Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 108
Mộc Văn Ngạn nhìn mắt Tư Tu Ngạn, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Diệp Cẩn và Diệp Thần, gian nan gật đầu, lại mở miệng nói một ít về sự phân chia phức tạp giữa các thế lực trong liên minh.
Nghe Mộc Văn Ngạn nói, Diệp Thần cả kinh trong lòng, nguyên lai liên minh từ mấy năm trước đã cấu kết với người Địa Ngục, Hứa Kham xuất hiện ở khu Bố Cát, Diệp Cẩn một năm rưỡi trước mất tích thần bí… cái chết của Diệp Thần, hết thảy đều là kế hoạch của mặt trên liên minh.
Vì để xào lại lần nữa sự phân bố các thế lực của liên minh, theo sự phân tích của Mộc Văn Ngạn, liên minh sở dĩ vứt bỏ Diệp Cẩn, là bởi vì cậu, hoặc có thể Hứa Kham đã nói gì đó. Làm cho liên minh có sự nghi ngờ với y, lo lắng sự tồn tại của y sẽ nguy hiểm đến tương lại của liên minh.
Vì thế, liền đơn giản vứt bỏ y và tất cả người có liên quan đến y…
“Ầm…" Đột nhiên truyền đến một trần gầm rú, cả mặt đất đều bị lan đến, đất rung núi chuyển.
Trong khoảnh khắc, kiến trúc vốn đã thê lương liền đổ xuống. Làm mọi người tỉnh lại từ trong lời nói của Mộc Văn Ngạn, cuống quít nhảy ra, tránh đi đất đá sụp xuống. Chỉ thấy cách bọn họ không xa có một đàn tang thi, trong đó còn có không ít tang thi thú… số lượng kinh người.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Đường Bưu sau khi đứng vững thì nắm súng sinh hóa, hỏi.
“Tang thi triều và tang thi thú triều… điều này sao có thể?" Tư Tu Ngạn trợn tròn mắt, chỉ vào tang thi và tang thi thú dày đặc cách đó không xa, cảm thấy da đầu tê lên.
Tang thi triều và tang thi thú triều, tuyệt đối không giống như là được hình thành trong thời gian ngắn. Rõ ràng đại quân liên minh đã giết phần lớn đám tang thi, sao nơi này lại tụ tập số lượng lớn như thế? Nhìn thấy nơi xuất hiện tang thi triều và tang thi thú triều không có một ngọn cỏ, dạ dày Tư Tu Ngạn cuộn trào mạnh mẽ, nổi lên từng trận ghê tởm.
“Xem ra, không bức chúng ta vào ngục giam Hắc Tháp thì bọn họ thề không bỏ qua… nơi này cách ngục giam Hắc Tháp còn bao xa?" Diệp Thần quay đầu, nhìn về phía Diệp Cẩn. Nghe ý của Diệp Cẩn, y đã từng tiến vào ngục giam Hắc Tháp một năm rưỡi trước, như vậy y nhất định quen thuộc thôn Hắc Thạch hơn so với bọn họ.
“Từ nơi này cách ngục giam Hắc Tháp còn khoảng ba dặm đường, nếu chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất thì trước nửa giờ có thể đến." Diệp Cẩn nhanh chóng nói, số lượng lớn tang thi triều và tang thi thú triều như thế, một khi bị vây công thì chỉ có thể chết… cho dù là dị năng giả cấp mười cũng không dám mạo hiểm như vậy, vừa nói xong liền nắm lấy tay Diệp Thần, dẫn đầu đi thẳng đến ngục giam Hắc Tháp.
Diệp Thần nói đúng, liên minh quả thật không muốn cho bọn họ đường lui, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể đi về phía trước. Cho dù dùng tốc độ cao nhất đi về phía trước thì sẽ bất lợi với bọn họ nhưng ai bảo bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi chứ, ngoại trừ đi về phía trước thì không còn cách nào khác.
“Tu Ngạn, đi…" Tống Tiểu Ngọc một phen lao qua Tư Tu Ngạn, theo sát Diệp Cẩn. Những người khác cũng không cam lòng tụt lại phía sau, bất chấp hình tượng gì đó, chỉ biết chạy như điên đuổi theo.
Tang thi triều và tang thi thú triều phía sau rậm rạp đuổi theo…
“Mau, đừng để bị đuổi kịp!" Diệp Cẩn chợt chạy trốn ra ngoài, rống lớn với những người phía sau.
Người chạy sau sao lại không hiểu được sự lo lắng của Diệp Cẩn, một khi bị bao vây thì chỉ có chết.
Không biết đã chạy như điên bao lâu, trước mắt mọi người đột nhiên xuất hiện một con sông khoảng hai ba thước, nước xông tối đen chảy xuôi, dưới sông thỉnh thoảng còn nhảy ra mấy con cá tang thi, trên khung xương của chúng còn dính mấy khối thịt hư thối, chúng nó mở to cái miệng dữ tợn…
“Rống rống…"
Tiếng hô của đám tang thi phía sau ngày càng gần, tang thi hiện giờ không có chậm chạp như mấy con tang thi so với lúc bắt đầu mạt thế, chúng nó hiện tại có động tác mau lẹ, tứ chi có lực, động tác vừa nhanh vừa mạnh.
“Làm sao bây giờ? Không lẽ nhảy qua sao!" Đường Bưu cười khổ, sông rộng khoảng ba thước…nếu giữa sông không có cá tang thi thì còn có thể thử nhưng nhìn cá tang thi thỉnh thoảng nhảy từ dưới sông lên, Đường Bưu ngay cả chút dũng khí muốn thử cũng không dám.
Diệp Thần tránh ra khỏi tay của Diệp Cẩn, hướng về bốn phía nhìn vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây liễu ở bờ sông, rút kiếm quang trong tay, rầm một cái chém lên cây, đẩy nó bắt qua sông.
Ầm một tiếng, cây liễu tầm ba đến bốn thước bắt ngang qua sông và cũng không bị nước sông bao phủ quá nhiều. Diệp Thần nhảy lên cây liễu, động tác cực nhanh mà bước đi trên đó.
“Cẩn thận một chút, đừng để chậm trễ." Diệp Thần nói.
Mọi người nhìn nhau, không hề nghĩ nhiều mà nhảy lên cây liễu chạy đi. Trong mấy người, Đường Bưu có thực lực yếu nhất, vừa rồi liều lĩnh chạy trốn, hiện tại có chút vô lực, vừa đi được đến nửa cây thì thiếu chút nữa đã rớt xuống sông, may mắn Tống Tiểu Ngọc nhanh tay lẹ mắt nên hai chân hóa thành đuôi rắn cuốn lấy Đường Bưu ném đến mặt đất.
Đường Bưu rơi trên mặt đất, nửa ngày không đứng lên. Sau đó vẫn là Long Tường Thiên đi qua xem, vươn tay đem Đường Bưu từ trên mặt đất đứng lên. Đường Bưu nghiêng người nhìn Tống Tiểu Ngọc, miệng khép mở nửa ngày, cuối cùng cũng chưa nói ra hai chữ cảm ơn.
Khi mọi người vừa qua bờ sông bên kia, tang thi phía sau cũng đã đuổi đến, rít gào về phía bên kia sông. Bọn chúng vừa nhảy xuống sông liền bị cá tang thi mở to cái miệng rộng dữ tợ đấu cùng với đám tang thi.
Nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh giữa sông, đám người Diệp Thần bất chấp mệt mỏi mà nhanh chóng chạy về phía ngục giam Hắc Tháp, không bao lâu sau con sông liền được phủ kín bằng màu máu đỏ, nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này, mọi người đều cảm thấy phát lạnh.
“Nha, thôn Hắc Thạch này rốt cuộc là nơi nào? Như thế nào lại đáng sợ như vậy!" Đường Bưu vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực, trên mặt còn dính không ít bùn, vừa rồi Tống Tiểu Ngọc quăng hắn không nhẹ, làm cho hắn đi đường cũng có chút không được tự nhiên.
