Mạt Thế Luân Hồi
Chương 1-3: Thứ gọi là “Tuyệt vọng”
Editor: Băng Ngư
Đây là một trò chơi tử vong. Bạn đã chuẩn bị xong chưa?
.o0o.
Thứ gọi là vũ khí, chính là những thứ bình thường có thể thấy trên TV, hoặc là chỉ có thể tiếp xúc trong trò chơi bắn nhau, dụng cụ cắt gọt.
Mặc Ly chỉ có thể nhận thức đại khái… nhưng một số súng ống thoạt nhìn cực kỳ phong cách kia có vẻ như đều rất nặng. Mà bản thân cô thậm chí xách bảy tám quả táo cũng cảm thấy mệt, có lẽ là không nên chơi thứ đó.
La Địch là người đầu tiên chọn được vũ khí. Cậu ta ôm một thanh súng trường M16, cười tươi như một đóa hoa cúc.
Vương Giai Tuệ cũng không khách khí cầm lấy một khẩu súng lục Browning M1911A1, thuận tiện lừa gạt từ Triệu Đông được 2 băng đạn.
Mặc Ly suy nghĩ một lúc, trước khi Triệu Đông mất kiên nhẫn nhặt lên túi cấp cứu, kiểm tra một chút các loại vật phẩm băng vải, thuốc cầm máu, thuốc giảm đau, sau đó chọn một thanh chủy thủ cùng một vũ khí thật dài thoạt nhìn như đao võ sĩ Nhật Bản, trực tiếp ném bỏ vỏ đao không có tác dụng.
Thế là thiếu nữ Mặc Ly trở thành người duy nhất dùng vũ khí lạnh trong tiểu đội 7 người không chính thức. Nhưng cô cảm giác ánh mắt Triệu Đông nhìn mình tốt hơn lúc mình nghịch một khẩu súng lục. Có lẽ hắn nghĩ cô biết tự lượng sức mình cũng là một ưu điểm không tệ.
– Cố lên! Chỉ có chúng ta là 2 nữ sinh, nhất định phải cùng nhau sống sót! – Vương Giai Tuệ đi đến bên cạnh Mặc Ly, cười vỗ vai cô. Lực đạo hơi nặng suýt nữa làm Mặc Ly ngã xuống.
Mặc Ly cười có vài phần thê lương, nhìn Vương Giai Tuệ chạy đến trước mặt Triệu Đông, gọi một tiếng “Triệu đại ca" thật là thân thiết. Ngay cả Tam Mao ở bên cạnh cũng huýt sáo, sợ rằng lâu lắm không gặp qua một cô gái tràn đầy sức sống như vậy.
Mặc Ly bắt đầu theo mọi người đi xuống lầu. Mục tiêu trước hết của bọn họ là rời khỏi nơi này. Nếu chờ thêm một lúc để đám Zombie kéo tới phá hỏng cầu thang, muốn khóc cũng không kịp nữa.
Trên thang lầu quả nhiên thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con Zombie mặt mũi trắng bệch gào to xông tới. Tốc độ còn nhanh hơn cả Lưu Tường. Nhưng đều bị Triệu Đông bắn bạo đầu. Đáng nhẽ chúng nó không nên gọi là Zombie. Chính xác thì nên gọi là Kẻ Lây Nhiễm, chỉ còn lại khát vọng điên cuồng công kích, xé nát.
– Đang nghĩ gì vậy?
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai, Mặc Ly ngẩng đầu. Địch Khải mặc áo choàng vàng nhạt cười nhìn mình. Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người ông lại có tác dụng an thần.
– Không có gì. – Mặc Ly cầm đao võ sĩ bằng tư thế cực kỳ khó chịu. Nhưng nhìn tình huống này đại khái là không có cơ hội cho mình lên sân khấu chém Zombie.
– Gọi chú là Địch thúc được rồi. – Địch Khải vẫn cười thật ôn hòa. Nếu như vừa rồi ông không nhanh nhẹn cầm dao trực tiếp chém đứt xương sống một con Zombie, Mặc Ly đồng ý tin tưởng ông là một thầy giáo, hoặc là một nhà thơ… Ông cho người ta cảm giác thành thục mà lại tang thương.
– Thật ra trong lòng cháu rất bất mãn với Triệu Đông đúng không? – Địch Khải nói rất nhỏ. Bậc thang phía dưới liên tiếp truyền ra tiếng thét cùng với tiếng súng vang, nhưng không ảnh hưởng tới việc Mặc Ly vẫn nghe rõ những gì ông nói – Cháu là một cô bé thú vị… Cô bé tên Vương Giai Tuệ kia giống như một người mạo hiểm trời sinh. Còn cháu… Thoạt nhìn như một cây cỏ dại ven đường, không hề đặc sắc. Nhưng mà…
Địch Khải dừng một chút. Quả nhiên cô bé hoàn toàn chú ý đến bản thân mình.
– Triệu Đông khinh thị cháu lại bất ngờ khiến cháu dấy lên khát vọng sinh tồn… Điều này rất khó được. Nói thật, cháu muốn sống đúng là rất khó. Cho dù không có Zombie đặc biệt, cũng rất khó chạy trốn khỏi một biển Zombie.
– Cháu không am hiểu vận động.
– … – Mặc Ly không lên tiếng, nhưng tay càng cầm chặt lưỡi đao.
– Nhưng cháu lại rất bình tĩnh, cũng rất lí trí. – Địch Khải đặt tay lên đầu Mặc Ly an ủi cô.
– Nếu như cháu có thể sống trở lại Không Gian Của Thần – có nghĩa là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thời gian nghỉ ngơi 10 ngày ở đó. Cháu có thể dùng điểm tích lũy cường hóa thân thể. Đến khi đó… hãy làm bọn họ chấn động!
Mặc Ly ngẩng đầu nhìn đôi mắt chúc phúc đầy chân thành… Người đàn ông tên là Địch Khải này tại sao sẽ nói với cô những lời như vậy? Thật sự muốn an ủi cô, hay là có ý đồ khác?
– Hãy nỗ lực sống sót. – Nụ cười của Địch Khải như ánh mặt trời mùa thu, ánh mắt hoài niệm nhìn mình, thanh lãnh nhưng ấm áp.
“Ầm—!" Tiếng nổ mạnh kịch liệt khiến Mặc Ly suýt ném vũ khí xuống.
– Mẹ kiếp! Chạy mau! Là cơn lũ Zombie! Con em nó, tại sao lại gặp chuyện này ở ngay trước cầu thang? – Triệu Đông rống lên, xen lẫn trong tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng gào thét như ác quỷ của lũ Zombie.
– Vào đây! – Địch Khải giữ chặt tay Mặc Ly, nhanh chóng lẻn đến trước một căn phòng, nghiêng người đá bay cửa chính gian phòng xông vào trong. Một khẩu súng thình lình xuất hiện trong tay, bắt đầu thanh lý Zombie trong phòng.
“Oa—!" Một con Zombie xuất hiện ngay bên cửa, thấy Mặc Ly ngu ngơ đứng sau lưng Địch Khải, quát lên một tiếng rồi lao tới.
Mặc Ly run lên một cái, trực tiếp chọc đao ra đằng trước, xuyên qua khoang miệng Zombie, chặn lại tiếng gào thét của nó… Nghiêm túc mà nói, chúng không phải là Zombie chân chính, cho nên bị thương sẽ tử vong. Một kích may mắn này có thể nói là lập tức đoạt mạng nó.
– A! – Mặc Ly cảm giác acid trong dạ dày trào ngược lên cổ họng. Cô chậm chạp rút vũ khí khỏi miệng Zombie. Nhìn Zombie ngã xuống đất, cuối cùng không nhịn được dựa vào vách tường nôn mửa.
– Mau vào! – Địch Khải kéo lấy Mặc Ly vừa nôn sạch bữa sáng, gọi to về phía cửa – Vào đây hết đi! Chỗ này là tầng một, chúng ta có thể nhảy ra từ ban công.
– Mẹ kiếp, dưới kia đều là Zombie! – Triệu Đông mang những người còn an toàn lùi vào trong phòng. Quần áo chống đạn trên người hắn đã bị máu tươi nhuộm đẫm. Trên tay La Địch còn có mấy vết cào.
– Tam Mao, trên người cậu còn có mấy quả bom? Làm nổ hai chiếc xe ở ngoài kia hấp dẫn sự chú ý của đám Zombie, cho dù chỉ có một lúc cũng đủ để chúng ta rút lui. Tôi sẽ khởi động kết giới. Nhất định là “Thần" cảm thấy chúng ta ở một chỗ quá lâu, cho nên tăng độ khó. Nếu không rời đi chỉ sợ sẽ gặp Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt. – Địch Khải nắm thời cơ, nghiêng người đá bay một con Zombie lao tới – Nhanh lên!
Tam Mao giật mình thấy Địch Khải đột nhiên bùng nổ khí thế, gật đầu đếm số bom. Triệu Đông cùng La Địch không ngừng thanh lý Zombie ùa vào phòng. Thi thể Zombie cơ hồ tràn ngập cánh cửa nhỏ hẹp.
Mọi thứ đều được tiến hành gọn gàng ngăn nắp. Đương nhiên chỉ nói riêng những Người Từng Trải.
– AAAA…!
Tiếng một cô gái thét chói tai đánh vỡ hoạt động của mọi người.
Địch Khải đột nhiên phát hiện không thấy Mặc Ly vẫn ngoan ngoan đứng sau lưng mình!
…
Mặc Ly thấy những người từng trải việc ai nấy làm, căn bản không có chỗ cho mình nhúng tay, liền đứng trước ban công hứng gió lạnh, hi vọng có thể tỉnh táo hơn một chút. Vừa rồi vô ý giết chết một con Zombie, suy nghĩ của cô vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn.
– Mặc Ly, cậu không sao chứ? – Cô gái cùng tuổi duy nhất trong đội Vương Giai Tuệ xách súng tự động đi đến bên cạnh Mặc Ly, quan tâm nhìn vẻ mặt suy sút của Mặc Ly. Dù sao giữa các cô gái vẫn có một loại tín nhiệm khó nói rõ.
– Không sao. Chỉ là hơi choáng đầu vì mùi máu tươi.
Mùi máu dày đặc trên người Vương Giai Tuệ kích thích thần kinh của cô, nhưng cô sợ mình biểu hiện quá rõ sẽ khiến cô gái này ghét mình. Trong thế giới thật, Mặc Ly không có bao nhiêu bạn bè. Cô không muốn cho dù thay đổi hoàn cảnh cũng cứ như vậy.
– Ôi chao, như vậy sao? Mình lại cảm thấy… rất kích thích! – Vương Giai Tuệ chớp mắt mấy cái, hưng phấn nói – Cứ nghĩ chúng ta sẽ vượt qua phó bản khủng bố này là có thể trở lại Không Gian Của Thần. Nơi đó giống như trong tiểu thuyết viễn tưởng vậy, có thể đổi các loại huyết thống cùng kỹ năng. Cứ nghĩ như vậy là thấy hưng phấn rồi!
Thật sự rất hấp dẫn, hơn nữa trước khi Mặc Ly đến nơi đây ngày nào cũng tự sướng như vậy. Nhưng bây giờ cô lại không cười nổi, bởi vì cô không có được “quầng sáng vai chính", mà là “quầng sáng bia đỡ đạn".
Bên cạnh nhà của thần xuyên qua đều là thần bàn trà. Mình thật không hay ho gõ nhầm cửa, cùng uống trà với đại thần bàn trà.
– Mặc Ly, sau này cậu muốn đổi kỹ năng như thế nào? Mình muốn làm một nữ chiến sĩ hoặc một nữ kiếm thủ đại loại như vậy. Nhất định sẽ rất uy phong!
– Rất hợp với cậu. – Mặc Ly cũng cảm thấy theo tính cách của Vương Giai Tuệ sẽ trở thành kiểu nhân vật tấn công vật lý. Còn mình thì sao? Một phế vật suốt ngày trốn trong nhà không bước chân ra khỏi công, ngay cả một thanh đao cũng không cầm ổn.
– Đại khái là xem anime tương đối nhiều, có lẽ sẽ tham khảo cường hóa anime… – Mặc Ly nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết 1000 điểm tích lũy có thể đổi được cái gì. Ít nhất mình sẽ không có biến đổi về chất.
– Đúng rồi! Mấy kỹ năng trong anime cực kỳ ảo! Không biết trong “Không Gian Của Thần" có để đổi hay không!
Không khí giữa hai người gần như thả lỏng. Mặc Ly cũng dần dần thả lỏng thần kinh căng cứng.
Nhưng mà, Mặc Ly phạm phải một sai lầm trí mệnh. Cô quên mất, cô đang ở trong một trò chơi tử vong.
– Khụ khụ, khụ khụ…
Vài tiếng ho khan rất nhỏ vang lên sau lưng Mặc Ly. Cô có thể cảm giác được phần lưng trở nên cứng ngắc…
Chân mình bỗng nhiên bị cái gì cuốn lấy. Mặc Ly chỉ kịp thét chói tai. Trời đất xoay chuyển một trận, cô đã bị kéo ra khỏi ban công.
– Mặc Ly! – Vương Giai Tuệ cũng giật cả mình, vội vàng nắm chặt tay Mặc Ly. Kết quả một nửa thân thể Mặc Ly bại lộ ngoài ban công ngoài trời, dưới lầu là mấy con Zombie muốn xé xác cô. Tay cô bị Vương Giai Tuệ nắm chặt, vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, nhưng cơ bắp bị kéo đau đớn.
– Sao lại như vậy? – Triệu Đông nghe thấy tiếng thét vội vàng chạy tới, liền thấy Mặc Ly đang bị lôi ra khỏi ban công từng chút một.
Mặc Ly cả gan quay đầu lại nhìn thứ gì đang lôi chân mình. Vừa liếc một cái suýt chút nữa tim ngừng đập! Một thứ nhẵn thín tương tự đầu lưỡng gắt gao cuốn lấy mắt cá chân phải. Nhìn theo đầu lưỡi, một con Zombie thân hình cao lớn, nửa bên mặt còn có một cái bướu không ngừng động đậy. Nó nhìn cô bằng con mắt sáng rực tràn ngập thèm khát.
Mặc Ly từng nghe qua trong trò chơi “Left 4 Dead" có một loại Zombie dị biến tên là Smoker, nó sẽ lè lưỡi cuốn lấy người sống sót kéo tới. Sau khi chết sẽ nổ mạnh sinh ra một đống sương khói. Người sống sót trong sương khói sẽ bị sặc mà mất đi khả năng truyền tin bằng thanh âm. Sương khói cũng sẽ quấy nhiễu tầm nhìn của con người.
– Là Smoker! Chết tiệt! Đã bắt đầu xuất hiện Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt rồi sao?! – Triệu Đông chỉ thoáng liếc qua Mặc Ly, tượng trưng bắn vài phát súng, nhưng không đánh trúng cái lưỡi đang cuốn lấy Mặc Ly. Hắn nhướng mày, thấy Vương Giai Tuệ đang cố gắng nắm chặt Mặc Ly, thét lớn – Buông tay!
– Anh đang nói bậy gì vậy? Gọi Tam Mao ném một quả bom không được sao? – Vương Giai Tuệ không muốn buông tay, cũng gào lên.
– Không thể cứu được. Zombie dưới lầu đã phát hiện Mặc Ly, nếu không bỏ cô ta lại thì Smoker sẽ hấp dẫn càng nhiều Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt. Buông ra, nếu không cô cũng sẽ rơi xuống! – Triệu Đông quyết tâm muốn buông tha Mặc Ly không có tác dụng, nhìn Vương Giai Tuệ gào lên.
Mặc Ly trắng bệch mặt… Mình bị buông tha! Cô nhìn Vương Giai Tuệ, trong đôi mắt kia tràn đầy hoảng hốt, mờ mịt, còn có giãy dụa.
– Tôi xin cậu… Tôi không muốn chết!
Một phát súng thôi cũng được! Không phải chỉ cần giết Smoker là được sao? Tại sao không có một người từng trải nào chịu giúp đỡ mình? Ngay cả Địch Khải cũng vậy!
Cuộc đời này Mặc Ly chưa bao giờ khép nép cầu xin người khác như vậy. Cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ đan xen vào nhau, bất ngờ lại tăng thêm một chút lực lượng cho cánh tay đã rã rời.
Vương Giai Tuệ cơ hồ đã đến cực hạn. Cô cầu xin nhìn về phía sau. Nhưng không có một ai đồng ý giúp cô. Cô lại nhìn Mặc Ly, người bạn vừa mới quen biết này đang nhìn mình bằng ánh mắt gần như tuyệt vọng… Một sinh mệnh đang nằm trong tay cô. Cô hiểu, Triệu Đông đang ép cô phải lựa chọn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tiếng gầm gừ không ngừng vang lên bên tai. Có lẽ còn có thêm vài con Zombie đang chạy đến từ đằng xa
Rốt cục, Vương Giai Tuệ quyết định lựa chọn, giữa lương tâm và sinh tồn…
Bàn tay đang nắm chặt bị buông ra. Mặc Ly cảm giác thân thể bay lên không trung, nhanh chóng rời xuống.
Đây là một trò chơi tử vong. Bạn đã chuẩn bị xong chưa?
.o0o.
Thứ gọi là vũ khí, chính là những thứ bình thường có thể thấy trên TV, hoặc là chỉ có thể tiếp xúc trong trò chơi bắn nhau, dụng cụ cắt gọt.
Mặc Ly chỉ có thể nhận thức đại khái… nhưng một số súng ống thoạt nhìn cực kỳ phong cách kia có vẻ như đều rất nặng. Mà bản thân cô thậm chí xách bảy tám quả táo cũng cảm thấy mệt, có lẽ là không nên chơi thứ đó.
La Địch là người đầu tiên chọn được vũ khí. Cậu ta ôm một thanh súng trường M16, cười tươi như một đóa hoa cúc.
Vương Giai Tuệ cũng không khách khí cầm lấy một khẩu súng lục Browning M1911A1, thuận tiện lừa gạt từ Triệu Đông được 2 băng đạn.
Mặc Ly suy nghĩ một lúc, trước khi Triệu Đông mất kiên nhẫn nhặt lên túi cấp cứu, kiểm tra một chút các loại vật phẩm băng vải, thuốc cầm máu, thuốc giảm đau, sau đó chọn một thanh chủy thủ cùng một vũ khí thật dài thoạt nhìn như đao võ sĩ Nhật Bản, trực tiếp ném bỏ vỏ đao không có tác dụng.
Thế là thiếu nữ Mặc Ly trở thành người duy nhất dùng vũ khí lạnh trong tiểu đội 7 người không chính thức. Nhưng cô cảm giác ánh mắt Triệu Đông nhìn mình tốt hơn lúc mình nghịch một khẩu súng lục. Có lẽ hắn nghĩ cô biết tự lượng sức mình cũng là một ưu điểm không tệ.
– Cố lên! Chỉ có chúng ta là 2 nữ sinh, nhất định phải cùng nhau sống sót! – Vương Giai Tuệ đi đến bên cạnh Mặc Ly, cười vỗ vai cô. Lực đạo hơi nặng suýt nữa làm Mặc Ly ngã xuống.
Mặc Ly cười có vài phần thê lương, nhìn Vương Giai Tuệ chạy đến trước mặt Triệu Đông, gọi một tiếng “Triệu đại ca" thật là thân thiết. Ngay cả Tam Mao ở bên cạnh cũng huýt sáo, sợ rằng lâu lắm không gặp qua một cô gái tràn đầy sức sống như vậy.
Mặc Ly bắt đầu theo mọi người đi xuống lầu. Mục tiêu trước hết của bọn họ là rời khỏi nơi này. Nếu chờ thêm một lúc để đám Zombie kéo tới phá hỏng cầu thang, muốn khóc cũng không kịp nữa.
Trên thang lầu quả nhiên thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con Zombie mặt mũi trắng bệch gào to xông tới. Tốc độ còn nhanh hơn cả Lưu Tường. Nhưng đều bị Triệu Đông bắn bạo đầu. Đáng nhẽ chúng nó không nên gọi là Zombie. Chính xác thì nên gọi là Kẻ Lây Nhiễm, chỉ còn lại khát vọng điên cuồng công kích, xé nát.
– Đang nghĩ gì vậy?
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai, Mặc Ly ngẩng đầu. Địch Khải mặc áo choàng vàng nhạt cười nhìn mình. Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người ông lại có tác dụng an thần.
– Không có gì. – Mặc Ly cầm đao võ sĩ bằng tư thế cực kỳ khó chịu. Nhưng nhìn tình huống này đại khái là không có cơ hội cho mình lên sân khấu chém Zombie.
– Gọi chú là Địch thúc được rồi. – Địch Khải vẫn cười thật ôn hòa. Nếu như vừa rồi ông không nhanh nhẹn cầm dao trực tiếp chém đứt xương sống một con Zombie, Mặc Ly đồng ý tin tưởng ông là một thầy giáo, hoặc là một nhà thơ… Ông cho người ta cảm giác thành thục mà lại tang thương.
– Thật ra trong lòng cháu rất bất mãn với Triệu Đông đúng không? – Địch Khải nói rất nhỏ. Bậc thang phía dưới liên tiếp truyền ra tiếng thét cùng với tiếng súng vang, nhưng không ảnh hưởng tới việc Mặc Ly vẫn nghe rõ những gì ông nói – Cháu là một cô bé thú vị… Cô bé tên Vương Giai Tuệ kia giống như một người mạo hiểm trời sinh. Còn cháu… Thoạt nhìn như một cây cỏ dại ven đường, không hề đặc sắc. Nhưng mà…
Địch Khải dừng một chút. Quả nhiên cô bé hoàn toàn chú ý đến bản thân mình.
– Triệu Đông khinh thị cháu lại bất ngờ khiến cháu dấy lên khát vọng sinh tồn… Điều này rất khó được. Nói thật, cháu muốn sống đúng là rất khó. Cho dù không có Zombie đặc biệt, cũng rất khó chạy trốn khỏi một biển Zombie.
– Cháu không am hiểu vận động.
– … – Mặc Ly không lên tiếng, nhưng tay càng cầm chặt lưỡi đao.
– Nhưng cháu lại rất bình tĩnh, cũng rất lí trí. – Địch Khải đặt tay lên đầu Mặc Ly an ủi cô.
– Nếu như cháu có thể sống trở lại Không Gian Của Thần – có nghĩa là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thời gian nghỉ ngơi 10 ngày ở đó. Cháu có thể dùng điểm tích lũy cường hóa thân thể. Đến khi đó… hãy làm bọn họ chấn động!
Mặc Ly ngẩng đầu nhìn đôi mắt chúc phúc đầy chân thành… Người đàn ông tên là Địch Khải này tại sao sẽ nói với cô những lời như vậy? Thật sự muốn an ủi cô, hay là có ý đồ khác?
– Hãy nỗ lực sống sót. – Nụ cười của Địch Khải như ánh mặt trời mùa thu, ánh mắt hoài niệm nhìn mình, thanh lãnh nhưng ấm áp.
“Ầm—!" Tiếng nổ mạnh kịch liệt khiến Mặc Ly suýt ném vũ khí xuống.
– Mẹ kiếp! Chạy mau! Là cơn lũ Zombie! Con em nó, tại sao lại gặp chuyện này ở ngay trước cầu thang? – Triệu Đông rống lên, xen lẫn trong tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng gào thét như ác quỷ của lũ Zombie.
– Vào đây! – Địch Khải giữ chặt tay Mặc Ly, nhanh chóng lẻn đến trước một căn phòng, nghiêng người đá bay cửa chính gian phòng xông vào trong. Một khẩu súng thình lình xuất hiện trong tay, bắt đầu thanh lý Zombie trong phòng.
“Oa—!" Một con Zombie xuất hiện ngay bên cửa, thấy Mặc Ly ngu ngơ đứng sau lưng Địch Khải, quát lên một tiếng rồi lao tới.
Mặc Ly run lên một cái, trực tiếp chọc đao ra đằng trước, xuyên qua khoang miệng Zombie, chặn lại tiếng gào thét của nó… Nghiêm túc mà nói, chúng không phải là Zombie chân chính, cho nên bị thương sẽ tử vong. Một kích may mắn này có thể nói là lập tức đoạt mạng nó.
– A! – Mặc Ly cảm giác acid trong dạ dày trào ngược lên cổ họng. Cô chậm chạp rút vũ khí khỏi miệng Zombie. Nhìn Zombie ngã xuống đất, cuối cùng không nhịn được dựa vào vách tường nôn mửa.
– Mau vào! – Địch Khải kéo lấy Mặc Ly vừa nôn sạch bữa sáng, gọi to về phía cửa – Vào đây hết đi! Chỗ này là tầng một, chúng ta có thể nhảy ra từ ban công.
– Mẹ kiếp, dưới kia đều là Zombie! – Triệu Đông mang những người còn an toàn lùi vào trong phòng. Quần áo chống đạn trên người hắn đã bị máu tươi nhuộm đẫm. Trên tay La Địch còn có mấy vết cào.
– Tam Mao, trên người cậu còn có mấy quả bom? Làm nổ hai chiếc xe ở ngoài kia hấp dẫn sự chú ý của đám Zombie, cho dù chỉ có một lúc cũng đủ để chúng ta rút lui. Tôi sẽ khởi động kết giới. Nhất định là “Thần" cảm thấy chúng ta ở một chỗ quá lâu, cho nên tăng độ khó. Nếu không rời đi chỉ sợ sẽ gặp Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt. – Địch Khải nắm thời cơ, nghiêng người đá bay một con Zombie lao tới – Nhanh lên!
Tam Mao giật mình thấy Địch Khải đột nhiên bùng nổ khí thế, gật đầu đếm số bom. Triệu Đông cùng La Địch không ngừng thanh lý Zombie ùa vào phòng. Thi thể Zombie cơ hồ tràn ngập cánh cửa nhỏ hẹp.
Mọi thứ đều được tiến hành gọn gàng ngăn nắp. Đương nhiên chỉ nói riêng những Người Từng Trải.
– AAAA…!
Tiếng một cô gái thét chói tai đánh vỡ hoạt động của mọi người.
Địch Khải đột nhiên phát hiện không thấy Mặc Ly vẫn ngoan ngoan đứng sau lưng mình!
…
Mặc Ly thấy những người từng trải việc ai nấy làm, căn bản không có chỗ cho mình nhúng tay, liền đứng trước ban công hứng gió lạnh, hi vọng có thể tỉnh táo hơn một chút. Vừa rồi vô ý giết chết một con Zombie, suy nghĩ của cô vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn.
– Mặc Ly, cậu không sao chứ? – Cô gái cùng tuổi duy nhất trong đội Vương Giai Tuệ xách súng tự động đi đến bên cạnh Mặc Ly, quan tâm nhìn vẻ mặt suy sút của Mặc Ly. Dù sao giữa các cô gái vẫn có một loại tín nhiệm khó nói rõ.
– Không sao. Chỉ là hơi choáng đầu vì mùi máu tươi.
Mùi máu dày đặc trên người Vương Giai Tuệ kích thích thần kinh của cô, nhưng cô sợ mình biểu hiện quá rõ sẽ khiến cô gái này ghét mình. Trong thế giới thật, Mặc Ly không có bao nhiêu bạn bè. Cô không muốn cho dù thay đổi hoàn cảnh cũng cứ như vậy.
– Ôi chao, như vậy sao? Mình lại cảm thấy… rất kích thích! – Vương Giai Tuệ chớp mắt mấy cái, hưng phấn nói – Cứ nghĩ chúng ta sẽ vượt qua phó bản khủng bố này là có thể trở lại Không Gian Của Thần. Nơi đó giống như trong tiểu thuyết viễn tưởng vậy, có thể đổi các loại huyết thống cùng kỹ năng. Cứ nghĩ như vậy là thấy hưng phấn rồi!
Thật sự rất hấp dẫn, hơn nữa trước khi Mặc Ly đến nơi đây ngày nào cũng tự sướng như vậy. Nhưng bây giờ cô lại không cười nổi, bởi vì cô không có được “quầng sáng vai chính", mà là “quầng sáng bia đỡ đạn".
Bên cạnh nhà của thần xuyên qua đều là thần bàn trà. Mình thật không hay ho gõ nhầm cửa, cùng uống trà với đại thần bàn trà.
– Mặc Ly, sau này cậu muốn đổi kỹ năng như thế nào? Mình muốn làm một nữ chiến sĩ hoặc một nữ kiếm thủ đại loại như vậy. Nhất định sẽ rất uy phong!
– Rất hợp với cậu. – Mặc Ly cũng cảm thấy theo tính cách của Vương Giai Tuệ sẽ trở thành kiểu nhân vật tấn công vật lý. Còn mình thì sao? Một phế vật suốt ngày trốn trong nhà không bước chân ra khỏi công, ngay cả một thanh đao cũng không cầm ổn.
– Đại khái là xem anime tương đối nhiều, có lẽ sẽ tham khảo cường hóa anime… – Mặc Ly nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết 1000 điểm tích lũy có thể đổi được cái gì. Ít nhất mình sẽ không có biến đổi về chất.
– Đúng rồi! Mấy kỹ năng trong anime cực kỳ ảo! Không biết trong “Không Gian Của Thần" có để đổi hay không!
Không khí giữa hai người gần như thả lỏng. Mặc Ly cũng dần dần thả lỏng thần kinh căng cứng.
Nhưng mà, Mặc Ly phạm phải một sai lầm trí mệnh. Cô quên mất, cô đang ở trong một trò chơi tử vong.
– Khụ khụ, khụ khụ…
Vài tiếng ho khan rất nhỏ vang lên sau lưng Mặc Ly. Cô có thể cảm giác được phần lưng trở nên cứng ngắc…
Chân mình bỗng nhiên bị cái gì cuốn lấy. Mặc Ly chỉ kịp thét chói tai. Trời đất xoay chuyển một trận, cô đã bị kéo ra khỏi ban công.
– Mặc Ly! – Vương Giai Tuệ cũng giật cả mình, vội vàng nắm chặt tay Mặc Ly. Kết quả một nửa thân thể Mặc Ly bại lộ ngoài ban công ngoài trời, dưới lầu là mấy con Zombie muốn xé xác cô. Tay cô bị Vương Giai Tuệ nắm chặt, vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, nhưng cơ bắp bị kéo đau đớn.
– Sao lại như vậy? – Triệu Đông nghe thấy tiếng thét vội vàng chạy tới, liền thấy Mặc Ly đang bị lôi ra khỏi ban công từng chút một.
Mặc Ly cả gan quay đầu lại nhìn thứ gì đang lôi chân mình. Vừa liếc một cái suýt chút nữa tim ngừng đập! Một thứ nhẵn thín tương tự đầu lưỡng gắt gao cuốn lấy mắt cá chân phải. Nhìn theo đầu lưỡi, một con Zombie thân hình cao lớn, nửa bên mặt còn có một cái bướu không ngừng động đậy. Nó nhìn cô bằng con mắt sáng rực tràn ngập thèm khát.
Mặc Ly từng nghe qua trong trò chơi “Left 4 Dead" có một loại Zombie dị biến tên là Smoker, nó sẽ lè lưỡi cuốn lấy người sống sót kéo tới. Sau khi chết sẽ nổ mạnh sinh ra một đống sương khói. Người sống sót trong sương khói sẽ bị sặc mà mất đi khả năng truyền tin bằng thanh âm. Sương khói cũng sẽ quấy nhiễu tầm nhìn của con người.
– Là Smoker! Chết tiệt! Đã bắt đầu xuất hiện Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt rồi sao?! – Triệu Đông chỉ thoáng liếc qua Mặc Ly, tượng trưng bắn vài phát súng, nhưng không đánh trúng cái lưỡi đang cuốn lấy Mặc Ly. Hắn nhướng mày, thấy Vương Giai Tuệ đang cố gắng nắm chặt Mặc Ly, thét lớn – Buông tay!
– Anh đang nói bậy gì vậy? Gọi Tam Mao ném một quả bom không được sao? – Vương Giai Tuệ không muốn buông tay, cũng gào lên.
– Không thể cứu được. Zombie dưới lầu đã phát hiện Mặc Ly, nếu không bỏ cô ta lại thì Smoker sẽ hấp dẫn càng nhiều Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt. Buông ra, nếu không cô cũng sẽ rơi xuống! – Triệu Đông quyết tâm muốn buông tha Mặc Ly không có tác dụng, nhìn Vương Giai Tuệ gào lên.
Mặc Ly trắng bệch mặt… Mình bị buông tha! Cô nhìn Vương Giai Tuệ, trong đôi mắt kia tràn đầy hoảng hốt, mờ mịt, còn có giãy dụa.
– Tôi xin cậu… Tôi không muốn chết!
Một phát súng thôi cũng được! Không phải chỉ cần giết Smoker là được sao? Tại sao không có một người từng trải nào chịu giúp đỡ mình? Ngay cả Địch Khải cũng vậy!
Cuộc đời này Mặc Ly chưa bao giờ khép nép cầu xin người khác như vậy. Cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ đan xen vào nhau, bất ngờ lại tăng thêm một chút lực lượng cho cánh tay đã rã rời.
Vương Giai Tuệ cơ hồ đã đến cực hạn. Cô cầu xin nhìn về phía sau. Nhưng không có một ai đồng ý giúp cô. Cô lại nhìn Mặc Ly, người bạn vừa mới quen biết này đang nhìn mình bằng ánh mắt gần như tuyệt vọng… Một sinh mệnh đang nằm trong tay cô. Cô hiểu, Triệu Đông đang ép cô phải lựa chọn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tiếng gầm gừ không ngừng vang lên bên tai. Có lẽ còn có thêm vài con Zombie đang chạy đến từ đằng xa
Rốt cục, Vương Giai Tuệ quyết định lựa chọn, giữa lương tâm và sinh tồn…
Bàn tay đang nắm chặt bị buông ra. Mặc Ly cảm giác thân thể bay lên không trung, nhanh chóng rời xuống.
Tác giả :
Anh Lạc Chung Ly