Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 69: Tin tưởng

Tìm Lăng Cảnh tính sổ chỉ có thể đợi tí nữa tính, hiện tại quan trọng nhất là ứng phó Cát nhị tiểu thư và Tề đội phó, tâm tư Tề Diễm đối Cát nhị tiểu thư cơ hồ người trong nội thành đều biết, dù sao Dị Năng đoàn có thể trở thành một trong ba đoàn săn bắn mạnh nhất cũng nhờ Cát gia ra lực, hơn nữa Cát Minh Lộ bề ngoài xinh đẹp cũng không điêu ngoa, vẫn có thể xem là một người vợ không tệ, chỉ là…

Dịch Nhiên đứng dậy, xinh đẹp lau lau miệng, xoay mặt về phía Ngao Mộ Thiên cười, “Mộ Thiên, chúng ta cần phải đi."

“A, ừ." Ngao Mộ Thiên đầu tiên là bị Dịch Nhiên khó được tươi cười làm thất thần, nhưng lại lập tức khôi phục, thanh toán xong, lễ phép đối với Cát Minh Lộ cùng Tề Diễm nói lời từ biệt, “Ngại quá a, hy vọng lần sau lại trò chuyện."

“Lần sau gặp lại." Tề Diễm ngược lại thật cao hứng khi Ngao Mộ Thiên rời đi trước, Cát Minh Lộ đối Ngao Mộ Thiên có hảo cảm toàn bộ Cát gia đều biết, nếu không phải so với Hỏa Diễm đoàn thì Dị Năng đoàn cùng Cát gia càng thêm thân mật, phỏng chừng Cát lão gia tử sớm tạo cơ hội cho Cát Minh Lộ cùng Ngao Mộ Thiên ở chung.

“Ngao đoàn trưởng đi thong thả." Cát Minh Lộ mỉm cười có lễ, không tiến không lùi, ngược lại càng làm cho người ta bay lên hảo cảm.

Dịch Nhiên kéo Ngao Mộ Thiên đi ra ngoài, Mộ Thiên là của cậu, như vậy cậu có nghĩa vụ cản lại những người có ý với Mộ Thiên.

“Tiểu Nhiên, làm sao vậy?" Ngao Mộ Thiên không phát giác người khác ái mộ mình, nhưng không có nghĩa là hắn không phát hiện Dịch Nhiên có chút tức giận, Tiểu Nhiên làm sao vậy? Món ăn không hợp ý sao?

“Không có việc gì." Dịch Nhiên rầu rĩ nói, ngăn trở người trong lòng hồng hạnh xuất tường tự nhiên đúng, chính là vì sao trong lòng mình không thoải mái? Tại sao vậy chứ?

“Tiểu Nhiên, muốn đi dạo sao?" Ngao Mộ Thiên mừng thầm nhìn chằm chằm vào Dịch Nhiên vẫn còn hồn nhiên chưa tỉnh giữ chặt tay của hắn, mặc dù mình rất muốn nắm tay Tiểu Nhiên, nhưng ngẫu nhiên bị Tiểu Nhiên lôi kéo cũng không tồi, như vậy cho hắn một loại cảm giác được đối phương quan tâm.

“Ừ." Dịch Nhiên gật gật đầu, “Muốn mua bàn chải đánh răng và khăn rửa mặt."

“Anh có." Ngao Mộ Thiên lập tức đáp.

“A?"

“Anh luôn luôn tin tưởng em sẽ trở về, cho nên đã sớm kêu người chuẩn bị xong, tất cả đều là đồ đôi."

Dịch Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc đụng vào ánh mắt nhu tình sủng nịch của Ngao Mộ Thiên, nhất thời ngơ ngác nhìn đối phương.

Ngao Mộ Thiên kéo tay hai người, ánh mắt tối lại, “… Thực tiếc nuối bây giờ là ở trên đường cái."

“…"

Phục hồi tinh thần lại, Dịch Nhiên lúc này mới phát hiện tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn làm bộ không có phát hiện, tùy ý bị đối phương lôi kéo.

Ngao Mộ Thiên trên khóe miệng mỉm cười, Tiểu Nhiên chỉ sợ còn không có phát hiện tai của em ấy đỏ bừng a, rốt cục chờ được … Tiểu Nhiên của hắn…

Đi chưa được mấy bước, Ngao Mộ Thiên đột nhiên nắm tay Dịch Nhiên thật chặt, Dịch Nhiên nghi hoặc quay đầu lại, “Mộ Thiên?"

“A… Không có gì." Ngao Mộ Thiên trả lời ngay, trong mắt mang theo kinh hoảng không thể bỏ qua, kéo Dịch Nhiên, muốn mang Dịch Nhiên đi một con đường khác.

“Sao?" Dịch Nhiên dưới chân dừng lại, cậu đã nhìn thấy, trang điểm đậm Nhan Diễm vịn một người nam nhân đi tới.

“Tiểu Nhiên?" Ngao Mộ Thiên tâm cả kinh, hắn không quên trước tận thế Tiểu Nhiên đối nữ nhân kia thật tốt, cũng bởi vì là nữ nhân sao? Cho nên có thể không kiêng nể gì cả cùng Tiểu Nhiên một chỗ? Hắn hận! Lúc trước thấy điều tra báo cáo hắn tức giận đến hận không thể giết sạch tất cả nữ nhân dám nhúng chàm Tiểu Nhiên, thế mà bây giờ còn dám xuất hiện!

Ngao Mộ Thiên chưa phát giác toàn thân đầy sát khí, hắn thầm nghĩ muốn chặn tầm mắt Tiểu Nhiên, vì sao vẫn còn dây dưa, hiện tại cư nhiên còn dám nhìn Tiểu Nhiên nhà hắn!

Nhan Diễm trong lòng run sợ, giữ chặt tay nam nhân, một đường đến nay, ả tất nhiên hiểu rõ Dịch Nhiên sớm không còn là nhị thế tổ trước kia, cho nên ả căn bản không dám trêu chọc, chỉ là không nghĩ tới hiện tại sẽ gặp phải, thấy Dịch Nhiên ánh mắt lạnh băng, ả càng dính sát vào người nam nhân.

Ả đến B thị, có dị năng cũng vào được nội thành, nhưng nhà của ả toàn bộ hủy, cha mẹ từ lúc hỗn loạn một khắc kia đã chết, mà họ hàng cũng không thu lưu ả, cuối cùng ả không thể không giống như trước, đi tìm nam nhân.

Đối với Nhan Diễm, Dịch Nhiên không có cảm giác gì, trước kia tức giận sớm quên lãng, nếu không phải, trên đường nhiều cơ hội như vậy sao không giết ả cho rồi, lúc trước không muốn giết ả, như vậy hiện tại tới giết cũng không có ý nghĩa, bất quá…

Phát giác được người sau lưng không che giấu chút nào ghen tị cùng sát khí, Dịch Nhiên rất nhanh nhìn bốn phía, xác định không có người nhìn bên này, nhanh chóng ở trên mặt Ngao Mộ Thiên đụng một cái.

Xúc giác mềm mại lập tức lôi tâm hồn đang ghen hận của Ngao Mộ Thiên trở lại, mừng rỡ nhìn Dịch Nhiên, con mắt lóe sáng.

“Tôi hiện tại chỉ có anh, cũng chỉ muốn anh." Nhìn Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên mỗi chữ mỗi câu, như là xin thề.

“… Cuộc đời này, vĩnh không rời đi." Thoại âm nhất lạc, Ngao Mộ Thiên in lên môi Dịch Nhiên, thành kính mà chân thật đáng tin, không có cuồng bạo như buổi chiều, mà là một loại mang theo an ổn, thật lâu, Ngao Mộ Thiên tách ra, đáng tiếc nói, “Bên ngoài chính là không có phương tiện."

“…"

Dịch Nhiên cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đạp đối phương một cước, đừng xúc động đừng xúc động, vạn nhất đá chết làm sao bây giờ?

Phỏng chừng cũng là nhìn ra Dịch Nhiên tức giận tới cực điểm, Ngao Mộ Thiên không có nhổ lông trên đầu lão hổ nữa, mà là kéo tay Dịch Nhiên, “Anh mang em đi làm mấy bộ quần áo."

“A?" Dịch Nhiên nháy mắt mấy cái, quần áo sao? Trong không gian cậu rất nhiều, đúng rồi, chuyện không gian muốn cùng Mộ Thiên nói sao? Nghĩ vậy, Dịch Nhiên nghiêm túc mím môi.

“Làm sao vậy, không thích may quần áo sao?" Ngao Mộ Thiên nghi hoặc nhìn Dịch Nhiên.

Nội thành B thị vẫn như trước tận thế, vàng bạc châu báu ở bên ngoài tùy ý vứt bỏ ở trong này vẫn có giá trị như trước, quần áo y nguyên, phòng ở y nguyên.

“Tôi…" Dịch Nhiên mạnh mẽ kéo tay Ngao Mộ Thiên, ngẩng đầu, trong mắt một mảnh nghiêm túc, “Tôi có việc nói với anh."

“… Được, chúng ta về nhà trước đi." Đối với Ngao Mộ Thiên mà nói, chỉ cần Dịch Nhiên không phải muốn cùng hắn tách ra, hắn cái gì cũng sẽ không để ý, chỉ là lại không nghĩ rằng Dịch Nhiên cho kích thích quá lớn.

Trở lại nhà hai phòng ở của Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên mang đôi dép lê, sau đó ngồi trên ghế sa lon, trong mắt một mảnh ngưng trọng, “Tôi có không gian."

“Không gian?" Ngao Mộ Thiên hoang mang nhăn lại mi, sau đó nở nụ cười, “Tiểu Nhiên, cái này rất tốt a, em có không gian là chuyện tốt a, từ nay về sau chúng ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ em cũng có thể chứa đồ vật, không, em vẫn là nên ở nhà, anh đi ra bên ngoài tìm gì đó cho em chứa, đầu tiên, chúng ta trước tiên đi xem trong đoàn có gì đó để cất vào không gian của em ~~" Ngao Mộ Thiên cao hứng mặc sức tưởng tượng, hắn hiện tại giống như chồng lần đầu bàn giao tiền cho vợ.

“Mộ Thiên!" Dịch Nhiên cắt đứt Ngao Mộ Thiên ảo tưởng, giữ chặt tay Ngao Mộ Thiên, ý niệm tập trung, lại mở ra, đã ở trong không gian.

Nhìn chằm chằm sắc mặt thay đổi của Ngao Mộ Thiên, quyết định này Dịch Nhiên suy nghĩ thật lâu, nhưng cậu cuối cùng vẫn là quyết định nói cho Ngao Mộ Thiên, dù sao, nếu như trên thế giới này ngay cả Mộ Thiên cậu cũng không tin, vậy cậu còn có thể tin tưởng ai?

Rung động! Mãnh liệt rung động! Cái này ở trước tận thế rất thông thường, nhưng cảnh sắc đặt tại lúc này xem ra không thích hợp, bầu trời bao la như tẩy, xa xa là hồ nước róc rách, gần đó là rau cải đang mọc…

Trong đây, rốt cuộc là…

“Tiểu Nhiên?" Là nghi hoặc cũng là kinh ngạc, cái này có thật không?

Dịch Nhiên gật gật đầu, “Mộ Thiên, cái này là không gian của tôi."

Tìm được đáp án xác định, Ngao Mộ Thiên ngược lại chau mày, “Tiểu Nhiên, còn có bao nhiêu người biết?" Thuận tiện tính toán sau khi rời khỏi đây đem những người biết âm thầm diệt trừ, dù sao quá nhiều người biết, đối với Tiểu Nhiên sẽ bất lợi.

“Ngốc, chỉ có một mình anh biết." Biết Ngao Mộ Thiên nghĩ gì Dịch Nhiên cũng không phản cảm, “Anh là người thứ nhất cũng là người duy nhất biết đến."

Nghe được là người duy nhất, Ngao Mộ Thiên nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại là âm thầm kiêu ngạo, hắn là người duy nhất a ~~

Cố gắng bỏ qua cái cười ngây ngô của nam nhân, Dịch Nhiên tập trung tinh thần, hoa quả chín và rau cải tự động vào kho hàng, sau đó cầm lấy một bao hạt giống vung đầy đất, cuối cùng đi đến nam nhân còn chưa có phục hồi tinh thần, đút một quả táo.

Ngao Mộ Thiên cầm quả táo, hung hăng ôm lấy Dịch Nhiên, vò rối tóc Dịch Nhiên, sau đó đem quả táo đưa tới.

Một quả táo lớn ngươi một ngụm ta một ngụm chậm rãi biến mất.

Ngao Mộ Thiên nằm ở trên cỏ, sau đó đem Dịch Nhiên kéo vào trong lòng ngực của hắn, “Nói cho anh nghe một chút đi, em làm sao có?"

Dịch Nhiên dừng một chút, thả lỏng, chơi xấu trong ngực Ngao Mộ Thiên, nhìn mây trắng trên trời, chậm rãi mở miệng, “Ngày đó, trong lúc vô tình tôi phát hiện ngọc Kỳ lân có không gian…"

Bình tĩnh khi có không gian chỉ có Dịch Nhiên, nhàn nhạt nhớ lại.

“Vì sao không ăn ngon chút?" Rõ ràng có không gian a, Ngao Mộ Thiên đau lòng sờ sờ mặt Dịch Nhiên, thật gầy quá.

Dịch Nhiên chợt  nở nụ cười, “Ngốc a, khi đó xuất ra món ăn nóng cơm nóng không phải nói chính mình có vấn đề sao? Hơn nữa, tôi cũng không có đói bụng." Có bánh bích quy và nước khoáng cậu cũng thấy đủ, so với đời trước đã hơn, có không gian cũng không có nghĩa là chính mình nên hưởng thụ, không gian chỉ là một loại đảm bảo tánh mạng mà thôi.

“…" Lần nữa cảm thấy, Tiểu Nhiên nhà hắn hiểu chuyện không ít.

Cuối cùng hai người lại nói nhăng nói cuội một hồi, tiện thể Ngao Mộ Thiên lại hôn thêm mấy cái trong không gian, không khí ngoài không gian mang mùi làm cho hắn hô hấp trì trệ, sau đó càng thêm đau lòng Dịch Nhiên, Tiểu Nhiên rõ ràng có thể lựa chọn ở trong không gian, vĩnh viễn không ra, là tại hắn…

Rửa mặt xong hai người quen thuộc ngủ cùng một chỗ, Dịch Nhiên đầu nằm trên vai Ngao Mộ Thiên, bị đối phương ôm lấy, " Mộ Thiên, tôi còn có chuyện muốn nói với anh."

“Gì?" Ngao Mộ Thiên cố nén dục vọng, hiện tại Dịch Nhiên thật vất vả mới tiếp nhận chính mình, cũng không thể bởi vì nhất thời xúc động mà hủy diệt phần thanh bình này.

“Tôi…" Dịch Nhiên dừng một chút, “Tôi muốn gia nhập đội ngũ dị năng giả quốc gia."

“Không được!" Ngao Mộ Thiên không chút suy nghĩ, trực tiếp bác bỏ.

“Nhưng…" Dịch Nhiên ngẩng đầu.

“Tiểu Nhiên ngoan, anh sẽ bảo vệ em, cho nên không cần phải đi."

“… Nha."

Ngày đó trong đêm ai cũng ngủ không ngon, hai người sau khi gặp lại, buổi tối ngày thứ nhất dùng mất ngủ chấm dứt.

Hết chương 69.
Tác giả : Phục Dực
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại