Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 290 - Người Dị Hóa (6)
Edit: Cháo
Beta: Yến Phi Ly
Ông Lưu Thất gọi một thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi tới, đưa cuốn sổ cho cậu ta để cậu ngồi chép lại. Còn ông thì lôi kéo đám Trương Dịch đi nói chuyện một lúc, trước khi bọn họ rời đi thì trả lại cuốn sổ rồi mới thả người.
Cuộc trao đổi này, hai bên đều có thu hoạch riêng, quan hệ cũng hòa hợp hơn không ít.
Ba người Trương Dịch được một thanh niên tên là A Hưng dẫn đường, đi tới khu vực đoàn xe ở tạm. Còn bọn họ muốn ở trong căn nhà nào là việc riêng của họ, vậy nên sau khi dặn dò vài câu, A Hưng rời đi luôn chứ không quan tâm nhiều.
Ông Lưu Thất phân cho bọn họ mười căn phòng nối liền nhau, nằm ở trung tâm thôn, thoạt nhìn giống như đang bị bao vây vậy. Hiển nhiên tuy ông cụ cảm thấy họ không phải người xấu nhưng cũng không hoàn toàn rút hết đề phòng, cũng giống như bọn họ, vì còn lo lắng nên mới để lại người ở bên ngoài.
Thẩm Trì đến sớm, nên đã chọn trước một ngôi nhà trệt, ba người Trương Dịch và A Hưng sau khi nói lời tạm biệt bèn được người đoàn xe dẫn tới, đến khi vào nhà mới phát hiện Thạch Bằng Tam và Kiều Dũng cũng có mặt, hiển nhiên là tới thẳng đây.
“Toàn thôn có khoảng hơn sáu trăm người, đàn ông độ tuổi thanh niên và tráng niên nhiều nhất, cũng có người già trẻ con và phụ nữ. Không khí trong thôn cũng không tệ lắm, không thấy có tình huống kẻ mạnh ức hiếp người yếu. Ngoài việc chẳng thể tự ý ra vào thôn thì hoạt động bình thường hằng ngày không bị hạn chế, bao gồm cả chúng ta." Kiều Dũng nói tình hình mà hắn quan sát được ra. Hóa ra lúc nãy hắn và Thạch Bằng Tam ra ngoài đi dạo trong thôn, thuận tiện lôi kéo người gặp được hỏi han, nói chuyện sinh hoạt hằng ngày. “Hơn nữa, tuy người trong thôn vẫn còn chút đề phòng với chúng ta nhưng tóm lại cũng coi như thân thiện."
Nghe hắn nói xong, mọi người cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm, dù sao chẳng ai muốn lúc nào cũng phải căng thẳng thần kinh, nhất là khi vất vả lắm mới gặp được đồng loại.
Nếu đã không còn chuyện gì, mọi người cũng không có gì để thảo luận, vì vậy mỗi người lại tản đi, người thì chuẩn bị bữa tối, kẻ thì ra ngoài tản bộ, bắt đầu hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có được. Mấy đứa nhỏ đã sớm đi chơi với trẻ con trong thôn, so với đám người lớn, bọn nó dường như dung nhập nhanh hơn một chút.
Lý Mộ Nhiên thấy không còn chuyện gì của mình nữa, lên tiếng chào mọi người rồi rời khỏi thôn Tam Gia, cô phải đi tìm Tống Nghiễn.
Lúc này sắc trời còn sớm, Tống Nghiễn còn đang loanh quanh khắp nơi trong rừng, tìm kiếm thú biến dị để phát tiết cảm giác nóng nảy hung ác trong lòng. Khi dùng hết sức tốc độ chạy của hắn rất nhanh, không khác ô tô được thêm mã lực là mấy, đoàn xe vừa đi còn phải vừa mở đường, hắn muốn đuổi kịp hiển nhiên là dễ như chơi. Cho nên phần lớn thời gian, hắn cũng không theo sau đoàn xe mà là lượn quanh trong rừng biến dị rậm rạp. Chỉ trước khi trời tối mới đuổi theo tới, tìm một chỗ tương đối an toàn cách đoàn xe mười mấy cây số, chờ Lý Mộ Nhiên đến.
Giờ muốn so sự hiểu biết về động thực vật biến dị chỉ sợ không ai vượt qua được hắn. Chỉ tiếc đối với sự biến dị của bản thân, hắn lại không có chút biện pháp nào cả. Lâu như vậy rồi, tình hình thú hóa không chỉ không giảm bớt mà ngược lại ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Đương nhiên biểu hiện của nó không nằm ở ngoại hình đã biến dị đến cực hạn của Tống Nghiễn mà là trên tâm lý. Hắn có thể cảm giác được lệ khí trong lòng ngày càng nặng, dần có xu hướng nuốt chửng lý trí, dù hắn có tận lực rời xa chỗ có người, chỉ giết thú biến dị cũng không có cách nào thay đổi tình hình hiện nay. Nếu như không có Lý Mộ Nhiên thường xuyên tới chỗ hắn thì có lẽ hắn cũng không khắc chế được lâu đến thế.
Lý Mộ Nhiên lợi dụng tinh thần lực tìm được Tống Nghiễn, vừa định dịch chuyển tức thời qua đó lại phát hiện một con trâu lửa xuất hiện phía trước Tống Nghiễn. Cô vội vã dừng lại, quả nhiên khi hai bên vừa thấy mặt bèn như gặp kẻ thù không đội trời chung, đâm sầm vào nhau, bắt đầu chém giết kịch liệt.
Hình thể của trâu lửa gần như một con voi lớn, sừng trâu ngăm đen, uốn lượn cong về phía trước giống như hai cây thương dài màu đen vậy. Loại trâu này vô cùng nóng nảy, bất kỳ vật thể gì hoạt động trước mặt nó đều là một loại khiêu khích, vừa nhìn thấy sẽ liều mạng xông lên. Đồng thời, thời điểm chiến đấu kịch liệt, hai sừng của nó còn có thể phun ra dung nham nóng chảy, khiến người ta khó lòng đề phòng. Mà càng quỷ dị hơn là nó chỉ ăn thực vật biến dị, hoàn toàn xem thường việc ăn thịt. Có lẽ bởi vậy nên chất thịt của nó vô cùng tươi non, rất hiếm gặp trong đám thú biến dị.
Tống Nghiễn thường sẽ săn một vài loại động thực vật biến dị hương vị không tệ cho Lý Mộ Nhiên, nhìn thấy con trâu này đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Lý Mộ Nhiên biết rõ chuyện này nên cũng không cố ngăn cản, bởi vì có ngăn cũng vô dụng, ở phương diện này Tống Nghiễn căn bản không nghe lời cô. Cho nên cô dứt khoát đàng hoàng ngồi chờ, không đi qua gây phiền thêm cho hắn coi như là đã giúp đỡ rồi.
Trâu lửa rất hung mãnh, nhưng bởi vì hình thể khổng lồ, lại ở nơi đâu đâu cũng có thực vật biến dị nên độ linh hoạt bị hạn chế đi rất nhiều. So ra, Tống Nghiễn với hình thể đồng dạng nhưng lại có thể nhờ vào thân cây và dây leo bám lên leo xuống thì linh hoạt hơn nhiều. Huống hồ Tống Nghiễn đâu chỉ có linh hoạt đơn giản như vậy.
Ầm! Rầm rầm! Mấy đợt lửa phun ra, phía trước, trên đầu, thậm chí xung quanh trâu lửa đều bị lửa đốt cháy, thực vật biến dị cũng không cách nào may mắn thoát khỏi, trong nháy mắt đều bị đốt trụi trơ đất, chỉ còn dư lại than tro cháy đen tỏa nhiệt với khói bốc lên. Mà trâu lửa vẫn luôn nổi điên hung hăng sau khi phun lửa thì tinh thần cũng uể oải, chỉ là nó vẫn vẫy đuôi ngẩng đầu kêu một tiếng hào hứng vì cho rằng kẻ địch đã bị thiêu chết.
Ai ngờ vừa kêu được một nửa, trên lưng nó bỗng thấy nặng nề, cổ đau nhức như bị xé rách, ngay sau đó bèn mất đi tri giác.
Tống Nghiễn nhảy xuống khỏi lưng trâu, trong tay còn cầm cái đầu trâu đang phun máu, còn cái thân trâu khổng lồ bởi vì chết quá đột ngột nên vẫn duy trì tư thế đứng thẳng.
Trâu lửa không khó đối phó, chỉ cần tránh được công kích từ lửa và cặp sừng của nó thì coi như đã thành công một nửa rồi, mà nửa còn lại chính là phá vỡ phòng ngự của nó. Chỉ có điều vấn đề không khó đối phó này là với người dị thú như Tống Nghiễn và Nam Thiệu mà thôi, bởi vì tốc độ của trâu lửa không hề chậm, hơn nữa lực va chạm vô cùng hung mãnh, nếu như ở khu đất trống, cho dù là người thức tỉnh muốn bắt được nó mà không có chút thương vong nào thì chính là nằm mơ. Còn nếu ở trong rừng thực vật biến dị, vậy thì càng khó khăn, bởi vì còn phải đề phòng thực vật biến dị tấn công, không như Tống Nghiễn hay Nam Thiệu, thực vật biến dị đều phải né tránh. So ra thì việc cắt lớp da trâu cứng như giáp rồi giết chết nó ngược lại dễ dàng hơn, tuy rằng cái dễ này cũng có giới hạn nhất định.
Bởi vậy, nếu như không có Nam Thiệu hay Tống Nghiễn ở đó, đoàn xe tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc trâu lửa, cho dù chất thịt của nó ngon hơn mấy lần thịt dê thịt bò trước tận thế.
Tống Nghiễn nhìn con mồi của mình, vất vả suy tư chốc lát, hình như đang suy nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào, cuối cùng hắn quyết định khiêng tất cả về, ngay cả cái đầu cũng không buông tha. Da của trâu lửa nếu được thuộc chế thì sẽ là đồ bảo hộ vô cùng tốt, có thể làm áo giáp, cũng có thể làm giày bốt, khả năng giữ ấm của nó rất tốt. Sừng trâu có thể làm vũ khí, còn những phần khác thì không cần phải nói, ngoài thịt ra thì đầu, đuôi, nội tạng của nó đều có thể làm ra đồ ngon, đừng nói bây giờ đang khan hiếm đồ ăn, cho dù là trước tận thế cũng sẽ có người nuốt gọn miếng ngon này.
Quyết định xong, hắn không chậm chạp nữa bởi mùi máu tanh sẽ dẫn thú biến dị khác tới, tuy hắn không sợ nhưng nếu quá nhiều, hắn sẽ không thể dễ dàng đưa con trâu hoàn chỉnh về cho Lý Mộ Nhiên được. Huống hồ trời sắp tối rồi, hắn cần nhanh chóng tìm nơi ở qua đêm, sau đó chờ Lý Mộ Nhiên tới.
Ngay lúc hắn vươn tay định vác con trâu không đầu lên, hai chân duỗi ra chuẩn bị chạy thì thân thể đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển sang bên cạnh. Nương theo ánh mắt của hắn, thân ảnh Lý Mộ Nhiên xuất hiện ở đó.
Lý Mộ Nhiên vốn cho rằng Tống Nghiễn sẽ ăn phân nửa chỗ thịt trước, sau đó mới mang chỗ còn lại về cho cô, cho nên cô mới để chừa thời gian cho hắn ăn, bởi cô biết hắn không thích cô nhìn thấy bộ dạng lúc ăn thịt sống của mình. Ai biết được hắn lại muốn vác cả con đi, vì vậy cô nhanh chóng xuất hiện. Cô có năng lực dịch chuyển tức thời, tự nhiên sẽ không để hắn phải khổ cực như vậy. Vác một con trâu lớn lại còn đi xuyên trong rừng rậm không phải là chuyện dễ, dù cho đám thực vật biến dị kia cũng sẽ cố hết sức để nhường đường.
Nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, Tống Nghiễn rất vui, nhưng bởi vì vừa mới giết chóc mà huyết dịch vẫn đang sôi trào, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo hung ác, giống như không phải nhìn thấy người mình thích mà là khát vọng muốn xé nát con mồi.
Đây không phải lần đầu Lý Mộ Nhiên đối mặt với tình huống thế này, tuy bị nhìn tới mức dựng tóc gáy, nhưng cô đã có thể đè lại cảm giác hồi hộp trong lòng, duy trì sự trấn định. Cô không nói gì, không hề tránh né mà đón nhận đôi mắt giống như hung thú viễn cố kia, yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, Tống Nghiễn khắc chế được dục vọng giết chóc trong lòng, sự vui sướng chiếm thượng phong, ánh mắt dần dần nhu hòa lại.
“Hôm nay có thịt trâu ăn." Hắn nói, âm thanh hơi trầm thấp như chôn sâu trong cổ họng.
Lý Mộ Nhiên cười bảo: “Anh ăn với em nhé?" Hiện tại Tống Nghiễn gần như không ăn thịt chín, vậy nên cô mới nói lời này. Nhiều lúc cô nghĩ, hắn vẫn luôn không có chuyển biến tốt có phải liên quan gì đến việc ăn thịt sống hay không. Giống như anh Thiệu, vẫn ăn cùng mọi người được, dường như không có vấn đề gì về chuyện này.
“Ừm." Tống Nghiễn khó nhận thấy mà hơi chững lại, gật gật đầu. Hắn không phải không ăn được thịt chín, chỉ là vị giác bị thú hóa mà biến dị, cảm thấy thịt sống ngon hơn mà thôi, ăn thịt chín lại giống như nhai vỏ cây vậy.
“Chúng ta hầm lên ăn nhé." Lý Mộ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó quyết định.
“Được." Trên khuôn mặt che kín vảy giáp của Tống Nghiễn lộ ra biểu tình khó chịu không dễ nhận ra nhưng vẫn đồng ý. Canh nước gì đó, hắn ghét nhất.
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó trở nên dữ tợn của hắn, Lý Mộ Nhiên mím môi, muốn cười nhưng phải cố nhịn xuống được. Thật ra cô cố ý nói vậy đó! Mặc kệ thế nào, cuối cùng hắn cũng có biểu tình khác rồi, còn chuyện dọa người hay không, cô nhìn lâu cũng thành quen.
Bởi vì Lý Mộ Nhiên đến, Tống Nghiễn hiển nhiên không cần phải vác cả con trâu về, hắn dùng móng cắt da trâu, xé một khoanh xương sườn nhiều thịt non, còn lại đưa cho Lý Mộ Nhiên mang về đoàn xe. So với loại thú chỉ ăn cỏ lá này, hắn thích thú dữ ăn thịt hơn, bởi vì thịt của nó chứa nhiều năng lượng phù hợp với nhu cầu cơ thể của hắn hiện giờ.
Người trong đoàn xe thấy có thịt trâu tươi ăn, hiển nhiên là rất vui mừng. Mà để cảm ơn ông Lưu Thất đã thu nhận đoàn xe, Trương Dịch chém một cái chân trâu đưa qua, chỉ nói là lúc đi đường săn giết được, kết quả ông Lưu Thất lập tức bèn bảo người mang hai sọt khoai tây ra, cũng không biết sao họ có thể bảo quản được lâu như vậy nữa.
Vì vậy ngoài một bộ phận nhỏ để làm giống, xem có thể trồng được hay không, một phần nữa thì đưa những người ở ngoài thôn và Lý Mộ Nhiên, chỗ khoai còn lại thì được rửa sạch, cũng không cần gọt vỏ mà trực tiếp cắt thành miếng hầm luôn cùng thịt trâu, món ngon này ăn kèm với cơm khiến toàn bộ người của đoàn xe đều được ăn đã ghiền. Lưỡi trâu và một đoạn dạ dày với thịt bụng được kho lên, chiên một chảo đậu phộng, bóc mấy gói chân gà, lấy ra rượu bình thường căn bản không đụng đến. Sau đó họ mời ông Lưu Thất và cả hai người trung niên có địa vị chỉ đứng sau ông tới, mấy người Trương Dịch Thẩm Trì tiếp đón nhiệt tình, cả đám uống rượu nói chuyện đến tận đêm khuya.
Về phần Lý Mộ Nhiên, đưa đồ xong cô lập tức quay lại, lúc này Tống Nghiễn đang thủ tiêu một con thú biến dị ngửi thấy mùi máu mà tới, đây mới là bữa tối thật sự của hắn.
Hai người tìm được một ngôi nhà của hộ gia đình nông dân xem như còn nguyên vẹn cách thôn Tam Gia khoảng mười mấy kilomet, tuy đã từng bị lục soát vơ vét đồ đạc nhưng bởi vì nơi đây không thiếu nhiên liệu sưởi ấm, cho nên dụng cụ sinh hoạt trong nhà không bị động tới, cửa sổ cũng còn rất tốt, thậm chí còn có chút quần áo chủ nhà để lại. Chỉ cần quét dọn một chút, đốt lửa cho nhà ấm lên thì qua đêm ở đây cũng không tệ lắm.
Beta: Yến Phi Ly
Ông Lưu Thất gọi một thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi tới, đưa cuốn sổ cho cậu ta để cậu ngồi chép lại. Còn ông thì lôi kéo đám Trương Dịch đi nói chuyện một lúc, trước khi bọn họ rời đi thì trả lại cuốn sổ rồi mới thả người.
Cuộc trao đổi này, hai bên đều có thu hoạch riêng, quan hệ cũng hòa hợp hơn không ít.
Ba người Trương Dịch được một thanh niên tên là A Hưng dẫn đường, đi tới khu vực đoàn xe ở tạm. Còn bọn họ muốn ở trong căn nhà nào là việc riêng của họ, vậy nên sau khi dặn dò vài câu, A Hưng rời đi luôn chứ không quan tâm nhiều.
Ông Lưu Thất phân cho bọn họ mười căn phòng nối liền nhau, nằm ở trung tâm thôn, thoạt nhìn giống như đang bị bao vây vậy. Hiển nhiên tuy ông cụ cảm thấy họ không phải người xấu nhưng cũng không hoàn toàn rút hết đề phòng, cũng giống như bọn họ, vì còn lo lắng nên mới để lại người ở bên ngoài.
Thẩm Trì đến sớm, nên đã chọn trước một ngôi nhà trệt, ba người Trương Dịch và A Hưng sau khi nói lời tạm biệt bèn được người đoàn xe dẫn tới, đến khi vào nhà mới phát hiện Thạch Bằng Tam và Kiều Dũng cũng có mặt, hiển nhiên là tới thẳng đây.
“Toàn thôn có khoảng hơn sáu trăm người, đàn ông độ tuổi thanh niên và tráng niên nhiều nhất, cũng có người già trẻ con và phụ nữ. Không khí trong thôn cũng không tệ lắm, không thấy có tình huống kẻ mạnh ức hiếp người yếu. Ngoài việc chẳng thể tự ý ra vào thôn thì hoạt động bình thường hằng ngày không bị hạn chế, bao gồm cả chúng ta." Kiều Dũng nói tình hình mà hắn quan sát được ra. Hóa ra lúc nãy hắn và Thạch Bằng Tam ra ngoài đi dạo trong thôn, thuận tiện lôi kéo người gặp được hỏi han, nói chuyện sinh hoạt hằng ngày. “Hơn nữa, tuy người trong thôn vẫn còn chút đề phòng với chúng ta nhưng tóm lại cũng coi như thân thiện."
Nghe hắn nói xong, mọi người cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm, dù sao chẳng ai muốn lúc nào cũng phải căng thẳng thần kinh, nhất là khi vất vả lắm mới gặp được đồng loại.
Nếu đã không còn chuyện gì, mọi người cũng không có gì để thảo luận, vì vậy mỗi người lại tản đi, người thì chuẩn bị bữa tối, kẻ thì ra ngoài tản bộ, bắt đầu hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có được. Mấy đứa nhỏ đã sớm đi chơi với trẻ con trong thôn, so với đám người lớn, bọn nó dường như dung nhập nhanh hơn một chút.
Lý Mộ Nhiên thấy không còn chuyện gì của mình nữa, lên tiếng chào mọi người rồi rời khỏi thôn Tam Gia, cô phải đi tìm Tống Nghiễn.
Lúc này sắc trời còn sớm, Tống Nghiễn còn đang loanh quanh khắp nơi trong rừng, tìm kiếm thú biến dị để phát tiết cảm giác nóng nảy hung ác trong lòng. Khi dùng hết sức tốc độ chạy của hắn rất nhanh, không khác ô tô được thêm mã lực là mấy, đoàn xe vừa đi còn phải vừa mở đường, hắn muốn đuổi kịp hiển nhiên là dễ như chơi. Cho nên phần lớn thời gian, hắn cũng không theo sau đoàn xe mà là lượn quanh trong rừng biến dị rậm rạp. Chỉ trước khi trời tối mới đuổi theo tới, tìm một chỗ tương đối an toàn cách đoàn xe mười mấy cây số, chờ Lý Mộ Nhiên đến.
Giờ muốn so sự hiểu biết về động thực vật biến dị chỉ sợ không ai vượt qua được hắn. Chỉ tiếc đối với sự biến dị của bản thân, hắn lại không có chút biện pháp nào cả. Lâu như vậy rồi, tình hình thú hóa không chỉ không giảm bớt mà ngược lại ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Đương nhiên biểu hiện của nó không nằm ở ngoại hình đã biến dị đến cực hạn của Tống Nghiễn mà là trên tâm lý. Hắn có thể cảm giác được lệ khí trong lòng ngày càng nặng, dần có xu hướng nuốt chửng lý trí, dù hắn có tận lực rời xa chỗ có người, chỉ giết thú biến dị cũng không có cách nào thay đổi tình hình hiện nay. Nếu như không có Lý Mộ Nhiên thường xuyên tới chỗ hắn thì có lẽ hắn cũng không khắc chế được lâu đến thế.
Lý Mộ Nhiên lợi dụng tinh thần lực tìm được Tống Nghiễn, vừa định dịch chuyển tức thời qua đó lại phát hiện một con trâu lửa xuất hiện phía trước Tống Nghiễn. Cô vội vã dừng lại, quả nhiên khi hai bên vừa thấy mặt bèn như gặp kẻ thù không đội trời chung, đâm sầm vào nhau, bắt đầu chém giết kịch liệt.
Hình thể của trâu lửa gần như một con voi lớn, sừng trâu ngăm đen, uốn lượn cong về phía trước giống như hai cây thương dài màu đen vậy. Loại trâu này vô cùng nóng nảy, bất kỳ vật thể gì hoạt động trước mặt nó đều là một loại khiêu khích, vừa nhìn thấy sẽ liều mạng xông lên. Đồng thời, thời điểm chiến đấu kịch liệt, hai sừng của nó còn có thể phun ra dung nham nóng chảy, khiến người ta khó lòng đề phòng. Mà càng quỷ dị hơn là nó chỉ ăn thực vật biến dị, hoàn toàn xem thường việc ăn thịt. Có lẽ bởi vậy nên chất thịt của nó vô cùng tươi non, rất hiếm gặp trong đám thú biến dị.
Tống Nghiễn thường sẽ săn một vài loại động thực vật biến dị hương vị không tệ cho Lý Mộ Nhiên, nhìn thấy con trâu này đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Lý Mộ Nhiên biết rõ chuyện này nên cũng không cố ngăn cản, bởi vì có ngăn cũng vô dụng, ở phương diện này Tống Nghiễn căn bản không nghe lời cô. Cho nên cô dứt khoát đàng hoàng ngồi chờ, không đi qua gây phiền thêm cho hắn coi như là đã giúp đỡ rồi.
Trâu lửa rất hung mãnh, nhưng bởi vì hình thể khổng lồ, lại ở nơi đâu đâu cũng có thực vật biến dị nên độ linh hoạt bị hạn chế đi rất nhiều. So ra, Tống Nghiễn với hình thể đồng dạng nhưng lại có thể nhờ vào thân cây và dây leo bám lên leo xuống thì linh hoạt hơn nhiều. Huống hồ Tống Nghiễn đâu chỉ có linh hoạt đơn giản như vậy.
Ầm! Rầm rầm! Mấy đợt lửa phun ra, phía trước, trên đầu, thậm chí xung quanh trâu lửa đều bị lửa đốt cháy, thực vật biến dị cũng không cách nào may mắn thoát khỏi, trong nháy mắt đều bị đốt trụi trơ đất, chỉ còn dư lại than tro cháy đen tỏa nhiệt với khói bốc lên. Mà trâu lửa vẫn luôn nổi điên hung hăng sau khi phun lửa thì tinh thần cũng uể oải, chỉ là nó vẫn vẫy đuôi ngẩng đầu kêu một tiếng hào hứng vì cho rằng kẻ địch đã bị thiêu chết.
Ai ngờ vừa kêu được một nửa, trên lưng nó bỗng thấy nặng nề, cổ đau nhức như bị xé rách, ngay sau đó bèn mất đi tri giác.
Tống Nghiễn nhảy xuống khỏi lưng trâu, trong tay còn cầm cái đầu trâu đang phun máu, còn cái thân trâu khổng lồ bởi vì chết quá đột ngột nên vẫn duy trì tư thế đứng thẳng.
Trâu lửa không khó đối phó, chỉ cần tránh được công kích từ lửa và cặp sừng của nó thì coi như đã thành công một nửa rồi, mà nửa còn lại chính là phá vỡ phòng ngự của nó. Chỉ có điều vấn đề không khó đối phó này là với người dị thú như Tống Nghiễn và Nam Thiệu mà thôi, bởi vì tốc độ của trâu lửa không hề chậm, hơn nữa lực va chạm vô cùng hung mãnh, nếu như ở khu đất trống, cho dù là người thức tỉnh muốn bắt được nó mà không có chút thương vong nào thì chính là nằm mơ. Còn nếu ở trong rừng thực vật biến dị, vậy thì càng khó khăn, bởi vì còn phải đề phòng thực vật biến dị tấn công, không như Tống Nghiễn hay Nam Thiệu, thực vật biến dị đều phải né tránh. So ra thì việc cắt lớp da trâu cứng như giáp rồi giết chết nó ngược lại dễ dàng hơn, tuy rằng cái dễ này cũng có giới hạn nhất định.
Bởi vậy, nếu như không có Nam Thiệu hay Tống Nghiễn ở đó, đoàn xe tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc trâu lửa, cho dù chất thịt của nó ngon hơn mấy lần thịt dê thịt bò trước tận thế.
Tống Nghiễn nhìn con mồi của mình, vất vả suy tư chốc lát, hình như đang suy nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào, cuối cùng hắn quyết định khiêng tất cả về, ngay cả cái đầu cũng không buông tha. Da của trâu lửa nếu được thuộc chế thì sẽ là đồ bảo hộ vô cùng tốt, có thể làm áo giáp, cũng có thể làm giày bốt, khả năng giữ ấm của nó rất tốt. Sừng trâu có thể làm vũ khí, còn những phần khác thì không cần phải nói, ngoài thịt ra thì đầu, đuôi, nội tạng của nó đều có thể làm ra đồ ngon, đừng nói bây giờ đang khan hiếm đồ ăn, cho dù là trước tận thế cũng sẽ có người nuốt gọn miếng ngon này.
Quyết định xong, hắn không chậm chạp nữa bởi mùi máu tanh sẽ dẫn thú biến dị khác tới, tuy hắn không sợ nhưng nếu quá nhiều, hắn sẽ không thể dễ dàng đưa con trâu hoàn chỉnh về cho Lý Mộ Nhiên được. Huống hồ trời sắp tối rồi, hắn cần nhanh chóng tìm nơi ở qua đêm, sau đó chờ Lý Mộ Nhiên tới.
Ngay lúc hắn vươn tay định vác con trâu không đầu lên, hai chân duỗi ra chuẩn bị chạy thì thân thể đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển sang bên cạnh. Nương theo ánh mắt của hắn, thân ảnh Lý Mộ Nhiên xuất hiện ở đó.
Lý Mộ Nhiên vốn cho rằng Tống Nghiễn sẽ ăn phân nửa chỗ thịt trước, sau đó mới mang chỗ còn lại về cho cô, cho nên cô mới để chừa thời gian cho hắn ăn, bởi cô biết hắn không thích cô nhìn thấy bộ dạng lúc ăn thịt sống của mình. Ai biết được hắn lại muốn vác cả con đi, vì vậy cô nhanh chóng xuất hiện. Cô có năng lực dịch chuyển tức thời, tự nhiên sẽ không để hắn phải khổ cực như vậy. Vác một con trâu lớn lại còn đi xuyên trong rừng rậm không phải là chuyện dễ, dù cho đám thực vật biến dị kia cũng sẽ cố hết sức để nhường đường.
Nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, Tống Nghiễn rất vui, nhưng bởi vì vừa mới giết chóc mà huyết dịch vẫn đang sôi trào, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo hung ác, giống như không phải nhìn thấy người mình thích mà là khát vọng muốn xé nát con mồi.
Đây không phải lần đầu Lý Mộ Nhiên đối mặt với tình huống thế này, tuy bị nhìn tới mức dựng tóc gáy, nhưng cô đã có thể đè lại cảm giác hồi hộp trong lòng, duy trì sự trấn định. Cô không nói gì, không hề tránh né mà đón nhận đôi mắt giống như hung thú viễn cố kia, yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, Tống Nghiễn khắc chế được dục vọng giết chóc trong lòng, sự vui sướng chiếm thượng phong, ánh mắt dần dần nhu hòa lại.
“Hôm nay có thịt trâu ăn." Hắn nói, âm thanh hơi trầm thấp như chôn sâu trong cổ họng.
Lý Mộ Nhiên cười bảo: “Anh ăn với em nhé?" Hiện tại Tống Nghiễn gần như không ăn thịt chín, vậy nên cô mới nói lời này. Nhiều lúc cô nghĩ, hắn vẫn luôn không có chuyển biến tốt có phải liên quan gì đến việc ăn thịt sống hay không. Giống như anh Thiệu, vẫn ăn cùng mọi người được, dường như không có vấn đề gì về chuyện này.
“Ừm." Tống Nghiễn khó nhận thấy mà hơi chững lại, gật gật đầu. Hắn không phải không ăn được thịt chín, chỉ là vị giác bị thú hóa mà biến dị, cảm thấy thịt sống ngon hơn mà thôi, ăn thịt chín lại giống như nhai vỏ cây vậy.
“Chúng ta hầm lên ăn nhé." Lý Mộ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó quyết định.
“Được." Trên khuôn mặt che kín vảy giáp của Tống Nghiễn lộ ra biểu tình khó chịu không dễ nhận ra nhưng vẫn đồng ý. Canh nước gì đó, hắn ghét nhất.
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó trở nên dữ tợn của hắn, Lý Mộ Nhiên mím môi, muốn cười nhưng phải cố nhịn xuống được. Thật ra cô cố ý nói vậy đó! Mặc kệ thế nào, cuối cùng hắn cũng có biểu tình khác rồi, còn chuyện dọa người hay không, cô nhìn lâu cũng thành quen.
Bởi vì Lý Mộ Nhiên đến, Tống Nghiễn hiển nhiên không cần phải vác cả con trâu về, hắn dùng móng cắt da trâu, xé một khoanh xương sườn nhiều thịt non, còn lại đưa cho Lý Mộ Nhiên mang về đoàn xe. So với loại thú chỉ ăn cỏ lá này, hắn thích thú dữ ăn thịt hơn, bởi vì thịt của nó chứa nhiều năng lượng phù hợp với nhu cầu cơ thể của hắn hiện giờ.
Người trong đoàn xe thấy có thịt trâu tươi ăn, hiển nhiên là rất vui mừng. Mà để cảm ơn ông Lưu Thất đã thu nhận đoàn xe, Trương Dịch chém một cái chân trâu đưa qua, chỉ nói là lúc đi đường săn giết được, kết quả ông Lưu Thất lập tức bèn bảo người mang hai sọt khoai tây ra, cũng không biết sao họ có thể bảo quản được lâu như vậy nữa.
Vì vậy ngoài một bộ phận nhỏ để làm giống, xem có thể trồng được hay không, một phần nữa thì đưa những người ở ngoài thôn và Lý Mộ Nhiên, chỗ khoai còn lại thì được rửa sạch, cũng không cần gọt vỏ mà trực tiếp cắt thành miếng hầm luôn cùng thịt trâu, món ngon này ăn kèm với cơm khiến toàn bộ người của đoàn xe đều được ăn đã ghiền. Lưỡi trâu và một đoạn dạ dày với thịt bụng được kho lên, chiên một chảo đậu phộng, bóc mấy gói chân gà, lấy ra rượu bình thường căn bản không đụng đến. Sau đó họ mời ông Lưu Thất và cả hai người trung niên có địa vị chỉ đứng sau ông tới, mấy người Trương Dịch Thẩm Trì tiếp đón nhiệt tình, cả đám uống rượu nói chuyện đến tận đêm khuya.
Về phần Lý Mộ Nhiên, đưa đồ xong cô lập tức quay lại, lúc này Tống Nghiễn đang thủ tiêu một con thú biến dị ngửi thấy mùi máu mà tới, đây mới là bữa tối thật sự của hắn.
Hai người tìm được một ngôi nhà của hộ gia đình nông dân xem như còn nguyên vẹn cách thôn Tam Gia khoảng mười mấy kilomet, tuy đã từng bị lục soát vơ vét đồ đạc nhưng bởi vì nơi đây không thiếu nhiên liệu sưởi ấm, cho nên dụng cụ sinh hoạt trong nhà không bị động tới, cửa sổ cũng còn rất tốt, thậm chí còn có chút quần áo chủ nhà để lại. Chỉ cần quét dọn một chút, đốt lửa cho nhà ấm lên thì qua đêm ở đây cũng không tệ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên