Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 19: Không gian dị năng
Bởi vì xác định là đi N thị, cho nên bọn họ phải nhanh chóng đi con đường từ S thị dẫn tới N thị, bà Triệu đem gạo, bột mì, tất cả có thể ăn đều lấy ra, ông Triệu đi tìm ba lô, hai anh em Triệu gia thì lấy mấy thứ yêu thích gì đó.
“Cái kia…" Nhan Diễm ngượng ngùng mở miệng, lại không thể giấu một tia đắc ý, “Thật sự có dị năng sao?"
“Đương nhiên." Dương Minh gật gật đầu, thuận tay đánh lên bàn trà, “Xem khí lực của tôi."
Triệu gia cùng Lý Điềm Điềm, Nhan Diễm giật mình, không nghĩ tới Dương Minh có khí lực lớn như vậy.
“Hắc, cái này của tôi cũng chưa tính là gì, Dịch ca là băng hệ ma pháp." Dương Minh thốt ra.
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc, hoài nghi, ghen ghét, hâm mộ nhìn Dịch Nhiên, trong đó mắt Nhan Diễm là nóng bỏng nhất.
Dịch Nhiên cũng không nghĩ sẽ giấu diếm, dù sao việc này chỉ cần gặp được tang thi sẽ hiểu ngay.
“Kỳ thật…" Nhan Diễm kéo chú ý của mọi người, “Tôi cũng có siêu năng lực!"
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, mà ngay cả Dịch Nhiên cũng nhíu mày.
Nhan Diễm đắc ý đi đến bàn trà, tay sờ lên, bàn trà không thấy.
Nguyên lai là không gian dị năng a…
Dịch Nhiên cảm thấy không hứng thú, có gì đó mới có tác dụng, không có gì đó là phế vật, ở thời bình có thể dùng để buôn lậu thuốc phiện rất tốt, đáng tiếc tại loạn thế, lương thực so với thuốc phiện đắt hơn.
Ngược lại mấy người kia nháy mắt mấy cái, không có hoa mắt a.
“Đây là tôi hôm nay mới phát hiện, là không gian, dài 2m, rộng 2m, cao 2m, có thể bỏ vào mấy thứ kia, hơn nữa có thể tùy thời lấy ra." Nhan Diễm cười nhạo, bàn trà lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Trừ Dịch Nhiên thì tất cả mọi người miệng đều há lớn, nhìn bàn trà biến mất lại xuất hiện, xuất hiện lại biến mất.
8m2, để toàn bộ thức ăn thì không thiếu, bất quá để những thứ khác thì hoàn toàn không đủ.
Đợi những người còn lại tiêu hóa xong dị năng của Nhan diễm, Vu Đồng có suy nghĩ đầu tiên, “Chẳng lẽ cái này là tiểu thuyết thường nói, không gian?"
Nhan Diễm gật gật đầu, có dị năng nên nàng kiêu ngạo liếc mắt Dịch Nhiên, tôi hiện tại cũng có dị năng!
Lúc trước cô còn tưởng rằng chỉ có mình mới có, tính vụng trộm giấu vài thứ, sau đó giả bộ làm kẻ ngốc, nhưng không nghĩ tới Dịch Nhiên, Dương Minh đều có, bất quá cô là hệ không gian, so với bọn họ cao cấp hơn…
Nghĩ vậy, Nhan Diễm nhìn Dịch Nhiên không vừa mắt, chỉ là trong nhà có tiền thôi, hiện tại tiền có thể mua cái gì? Chờ cô trở về B thị, bằng bối cảnh của cha còn có không gian của cô, hừm, khẳng định sẽ có nhiều người theo đuổi, sau đó mỉm cười đối trưởng bối Triệu gia nói, “Thím Triệu, chú Triệu, con hiện tại có không gian, như vậy muốn đem cái gì đều rất thuận tiện."
“Đúng vậy a, Nhan Diễm có không gian rất thuận tiện, cha, mẹ, đem thứ ăn đều bỏ vào a." Cùng Nhan Diễm có quan hệ không bình thường, Triệu Khổng Vũ cũng vội nói.
Triệu Bộ Vũ ở một bên không nể mặt, “Vạn nhất phân tán, chúng ta không có thức ăn tại bên người thì làm sao? Con thấy để bên người vẫn tốt hơn."
Ông Triệu và bà Triệu vốn bị con cả nói động tâm, nghe con thứ nói liền suy nghĩ lại, đúng vậy a, để bên người vẫn là tốt nhất, nhưng lại không thể không nể mặt con cả, quan hệ giữa Triệu Khổng Vũ và Nhan Diễm, bọn họ vừa nhìn đã biết, vì vậy bà Triệu cười nói:
“Không gian của Nhan Diễm xác thực rất thuận tiện, như vậy đi, những gạo a, bột mì a còn có quần áo chăn mền cầm không tiện lắm, phiền toái Nhan Diễm vậy, về phần những thức ăn này, chúng rất nhẹ nên chúng tôi cầm trên tay thì tốt rồi."
“Vẫn là thím Triệu nghĩ chu đáo." Nhan Diễm cười cười, nhìn không ra mất hứng.
Lúc Nhan Diễm nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên khoát tay, “Tôi hy vọng sau khi ra cửa, vĩnh không gặp lại."
Nhan Diễm thoáng chốc hồng mắt, Triệu Khổng Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm Dịch Nhiên, cha mẹ Triệu Bộ Vũ có ấn tượng với Dịch Nhiên càng kém, Triệu Bộ Vũ đen mặt, Dương Minh và Vu Đồng rất thông minh không có xen vào.
Muốn đem tất cả gì đó trong căn phòng toàn bộ cất vào trong không gian Nhan Diễm, thật sự rất khó, cuối cùng bà Triệu đành phải nuối tiếc nhìn giường lớn, những đồ dùng trong nhà kia còn có một chút chăn bông.
Cẩn thận mở cửa, Dịch Nhiên đi tuốt ở đàng trước, sau đó là Vu Đồng và Dương Minh cùng Lý Điềm Điềm, cuối cùng là Triệu gia cùng Nhan Diễm, Lý Điềm Điềm run rẩy nắm chặt một cây gậy vừa tìm được, mà Triệu Khổng Vũ cầm dao thái che Nhan Diễm, Triệu Bộ Vũ cầm xẻng sắt đi sau lưng cha mẹ.
Thời điểm xuống dưới lầu, có tình huống xảy ra.
Lúc trước bởi vì Vu Đồng hướng bên này chạy, cho nên một số tang thi cũng theo ở phía sau, không thấy Vu Đồng nữa, những tang thi kia vẫn tìm được vật hấp dẫn khác nên vẫn cứng ngắc vòng quanh dưới lầu, mà đó lại là khó khăn không nhỏ cho Dịch Nhiên bọn họ.
Dịch Nhiên âm thầm đánh giá, cậu hiện tại, một đánh bốn không có vấn đề, cam đoan an toàn, nhưng nếu nhiều hơn…
Mắt nhìn đằng sau, cau mày, đám người kia căn bản không trông cậy được.
Đi đến lầu hai, Dịch Nhiên thả chậm cước bộ, thăm dò, vung tay lên, băng trùy xuất hiện, lại vung lên, lại một băng trùy.
Sau khi phát ra hai thanh âm buồn bực, Dịch Nhiên mới đi xuống phía dưới, lại không nghĩ rằng…
“A!!" Bị băng trùy đâm thủng đầu, tang thi toàn thân hư thối bắn ra khắp nơi, bà Triệu luôn ở trong nhà chưa bao giờ thấy chán ghét gì đó, thét lên, tuy đã bị ông Triệu lập tức bịt lại, nhưng phỏng chừng đưa tới không ít tang thi.
Đáng chết! Đám người kia thật đáng chết! Một vòng sát khí xuất hiện trong đôi mắt Dịch Nhiên, bị cậu miễn cưỡng ngăn chặn.
“Dịch ca, làm sao bây giờ?" Vu Đồng nhỏ giọng hỏi.
Dịch Nhiên thở sâu, “Tiếp tục đi xuống." Hy vọng tang thi ở phía dưới không có quá nhiều…
“Được, Dịch ca." Dương Minh vung ống tuýp xông xuống, trải qua đoạn lên lầu hắn đã khắc phục sợ hãi.
Dịch Nhiên và Vu Đồng vội vàng đuổi theo, thằng ngốc lớn xác kia, không muốn sống nữa sao?
Xem xét phía trước, Lý Điềm Điềm vội vàng chạy xuống, Triệu gia và Nhan Diễm cũng nhanh chân hơn.
Dương Minh đá một cước, dùng ống tuýp đập bể đầu tang thi, bởi vì trước khi xuống đã mặc một thân vải bố, cho nên ngẫu nhiên còn có thể dùng cánh tay đỡ đòn tang thi.
Không thể bị cào, không thể bị cào… Dương Minh mặc niệm, ra tay cũng càng cẩn thận mà dùng sức.
Dịch Nhiên và Vu Đồng trực tiếp dùng dị năng, từng đạo băng trùy, từng viên hỏa cầu, trực tiếp nện trên người tang thi, băng trùy khá tốt, lần nào cũng chuẩn xác, hỏa cầu thiếu chút nữa, có khi trật có khi trúng, khi đập vào trên người tang thi thì còn phải phát thêm hỏa cầu ném vào đầu.
Đợi sau khi rời khỏi đây, nhất định phải cho Vu Đồng làm đặc huấn, Dịch Nhiên muốn chính là giúp đỡ, mà không phải vướng víu.
Triệu gia và Nhan Diễm luôn luôn cẩn thận núp ở phía sau, Lý Điềm Điềm căng thẳng nắm gậy gỗ nhìn Dịch Nhiên bọn họ, nàng là đang nghĩ lời Dịch Nhiên nói, cậu dựa vào cái gì mang theo nàng?
Nàng muốn an toàn đến N thị, mà hiện tại S thị đã bị vứt bỏ, cũng sẽ không có cứu viện, trước mắt mà nói, đi theo Dịch Nhiên tuyệt đối so với đi theo Triệu gia thì an toàn hơn, mà nàng muốn đi theo Dịch Nhiên nhất định phải chứng minh mình không phải là vướng víu, mà muốn chứng minh không phải vướng víu, vậy…
Yên lặng cho mình động viên, Lý Điềm Điềm cầm gậy gỗ chạy đến bên cạnh Dương Minh, Dương Minh đánh cái kia nàng cũng đánh cái kia, nàng hiện tại không có năng lực một mình giết tang thi, nhưng giúp đỡ vẫn có thể.
Có Lý Điềm Điềm giúp đỡ, Dương Minh dễ dàng hơn, tuy Lý Điềm Điềm khí lực nhỏ, nhưng đánh 10 cái vẫn có thể tạo thành thương tổn cho tang thi.
Dịch Nhiên một cái băng trùy đánh về phía Lý Điềm Điềm, tang thi té trên mặt đất, Lý Điềm Điềm nghe động tĩnh phía sau không khỏi nhìn lại, thấy tang thi ngã xuống đất, cảm kích nhìn Dịch Nhiên, không nhiều lời lại giúp Dương Minh đánh tang thi.
Bốn người phối hợp vô cùng tốt, chỉ là Vu Đồng phát quá nhiều hỏa cầu nên sắc mặt tái nhợt, có chút thở hồng hộc.
Che Vu Đồng, cuối cùng đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe, Vu Đồng ngồi xuống, Dịch Nhiên và Dương Minh cũng đi theo ngồi xuống, Lý Điềm Điềm nhìn Dịch Nhiên.
“Tiến vào."
Lý Điềm Điềm vội vàng tiến vào xe.
Về phần Triệu gia và Nhan Diễm, Triệu Khổng Vũ sớm thừa dịp Dịch Nhiên bọn họ giết tang thi liền theo ven đường tìm một cái xe hơi, Triệu gia và Nhan Diễm vội vàng ngồi vào trong xe, cách cửa sổ xe, Nhan Diễm oán hận nhìn Dịch Nhiên.
Lần này Dương Minh lái xe, Dịch Nhiên và Vu Đồng vừa rồi tiêu hao tinh thần lực quá lớn, cần nghỉ ngơi.
“Dịch ca?" Dương Minh nhìn sau xe, Triệu Khổng Vũ lái xe đi theo phía sau bọn họ.
“Đừng quản bọn họ làm khỉ gió gì." Dịch Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, có theo hay không là chuyện của người khác, về phần bảo vệ hay không là chuyện của bọn họ.
“Nha." Dương Minh ngoan ngoãn lái xe, gặp một tang thi cũng học Dịch Nhiên đụng đi qua.
Có lẽ có mọi người cùng bọn họ nghĩ giống nhau, trên đường gặp được vài cỗ xe hướng N thị.
Lý Điềm Điềm nhìn, chỉ mới một ngày đã là thành phố chết, nghĩ đến cha mẹ tại N thị, lệ lẳng lặng chảy.
Trên một xe khác, nhìn tiệm đá quý và siêu thị mở rộng cửa, tuy nhìn mà thèm, nhưng cuối cùng không có can đảm dừng xe lại đi nhặt.
Giữa đường qua bệnh viện, Dịch Nhiên từ cửa sổ xe liếc bên ngoài, bệnh viện bị thiêu trụi, ở ngoài tràn đầy phần chân tay bị đứt gãy cùng thịt thối rơi lả tả, cảnh sát tang thi mặc đồng phục rách nát mờ mịt tìm thức ăn…
Một đường coi như an toàn đến ngoại ô, quả nhiên, các loại nhãn hiệu xe đều tập hợp ở đây, đoán chừng là còn có người chưa ra được nên phải đợi, những người kia trên mặt tuy tràn đầy lo lắng sợ hãi, nhưng phỏng chừng nhận thức người kia lai lịch không nhỏ, nên không có người dám chửi loạn, chỉ nén giận.
Cách đó không xa ngừng năm cỗ xe màu lục, quân nhân cầm súng canh giữ bốn phía, đối với những người không mời mà tới này cũng không có đuổi đi, chỉ khiến cho bọn họ đợi ở ngoài, đừng chặn đường, mặc dù có người mắng, nhưng súng trên tay đối phương vừa vang lên ‘răng rắc’, lập tức ngoan ngoãn lùi về xe của mình.
Dương Minh ngoan ngoãn đem xe ngừng ở bên ngoài, dị năng cũng ngăn không được viên đạn.
Đi theo đám người tới còn có tang thi, bọn họ quơ tay cứng ngắc, nhưng còn chưa có tới gần đã bị đánh trúng, té trên mặt đất, nhưng cho dù là vậy, tre già măng mọc, tang thi vẫn không ngừng đi lên.
“A a a! Cứu mạng!!" Một tang thi mò tới một cỗ xe, người trên xe sắc mặt trắng bệch, dù cho cách cửa sổ xe đều có thể nghe được tiếng thét chói tai.
Cỗ xe đằng sau không ngừng chen đến chỗ này, tang thi tới càng ngày càng nhiều.
Những quân dân cầm súng kia cũng không còn thảnh thơi như lúc trước, mồ hôi ở trên mặt không ngừng chảy, lên đạn, giơ súng, nhắm vào, xạ kích, động tác tuần hoàn.
Dịch Nhiên ý bảo Vu Đồng đi hỗ trợ, một là vì rèn luyện dị năng, hai là có thể an toàn vượt qua lần này thì tốt, đi theo quân dân so với một mình một xe sẽ tốt hơn.
Lúc hỏa cầu vừa xuất hiện, đám quân nhân kia chỉ kinh ngạc rồi lại tiếp tục bảo trì trạng thái xạ kích, ngược lại là người trong xe, có kinh hãi, có im lặng, có kỳ lạ quý hiếm, có nghi hoặc.
Có Vu Đồng dẫn đầu, lại đi ra vài người, tất cả đều là tinh thần dị năng giả, hỏa cầu, thủy cầu, lốc xoáy, khe đất, rất chói mắt, nhưng trúng không nhiều, tương đối mà nói, Vu Đồng tốt nhất, nhưng không kiên trì được bao lâu, một người hai người, sắc mặt tái nhợt.
Bởi vì có những người này giúp đỡ, bên kia áp lực ít đi rất nhiều, đúng lúc này, ba chiếc xe tới, đi đầu là xe quân đội màu lục, nguyên bản ngăn chặn đường vội vàng mở ra, nhìn bảng số xe đều là tám con số, Dịch Nhiên hiểu rõ, quả nhiên là nhân vật lớn.
Vừa thấy xe này đến đây, quân dân cầm súng và người không mời mà tới phân qua một bên, ba chiếc xe đặc biệt kia đi về N thị.
Hết chương 19.
“Cái kia…" Nhan Diễm ngượng ngùng mở miệng, lại không thể giấu một tia đắc ý, “Thật sự có dị năng sao?"
“Đương nhiên." Dương Minh gật gật đầu, thuận tay đánh lên bàn trà, “Xem khí lực của tôi."
Triệu gia cùng Lý Điềm Điềm, Nhan Diễm giật mình, không nghĩ tới Dương Minh có khí lực lớn như vậy.
“Hắc, cái này của tôi cũng chưa tính là gì, Dịch ca là băng hệ ma pháp." Dương Minh thốt ra.
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc, hoài nghi, ghen ghét, hâm mộ nhìn Dịch Nhiên, trong đó mắt Nhan Diễm là nóng bỏng nhất.
Dịch Nhiên cũng không nghĩ sẽ giấu diếm, dù sao việc này chỉ cần gặp được tang thi sẽ hiểu ngay.
“Kỳ thật…" Nhan Diễm kéo chú ý của mọi người, “Tôi cũng có siêu năng lực!"
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, mà ngay cả Dịch Nhiên cũng nhíu mày.
Nhan Diễm đắc ý đi đến bàn trà, tay sờ lên, bàn trà không thấy.
Nguyên lai là không gian dị năng a…
Dịch Nhiên cảm thấy không hứng thú, có gì đó mới có tác dụng, không có gì đó là phế vật, ở thời bình có thể dùng để buôn lậu thuốc phiện rất tốt, đáng tiếc tại loạn thế, lương thực so với thuốc phiện đắt hơn.
Ngược lại mấy người kia nháy mắt mấy cái, không có hoa mắt a.
“Đây là tôi hôm nay mới phát hiện, là không gian, dài 2m, rộng 2m, cao 2m, có thể bỏ vào mấy thứ kia, hơn nữa có thể tùy thời lấy ra." Nhan Diễm cười nhạo, bàn trà lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Trừ Dịch Nhiên thì tất cả mọi người miệng đều há lớn, nhìn bàn trà biến mất lại xuất hiện, xuất hiện lại biến mất.
8m2, để toàn bộ thức ăn thì không thiếu, bất quá để những thứ khác thì hoàn toàn không đủ.
Đợi những người còn lại tiêu hóa xong dị năng của Nhan diễm, Vu Đồng có suy nghĩ đầu tiên, “Chẳng lẽ cái này là tiểu thuyết thường nói, không gian?"
Nhan Diễm gật gật đầu, có dị năng nên nàng kiêu ngạo liếc mắt Dịch Nhiên, tôi hiện tại cũng có dị năng!
Lúc trước cô còn tưởng rằng chỉ có mình mới có, tính vụng trộm giấu vài thứ, sau đó giả bộ làm kẻ ngốc, nhưng không nghĩ tới Dịch Nhiên, Dương Minh đều có, bất quá cô là hệ không gian, so với bọn họ cao cấp hơn…
Nghĩ vậy, Nhan Diễm nhìn Dịch Nhiên không vừa mắt, chỉ là trong nhà có tiền thôi, hiện tại tiền có thể mua cái gì? Chờ cô trở về B thị, bằng bối cảnh của cha còn có không gian của cô, hừm, khẳng định sẽ có nhiều người theo đuổi, sau đó mỉm cười đối trưởng bối Triệu gia nói, “Thím Triệu, chú Triệu, con hiện tại có không gian, như vậy muốn đem cái gì đều rất thuận tiện."
“Đúng vậy a, Nhan Diễm có không gian rất thuận tiện, cha, mẹ, đem thứ ăn đều bỏ vào a." Cùng Nhan Diễm có quan hệ không bình thường, Triệu Khổng Vũ cũng vội nói.
Triệu Bộ Vũ ở một bên không nể mặt, “Vạn nhất phân tán, chúng ta không có thức ăn tại bên người thì làm sao? Con thấy để bên người vẫn tốt hơn."
Ông Triệu và bà Triệu vốn bị con cả nói động tâm, nghe con thứ nói liền suy nghĩ lại, đúng vậy a, để bên người vẫn là tốt nhất, nhưng lại không thể không nể mặt con cả, quan hệ giữa Triệu Khổng Vũ và Nhan Diễm, bọn họ vừa nhìn đã biết, vì vậy bà Triệu cười nói:
“Không gian của Nhan Diễm xác thực rất thuận tiện, như vậy đi, những gạo a, bột mì a còn có quần áo chăn mền cầm không tiện lắm, phiền toái Nhan Diễm vậy, về phần những thức ăn này, chúng rất nhẹ nên chúng tôi cầm trên tay thì tốt rồi."
“Vẫn là thím Triệu nghĩ chu đáo." Nhan Diễm cười cười, nhìn không ra mất hứng.
Lúc Nhan Diễm nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên khoát tay, “Tôi hy vọng sau khi ra cửa, vĩnh không gặp lại."
Nhan Diễm thoáng chốc hồng mắt, Triệu Khổng Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm Dịch Nhiên, cha mẹ Triệu Bộ Vũ có ấn tượng với Dịch Nhiên càng kém, Triệu Bộ Vũ đen mặt, Dương Minh và Vu Đồng rất thông minh không có xen vào.
Muốn đem tất cả gì đó trong căn phòng toàn bộ cất vào trong không gian Nhan Diễm, thật sự rất khó, cuối cùng bà Triệu đành phải nuối tiếc nhìn giường lớn, những đồ dùng trong nhà kia còn có một chút chăn bông.
Cẩn thận mở cửa, Dịch Nhiên đi tuốt ở đàng trước, sau đó là Vu Đồng và Dương Minh cùng Lý Điềm Điềm, cuối cùng là Triệu gia cùng Nhan Diễm, Lý Điềm Điềm run rẩy nắm chặt một cây gậy vừa tìm được, mà Triệu Khổng Vũ cầm dao thái che Nhan Diễm, Triệu Bộ Vũ cầm xẻng sắt đi sau lưng cha mẹ.
Thời điểm xuống dưới lầu, có tình huống xảy ra.
Lúc trước bởi vì Vu Đồng hướng bên này chạy, cho nên một số tang thi cũng theo ở phía sau, không thấy Vu Đồng nữa, những tang thi kia vẫn tìm được vật hấp dẫn khác nên vẫn cứng ngắc vòng quanh dưới lầu, mà đó lại là khó khăn không nhỏ cho Dịch Nhiên bọn họ.
Dịch Nhiên âm thầm đánh giá, cậu hiện tại, một đánh bốn không có vấn đề, cam đoan an toàn, nhưng nếu nhiều hơn…
Mắt nhìn đằng sau, cau mày, đám người kia căn bản không trông cậy được.
Đi đến lầu hai, Dịch Nhiên thả chậm cước bộ, thăm dò, vung tay lên, băng trùy xuất hiện, lại vung lên, lại một băng trùy.
Sau khi phát ra hai thanh âm buồn bực, Dịch Nhiên mới đi xuống phía dưới, lại không nghĩ rằng…
“A!!" Bị băng trùy đâm thủng đầu, tang thi toàn thân hư thối bắn ra khắp nơi, bà Triệu luôn ở trong nhà chưa bao giờ thấy chán ghét gì đó, thét lên, tuy đã bị ông Triệu lập tức bịt lại, nhưng phỏng chừng đưa tới không ít tang thi.
Đáng chết! Đám người kia thật đáng chết! Một vòng sát khí xuất hiện trong đôi mắt Dịch Nhiên, bị cậu miễn cưỡng ngăn chặn.
“Dịch ca, làm sao bây giờ?" Vu Đồng nhỏ giọng hỏi.
Dịch Nhiên thở sâu, “Tiếp tục đi xuống." Hy vọng tang thi ở phía dưới không có quá nhiều…
“Được, Dịch ca." Dương Minh vung ống tuýp xông xuống, trải qua đoạn lên lầu hắn đã khắc phục sợ hãi.
Dịch Nhiên và Vu Đồng vội vàng đuổi theo, thằng ngốc lớn xác kia, không muốn sống nữa sao?
Xem xét phía trước, Lý Điềm Điềm vội vàng chạy xuống, Triệu gia và Nhan Diễm cũng nhanh chân hơn.
Dương Minh đá một cước, dùng ống tuýp đập bể đầu tang thi, bởi vì trước khi xuống đã mặc một thân vải bố, cho nên ngẫu nhiên còn có thể dùng cánh tay đỡ đòn tang thi.
Không thể bị cào, không thể bị cào… Dương Minh mặc niệm, ra tay cũng càng cẩn thận mà dùng sức.
Dịch Nhiên và Vu Đồng trực tiếp dùng dị năng, từng đạo băng trùy, từng viên hỏa cầu, trực tiếp nện trên người tang thi, băng trùy khá tốt, lần nào cũng chuẩn xác, hỏa cầu thiếu chút nữa, có khi trật có khi trúng, khi đập vào trên người tang thi thì còn phải phát thêm hỏa cầu ném vào đầu.
Đợi sau khi rời khỏi đây, nhất định phải cho Vu Đồng làm đặc huấn, Dịch Nhiên muốn chính là giúp đỡ, mà không phải vướng víu.
Triệu gia và Nhan Diễm luôn luôn cẩn thận núp ở phía sau, Lý Điềm Điềm căng thẳng nắm gậy gỗ nhìn Dịch Nhiên bọn họ, nàng là đang nghĩ lời Dịch Nhiên nói, cậu dựa vào cái gì mang theo nàng?
Nàng muốn an toàn đến N thị, mà hiện tại S thị đã bị vứt bỏ, cũng sẽ không có cứu viện, trước mắt mà nói, đi theo Dịch Nhiên tuyệt đối so với đi theo Triệu gia thì an toàn hơn, mà nàng muốn đi theo Dịch Nhiên nhất định phải chứng minh mình không phải là vướng víu, mà muốn chứng minh không phải vướng víu, vậy…
Yên lặng cho mình động viên, Lý Điềm Điềm cầm gậy gỗ chạy đến bên cạnh Dương Minh, Dương Minh đánh cái kia nàng cũng đánh cái kia, nàng hiện tại không có năng lực một mình giết tang thi, nhưng giúp đỡ vẫn có thể.
Có Lý Điềm Điềm giúp đỡ, Dương Minh dễ dàng hơn, tuy Lý Điềm Điềm khí lực nhỏ, nhưng đánh 10 cái vẫn có thể tạo thành thương tổn cho tang thi.
Dịch Nhiên một cái băng trùy đánh về phía Lý Điềm Điềm, tang thi té trên mặt đất, Lý Điềm Điềm nghe động tĩnh phía sau không khỏi nhìn lại, thấy tang thi ngã xuống đất, cảm kích nhìn Dịch Nhiên, không nhiều lời lại giúp Dương Minh đánh tang thi.
Bốn người phối hợp vô cùng tốt, chỉ là Vu Đồng phát quá nhiều hỏa cầu nên sắc mặt tái nhợt, có chút thở hồng hộc.
Che Vu Đồng, cuối cùng đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe, Vu Đồng ngồi xuống, Dịch Nhiên và Dương Minh cũng đi theo ngồi xuống, Lý Điềm Điềm nhìn Dịch Nhiên.
“Tiến vào."
Lý Điềm Điềm vội vàng tiến vào xe.
Về phần Triệu gia và Nhan Diễm, Triệu Khổng Vũ sớm thừa dịp Dịch Nhiên bọn họ giết tang thi liền theo ven đường tìm một cái xe hơi, Triệu gia và Nhan Diễm vội vàng ngồi vào trong xe, cách cửa sổ xe, Nhan Diễm oán hận nhìn Dịch Nhiên.
Lần này Dương Minh lái xe, Dịch Nhiên và Vu Đồng vừa rồi tiêu hao tinh thần lực quá lớn, cần nghỉ ngơi.
“Dịch ca?" Dương Minh nhìn sau xe, Triệu Khổng Vũ lái xe đi theo phía sau bọn họ.
“Đừng quản bọn họ làm khỉ gió gì." Dịch Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, có theo hay không là chuyện của người khác, về phần bảo vệ hay không là chuyện của bọn họ.
“Nha." Dương Minh ngoan ngoãn lái xe, gặp một tang thi cũng học Dịch Nhiên đụng đi qua.
Có lẽ có mọi người cùng bọn họ nghĩ giống nhau, trên đường gặp được vài cỗ xe hướng N thị.
Lý Điềm Điềm nhìn, chỉ mới một ngày đã là thành phố chết, nghĩ đến cha mẹ tại N thị, lệ lẳng lặng chảy.
Trên một xe khác, nhìn tiệm đá quý và siêu thị mở rộng cửa, tuy nhìn mà thèm, nhưng cuối cùng không có can đảm dừng xe lại đi nhặt.
Giữa đường qua bệnh viện, Dịch Nhiên từ cửa sổ xe liếc bên ngoài, bệnh viện bị thiêu trụi, ở ngoài tràn đầy phần chân tay bị đứt gãy cùng thịt thối rơi lả tả, cảnh sát tang thi mặc đồng phục rách nát mờ mịt tìm thức ăn…
Một đường coi như an toàn đến ngoại ô, quả nhiên, các loại nhãn hiệu xe đều tập hợp ở đây, đoán chừng là còn có người chưa ra được nên phải đợi, những người kia trên mặt tuy tràn đầy lo lắng sợ hãi, nhưng phỏng chừng nhận thức người kia lai lịch không nhỏ, nên không có người dám chửi loạn, chỉ nén giận.
Cách đó không xa ngừng năm cỗ xe màu lục, quân nhân cầm súng canh giữ bốn phía, đối với những người không mời mà tới này cũng không có đuổi đi, chỉ khiến cho bọn họ đợi ở ngoài, đừng chặn đường, mặc dù có người mắng, nhưng súng trên tay đối phương vừa vang lên ‘răng rắc’, lập tức ngoan ngoãn lùi về xe của mình.
Dương Minh ngoan ngoãn đem xe ngừng ở bên ngoài, dị năng cũng ngăn không được viên đạn.
Đi theo đám người tới còn có tang thi, bọn họ quơ tay cứng ngắc, nhưng còn chưa có tới gần đã bị đánh trúng, té trên mặt đất, nhưng cho dù là vậy, tre già măng mọc, tang thi vẫn không ngừng đi lên.
“A a a! Cứu mạng!!" Một tang thi mò tới một cỗ xe, người trên xe sắc mặt trắng bệch, dù cho cách cửa sổ xe đều có thể nghe được tiếng thét chói tai.
Cỗ xe đằng sau không ngừng chen đến chỗ này, tang thi tới càng ngày càng nhiều.
Những quân dân cầm súng kia cũng không còn thảnh thơi như lúc trước, mồ hôi ở trên mặt không ngừng chảy, lên đạn, giơ súng, nhắm vào, xạ kích, động tác tuần hoàn.
Dịch Nhiên ý bảo Vu Đồng đi hỗ trợ, một là vì rèn luyện dị năng, hai là có thể an toàn vượt qua lần này thì tốt, đi theo quân dân so với một mình một xe sẽ tốt hơn.
Lúc hỏa cầu vừa xuất hiện, đám quân nhân kia chỉ kinh ngạc rồi lại tiếp tục bảo trì trạng thái xạ kích, ngược lại là người trong xe, có kinh hãi, có im lặng, có kỳ lạ quý hiếm, có nghi hoặc.
Có Vu Đồng dẫn đầu, lại đi ra vài người, tất cả đều là tinh thần dị năng giả, hỏa cầu, thủy cầu, lốc xoáy, khe đất, rất chói mắt, nhưng trúng không nhiều, tương đối mà nói, Vu Đồng tốt nhất, nhưng không kiên trì được bao lâu, một người hai người, sắc mặt tái nhợt.
Bởi vì có những người này giúp đỡ, bên kia áp lực ít đi rất nhiều, đúng lúc này, ba chiếc xe tới, đi đầu là xe quân đội màu lục, nguyên bản ngăn chặn đường vội vàng mở ra, nhìn bảng số xe đều là tám con số, Dịch Nhiên hiểu rõ, quả nhiên là nhân vật lớn.
Vừa thấy xe này đến đây, quân dân cầm súng và người không mời mà tới phân qua một bên, ba chiếc xe đặc biệt kia đi về N thị.
Hết chương 19.
Tác giả :
Phục Dực