Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 100: Bữa tối đầu tiên trong “Khu an toàn”
Tình cờ nhìn thấy Trâm, cô sinh viên mà mình từng giúp đỡ đứng ngay đầu hàng trước mặt, Tân lưỡng lự một chút, rồi quyết định cất tiếng gọi:
- Trâm... Trâm... Trâm ơi...
Cách vài mét phía trước, nghe thấy có người gọi tên, Trâm nghi hoặc ngoái đầu lại. Bất ngờ nhìn thấy người vẫy tay gọi là anh Tân, cô vui mừng reo lên:
- Anh Tân.... – Gọi tên hắn xong, Trâm định nói thêm điều gì đó, nhưng thấy người xung quanh đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn hai người, cô lập tức ngậm miệng lại.
Nhận thấy giờ cũng không phải là lúc hô to gọi nhỏ, Tân cũng nhanh chóng im lặng rồi tiếp tục chờ đợi đến lượt.
- Cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của chú à... – Đứng phía trước, anh Lương chờ Tân trở lại hàng xong, liền vội vàng quay đầu lên tiếng hỏi với vẻ mặt hết sức tò mò và hứng thú.
- Không... Trước khi đến “Khu an toàn" bọn em có biết sơ qua thôi... – Lắc đầu, Tân khẽ cười đáp lời, hắn không ngờ ẩn dưới vẻ mặt nghiêm túc của ông anh này là một tâm hồn bà tám như vậy.
- Đừng chối nữa... Anh hiểu mà... Chú đáng nể thật. Lúc nào truyền cho anh chút kinh... – Chụm đầu thì thầm vào tai hắn, anh Lương đang nói chuyện giữa hai người đàn ông với nhau thì tình cờ liếc mắt thấy Huyền Linh không biết đã đứng đằng sau Tân từ lúc nào. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Huyền Linh, anh Lương vội vàng lảng sang chuyện khác.
- E hèm... Còn bốn người nữa là đến lượt chúng ta rồi. Chú cứ từ từ, suốt ruột để làm gì.
- Vâng!
Cau mày không hiểu ra sao, nhưng Tân vẫn nhanh chóng đáp lời. Bỗng nhiên, sau lưng truyền về cảm giác lành lạnh, giống như có người đang lườm nên hắn vội ngoái đầu lại. Phát hiện ra Huyền Linh đang chăm chú quan sát mình, và ánh mắt cô ấy điều gì đó là lạ, hắn vừa định lên tiếng hỏi thăm thì có giọng nói khác xen vào:
- Anh đến “Khu an toàn" lâu chưa? – Lĩnh xong đồ ăn, Trâm bê khay nhanh chóng lại gần chỗ Tân rồi cười hỏi.
- Vừa mới thôi... Anh đến lúc chập tối... – Đáp lời Trâm xong, hắn định nói tiếp, nhưng ở bên cạnh, Huyền Linh đã cướp lời:
- Ai vậy anh Tân? – Giọng nói của Huyền Linh vẫn nhẹ nhàng dễ nghe như mọi khi, nhưng không biết vì sao nó lại mang cho Tân cảm giác áp lực. Chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, hắn lắc lắc đầu cố gắng loại bỏ những cảm xúc hỗn loạn, rồi giải thích:
- Đây là Trâm... Cô sinh viên anh kể với em lần trước lúc đi lấy bình ắc-quy đó...
- Chào chị... Chắc chị là Huyền Linh nhỉ... Em không ngờ chị lại trẻ và xinh đẹp thế này... – Một tay cầm khay thức ăn, Trâm mỉm cười chìa tay còn lại ra.
- Đâu có đâu... Chị già rồi, làm sao trẻ đẹp bằng em được... – Bắt tay với Trâm, Huyền Linh vui vẻ đáp lời. Được người khác khen, nhất là khi đối phương còn là một cô gái trẻ, Huyền Linh nhanh chóng buông xuống cảnh giác và tỏ ra thân thiện.
- Chị như gái đôi mươi vậy... Chị mà già thì em không biết mình là cái gì nữa...
- Hi hi... Em cứ nói quá...
- ...
Nhìn hai người nhanh chóng thân thiết trò truyện rối rít với nhau, không chừa chỗ trống để người khác xen vào, Tân chỉ có thể im lặng. Nghe nội dung hai người nói toàn những điều linh tinh, một lần nữa, hắn cảm nhận được sự thâm thúy trong câu nói, không thể biết được chính xác con gái nghĩ gì trong đầu. Mặc kệ hai người, hắn quay lên thì thấy anh Lương chìa ngón tay cái tới trước mặt mình. Gãi gãi đầu, hắn hoang mang không biết có phải là do mình quá ngu, hay tất cả mọi người đều có vấn đề rồi.
..........................
Một lát sau, khi cả bọn đều đã lĩnh đồ ăn, con Lu cũng có phần, bằng việc khay của Tân được cấp thêm thực phẩm. Quay trở lại trước mặt Trâm, cả bọn liền theo cô ấy tới nhà ăn bên cạnh, trước kia là khu nhà hàng cao cấp. Lách qua dòng người đông nghịt, cả bọn đi tới chỗ một cái bàn trong góc. Đến nơi, hắn phát hiện ra trong bàn đã có mấy người ngồi chờ từ trước, họ không phải ai xa lạ mà chính là mấy cô cậu sinh viên trong nhóm của Trâm.
Vừa nhìn thấy Tân, Hùng, cậu sinh viên già dặn, vội đứng lên lao đến ôm chầm lấy hắn, rồi cười khà khà. Vất vả lắm mới thoát được cái ôm ấp nồng nhiệt của Hùng, hắn chuẩn bị ngồi xuống thì kinh hãi thấy đôi bạn thân béo gầy Dũng, Nam áp sát. Nhanh chóng cản hai người lại, hành động ôm ấp như vậy hắn quả thật có chút không chịu được. Gì chứ, là em gái gợi cảm như Hà, hay Trâm thì ai đến hắn cũng không cự tuyệt, nhưng con trai thì khác. Tay bắt mặt mừng là đủ rồi, còn ôm nhau thì miễn vì hắn cảm thấy như vậy thật là gay lọ.
Sau màn chào hỏi, Tân cùng mọi người ngồi xuống nhanh chóng dùng bữa. Kiếm một cái khay khác, hắn chia cho con Lu một nửa rồi bắt đầu ăn. Khẩu phần lương thực khá đơn giản, chỉ có cơm và một tô lớn súp đầy đặc sệt, nhưng không biết có phải do quá đói không, hắn ăn rất ngon miệng. Món súp này là hỗn hợp các loại củ và thịt, được ninh rất kỹ khiến hắn không biết được là thịt gì.
Khẩu phần có vẻ khá ít, nhưng hắn mới ăn được một nửa mà đã cảm thấy lưng lửng bụng. Xem ra, đúng như anh Lương nói, chỗ thức ăn mà cả bọn được cấp là loại chất lượng tốt nhất. Ngồi gần đấy, trừ Thương ra, An nhiên và ba cô bé đã ngừng ăn từ lâu và đang chia sẻ thức ăn thừa cho con Lu. Quan sát sắc mặt của cả bọn, hắn thấy ai cũng tỏ ra hài lòng cả. Thật may, quyết định tìm tới “Khu an toàn" của hắn là cực kì đúng đắn.
Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, hắn thấy trong nhà ăn, ai cũng vội vã hối hả ăn cho xong. Có rất ít tiếng trò chuyện cười nói, mọi người dường như tập trung hết vào khay thức ăn. Họ tụ tập thành từng nhóm rồi ngồi cùng bàn với nhau giống như chỗ hắn. Trong số những người khỏe mạnh bình thường, hắn thấy có khá nhiều người khác bị thương, phải băng bó khắp người. Không phân biệt trước kia trong giai cấp, tầng lớp gì, giàu hay nghèo, nổi tiếng ra sao, quyền cao chức trọng như thế nào, mọi người bây giờ mang cho hắn cảm giác bình đẳng, ai cũng như nhau.
Khi thiên nhiên biến đổi, con người bỗng chốc trở nên nhỏ bé, sự mất mát đau thương đã khiến cho mỗi người sống lại những đức tính tốt đẹp mà cuộc sống hiện đại trước kia xóa nhòa. Đó chính là sự cảm thông, thương tiếc lẫn nhau. Quan sát họ, hắn cảm nhận được ai cũng thay đổi, không phải về ngoại hình mà là bản chất. Đến như nhóm của Trâm, vào “Khu an toàn" được một thời gian, bây giờ họ cũng mang cho hắn cảm giác khác hoàn toàn. Trâm vẫn có vẻ khéo léo dịu dàng như trước, nhưng ánh mắt của cô luôn ẩn chứa sự quật cường kiên định của người đứng đầu nhóm. Hùng, hai cậu bạn Dũng, Nam và Hà cũng trở nên chững chạc hơn hẳn.
Vừa ăn vừa suy nghĩ linh tinh, thực phẩm bị Tân xúc hết lúc nào không hay. Thấy mọi người trong bàn đổ dồn ánh mắt tới, hắn giật mình cúi xuống mới phát hiện ra sự thật. Gãi đầu ngượng ngùng, hắn định lên tiếng giải thích thì ngồi đối diện, Trâm lên tiếng:
- Anh vẫn đói hử? Nếu không ngại thì ăn tạm chỗ này của em đi... – Vừa nói, Trâm vừa đẩy tô súp của mình lên phía trước.
- Anh.. Không.... – Đang ấp úng trả lời, Tân còn chưa nói hết câu thì ở bên cạnh, Huyền Linh đã nhanh ý giúp đỡ.
Đẩy tô súp về vị trí cũ, Huyền Linh dịu dàng cười nói:
- Ăn đi em... Đừng để ý đến anh ấy... Bọn chị vẫn còn thức ăn dự trữ, em đừng lo...
Thầm khen hay trong lòng, hắn gật đầu rồi nói thêm:
- Đúng vậy... Anh no rồi, nãy mải nghĩ linh tinh thôi...
Nói hết câu xong, hắn cầm quả lạ màu đỏ có phần giống cà chua đưa lên miệng cắn. Quả này được phát thêm cùng với khẩu phần ăn, trước kia trên đường di chuyển đến “Khu an toàn", hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều quả như vậy, nhưng không dám liều lĩnh vặt ăn vì sợ có độc. Bây giờ, hắn không phải lo nghĩ điều này nữa, quân đội đã phát cho mọi người thì chắc chắn là quả lạ này an toàn.
Đúng như hắn cảm giác, quả lạ không chỉ màu sắc bắt mắt mà ăn cũng rất ngon. Giòn giòn, ngọt mát, vị gần giống như quả hồng giòn nhưng thơm hơn nhiều, cắn xong một miếng là hắn muốn cắn tiếp miếng nữa luôn. Thấy hắn ăn ngon lành, bên đối diện Hùng liền chạy sang, sán lại gần rồi nhìn chằm chằm vào quả lạ. Không còn cách nào khác, hắn phải chia sẻ cho cậu ta một quả thì mới đuổi đi được. Thật không ngờ cái tên có vẻ ngoài già dặn này lại mặt dầy như vậy.
.......................
Mất khoảng nửa tiếng, khi cả bọn ăn sạch chỗ thức ăn được phát xong, anh Lương biết Tân có người quen, không cần đến sự hướng dẫn nên nhanh chóng xin phép đi trước để thay ca trực. Trước khi rời khỏi, anh Lương vỗ vai hắn bảo, có chuyện gì cần giúp thì ra ngoài cổng bảo anh. Biết anh Lương có nhiệm vụ, Tân lập tức gật đầu đồng ý rồi rối rít cảm ơn. Nhưng vừa nghe câu cảm ơn, anh Lương liền bất ngờ cúi xuống thì thầm vào tai hắn là không cần, thay vào đó chỉ cần dạy anh ta cách tán gái là được. Toàn là những câu khó hiểu, hắn cảm giác anh Lương thật sự có vấn đề. Hắn mà biết tán gái thì đã không độc thân suốt bao nhiêu năm qua đến giờ.
Ăn uống no đủ, tiếp theo Tân muốn về phòng mới rồi ngủ một giấc cho đã vì rất lâu rồi tinh thần hắn chưa được buông lỏng thế này. Tuy trong đầu vẫn còn rất nhiều thắc mắc về “Khu an toàn’, nhưng đợi đến ngày mai tìm hiểu cũng không muộn. Suy nghĩ của hắn là cực kì tốt đẹp, nhưng còn chưa kịp thực hiện ý định thì hắn nghe thấy các cô gái tập trung với nhau rồi hô lên muốn đi tắm. Điều này đáng lẽ cũng không có gì đáng nói, con gái vốn thích sạch sẽ mà, nhưng không hiểu tên Hùng bỗng dưng nổi điên lên nằng nặc muốn hắn đi tắm cùng. Rồi cả hai tên Dũng và Nam nữa, mỗi người một bên, trực tiếp quàng lấy tay hắn rồi kéo đi.
Trước sự cuồng nhiệt của ba tên điên, không còn cách nào khác, hắn phải cùng hai mẹ con Huyền Linh và bốn cô bé về phòng lấy quần áo để thay. Trước khi khóa cửa, nhìn thấy con Lu trốn chúi ở một góc định lảng tránh vụ này, hắn vội vàng xông tới cầm đuôi kéo nó ra ngoài. Làm sao có mùa xuân này được, chủ nhân sắp phải đi chịu cực hình với nước lạnh, phận tôi tớ nó phải đồng cam cộng khổ chứ.
Khoảng chục phút sau, đi đến một khu là phòng tắm nam tập thể là một cái bể nước lớn, nhìn những thân hình trần truồng mặc mỗi quần lót, Tân tưởng mình vừa tiến vào động gay mà áp lực như núi. Đang hoang mang nhìn khắp nơi xung quanh, kiếm một chỗ kín đáo thì ba tên dở bê một chậu nước to, rồi dội ào từ đầu xuống chân hắn. Bât ngờ bị dòng nước lạnh buốt đánh sâu vào linh hồn, hắn muốn há miệng thét lên nhưng nhanh chóng kiềm lại.
Thế là, dưới điệu cười man rợ của ba tên dở, Tân và con Lu đành phải cắn răng dội nước lạnh lên người tắm.
Đến khi tắm xong, ba tên dở còn muốn kéo hắn hỏi chuyện thêm nữa. Nhưng đàn ông với nhau có gì hay mà nói chứ, hắn nhanh chóng từ chối, rồi cùng con Lu trở lại phòng. Trước khi đi, Hùng còn rủ rê hắn tới phòng của ba người cậu ta ở ngay tầng bốn phía dưới ngủ chung cho vui. Nghe thấy vậy, hắn xanh cả mặt lại, vội vã chạy trốn.
Về đến phòng, mở cửa đi vào trong, hắn nhìn lướt qua một lượt. Thấy nội thất xa hoa, và phong cách bố trí hiện đại như khách sạn cao cấp, hắn khẽ cảm thán trong lòng. Thật không ngờ, cũng có lúc hắn được ở một nơi sang trọng như vậy, nhưng lại trong hoàn cảnh trớ trêu.
Đầu óc được buông lỏng, bất giác, Tân nhớ tới những người thân thiết của mình là em trai, bà và mẹ. Tiến đến ban công, hắn hướng ánh mắt qua ô kính nhìn vào màn đêm thăm thẳm mà khẽ thở dài. Ở bên cạnh, con Lu cảm thấy chủ nhân tâm trạng không tốt liền lại gần, rồi lè lưỡi liếm tay hắn an ủi.
Đang suy tư, bỗng ngoài phòng vang lên tiếng bước chân cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Tạm gác mọi chuyện ra sau đầu, hắn đi ra mở cửa thì thấy các cô gái đã quay trở lại sau khi tắm xong. Nhìn Huyền Linh, Trâm và Hà trò truyện vui vẻ say sưa với nhau, hắn không biết nên nói gì để chen vào. Mấy cô bé cũng vậy, tinh thần giải tỏa hoàn toàn, các em trở nên sinh động đầy sức sống, lấy Thương và An Nhiên làm chủ, cả bọn líu ríu với nhau.
Đưa chìa khóa phòng và ba lô cho hai mẹ con Huyền Linh xong, chào tạm biệt, hắn đóng cửa, tắt điện rồi trèo lên cái giường lớn. Vừa nằm xuống, cảm giác mệt mỏi liền ập tới khiến hắn chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Ở bên cạnh, con Lu thấy chủ nhân đã ngủ say, nó liếm mấy cái vào trán hắn để hai hàng lông mày luôn cau lại dãn ra, rồi kéo tấm chăn lên đắp cho cả hai.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện
- Trâm... Trâm... Trâm ơi...
Cách vài mét phía trước, nghe thấy có người gọi tên, Trâm nghi hoặc ngoái đầu lại. Bất ngờ nhìn thấy người vẫy tay gọi là anh Tân, cô vui mừng reo lên:
- Anh Tân.... – Gọi tên hắn xong, Trâm định nói thêm điều gì đó, nhưng thấy người xung quanh đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn hai người, cô lập tức ngậm miệng lại.
Nhận thấy giờ cũng không phải là lúc hô to gọi nhỏ, Tân cũng nhanh chóng im lặng rồi tiếp tục chờ đợi đến lượt.
- Cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của chú à... – Đứng phía trước, anh Lương chờ Tân trở lại hàng xong, liền vội vàng quay đầu lên tiếng hỏi với vẻ mặt hết sức tò mò và hứng thú.
- Không... Trước khi đến “Khu an toàn" bọn em có biết sơ qua thôi... – Lắc đầu, Tân khẽ cười đáp lời, hắn không ngờ ẩn dưới vẻ mặt nghiêm túc của ông anh này là một tâm hồn bà tám như vậy.
- Đừng chối nữa... Anh hiểu mà... Chú đáng nể thật. Lúc nào truyền cho anh chút kinh... – Chụm đầu thì thầm vào tai hắn, anh Lương đang nói chuyện giữa hai người đàn ông với nhau thì tình cờ liếc mắt thấy Huyền Linh không biết đã đứng đằng sau Tân từ lúc nào. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Huyền Linh, anh Lương vội vàng lảng sang chuyện khác.
- E hèm... Còn bốn người nữa là đến lượt chúng ta rồi. Chú cứ từ từ, suốt ruột để làm gì.
- Vâng!
Cau mày không hiểu ra sao, nhưng Tân vẫn nhanh chóng đáp lời. Bỗng nhiên, sau lưng truyền về cảm giác lành lạnh, giống như có người đang lườm nên hắn vội ngoái đầu lại. Phát hiện ra Huyền Linh đang chăm chú quan sát mình, và ánh mắt cô ấy điều gì đó là lạ, hắn vừa định lên tiếng hỏi thăm thì có giọng nói khác xen vào:
- Anh đến “Khu an toàn" lâu chưa? – Lĩnh xong đồ ăn, Trâm bê khay nhanh chóng lại gần chỗ Tân rồi cười hỏi.
- Vừa mới thôi... Anh đến lúc chập tối... – Đáp lời Trâm xong, hắn định nói tiếp, nhưng ở bên cạnh, Huyền Linh đã cướp lời:
- Ai vậy anh Tân? – Giọng nói của Huyền Linh vẫn nhẹ nhàng dễ nghe như mọi khi, nhưng không biết vì sao nó lại mang cho Tân cảm giác áp lực. Chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, hắn lắc lắc đầu cố gắng loại bỏ những cảm xúc hỗn loạn, rồi giải thích:
- Đây là Trâm... Cô sinh viên anh kể với em lần trước lúc đi lấy bình ắc-quy đó...
- Chào chị... Chắc chị là Huyền Linh nhỉ... Em không ngờ chị lại trẻ và xinh đẹp thế này... – Một tay cầm khay thức ăn, Trâm mỉm cười chìa tay còn lại ra.
- Đâu có đâu... Chị già rồi, làm sao trẻ đẹp bằng em được... – Bắt tay với Trâm, Huyền Linh vui vẻ đáp lời. Được người khác khen, nhất là khi đối phương còn là một cô gái trẻ, Huyền Linh nhanh chóng buông xuống cảnh giác và tỏ ra thân thiện.
- Chị như gái đôi mươi vậy... Chị mà già thì em không biết mình là cái gì nữa...
- Hi hi... Em cứ nói quá...
- ...
Nhìn hai người nhanh chóng thân thiết trò truyện rối rít với nhau, không chừa chỗ trống để người khác xen vào, Tân chỉ có thể im lặng. Nghe nội dung hai người nói toàn những điều linh tinh, một lần nữa, hắn cảm nhận được sự thâm thúy trong câu nói, không thể biết được chính xác con gái nghĩ gì trong đầu. Mặc kệ hai người, hắn quay lên thì thấy anh Lương chìa ngón tay cái tới trước mặt mình. Gãi gãi đầu, hắn hoang mang không biết có phải là do mình quá ngu, hay tất cả mọi người đều có vấn đề rồi.
..........................
Một lát sau, khi cả bọn đều đã lĩnh đồ ăn, con Lu cũng có phần, bằng việc khay của Tân được cấp thêm thực phẩm. Quay trở lại trước mặt Trâm, cả bọn liền theo cô ấy tới nhà ăn bên cạnh, trước kia là khu nhà hàng cao cấp. Lách qua dòng người đông nghịt, cả bọn đi tới chỗ một cái bàn trong góc. Đến nơi, hắn phát hiện ra trong bàn đã có mấy người ngồi chờ từ trước, họ không phải ai xa lạ mà chính là mấy cô cậu sinh viên trong nhóm của Trâm.
Vừa nhìn thấy Tân, Hùng, cậu sinh viên già dặn, vội đứng lên lao đến ôm chầm lấy hắn, rồi cười khà khà. Vất vả lắm mới thoát được cái ôm ấp nồng nhiệt của Hùng, hắn chuẩn bị ngồi xuống thì kinh hãi thấy đôi bạn thân béo gầy Dũng, Nam áp sát. Nhanh chóng cản hai người lại, hành động ôm ấp như vậy hắn quả thật có chút không chịu được. Gì chứ, là em gái gợi cảm như Hà, hay Trâm thì ai đến hắn cũng không cự tuyệt, nhưng con trai thì khác. Tay bắt mặt mừng là đủ rồi, còn ôm nhau thì miễn vì hắn cảm thấy như vậy thật là gay lọ.
Sau màn chào hỏi, Tân cùng mọi người ngồi xuống nhanh chóng dùng bữa. Kiếm một cái khay khác, hắn chia cho con Lu một nửa rồi bắt đầu ăn. Khẩu phần lương thực khá đơn giản, chỉ có cơm và một tô lớn súp đầy đặc sệt, nhưng không biết có phải do quá đói không, hắn ăn rất ngon miệng. Món súp này là hỗn hợp các loại củ và thịt, được ninh rất kỹ khiến hắn không biết được là thịt gì.
Khẩu phần có vẻ khá ít, nhưng hắn mới ăn được một nửa mà đã cảm thấy lưng lửng bụng. Xem ra, đúng như anh Lương nói, chỗ thức ăn mà cả bọn được cấp là loại chất lượng tốt nhất. Ngồi gần đấy, trừ Thương ra, An nhiên và ba cô bé đã ngừng ăn từ lâu và đang chia sẻ thức ăn thừa cho con Lu. Quan sát sắc mặt của cả bọn, hắn thấy ai cũng tỏ ra hài lòng cả. Thật may, quyết định tìm tới “Khu an toàn" của hắn là cực kì đúng đắn.
Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, hắn thấy trong nhà ăn, ai cũng vội vã hối hả ăn cho xong. Có rất ít tiếng trò chuyện cười nói, mọi người dường như tập trung hết vào khay thức ăn. Họ tụ tập thành từng nhóm rồi ngồi cùng bàn với nhau giống như chỗ hắn. Trong số những người khỏe mạnh bình thường, hắn thấy có khá nhiều người khác bị thương, phải băng bó khắp người. Không phân biệt trước kia trong giai cấp, tầng lớp gì, giàu hay nghèo, nổi tiếng ra sao, quyền cao chức trọng như thế nào, mọi người bây giờ mang cho hắn cảm giác bình đẳng, ai cũng như nhau.
Khi thiên nhiên biến đổi, con người bỗng chốc trở nên nhỏ bé, sự mất mát đau thương đã khiến cho mỗi người sống lại những đức tính tốt đẹp mà cuộc sống hiện đại trước kia xóa nhòa. Đó chính là sự cảm thông, thương tiếc lẫn nhau. Quan sát họ, hắn cảm nhận được ai cũng thay đổi, không phải về ngoại hình mà là bản chất. Đến như nhóm của Trâm, vào “Khu an toàn" được một thời gian, bây giờ họ cũng mang cho hắn cảm giác khác hoàn toàn. Trâm vẫn có vẻ khéo léo dịu dàng như trước, nhưng ánh mắt của cô luôn ẩn chứa sự quật cường kiên định của người đứng đầu nhóm. Hùng, hai cậu bạn Dũng, Nam và Hà cũng trở nên chững chạc hơn hẳn.
Vừa ăn vừa suy nghĩ linh tinh, thực phẩm bị Tân xúc hết lúc nào không hay. Thấy mọi người trong bàn đổ dồn ánh mắt tới, hắn giật mình cúi xuống mới phát hiện ra sự thật. Gãi đầu ngượng ngùng, hắn định lên tiếng giải thích thì ngồi đối diện, Trâm lên tiếng:
- Anh vẫn đói hử? Nếu không ngại thì ăn tạm chỗ này của em đi... – Vừa nói, Trâm vừa đẩy tô súp của mình lên phía trước.
- Anh.. Không.... – Đang ấp úng trả lời, Tân còn chưa nói hết câu thì ở bên cạnh, Huyền Linh đã nhanh ý giúp đỡ.
Đẩy tô súp về vị trí cũ, Huyền Linh dịu dàng cười nói:
- Ăn đi em... Đừng để ý đến anh ấy... Bọn chị vẫn còn thức ăn dự trữ, em đừng lo...
Thầm khen hay trong lòng, hắn gật đầu rồi nói thêm:
- Đúng vậy... Anh no rồi, nãy mải nghĩ linh tinh thôi...
Nói hết câu xong, hắn cầm quả lạ màu đỏ có phần giống cà chua đưa lên miệng cắn. Quả này được phát thêm cùng với khẩu phần ăn, trước kia trên đường di chuyển đến “Khu an toàn", hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều quả như vậy, nhưng không dám liều lĩnh vặt ăn vì sợ có độc. Bây giờ, hắn không phải lo nghĩ điều này nữa, quân đội đã phát cho mọi người thì chắc chắn là quả lạ này an toàn.
Đúng như hắn cảm giác, quả lạ không chỉ màu sắc bắt mắt mà ăn cũng rất ngon. Giòn giòn, ngọt mát, vị gần giống như quả hồng giòn nhưng thơm hơn nhiều, cắn xong một miếng là hắn muốn cắn tiếp miếng nữa luôn. Thấy hắn ăn ngon lành, bên đối diện Hùng liền chạy sang, sán lại gần rồi nhìn chằm chằm vào quả lạ. Không còn cách nào khác, hắn phải chia sẻ cho cậu ta một quả thì mới đuổi đi được. Thật không ngờ cái tên có vẻ ngoài già dặn này lại mặt dầy như vậy.
.......................
Mất khoảng nửa tiếng, khi cả bọn ăn sạch chỗ thức ăn được phát xong, anh Lương biết Tân có người quen, không cần đến sự hướng dẫn nên nhanh chóng xin phép đi trước để thay ca trực. Trước khi rời khỏi, anh Lương vỗ vai hắn bảo, có chuyện gì cần giúp thì ra ngoài cổng bảo anh. Biết anh Lương có nhiệm vụ, Tân lập tức gật đầu đồng ý rồi rối rít cảm ơn. Nhưng vừa nghe câu cảm ơn, anh Lương liền bất ngờ cúi xuống thì thầm vào tai hắn là không cần, thay vào đó chỉ cần dạy anh ta cách tán gái là được. Toàn là những câu khó hiểu, hắn cảm giác anh Lương thật sự có vấn đề. Hắn mà biết tán gái thì đã không độc thân suốt bao nhiêu năm qua đến giờ.
Ăn uống no đủ, tiếp theo Tân muốn về phòng mới rồi ngủ một giấc cho đã vì rất lâu rồi tinh thần hắn chưa được buông lỏng thế này. Tuy trong đầu vẫn còn rất nhiều thắc mắc về “Khu an toàn’, nhưng đợi đến ngày mai tìm hiểu cũng không muộn. Suy nghĩ của hắn là cực kì tốt đẹp, nhưng còn chưa kịp thực hiện ý định thì hắn nghe thấy các cô gái tập trung với nhau rồi hô lên muốn đi tắm. Điều này đáng lẽ cũng không có gì đáng nói, con gái vốn thích sạch sẽ mà, nhưng không hiểu tên Hùng bỗng dưng nổi điên lên nằng nặc muốn hắn đi tắm cùng. Rồi cả hai tên Dũng và Nam nữa, mỗi người một bên, trực tiếp quàng lấy tay hắn rồi kéo đi.
Trước sự cuồng nhiệt của ba tên điên, không còn cách nào khác, hắn phải cùng hai mẹ con Huyền Linh và bốn cô bé về phòng lấy quần áo để thay. Trước khi khóa cửa, nhìn thấy con Lu trốn chúi ở một góc định lảng tránh vụ này, hắn vội vàng xông tới cầm đuôi kéo nó ra ngoài. Làm sao có mùa xuân này được, chủ nhân sắp phải đi chịu cực hình với nước lạnh, phận tôi tớ nó phải đồng cam cộng khổ chứ.
Khoảng chục phút sau, đi đến một khu là phòng tắm nam tập thể là một cái bể nước lớn, nhìn những thân hình trần truồng mặc mỗi quần lót, Tân tưởng mình vừa tiến vào động gay mà áp lực như núi. Đang hoang mang nhìn khắp nơi xung quanh, kiếm một chỗ kín đáo thì ba tên dở bê một chậu nước to, rồi dội ào từ đầu xuống chân hắn. Bât ngờ bị dòng nước lạnh buốt đánh sâu vào linh hồn, hắn muốn há miệng thét lên nhưng nhanh chóng kiềm lại.
Thế là, dưới điệu cười man rợ của ba tên dở, Tân và con Lu đành phải cắn răng dội nước lạnh lên người tắm.
Đến khi tắm xong, ba tên dở còn muốn kéo hắn hỏi chuyện thêm nữa. Nhưng đàn ông với nhau có gì hay mà nói chứ, hắn nhanh chóng từ chối, rồi cùng con Lu trở lại phòng. Trước khi đi, Hùng còn rủ rê hắn tới phòng của ba người cậu ta ở ngay tầng bốn phía dưới ngủ chung cho vui. Nghe thấy vậy, hắn xanh cả mặt lại, vội vã chạy trốn.
Về đến phòng, mở cửa đi vào trong, hắn nhìn lướt qua một lượt. Thấy nội thất xa hoa, và phong cách bố trí hiện đại như khách sạn cao cấp, hắn khẽ cảm thán trong lòng. Thật không ngờ, cũng có lúc hắn được ở một nơi sang trọng như vậy, nhưng lại trong hoàn cảnh trớ trêu.
Đầu óc được buông lỏng, bất giác, Tân nhớ tới những người thân thiết của mình là em trai, bà và mẹ. Tiến đến ban công, hắn hướng ánh mắt qua ô kính nhìn vào màn đêm thăm thẳm mà khẽ thở dài. Ở bên cạnh, con Lu cảm thấy chủ nhân tâm trạng không tốt liền lại gần, rồi lè lưỡi liếm tay hắn an ủi.
Đang suy tư, bỗng ngoài phòng vang lên tiếng bước chân cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Tạm gác mọi chuyện ra sau đầu, hắn đi ra mở cửa thì thấy các cô gái đã quay trở lại sau khi tắm xong. Nhìn Huyền Linh, Trâm và Hà trò truyện vui vẻ say sưa với nhau, hắn không biết nên nói gì để chen vào. Mấy cô bé cũng vậy, tinh thần giải tỏa hoàn toàn, các em trở nên sinh động đầy sức sống, lấy Thương và An Nhiên làm chủ, cả bọn líu ríu với nhau.
Đưa chìa khóa phòng và ba lô cho hai mẹ con Huyền Linh xong, chào tạm biệt, hắn đóng cửa, tắt điện rồi trèo lên cái giường lớn. Vừa nằm xuống, cảm giác mệt mỏi liền ập tới khiến hắn chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Ở bên cạnh, con Lu thấy chủ nhân đã ngủ say, nó liếm mấy cái vào trán hắn để hai hàng lông mày luôn cau lại dãn ra, rồi kéo tấm chăn lên đắp cho cả hai.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện
Tác giả :
Hoa Bão