thi biến dị lần hai thời tiết liền trở nên kì quái, cuối thu nhưng trời lại đột nhiên nóng nực như mùa hè. Trên đường, Tề Duyệt lái xe, Hàn Phi ở phía sau nghỉ ngơi bổ sung thể lực, hai ngày này hắn vẫn chưa thể nào hảo hảo ngủ. Đến buồi chiều, Hàn Phi từ ghế sau chui lên, tinh thần tỏa sáng, xem ra hắn nghỉ ngơi tốt lắm.
Hai người ngồi ở ghế trước, vừa lái xe vừa trò chuyện, dù sao họ cũng không vội. Cuối cùng Hàn Phi quyết định đến nhà máy chế biến thịt đông lạnh mà Tề Duyệt đề nghị. Hiện đã gần giữa trưa, hai người quyết định ngày mai sẽ đến nhà máy.
Lại nói từ khi Tề Duyệt có súng trong tay, lòng tự tin liền nhân đôi, Hàn Phi lại cấp cho cậu ống hãm thanh, cậu hiện tại như cá gặp nước, kỹ thuật bắn súng cũng chuẩn hơn so với trước kia rất nhiều, mười phát bắn ra có ít nhất chín phát sẽ ngay đầu.
Phanh! Phanh! Phanh! Tiếng súng cùng dị năng công kích hỗn loạn hòa cùng một chỗ, hai người nhanh chóng giải quyết tang thi trong phòng, Hàn Phi quan sát các phòng kế bên, đem đồ vật hữu dụng toàn bộ thu vào.
Tề Duyệt một tay cầm khảm đao, một tay xách theo cái túi, ba, lại chém rớt xuống đầu tang thi, lấy tinh hạch bỏ vào trong túi. Lại tiếp túc hướng đến thi thể tang thi kế tiếp. Không có biện pháp, Tề Duyệt cũng không muốn làm công việc ghê tởm này a, nhưng Hàn Phi lại hoàn toàn cự tuyệt lời phản kháng của cậu.
Hai người phối hợp, đem khảm đao cùng tinh hạch tới gần bờ sông cách thôn trấn khoảng mười hộ gia đình đều rửa sạch một lần. Tìm một căn nhà sạch sẽ, Hàn Phi thu hồi ôtô, hai người tính toán sẽ ở đây qua đêm.
Sau khi tang thi biến dị lần hai, so với trước kia càng thêm lợi hại, chúng không còn e ngại ban ngày, hiện tại đang là xế chiều, là thời điểm tang thi bắt đầu ra ngoài du đãng. May mắn mỗi tang thi đều có tinh hạch, lúc tinh thần lực cạn kiệt có thể dùng chúng để hấp thu. Bất quá thời gian hấp thu lại quá dài. Vì vậy Hàn Phi vẫn thích những món ăn của Tề Duyệt hơn, vừa ăn ngon, hiệu quả khôi phục lại hảo. Chúng không giống khi hấp thụ tinh hạch chậm rãi khôi phục mà là trực tiếp khôi phục lại.
Hàn Phi ở bên ngoài bốn phía tuần tra, hắn phải chắc chắn không có tang thi mới thực an toàn, sau đó mới trở lại phòng của mình, nơi bọn họ trụ là một tòa nhà hai lầu, họ chọn một phòng tương đối an tĩnh, lúc đầu căn nhà này bị khóa nên không có tang thi bên trong. Đồ vật trong nhà cũng khá đầy đủ, có sô pha, bàn trà, làm cho hắn động tâm chính là chiếc giường đôi lớn trong phòng ngủ kia.
Khi Hàn Phi vào phòng Tề Duyệt đã muốn chuẩn bị tốt cơm chiều, cậu đang dùng bếp gas hấp bánh bao. Hàn Phi thực vừa lòng, thật sự là càng xem Tề Duyệt càng cảm thấy không tồi, có thể ở hoàn cảnh này mà vẫn xử lý mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, có phải hay không cậu đây là muốn làm một người vợ tốt?
Tề Duyệt giống như đang ở nhà, từ trong không gian của bản thân lấy ra bát đũa, muôi cơm, giúp Hàn Phi múc đầy cơm, đưa tới trước mặt hắn.
“Tình huống bên ngoài thế nào?"
“Rất an toàn." Hàn Phi thực vừa lòng, Tề Duyệt trong mắt hắn quả thực là phi thường hoàn mỹ, hiền lành, ôn nhu, hiểu ý người khác, thật sự là thượng đắc thính đường, hạ đắc trù phòng (ra được phòng khách, xuống được nhà bếp). Cho tới bây giờ hắn cũng không biết dục vọng của bản thân lại mãnh liệt như vậy, chính là Tề Duyệt vô tâm, như vậy tùy tiện dụ dỗ, Hàn Phi có thể cảm thấy hạ thân của hắn trướng đau.
Hàn Phi hoàn toàn nhập tâm, đáng tiếc nhân vật chính khác lại không biết gì, một bộ dáng vô tư tới vô tâm.
Tề Duyệt đứng một bên cau mày, cẩn thận nhấm nháp bánh bao, cầm trong tay cắn một miếng. n không thích hợp…Phi thường không thích hợp…
Trực giác mách bảo cậu có sai lầm, cậu cần xác nhận một chút, không hề nghĩ ngợi cầm bánh bao cậu vừa cắn đưa cho Hàn Phi.
Hàn Phi mê muội nhìn Tề Duyệt, tiểu tử này đây là tán tỉnh hắn? Thật hiếm thấy, thế nhưng lại cùng ăn một thứ với hắn.
Hản Phi không vươn tay đón lấy mà há miệng, ngậm lấy bánh bao cùng hai ngón tay của đối phương, cắn một miếng nhỏ nhưng không buông ra, môi bao lấy ngón tay của Tề Duyệt, đầu lưỡi khiêu khích quấn quanh hai ngón tay cậu.
Tề Duyệt run lên, vội vàng rút tay ra. Hàn Phi cười khẽ, tiểu tử này thật đáng yêu, bộ dáng thẹm thùng của cậu càng khiến hắn có một cổ xúc động muốn hung hăng đè đối phương, làm cho cậu ở dưới thân hắn phải cầu xin tha thứ.
Tề Duyệt nghe thấy tiếng cười của Hàn Phi, mặt càng nóng đến lợi hại, đem ngón tay bị Hàn Phi liếm qua giấu sau lưng, dùng sức chùi chùi.
“Khụ, khụ, khụ" Tề Duyệt ho vài tiếng trấn tĩnh bản thân.
“Ăn một chút xem có gì bất đồng với ngày hôm qua hay không?"
Hàn Phi lúc này mới hiểu được, nguyện lai tiểu nhân nhi là muốn hắn thử bánh bao dị năng, tuy rằng không phải là tán tỉnh hắn, nhưng có thể chiếm được tiện nghi của đối phương, hắn vẫn thực vừa lòng.
Hắn cầm bánh bao đưa lên miệng, nhai.
Tề Duyệt mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Phi, nhìn thấy đối phương hé miệng, bỏ bánh vào, cắn một miếng, cậu có thể thấy đầu lưỡi nóng rực của đối phương, cái miệng chậm rãi nhai nuốt, cậu nhìn chằm chằm vào hầu kết lên xuống của Hàn Phi, Tề Duyệt cảm thấy mặt mình nóng lên, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng nuốt thức ăn của Hàn Phi.
Tề Duyệt xoắn xuýt, xoay người sang chỗ khác. Thực mất mặt, cậu thế nhưng lại giống nữ nhân bị đối phương hấp dẫn.
Ngay sau đó, Tề Duyệt đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cậu, cả người không phòng bị ập vào trong ***g ngực cứng rắn. Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc cùng với độ ấm sau lưng nhắc nhở Tề Duyệt phía sau cậu chính là một nam nhân, một nam nhân tới kì động dục.
Nội tâm bất an khiến cho Tề Duyệt kịch liệt vặn vẹo, muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của đối phương.
Trọng lượng trên người cậu chợt dừng lại, nhưng vài giây sau thân thể cậu đã bị xoay lại, miệng bị ngăn chặn, tiếp đến chính là một đầu lưỡi ướt át, linh hoạt cạy mở môi cậu, dính lấy đầu lưỡi cậu, nặng nề mà hút duyện.
“Ngoan, đừng làm rộn…"
Nghe âm thanh trầm thấp của Hàn Phi, Tề Duyệt toàn thân căng cứng, nhẹ nhàng “Ngô" một tiếng, lập tức cả kinh. Mãnh liệt đẩy ra trọng lượng trên người, cậu không hề nghĩ ngợi liền vươn tay lên.
Càng xem càng thấy người trước mặt đáng yêu, Hàn Phi cười tùm tỉm hôn một cài lên môi Tề Duyệt, đồng thời chặn lại bàn tay đang vươn tới của cậu, dùng tay rảnh rỗi còn lại phóng ra một cái bóng nước, “Tối nay chúng ta cùng tắm uyên ương dục đi."
Tề Duyệt há to miệng, sững sờ nhìn chằm chằm bóng nước.
Mẹ nó! Đúng là không có thiên lý! Tên trước mặt có thể phóng ra bóng nước thủy dị năng có thể chứng minh cảm giác của cậu không sai. Cái ***g hấp cậu vừa có được có thể làm ra thức ăn gây ra dị năng biến hoá theo từng ngày. Nhưng vì cái gì người ta có công kích dị năng, còn cậu lại toàn thứ xui xẻo!
Tác giả :
Thu Thiên Lai Liễu