Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 21: Khí phách còn sót lại và vân vân, đáng xấu hổ
Hai mắt Hạ Lưu đỏ lên, nhìn máu thịt rơi khắp nơi, giơ tay đấm vào mặt Hứa Kham, run run nói: “Anh tại sao dám…sao anh dám…" Nói xong liền quỳ xuống, hai tay cầm lên thịt nát trên mặt đất, cả người ngơ ngác, cậu vẫn luôn biết Hạ Ấm rất hận cậu, nhưng bản thân lại không thể làm gì.
Hiện giờ cái gì cũng không còn, hết thảy đều tan thành mây khói.
“Hạ Lưu cậu làm cái gì?" Tiếu Nam tiến lên che trước người Hứa Kham, xoay người nhìn Hứa Kham, vừa rồi là Hứa Kham bảo hắn ngừng tay, hắn cần biết lý do.
Trần Sâm thu lại dị năng trên tay, lạnh lùng nhìn đống thịt trên đất, nói: “Hạ Ấm tự tìm đường chết, vừa rồi nếu không phải do Hứa Kham ra tay nhanh ai biết còn chết bao nhiêu người? Hơn nữa, mấy con tang thi nói không chừng là do cô ta mang đến, chẳng lẽ mấy chục mạng người đều không bằng một người phản bội?"
Trần Sâm vừa nói ra những người khác đều gật đầu, thậm chí còn có mấy người bị thương rất nặng, mặt mang địch ý nhìn chằm chằm Hạ Lưu, nếu không phải Hạ Ấm dẫn một đàn tang thi đến thì làm sao bọn họ bị thương được chứ?
Đường Bưu trầm mặc, nâng Hạ Lưu lên và cũng không có giải thích gì thêm. Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Ấm chết chưa hết tội, lúc này tùy tiện lên tiếng chỉ sợ càng khiến thêm nhiều người tức giận.
Diệp Thần cười lạnh, chiêu này của Hứa Kham thật cao minh, làm kỹ nữ mà còn được tôn thờ, điều tốt đều bị hắn đoạt đi. Rõ ràng là hắn muốn đưa Hạ Ấm và chỗ chết, lại khiến mọi chuyện đều là lỗi của cô.
Nhưng cậu có chút không rõ, cách đây không lâu hai người mới hợp tác, vì sao Hứa Kham lại đột nhiên ra tay? Không giống với cách làm việc của hắn, trong mắt cậu, Hứa Kham là người thích ẩn trong bóng tối, làm mưu sĩ điều binh khiển tương. Lần này hắn lại lựa chọn làm chiến sĩ công khai, nhất định có chuyện không muốn cho ai biết.
Hứa Kham vẻ mặt khiêm tốn, há miệng thở dốc, nói: “Hạ Lưu, tôi thực có lỗi! Tình huống vừa rồi tôi chỉ có thể lựa chọn bảo toàn tính mạng cho mọi người, vòng trên cổ Hạ Ấm tôi từng nghe anh Diệp Cẩn nói quá, máy cảm ứng có thể tự động tìm hết thảy thông tin ở gần đây, bao gồm súng ống đạn dược và thực lực cấp bậc của chúng ta, không thể mạo hiểm được…"
Âm thanh khàn khàn, cùng khuôn mặt thành thật của hắn làm cho người khác không thể hoài nghi lời hắn nói là thật hay giả.
Diệp Thần nghiêng đầu, không thèm để ý đến Hứa Kham đang biểu diễn thu mua lòng người.
Tống Tiểu Ngọc gật đầu, nói: “Hứa Kham nói là lời thật, trên cổ Hạ Ấm quả thật là máy truyền cảm, mỗi hành động của chúng ta đều bị đối phương theo dõi…"
Mặc kệ Tống Tiểu Ngọc ảo não như thế nào cũng không có cách phản bác lại lời của Hứa Kham. Nếu bọn họ thật sự bị người giám thị, vật người trong tòa nhà này là kẻ thù của họ, ngoại trừ tang thi và dị thú, thậm chí còn có cả con người? Sự suy đoán này là cho sắc mặt của anh trở nên khó coi.
Hạ Lưu trầm mặc, im lặng đi theo phía sau Đường Bưu, bất quá ánh mắt nhìn về Hứa Kham trở nên nguy hiểm hơn. Diệp Thần cảm thấy thú vị, nhờ có cậu mà có rất nhiều sự việc thay đổi tựa như hiệu ứng bươm bướm, Hứa Kham cũng không giống như trong tiểu thuyết luôn lấy được lòng người.
“Tôi đã biết." Thân mình Hạ Lưu cứng ngắc, gật đầu với Hứa Kham.
“Hạ Lưu cậu xem giúp trong tòa nhà này có đường đặc biệt nào khác không?" Tống Tiểu Ngọc lên tiếng, lần này lý do ngoại thành thất thủ không điều tra rõ, có thể ngay cả bọn họ cũng chết ở trong này, từ sau khi bước vào tầng này, máy liên lạc trên tay anh không thể nhận được tín hiệu bên ngoài, cảm giác thực không xong! Điều này có nghĩa bọn họ đã bị cách ly, giống như chủ nhân của đám thịt dưới đất, chờ bị tiêu diệt.
“Tôi thử xem."
Hứa Kham quay đầu đi, cùng Trần Sâm nhìn nhau, trong mắt có chút khác thường, Trầm Sâm vừa mới nhận được tin từ Trần Khuê, quân đội liên minh đã sắp đến. Bọn họ phải nhanh chóng lấy được vật tư trong Quốc An Cửu Cục, một khi quân đội liên minh nhúng tay vào, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, ai cũng không được gì. Cho dù là Hứa Kham hay là Trần Khuê cũng không hi vọng cái kết này, phải lấy được đồ vật mới là quan trọng nhất.
Nhìn Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc, ánh mắt Hứa Kham buồn bã, khóe miệng thoáng vẽ lên một đường cong âm hiểm, hắn quả nhiên coi thường Diệp Thần. Bất quá, cứ như vậy cũng tốt, Diệp Cẩn là một thiên tài, thân là em trai của Diệp Cẩn, cậu nếu là một tên phế vật thật không đúng tý nào, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Vài năm trước, hắn mượn tay Diệp Cần bước vào khu Bố Cát, tiện đà nắm lấy Trần gia, làm bước đệm để hắn tạo nên thế lực. Mấy năm nay lợi dụng Trần gia khiến hắn có được các thế lực lớn của khu Bố Cát, còn nắm được cả bên Giang Nam. Nghĩ thế liền liếc mắt nhìn Tiếu Nam, chỉ cần hắn nắm được Tiếu Nam, Bạch Vân võ quán cũng là vật nằm trong tay hắn, đến lúc đó một phần tư liên minh ở Giang Nam đều nằm trong tay hắn.
Quốc An Cửu Cục này vẫn che giấu rất tốt, lần này bị bọn Tống Tiếu Ngọc lộ ra ngoài, làm hắn hơi không vui, bất quá chỉ cần những người này đều chết ở đây, bí mật ở nơi này sẽ không ai biết.
Đáng tiếc, Trần Sâm không từ miệng Diệp Thần moi ra hộp an toàn, bằng không thực lực của hắn sẽ tiến lên rất nhanh. Bất quá Diệp Thần có thể giấu tài năng với hắn lâu như vậy, coi như cũng có chút thông minh. Loại đối thủ như vậy mà chết đi cũng có chút đáng tiếc.
Hạ Lưu rất nhanh tìm được đường khác, Tống Tiểu Ngọc chia làm bốn đường, chọn nơi tập hợp cuối cùng.
Nhìn thấy phân tổ như vậy, Hứa Kham liếc mắt nhìn Hạ Lưu, tuy rằng hắn rất muốn cùng chơi đùa với Hạ Lưu, nhưng vẫn là nhiệm vụ quan trọng hơn, nâng tay ở trên vách tường nhấn mấy cái, vách tường ở sau đám người Hạ Lưu mở ra, xuất hiện một đường di, đám người Hạ Lưu và Đường Bưu đều rơi vào đó.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, chờ Tống Tiểu Ngọc và Diệp Thần hồi phục tinh thần, vốn là lối đi nhỏ liền biến thành phòng trống.
“Hiện tại đã không còn đám ruồi đáng ghét, Diệp Thần, chúng ta có thể nói chuyện được rồi." Hứa Kham thu hồi biểu tình khiêm tốn ôn hòa bình thường, từ trong túi áo lấy ra một mắt kính không gọng, Triệu Thị ở phía sau tìm đến một cái ghế, đặt sau lưng Hứa Kham. Hắn vỗ vỗ bụi bậm trên vai, lạnh nhạt ngồi xuống.
Trên mặt Tiếu Nam xẹt qua tia kinh ngạc, bất quá lại không lên tiếng hỏi, lặng im đứng bên phải Hứa Kham, tay cầm máy liên lạc ở thắt lưng, trên mặt là biểu tình giãy dụa. Nhìn thần thái thong dong bình tĩnh của hắn, trong đầu thoáng hiện lên chút xúc cảm, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ lửa nóng, cuối cùng cái gì cũng không làm.
“Hứa Kham, cậu đang làm cái gì?" Tống Tiểu Ngọc đem Diệp Thần bảo vệ sau người, bốn người bên cạnh lấy ra súng sinh hóa, phòng bị nhìn chằm chằm Hứa Kham ở đối diện.
Hứa Kham không nhìn đến bọn họ, tay để trước ngực, chậm rãi cởi nút áo, đem áo khoác cởi ra, lộ ra quân trang xanh đậm bên trong, khuôn mặt thuần khiết lộ ra biểu tình trêu tức, ngả người lười biếng trên ghế, hai chân bắt chéo, tay phải thưởng thức súng sinh hóa trên tay.
Vụ khí này rõ ràng không thuộc về liên minh, mỗi vũ khí do liên minh sản xuẩt đều có dấu hiệu riêng, hiển nhiên súng sinh hóa trong tay hắn không có năm hình ngôi sao của liên minh, mà lại là hoa bỉ ngạn.
Dấu hiệu này có rất nhiều người nhận thức – HELL
Một tổ chức độc lập không thuộc về quốc gia, tổ chức này lặng yên xuất hiện từ sau khi mạt thế xảy ra. Không ai gặp qua người trong tổ chức, chỉ biết dấu hiệu của bọn họ là hoa bỉ ngạn, các quốc gia trên thế giới đều gọi tổ chức này là HELL, gọi tắt là H.
“Cậu người của HELL?" Tống Tiểu Ngọc khiếp sợ nhìn Hứa Kham, chưa bao giờ anh nghĩ đến ở Giang Nam lại có người của HELL ẩn nấp, chuyện này vượt qua ngoài dự đoán của anh, “Chuyện ở Quốc An Cửu Cục, có phải cũng do mấy người làm? Gần đây nhiều người mất tích như vậy, lại không ai báo cáo lên cao tầng của Giang Nam, nhất định có người âm thầm ra tay…"
“Không nghĩ đến ở nơi này thế nhưng có người nhận biết được dấu hiệu này?" Hứa Kham nhướng mi, đưa tay đẩy mắt kính, tay cầm súng sinh hóa chậm rãi di chuyển vào dòng nước cực nhỏ, nó mang theo màu đen tạp chất, năng lượng dao động có điểm giống như quái vật không phải tang thi cũng không phải dị thú lúc nãy.
Tống Tiểu Ngọc không để ý đến Hứa Kham, quay đầu nhìn về phía Diệp Thần, nghiêm túc nói: “Để tôi giữ chân bọn họ, cậu nhân cơ hội trốn đi, đừng quay đầu lại…bằng không chúng ta đều nguy hiểm."
“HELL là cái gì?" Diệp Thần nhíu mày, từ này cậu chưa từng nghe người nhắc đến, không rõ vì sao Tống Tiểu Ngọc vừa thấy dấu hiệu trên súng sinh hóa của Hứa Kham liền thay đổi sắc mặt, hạ giọng hỏi thẳng.
“Đừng hỏi nhiều, chuyện này rất quan trọng, tôi trong khoảng thời gian ngắn rất khó giải thích." Tống Tiểu Ngọc nói rất nhanh, tổ chức HELL dính dáng rất nhiều thứ, anh trong lúc nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng.
“Như thế nào, thương lượng xong rồi." Hứa Kham dựa vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Thần, nói: “Diệp Thần cậu nếu đem hộp an toàn Diệp Cẩn để lại giao cho tôi, lần này tôi sẽ tha cho câu, giao dịch này thế nào?" Hắn đã tìm rất nhiều lần tại trạm hoang phế của khu Bố Cát, lại không tìm được thứ Diệp Cẩn nói đến, nếu không phải biết rõ Diệp Cẩn sẽ không nói dối, hắn đã nghi ngờ Diệp Cần đang cố tình tung hỏa mù.
Nghe Hứa Kham nói như thế, Diệp Thần đột nhiên cười lạnh, trong đầu hiện tại hai thứ trong hộp an toàn đó, một thuốc kích thích dị năng và tinh hạch cao cấp. Hai thứ này đều là đồ tốt, trách không được Hứa Kham luôn nhớ mãi không quên.
“Cậu vì sao cảm thấy thứ đó ở trong tay tôi, trong một năm này, cậu không ít lần tìm kiếm trong phòng tôi, như thế nào, không tìm được?" Diệp Thần châm chọc nói, động tác của Hứa Kham, người trước đây không rõ, có nói cũng không tin.
“Ách…" Hứa Kham sửng sốt, bị lời nói của Diệp Thần làm cho hoảng sợ.
Diệp Thần lạnh lùng, nhìn thẳng Hứa Kham, hắn lúc này đều mang những người dư thừa rời đi, khẳng định có ý đồ. Tuy lúc này hắn khiêm tốt dịu dàng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sát ý trong đó, mặc kệ cậu có đáp ứng giao đồ của Diệp Cẩn hay không, Hứa Kham cũng không để cậu sống sót.
“Cậu muốn giết tôi, nhưng tôi lại không biết vì cái gì." Diệp Thần lạnh lùng hướng về Hứa Kham nói, “Người sáng suốt không cần nói dài dòng, cậu cũng không cần nói xạo." Khuôn mặt yêu nghiệt của Diệp Thần cười nhẹ, Hứa Kham từ trước đến nay luôn cẩn thận, mặc dù ở trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng lại không biểu hiện quá nhiều.
Hứa Kham ở khu Bố Cát nhiều năm như vậy, cho dù là người của Trần gia cũng không nói biết hết chuyện sau lưng hắn, khi làm chuyện gì hắn đều có thói quen giấu diếm. Tựa như hắn làm cho Trần Sâm ra tay với Diệp Thần, nhưng ở bên ngoài luôn làm bộ dáng bảo vệ cậu, cho dù là Diệp Cẩn cũng bị đánh lừa.
Điều này cũng là do Diệp Thần chậm rãi phân tích trí nhớ của người trước đây, lúc đầu cậu không rõ vì sao trong truyện Hứa Kham lại có thể một bước lên mây, từng bước leo lên vị trí cao nhất của liên minh. Khi cậu trở thành Diệp Thần, theo thói quen liền suy nghĩ lại, nhìn chuyện hắn làm, kết hợp với tình tiết, tất cả đều dần dần sáng tỏ.
Hứa Kham từ đầu đã ôm mục đích tiếp cận Diệp Cẩn, cậu từng phân tích qua động cơ của hắn, một người có dã tâm lớn, ham thích quyền lợi, theo đuổi thực lực cường đại, có một loại khát vọng mạnh mẽ với cường giả. Theo truyện hắn luôn không ngừng tiếp cận và hấp dẫn người thực lực mạnh mẽ liền có thể nhìn ra, cho dù là Trần Khuê, Tiếu Nam hay là Ti Tu Ngạn xuất hiện sau này, bọn họ không ai không có năng lực cường đại.
Cứ như vậy liền có thể giải thích vì sao hắn có năng lực lại nguyện ý dùng cách này để lôi kéo Trần Khuê, đó chỉ là một loại khát vọng thích chinh phục thôi!
“Kẻ yếu nên bị đào thải, mạt thể xảy ra tạo điều kiện thuận lợi để chơi trò này thôi." Hứa Kham đẩy kính, ánh mắt đằng sau mắt kính lóe ra sự điên cuồng, “Nhìn xem thử món đồ chơi tôi đã chuẩn bị cho mấy người, chúng nó rất đẹp!"
Hứa Kham vỗ tay, vách tường sau lưng mấy người Diệp Thần mở ra, trong đó nhốt hai con tang thi hình thù kỳ lạ, còn hơn ba con trước đó gặp qua, cho dù là hình thể hay là sức mạnh đều hơn hẳn trước đó. Nhìn mấy con quái vật đang bị giam trong ống nghiệm khổng lồ chứa dịch dinh dưỡng, Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc đều nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
Hiện giờ cái gì cũng không còn, hết thảy đều tan thành mây khói.
“Hạ Lưu cậu làm cái gì?" Tiếu Nam tiến lên che trước người Hứa Kham, xoay người nhìn Hứa Kham, vừa rồi là Hứa Kham bảo hắn ngừng tay, hắn cần biết lý do.
Trần Sâm thu lại dị năng trên tay, lạnh lùng nhìn đống thịt trên đất, nói: “Hạ Ấm tự tìm đường chết, vừa rồi nếu không phải do Hứa Kham ra tay nhanh ai biết còn chết bao nhiêu người? Hơn nữa, mấy con tang thi nói không chừng là do cô ta mang đến, chẳng lẽ mấy chục mạng người đều không bằng một người phản bội?"
Trần Sâm vừa nói ra những người khác đều gật đầu, thậm chí còn có mấy người bị thương rất nặng, mặt mang địch ý nhìn chằm chằm Hạ Lưu, nếu không phải Hạ Ấm dẫn một đàn tang thi đến thì làm sao bọn họ bị thương được chứ?
Đường Bưu trầm mặc, nâng Hạ Lưu lên và cũng không có giải thích gì thêm. Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Ấm chết chưa hết tội, lúc này tùy tiện lên tiếng chỉ sợ càng khiến thêm nhiều người tức giận.
Diệp Thần cười lạnh, chiêu này của Hứa Kham thật cao minh, làm kỹ nữ mà còn được tôn thờ, điều tốt đều bị hắn đoạt đi. Rõ ràng là hắn muốn đưa Hạ Ấm và chỗ chết, lại khiến mọi chuyện đều là lỗi của cô.
Nhưng cậu có chút không rõ, cách đây không lâu hai người mới hợp tác, vì sao Hứa Kham lại đột nhiên ra tay? Không giống với cách làm việc của hắn, trong mắt cậu, Hứa Kham là người thích ẩn trong bóng tối, làm mưu sĩ điều binh khiển tương. Lần này hắn lại lựa chọn làm chiến sĩ công khai, nhất định có chuyện không muốn cho ai biết.
Hứa Kham vẻ mặt khiêm tốn, há miệng thở dốc, nói: “Hạ Lưu, tôi thực có lỗi! Tình huống vừa rồi tôi chỉ có thể lựa chọn bảo toàn tính mạng cho mọi người, vòng trên cổ Hạ Ấm tôi từng nghe anh Diệp Cẩn nói quá, máy cảm ứng có thể tự động tìm hết thảy thông tin ở gần đây, bao gồm súng ống đạn dược và thực lực cấp bậc của chúng ta, không thể mạo hiểm được…"
Âm thanh khàn khàn, cùng khuôn mặt thành thật của hắn làm cho người khác không thể hoài nghi lời hắn nói là thật hay giả.
Diệp Thần nghiêng đầu, không thèm để ý đến Hứa Kham đang biểu diễn thu mua lòng người.
Tống Tiểu Ngọc gật đầu, nói: “Hứa Kham nói là lời thật, trên cổ Hạ Ấm quả thật là máy truyền cảm, mỗi hành động của chúng ta đều bị đối phương theo dõi…"
Mặc kệ Tống Tiểu Ngọc ảo não như thế nào cũng không có cách phản bác lại lời của Hứa Kham. Nếu bọn họ thật sự bị người giám thị, vật người trong tòa nhà này là kẻ thù của họ, ngoại trừ tang thi và dị thú, thậm chí còn có cả con người? Sự suy đoán này là cho sắc mặt của anh trở nên khó coi.
Hạ Lưu trầm mặc, im lặng đi theo phía sau Đường Bưu, bất quá ánh mắt nhìn về Hứa Kham trở nên nguy hiểm hơn. Diệp Thần cảm thấy thú vị, nhờ có cậu mà có rất nhiều sự việc thay đổi tựa như hiệu ứng bươm bướm, Hứa Kham cũng không giống như trong tiểu thuyết luôn lấy được lòng người.
“Tôi đã biết." Thân mình Hạ Lưu cứng ngắc, gật đầu với Hứa Kham.
“Hạ Lưu cậu xem giúp trong tòa nhà này có đường đặc biệt nào khác không?" Tống Tiểu Ngọc lên tiếng, lần này lý do ngoại thành thất thủ không điều tra rõ, có thể ngay cả bọn họ cũng chết ở trong này, từ sau khi bước vào tầng này, máy liên lạc trên tay anh không thể nhận được tín hiệu bên ngoài, cảm giác thực không xong! Điều này có nghĩa bọn họ đã bị cách ly, giống như chủ nhân của đám thịt dưới đất, chờ bị tiêu diệt.
“Tôi thử xem."
Hứa Kham quay đầu đi, cùng Trần Sâm nhìn nhau, trong mắt có chút khác thường, Trầm Sâm vừa mới nhận được tin từ Trần Khuê, quân đội liên minh đã sắp đến. Bọn họ phải nhanh chóng lấy được vật tư trong Quốc An Cửu Cục, một khi quân đội liên minh nhúng tay vào, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, ai cũng không được gì. Cho dù là Hứa Kham hay là Trần Khuê cũng không hi vọng cái kết này, phải lấy được đồ vật mới là quan trọng nhất.
Nhìn Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc, ánh mắt Hứa Kham buồn bã, khóe miệng thoáng vẽ lên một đường cong âm hiểm, hắn quả nhiên coi thường Diệp Thần. Bất quá, cứ như vậy cũng tốt, Diệp Cẩn là một thiên tài, thân là em trai của Diệp Cẩn, cậu nếu là một tên phế vật thật không đúng tý nào, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Vài năm trước, hắn mượn tay Diệp Cần bước vào khu Bố Cát, tiện đà nắm lấy Trần gia, làm bước đệm để hắn tạo nên thế lực. Mấy năm nay lợi dụng Trần gia khiến hắn có được các thế lực lớn của khu Bố Cát, còn nắm được cả bên Giang Nam. Nghĩ thế liền liếc mắt nhìn Tiếu Nam, chỉ cần hắn nắm được Tiếu Nam, Bạch Vân võ quán cũng là vật nằm trong tay hắn, đến lúc đó một phần tư liên minh ở Giang Nam đều nằm trong tay hắn.
Quốc An Cửu Cục này vẫn che giấu rất tốt, lần này bị bọn Tống Tiếu Ngọc lộ ra ngoài, làm hắn hơi không vui, bất quá chỉ cần những người này đều chết ở đây, bí mật ở nơi này sẽ không ai biết.
Đáng tiếc, Trần Sâm không từ miệng Diệp Thần moi ra hộp an toàn, bằng không thực lực của hắn sẽ tiến lên rất nhanh. Bất quá Diệp Thần có thể giấu tài năng với hắn lâu như vậy, coi như cũng có chút thông minh. Loại đối thủ như vậy mà chết đi cũng có chút đáng tiếc.
Hạ Lưu rất nhanh tìm được đường khác, Tống Tiểu Ngọc chia làm bốn đường, chọn nơi tập hợp cuối cùng.
Nhìn thấy phân tổ như vậy, Hứa Kham liếc mắt nhìn Hạ Lưu, tuy rằng hắn rất muốn cùng chơi đùa với Hạ Lưu, nhưng vẫn là nhiệm vụ quan trọng hơn, nâng tay ở trên vách tường nhấn mấy cái, vách tường ở sau đám người Hạ Lưu mở ra, xuất hiện một đường di, đám người Hạ Lưu và Đường Bưu đều rơi vào đó.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, chờ Tống Tiểu Ngọc và Diệp Thần hồi phục tinh thần, vốn là lối đi nhỏ liền biến thành phòng trống.
“Hiện tại đã không còn đám ruồi đáng ghét, Diệp Thần, chúng ta có thể nói chuyện được rồi." Hứa Kham thu hồi biểu tình khiêm tốn ôn hòa bình thường, từ trong túi áo lấy ra một mắt kính không gọng, Triệu Thị ở phía sau tìm đến một cái ghế, đặt sau lưng Hứa Kham. Hắn vỗ vỗ bụi bậm trên vai, lạnh nhạt ngồi xuống.
Trên mặt Tiếu Nam xẹt qua tia kinh ngạc, bất quá lại không lên tiếng hỏi, lặng im đứng bên phải Hứa Kham, tay cầm máy liên lạc ở thắt lưng, trên mặt là biểu tình giãy dụa. Nhìn thần thái thong dong bình tĩnh của hắn, trong đầu thoáng hiện lên chút xúc cảm, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ lửa nóng, cuối cùng cái gì cũng không làm.
“Hứa Kham, cậu đang làm cái gì?" Tống Tiểu Ngọc đem Diệp Thần bảo vệ sau người, bốn người bên cạnh lấy ra súng sinh hóa, phòng bị nhìn chằm chằm Hứa Kham ở đối diện.
Hứa Kham không nhìn đến bọn họ, tay để trước ngực, chậm rãi cởi nút áo, đem áo khoác cởi ra, lộ ra quân trang xanh đậm bên trong, khuôn mặt thuần khiết lộ ra biểu tình trêu tức, ngả người lười biếng trên ghế, hai chân bắt chéo, tay phải thưởng thức súng sinh hóa trên tay.
Vụ khí này rõ ràng không thuộc về liên minh, mỗi vũ khí do liên minh sản xuẩt đều có dấu hiệu riêng, hiển nhiên súng sinh hóa trong tay hắn không có năm hình ngôi sao của liên minh, mà lại là hoa bỉ ngạn.
Dấu hiệu này có rất nhiều người nhận thức – HELL
Một tổ chức độc lập không thuộc về quốc gia, tổ chức này lặng yên xuất hiện từ sau khi mạt thế xảy ra. Không ai gặp qua người trong tổ chức, chỉ biết dấu hiệu của bọn họ là hoa bỉ ngạn, các quốc gia trên thế giới đều gọi tổ chức này là HELL, gọi tắt là H.
“Cậu người của HELL?" Tống Tiểu Ngọc khiếp sợ nhìn Hứa Kham, chưa bao giờ anh nghĩ đến ở Giang Nam lại có người của HELL ẩn nấp, chuyện này vượt qua ngoài dự đoán của anh, “Chuyện ở Quốc An Cửu Cục, có phải cũng do mấy người làm? Gần đây nhiều người mất tích như vậy, lại không ai báo cáo lên cao tầng của Giang Nam, nhất định có người âm thầm ra tay…"
“Không nghĩ đến ở nơi này thế nhưng có người nhận biết được dấu hiệu này?" Hứa Kham nhướng mi, đưa tay đẩy mắt kính, tay cầm súng sinh hóa chậm rãi di chuyển vào dòng nước cực nhỏ, nó mang theo màu đen tạp chất, năng lượng dao động có điểm giống như quái vật không phải tang thi cũng không phải dị thú lúc nãy.
Tống Tiểu Ngọc không để ý đến Hứa Kham, quay đầu nhìn về phía Diệp Thần, nghiêm túc nói: “Để tôi giữ chân bọn họ, cậu nhân cơ hội trốn đi, đừng quay đầu lại…bằng không chúng ta đều nguy hiểm."
“HELL là cái gì?" Diệp Thần nhíu mày, từ này cậu chưa từng nghe người nhắc đến, không rõ vì sao Tống Tiểu Ngọc vừa thấy dấu hiệu trên súng sinh hóa của Hứa Kham liền thay đổi sắc mặt, hạ giọng hỏi thẳng.
“Đừng hỏi nhiều, chuyện này rất quan trọng, tôi trong khoảng thời gian ngắn rất khó giải thích." Tống Tiểu Ngọc nói rất nhanh, tổ chức HELL dính dáng rất nhiều thứ, anh trong lúc nhất thời không có cách nào giải thích rõ ràng.
“Như thế nào, thương lượng xong rồi." Hứa Kham dựa vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Thần, nói: “Diệp Thần cậu nếu đem hộp an toàn Diệp Cẩn để lại giao cho tôi, lần này tôi sẽ tha cho câu, giao dịch này thế nào?" Hắn đã tìm rất nhiều lần tại trạm hoang phế của khu Bố Cát, lại không tìm được thứ Diệp Cẩn nói đến, nếu không phải biết rõ Diệp Cẩn sẽ không nói dối, hắn đã nghi ngờ Diệp Cần đang cố tình tung hỏa mù.
Nghe Hứa Kham nói như thế, Diệp Thần đột nhiên cười lạnh, trong đầu hiện tại hai thứ trong hộp an toàn đó, một thuốc kích thích dị năng và tinh hạch cao cấp. Hai thứ này đều là đồ tốt, trách không được Hứa Kham luôn nhớ mãi không quên.
“Cậu vì sao cảm thấy thứ đó ở trong tay tôi, trong một năm này, cậu không ít lần tìm kiếm trong phòng tôi, như thế nào, không tìm được?" Diệp Thần châm chọc nói, động tác của Hứa Kham, người trước đây không rõ, có nói cũng không tin.
“Ách…" Hứa Kham sửng sốt, bị lời nói của Diệp Thần làm cho hoảng sợ.
Diệp Thần lạnh lùng, nhìn thẳng Hứa Kham, hắn lúc này đều mang những người dư thừa rời đi, khẳng định có ý đồ. Tuy lúc này hắn khiêm tốt dịu dàng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sát ý trong đó, mặc kệ cậu có đáp ứng giao đồ của Diệp Cẩn hay không, Hứa Kham cũng không để cậu sống sót.
“Cậu muốn giết tôi, nhưng tôi lại không biết vì cái gì." Diệp Thần lạnh lùng hướng về Hứa Kham nói, “Người sáng suốt không cần nói dài dòng, cậu cũng không cần nói xạo." Khuôn mặt yêu nghiệt của Diệp Thần cười nhẹ, Hứa Kham từ trước đến nay luôn cẩn thận, mặc dù ở trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng lại không biểu hiện quá nhiều.
Hứa Kham ở khu Bố Cát nhiều năm như vậy, cho dù là người của Trần gia cũng không nói biết hết chuyện sau lưng hắn, khi làm chuyện gì hắn đều có thói quen giấu diếm. Tựa như hắn làm cho Trần Sâm ra tay với Diệp Thần, nhưng ở bên ngoài luôn làm bộ dáng bảo vệ cậu, cho dù là Diệp Cẩn cũng bị đánh lừa.
Điều này cũng là do Diệp Thần chậm rãi phân tích trí nhớ của người trước đây, lúc đầu cậu không rõ vì sao trong truyện Hứa Kham lại có thể một bước lên mây, từng bước leo lên vị trí cao nhất của liên minh. Khi cậu trở thành Diệp Thần, theo thói quen liền suy nghĩ lại, nhìn chuyện hắn làm, kết hợp với tình tiết, tất cả đều dần dần sáng tỏ.
Hứa Kham từ đầu đã ôm mục đích tiếp cận Diệp Cẩn, cậu từng phân tích qua động cơ của hắn, một người có dã tâm lớn, ham thích quyền lợi, theo đuổi thực lực cường đại, có một loại khát vọng mạnh mẽ với cường giả. Theo truyện hắn luôn không ngừng tiếp cận và hấp dẫn người thực lực mạnh mẽ liền có thể nhìn ra, cho dù là Trần Khuê, Tiếu Nam hay là Ti Tu Ngạn xuất hiện sau này, bọn họ không ai không có năng lực cường đại.
Cứ như vậy liền có thể giải thích vì sao hắn có năng lực lại nguyện ý dùng cách này để lôi kéo Trần Khuê, đó chỉ là một loại khát vọng thích chinh phục thôi!
“Kẻ yếu nên bị đào thải, mạt thể xảy ra tạo điều kiện thuận lợi để chơi trò này thôi." Hứa Kham đẩy kính, ánh mắt đằng sau mắt kính lóe ra sự điên cuồng, “Nhìn xem thử món đồ chơi tôi đã chuẩn bị cho mấy người, chúng nó rất đẹp!"
Hứa Kham vỗ tay, vách tường sau lưng mấy người Diệp Thần mở ra, trong đó nhốt hai con tang thi hình thù kỳ lạ, còn hơn ba con trước đó gặp qua, cho dù là hình thể hay là sức mạnh đều hơn hẳn trước đó. Nhìn mấy con quái vật đang bị giam trong ống nghiệm khổng lồ chứa dịch dinh dưỡng, Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc đều nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
Tác giả :
Phi La