Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 16: Nhật thực
Lên tầng 1, không có gặp tang thi, “Dịch ca, thời điểm tôi xuống đã không thấy tang thi, phỏng chừng sớm chạy xa." Dương Minh đắc ý cười.
Dịch Nhiên đột nhiên một cước đá chân Dương Minh, lại một cái đá mạnh nữa, một tang thi muốn tập kích Dương Minh ngã trên mặt đất.
Tang thi muốn đứng lên, bị Dịch Nhiên dùng ống tuýp đập nát đầu, nằm sấp không dậy nổi.
“Dịch ca, anh thật lợi hại."
Dịch Nhiên nhìn Dương Minh, “Lúc đi đường phải tùy thời đề phòng bốn phía."
“Dạ, Dịch ca." Hấp thụ giáo huấn, Dương Minh ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dịch Nhiên, chú ý đề phòng bốn phía, lại không có tang thi.
Lên lầu ba, Dịch Nhiên mới vừa quẹo lên lại lui trở về.
“Làm sao vậy, Dịch ca?" Dương Minh nhẹ nhàng dựa sát vào.
“Hai cái, cậu trái, tôi phải."
“A… Nha."
Hai tang thi tựa hồ phát hiện máu thịt mới lạ gần trong gang tấc, buông thịt thối, từng bước một đi xuống dưới.
Dương Minh nghe càng ngày càng gần mùi hôi thi thể, chân run run, hắn mặc dù giết qua một tang thi nhưng là được những người khác giúp đỡ, hiện tại muốn hắn một mình đối mặt, lại không để bị thương, trong nội tâm sợ hãi.
Nhưng thời gian không để cho hắn suy nghĩ, tang thi đã đi xuống.
Dương Minh đợi ở bên trái, tang thi vừa xuất hiện, một gậy đánh vào chân, rất thành công khiến tang thi trượt chân, một tang thi khác bị Dịch Nhiên cuốn lấy.
Dịch Nhiên căn bản không dùng hoa chiêu dư thừa gì, ngay lập tức giải quyết xong một tang thi, quay đầu lại nhìn về phía Dương Minh, Dương Minh đã bị tang thi áp đảo, miệng há lớn đang muốn cắn cổ hắn!
“Dịch ca, cứu, cứu mạng!" Mùi tanh hôi đập vào mặt, nhưng Dương Minh chẳng quan tâm mà nôn, hắn hiện tại tánh mạng cũng khó bảo vệ, còn có thời gian nôn sao!
Dịch Nhiên vung tay lên, một đoạn băng trùy xuất hiện, hung hăng cắm trong đầu tang thi, tang thi ‘rầm’ một tiếng ngã trên mặt đất.
Dương Minh xốc tang thi lên, bổ nhào vào một bên nôn ra.
“Nôn xong thì đi lên." Dịch Nhiên nhàn nhạt nói.
Dương Minh khoát khoát tay, “Dịch ca, đó là ma pháp sao?"
“Dị năng, băng hệ dị năng."
“Dịch ca, anh thật lợi hại." Dương Minh hâm mộ nói.
“Kỳ thật cậu cũng có."
“A?"
“Dị năng."
“Tôi sao? Sao tôi không biết? Làm sao mới có thể sử dụng?"
“Cậu không có phát giác khí lực của cậu so với trước kia mạnh hơn sao? Nếu như là trước kia, cậu tuyệt đối không thể đánh cho tang thi ngã sấp xuống."
“…"
Dương Minh ngồi tư thế cử tạ, lại cầm ống tuýp vung vài cái, gãi gãi đầu, không có ý tứ cười cười, “Hình như đúng a, khí lực rất lớn, bất quá vậy cũng là dị năng sao?"
“Đúng vậy."
“Dịch ca, anh giống như biết thiệt nhiều a?"
“… Hãy bớt nói nhảm đi, lên lầu."
“Nha." Dương Minh gãi gãi đầu, đi theo Dịch Nhiên lên lầu.
Có lẽ đại đa số hộ gia đình đều dời đi, kế tiếp Dịch Nhiên bọn họ không có gặp lại tang thi, điều này làm cho Dịch Nhiên có điểm may mắn, lại có chút mất mác.
Dương Minh hai ba bước chạy đến trước cửa sắt, gõ gõ, “Lớp trưởng, tôi là Dương Minh, mở cửa nhanh." Thanh âm cũng không dám quá lớn, sợ lại dẫn đến tang thi.
Dịch Nhiên ở phía sau, từ lầu 5 nhìn xuống, thu hết mọi thứ vào mắt, trong ngõ nhỏ có tang thi lắc lư đi tới, thanh niên gần đó chưa phát hiện ra tang thi, còn có xa xa là bệnh viện và cảnh sát.
Nếu là cậu, tình nguyện dùng lửa thiêu toàn bộ, cũng không lãng phí đạn.
Đáng tiếc, những người kia không dám, bọn họ thảo luận lại thảo luận, trốn tránh lại trốn tránh, luôn đợi đến cuối cùng không còn cách nào khác thu dọn mới có thể được ăn cả ngã về không, nhưng không biết được, ‘ăn cả ngã về không’ đã muộn.
Có lẽ là do uống nước màu lam, thị lực Dịch Nhiên vô cùng tốt, có thể thấy rõ bên trong cửa sổ bệnh viện, trên hành lang chen chúc tang thi, bởi vì giai đoạn trước người bệnh đều mang tới bệnh viện, hơn nữa trong bệnh viện còn có hộ lý, bác sĩ và y tá, chỗ đó có thể xem như khu tang thi, bây giờ còn có mặt trời chống đỡ, nếu như trời râm, những tang thi kia một loạt xông ra, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Lúc này Dịch Nhiên thấy một người cảnh sát chỉ vào bệnh viện lo lắng nói gì đó, mà người kia tựa hồ là cấp trên lại khoát khoát tay, cảnh sát kia vẻ mặt thất vọng, nhưng lại không thể không lần nữa cầm súng nhắm ngay tang thi chạy đến.
Bọn họ là đang sợ, sợ trận tai này qua đi, sẽ có người truy cứu tới, truy cứu dùng vũ lực với người sống, cho nên bọn họ không thể, không dám.
Không thể bảo chứng bên trong tuyệt đối không có người sống, dù cho ai trong nội tâm đều rất rõ ràng, nhưng cũng không thể cam đoan, bởi vì không có chứng cớ, bởi vì làm như vậy, sẽ không phải là anh hùng.
Dịch Nhiên cũng đã từng làm như vậy, cậu post tin tận thế, cho dù mọi người không tin cậu vẫn làm, nhưng lúc đó xã hội đang êm đẹp, và kết cục bài post ngày đó là bị xóa.
Lúc này cửa mở, Dương Minh mang theo thức ăn vào cửa, nhận lấy nhiệt liệt hoan nghênh.
“Dịch ca, mau vào a." Dương Minh phát hiện Dịch Nhiên không có theo vào.
“Dịch… Nhiên…" Một thanh âm nữ nhân, mang theo hỡn dỗi trời sinh.
Dịch Nhiên nhướn mày.
“Dịch Nhiên, em rất nhớ anh…" Nhan Diễm đầu tiên là sắc mặt tái nhợt, sau đó chạy tới ôm cổ Dịch Nhiên.
Bởi vì người quá nhiều, chỗ quá nhỏ không né tránh được, Dịch Nhiên đẩy Nhan Diễm ra, “Tôi nghĩ tối hôm qua chúng ta đã nói rất rõ ràng."
“Nhiên, thực xin lỗi, em chỉ là… Đúng vậy, em chỉ là muốn làm anh ghen, ai kêu anh ngày đó không để ý tới em, em trong cơn tức giận mượn người nọ khiến anh ghen, em là thích anh mới làm như vậy, em và người nọ thật sự không có gì, Nhiên, anh phải tin tưởng em, anh xem, dây chuyền anh mua cho em đều hảo hảo đeo…"
Nói xong lời cuối cùng, Nhan Diễm móc dây chuyền ra, vạn phần may mắn chính mình còn chưa có lấy xuống.
Dịch Nhiên nghiêng mắt nhìn nữ nhân, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, “Đã như vậy…"
“Nhiên, anh tha thứ em a? Em chỉ biết anh đối với em tốt nhất… Nhiên, em sẽ không rời khỏi anh…" Nữ nhân nũng nịu là sát chiêu với nam nhân.
“Ý của tôi là, nếu như ngày hôm qua cô còn chưa hiểu rõ, tôi đây nói lại lần nữa, tôi và cô lúc đó đã chấm dứt rồi, không phải cô có lỗi với tôi, mà là tôi thích người khác, không thích cô."
“Nhiên, anh còn đang giận em đúng không? Em sai rồi, Nhiên, anh muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho em?" Nước mắt chậm rãi rơi xuống, lê hoa đái vũ, nhất thời làm cho người ta yêu thương.
Lần này Dịch Nhiên trực tiếp nhìn về phía Dương Minh, “Tôi muốn mau chóng rời khỏi, cậu có gì thì nói hết đi."
“A." Dương Minh đáp ứng.
“Dương Minh, các người muốn đi đâu?" Lý Điềm Điềm chen chúc tới, nàng cũng nhìn thấy Dịch Nhiên, ở trong ấn tượng của nàng, Dịch Nhiên chính là người ăn chơi trác táng, trong đại học có rất nhiều người như vậy, chỉ cần không hoành hành ngang ngược mọi người sẽ không ghét, nhưng cũng không có hảo cảm.
“Điềm Điềm, Dịch ca phải về B thị, có thể tiện đường tiễn tôi, tôi muốn về thăm nhà một chút."
“Dịch Nhiên, cậu có thể dẫn tôi theo không?" Lý Điềm Điềm run rẩy hỏi, nàng cũng muốn về nhà, nhìn trong nhà có tốt không? Nàng đã gọi điện thoại, kết quả vang lên đã lâu đều không có người tiếp, nàng rất lo lắng.
Dịch Nhiên bình tĩnh nhìn nàng một cái, lắc đầu.
“Muốn như thế nào mới có thể dẫn tôi theo?" Lý Điềm Điềm nắm chặt hai tay, nàng là nữ nhân, bình thường sẽ không có gì, hiện tại loạn như vậy, đi ra ngoài là bị tang thi ăn hay là bị người giết đều không biết, mà Dịch Nhiên tuy có đạo đức không tốt, nhưng học cùng lớp nên nàng biết rõ, Dịch Nhiên tuyệt sẽ không làm chuyện thương thiên hại lí, nói Dịch Nhiên lăng nhăng, không bằng nói những nữ nhân kia chịu không được hấp dẫn nên dán lên đi.
“Cô hẳn là hiểu rõ, hiện tại tôi không có khả năng đem cô mang về nhà an toàn, có lẽ còn chưa có ra khỏi thành phố này, chúng ta đã chết rồi." Dịch Nhiên tuyệt không phải nói chuyện dọa người, nếu như vướng víu quá nhiều, cậu muốn an toàn đến B thị rất khó.
“Không bằng cô chờ ZF (Chính phủ) cứu viện." Về phần có cứu viện hay không cũng không biết.
Lý Điềm Điềm trầm mặc, nàng cũng là thấy Dương Minh cường tráng nên mới dám đi cùng, nếu chỉ có một mình Dịch Nhiên nàng thật không dám đi.
Lúc này Dương Minh đã đem hai túi lớn đều giao cho cha mẹ Triệu Bộ Vũ, hai ông bà cao hứng cười mở khuôn mặt, đương nhiên Dương Minh đi, bọn họ càng cao hứng, nhìn người lớn như vậy, còn không biết hắn ăn bao nhiêu?
Về phần hai cô gái kia, lưu lại cũng tốt, dù sao nhà bọn họ còn có hai đứa con trai chưa lập gia đình, nghe nói cô gái Nhan Diễm xinh đẹp kia có ba làm chức lớn ở B thị, nếu thật như thế, tương lai của con trai sau này sẽ tốt đẹp a.
Triệu Bộ Vũ tuy tiếc nuối Dương Minh giỏi võ ra đi, nhưng hắn hiện tại đã an toàn ở nhà, có những thức ăn này, tin tưởng có thể đợi được cứu viện của ZF (Chính phủ).
Anh hai Triệu Bộ Vũ – Triệu Khổng Vũ luôn dựa vào trên tường nhìn đám người Dịch Nhiên, khi trông thấy Nhan Diễm nhào vào trong ngực Dịch Nhiên, con mắt nhắm lại.
Sau khi Triệu Khổng Vũ tốt nghiệp vẫn luôn thất nghiệp, lần này Triệu gia còn chưa có chuyển đi cũng là chủ ý Triệu Khổng Vũ, hắn tính toán ở lâu một chút, như vậy vì công trình sẽ bồi thường cao một chút, tuy S thị không bằng B thị có giá phòng cao đến thái quá, nhưng cũng không thấp, hắn tin tưởng chủ xây dựng công trình sẽ lùi bước, dù sao lợi nhuận so với tiền bồi thường cao hơn rất nhiều.
Nhan Diễm, nữ nhân này từ khi được em trai mang về hắn đã theo dõi, hơn nữa trong lúc vô tình lộ ra bối cảnh của nàng, hắn bắt đầu nghĩ làm sao để nắm bắt nữ nhân này, mà hiện tại bắt tay và hôn cũng không có vấn đề gì, chỉ cần một ngày nữa hắn tuyệt đối có thể đem nữ nhân này kéo lên giường.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng thằng ngốc kia lại dẫn một nam nhân trở về, hơn nữa nhìn Nhan Diễm như vậy, liền biết quan hệ của hai người tuyệt không đơn giản, rõ ràng nữ nhân kia đang nằm chắc trong lòng bàn tay mình, kết quả lại xuất hiện một nam nhân như vậy, Triệu Khổng Vũ mắt nhỏ xẹt qua một vòng âm tàn.
Dịch Nhiên nhàn nhạt quét mắt nhìn người trong nhà, ánh mắt âm tàn tất nhiên không có bỏ qua, tuy cậu hiện tại có dị năng nhưng không thể không đề phòng người khác, bất quá may mắn bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại.
Về phần Dương Minh mang toàn bộ thức ăn đưa cho Triệu gia, Dịch Nhiên không nói gì, đó là do Dương Minh mang về, muốn xử lý như thế nào là chuyện của Dương Minh, bất quá từ nay về sau Dương Minh nếu muốn ăn thức ăn của cậu, nhất định phải xuất lực, dùng lao động đổi lấy thức ăn, cái này rất bình thường.
Dương Minh cùng Triệu gia tạm biệt, muốn cùng Dịch Nhiên rời đi, trời đột nhiên tối lại, nguyên bản mặt trời màu đỏ lại biến thành một vòng tròn đen kịt, mà ngay cả vầng sáng chung quanh cũng màu đen!
“Nhật thực?" Lý Điềm Điềm đứng cạnh cửa cũng nhìn thấy.
Những người còn lại cũng đứng bên cửa sổ nhìn chân trời, bọn họ cũng không có can đảm như Dịch Nhiên và Dương Minh, dám đứng trên hành lang.
“Dịch ca? Là nhật thực?" Dương Minh nghi hoặc nhìn chân trời, nhật thực sao?
Thật là giống nhật thực, nhưng không biết vì cái gì trong nội tâm lại sợ hãi, Dịch Nhiên nhìn quả cầu màu đen kia, yêu dị quỷ mị.
Hết chương 16.
Dịch Nhiên đột nhiên một cước đá chân Dương Minh, lại một cái đá mạnh nữa, một tang thi muốn tập kích Dương Minh ngã trên mặt đất.
Tang thi muốn đứng lên, bị Dịch Nhiên dùng ống tuýp đập nát đầu, nằm sấp không dậy nổi.
“Dịch ca, anh thật lợi hại."
Dịch Nhiên nhìn Dương Minh, “Lúc đi đường phải tùy thời đề phòng bốn phía."
“Dạ, Dịch ca." Hấp thụ giáo huấn, Dương Minh ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dịch Nhiên, chú ý đề phòng bốn phía, lại không có tang thi.
Lên lầu ba, Dịch Nhiên mới vừa quẹo lên lại lui trở về.
“Làm sao vậy, Dịch ca?" Dương Minh nhẹ nhàng dựa sát vào.
“Hai cái, cậu trái, tôi phải."
“A… Nha."
Hai tang thi tựa hồ phát hiện máu thịt mới lạ gần trong gang tấc, buông thịt thối, từng bước một đi xuống dưới.
Dương Minh nghe càng ngày càng gần mùi hôi thi thể, chân run run, hắn mặc dù giết qua một tang thi nhưng là được những người khác giúp đỡ, hiện tại muốn hắn một mình đối mặt, lại không để bị thương, trong nội tâm sợ hãi.
Nhưng thời gian không để cho hắn suy nghĩ, tang thi đã đi xuống.
Dương Minh đợi ở bên trái, tang thi vừa xuất hiện, một gậy đánh vào chân, rất thành công khiến tang thi trượt chân, một tang thi khác bị Dịch Nhiên cuốn lấy.
Dịch Nhiên căn bản không dùng hoa chiêu dư thừa gì, ngay lập tức giải quyết xong một tang thi, quay đầu lại nhìn về phía Dương Minh, Dương Minh đã bị tang thi áp đảo, miệng há lớn đang muốn cắn cổ hắn!
“Dịch ca, cứu, cứu mạng!" Mùi tanh hôi đập vào mặt, nhưng Dương Minh chẳng quan tâm mà nôn, hắn hiện tại tánh mạng cũng khó bảo vệ, còn có thời gian nôn sao!
Dịch Nhiên vung tay lên, một đoạn băng trùy xuất hiện, hung hăng cắm trong đầu tang thi, tang thi ‘rầm’ một tiếng ngã trên mặt đất.
Dương Minh xốc tang thi lên, bổ nhào vào một bên nôn ra.
“Nôn xong thì đi lên." Dịch Nhiên nhàn nhạt nói.
Dương Minh khoát khoát tay, “Dịch ca, đó là ma pháp sao?"
“Dị năng, băng hệ dị năng."
“Dịch ca, anh thật lợi hại." Dương Minh hâm mộ nói.
“Kỳ thật cậu cũng có."
“A?"
“Dị năng."
“Tôi sao? Sao tôi không biết? Làm sao mới có thể sử dụng?"
“Cậu không có phát giác khí lực của cậu so với trước kia mạnh hơn sao? Nếu như là trước kia, cậu tuyệt đối không thể đánh cho tang thi ngã sấp xuống."
“…"
Dương Minh ngồi tư thế cử tạ, lại cầm ống tuýp vung vài cái, gãi gãi đầu, không có ý tứ cười cười, “Hình như đúng a, khí lực rất lớn, bất quá vậy cũng là dị năng sao?"
“Đúng vậy."
“Dịch ca, anh giống như biết thiệt nhiều a?"
“… Hãy bớt nói nhảm đi, lên lầu."
“Nha." Dương Minh gãi gãi đầu, đi theo Dịch Nhiên lên lầu.
Có lẽ đại đa số hộ gia đình đều dời đi, kế tiếp Dịch Nhiên bọn họ không có gặp lại tang thi, điều này làm cho Dịch Nhiên có điểm may mắn, lại có chút mất mác.
Dương Minh hai ba bước chạy đến trước cửa sắt, gõ gõ, “Lớp trưởng, tôi là Dương Minh, mở cửa nhanh." Thanh âm cũng không dám quá lớn, sợ lại dẫn đến tang thi.
Dịch Nhiên ở phía sau, từ lầu 5 nhìn xuống, thu hết mọi thứ vào mắt, trong ngõ nhỏ có tang thi lắc lư đi tới, thanh niên gần đó chưa phát hiện ra tang thi, còn có xa xa là bệnh viện và cảnh sát.
Nếu là cậu, tình nguyện dùng lửa thiêu toàn bộ, cũng không lãng phí đạn.
Đáng tiếc, những người kia không dám, bọn họ thảo luận lại thảo luận, trốn tránh lại trốn tránh, luôn đợi đến cuối cùng không còn cách nào khác thu dọn mới có thể được ăn cả ngã về không, nhưng không biết được, ‘ăn cả ngã về không’ đã muộn.
Có lẽ là do uống nước màu lam, thị lực Dịch Nhiên vô cùng tốt, có thể thấy rõ bên trong cửa sổ bệnh viện, trên hành lang chen chúc tang thi, bởi vì giai đoạn trước người bệnh đều mang tới bệnh viện, hơn nữa trong bệnh viện còn có hộ lý, bác sĩ và y tá, chỗ đó có thể xem như khu tang thi, bây giờ còn có mặt trời chống đỡ, nếu như trời râm, những tang thi kia một loạt xông ra, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Lúc này Dịch Nhiên thấy một người cảnh sát chỉ vào bệnh viện lo lắng nói gì đó, mà người kia tựa hồ là cấp trên lại khoát khoát tay, cảnh sát kia vẻ mặt thất vọng, nhưng lại không thể không lần nữa cầm súng nhắm ngay tang thi chạy đến.
Bọn họ là đang sợ, sợ trận tai này qua đi, sẽ có người truy cứu tới, truy cứu dùng vũ lực với người sống, cho nên bọn họ không thể, không dám.
Không thể bảo chứng bên trong tuyệt đối không có người sống, dù cho ai trong nội tâm đều rất rõ ràng, nhưng cũng không thể cam đoan, bởi vì không có chứng cớ, bởi vì làm như vậy, sẽ không phải là anh hùng.
Dịch Nhiên cũng đã từng làm như vậy, cậu post tin tận thế, cho dù mọi người không tin cậu vẫn làm, nhưng lúc đó xã hội đang êm đẹp, và kết cục bài post ngày đó là bị xóa.
Lúc này cửa mở, Dương Minh mang theo thức ăn vào cửa, nhận lấy nhiệt liệt hoan nghênh.
“Dịch ca, mau vào a." Dương Minh phát hiện Dịch Nhiên không có theo vào.
“Dịch… Nhiên…" Một thanh âm nữ nhân, mang theo hỡn dỗi trời sinh.
Dịch Nhiên nhướn mày.
“Dịch Nhiên, em rất nhớ anh…" Nhan Diễm đầu tiên là sắc mặt tái nhợt, sau đó chạy tới ôm cổ Dịch Nhiên.
Bởi vì người quá nhiều, chỗ quá nhỏ không né tránh được, Dịch Nhiên đẩy Nhan Diễm ra, “Tôi nghĩ tối hôm qua chúng ta đã nói rất rõ ràng."
“Nhiên, thực xin lỗi, em chỉ là… Đúng vậy, em chỉ là muốn làm anh ghen, ai kêu anh ngày đó không để ý tới em, em trong cơn tức giận mượn người nọ khiến anh ghen, em là thích anh mới làm như vậy, em và người nọ thật sự không có gì, Nhiên, anh phải tin tưởng em, anh xem, dây chuyền anh mua cho em đều hảo hảo đeo…"
Nói xong lời cuối cùng, Nhan Diễm móc dây chuyền ra, vạn phần may mắn chính mình còn chưa có lấy xuống.
Dịch Nhiên nghiêng mắt nhìn nữ nhân, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, “Đã như vậy…"
“Nhiên, anh tha thứ em a? Em chỉ biết anh đối với em tốt nhất… Nhiên, em sẽ không rời khỏi anh…" Nữ nhân nũng nịu là sát chiêu với nam nhân.
“Ý của tôi là, nếu như ngày hôm qua cô còn chưa hiểu rõ, tôi đây nói lại lần nữa, tôi và cô lúc đó đã chấm dứt rồi, không phải cô có lỗi với tôi, mà là tôi thích người khác, không thích cô."
“Nhiên, anh còn đang giận em đúng không? Em sai rồi, Nhiên, anh muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho em?" Nước mắt chậm rãi rơi xuống, lê hoa đái vũ, nhất thời làm cho người ta yêu thương.
Lần này Dịch Nhiên trực tiếp nhìn về phía Dương Minh, “Tôi muốn mau chóng rời khỏi, cậu có gì thì nói hết đi."
“A." Dương Minh đáp ứng.
“Dương Minh, các người muốn đi đâu?" Lý Điềm Điềm chen chúc tới, nàng cũng nhìn thấy Dịch Nhiên, ở trong ấn tượng của nàng, Dịch Nhiên chính là người ăn chơi trác táng, trong đại học có rất nhiều người như vậy, chỉ cần không hoành hành ngang ngược mọi người sẽ không ghét, nhưng cũng không có hảo cảm.
“Điềm Điềm, Dịch ca phải về B thị, có thể tiện đường tiễn tôi, tôi muốn về thăm nhà một chút."
“Dịch Nhiên, cậu có thể dẫn tôi theo không?" Lý Điềm Điềm run rẩy hỏi, nàng cũng muốn về nhà, nhìn trong nhà có tốt không? Nàng đã gọi điện thoại, kết quả vang lên đã lâu đều không có người tiếp, nàng rất lo lắng.
Dịch Nhiên bình tĩnh nhìn nàng một cái, lắc đầu.
“Muốn như thế nào mới có thể dẫn tôi theo?" Lý Điềm Điềm nắm chặt hai tay, nàng là nữ nhân, bình thường sẽ không có gì, hiện tại loạn như vậy, đi ra ngoài là bị tang thi ăn hay là bị người giết đều không biết, mà Dịch Nhiên tuy có đạo đức không tốt, nhưng học cùng lớp nên nàng biết rõ, Dịch Nhiên tuyệt sẽ không làm chuyện thương thiên hại lí, nói Dịch Nhiên lăng nhăng, không bằng nói những nữ nhân kia chịu không được hấp dẫn nên dán lên đi.
“Cô hẳn là hiểu rõ, hiện tại tôi không có khả năng đem cô mang về nhà an toàn, có lẽ còn chưa có ra khỏi thành phố này, chúng ta đã chết rồi." Dịch Nhiên tuyệt không phải nói chuyện dọa người, nếu như vướng víu quá nhiều, cậu muốn an toàn đến B thị rất khó.
“Không bằng cô chờ ZF (Chính phủ) cứu viện." Về phần có cứu viện hay không cũng không biết.
Lý Điềm Điềm trầm mặc, nàng cũng là thấy Dương Minh cường tráng nên mới dám đi cùng, nếu chỉ có một mình Dịch Nhiên nàng thật không dám đi.
Lúc này Dương Minh đã đem hai túi lớn đều giao cho cha mẹ Triệu Bộ Vũ, hai ông bà cao hứng cười mở khuôn mặt, đương nhiên Dương Minh đi, bọn họ càng cao hứng, nhìn người lớn như vậy, còn không biết hắn ăn bao nhiêu?
Về phần hai cô gái kia, lưu lại cũng tốt, dù sao nhà bọn họ còn có hai đứa con trai chưa lập gia đình, nghe nói cô gái Nhan Diễm xinh đẹp kia có ba làm chức lớn ở B thị, nếu thật như thế, tương lai của con trai sau này sẽ tốt đẹp a.
Triệu Bộ Vũ tuy tiếc nuối Dương Minh giỏi võ ra đi, nhưng hắn hiện tại đã an toàn ở nhà, có những thức ăn này, tin tưởng có thể đợi được cứu viện của ZF (Chính phủ).
Anh hai Triệu Bộ Vũ – Triệu Khổng Vũ luôn dựa vào trên tường nhìn đám người Dịch Nhiên, khi trông thấy Nhan Diễm nhào vào trong ngực Dịch Nhiên, con mắt nhắm lại.
Sau khi Triệu Khổng Vũ tốt nghiệp vẫn luôn thất nghiệp, lần này Triệu gia còn chưa có chuyển đi cũng là chủ ý Triệu Khổng Vũ, hắn tính toán ở lâu một chút, như vậy vì công trình sẽ bồi thường cao một chút, tuy S thị không bằng B thị có giá phòng cao đến thái quá, nhưng cũng không thấp, hắn tin tưởng chủ xây dựng công trình sẽ lùi bước, dù sao lợi nhuận so với tiền bồi thường cao hơn rất nhiều.
Nhan Diễm, nữ nhân này từ khi được em trai mang về hắn đã theo dõi, hơn nữa trong lúc vô tình lộ ra bối cảnh của nàng, hắn bắt đầu nghĩ làm sao để nắm bắt nữ nhân này, mà hiện tại bắt tay và hôn cũng không có vấn đề gì, chỉ cần một ngày nữa hắn tuyệt đối có thể đem nữ nhân này kéo lên giường.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng thằng ngốc kia lại dẫn một nam nhân trở về, hơn nữa nhìn Nhan Diễm như vậy, liền biết quan hệ của hai người tuyệt không đơn giản, rõ ràng nữ nhân kia đang nằm chắc trong lòng bàn tay mình, kết quả lại xuất hiện một nam nhân như vậy, Triệu Khổng Vũ mắt nhỏ xẹt qua một vòng âm tàn.
Dịch Nhiên nhàn nhạt quét mắt nhìn người trong nhà, ánh mắt âm tàn tất nhiên không có bỏ qua, tuy cậu hiện tại có dị năng nhưng không thể không đề phòng người khác, bất quá may mắn bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại.
Về phần Dương Minh mang toàn bộ thức ăn đưa cho Triệu gia, Dịch Nhiên không nói gì, đó là do Dương Minh mang về, muốn xử lý như thế nào là chuyện của Dương Minh, bất quá từ nay về sau Dương Minh nếu muốn ăn thức ăn của cậu, nhất định phải xuất lực, dùng lao động đổi lấy thức ăn, cái này rất bình thường.
Dương Minh cùng Triệu gia tạm biệt, muốn cùng Dịch Nhiên rời đi, trời đột nhiên tối lại, nguyên bản mặt trời màu đỏ lại biến thành một vòng tròn đen kịt, mà ngay cả vầng sáng chung quanh cũng màu đen!
“Nhật thực?" Lý Điềm Điềm đứng cạnh cửa cũng nhìn thấy.
Những người còn lại cũng đứng bên cửa sổ nhìn chân trời, bọn họ cũng không có can đảm như Dịch Nhiên và Dương Minh, dám đứng trên hành lang.
“Dịch ca? Là nhật thực?" Dương Minh nghi hoặc nhìn chân trời, nhật thực sao?
Thật là giống nhật thực, nhưng không biết vì cái gì trong nội tâm lại sợ hãi, Dịch Nhiên nhìn quả cầu màu đen kia, yêu dị quỷ mị.
Hết chương 16.
Tác giả :
Phục Dực