Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống
Chương 55: 7 căn cứ thoái hoá
“Ý em là sao? Những căn cứ khác đang gặp vấn đề gì à? Hay là bọn họ gặp phải thi triều, thú triều?" Hàn Phong nhướng mày hỏi.
Nhìn vào thực lực của lão Bá Hải và những lực lượng vũ trang ở trong căn cứ số 7, Hàn Phong tin chắc rằng những vị tổng tư lệnh và lực lượng quân đội ở những căn cứ khác sẽ phải có thực lực tương đương.
Bởi vì hắn tin chắc rằng, chính phủ ở trong thời kỳ hoà bình sẽ điều khiển, tiết chế cùng cân bằng lực lượng giữa những căn cứ quân đội, ngjăn ngừa trường hợp một chi quân đội sở hữu một nguồn sức mạnh áp đảo các căn cứ quân đội khác. Nếu chính phủ không kiểm soát việc này một cách chặt chẽ thì rất có thể sẽ dẫn đến hiệu ứng nội loạn.
Chính vì vậy, chính phủ sẽ phải phân bố thực lực giữa các căn cứ sao cho những căn cứ này giữ nguyên vị thế cân bằng, và lúc này, các chi quân đội sẽ tự động kiềm chế lẫn nhau.
Từ đó, Hàn Phong có thể suy ra rằng với thực lực mạnh mẽ như vậy, thứ duy nhất có thể lay động căn cơ của bọn họ chỉ có thể là bị thi triều hoặc thú triều tấn công. Chứ về mặt khả năng sinh tồn của bọn họ thì sẽ không hề gặp khó khăn hay trở ngại.
Huyền Anh lắc đầu nói.
“Vẫn đề của bọn họ không phải là thi triều hay thú triều gì cả, quả đúng là thực lực của những căn cứ kia không hề kém hơn căn cứ số 7, nhưng theo như tình báo mà ông nội đã nhận được 2 ngày trước, đã có tin tức rằng có những căn cứ bị biến chất, không phải căn cứ nào cũng thanh liêm và công bằng như căn cứ số 7 đâu."
“Mặc dù bọn họ có hoả lực mạnh mẽ, nhân số đầy đủ nhưng về mặt tâm lý, về mặt đạo đức hay là cách quản trị và sắp xếp đường lối của căn cứ thì đã bị thoái hoá một cách không thể tin được. Nghe nói ở đó, bọn họ phân chia theo giai cấp giàu nghèo dựa vào tài lực của những người sinh tồn gia nhập căn cứ từ trước thời đại mạt thế."
“Ở đó, chỉ những người có địa vị, có quan hệ mới được hưởng thụ một cuộc sống an nhàn, sang trọng và thoải mái, những người nghèo khó hoặc không có hậu thuẫn thì sẽ chỉ có thể làm việc cực nhọc, phục vụ cho những kẻ kia chễm trệ ngồi hưởng thụ, và những gì bọn họ nhận lại chỉ là những nắm gạo cỏn con."
Hàn Phong mặt mày trở nên thâm trầm, lạnh tanh lạnh ngắt, ánh mắt hắn lúc này cực kỳ sắc bén. Đây đích thực là một đám aiLH9es cặn bã mà. Hắn luôn luôn tin vào câu nói “sức mạnh càng lớn thì trách nghiệm càng lớn", nhưng đám người này thì ngược lại, bọn hắn có tài mà không có tâm, có thực lực mà lại rất ích kỷ, chỉ chăm chăm mong muốn ngồi hưởng lợi ích và cố gắng của người khác, lạm dụng sức mạnh mà bản thân mình sở hữu, ép những người yếu đuối hơn mình phải làm việc cực nhọc như những nô lệ.
“Không chỉ như vây, em còn nghe được rằng bọn chúng còn dụng tâm xây dựng một khu vui chơi, cờ bạc, gái gú và rượu chè, những người phụ nữ có tư sắc mà gia nhập căn cứ của bọn họ đều rất có thể sẽ bị bọn chúng ép bức, bắt buộc bọn họ phải vào đây mà thoả mãn dục vọng cho bọn chúng."
“Nếu không làm theo bọn chúng thì những con người đen đủi đó sẽ không có cơm ăn, sẽ bị chèn ép, cuộc sống như vậy mới thật sự là địa ngục. Có rất nhiều người đã vận động chống đối bằng cách đi biểu tình, nhưng không ai trong số họ còn sống mà trở về với những người mà bọn họ yêu thương..." Huyền Anh càng nói càng tức giận, đến cuối câu, giọng nàng đã trở nên rung động một cách mãnh liệt.
“Đã đến nước này rồi mà bọn chúng vẫn không tỉnh ra, đám cặn bã này thật sự là không đáng sống." Hàn Phong gằn giọng nói.
“Ha ha, thật sự là không ai ngờ rằng, khi loài người đang đến bờ vực của sự diệt vong thì mối đe doạ lớn nhất của chúng ta không phải là dịch bệnh, thây ma hay là thú biến dị, ngược lại, tất cả những điều đó gộp lại cũng không có đáng sợ bằng dục vọng, ham muốn cùng sự tham lam của con người." Hàn Phong giận quá hoá cười, hắn nói với một giọng đầy đanh thép và oán hận.
Trong đầu hắn thầm lên kế hoạch phát triển căn cứ cùng khuếch trương thế lực của mình. Hiện tại, điều mà hắn hiểu hơn bai giờ hết đó chính là sức mạnh của một mình hắn không thể nào gây nên bất kỳ một sự tác động nhỏ nhoi nào đối với tình trạng thực tại. Trừ khi hắn có một đội ngũ đủ mạnh mẽ để có thể đe doạ đến những căn cứ khác, chỉ khi đó, hắn mới có đủ thực lực để tác động đến những tình thế hiện tại.
“Thế tại sao căn cứ số 7 và những căn cứ khác không hợp tác với nhau để gây sức ép cùng can thiệp vào tình hình hiện tại? Chẳng lẽ số lượng căn cứ bị biến chất lại ngang bằng, hoặc có thể là hơn xa so với những căn cứ chưa bị thoái hoá?" Hàn Phong bỗng quay ra hỏi.
“Như em đã kể với anh trước đây rằng có tổng cộng 15 căn cứ chính quy bao gồm căn cứ số 7, hiện tại thì theo như tình báo, đã có 7 trong số 15 căn cứ đã bị thoái hoá, 8 căn cứ còn lại vẫn còn giữ được bản chất của những quân nhân chân chính."
“Sau khi nhận được mật báo thì ông em cùng 7 vị tổng tư lệnh khác đã cùng hợp lại và gửi một bức thư để gây sức ép lên 7 căn cứ đã bị thoái hoá kia, nhưng bọn chúng căn bản là không quan tâm đến bức thư ấy, ngược lại, bọn chúng lại gửi ngược lại một bức thư nhằm khiêu khích 8 căn cứ chính phái, trong thư, giọng điệu của bọn chúng cực kỳ ngang tàn và máu chiến, không ngại hợp lực cùng hi sinh tất cả nhân lực trong căn cứ để chống lại 8 căn cứ kia." Huyền Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Phong nghe đến đây thì cũng thở dài một hơi rồi nói:
“Haizzz, nếu bây giờ chiến sự mà xảy ra thì đúng là nhân loại chúng ta chẳng còn hi vọng gì nữa rồi… thật không ngờ mấy tên kia lại cực đoan đến như vậy."
Hàn Phong lúc này đang nghĩ đến Sinh Tồn Khu và nhiệm vụ “Xưng Bá Mạt Thế", hiện tại, trong thâm tâm hắn chắc chắn một điều rằng, kể cả không có nhận nhiệm vụ Xưng Bá Mạt Thế kia thì hắn cũng vẫn sẽ phát triển một thế lực của riêng mình.
Vì sao à? Bởi vì chỉ khi hắn có một cỗ lực lượng cường hãn làm hậu thuẫn thì hắn mới có thể kiểm soát được vận mệnh của mình, mới có thể can thiệp đến quyết định ngu xuẩn của những kẻ khác, mới có thể giúp đỡ những người xấu số đang chịu đựng sự áp bách của những kẻ cùng hung cực ác kia.
Cả hai người cứ thế mà vừa đi vừa bàn luận say mê đến nỗi Cẩu Vương đã lẽo đẽo theo sau từ lúc nào không hay, mãi cho đến khi 2 người 1 chó đã đi được 2 vòng xung quanh nội thành thì cả hội lại đi thăm đám người Hồng Lân cùng Hoàng Yến, lúc này cả hội đều đã được an bài cho ba căn phòng riêng biệt, Hoàng Yến ngủ riêng một phòng, còn đám nam nhân thì tự chia phòng mà ngủ.
Cả đám liền nói chuyện một cách vui vẻ, bọn người Hồng Lân cũng đã nghe được tin Hàn Phong trở về từ Hoàng Yến tối hôm qua nên cả đám cũng rất an tâm, chỉ có Hoàng Yến là có biểu hiện hơi khác thường một chút.
Nhìn vào thực lực của lão Bá Hải và những lực lượng vũ trang ở trong căn cứ số 7, Hàn Phong tin chắc rằng những vị tổng tư lệnh và lực lượng quân đội ở những căn cứ khác sẽ phải có thực lực tương đương.
Bởi vì hắn tin chắc rằng, chính phủ ở trong thời kỳ hoà bình sẽ điều khiển, tiết chế cùng cân bằng lực lượng giữa những căn cứ quân đội, ngjăn ngừa trường hợp một chi quân đội sở hữu một nguồn sức mạnh áp đảo các căn cứ quân đội khác. Nếu chính phủ không kiểm soát việc này một cách chặt chẽ thì rất có thể sẽ dẫn đến hiệu ứng nội loạn.
Chính vì vậy, chính phủ sẽ phải phân bố thực lực giữa các căn cứ sao cho những căn cứ này giữ nguyên vị thế cân bằng, và lúc này, các chi quân đội sẽ tự động kiềm chế lẫn nhau.
Từ đó, Hàn Phong có thể suy ra rằng với thực lực mạnh mẽ như vậy, thứ duy nhất có thể lay động căn cơ của bọn họ chỉ có thể là bị thi triều hoặc thú triều tấn công. Chứ về mặt khả năng sinh tồn của bọn họ thì sẽ không hề gặp khó khăn hay trở ngại.
Huyền Anh lắc đầu nói.
“Vẫn đề của bọn họ không phải là thi triều hay thú triều gì cả, quả đúng là thực lực của những căn cứ kia không hề kém hơn căn cứ số 7, nhưng theo như tình báo mà ông nội đã nhận được 2 ngày trước, đã có tin tức rằng có những căn cứ bị biến chất, không phải căn cứ nào cũng thanh liêm và công bằng như căn cứ số 7 đâu."
“Mặc dù bọn họ có hoả lực mạnh mẽ, nhân số đầy đủ nhưng về mặt tâm lý, về mặt đạo đức hay là cách quản trị và sắp xếp đường lối của căn cứ thì đã bị thoái hoá một cách không thể tin được. Nghe nói ở đó, bọn họ phân chia theo giai cấp giàu nghèo dựa vào tài lực của những người sinh tồn gia nhập căn cứ từ trước thời đại mạt thế."
“Ở đó, chỉ những người có địa vị, có quan hệ mới được hưởng thụ một cuộc sống an nhàn, sang trọng và thoải mái, những người nghèo khó hoặc không có hậu thuẫn thì sẽ chỉ có thể làm việc cực nhọc, phục vụ cho những kẻ kia chễm trệ ngồi hưởng thụ, và những gì bọn họ nhận lại chỉ là những nắm gạo cỏn con."
Hàn Phong mặt mày trở nên thâm trầm, lạnh tanh lạnh ngắt, ánh mắt hắn lúc này cực kỳ sắc bén. Đây đích thực là một đám aiLH9es cặn bã mà. Hắn luôn luôn tin vào câu nói “sức mạnh càng lớn thì trách nghiệm càng lớn", nhưng đám người này thì ngược lại, bọn hắn có tài mà không có tâm, có thực lực mà lại rất ích kỷ, chỉ chăm chăm mong muốn ngồi hưởng lợi ích và cố gắng của người khác, lạm dụng sức mạnh mà bản thân mình sở hữu, ép những người yếu đuối hơn mình phải làm việc cực nhọc như những nô lệ.
“Không chỉ như vây, em còn nghe được rằng bọn chúng còn dụng tâm xây dựng một khu vui chơi, cờ bạc, gái gú và rượu chè, những người phụ nữ có tư sắc mà gia nhập căn cứ của bọn họ đều rất có thể sẽ bị bọn chúng ép bức, bắt buộc bọn họ phải vào đây mà thoả mãn dục vọng cho bọn chúng."
“Nếu không làm theo bọn chúng thì những con người đen đủi đó sẽ không có cơm ăn, sẽ bị chèn ép, cuộc sống như vậy mới thật sự là địa ngục. Có rất nhiều người đã vận động chống đối bằng cách đi biểu tình, nhưng không ai trong số họ còn sống mà trở về với những người mà bọn họ yêu thương..." Huyền Anh càng nói càng tức giận, đến cuối câu, giọng nàng đã trở nên rung động một cách mãnh liệt.
“Đã đến nước này rồi mà bọn chúng vẫn không tỉnh ra, đám cặn bã này thật sự là không đáng sống." Hàn Phong gằn giọng nói.
“Ha ha, thật sự là không ai ngờ rằng, khi loài người đang đến bờ vực của sự diệt vong thì mối đe doạ lớn nhất của chúng ta không phải là dịch bệnh, thây ma hay là thú biến dị, ngược lại, tất cả những điều đó gộp lại cũng không có đáng sợ bằng dục vọng, ham muốn cùng sự tham lam của con người." Hàn Phong giận quá hoá cười, hắn nói với một giọng đầy đanh thép và oán hận.
Trong đầu hắn thầm lên kế hoạch phát triển căn cứ cùng khuếch trương thế lực của mình. Hiện tại, điều mà hắn hiểu hơn bai giờ hết đó chính là sức mạnh của một mình hắn không thể nào gây nên bất kỳ một sự tác động nhỏ nhoi nào đối với tình trạng thực tại. Trừ khi hắn có một đội ngũ đủ mạnh mẽ để có thể đe doạ đến những căn cứ khác, chỉ khi đó, hắn mới có đủ thực lực để tác động đến những tình thế hiện tại.
“Thế tại sao căn cứ số 7 và những căn cứ khác không hợp tác với nhau để gây sức ép cùng can thiệp vào tình hình hiện tại? Chẳng lẽ số lượng căn cứ bị biến chất lại ngang bằng, hoặc có thể là hơn xa so với những căn cứ chưa bị thoái hoá?" Hàn Phong bỗng quay ra hỏi.
“Như em đã kể với anh trước đây rằng có tổng cộng 15 căn cứ chính quy bao gồm căn cứ số 7, hiện tại thì theo như tình báo, đã có 7 trong số 15 căn cứ đã bị thoái hoá, 8 căn cứ còn lại vẫn còn giữ được bản chất của những quân nhân chân chính."
“Sau khi nhận được mật báo thì ông em cùng 7 vị tổng tư lệnh khác đã cùng hợp lại và gửi một bức thư để gây sức ép lên 7 căn cứ đã bị thoái hoá kia, nhưng bọn chúng căn bản là không quan tâm đến bức thư ấy, ngược lại, bọn chúng lại gửi ngược lại một bức thư nhằm khiêu khích 8 căn cứ chính phái, trong thư, giọng điệu của bọn chúng cực kỳ ngang tàn và máu chiến, không ngại hợp lực cùng hi sinh tất cả nhân lực trong căn cứ để chống lại 8 căn cứ kia." Huyền Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Phong nghe đến đây thì cũng thở dài một hơi rồi nói:
“Haizzz, nếu bây giờ chiến sự mà xảy ra thì đúng là nhân loại chúng ta chẳng còn hi vọng gì nữa rồi… thật không ngờ mấy tên kia lại cực đoan đến như vậy."
Hàn Phong lúc này đang nghĩ đến Sinh Tồn Khu và nhiệm vụ “Xưng Bá Mạt Thế", hiện tại, trong thâm tâm hắn chắc chắn một điều rằng, kể cả không có nhận nhiệm vụ Xưng Bá Mạt Thế kia thì hắn cũng vẫn sẽ phát triển một thế lực của riêng mình.
Vì sao à? Bởi vì chỉ khi hắn có một cỗ lực lượng cường hãn làm hậu thuẫn thì hắn mới có thể kiểm soát được vận mệnh của mình, mới có thể can thiệp đến quyết định ngu xuẩn của những kẻ khác, mới có thể giúp đỡ những người xấu số đang chịu đựng sự áp bách của những kẻ cùng hung cực ác kia.
Cả hai người cứ thế mà vừa đi vừa bàn luận say mê đến nỗi Cẩu Vương đã lẽo đẽo theo sau từ lúc nào không hay, mãi cho đến khi 2 người 1 chó đã đi được 2 vòng xung quanh nội thành thì cả hội lại đi thăm đám người Hồng Lân cùng Hoàng Yến, lúc này cả hội đều đã được an bài cho ba căn phòng riêng biệt, Hoàng Yến ngủ riêng một phòng, còn đám nam nhân thì tự chia phòng mà ngủ.
Cả đám liền nói chuyện một cách vui vẻ, bọn người Hồng Lân cũng đã nghe được tin Hàn Phong trở về từ Hoàng Yến tối hôm qua nên cả đám cũng rất an tâm, chỉ có Hoàng Yến là có biểu hiện hơi khác thường một chút.
Tác giả :
ĐậuPhộngTrôi