“Đều chuẩn bị tinh thần, con sông này không ngăn được chúng bao lâu đâu." Diệp Thần yên lặng đem dị năng truyền đến lòng bàn chân, mọi người thấy Diệp Thần hành động như thế, liền đem dị năng bao trùm dưới lòng bàn chân. Tốc độ quả nhiên nhanh không ít, không bao lâu sau liền bỏ xa đám tang thi và tang thi thú.
Đột nhiên, lúc mọi người đang chạy như điên thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cỗ hơi thở cường đại, làm cho mọi người liên tục lui về sau mấy bước. Cảm thụ được khí thế khiếp người của Diệp Thần, mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
“Diệp Thần, này…"
“Diệp Thần, cậu đột phá cấp mười?"
Không đợi cho mọi người suy nghĩ nhiều, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của Mộc Văn Ngạn, “Cấp mười? Không, không đúng, cổ khí thế này tuy cường đại, nhưng còn chưa đến cấp mười…"
“Cấp chín!" Diệp Thần gật gật đầu, nháy mắy đem dị năng toàn thân thu hồi. Trong khoảng thời gian này cậu không ngừng tôi luyện dị năng trong kinh mạch, rốt cục cũng đột phá lá chắn cấp tám, tiến vào cấp chín, chỉ với năng lượng dày đặc trong đan điền, cho dù là đối mặt với dị năng giả cấp mười, cậu cũng có thể đánh một trận.
Nhìn thấy uy áp trên người Diệp Thần nháy mắt biến mất, mọi người khiếp sợ nhìn cậu, cùng là dị năng giả, bọn họ đối với hơi thở của dị năng giả vô cùng nhạy cảm. Trong hơi thở cuồng bạo của Diệp Thần lộ ra uy hiếp vô tận, mà giờ phút này Diệp Thần lại như một quý công tử vô hại.
“Tiểu Thần, em đột phá cấp chín!" Diệp Cẩn mỉm cười, đoạn thời gian này luôn bận rộn chuyện của liên minh, không có thời gian bận tâm đến chuyện của Diệp Thần, Nhưng mà lúc trước Diệp Thần có nói qua chuyện kết hợp dị năng, đồng thời bận rộn thử dung hợp dị năng hệ ám và dị năng hệ gió, tuy rằng hiệu quả không lớn nhưng cũng đã tinh lọc hai hệ dị năng.
“Cấp chín?" Nghe được lời của Diệp Cẩn, tất cả mọi người đều không tự giác mà mở to hai mắt, những người ở đây đều hiểu biết Diệp Thần, thời gian ngắn như vậy lại có thể trở thành dị năng giả cấp chín, tốc độ này quá mức yêu nghiệt! Cho dù là ở liên minh cũng chưa từng xuất hiện qua.
Đường Bưu xuất thân từ khu Bố Cát, là người hiểu rõ Diệp Thần nhất ngoại trừ Diệp Cẩn và Tống Tiểu Ngọc. Diệp Thần ngày xưa là một tên phế vật, như thế nào lại nhanh chóng lên cấp chín? Hắn không phải là nằm mơ rồi đi, nghĩ thế Đường Bưu nhịn không được mà hung hăng nhéo đùi mình, làm cho đùi mình sưng to lên.
“Cấp chín." Diệp Thần nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra nụ cười khẽ, có thể vượt qua được lá chắn cấp tám cũng là nhờ áp lực trong khoảng thời gian này, vì mau chóng tăng lên thực lực, cậu đã cắn nuốt không ít tinh hạch, còn lừa Garfield đưa cho cậu không ít tinh hạch cao cấp.
Bằng không, chỉ với số tinh hạch trong tay cậu, rất khó có thể bước qua cánh cửa cấp chín. Đương nhiên trong đó còn không thiếu công lao của Tiểu Bạch, nếu không phải Tiểu Bạch dùng ‘sắc dụ’, cậu cũng không dễ dàng lấy được tinh hạch cao cấp từ trong túi của Garfield.
“Quái vật!" Long Tường Thiên hơi loạng choạng một chút, sau khi đứng vững thân mình thì che lại khóe miệng đang run rẩy. Vốn tưởng rằng thực lực của Diệp Cẩn đã đủ mạnh, tốc độ thăng cấp rất nhanh, đủ biến thái. Lại không nghĩ đến Diệp Thần lại càng biến thái hơn, mấy tháng ngắn ngủi, từ dị năng giả cấp thấp trở thành dị năng giả cấp cao… người so với người càng tức chết người, yên lặng nhìn chăm chú vào Diệp Thần, im miệng không nói.
“Đi, đi ngục giam Hắc Tháp." Diệp Thần không để ý đến khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp chạy đến ngục giam Hắc Tháp.
“Tích tích!" Bỗng nhiên, bộ đàm trên tay Diệp Cẩn vang lên.
“Uy!" Diệp Cẩn tiếp nhận bộ đàm.
“Là tôi, Diệp Cẩn, hiện tại mấy người đang ở đâu?" Thanh âm của Klose từ đầu bên kia bộ đàm vang lên, bên cạnh truyền đến âm thanh nổ mạnh.
“Vừa qua khỏi Bàn Giang, tình huống bên anh như thế nào?" Diệp Cẩn ngừng một chút, hỏi: “Anh ở cùng ai?"
“Tình huống tạm thời ổn định, tôi ở cùng Bác Tạp, Triệu Thị, anh ở đó chờ chúng tôi một chút, chúng tôi lập tức đến." Klose la lớn, so với Hàn Ninh và Mạc Phong, hắn càng muốn đứng ở bên cạnh Diệp Cẩn. Cho nên ngay từ đầu khi chiến đấu, bọn họ đã yên lặng tách khỏi đoàn người Hàn Ninh, sau đó tìm thời cơ liên hệ Diệp Cẩn.
“Mạc Phong sẽ không để cho các người rời đi." Diệp Cẩn thản nhiên nói.
Y biết rõ, Mạc Phong nếu muốn ngồi ổn ở vị trí quân đoàn trưởng thì tuyệt đối sẽ không để bọn Klose rời đi. Thực lực của Hàn Ninh mặc dù không tồi nhưng là người yếu nhất trong đám bọn họ.
“Hàn Ninh lựa chọn ở lại, nhưng không có nghĩa là ba người chúng tôi nguyện ý lưu lại." Klose cười khẽ, tâm hám lợi của Mạc Phong quá nặng, điểm này không phải không tốt nhưng bọn họ cũng có suy nghĩ của mình…
“Được, tôi ở cửa A3 ngục giam Hắc Tháp chờ mấy người." Diệp Cẩn suy nghĩ, gật đầu. Sự an bài của liên minh đối với bọn họ về sau thì cũng rất tốt, cuộc chiến này nếu thắng thì không ai có thể đoạt được quân đoàn một từ trên tay Mạc Phong, con bài trong tay Mạc Phong càng ít thì hắn càng bị liên minh trói buộc nhiều hơn.
“Là ai?" Diệp Thần quay đầu qua… nhìn về phía Diệp Cẩn.
“Klose, người của quân đoàn một, là người tin được." Diệp Cẩn thả lỏng lông mày, trên mặt hiện lên ý cười thản nhiên. Ít ra cũng có người còn có thể tin, trả giá của chính mình cũng không phải vô ích.
“Ân!" Gật gật đầu, Diệp Thần chưa từng hỏi quá nhiều, Diệp Cẩn làm việc tự có chừng mực, sẽ không làm ra quyết định quá đáng, y nói tin được thì đương nhiên sẽ không xảy ra sai lầm.
Huống chi, chỉ với những người như bọn họ, cho dù có tiến vào trong ngục giam Hắc Tháp cũng hung hiểm vạn phần, nhiều người chẳng khác nào có thêm đường lui. Ngay cả bọn Long Tường Thiên cũng không hỏi nhiều, chỉ trầm mặc theo sát Diệp Thần và Diệp Cẩn.
Nghe Mộc Văn Ngạn nói, Diệp Thần cả kinh trong lòng, nguyên lai liên minh từ mấy năm trước đã cấu kết với người Địa Ngục, Hứa Kham xuất hiện ở khu Bố Cát, Diệp Cẩn một năm rưỡi trước mất tích thần bí… cái chết của Diệp Thần, hết thảy đều là kế hoạch của mặt trên liên minh.
Vì để xào lại lần nữa sự phân bố các thế lực của liên minh, theo sự phân tích của Mộc Văn Ngạn, liên minh sở dĩ vứt bỏ Diệp Cẩn, là bởi vì cậu, hoặc có thể Hứa Kham đã nói gì đó. Làm cho liên minh có sự nghi ngờ với y, lo lắng sự tồn tại của y sẽ nguy hiểm đến tương lại của liên minh.
Vì thế, liền đơn giản vứt bỏ y và tất cả người có liên quan đến y…
“Ầm…" Đột nhiên truyền đến một trần gầm rú, cả mặt đất đều bị lan đến, đất rung núi chuyển.
Trong khoảnh khắc, kiến trúc vốn đã thê lương liền đổ xuống. Làm mọi người tỉnh lại từ trong lời nói của Mộc Văn Ngạn, cuống quít nhảy ra, tránh đi đất đá sụp xuống. Chỉ thấy cách bọn họ không xa có một đàn tang thi, trong đó còn có không ít tang thi thú… số lượng kinh người.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Đường Bưu sau khi đứng vững thì nắm súng sinh hóa, hỏi.
“Tang thi triều và tang thi thú triều… điều này sao có thể?" Tư Tu Ngạn trợn tròn mắt, chỉ vào tang thi và tang thi thú dày đặc cách đó không xa, cảm thấy da đầu tê lên.
Tang thi triều và tang thi thú triều, tuyệt đối không giống như là được hình thành trong thời gian ngắn. Rõ ràng đại quân liên minh đã giết phần lớn đám tang thi, sao nơi này lại tụ tập số lượng lớn như thế? Nhìn thấy nơi xuất hiện tang thi triều và tang thi thú triều không có một ngọn cỏ, dạ dày Tư Tu Ngạn cuộn trào mạnh mẽ, nổi lên từng trận ghê tởm.
“Xem ra, không bức chúng ta vào ngục giam Hắc Tháp thì bọn họ thề không bỏ qua… nơi này cách ngục giam Hắc Tháp còn bao xa?" Diệp Thần quay đầu, nhìn về phía Diệp Cẩn. Nghe ý của Diệp Cẩn, y đã từng tiến vào ngục giam Hắc Tháp một năm rưỡi trước, như vậy y nhất định quen thuộc thôn Hắc Thạch hơn so với bọn họ.
“Từ nơi này cách ngục giam Hắc Tháp còn khoảng ba dặm đường, nếu chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất thì trước nửa giờ có thể đến." Diệp Cẩn nhanh chóng nói, số lượng lớn tang thi triều và tang thi thú triều như thế, một khi bị vây công thì chỉ có thể chết… cho dù là dị năng giả cấp mười cũng không dám mạo hiểm như vậy, vừa nói xong liền nắm lấy tay Diệp Thần, dẫn đầu đi thẳng đến ngục giam Hắc Tháp.
Diệp Thần nói đúng, liên minh quả thật không muốn cho bọn họ đường lui, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể đi về phía trước. Cho dù dùng tốc độ cao nhất đi về phía trước thì sẽ bất lợi với bọn họ nhưng ai bảo bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi chứ, ngoại trừ đi về phía trước thì không còn cách nào khác.
“Tu Ngạn, đi…" Tống Tiểu Ngọc một phen lao qua Tư Tu Ngạn, theo sát Diệp Cẩn. Những người khác cũng không cam lòng tụt lại phía sau, bất chấp hình tượng gì đó, chỉ biết chạy như điên đuổi theo.
Tang thi triều và tang thi thú triều phía sau rậm rạp đuổi theo…
“Mau, đừng để bị đuổi kịp!" Diệp Cẩn chợt chạy trốn ra ngoài, rống lớn với những người phía sau.
Người chạy sau sao lại không hiểu được sự lo lắng của Diệp Cẩn, một khi bị bao vây thì chỉ có chết.
Không biết đã chạy như điên bao lâu, trước mắt mọi người đột nhiên xuất hiện một con sông khoảng hai ba thước, nước xông tối đen chảy xuôi, dưới sông thỉnh thoảng còn nhảy ra mấy con cá tang thi, trên khung xương của chúng còn dính mấy khối thịt hư thối, chúng nó mở to cái miệng dữ tợn…
“Rống rống…"
Tiếng hô của đám tang thi phía sau ngày càng gần, tang thi hiện giờ không có chậm chạp như mấy con tang thi so với lúc bắt đầu mạt thế, chúng nó hiện tại có động tác mau lẹ, tứ chi có lực, động tác vừa nhanh vừa mạnh.
“Làm sao bây giờ? Không lẽ nhảy qua sao!" Đường Bưu cười khổ, sông rộng khoảng ba thước…nếu giữa sông không có cá tang thi thì còn có thể thử nhưng nhìn cá tang thi thỉnh thoảng nhảy từ dưới sông lên, Đường Bưu ngay cả chút dũng khí muốn thử cũng không dám.
Diệp Thần tránh ra khỏi tay của Diệp Cẩn, hướng về bốn phía nhìn vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây liễu ở bờ sông, rút kiếm quang trong tay, rầm một cái chém lên cây, đẩy nó bắt qua sông.
Ầm một tiếng, cây liễu tầm ba đến bốn thước bắt ngang qua sông và cũng không bị nước sông bao phủ quá nhiều. Diệp Thần nhảy lên cây liễu, động tác cực nhanh mà bước đi trên đó.
“Cẩn thận một chút, đừng để chậm trễ." Diệp Thần nói.
Mọi người nhìn nhau, không hề nghĩ nhiều mà nhảy lên cây liễu chạy đi. Trong mấy người, Đường Bưu có thực lực yếu nhất, vừa rồi liều lĩnh chạy trốn, hiện tại có chút vô lực, vừa đi được đến nửa cây thì thiếu chút nữa đã rớt xuống sông, may mắn Tống Tiểu Ngọc nhanh tay lẹ mắt nên hai chân hóa thành đuôi rắn cuốn lấy Đường Bưu ném đến mặt đất.
Đường Bưu rơi trên mặt đất, nửa ngày không đứng lên. Sau đó vẫn là Long Tường Thiên đi qua xem, vươn tay đem Đường Bưu từ trên mặt đất đứng lên. Đường Bưu nghiêng người nhìn Tống Tiểu Ngọc, miệng khép mở nửa ngày, cuối cùng cũng chưa nói ra hai chữ cảm ơn.
Khi mọi người vừa qua bờ sông bên kia, tang thi phía sau cũng đã đuổi đến, rít gào về phía bên kia sông. Bọn chúng vừa nhảy xuống sông liền bị cá tang thi mở to cái miệng rộng dữ tợ đấu cùng với đám tang thi.
Nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh giữa sông, đám người Diệp Thần bất chấp mệt mỏi mà nhanh chóng chạy về phía ngục giam Hắc Tháp, không bao lâu sau con sông liền được phủ kín bằng màu máu đỏ, nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này, mọi người đều cảm thấy phát lạnh.
“Nha, thôn Hắc Thạch này rốt cuộc là nơi nào? Như thế nào lại đáng sợ như vậy!" Đường Bưu vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực, trên mặt còn dính không ít bùn, vừa rồi Tống Tiểu Ngọc quăng hắn không nhẹ, làm cho hắn đi đường cũng có chút không được tự nhiên.
“Đều chuẩn bị tinh thần, con sông này không ngăn được chúng bao lâu đâu." Diệp Thần yên lặng đem dị năng truyền đến lòng bàn chân, mọi người thấy Diệp Thần hành động như thế, liền đem dị năng bao trùm dưới lòng bàn chân. Tốc độ quả nhiên nhanh không ít, không bao lâu sau liền bỏ xa đám tang thi và tang thi thú.
Đột nhiên, lúc mọi người đang chạy như điên thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cỗ hơi thở cường đại, làm cho mọi người liên tục lui về sau mấy bước. Cảm thụ được khí thế khiếp người của Diệp Thần, mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
“Diệp Thần, này…"
“Diệp Thần, cậu đột phá cấp mười?"
Không đợi cho mọi người suy nghĩ nhiều, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của Mộc Văn Ngạn, “Cấp mười? Không, không đúng, cổ khí thế này tuy cường đại, nhưng còn chưa đến cấp mười…"
“Cấp chín!" Diệp Thần gật gật đầu, nháy mắy đem dị năng toàn thân thu hồi. Trong khoảng thời gian này cậu không ngừng tôi luyện dị năng trong kinh mạch, rốt cục cũng đột phá lá chắn cấp tám, tiến vào cấp chín, chỉ với năng lượng dày đặc trong đan điền, cho dù là đối mặt với dị năng giả cấp mười, cậu cũng có thể đánh một trận.
Nhìn thấy uy áp trên người Diệp Thần nháy mắt biến mất, mọi người khiếp sợ nhìn cậu, cùng là dị năng giả, bọn họ đối với hơi thở của dị năng giả vô cùng nhạy cảm. Trong hơi thở cuồng bạo của Diệp Thần lộ ra uy hiếp vô tận, mà giờ phút này Diệp Thần lại như một quý công tử vô hại.
“Tiểu Thần, em đột phá cấp chín!" Diệp Cẩn mỉm cười, đoạn thời gian này luôn bận rộn chuyện của liên minh, không có thời gian bận tâm đến chuyện của Diệp Thần, Nhưng mà lúc trước Diệp Thần có nói qua chuyện kết hợp dị năng, đồng thời bận rộn thử dung hợp dị năng hệ ám và dị năng hệ gió, tuy rằng hiệu quả không lớn nhưng cũng đã tinh lọc hai hệ dị năng.
“Cấp chín?" Nghe được lời của Diệp Cẩn, tất cả mọi người đều không tự giác mà mở to hai mắt, những người ở đây đều hiểu biết Diệp Thần, thời gian ngắn như vậy lại có thể trở thành dị năng giả cấp chín, tốc độ này quá mức yêu nghiệt! Cho dù là ở liên minh cũng chưa từng xuất hiện qua.
Đường Bưu xuất thân từ khu Bố Cát, là người hiểu rõ Diệp Thần nhất ngoại trừ Diệp Cẩn và Tống Tiểu Ngọc. Diệp Thần ngày xưa là một tên phế vật, như thế nào lại nhanh chóng lên cấp chín? Hắn không phải là nằm mơ rồi đi, nghĩ thế Đường Bưu nhịn không được mà hung hăng nhéo đùi mình, làm cho đùi mình sưng to lên.
“Cấp chín." Diệp Thần nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra nụ cười khẽ, có thể vượt qua được lá chắn cấp tám cũng là nhờ áp lực trong khoảng thời gian này, vì mau chóng tăng lên thực lực, cậu đã cắn nuốt không ít tinh hạch, còn lừa Garfield đưa cho cậu không ít tinh hạch cao cấp.
Bằng không, chỉ với số tinh hạch trong tay cậu, rất khó có thể bước qua cánh cửa cấp chín. Đương nhiên trong đó còn không thiếu công lao của Tiểu Bạch, nếu không phải Tiểu Bạch dùng ‘sắc dụ’, cậu cũng không dễ dàng lấy được tinh hạch cao cấp từ trong túi của Garfield.
“Quái vật!" Long Tường Thiên hơi loạng choạng một chút, sau khi đứng vững thân mình thì che lại khóe miệng đang run rẩy. Vốn tưởng rằng thực lực của Diệp Cẩn đã đủ mạnh, tốc độ thăng cấp rất nhanh, đủ biến thái. Lại không nghĩ đến Diệp Thần lại càng biến thái hơn, mấy tháng ngắn ngủi, từ dị năng giả cấp thấp trở thành dị năng giả cấp cao… người so với người càng tức chết người, yên lặng nhìn chăm chú vào Diệp Thần, im miệng không nói.
“Đi, đi ngục giam Hắc Tháp." Diệp Thần không để ý đến khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp chạy đến ngục giam Hắc Tháp.
“Tích tích!" Bỗng nhiên, bộ đàm trên tay Diệp Cẩn vang lên.
“Uy!" Diệp Cẩn tiếp nhận bộ đàm.
“Là tôi, Diệp Cẩn, hiện tại mấy người đang ở đâu?" Thanh âm của Klose từ đầu bên kia bộ đàm vang lên, bên cạnh truyền đến âm thanh nổ mạnh.
“Vừa qua khỏi Bàn Giang, tình huống bên anh như thế nào?" Diệp Cẩn ngừng một chút, hỏi: “Anh ở cùng ai?"
“Tình huống tạm thời ổn định, tôi ở cùng Bác Tạp, Triệu Thị, anh ở đó chờ chúng tôi một chút, chúng tôi lập tức đến." Klose la lớn, so với Hàn Ninh và Mạc Phong, hắn càng muốn đứng ở bên cạnh Diệp Cẩn. Cho nên ngay từ đầu khi chiến đấu, bọn họ đã yên lặng tách khỏi đoàn người Hàn Ninh, sau đó tìm thời cơ liên hệ Diệp Cẩn.
“Mạc Phong sẽ không để cho các người rời đi." Diệp Cẩn thản nhiên nói.
Y biết rõ, Mạc Phong nếu muốn ngồi ổn ở vị trí quân đoàn trưởng thì tuyệt đối sẽ không để bọn Klose rời đi. Thực lực của Hàn Ninh mặc dù không tồi nhưng là người yếu nhất trong đám bọn họ.
“Hàn Ninh lựa chọn ở lại, nhưng không có nghĩa là ba người chúng tôi nguyện ý lưu lại." Klose cười khẽ, tâm hám lợi của Mạc Phong quá nặng, điểm này không phải không tốt nhưng bọn họ cũng có suy nghĩ của mình…
“Được, tôi ở cửa A3 ngục giam Hắc Tháp chờ mấy người." Diệp Cẩn suy nghĩ, gật đầu. Sự an bài của liên minh đối với bọn họ về sau thì cũng rất tốt, cuộc chiến này nếu thắng thì không ai có thể đoạt được quân đoàn một từ trên tay Mạc Phong, con bài trong tay Mạc Phong càng ít thì hắn càng bị liên minh trói buộc nhiều hơn.
“Là ai?" Diệp Thần quay đầu qua… nhìn về phía Diệp Cẩn.
“Klose, người của quân đoàn một, là người tin được." Diệp Cẩn thả lỏng lông mày, trên mặt hiện lên ý cười thản nhiên. Ít ra cũng có người còn có thể tin, trả giá của chính mình cũng không phải vô ích.
“Ân!" Gật gật đầu, Diệp Thần chưa từng hỏi quá nhiều, Diệp Cẩn làm việc tự có chừng mực, sẽ không làm ra quyết định quá đáng, y nói tin được thì đương nhiên sẽ không xảy ra sai lầm.
Huống chi, chỉ với những người như bọn họ, cho dù có tiến vào trong ngục giam Hắc Tháp cũng hung hiểm vạn phần, nhiều người chẳng khác nào có thêm đường lui. Ngay cả bọn Long Tường Thiên cũng không hỏi nhiều, chỉ trầm mặc theo sát Diệp Thần và Diệp Cẩn.
Tác giả :
Phi La