Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 164

Một lát sau, nam tử áo đen kia phát ra một tiếng hét thảm, bị Trần Hoàng Kiếm chém giết ở bên ngoài chừng một trượng. Trần Hạc cười tủm tỉm thu hồi hồ lô, trên thực tế ban nãy y chỉ cầm pháp khí hồ lô xám này đe dọa đối phương mà thôi.

Chiếc hồ lô xám tuy rằng công dụng đặc thù, nhưng cũng chỉ có thể thu được nguyên thần của tu sĩ Luyện Khí Kỳ, đồng thời phải dưới tình huống nguyên thân bất động, chỉ cần khẽ động, loại công năng này sẽ bị phá, có thể nói là một món pháp khí cực kỳ gân gà.

Tu sĩ áo đen đó lại không biết thật giả, hơn nữa vào lúc pháp lực thân thể khô kiệt, tánh mạng khó bảo toàn, thấy vật này thì tức khắc tâm thần đại loạn, do đó làm ra quyết định sai lầm nhất, vứt lại pháp khí Nguyên Thần của mình một mình chạy trốn, gã nào biết, vào một khắc khi gã từ bỏ pháp khí Nguyên Thần, Trần Hoàng Kiếm và dây đằng xanh đen vốn đánh giằng co, tức khắc biến thành nghiêng về một bên, quang mang Trần Hoàng Kiếm lóe lên lập tức phá đằng mà ra, biến thành đoản kiếm chừng một thước, bay ra vài dặm, trực tiếp lấy thủ cấp của tu sĩ ở ngoài mấy chục trượng.

Tu sĩ áo đen đã đèn hết dầu khô, pháp khí dùng ra dưới sự hoang mang, căn bản không chịu nổi một kích, chỉ qua lại mấy lượt đã phát ra tiếng kêu thảm thiết ngã xuống. Thực tế đổi với bất cứ một tu sĩ nào, vào lúc này nơi đây, đều không có khả năng ngồi chờ chết, đồng thời dưới tình huống đã tin chắc rằng Trần Hạc có được pháp khí Nguyên Thần cấp cao, tiền tài phong phú, e rằng thân phận là đệ tử đắc ý của Kim Đan hoặc Nguyên Anh nào đó, bảo vật trong túi trữ vật vô số, không đến mức như tán tu nghèo kiết hủ lậu bình thường, lấy một món pháp khí cấp thấp lừa bịp gã, không chạy thoát thân để liều một đường sinh cơ, ngồi cho đối phương giết chết mới là kẻ ngu. Muốn trách cũng chỉ có thể trách biểu hiện bề ngoài của Trần Hạc thực thực giả giả, cực có tính lừa dối, khiến tu sĩ áo đen ngay từ đầu đã tính toán sai lầm, cuối cùng dẫn đến đoạn tuyệt đường tu tiên của bản thân.

Trần Hạc nhìn thấy nguyên thần của đối phương triệt để tiêu tán, lúc này mới lui ra phía sau một bước, sau đó không còn chút sức lực ngồi xuống đất, cầm lấy ống rượu bên cạnh trút một hớp linh tửu lớn. Trời biết, trên thực tế linh khí của y đã thiếu hụt còn tệ hại hơn đối phương, phòng ngự của Trần Hoàng Kiếm tuy mạnh, nhưng bởi vì khởi điểm của bản thân nguyên liệu quá cao, khi sử dụng, đối với tu sĩ Trúc Cơ pháp lực nhỏ yếu như y, tựa như một lỗ đen hút hết linh khí, mỗi một lần công kích đều phải hao hết gần nửa pháp lực trong cơ thể, bằng gấp năm lần pháp khí bình thường, nếu không phải có Ô Long Tiên Tửu nơi tay, miễn cưỡng nhiều hơn được một thành pháp lực so với đối phương, sợ rằng lần này đầu thân chia lìa chính là bản thân.

Trần Hạc ngồi dưới đất chờ đợi pháp lực khôi phục toàn vẹn, thần thức lại cực kỳ cẩn thận quét xung quanh mọi nơi hoang đảo, tu tiên giới kiêng kị nhất chớ quá việc ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau’, trước đây y chọn nơi đặt chân này, cũng là bởi vì nơi đây hoang vắng, hiếm có dấu chân, tranh đấu với người sẽ không dẫn tới sự chú ý của những người khác, lúc này xem ra, hoang đảo ngoại trừ có vài con chim bay đi, vẫn giống như khi vừa tới, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Lúc này Trần Hạc mới yên tâm, sau khi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghĩ đến điều gì, thả báo nhỏ từ không gian Giới Tử ra. Tên nhóc này thực sự quá cô quạnh, vậy mà leo lên cây Địa Mạch Ngưng Thần, khoe khoang nhúm đuôi đỏ lửa của mình với mấy con Sơn Tước.

Được Trần Hạc thả ra, trước tiên đặt cái đuôi bảo bối của mình vào trong tay Trần Hạc, để cho y sờ sờ, sau khi được như nguyện thì bắt đầu dồi dào sinh khí đạp lên địa bàn, thấy không có dị vật, thì tung tăng nhún nhảy chạy đến chỗ ba khối thi thể tu sĩ, dùng miệng ngậm lấy túi trữ vật mà bình thường Trần Hạc hay loay hoay trên thắt lưng, lấy lòng chất bên chân Trần Hạc. Linh trí của báo nhỏ quả thực đã được mở đôi chút, thấy vài lần động tác lấy túi trữ vật của Trần Hạc, thì nhớ kỹ, còn biết chủ động dùng móng vuốt gom đến bên cạnh y, thực sự rất khiến Trần Hạc cảm thấy uất ức, tên nhóc này đã coi bản thân là đồng bọn rồi.

Đối với người tu mà nói, đồng bọn bất quá chỉ là đại danh từ của ‘hợp thì tụ, không hợp thì tán’, nhưng đối với yêu thú ngoại tộc khó có thể thân cận mà nói, đây là kết quả mà phải cần quá trình dài dòng mới có thể đạt được.

Trần Hạc vỗ vỗ đầu báo nhỏ, suy nghĩ trong đầu càng thêm bức thiết, kế đó đợi pháp lực vừa được khôi phục, thu túi trữ vật với pháp khí thuộc tính mộc có chút tổn hại của người áo đen, rồi dùng sọt trúc vác báo nhỏ rời khỏi hoang đảo. Ba cỗ thi thể trên đảo cũng đều đã bị y dùng lửa thiêu sạch sẽ, không để lại một chút vết tích.

Tới gần sát dãy núi, Trần Hạc tìm được một tiểu điếm nghỉ chân, thuận tiện nghe ngóng về phố chợ phụ cận ở chỗ tiểu nhị của tiểu điếm, sau đó trở về phòng sớm, lúc này đang ngồi trên giường lộ ra vẻ sầu khổ.

Mà báo nhỏ lại không biết mùi vị sầu tư, vẫn luôn vòng quanh món pháp khí của tu sĩ áo đen trên mặt đất, thường thường phun lửa thiêu nó. Pháp khí đó là thuộc tính mộc, hơn nữa là pháp khí bản mạng của tu sĩ khác, cho dù tốt thế nào đi nữa, người ngoài dùng cũng chỉ có thể phát huy được phân nửa hoặc ba phần mười pháp lực, thật sự rất gân gà, dứt khoát bị y ném cho báo nhỏ chơi.

Trần Hạc lại ngồi trên giường, gom tất cả linh thạch trong không gian lại, thậm chí cũng gom lại linh thạch chất đống dưới tàng cây Ngưng Thần, vừa kiểm kê vừa cười khổ. Đào ở động khoáng bốn năm, vậy mà chỉ dùng thời gian một năm đã dùng hết hai phần ba linh thạch, còn lại cũng chỉ đủ để thúc thêm được một gốc linh liên cửu phẩm.

Sau khi cười khổ, không khỏi lại lộ ra chút vẻ buồn rầu, nhíu mày suy xét, vì để báo nhỏ ngửi thêm được chút khí thánh liên, hai gốc Kim Liên cửu phẩm và Thủy Liên cửu phẩm còn lại đều phải được tiến hành thúc, nhưng linh thạch cần thiết để thúc hai gốc linh liên cửu phẩm tuyệt không phải một số lượng nhỏ, huống hồ còn có lỗ đen hao linh thạch như Địa Mạch Ngưng Thần Quả, và linh thảo trong linh điền.

Đổi thành tu sĩ bình thường, chỉ sợ sẽ phải vì linh vật quá nhiều mà sứt đầu mẻ trán, nhưng Trần Hạc sau khi nhíu đầu mi, nghĩ đến điều gì, rồi trở tay đem túi trữ vật của ba tu sĩ trước kia ra, trước tiên lấy ra linh thạch bên trong.

Hiển nhiên mấy người này đánh cướp không ít tài vật của người khác, chỉ hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không thôi, linh thạch trong túi trữ vật tổng cộng đã chừng hơn ba trăm khối linh thạch trung phẩm. Trần Hạc nhìn thoáng qua, lại đổ ra linh thạch trong túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thấy một đống trên giường, mắt Trần Hạc không khỏi sáng ngời, hiển nhiên tài sản riêng của người áo đen càng phong phú hơn, mười khối linh thạch thượng phẩm hai hệ thủy mộc, tám trăm khối linh thạch trung phẩm.

Tuy nói nhiêu đây còn chưa đủ để thúc một gốc linh liên cửu phẩm, nhưng một phần ba chắc hẳn cũng đủ rồi. Trần Hạc cất tất cả linh thạch vào một túi trữ vật, thu vào không gian Giới Tử, kế đó bắt đầu kiểm kê những vật đáng tiền trong ba túi trữ vật.

Ngoại trừ một số linh thảo trăm năm, còn có một số đan dược thích hợp cho Trúc Cơ Kỳ tinh tiến tu vi, Trần Hạc đều không chút khách khí nhét toàn bộ vào hầu bao của mình. Còn lại chính là một số linh khí pháp khí, lấy ra mấy món phẩm chất không tệ, thu vào túi, không dùng thì có thể cầm đến phố chợ đổi lấy linh thạch.

Không thể không nói, nguyên liệu luyện khí và pháp khí trong túi của người áo đen rất nhiều, đồng thời còn có yêu bài thân phận ra vào Khí Linh Sơn, xem ra, người này nhất định là tu sĩ Trúc Cơ của Khí Linh Sơn, điều này khiến Trần Hạc nhớ tới trước đó gã ta từng nói đến hai chữ thiếu chủ, không khỏi khẽ nhíu mi, nhớ tới người đứng bên cạnh y ở hội đấu giá đã từng nói đến Vệ thiếu chủ của Khí Linh Sơn, Vệ Hạo Hiên. Miệng lập lại một lần, xem như đã nhớ kỹ tên này, rồi tiện tay vứt yêu bài đi, bắt đầu phân loại những vật khác.

Ngoại trừ những thứ này, Trần Hạc còn tìm được một chiếc hộp ngọc trong túi trữ vật của người áo đen Trúc Cơ trung kỳ, trong hộp ngọc đặt một sợi dây đằng, toàn thân xanh đen hình dạng uốn lượn. Trần Hạc không khỏi nhìn một lượt, tiếp theo lại nhìn món pháp khí thuộc tính mộc bị báo nhỏ không ngừng phun lửa thiêu đốt trên mặt đất, hồi tưởng lại hình dạng, chung quy cảm thấy dường như đã từng thấy qua ở nơi nào đó.

Tiếp theo tìm ra Vạn Thảo Tập, bắt đầu lật xem, nửa ngày, rốt cục cũng tìm được trong danh sách linh đằng. Hóa ra thứ này gọi là Long Ti Đằng, chính là linh vật cấp bảy, cấp một là ngàn năm, có bảy sợi đằng, cấp hai hai ngàn năm có mười bốn sợi đằng, cấp ba ba ngàn năm có hai mươi tám sợi, lấy điều này loại suy, nếu sinh trưởng tới bảy ngàn năm, sẽ có thể sinh ra gần năm trăm sợi dây mây, mỗi sợi còn có thể phân ra ba nhánh, đồng thời có thể to có thể mảnh, có thể dài có thể ngắn, tính dai độ kiên cố cực tốt, có thể so với Ngưu Cân Nhuyễn Cốt vạn năm, là linh vật loại dây mây có tính công kích rất mạnh trong những linh thảo thuộc tính mộc, nếu luyện chế thành pháp khí, lại càng bá đạo, có thể một chống mười, hóa thành thiên ti vạn lũ công kích mục tiêu, cực kỳ khó chơi, nhưng tương đối, loại Long Ti Đằng này cực kỳ hi hữu, luyện thành pháp khí lại càng hiếm có.

