Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 48

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Sáp Sáp Nhi

Edit: Yu ( Miu)

- ----

Đôi lời: Tui định chia ra để bên truyenfull khỏi cắp được, nhất là chương này có H, tui lại càng không muốn, nhưng mà hơi phiền mọi người á.~~ cho nên thôi, chịu thiệt chút. chương này gần 8k từ. Liệt rồi.

Đồng tử Tề Ninh co rút, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào thiếu niên có gương mặt giống cậu ta y đúc.

Cậu ta quả thật không rõ, rõ ràng hai người bọn họ đều có diện mạo không hề khác nhau, tại sao vận mệnh lại bất đồng như vậy.

Tề Ninh từ nhỏ không có cha mẹ, còn bị họ hàng thân thích xem như một quả bóng đá qua đá lại mà lớn lên, bề ngoài có chút yếu đuối lại mang theo một chút âm u, cho đến khi cậu ta lớn lên cũng không có cơ hội được đi học đại học. Đâu có đứa trẻ nào ăn nhờ ở đậu là có thể dễ dàng được chăm chút, mặc dù đã làm rất nhiều việc nhà nhưng cứ hai ba ngày lại bị đánh bị chửi, còn có sức lực đâu để lấy được giấy báo trúng tuyển đại học.

Tề Ninh cũng không ngoại lệ, cậu ta vừa tốt nghiệp cấp ba, tuy rằng có chút than trời trách đất nhưng rốt cuộc vẫn nỗ lực kiếm sống. Thẳng cho đến một ngày, cậu ta vô tình biết được có một thiếu niên lớn lên giống mình như đúc. Cuộc sống của thiếu niên kia so với cậu ta khác nhau như trời với đất. Khi cậu ta ở khắp nơi chịu khổ chịu cực thì thiếu niên kia lại được sủng đến vô pháp vô thiên, tùy ý kiêu căng.

Mạt thế đến, Tề Ninh ở nhà cũ Mạc gia cũng bị tang thi cắn trúng, còn tưởng rằng cuộc đời này đến đây là xong rồi, nhưng Tề Ninh lại không ngờ đến, tuy rằng bản thân đã biến thành tang thi, lại hoàn toàn không hề đánh mất đi ký ức con người. Thậm chí dựa vào bản tính vốn có của tang thi, cậu ta còn tìm được "đồ ăn" có thể giúp cậu ta tiến hóa.

Cho đến lúc này Tề Ninh còn cho rằng, bản thân thật vất vả nhưng đã có thể có được ưu thế để so với Kỳ Ninh. Nhưng thật đáng cười,Kỳ Ninh lại đứng ngay trước mặt cậu ta vô cùng chói mắt, nói rằng cậu là tu chân giả. Kỳ Ninh là tu chân giả! Là một tu chân giả so với những con tang thi ghê tởm buồn nôn sạch sẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

"Không! Không thể nào! Sao có thể?"

Tề Ninh hung ác nhe ra hàm răng sắc nhọn nhìn Kỳ Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mày rõ ràng là dị năng giả, không thể nào là tu chân giả được!"

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm liếc nhìn nhau, hai người đều không rõ tại sao Tề Ninh lại rối rắm vấn đề cậu có phải là tu chân giả hay không như vậy. Chẳng lẽ chỉ cần là tu chân chân giả thì có thể giết chết được cậu ta?

"Tôi có phải là tu chân giả hay không có liên quan gì đến cậu?"

Kỳ Ninh nhướng mày.

"Hay là nói, nếu tôi là tu chân giả, thì cậu liền cúi đầu nhận thua?"

Kỳ Ninh cố ý muốn chọc giận tên tang thi trí tuệ trước mặt, còn Mạc Dịch Phàm lại không ngừng dùng lôi điện tìm ra nhược điểm của cậu ta. Tề Ninh đối với Mạc Dịch Phàm hoàn toàn không hề có phòng bị, cho dù Mạc Dịch Phàm đánh cậu ta như thế nào, cậu ta cũng không có đánh trả. Mạc Dịch Phàm cũng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện thương hương tiếc ngọc gì đó, đôi mắt vẫn không chớp dùng lôi điện đánh lên vai, ngực, bụng, tứ chi,... của Tề Ninh. (đột nhiên có chút thương cháu nó:))

"Hừ!"

__Miu_1803__wattpad

Tề Ninh tỉ mỉ đánh giá Kỳ Ninh một phen, nhớ đến lúc trước Kỳ Ninh dùng chiêu thức đánh nó, có điều không hề tổn thương, chỉ như đang gãi ngứa, bỗng nhiên bật cười.

"Tao tưởng mày lợi hại lắm chứ, không ngờ còn chưa lên được Trúc cơ sao? Nếu là tu chân giả Trúc cơ, tao còn có thể đi đường vòng. Nhưng mày bất quá chỉ mới tu luyện, tao còn chưa đến mức phải sợ mày."

Tề Ninh vừa dứt lời liền nghe Mạc Dịch Phàm lên tiếng.

"Là chân phải của nó! Tiểu Ninh! Công kích vào chân phải của nó!"

Ban đầu, Mạc Dịch Phàm tấn công vào bộ phận nào của Tề Ninh, Tề Ninh cũng đều không nhúc nhích, không ngờ lúc Mạc Dịch Phàm công kích vào đùi phải của Tề Ninh, cơ thể Tề Ninh đột nhiên nghiêng về phía sau, cho nên Mạc Dịch Phàm lập tức phát hiện Tề Ninh không thích hợp.

Tề Ninh còn muốn chạy trốn, có điều lúc trước khi công kích A Thành, cậu ta đã bị bùa chú trên người A Thành phản kích lại, trong người đã sớm bị trọng thương, cho nên lúc này cậu ta muốn né tránh hay chạy trốn, thế nhưng lại không có chút sức lực nào.

Lôi điện trong tay Mạc Dịch Phàm không ngừng tấn công vào người tang thi trí tuệ, đôi mắt Kỳ Ninh loé lên đạo ánh sáng, một tay khống chế dây đằng quấn lên đùi phải của Tề Ninh, tay còn lại nhanh chóng lấy ra thanh đao, mạnh mẽ hướng về phía ba tấc đùi phải Tề Ninh chém xuống.

Quả nhiên, phần thịt thối rửa trên đùi Tề Ninh rớt xuống, miệng vết thương lộ ra một viên đá xinh đẹp lớn cỡ trứng bồ câu. Không ngoài dự đoán chính là tinh hạch của Tề Ninh.

"A!"

Tề Ninh không hề nghĩ đến, nhược điểm cả cậu ta lại bị hai người này tìm ra sớm như vậy. Phải biết rằng, cậu ta tồn tại ở mạt thế lâu như vậy, dai như vậy:), cũng đã từng giao thủ với rất nhiều dị năng giả, có điều bọn họ chưa bao giờ tìm ra được nhược điểm của cậu ta. Không ngờ hôm nay chỉ vì một lần sơ suất, bản thân không muốn động thủ với Mạc Dịch Phàm, lại để Mạc Dịch Phàm phát hiện ra nhược điểm của mình.

Mắt thấy Kỳ Ninh còn muốn động thủ, Tề Ninh liền ngồi xuống đất, ôm lấy chân phải của mình, trong miệng vẫn như cũ cải lại.

"Chờ một chút! Kỳ Ninh! Mày là tu chân giả, mày không thể giết tao được."

Động tác của Kỳ Ninh vẫn không ngừng lại, dây đằng trở nên bén nhọn thẳng tắp đâm về phía Tinh hạch.

Có điều, dây đằng đột nhiên bị một lưới điện bao bọc lấy, trực tiếp ngăn cản lại động tác của nó.

"Tại sao không cho em giết cậu ta?"

Kỳ Ninh tức giận trừng mắt nhìn Mạc Dịch Phàm.

Cái gì mà tu chân giả không thể giết người chứ? Cách nói này, cậu không thể tiếp thu được. Cậu chỉ cần hành động không thẹn với lương tâm là được rồi không phải sao?

Kỳ Ninh có thể không để tâm, nhưng Mạc Dịch Phàm lại không thể không để tâm. Nếu trong tương lai, Kỳ Ninh bởi vì lý do giết phải người không nên giết mà gánh phải lôi kiếp sớm hơn những tu chân giả phải đối mặt, như vậy Mạc Dịch Phàm có uống thuốc hối hận cũng đã muộn.

"Chúng ta không cần động thủ, đưa cậu ta đến phòng thí nghiệm là được rồi."

Mạc Dịch Phàm vừa nói, lưới điện trên tay vừa thẳng tắp đem miệng vết thương của Tề Ninh gắt gao bao lại. Vì vết thương, tinh hạch bên trong bị rơi ra vài phần, có điều bị lưới điện bao vây lại, miếng tinh hạch kia muốn rớt lại không thể rớt, khả năng khôi phục cũng không thể.

Tề Ninh muốn chạm vào nó cũng không thể chạm, ngược lại còn khiến cậu ta bị thương. Cậu ta không thể tin được nhìn về phía Mạc Dịch Phàm, trong mắt hiện lên khẩn cầu cùng đáng thương.

"Anh Phàm! Anh thả em ra, thả em ra có được không? Anh thả em, em đều nghe theo lời anh. Cho dù anh muốn em đến hầu hạ anh và cậu ta em cũng nguyện ý."

__Miu_1803__wattpad

Mạc Dịch Phàm mặt không đổi sắc nhìn về phía Tề Ninh đang chật vật, làm lơ "khẩn cầu" của cậu ta, chỉ nói.

"Chiếc túi nhỏ tôi để trong quan tài của Tiểu Ninh, là ai lấy đi? Người kia... hay đúng hơn là con tang thi kia, nó tên là gì? Làm như thế nào tôi mới có thể tìm được nó? Nếu cậu đồng ý nói cho tôi biết, như vậy, chuyện này tôi sẽ không truy cứu."

Chuyện khác có thể để sai, nhưng nếu ký ức của Tưởng Yên Nhiên không sai, như vậy chiếc tui nhỏ kia, anh tuyệt đối không thể buông tha được, nhất định phải có nó.

Kỳ Ninh ban đầu còn tức giận chuyện Mạc Dịch Phàm ngăn cản cậu giết Tề Ninh, lúc này lại nghe được Mạc Dịch Phàm hỏi Tề Ninh, không nhịn được có chút ngạc nhiên. Quan tài của cậu? Mạc Dịch Phàm từ sớm đã chuẩn bị cho cậu quan tài rồi sao? Cũng không biết, cái quan tài kia là cho một người hay là cho hai người nữa...

Tề Ninh cũng ngây người một chút, một lúc sau mới nói.

"Tiểu Ninh? Em không phải là Tiểu Ninh hay sao? Anh Phàm! Trước đây, không phải anh ngồi trên giường của em, một lần lại một lần gọi Tiểu Ninh hay sao? Em đều nhớ rõ, mỗi một tiếng em đều nhớ rõ."

"Tôi chỉ hỏi cậu chiếc túi ở đâu và tang thi kia là ai mà thôi. Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy. Không nói cũng được, cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu, có điều tôi sẽ đem cậu đến phòng thí nghiệm, để người khác giải phẫu cậu... Tề Mậu Ninh! Cậu có nói hay là không?"

Mạc Dịch Phàm duỗi tay nắm lấy cánh tay Kỳ Ninh, mười ngón tay đan vào nhau, triền miên nắm chặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tề Ninh.

Tề Ninh nghiêng người dựa vào phía sau, giống như là đang chống đỡ thân thể, làn da có chút thối rửa, ánh mắt cũng trở nên đỏ rực, cậu ta nhìn chăm chăm Mạc Dịch Phàm cười nói.

"Em không sợ phải đến phòng thí nghiệm. Những người đó, căn bản không làm gì được em. Anh Phàm! Anh vẫn chưa biết đi? Em đã biến thành tang thi, cho nên em có thể làm ra rất nhiều chuyện. Chỉ cần có đồ ăn, em sẽ không phải chết. Cho dù đem em vào phòng thí nghiệm, em cũng sẽ chạy ra để gặp anh. Còn vấn đề của anh hỏi em... trừ khi anh nguyện ý ở bên cạnh em, nếu không thì, một chữ em cũng sẽ không nói."

Tề Ninh bật cười. Nếu là trước đây, có lẽ cậu ta sẽ lo lắng bản thân bị lấy đi tinh hạch, nhưng hiện tại cậu ta lại không sợ nữa. Kỳ Ninh là tu chân giả, nhất định phải tuân thủ theo thiên lý nhân quả. Cậu ta chưa từng hại qua Kỳ Ninh, sự việc đánh tráo kia, là do Tiết San Tĩnh chủ mưu, giết mẹ ruột và em trai cùng mẹ khác cha của Kỳ Ninh, cũng là do Tưởng Yên Nhiên nghe qua ý kiến của cậu ta động thủ. Bất luận như thế nào, Tề Ninh chưa bao giờ động sát ý đối với Kỳ Ninh. Kỳ Ninh là một đạo tu, làm sao có thể vi phạm thiên lý nhân quả, làm sao có thể dám giết cậu ta?

Kỳ Ninh mặc kệ tên tang thi trước mắt này đang suy nghĩ cái gì. Cho dù tồn tại thiên lý nhân quả thì như thế nào? Tang thi này lấy tinh hạch của dị năng giả làm thức ăn, lại giết nhiều đồng loại như vậy, Kỳ Ninh cảm thấy, bao nhiêu lý do đó cũng để để cậu phải tiêu diệt tang thi trí tuệ trước mắt này rồi.

Kỳ Ninh vừa giơ tay, Mạc Dịch Phàm liền bắt lấy cổ tay của cậu.

"Em đã là tu chân giả..."

Mạc Dịch Phàm cũng bị lời nói của Tề Ninh chọc giận. Vị trí trong lòng anh, chỉ có duy nhất một mình Tiểu Ninh, làm sao còn chứa thêm một tên giả mạo?

Mạc Dịch Phàm còn định nói thêm một câu "Anh không phải là tu chân giả, để anh giết cậu ta.", liền nghe được Kỳ Ninh hỏi ngược lại.

"Cậu ta đã là tang thi, hiện tại không giết cậu ta, chẳng lẽ phải đợi đến khi cậu ta trở thành tang thi vương, thậm chí là tang thi hoàng thì mới giết nó sao? Em đã từng nghe nói, nếu để một tang thi tiến hoá thành tang thi hoàng, như vậy thế giới này liền xong rồi! Anh không cho em giết cậu ta, chẳng lẽ anh muốn em và cậu ta phải bắt tay thành bạn hay sao?"

Mạc Dịch Phàm bởi vì lời nói của Kỳ Ninh cả người liền cứng lại. Thẳng cho đến khi Kỳ Ninh dùng một đoạn dây đằng nhỏ, xuyên qua lưới điện đem tinh hạch của tang thi trí tuệ kéo ra, sắc mặt của Mạc Dịch Phàm mới hoàn lại. Anh đi đến trước mặt Kỳ Ninh, lại nhìn thi thể của Tề Ninh, trên mặt cậu ta hiện lên vẻ khó tin, hai mắt trợn to, bên người tràn ra máu đen. Đột nhiên trước mắt lại hiện lên lời nói của Tưởng Yên Nhiên, ghê tởm sao? Đúng vậy! Thật ghê tởm.

Kỳ Ninh không nói chuyện được với Mạc Dịch Phàm, lại tức giận Mạc Dịch Phàm vài lần ngăn cản cậu, trực tiếp lấy tinh hạch rồi xoay người rời đi.

Mạc Dịch Phàm đương nhiên không để cậu dễ dàng thoát được.

__Miu_1803__wattpad

Người ta lớn lên cao ráo, bước chân lại lớn, chỉ cần hai ba bước đã đuổi kịp Kỳ Ninh, một tay anh đem Kỳ Ninh ôm lên ép vào góc tường, đem Kỳ Ninh vây bên trong hình tam giác, muốn trốn cũng trốn không được.

Kỳ Ninh giãy giụa muốn thoát, có điều không đi được đành phải mím môi, không lên tiếng. Cậu không cảm thấy bản thân làm sai điều gì, tu chân giả thì như thế nào? Huống chi, người cậu giết, cũng là người đáng chết. Tu đạo là vì trường sinh cùng tự tại, nếu chỉ có trường sinh mà không có tự tại, phải sợ hãi rụt rè mà sống, như vậy thì có ích gì?

Mạc Dịch Phàm quá hiểu Kỳ Ninh. Anh nuôi dưỡng Kỳ Ninh từ lúc cậu chỉ mười bốn tuổi, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt Kỳ Ninh, Mạc Dịch Phàm đều biết được cậu đang suy nghĩ cái gì.

Mạc Dịch Phàm khẽ thở dài một cái, cúi đầu mổ mổ vào môi Kỳ Ninh, nói.

"Anh chỉ là lo lắng. Tiểu Ninh! Nếu anh bởi vì giết người mà không thể nào tiến giai khi tu luyện được... thì em có lo lắng cho anh hay không?"

Hàng lông mi của Kỳ Ninh khẽ run rẩy.

Mạc Dịch Phàm chú ý đến liền nói.

"Tiểu Ninh lo lắng cho anh, anh cũng sẽ lo lắng cho Tiểu Ninh. Tu chân giả phải chú ý nhân quả, không được lạm sát. Anh không yêu cầu cũng không hy vọng Tiểu Ninh bởi vì tu hành mà không thể giết người. Anh chỉ hy vọng, Tiểu Ninh có thể làm được ngườiời không phạm ta, ta không phạm người mà thôi."

Mạc Dịch Phàm lại hôn hôn thuỳ tai Kỳ Ninh, thấp giọng nói. (nói được rồi ba:) ai mượn vậy?)

"Nếu Tiểu Ninh thật sự không vừa mắt một ai đó, thì cứ nói với anh. Anh không phải tu chân giả, cũng không bị trói buộc."

Tu chân giả chân chính có chịu bị trói buộc hay không Mạc Dịch Phàm cũng không biết, trước mắt người quan trọng nhất vẫn là Kỳ Ninh, cho nên Mạc Dịch Phàm cũng sẽ không quan tâm đến lời nói uy hiếp của Tề Ninh.

Kỳ Ninh lúc này mới ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về người đàn ông đứng trước mặt mình. Cậu dường như lại bị người đàn ông này chiều hư mất rồi, có điều gì không hài lòng liền đem người đàn ông này ra trút giận.

Thiên lý nhân quả, đây là phép tắc mà tu chân giả nhất thiết phải tuân thủ theo. Mạc Dịch Phàm vì cậu suy xét nhiều như vậy, thậm chí nguyện ý tự mình động thủ cũng không để cậu động thủ. Cậu dường như không nên quá xúc động như vậy. Tề Ninh đáng chết, nhưng cho dù thế thì cũng có rất nhiều phương pháp để giết cậu ta, cậu hành động như vậy quả thực quá hấp tấp.

Kỳ Ninh vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của người đàn ông, sau một lúc lâu, đôi mắt của cậu hơi đổi, mới rầu rĩ nói.

"Anh nói rất đúng, lúc nãy là em quá nôn nóng. Anh rõ ràng còn có chuyện muốn hỏi cậu ta, căn cứ cũng muốn "mượn" cậu ta để nghiên cứu, em không nên cứ như vậy đã lấy tinh hạch của cậu ta. Là em không đúng."

Kỳ Ninh nói xong bốn chữ cuối cùng, liền chủ động nhón chân lên, hai tay quàng qua cổ Mạc Dịch Phàm, đầu lưỡi ấm áp mềm mại vươn ra, tựa như con chim gõ kiến, liếm lên hàng lông mày đang nhăn lại của Mạc Dịch Phàm, thấy nó vừa giãn ra liền lập tức thu đầu lưỡi về. Chỉ là không qua bao lâu, hàng lông mày lại nhăn lại, đầu lưỡi thiếu niên nghịch ngợm lần nữa vươn đến, nhẹ nhàng lấy lòng, rất nhanh liền thu về, mang theo nhàn nhạt lưu luyến ôn nhu cùng bướng bỉnh.

Đàn ông là ai cũng huyết khí sôi trào. Ở mạt thế, con người luôn sống trong áp lực nặng nề, từng ngày từng ngày lại càng lớn hơn. Mạc Dịch Phàm mỗi ngày đều nhìn thấy thiếu niên trước mắt nhưng sờ đã khó ăn lại càng không được, trong lòng đương nhiên tồn tại một cổ hoả khí. Lúc này, thiếu niên lại chủ động câu dẫn anh như vậy, hoả khí kia liền lập tức bùng nổ. Mạc Dịch Phàm nhanh chóng ôm chặt lấy thiếu niên, cúi đầu, một nụ hôn liền đổ xuống.

__Miu_1803__wattpad

Khác với Kỳ Ninh mang theo nhẹ nhàng cùng dụ hoặc, nụ hôn của Mạc Dịch Phàm mang theo nóng bỏng kìm nén như ánh mặt trời mùa hè, tuỳ tiện chiếu bỏng làn da mịn màng của thiếu niên.

"A! Mạc... Mạc thiếu?"

Mạc Nhị nửa ngày cũng không nghe được bên trong có động tĩnh gì, vì thế liền ngốc hề hề đẩy cửa ra, lập tức thấy được Mạc thiếu nhà mình đang đè thiếu niên vào vách tường. Hắn ngây ngốc đứng nhìn, có điều không có ý định lui ra sau. (:))))

Ngược lại Mạc Nhất đi phía sau hắn lập tức liền phát hiện tình thế không ổn, có điều tâm tư nổi lên ý xấu, đứng ngoài cửa chuẩn bị nghe Mạc thiếu giáo huấn tên ngốc Mạc Nhị này.

Kỳ Ninh cố sức đẩy Mạc Dịch Phàm đang đè trên người mình không buông ra. Ở bên nhau thì ở bên nhau, muốn tú ân tú ái cũng phải xem trường hợp.

Mạc Dịch Phàm bị đẩy ra cũng không quay đầu, ngược lại đem thiếu niên ôm vào người một lần nữa, chắn trước người anh, sau đó mới bế thiếu niên lên, hai người dính chặt vào nhau đồng thời quay người lại, nhìn về phía Mạc Nhị.

Kỳ Ninh cả người trở nên cứng đờ, hai tai cũng bắt đầu đỏ lên hoàn toàn. Trước đó cậu còn không hiểu động tác của Mạc Dịch Phàm, nhưng mà lúc này, cái thứ nào đó đang đỉnh vào mông cậu, cậu không thể giả ngu không biết được.

Mạc Dịch Phàm nhìn hai tai Kỳ Ninh đã đỏ lên, đồ vật dưới thân lại lớn thêm một vòng, đỉnh vào Kỳ Ninh càng khiến cậu không dám nhúc nhích.

Mạc Dịch Phàm trầm thấp cười một tiếng, đem Kỳ Ninh ôm càng thêm chặt, hơi cúi người đến gần Kỳ Ninh, thanh âm khàn khàn phân phó cho Mạc Nhị.

"Đem thi thể của Tề Mậu Ninh đến phòng thí nghiệm, nói với họ tinh hạch đã được tôi lấy ra. Phái người đi tìm một người, cũng có thể là tang thi trí tuệ. Hắn ta cầm theo một cây dù, trên người mặc áo sơ mi đỏ, tướng mạo khá đẹp. Nhanh chóng tím ra hắn, tốt nhất không cần phải bứt dây động rừng. Tìm được lập tức đến báo cáo với tôi. Còn nữa, nói với Tần lão một tiếng, một lúc nữa tôi sẽ đến diện kiến ông ta."

Mạc Nhị liên lục gật đầu, thấy Mạc Dịch Phàm vừa nói xong liền quay người nhìn cánh cửa phía sau. Mạc Nhị lập tức hiểu được, kéo thi thể Tề Mậu Ninh ra ngoài.

"Thi thể của Tề Mậu Ninh vẫn còn hữu dụng, không thể gây ra tổn thương nào. Mạc Nhị! Cậu tốt nhất là tự-thân-ôm nó ra ngoài đi."

Mạc Nhị chỉ vào thi thể của Tề Mậu Ninh há miệng muốn phản bác, liền thấy ánh mắt Mạc Dịch Phàm lạnh băng nhìn chăm chăm mình, dũng khí vừa dấy lên ban nãy của Mạc Nhị lập tức liền héo xuống. Bất đắc dĩ đành phải cúi người bế thi thể tang thi lên, dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Dịch Phàm lại đem cánh tay của nó quàng qua cổ rồi đi ra ngoài.

Vào buổi chiều, Kỳ Ninh ở trong nhà nghỉ ngơi, còn Mạc Dịch Phàm lại đến chỗ của Tần lão.

Một bên khác, phòng thí nghiệm khó khăn lắm mới có được một thi thể của tang thi trí tuệ, không ngờ lại bị trộm mất.

"Gương mặt xinh đẹp như vậy, không ngờ lại chết. Chậc chậc, thật sự quá đáng tiếc."

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đỏ vươn ngón tay chọt chọt vào gò má của tang thi đã chết, sâu kín nói.

"Tiểu Ninh ngốc, tên họ Mạc kia không cần em, không bằng em đi theo anh đi. Tốt xấu gì, anh cũng thích gương mặt này của em."

Người đang ông một bên nói chuyện, một bên lại nhớ đến dáng vẻ bị hôn đến đỏ bừng hai tai của thiếu niên, không nhịn được cũng cúi người, hôn tang thi đang nằm bên cạnh. Thế nhưng lại lập tức cáu giận nhìn tang thi không có một điểm phản ứng. Hắn ta hừ một tiếng, không chút nào thương hương tiếc ngọc khiêng thi thể tang thi đã không còn dấu hiệu sinh mệnh nào lên, tốc độ nhanh như gió rời đi. Toàn bộ phòng thí nghiệm đều không hề phát hiện người đàn ông kia đã từng đến đây.

__Miu_1803__wattpad

Ở một phía khác, sau khi Mạc Dịch Phàm nghe Mạc Nhất báo cáo tình hình của căn cứ thành phố A xong, liền đến chỗ của Tần lão.

Căn cứ thành phố A chia thành sau khu. Khu một là nơi ở của những người lãnh đạo trọng yếu, khoa học gia, nghiên cứu viên và những nhân viên có cống hiến lớn. Khu hai và khu ba là bơi ở của dị năng giả, các binh đoàn lính đánh thuê và người nhà của họ. Hoàn cảnh ở khu hai tốt hơn so với khu ba, cho nên giá phòng cũng cao hơn. Khu ba ngoại trừ có dị năng giả sinh sống còn có một ít nhân viên kỹ thuật hỗn tạp cư trú.

Đến khu bốn, chính là nơi ở chính của nhân viên kỹ thuật và người thường có công việc ở căn cứ. Còn ở gần phía ngoài khu năm, lại có rất nhiều quân nhân đóng quân ở đó. Ngoài ra, khu năm cũng là nơi tiếp nhận người dân mới đến căn cứ, cung cấp nơi ở miễn phí ba tháng. Có điều, sau ba tháng đó, nếu không thể nộp đủ "tiền thuê nhà", cũng chỉ có thể di chuyển đến khu vực hỗn loạn nhất căn cứ thành phố A, khu sáu.

Sinh hoạt ở khu sáu rất phức tạp, không có luật pháp, không có trật tự, sỡ dĩ Tần lão lập ra khu sáu như vậy, nói trắng ra chính là một nơi thí mạng, dùng để có một nơi bảo vệ khu năm trở về trước. Nếu là mấy loại tang thi linh tinh gì đó tấn công, người ở khu sáu cũng đã đủ uy no chúng. Đương nhiên, những con tang thi bình thường đó, những người ở khu sáu cũng có khả năng tiêu diệt chúng.

Mạc Dịch Phàm cũng hiểu được, thân là người lãnh đạo của căn cứ trong mạt thế, Tần lão chuẩn bị như vậy cũng đã đầy đủ. Nếu là ở thời bình, có thể tận lực bảo vệ tính mạng của bao nhiêu người dân thì bảo vệ là nghĩa vụ của người lãnh đạo. Nhưng hiện tại là mạt thế, vật tư của thượng tầng không có bao nhiêu, đương nhiên cũng chỉ có thể bảo toàn cho những người hữu dụng. Nếu không muốn bị bỏ rơi, như vậy chỉ có cố gắng trở thành một người hữu dụng cho căn cứ mà thôi.

"Nghe nói Mạc thiếu thức tỉnh dị năng lôi hệ, như vậy thật tốt quá."

Tần lão có diện mạo hoà ái dễ gần, thân hình tròn trĩnh, thoạt nhìn chỉ là một đàn ông trung niên bình thường, bề ngoài đủ lừa gạt.

Ánh mắt Mạc Dịch Phàm loé lên, cười cười nói.

"Tần lão gọi tôi là Tiểu Mạc được rồi."

Tần lão cười tủm tỉm khoác tay, nói.

"Mạc Nhất và Mạc Nhị đều rất trung thành với cậu nha. Tôi khuyên bọn họ mấy lần không cần phải đợi cậu, tốt hơn hết thì bắt đầu từ số không theo tôi làm việc đi, thế nhưng bọn họ kiên quyết không chịu, một mực khăng khăng phải đợi Mạc thiếu trở về. Hiện tại, thuộc hạ của Mạc thiếu chính là thành viên trong một đoàn lính đánh thuê không tồi nha."

Đoàn lính đánh thuê trong miệng của Tần lão, chính là do Mạc Nhị đặc biệt tổ chức thành, hiện tại dĩ nhiên trở thành đoàn lính đánh thuê đứng đầu căn cứ thành phố A. Mạt thế ập đến, Mạc Nhất không hề thức tỉnh bất kì dị năng nào, ngược lại tên ngốc hề hề Mạc Nhị, lại thức tỉnh dị năng hoả hệ. Cho nên việc dẫn dắt các dị năng giả trong đoàn lính đánh thuê nhận nhiệm vụ, cũng chỉ có thể giao cho Mạc Nhị, Mạc Nhất thì ở lại thành phố A cố thủ.

Mạc Dịch Phàm nghe xong câu cuối cùng của Tần lão, mới hơi hơi thả lỏng cơ thể, chậm rãi đáp.

"Hiện tại số lượng dị năng giả cực kì thấp, căn cứ có thể trọng dụng dị năng giả, chiêu mộ dị năng giả, tự nhiên sẽ có thể bức những con tang thi kia đến đường cùng."

__Miu_1803__wattpad

Thấy Tần lão nheo mắt lại chăm chú nhìn mình, Mạc Dịch Phàm cũng không làm ra động tác gì, tiếp tục nói.

"Dị năng giả tin tưởng căn cứ. Thế nhưng bọn họ càng tin tưởng bản thân mình hơn, chỉ khi để dị năng giả có tiếng nói riêng một chút, mới có thể đem tài năng của bọn họ bộc lộ ra. Đương nhiên, số lượng dị năng giả không nhiều, đa số bọn họ đều xuất thân là người thường, nên khi bàn đến việc chiến đấu, bọn họ hoàn toàn kém hơn những quân nhân đã qua huấn luyện. Nếu dị năng giả chống lại quân đội, chính là bên yếu thế hơn, Tần lão còn có gì phải lo lắng?"

Tần lão nợ Mạc Dịch Phàm hai nhân tình lớn. Một là trước mạt thế, Mạc gia đầu tư cho Tần lão để ông ta thượng vị, hai là, sau khi mạt thế đến, Tần lão vội vàng mang vật tư chật vật chạy đến đế đô, Mạc gia là người duy nhất duy trì cho Tần lão vào căn cứ.

Mạc Dịch Phàm ban đầu không ở căn cứ thành phố A, Tần lão còn có ý định đào góc tường Mạc Nhất Mạc Nhị không thành thì cũng thôi đi. Hiện tại Mạc Dịch Phàm dĩ nhiên đã an toàn trở về, lại còn lấy thân phận dị năng giả có cấp bậc cao nhất, lôi hệ dị năng giả cấp bốn trở về. Vô luận như thế nào, Tần lão cũng không có khả năng có thể đơn giản đuổi Mạc Dịch Phàm đã có chuẩn bị mà đến đi được.

"Trật tự của căn cứ hiện tại rất tốt."

Tần lão gõ gõ tay vịn, châm chước nói.

"Căn cứ nhất định sẽ đối xử tử tế với dị năng giả, có điều... quyền lực không thể giao ra được. Đây là nhóm người từ trước cho tới nay đều tuân thủ nguyên tắc, Mạc thiếu, nếu có dị năng giả nào cảm thấy đãi ngộ của căn cứ không tốt, Mạc thiếu cứ việc nói cho tôi biết là được rồi. Chúng tôi tuy rằng đã già rồi, đôi khi cũng sẽ có điểm hồ đồ, có thể vì Mạc thiếu, vì dị năng giả của căn cứ làm một số chuyện, lão già này cũng nguyện ý."

Mạc Dịch Phàm nhếch lên khoé môi, đứng lên nói.

"Tôi tin tưởng Tần lão nguyện ý đối xử tử tế với dị năng giả, nhưng tôi không tin, người kế nhiệm của Tần lão cũng sẽ nguyện ý trước sau như một đối xử tử tế với dị năng giả. Người lãnh đạo của căn cứ tỉnh H lén lút đem dị năng giả làm thí nghiệm, chính là vì để những nghiên cứu viên chế tạo ra loại thuốc có khả năng biến người thường thành dị năng giả. Tin tức này, tôi nghĩ rằng Tần lão cũng đã nghe qua. Tôi cũng tin tưởng phần lớn quân nhân đều là người tốt, nhưng tôi lại không tin, mỗi một người lãnh đạo đều biết dùng người, hay biết dẫn dắt quân nhân chân chính vì nhân dân phục vụ. Một khi có người có ý đồ gây rối..."

Mạc Dịch Phàm nói vô cùng rõ ràng, anh muốn quyền lực. Muốn loại quyền lực có thể vì dị năng giả đứng ra nói chuyện.

Sắc mặt Tần lão khẽ biến, Mạc Dịch Phàm chỉ nhẹ liếc nhìn mái tóc đã có hai màu trắng đen của Tần lão một cái, cúi người hành lễ, liền nhẹ nhàng cất bước ra ngoài.

Không từ mà biệt. Chỉ cần là lúc Tần lão chật vật rời khỏi đế đô, trong tay ngoại trừ quân đội, còn có một lượng lớn người dân bình thường thường, trên đường cũngkhông hề bỏ mặc tính mạng của bọn họ. Thậm chí khi vào căn cứ thành phố A, Tần lão cũng luôn cẩn trọng vì căn cứ mà phục vụ, cho đến hiện tại cũng đồng ý bỏ qua cho những người chỉ biết dựa vào người khác sống sót không có ý chí tiến tới. Mạc Dịch Phàm quả thật nên tôn trọng ông ấy.

Chỉ là quyền lực, Mạc Dịch Phàm nhất định phải nắm được trong tay. Tưởng Yên Nhiên đã từng thuật lại sự việc kiếp trước, anh và Kỳ Ninh bởi vì không có quyền lực gì cho nên mới bị tách ra, cả đời này, anh không thể lại làm cho bản thân rơi vào cục diện bị động như vậy nữa.

Mạc Dịch Phàm vừa trở về, Mạc Nhất liền tiến lên phía trước nói.

"Mạc thiếu! Thi thể của con tang thi kia... đột nhiên không thấy nữa. Theo như camera quan sát ghi lại, thì có thể thấy rõ được diện mạo của người đã trộm thi thể đi."

Mạc Dịch Phàm hơi dừng bước.

"Đưa tôi đi nhìn xem."

Người đánh cắp thi thể của Tề Ninh căn bản không có ý định giấu giếm. Hắn thậm chí ngẩng đầu lên, hướng về camera cười khẽ.

Mạc Dịch Phàm chưa từng nhìn thấy người đàn ông này. Nhưng nhìn thấy hình dáng của hắn ta, da dẻ hơi xanh xao, mặc sơ mi đỏ, mất đi một bên tai, bao nhiêu đây anh cũng đủ biết, người đàn ông này chính là người đã lấy đi chiếc túi trong quan tài của Kỳ Ninh.

"Tìm ra hắn! Càng nhanh càng tốt!"

Mạc Dịch Phàm phân phó xong, lại nghe được Mạc Nhất gian nan nói lại sự tình của mẹ Kỳ Ninh, thân thể anh có chút cứng đờ, nói.

"Cha dượng của em ấy đâu?"

"Đã đến đây náo loạn một lần, có điều bị đuổi ra ngoài, có lẽ sẽ không đến nữa."

Mạc Nhất cúi đầu nói.

__Miu_1803__wattpad

"Tôi đã kêu người đi quan sát ông ta, ông ta hiện tại ở khu bốn, sống tốt vậy là được rồi."

Mạc Dịch Phàm gật đầu, mạnh mẽ vỗ bờ vai của Mạc Nhất, ôm lấy hắn như hai người anh em nói.

"Vất vả cho cậu rồi! Tôi đã trở về, sẽ không còn ai dám khi dễ Mạc gia nữa."

Hai mắt Mạc Nhất nóng lên, một người đàn ông cao lớn như vậy, suýt nữa đã khóc.

Mạc Dịch Phàm vừa mới buông tay, đã bị Kỳ Ninh đột nhiên bước đến làm bất ngờ.

Nhìn Kỳ Ninh cười như không cười nhìn anh và Mạc Nhất đảo qua đảo lại đánh giá, Mạc Dịch Phàm không khỏi sờ sờ mũi. Sau đó liền quay qua kể lại sự tình Mạc Tam cho Mạc Nhất nghe, rồi lại lấy ra thi thể của Mạc Tam, để Mạc Nhất xử lý hậu sự cho hắn.

"Cười cái gì đây? Giáo huấn lúc trước... còn chưa đủ sao? Hửm?"

Mạc Dịch Phàm bước đến trước mặt Kỳ Ninh, hai cánh tay to lớn bồng thiếu niên lên, để cậu và bản thân mặt đối mặt, sau đó cọ cọ vào cái trán trơn nhẵn của cậu, thấp giọng nói.

Hai tai thiếu niên đều đã đỏ bừng, hừ một tiếng, nghĩ đến người đàn ông trước mặt này lúc không cần thiết động dục lại đi động dục cũng thôi đi, đằng này lại cọ cọ đến độ cậu cũng có phản ứng. Đáng đánh hơn nữa là, cái tên đàn ông này, mặc kệ cậu bảo không cần vẫn tỏ ra "có ý tốt" giúp cậu thư giải hoả khí, làm hại cậu không những phải đổi qua quần ngoài, thậm chí là đổi luôn quần trong mới bỏ qua cho cậu.

Mạc Dịch Phàm quan sát thiếu niên trước mắt, nghĩ đến lúc trước em ấy đối với mẹ của mình có rất nhiều quyến luyến lại xen lẫn oán hận, hàng lông mày của anh liền nhướng lên, ôm thiếu niên đồng thời ngồi lên ghế, hai tay gắt gao ôm lấy cậu, trêu chọc thổi thổi thiếu niên, cho đến khi cậu cười thành tiếng, tâm tình tốt lên, Mạc Dịch Phàm mới quay mặt cậu đối diện với mình, ngữ khí có chút trầm trọng nói.

"Tiểu Ninh! Mẹ và em trai của em... đều mất rồi."

Kỳ Ninh ngây người một lúc lâu, mới nghe hiểu được lời nói của Mạc Dịch Phàm.

Một lúc lâu sau, cậu mới thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đều đồng dạng khuyết thiếu tình thương của mẹ. Mạc Dịch Phàm có thể dùng lý trí để đối đãi với Tiết San Tĩnh, nhưng ngược lại, kiếp trước, Kỳ Ninh đối với người mẹ đã ôm toàn bộ gia sản bỏ trốn lại mang theo quyến luyến. Bà ta nói cái gì, cậu cũng đều tin tưởng, thậm chí, khi đó Mạc Dịch Phàm muốn lấy lòng cậu, cũng phải bỏ ra một khối tài sản đưa cho bà ta và chồng sau của bà ta.

Kiếp trước, sau khi mạt thế ập đến, Mạc Dịch Phàm muốn dẫn Kỳ Ninh rời khỏi thành phố A, có điều từ đầu đến cuối cậu đều không quên tìm kiếm mẹ mình, thậm chí mãnh liệt yêu cầu Mạc Dịch Phàm phải mang theo cả nhà mẹ của của cậu, bao gồm cha dượng cậu, con gái của vợ trước ông ta, con trai của mẹ cậu và ông ta, cứ như vậy một đại gia đình. Khi đó Kỳ Ninh bướng bỉnh muốn chết, yêu cầu Mạc Dịch Phàm đều phải mang theo họ, cậu mới bằng lòng đi theo anh.

Lúc đó Mạc Dịch Phàm cũng không có biện pháp nào với Kỳ Ninh, đành phải đáp ứng với cậu. Kết quả, một đại gia đình như vậy, vật tư trên xe thế nhưng không đủ cung cấp đủ cho bọn họ được, bọn họ ba lần bốn lượt thông đồng suy nghĩ biện pháp bỏ rơi Kỳ Ninh, vì vậy kêu đứa con gái duy nhất trong nhà đi câu dẫn Mạc Dịch Phàm. Lúc đầu, Mạc Dịch Phàm sợ Kỳ Ninh bị thương cho nên không truy cứu, về sau lại thấy bọn họ càng quá phận, mới kêu Kỳ Ninh đi cùng xe với mình, có điều, Kỳ Ninh làm sao có thể đồng ý đi cùng với Mạc Dịch Phàm? (Là đi hai xe, Mạc ca 1 xe, đám kia 1 xe, Ninh đệ đi chung với đám kia.)

Náo loạn một trận, cậu lại trở về xe với "người nhà" của cậu, kết quả lúc này đây, Kỳ Ninh thực sự bị đám "người nhà" bỏ rơi thành công.. Kỳ Ninh bị mẹ ruột của cậu, tự tay trói lại hai tay, bịt chặt miệng, đợi khi xe chuẩn bị quẹo đi liền đẩy cậu xuống.

Nếu khi đó, Mạc Dịch Phàm không đột nhiên cảm thấy không ổn, tim đập nhanh lợi hại, lập tức nhảy xuống khỏi xe, phát hiện Kỳ Ninh bị trói lại, không thể mở miệng bị đẩy ở một góc, có lẽ, lần đó, Kỳ Ninh đã thực sự chết rồi.

Chuyện ở kiếp trước giống như chỉ mới vừa xảy ra hôm qua, khiến Kỳ Ninh nhớ rõ ràng từng chi tiết vụn vặt trong đầu.

__Miu_1803__wattpad

Cậu từ nay về sau chỉ có duy nhất Mạc Dịch Phàm, cũng chỉ đối tốt với Mạc Dịch Phàm. Về phần người đàn bà kia, nếu đã nhẫn tâm bỏ rơi cậu, như vậy cậu cần gì phải nhận người mẹ này chứ?

Cậu không phải là Hàn Miễu, có được một người mẹ chân chân chính chính yêu thương. Nhưng cậu có Mạc Dịch Phàm, chỉ cần bọn họ có nhau như vậy là đủ rồi.

Kỳ Ninh vừa mới ôm cổ Mạc Dịch Phàm, lúng ta lúng túng mấp máy môi, nói ra vài lời gì đó khiến cho người đàn ông này vui vẻ, thì lại phát hiện mông đột nhiên có cái gì đó đỉnh đỉnh trúng.

Hai má Kỳ Ninh lập tức đỏ ửng, tức giận nói.

"Anh không phải lúc nãy đã tiết ra rồi sao? Tại sao lại... lại cứng lên rồi? Trước kia anh không phải là cái dạng này mà."

Mạc Dịch Phàm thấy Kỳ Ninh không hề có ý định lo lắng hay buồn bã về người mẹ không tốt lành gì kia, lập tức liền đè lấy gáy của cậu, nhanh chóng hôn xuống.

Anh sẽ không nói rằng, anh trước đây không phải cái dạng này, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy thiếu niên trước mắt, dưới đáy lòng đều vang lên âm thanh nguyền rủa, rằng có ngày anh sẽ doạ thiếu niên chạy mất.

Thế nhưng hiện tại, quan hệ của bọn họ đã không còn như trước, cho dù không ăn được sạch sẽ người này, nhưng ít ra cũng thưởng thức được.

Mạc Dịch Phàm vừa nghĩ đến, bàn tay thô ráp liền tham lam thâm nhập vào trong áo thiếu niên, nhẹ nhàng cũng mạnh bạo vân vê hai hạt đậu nhỏ trước ngực, đem hoả khí trong người truyền sang thiếu niên, để cho em ấy và mình...cùng nóng lên.

Kỳ Ninh hiện tại cũng chỉ mới mười tám tuổi, là độ tuổi huyết khí dương cương, làm sao chịu được ôn nhu tra tấn từng chút một của Mạc Dịch Phàm. Không được bao lâu, Kỳ Ninh thế nhưng đã thực sự dưới khiêu khích của Mạc Dịch Phàm cứng lên, trong miệng đồng dạng rên rỉ ra tiếng.

"Ưm...a..."

Nghe được tiếng nỉ non của người dưới thân, Mạc Dịch Phàm không chút khách khí cười ra tiếng.

Hôm nay đã thấy qua bộ dạng của tiểu Kỳ Ninh, không ngờ chỉ mới vài giờ không gặp, thế nhưng đã muốn nhìn thấy nó.

Tâm tư Mạc Dịch Phàm vừa động, đã bắt đầu thổi khí trên ngực Kỳ Ninh.

"Vật nhỏ muốn có người an ủi nó, để ca ca an ủi vật nhỏ có được không? Ngoan! Ca ca bảo đảm sẽ khiến vật nhỏ thoả mãn."

Dứt lời, không đợi Kỳ Ninh phản bác hay đáp ứng, bàn tay thô ráp của Mạc Dịch Phàm đã xấu xe đem hai hạt đậu nhỏ trước ngực cậu mạnh mẽ kéo lên, lại mạnh mẽ buông ra, hai ngón tay chưa buông tha tiếp tục khiêu khích xoa nắn, nhéo mạnh. Kỳ Ninh làm sao chịu nổi kích thích này, trong miệng không ngừng vang lên tiếng nỉ non, mang theo nhè nhẹ hấp dẫn.

"A~...Hah..."

Mạc Dịch Phàm càng nghe lại càng không chịu nổi, không đợi thêm chút nào, một tay vội vàng khoá chặt cổ tay của Kỳ Ninh lên đỉnh đầu, tay còn lại tham lam tiến đến khoá kéo quần của Kỳ Ninh, nhanh như chớp đem cả quần ngoài lẫn quần trong của cậu kéo xuống.

Ngoài đôi chân thẳng tắp trắng mịn, vật khiến Mạc Dịch Phàm không thể không chú ý chính là vật nhỏ phấn nộn đang ương ngạnh ngẩng cao đầu, hoả khí bừng bừng giữa hai chân người dưới thân.

Mạc Dịch Phàm không nhịn được vươn tay búng vào vật nhỏ một cái, vật nhỏ đột nhiên lại lớn thêm một vòng, ngay tại lỗ nhỏ, còn có vài giọt chất lỏng bắt đầu rỉ ra, chảy dọc theo hình dáng của nó.

"Tiểu Ninh! Vật nhỏ của em quả nhiên xinh đẹp như em vậy!"

Mạc Dịch Phàm thanh âm khàn đục trầm thấp nở nụ cười, ánh mắt loé vài đợt ám sắc, đột nhiên ôm lấy Kỳ Ninh quay sang hướng khác, sau đó lại buông cậu ra, đi đến cạnh camera trong phòng đùa nghịch một chút mới xoay người lại, cố ý lại vô tình đặt camera về hướng Kỳ Ninh.

Mạc Dịch Phàm cúi người nhìn tiểu Kỳ Ninh, cánh tay to lớn ôm trọn lấy nó, không ngừng xoa nắn chuyển động lên xuống. Hữu ý vô tình ấn vào lỗ nhỏ, lại nhanh chóng buông ra tiếp tục thoả mãn tiểu Kỳ Ninh.

"Ưm~~...a..ha..ha..."

Dưới khiêu khích đầy ác ý của người đàn ông, tiểu Kỳ Ninh chưa trải qua kích thích lớn mấy lần liền bị bức tiết ra, chất lỏng trắng đục phun đầy tay Mạc Dịch Phàm. Kỳ Ninh vẫn chưa hoàn hồn khỏi tình sắc, hai mắt mông lung nhìn lên phía trên, mặc kệ động tác của Mạc Dịch Phàm.

Lúcnày, Mạc Dịch Phàm đã có chút thoả mãn đem áo của Kỳ Ninh kéo xuống, sau đó ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cậu, khép chặt đôi chân trắng nõn, đặt tính khí to lớn của mình ở giữa, thở dốc ma sát với nơi mềm mại bên trong đùi, qua một lúc lâu sau, đợi khi hai chân của Kỳ Ninh gần như mất cảm giác, Mạc Dịch Phàm mới hoàn toàn tiết ra, bắn lên ngực cậu.

Kỳ Ninh đã là một tu chân giả, cho nên Mạc Dịch Phàm không thực sự làm đến cuối cùng. Cậu chỉ nghỉ ngơi một lúc đã bình tĩnh trở lại, mặt không cảm xúc lấy quần áo khác mặc lại chỉnh tề, sau đó nhanh chóng rời đi, trước đó còn trừng mắt liếc Mạc Dịch Phàm một cái.

Mạc Dịch Phàm nhìn Kỳ Ninh đã đi xa, mới cẩn thận đứng dậy, ôn nhu lấy ra camera lúc nãy cất vào trong không gian của mình, giấu ở một nơi bí mật. Dự định lâu lâu sẽ đem ra coi trộm một chút.

Mạc Dịch Phàm vừa nghĩ đến, dưới thân liền lập tức cứng lên.

- ----

Editor:

~~ Tác giả viết H rất ngắn luôn á.:3 tui đã đem 1 thành 10 rồi, ghê chưa, nghĩ lại mặt cũng đỏ luôn rồi nè. Kinh nghiệm đọc H thì có nhiều, mà viết thì... ư ư.

PS: HHHHHHH tui lấy trên pinter á.:3 có tácgiả thì cho tui xin. Tặng nè! Fan art MĐTS.















Tiếc là không tìm được Trạch Vu Quân.:3 thôi cũng được rồi hen.
Tác giả : Sáp Sáp Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại