[Mạt Thế] Tam Hồi
Chương 48: Mối tình đầu.
Hộc hộc...
Hắn chạy nhanh như bị quỷ đuổi theo, nước mắt nhập nhèm vì hoảng loạn và bất an.
Người đó... không sai vào đâu được! Cậu ta học cùng trường tiểu học với mình!
Không sao, hắn sẽ không bị phát hiện trong bộ dạng này!
Gần đây hắn nhận ra, con trai mà lại mặc đồ con gái vô cùng bất thường, mặc dù không muốn, nhưng hắn không dám làm trái ý của ba.
Hôm nay hắn đã rất sợ hãi, nên quên mất bản thân vẫn đang mặc đồ nữ và chạy ra bên ngoài, bây giờ lại xui xẻo bắt gặp bạn cùng trường.
Hắn chưa từng nói chuyện với bạn học đó, nhưng biết rõ tên của cậu ta.
Lâm Nhã- một thiếu gia ngậm thìa vàng từ trong trứng, tính cách ngạo mạn kiêu căng đột nhiên trở nên lạnh lùng âm trầm khiến các bạn học khác không dám lại gần, nhưng điều đó cũng không làm giảm sự nổi bật và thu hút của Lâm Nhã.
Lâm Nhã nghỉ học rất nhiều, vậy mà điểm số lúc nào cũng cao chót vót khiến giáo viên chẳng có lý do để răn dạy, rõ ràng là một thiên tài bẩm sinh.
Hắn rất ngưỡng mộ Lâm Nhã, lại không dám tiếp cận hay nói chuyện với cậu ta. Không nói là khác lớp, bối cảnh gia đình và thân phận dơ bẩn của hắn chẳng bao giờ có thể đứng bên cạnh vầng hào quang chói lọi đó.
Mặc dù ở độ tuổi này trẻ con vẫn chưa hiểu biết gì nhiều, nhưng hắn có thể khẳng định rằng những bạn học xung quanh đều xa lánh và đầy sự ác ý, chán ghét với hắn. Hắn chưa bị bắt nạt, nhưng sự cô độc... lại là thứ bắt nạt dày vò hắn nhiều nhất.
Hắn thật cô đơn, từ trước tới giờ chưa từng có một người bạn thân để tâm sự hay vui đùa.
Ở nhà là địa ngục, ở trường cũng chẳng kém bao nhiêu.
Hắn thật ngưỡng mộ với Lâm Nhã, đồng thời cũng rất mến mộ cậu ta.
Lâm Nhã cũng cô độc giống hắn, nhưng toàn bộ sự cô độc đều do Lâm Nhã chủ động.
Cậu ấy như một ông vua lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ, cũng không cần hòa đồng với mọi người xung quanh, một vị trí độc tôn khác biệt với những kẻ tầm thường kia.
Hắn rất xấu hổ, hắn không muốn Lâm Nhã nhìn bộ dạng giả gái buồn nôn này của bản thân.
Hắn biết ba mình là tội phạm, dù đã ra tù nhưng ông ta vẫn không ngừng phạm tội. Ông bắt cóc trẻ em, say đó lại quay nhưng video đồi bại đăng lên Deep Web.
Hắn không dám phản kháng, hắn đã bị người ba đáng sợ điều giáo từ khi sinh ra.
Trong cuộc sống địa ngục u ám, Lâm Nhã chính là ánh sáng mặt trời xa xôi vạn dặm, khiến hắn mê luyến muốn chạm vào để được sưởi ấm.
Hắn đứng trước cửa nhà, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, hắn biết ba sẽ phạt hắn vì tự ý bỏ chạy ra ngoài, nhưng hắn không thể không đối mặt với nó.
'Cô bé' toàn thân run rẩy mở cánh cửa bước vào địa ngục không lối thoát.
•
•
Lâm Nhã dùng toàn bộ số tiền còn lại để mua một chiếc violong và đăng ký khóa học nhạc violong.
"Con muốn học violong sao?" Triêu Kiều Oanh kinh ngạc nhìn con trai út ôm violong trong ngực tựa như báu vật.
"Vâng." Lâm Nhã suy nghĩ một hồi lại nói tiếp "Con muốn chuyển vào học viện Âm nhạc Arren, mong mẹ hãy làm thủ tục."
Học viện Âm nhạc Arren vô cùng có danh tiếng trên thế giới, hiện tại đã xây dựng hơn 120 trụ sở tại các nước khác nhau. Đây là một ngôi trường năng khiếu đặc biệt dạy xuyên suốt từ cấp 1 tới đại học, đạt tiêu chuẩn 5 sao về chất lượng đào tạo. Hồ sơ đăng ký nhập học vào trường rất dễ dàng, nhưng học sinh muốn tốt nghiệp lại cực kỳ khó. Những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu không có tài một khi vào trường, chẳng khác nào nguồn tiền bổ sung kinh phí cho học viện xây dựng cơ sở vật chất. Nhưng những thiên tài thật sự sẽ được học viện đào tạo thành một huyền thoại trong giới Âm nhạc.
"Khoan đã, không phải học viện đó ở rất xa sao? Con... con muốn chuyển tới đó học?" Triêu Kiều Oanh biết được từ nhà Lâm gia tới thủ đô mà học viện xây dựng, dù đi máy bay cũng mất tới 2 tiếng.
"Vâng, mẹ đừng hiểu lầm. Con thật sự rất muốn đánh violong." Lâm Nhã khép mi "Nếu không vượt qua kỳ thi trong học viện, con sẽ trở về nhà và tìm một ngôi trường khác. Quyết định này không liên quan gì tới Lâm Hàm cả."
Triêu Kiều Oanh nhận ra Lâm Nhã thật sự rất yêu thích violong, bà không có lý do gì lại ngăn cản niềm yêu thích của con trai được.
"Được rồi, mẹ sẽ nói chuyện và thuyết phục ba con. Con về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm."
"Dạ." Lâm Nhã có chút thở phào nhẹ nhõm khi mẹ đồng ý, nếu không cậu sẽ rất thất vọng và buồn bã.
Trước khi ngủ, Lâm Nhã ôm violong đặt cạnh giường, có lẽ nó sẽ giúp cậu không gặp ác mộng nữa.
Lâm Nhã rất hài lòng với quyết định của bản thân, vì việc tới thành phố Sải Hà để nhập học học viện Âm nhạc Arren sẽ giúp cậu cách xa bọn họ.
Dương Phù Hinh, Mạn Sanh, Lâm Hàm.
Cứ nghĩ rằng một lúc vô tình lại bắt gặp bọn họ trên phố, Lâm Nhã thật sự không muốn nghĩ tới. Cậu rất sợ hãi, cậu chẳng có một thứ gọi là ưu thế tâm lý khi được trọng sinh. Người khác trọng sinh sẽ cảm thấy an tâm và mừng rỡ, còn Lâm Nhã chỉ bồn chồn lo lắng mọi thứ sẽ lặp lại một lần nữa. Cậu đã cố kìm nén cảm giác sợ hãi đó bằng oán hận và thờ ơ, nhưng sự mâu thuẫn giữa chúng không ngừng đối chọi nhau.
Đây chính là cơ hội để cậu cắt đứt mọi bất an trong tâm trí.
Cậu chưa gặp Mạn Sanh, càng chưa gặp Dương Phù Hinh, bọn họ sẽ không tìm tới và quấy rối cậu như trước kia.
Rúc người vào chiếc mềm giày cộm, Lâm Nhã mơ màng thiếp đi chìm vào giấc mộng.