Đối với độ khó chơi của dây đằng, Trần Hạc đã lĩnh giáo sâu sắc ở mạt thế rồi, chỉ riêng loại trình độ công kích dày đặc của nó, đã đủ để khiến người ta cảm thấy cực kiềm nén, không chiến mà bại. Bất quá, Long Ti Đằng ghi chép trong sách lại có sự khác biệt với pháp khí Nguyên Thần mà tu sĩ áo đen luyện chế, bởi vì miêu tả của Long Ti Đằng, là màu xanh biếc, mà dây đằng này với pháp khí Nguyên Thần kia lại là màu xanh sẫm xen lẫn sợi đen.

Trần Hạc đặt thẻ tre xuống, lần nữa cầm lấy đoạn dây đằng trong hộp xem xét, chỉ cảm thấy rễ vừa vào tay, tâm tình vốn ôn hòa, nhất thời dâng lên một trận lo lắng, đồng thời linh khí mộc trong cơ thể bắt đầu rục rịch, điểm này có thể tu sĩ bình thường sẽ không cảm giác ra được, nhưng Trần Hạc tu luyện công pháp toàn linh nhiều năm, cực kỳ nhạy cảm đối với ngũ linh, một chút dao động linh khí cũng có thể cảm giác được.

Y nhất thời tuột tay, dây đằng rớt lại vào hộp, chút tâm tình lo lắng kia nhất thời biến mất vô tung. Hử? Điều này khiến Trần Hạc dâng lên chút hứng thú, không khỏi bắt đầu đánh giá cẩn thận. Dựa vào thời gian giao tiếp nhiều năm của y đối với huyết đằng ở kiếp trước, không quá chốc lát đã phân tích ra được nguyên do của luồng cảm giác quái dị kia.

Hóa ra, đây quả thực là một gốc Long Ti Đằng trên ngàn năm, chẳng qua, là một gốc dây đằng chủng loại biến dị, có thể là ngoài ý muốn sống ở địa phương tương tự cổ mộ hoặc có chôn thi hài, nhiều năm hấp thu âm khí, mới dị sinh ra Long Ti Đằng, loại chủng loại biến dị này chắc hẳn đã vượt qua phạm vi của linh đằng, thuộc trạng thái nửa linh nửa ma, điều này cũng trực tiếp dẫn đến linh đằng vốn nên có mấy chục nhánh cây, nay lại chỉ có vài nhánh, đồng thời có hình dáng gai nhọn yêu ma dữ tợn.

Mà đối chiến trước đó, Trần Hạc lại không hề cảm giác được loại năng lực biến dị nhiễu loạn tâm trí này, nghĩ chắc có thể có quan hệ đến Trần Hoàng Kiếm do y luyện chế.

Hạch tâm bản thể của Trần Hoàng Kiếm là do chín hạt sen của linh liên cửu phẩm luyện chế ra, mà linh liên cửu phẩm lại được xưng là thánh liên cửu phẩm, là linh vật chí thánh có thể loại trừ tất cả tà ma, cùng với Xá Lợi Châu của Phật gia, Lôi Kiếm trừ tà của Đạo gia, sách Thiên Địa Chính Khí của Hạo Nhiên thư sinh, được xưng là tứ đại thánh phẩm xua đuổi tà ma.

Mà xếp hạng trong đó, lấy linh liên cửu phẩm và Xá Lợi Châu chiếm vị trí chính, là vật tạo hóa của thiên địa, vì vậy dây tà đằng nửa linh nửa ma này không hề tạo thành ảnh hưởng gì đối với Trần Hạc, mà trực tiếp bị Trần Hoàng Kiếm hóa giải.

Trần Hạc thoáng có chút tiếc hận nhìn dây Long Ti Đằng biến dị này, nếu không có chút biến dị này, ngược lại có thể lấy trồng, dù sao chỗ mạnh mẽ của loại dây đằng, không ai rõ ràng hơn y, vật này khi làm kẻ địch, sẽ chỉ khiến đối thủ phát lạnh toàn thân, vì bảo mệnh chỉ đành kiên trì. Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại