Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 76: Phản bội

Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 76: Phản bội

Lưu Sở Thiên dẫn đám người Thương Viêm đến một khu dân cư, chung quanh bắt đầu tụ tập một đám người, nhưng có thể là do Lưu Sở Thiên ở đây, những người này cũng không dám công khai nhìn thẳng.

Dọc theo đường đi,Thương Viêm có thể nhìn thấy rõ ràng nơi này, cho dù là phương tiện hay là an toàn cũng không phải là bên ngoài có thể so sánh.

“Trong thành tuy là địa bàn của chúng ta, nhưng người của mình cũng không nhiều lắm, những người bên ngoài tiểu khu Ly Thiên đều là người dân bình thường hoặc là thành viên ngoại lai, chỉ có trong tiểu khu này mới có thể coi là người một nhà." Lưu Sở Thiên đi phía trước dẫn đường, gã cảm thấy có chút đắc ý, đi đường hết huơ tay lại huơ chân, làm cho Thương Viêm trong lòng buồn cười không thôi, nhưng mà không thể phủ nhận Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng đem nơi này cải tạo thực xuất sắc.

Diễm Quân Ly mặt không đổi sắc mà đi phía sau, đầy người khí thế làm cho đám người xung quanh dù lòng đầy hiếu kì cũng không dám làm càn, mà Thương Viêm lại là bị Diễm Quân Ly ôm vào trong ngực, tuy rằng hai tai vốn đã đỏ bừng, nhưng cậu cũng không phản đối.

Đi ở cuối cùng chính là Tống Tùng vừa mới gia nhập, nhìn thấy nơi này, hắn cũng không dám công khai quan sát xung quanh, đối với những tầm mắt như có như không cũng chỉ có thể làm bộ bình tĩnh, cho dù hiện tại hắn đã âm thầm kinh hãi không thôi.

Thủ vệ cùng tuần tra đều là dị năng giả cấp 4, mà những dị năng giả hắn nhìn thấy ở nơi này ít nhất cũng đã cấp 3, ngay cả người nhà của họ, chỉ là nhìn ánh mắt cũng biết tuyệt không phải là nhưng kẻ chỉ biết khiếp đảm trốn tránh, sợ là tất cả người nơi này đều đã từng giết qua tang thi.

Phát hiện này vừa nảy ra, Tống Tùng cũng bị ý tưởng của chính mình làm cho hoảng sợ, nhìn bóng dáng ba người phía trước hắn không biết phải là dùng tâm tình gì để hình dung mới tốt.

Tiểu khu bởi vì là nơi xa hoa, cho nên trong phương diện an toàn cũng rất chú trọng, bốn phía đều có tường vây, tuy rằng không cao nhưng đó cũng là nguyên nhân Lưu Sở Thiên lựa chọn nơi này, bọn họ còn ở mặt trên sửa chữa một chút, phòng ngừa không ít dị năng giả có ý đồ xông vào.

Thương Viêm đối với sự an bài của Lưu Sở Thiên dành cho dị năng giả cũng không tỏ thái độ, cậu tin tưởng người này sẽ có nhiều ý tưởng hơn so với mình. Cậu nghĩ nghĩ về vài thứ đồ còn tại trong không gian, hẳn là có không ít thứ phù hợp trang bị trong này. Đám người rất nhanh liền tới nhà trọ, phương tiện nơi này so với tiểu khu còn muốn tốt hơn,chỉ cần nhìn những khẩu súng tự động treo ở giá trên tường đã đủ nói lên tất cả, Thương Viêm đếm, tổng cộng có 12 khẩu súng tự động.

Bên trong nhà trọ không có người, Thương Viêm nhìn xem có chút nghi hoặc. “Chỉ có tôi cùng Lăng ở tại trong này, đương nhiên phòng của Ly thiếu cùng Viêm tiểu đệ các người cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm. Về phần Lý Nhật bọn họ lại là ở khu nhà bên cạnh, mà hai khu nhà trọ này không phải ai cũng có thể tiến vào." Lưu Sở Thiên nói xong chỉ chỉ khu nhà trọ giống như đúc ở bên cạnh.

Bốn người ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, trừ bỏ Tống Tùng mấy người còn lại đều là thập phần thả lỏng, hoàn toàn đem nơi này xem thành nhà mình. Mà Tống Tùng thì lại vô cùng câu nệ, dáng ngồi cực kỳ giống học sinh tiểu học đang đối mặt giáo viên chủ nhiệm.

Hiện tại hắn vẫn không thể tin tưởng chính mình dễ dàng như vậy liền thành người của Ly Thiên được. Trước còn cùng người bên Ly Thiên mâu thuẫn nặng nề đến vậy. Kỳ thật là Tống Tùng không biết, cái loại đánh nhau gây sự nho nhỏ ngay cả người chết cũng không có này, tại trong mắt Lưu Sở Thiên gần như chính là chuyện mỉm cười liền có thể cho qua.

“Anh nói người kia là ai?" Thương Viêm thoát khỏi bàn tay không chịu an phận của Diễm Quân Ly, thân mình hơi hơi hướng về phía trước, từ trong không gian lấy ra lá trà cao cấp nhất cùng bộ ấm trà tuyệt phẩm. Cậu rất để ý chuyện của Tống Tùng, tuy rằng chỉ là vì người này trong hiện thực khác với trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》.

Diễm Quân Ly nghe thấy lời Thương Viêm nói bắt đầu quan sát Tống Tùng từng chút, áp lực thản nhiên tản ra, như là không thèm để ý mà tiếp nhận ly trà Thương Viêm đưa tới, ngón tay cố tình chính xác xẹt qua mu bàn tay Thương Viêm, chiếm được một cái trừng mắt của Thương Viêm.

Tống Tùng bị câu hỏi đột nhiên của Thương Viêm làm cho giật mình, thân thể lại là khẩn cấp run rẩy, tiếp đó là bị Diễm Quân Ly yên lặng nhìn lại, mồ hôi lạnh thực gây thất vọng mà che kín cái trán, ngay cả ly trà Thương Viêm đặt ở trước mặt cũng không chú ý tới.

“Ly thiếu, cậu lại nhìn nữa, người này liền muốn té xỉu." Lưu Sở Thiên nhíu mày trêu chọc, đem trà Long Tĩnh loại tốt nhất đưa lên miệng thổi thổi, hương thơm của lá trà làm Lưu Sở Thiên nheo lại hai mắt, có Viêm tiểu đệ ở đây thật tốt.

Đã nhận ra cảm xúc của Diễm Quân Ly, trong lòng Thương Viêm buồn cười mà nắm chặt tay Diễm Quân Ly, “Nhìn em còn chưa đủ sao?" Thương Viêm cười tủm tỉm mà nói, thiếu chút nữa làm Lưu Sở Thiên đem trà ngon khó có trong miệng mà nhổ ra.

Diễm Quân Ly cười nhạt, không để ý đến ánh mắt như muốn đem cả tròng mắt đều trừng ra của Lưu Sở Thiên, đem ánh nhìn chuyển hướng Thương Viêm, như chỉ đem một mình Thương Viêm nhập vào trong đó.

Lưu Sở Thiên trợn mắt há hốc mồm, Lăng sao vẫn chưa trở lại, để gã một mình mang loại biểu tình này thật sự khó chịu.

Tống Tùng xấu hổ dời tầm mắt, che dấu mà bưng trà lên uống, “Người tôi muốn giết tên Tiêu Tận, là tình nhân của Lâm Nhất thuộc môn phái XX, Lâm Nhất rất sủng ái Tiêu Tận, cô ta là người tôi nhất định phải giết, vô luận là như thế nào, nếu cô ta không chết tôi cho dù ngay cả chết cũng không nhắm mắt." Tống Tùng thực khẳng định nói, mười ngón tay nắm chặt, trên khuôn mặt dữ tợn che kín quyết tâm.

Thương Viêm có chút giật mình cùng nghi hoặc, chính là vì lý do này cho nên mới đặc biệt quý trùng sinh mệnh của mình sao? Mới có thể cầu Chung Hư Lữ buông tha cho hắn? Bất quá cuối cùng người này vẫn là chết, nếu không hẳn là sẽ làm nên không ít chuyện.

“Lâm Nhất? Hôm nay đối tượng cùng Lăng đàm phán chính là hắn, dị năng giả hệ gió cấp 5, XX môn phái cũng là môn phái lớn nhất của thành phố B, về phần Tiêu Tận… Chưa từng nghe qua." Lưu Sở Thiên ngón tay nhẹ gõ lên sô pha, suy nghĩ một hồi vẫn là không nghĩ ra sự tồn tại của cô ả Tiêu Tận này.

“Không thể! Mỗi lần hội nghị Lâm Nhất đều sẽ mang cô ta theo, tuy rằng là tôi nhìn trộm, nhưng đã qua nhiều lần cũng không thể cứ nhìn lầm, đương nhiên cũng nhìn thấy cô ta cùng các người gặp mặt." Tống Tùng mở to hai mắt kinh hô, lập tức mãnh liệt đứng dậy, ngay cả nước trà bị đánh đổ lên đùi cũng không thèm để ý, bất quá cũng làm cho Diễm Quân Ly ánh mắt hơi trầm xuống nhìn nước trà bị lãng phí.

Lưu Sở Thiên nhíu mày, nghe thấy loại câu nói khẳng định của Tống Tùng, không cảm thấy là Tống Tùng đang lừa hắn, mà là có thể thấy được chuyện này không phải là nhỏ, “Cậu nói một chút về người tên Tiêu Tận này xem."

Thương Viêm ngồi một bên cũng nhẹ khiêu mi, cậu cúi đầu chống cằm, cậu luôn luôn có chút cảm giác không thích hợp, ở nơi nào nhỉ?

“Như thế nào cũng được, cũng sẽ không là chướng ngại." Diễm Quân Ly thản nhiên nói, nhẹ nhấp một hơi nước chè xanh, đem ngón tay Thương Viêm đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, giọng điệu bình tĩnh như thể không rõ câu nói của chính mình vừa rồi có bao nhiêu ngông cuồng.

“A ~" Thương Viêm kịp thời phản ứng trước câu nói của Diễm Quân Ly, khẽ cười một tiếng, “Anh thật sự là khí phách." Thương Viêm ngã xuống trên vai Diễm Quân Ly, hưởng thụ ánh mắt tràn đầy ý cười của y.

Lưu Sở Thiên đưa tay xoa lên mặt mình, thật sự là ấm áp như muốn giết người khác ah, ông già cô đơn như mình không khỏi bị tổn thương, hơn nữa câu nói kia thật sự rất khí phách, đúng như Viêm tiểu đệ nói. Lưu Sở Thiên nhìn Tống Tùng liếc mắt một cái, nghĩ xem có nên chừa lại không gian hai người cho Ly thiếu hay không.

“Lưu ca, việc lớn, không tốt." Đoạn Ái hô to xông vào, tuy rằng giọng điệu lo âu đến chết người, nhưng vẫn là một bộ mặt than.

“Chuyện gì?" Lưu Sở Thiên thu liễm biểu tình, Đoạn Ái Đoạn Nãi làm người có đúng mực, tùy tiện mà xông tới như vậy nhất định là chuyện lớn.

“Anh Lăng đầu phục bên Lâm Nhất, mà ngay cả bên phía Lý Tử cùng chị Bạch Sương cũng không có tin tức." Đoạn Ái lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, một hơi nói xong, làm cho tất cả những người đang ngồi đều có chút không kịp phản ứng.

Tống Tùng kinh ngạc mà nhìn 3 người phía trong đại sảnh, hắn biết Lâm Lăng chính là cánh tay thứ hai của Ly Thiên. Lưu Sở Thiên đã không biết dùng biểu tình gì để đối mặt, nhìn qua hoàn toàn ngây dại ra.

Diễm Quân Ly nguy hiểm mà nheo lại ánh mắt, mi tâm một mảnh sắc bén tàn nhẫn, bàn tay nắm lấy Thương Viêm căng thẳng, “Phải không?" Âm cuối cất cao, bỗng nhiên câu môi mỉm cười, cười đến bén nhọn quỷ dị.

Thương Viêm trong lòng căng thẳng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diễm Quân Ly thì cảm giác vô cùng khó chịu, trong đầu có cái gì hiện lên.

Phản bội? Chính là lần phản bội trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》sao?! Như vậy Lưu Sở Thiên… Thương Viêm nhìn chằm chằm mặt đất, gắt gao nắm chặt tay Diễm Quân Ly, cậu nhất định sẽ ngăn cản!

“Tiêu Tận, khi nào mới đi giết Diễm Quân Ly." Thanh âm quen thuộc cùng câu nói không quen thuộc, đôi mắt Lâm Lăng một mảnh sát ý nhìn về phía Tiêu Tận.

“Không vội, nếu Diễm Quân Ly là người đứng đầu của Ly Thiên, như vậy y là một người rất mạnh, nhất định phải tìm cơ hội tốt. Hơn nữa tưởng muốn y khổ sở, chúng ta có thể đem người mà y để ý đều kéo qua bên này." Tiêu Tận cười đến quyến rũ, cô mặt sườn xám đứng bên cạnh Lâm Lăng, tay mang theo hấp dẫn vô tận mà phất qua mặt Lâm Lăng. “Như thế nào cũng được, chỉ cần có thể làm y đau khổ là tốt." Hận ý của Lâm Lăng với Diễm Quân Ly không phải là giả, trong lòng chỉ có báo thù hắn cũng không để ý đến Tiêu Tận đùa giỡn.

“Đương nhiên sẽ làm y đau khổ." Tiêu Tận hôn lên hai mắt lạnh lùng của Lâm Lăng, xoay người rời đi căn phòng chuẩn bị cho Lâm Lăng.

“Bên chỗ Bạch Sương sao rồi?" Ra khỏi phòng, Tiêu Tận không còn là mặt đầy ý cười, tuy nhiên cô ta trở nên lạnh lùng như vậy mà giơ tay nhấc chân vẫn mang theo mị hoặc câu nhân.

Cùng đứng cùng Tiêu Tận trên sàn nhà trải thảm đỏ là một nam nhân nhìn qua không tệ, dáng người cũng không tệ, khuôn mặt đứng đắn chỉ có tràn ngập tình yêu dành cho Tiêu Tận.

“Bọn họ đều bị theo dõi, cũng đã hạ dược, không làm được gì to tát, kế tiếp thì sao?" Lâm Nhất ôm lấy phần eo của Tiêu Tận, đem Tiêu Tận kéo vào trong ngực mình, tuy nhiên hắn còn chưa kịp âu yếm đã bị Tiêu Tận dùng giày cao gót hung hăng đạp một cái, làm cho Lâm Nhất mặt đỏ như gan heo, nhưng vật nằm giữa hai chân cũng ẩn ẩn có động tác.

Tiêu Tận một cái tát vứt lên trên mặt Lâm Nhất, đưa tới Lâm Nhất thấp giọng rên rỉ, “Đương nhiên là tên dị năng giả hệ chữa khỏi cùng Lưu Sở Thiên." Tiêu Tận hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhất, trong lúc vô tình quyến rũ người làm cho Lâm Nhất nuốt một hơi nước miếng.

Trong mắt người bên ngoài Tiêu Tận là tình nhân của Lâm Nhất, nhưng chỉ có rất ít người biết Tiêu Tận mới là người chỉ đạo, Tiêu Tận nói một Lâm Nhất nhất định sẽ không phản đối, bởi vì Lâm Nhất “Yêu" Tiêu Tận, cũng “Yêu" cách đối xử thô lỗ của Tiêu Tận đối với hắn.

Lâm Nhất bị Tiêu Tận nhìn như vậy xương cốt đều ngứa, hắn thích nhất cái miệng này của Tiêu Tận, “Anh lập tức đi làm." Nhân cơ hội hôn Tiêu Tận một cái, tâm tình thập phần tốt đẹp mà rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Nhất, Tiêu Tận mới lộ ra khuôn mặt tràn đầy dã tâm, chính là, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chất lỏng màu đỏ tươi lập tức nhảy lên cổ họng.Khuôn mặt trét đầy phấn vẫn không thể che dấu được trắng bệch, nửa thân thể đều ngã lên bên tường, nhưng Tiêu Tận hoàn toàn không thèm để ý, chính là nhẹ nhàng xuất ra khăn tay đem máu lau đi, cô biết đây chỉ là cái giá cho việc dùng dị năng quá mức mà thôi.

Ký ức hư ảo, cô thân là dị năng giả cấp 5, đọc đúng theo mặt chữ mà giải thích là có thể làm ra một đoạn ký ức giả thay thế ký ức thật của một người.

Trước cùng Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên gặp mặt, chính là làm mơ hồ hơn một ít ấn tượng về bản thân với bọn họ, ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng bây giờ là tại trên người Lâm Lăng đem ký ức về Diễm Quân Ly toàn bộ đổi thành ký ức Diễm Quân Ly đuổi giết hắn, đương nhiên, cô cũng thêm vào một số ký ức đau khổ do Diễm Quân Ly mang đến, tỷ như người thân bị giết, bạn bè phản bội.

Tuy rằng, cô chuẩn bị còn chưa quá đầy đủ, nhưng cô cũng không có lựa chọn khác, không thể tưởng được người đứng đầu của Ly Thiên lại là một người khác, hơn nữa người nọ lại hết sức lợi hại, bên cạnh còn có một dị năng giả hệ chữa khỏi có thể đánh bại dị năng giả hệ lôi cấp 3, cô thật là nóng nảy.

Bất quá, loại dị năng này cũng không phải dễ sử dụng, đồ vật cô cần cũng không thiếu, đặc biệt là loại bóp méo trên diện tích rộng thế này. Trừ bỏ Lâm Lăng cũng chỉ có Lâm Nhất, cô cần có năng lực của Lâm Nhất, cho nên cô lựa chọn làm cho mình trở thành người yêu của Lâm Nhất, về phần dùng giả dối ký ức làm Lâm Nhất biến thành M, là chỉ vì phòng ngừa bản thân cùng với người này dây dưa, như vậy chỉ cần đánh mắng Lâm Nhất.

Lâm Nhất, Lâm Nhất cũng có thể đến cao trào, rất đơn giản.

Tiêu Tận nuốt vào ngụm máu trong miệng, đứng thẳng người, chỉnh lý một chút suối tóc dài uốn lượn của mình, mang theo một tia cười nhạt biến mất tại cuối hành lang.

“Tiểu Tam, em có thể nói chuyện được hay không, khó có thể được nói chuyện." Lý Thiên thực bất đắc dĩ thuyết giáo với tiểu Tam nhi, nhưng tiểu Tam nhi chính là thưởng cho Lý Thiên một bộ mặt than.

“Nói chuyện đi nói chuyện đi~" Đòn sát thủ của Lý Thiên đều tung ra, nhưng trừ bỏ tiểu Tam nhi ra vẻ rùng mình một cái, ngoài ra cái gì cũng không có được.

Lý Thiên là buồn đến luống cuống, trước không là bị nhốt chính là ngồi xe, hiện tại thật vất vả đến thành phố B lại bị bắt buộc ngồi ở trong phòng. Mà thân là không gian dị năng giả hắn quá yếu, Thương Viêm hảo tâm mà cùng Lưu Sở Thiên nói một tiếng để tiểu Tam nhi đi theo hắn, đương nhiên cũng đồng thời ở chung một phòng.

Đối với điểm ấy hắn là rất cao hứng, trừ bỏ mặt than một chút ít nói một chút, rất tốt… Tốt cái rắm! Hắn buồn chết đi được!

“Lý Thiên?" Thanh âm có chút chần chờ, nhưng là thập phần đường đột. Lý Thiên phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa sổ truyền ra thanh âm.

Tiểu Tam nhi nhanh chóng đem Lý Thiên ôm vào trong ngực lui về phía sau, hắn cư nhiên không phát hiện có người ở bên ngoài, đây là hắn thất trách.

“Tôi là Lý Tử, tôi có việc gấp." Lý Tử cũng không cố kị nhiều, từ cửa sổ tiến vào, người tên Lý Thiên này là hắn nghe người khác nói qua, hình như có quan hệ rất tốt với Thương Viêm…

Bên này Thương Viêm hoàn toàn không biết trạng thái của Lâm Lăng, cậu bị BOSS khóa ở trong phòng, cậu cũng biết đây là vì BOSS muốn bảo vệ cậu, chuyện này quá mức quỷ dị.

Thương Viêm lo âu mà khẽ cắn ngón tay, trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》, đoạn phản bội này cũng không có giải thích chính xác, đương nhiên cũng có độc giả nhìn ra không hợp lý, khi đó Tiết Tháo đại đại (tác giả ) là nói như thế nào ah?

“Đây là một nút thắt, nhưng sẽ không giải thích."

Nút thắt cái beep á, Thương Viêm nhớ tới Tiết Tháo đại đại nói, hận không thể đem khổ qua nhét vào trong OO của Tiết Tháo đại đại!

“Viêm ca, tôi là Lý Thiên." Thanh âm của Lý Thiên từ phía sau truyền tới, Thương Viêm chớp mắt, buồn bực trong lòng biến mất một chút, Lý Thiên có đem đến chuyện mà cậu chờ mong không?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại