Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 285 - Người Dị Hóa (1)
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Đoàn xe lái vào trong thành phố Thường, định đến đó rồi chuyển hướng sang Tây Bắc. Vốn là đoàn tám chiếc xe lúc này đã tăng đến mười bốn chiếc, hiện tại đang có ba chiếc xe khách, hai chiếc xe tải và một chiếc xe bồn chở xăng. Cả đoàn xe lộ ra dáng dấp vô cùng kiêu ngạo, mà nếu có thực lực, càng kiêu ngạo càng có thể người có ý đồ xấu khiếp sợ.
Toàn bộ thành thị bị diệt, sự tồn tại của Nửa người cùng với Ám hồn mộc sinh trưởng gần như đã khóa thành phố Trát Phong ở trạng thái vốn có. Hơn một năm hoàn toàn không đủ để phần lớn đồ ăn và các loại đồ dùng hàng ngày mục nát, huống hồ còn có hơn nửa năm cực kỳ lạnh giá. Bởi vậy, vật tư ở đây phong phú đến mức đủ khiến cho người sống sót tầng dưới chót của căn cứ chảy nước dãi ba mét.
Sau khi loại trừ Ám hồn mộc, chỉ sợ nơi này rất khó không bị người quấy rối, dù Nửa người vẫn còn tồn tại. Đặc biệt là khi vật tư tại thành phố xung quanh bị người sống trong khu dân cư quanh đó cướp đoạt gần như cạn kiệt, chắc chắn chẳng mấy chốc những người may mắn còn sống sót sẽ kéo đến đây.
Bởi vậy nhóm Trương Dịch rất dễ dàng đã thu tập đủ hai xe lương thực và đồ dùng, cũng đổ đầy xe bồn tại một cây xăng, thuận tiện lấy đủ đồ tiêu dùng trong ba năm cho ông Lâm như đồ ăn, than đá, đồ dùng hằng ngày, cùng với một vài cuốn sách ông muốn. Chuyện này với bọn họ mà nói tuy rằng không phải dễ như ăn cháo, nhưng cũng chỉ là mất thêm chút thời gian công sức dọn dẹp zombie và sinh vật biến dị bên trong các tòa nhà cùng với tìm kiếm đồ vật mà thôi, những việc còn lại đều do Lý Mộ Nhiên nắm giữ dị năng hoàn thành.
Làm những chuyện này, một là vì sự tôn kính đối với ông Lâm, mặt khác là muốn cống hiến chút sức mọn. Bọn họ bôn ba, bọn họ tìm kiếm đường sống, quá nhiều chuyện khiến cho họ không thể bình tĩnh làm loại chuyện đã trở thành xa lạ với phần lớn người sống sót này. Lịch sử, văn minh, truyền thừa, vân vân, như là một khẩu hiệu vinh quang mà trống rỗng, không quan trọng bằng sinh tồn sống sót. Mà họ đều biết, chỉ cần con người có thể sinh sôi kéo dài, tầm quan trọng của những thứ này sẽ lộ ra sớm thôi, hai mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm… Khi thế hệ bọn họ chết đi, rốt cuộc thế hệ sau sẽ trở về thời Man Hoang mông muội, hay là tổng kết lịch sử trước đó để kết hợp với hoàn cảnh lúc bấy giờ, xây dựng lại một thời văn minh huy hoàng. Tất cả đều phụ thuộc vào việc bảo tồn và kế thừa tri thức từ quá khứ.
Truyền thừa vốn là vấn đề quan trọng gần như đã ăn sâu vào cốt nhục con người, trong hòa bình lâu dài lại gần như bị tất cả mọi người lãng quên trong hoàn cảnh tận thế tàn khốc, chỉ có ông Lâm còn đang suy nghĩ dựa vào sức mạnh yếu ớt của thân thể già nua nỗ lực hoàn thành nó.
Cho nên bọn họ tôn kính, xấu hổ, rồi lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể mong đợi khi tìm được một chỗ yên ổn chỗ, rút ra thời gian rảnh tay mới có cơ hội làm chuyện này.
Trên khoang xe, Trương Dịch đang cúi đầu lật bút ký liên quan tới sinh vật biến dị của ông. Từ khi lấy được quyển bút ký này đã mấy ngày trôi qua, đây là lần đầu anh rảnh rỗi lật xem tỉ mỉ.
Ngày ấy bọn họ tạm biệt ông Lâm, vốn đã chuẩn bị tâm lí giết một đường ra ngoài, không ngờ sau khi Lý Mộ Nhiên hấp thu tinh hạch lại làm dị năng tăng lên rất nhiều, vốn một lần chỉ có thể mang sáu người, bây giờ cô có thể mang mười lăm người, tức là tăng lên 2,5 lần; số lần sử dụng cũng tăng từ mười lần lên mười tám lần, tuy rằng phạm vi tăng lên nhỏ hơn mức tăng của số lần dẫn người, nhưng mọi người đã cực kỳ hài lòng. Khoảng cách di chuyển của cô cũng có thay đổi, quá 20km thì phụ thuộc vào số người mang theo, càng nhiều người khoảng cách di chuyển càng ngắn, nếu chỉ một mình cô, xa nhất có thể đạt tới 50km.
Kết quả một buổi sáng cô đã mang tất cả mọi người ra khỏi thành phố.
Cảm thấy dị năng của cô thực sự rất hữu dụng, hơn nữa đột nhiên có thêm hơn 100 người, không thể để lại những người này ở đó không quan tâm, cho nên bọn họ trì hoãn mấy ngày để thu thập vật tư, tìm kiếm xe cộ thích hợp, cộng thêm họ đang buồn phiền vì không viết đi đâu mà tìm nhiên liệu bổ sung, liền đơn giản lấy theo xe bồn chở xăng. May mà có dị năng của Lý Mộ Nhiên, bằng không dù mạnh như Nam Thiệu hay Tống Nghiễn có thể tùy ý đi lại trong thành phố, cũng tuyệt đối không tìm được nhiều đồ như vậy, càng không thể giúp bọn họ tùy ý chọn lựa xe cộ tốt có thể sử dụng.
Không có Ám hồn mộc quấy nhiễu, đám Nửa người cũng đang thích ứng với hoàn cảnh mới, vậy mà chưa một lần gặp phải bọn họ, giúp hành động của họ thuận lợi hơn rất nhiều. Đương nhiên, cân nhắc đến ham mê đặc thù của Nửa người, trước khi trời tối họ sẽ ra khỏi thành phố.
“Cái này… Cái này con biết." Đầu nhỏ của Trương Duệ Dương đột nhiên ló qua từ bên cạnh, nhóc chỉ vào thực vật vẽ trên một trang giấy, gần như chặn toàn bộ tầm mắt của Trương Dịch.
Trương Dịch thoáng nghiêng đầu, đọc lại chữ viết trên đó cho đứa nhỏ nghe.
“Dây leo gai, thực vật dây leo biến dị biến hình, không có lá, thô như cánh tay người trưởng thành, cao hai mét đến hai mươi lăm mét, một cây nhiều dây mây, biểu bì thô ráp như cát sỏi, đất màu nâu, không hoa văn. Thân có gai nhọn, rỗng ruột, có thể co duỗi, lúc bình thường ẩn nấp trong thân cây, khi bắt con mồi sẽ duỗi ra, đâm vào thân thể con mồi, truyền nọc độc có thể làm con người tê liệt sau đó hút máu thịt."
“Phương thức sinh sản: Độ dài cực hạn của dây leo gai là hai mươi lăm mét, khi dài đến cực hạn sẽ tự động tách ra mầm dài khoảng hai mét, sinh trưởng tại chỗ, trở thành cây gai mới. Cây mẹ tích trữ đủ năng lượng còn có thể mọc ra cây mới từ gốc rễ (Người viết đã từng gặp một dây leo gai với mười hai nhánh con, tránh xa.)"
“Thực vật am hiểu ẩn nấp, hay trốn trong lòng đất hoặc lá úa của thực vật biến dị khác rơi xuống và trong kiến trúc sụp đổ, chủ động tấn công người và thú biến dị, thủ đoạn tấn công là dùng dây leo quấn lấy, tiêm nọc độc làm tê liệt con mồi, giỏi ẩn nấp nhanh nhẹn, khó đề phòng."
“Nhược điểm: Một, sợ lửa, dị năng hệ hỏa có tác dụng khắc chế (người viết có dị năng hệ hỏa nên chưa thử nghiệm dị năng khác, đợi bổ sung). Hai, trong vòng một giờ từ khi mầm tách ra, tính chất tấn công rất yếu, có thể nhân lúc này thu lấy. Sau khi cây mẹ tách mầm sẽ có nửa giờ suy yếu, không chủ động tấn công sinh vật xông vào lãnh địa của nó. Ba, xung quanh dây leo gai thường rải rác da lông động vật và quần áo, có rất nhiều lỗ thủng trên đó là có thể phán đoán sự có mặt của chúng (không thể loại trừ khả năng thực vật biến dị khác có cùng phương thức công kích)."
“Vỏ ngoài của dây leo gai cứng rắn mà có tính dai, có thể tróc ra, dưới lớp biểu bì là vật chất dạng bọt biển, kịch độc. Lột lớp biểu bì, dùng dị năng hỏa đốt cháy đến khi còn bột phấn màu đỏ sậm, không độc, có hương vị hạt dẻ chín rất nhạt, thêm nước sẽ hơi dinh dính, có thể ăn được…"
Đọc một hồi lâu, dần dần Trương Dịch không còn phát ra tiếng, không tự chủ mà chuyên tâm xem nội dung trên đó, quên mất con trai đang nghiêm túc nghe bên cạnh anh, cũng không chú ý tới trong xe vốn có tiếng trò chuyện giờ hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đang chờ anh đọc tiếp.
Đoạn sau thực ra không có nội dung gì, chỉ là nhấn mạnh dây leo gai không thể đốt cháy toàn bộ cây, bột phấn thiêu ra tuy rằng mùi vị thơm ngon như hạt dẻ chưng thịt nhưng có độc, ăn ít sẽ dẫn đến khó thở, thị giác mơ hồ, đau đầu nôn mửa. Còn cách nghiệm chứng độc tính thế nào thì trong sổ ghi chép không đề cập, nhưng không ai có thể tưởng tượng, một ông lão, một ông lão là người chuyên về lịch sử, một thân một mình nghiên cứu ra tư liệu cặn kẽ như vậy, gian khổ và nguy hiểm trong đó có thể tưởng tượng được.
Trương Dịch tràn ngập sùng kính yên lặng lật xem, vì vậy Trương Duệ Dương vốn nằm nhoài trên đùi anh nhận thức từng chữ theo không kịp, đứa nhỏ cũng không tức giận, dời đầu nhỏ khỏi vào lồng ngực ba, sau đó quay đầu chạy đi, chen vào đám Cát A Y để chơi cùng đám bạn nhỏ.
Những người khác thấy thế cũng không tiện quấy rối anh, đều dời sự chú ý, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh. Chỉ có điều trong lòng mỗi người đều có chút hưng phấn, âm thầm tính toán, làm sao mượn được quyển sổ ghi chép liếc mắt một cái. Nếu những gì ghi chép là thật, thế thì sau này bọn họ không cần lo lắng nguồn thức ăn nữa, dù sao thực vật biến dị ở đâu cũng có, hơn nữa sinh trưởng rất nhanh. Nếu có thể nuôi trồng, chắc chắn sẽ không khó thu hoạch như bình thường.
Trên xe này đều là người Dung Hà, mấy người Trương Dịch nhường chiếc xe nhà cho người bị thương và già yếu. Ông nội và Giản Giản đều ở đó, Cát A Y luôn không rời tầm mắt nhìn chằm chằm một già một trẻ lần này lại không theo sau, mà là cùng mọi người ngồi trên xe khách.
Nam Thiệu ngồi ghế gần cửa sổ cạnh Trương Dịch buồn bực ngán ngẩm quét mắt trong xe một vòng, ánh mắt dừng một chút trên người Nam Duy đang cúi đầu ngồi ở chếch trước hai hàng, dường như lúc này hắn mới chú ý tới em trai nhà mình cũng ở đây. Nhưng cũng không trách được hắn, mấy ngày sau khi hai người gặp lại, ai cũng vội vàng tìm kiếm vật tư để rời khỏi thành phố Trát Phong, chẳng ai nghĩ tới vấn đề này. Nam Duy cũng cố gắn tránh, hắn không phát hiện mới là bình thường.
Tuy rằng lúc trước Nam Duy không biết lòng người tốt suýt nữa hại chết Trương Dịch, làm hắn hận không thể giết chết thằng nhóc này, nhưng chuyện đó đã trôi qua rất lâu, Trương Dịch vẫn đang bình an ngồi cạnh mình, phẫn nộ khi đó đã phai nhạt đi nhiều. Lúc này gặp lại, Nam Thiệu phát hiện thiếu niên không có việc gì, dù trong lòng không còn cảm giác thích hay hận, hắn vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào cũng là em trai của mình, hắn không hy vọng cậu sẽ chết.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Trương Dịch. Biểu tình Trương Dịch vô cùng chăm chú, sống mũi kiên cường, ánh mắt ôn hòa lại không mất khôn khéo, còn có đôi môi không tự chủ mím chặt vì quá mức chăm chú, hoàn toàn không có nét thanh xuân và tinh xảo của thiếu niên mười mấy tuổi, là khuôn mặt đàn ông rất thuần túy, một gương mặt chứa vô tận tang thương và gió sương…
Nam Thiệu không nhịn được tình cảm cuồn cuộn trong lòng, giơ tay lên nhẹ nhàng gảy tóc trắng cắt rất ngắn của người đàn ông bên cạnh. Trên thực tế, hắn muốn hôn mái tóc này hơn, hôn môi người này, tàn nhẫn giữ lấy người này, cảm thụ anh hoàn toàn thuộc về mình.
Trương Dịch bị quấy nhiễu, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy? Chán à?"
Nam Thiệu lắc đầu, tay không buông xuống mà thuận thế khoác lên cổ Trương Dịch, vô tình hay cố ý vuốt ve, kết hợp ái dục mịt mờ trong mắt hắn, dù hắn chưa nói chữ nào, gương mặt Trương Dịch vẫn dần dần nóng lên.
Bầu không khí hiện tại nên tiếp diễn bằng một nụ hôn nồng nhiệt khó rời. Rất đáng tiếc hai người không đủ tùy ý đến mức để người khác vây xem mình thân thiết, vì vậy chỉ có thể tiếc nuối khắc chế yêu thương và kích động trong lòng, nhìn nhau mỉm cười.
Trương Dịch giơ tay kéo cánh tay đang tác quái trên cổ mình xuống, sau đó nắm chặt, rồi đưa mắt trở lại trên cuốn sổ.
“Chú Lâm giỏi thật đấy, có thể nghiên cứu những thực vật biến dị chúng ta gặp hằng ngày đến mức này, em nhìn cây dây leo gai này xem, ai có thể nghĩ tới vỏ ngoài của nó cần được dị năng hỏa đốt cháy mới có thể ăn. Tìm cơ hội rồi chúng ta thử xem nhé?" Có vẻ sợ Nam Thiệu buồn, lần này Trương Dịch không xem chú tâm đến nỗi quên hết tất cả mọi thứ xung quanh như trước, mà là vừa xem vừa thấp giọng nói chuyện cùng Nam Thiệu.
“Được đó." Nam Thiệu sờ lòng bàn tay và ngón tay Trương Dịch, cảm giác được vết chai sần thô ráp do chuôi đao ma sát ra và vết đông nẻ vì lạnh, chậm rãi dùng dị năng chữa trị cho anh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn gò má Trương Dịch, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Có lẽ thực sự là người tình trong mắt hóa Tây Thi. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Nam Thiệu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, lần thứ hai, cũng chính là lần hắn được cứu kia, đối với hắn mà nói đó xem như là lần đầu. Khi ấy trong mắt hắn Trương Dịch là một người đàn ông trung niên uể oải tiều tụy lôi thôi, còn là người bị tật ở chân, không khác gì những người sống sót tầng chót giãy giụa tìm đường sống khác trong tận thế. Vào lúc ấy, dù thế nào hắn cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình lại yêu người đàn ông này, dốc hết tim gan để yêu. Mà bây giờ nhìn khuôn mặt này, Nam Thiệu chỉ cảm thấy điểm nào cũng tốt, không chỗ nào không tốt, nhìn thế nào cũng không chán, không ai có thể so được với anh.
“Đáng tiếc chú ấy không chịu đi theo chúng ta, dù sao một ông lão sống ở đó cũng không an toàn, hơn nữa… cũng quá cô đơn." Trương Dịch than thở. Dù ở đó có một quần thể Nửa người nhưng dù sao vẫn không có cách nào giao lưu.
“Quan hệ giữa ông Lâm và Kỳ Sinh có lẽ cũng giống hai chúng ta. Ông ấy sẽ không cô đơn." Nam Thiệu trả lời. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn giống vậy.
Trương Dịch ừm khẽ một tiếng, tựa hồ cảm thấy có lý, mà sau khi suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: “Cũng không nhất định. Hai người cũng có thể là bạn tri kỉ, như đội trưởng Kiều và anh Thạch Tam ấy…" Có lúc tình bạn sâu đậm đến tận cùng sẽ khó phân biệt được với tình ái, tình thân. Đối với một ông lão tuổi đã ngoài bảy mươi không còn gì cả cũng không có lo lắng mà nói, không muốn đi với bọn hắn mà chọn ở lại làm bạn với người bạn già biến dị, nghiên cứu học vấn, phát huy năng lực, sự lựa chọn này cũng không phải khó có thể lý giải.
Về phần sự thực là như thế nào, ông Lâm không ở đây, có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể biết được.
Hai người thì thầm, ở bên kia hai đứa nhỏ cũng đang lặng lẽ nói thầm, chỉ là bọn nhóc nghĩ là nhỏ giọng, thực tế người hơn nửa xe đều nghe thấy được.
“Ba và ba Bí đỏ của mày đang yêu nhau à?" Cát A Y tinh ranh như quỷ, chỉ gặp hai lần đã nhìn thấu quan hệ giữa Nam Thiệu và Trương Dịch.
“Đúng nha." Trương Duệ Dương lộ vẻ mặt ngây thơ, còn có chút đắc ý người khác không thể hiểu được, giống như nhóc cảm thấy chuyện này là rất đáng giá cho người khác ước ao. Nhóc còn nhỏ, người nhóc tiếp xúc cũng không phức tạp như Cát A Y, căn bản không hiểu ý nghĩa của việc yêu đương, nhưng nhóc xem ti vi, nam nữ yêu nhau sẽ hôn nhau, ba Bí đỏ và ba ba cũng thường hôn nhau cho nên nhóc cảm thấy hẳn là đúng.
“Nhưng bọn họ đều là nam, làm sao có thể yêu đương?" Cát A Y hiểu nhiều hơn nhóc, tuy cũng từng nghe tới đồng tính luyến ái, thế nhưng hoàn toàn không hiểu được.
“Nam với nam tại sao không thể yêu đương?" Trương Duệ Dương vò đầu.
“Bởi vì nam chỉ có thể yêu nữ mà thôi!" Đây là quan niệm sẵn có từ lâu của Cát A Y, bị mọi thứ chung quanh ảnh hưởng tạo thành.
“Tại sao nam chỉ có thể yêu thương nữ nha?" Trương Duệ Dương không phục hỏi ngược lại. Nhóc cảm thấy ba mình và ba Bí đỏ yêu nhau cũng rất tốt, ngọt ngào hệt như trên ti vi.
“Bởi vì như vậy mới có thể sinh cục cưng nhỏ á." Cát A Y trả lời như thể đây là chuyện đương nhiên, còn không quên liếc mắt khinh thường.
“Ba em đã có cục cưng là em rồi." Trương Duệ Dương vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, rất tự hào nói.
“…" Cát A Y quyết định không bao giờ nói chuyện với đồ ngốc này nữa.
Trương Dịch nghe vậy, liếc mắt nhìn Nam Thiệu đang khẽ cười, bên tai mơ hồ nóng lên, rồi lại không nhịn được mỉm cười.
Hoắc Nhuệ nhét chung một chỗ với hai thằng nhóc lại yên tĩnh không nói gì, trong lòng cậu nhóc vẫn đang suy nghĩ, nếu như ba mẹ mình còn sống, dù ba tìm một chàng trai khác, mẹ tìm cô gái khác, nhóc cũng có thể tiếp thu. Nhưng nếu ba tìm cô gái khác, mẹ có chàng trai khác, vậy thì không được. Bởi vì như vậy sẽ có thêm em trai em gái, ba mẹ sẽ không thương mình nữa.
Nghĩ như vậy, cậu nhóc có chút xấu hổ, cảm thấy nếu như ba mẹ còn sống, biết mình nghĩ thế, nhất định sẽ đánh mình một trận. Nhưng mà bị đánh cũng được, chỉ cần họ sống sót…
Nam Duy được xếp ngồi cùng bọn nhóc, bị chen vào trong cùng. Cậu bóp lòng bàn tay chính mình, chịu đựng chua xót tràn ngập, nhẫn nhịn bản thân không được nhìn về phía Nam Thiệu. Cậu không thích đàn ông, Nam Thiệu đã chuyển dời mục tiêu, cậu nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, thế nhưng khi nhìn thấy hai người kia ở chung ấm áp hoà thuận vui vẻ, nghe lời trẻ con của mấy đứa nhỏ lại không nhịn được mà đố kị và tức giận, rất muốn rống lên với tất cả mọi người, Nam Thiệu vốn là của cậu. Nhưng hiện tại cậu đã không còn như trước, cảm thấy toàn bộ thế giới đều nên vây quanh mình, cho nên dù đang khó chịu thì vẫn phải nỗ lực nhẫn nhịn. Cậu biết mình nhất định phải học được tự lập, cũng phải học được cách lãng quên, bởi vì sẽ không có ai thương xót cho cậu. Nam Thiệu cũng sẽ không đối xử tốt với cậu vô điều kiện như trước kia, thậm chí cũng sẽ không liếc cậu một cái.
Thời gian trôi qua, thế giới đang thay đổi, không ai sẽ vĩnh viễn đứng tại chỗ chờ đợi một người khác. Huống hồ là chờ đợi một người từng tùy ý giẫm đạp lên trái tim mình.
Cuối cùng Nam Duy đã rõ ràng, đồng thời cũng biết lúc trước mình sai ở điểm nào. Không phải sai ở chỗ cậu không tiếp nhận tình cảm của Nam Thiệu, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn phẫn nộ, cậu sai ở chỗ không nên vừa ghét bỏ lại vừa nhận lấy ý tốt của Nam Thiệu mà còn coi đó là chuyện đương nhiên. Sai ở chỗ không nên giày xéo cả tình anh em. Sai ở chỗ khi Nam Thiệu bị zombie cào bởi vì yêu cầu vô lý của cậu lại có thể cảm thấy giải thoát mà bỏ đi không thèm để ý. Nếu lúc đó cậu có chút lương tâm, ở lại trông coi Nam Thiệu đến khi hắn dị biến, cho dù chỉ là giả vờ, quan hệ hai người cũng không đến nỗi biến thành như bây giờ, rồi cậu cũng sẽ không gặp phải những chuyện sau đó.
Nhưng mà cậu hiểu rõ, nếu không xảy ra những chuyện kia, có lẽ vĩnh viễn cậu cũng không hiểu chính mình đã từng có được thứ quý giá cỡ nào. Chỉ là bây giờ cậu đã mất đi, không thể tìm lại, hối hận cũng vô dụng, cho nên điều duy nhất cậu có thể làm là không vọng tưởng dựa vào bất luận kẻ nào nữa, phải cố gắng làm mình trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó, có lẽ Nam Thiệu sẽ kính trọng cậu vài phần.
Trên xe đông người lắm tâm tư, nhưng tổng thể mà nói coi như là thoải mái. Đối với nhóm Trương Dịch dường như không thay đổi nhiều, mà người may mắn sống sót trốn ra từ Dung Hà lại đã lâu không có loại cảm giác này. Dù sao có thêm nhiều người như vậy, thực lực cũng tăng lên mấy lần, còn không cần dùng hai chân bước đi, càng không cần phải lo lắng vấn đề cạn lương thực bất cứ lúc nào, ngoại trừ phải thay phiên tiến lên mở đường, cuộc sống như thế gần như không khác gì du lịch.
Nhiều người nhiều sức, lại được cung cấp đủ đồ ăn, mọi người trong nhà thi đấu và người Dung Hà chạy nạn với dục vọng nâng cao thực lực bản thân tỏa ra lực chiến đấu mạnh mẽ chưa từng có. Hơn nữa đoạn đường từ Dung Hà đến Trát Phong thỉnh thoảng đã được người sống sót dọn dẹp, thực vật biến dị mới mọc ra không tính là mạnh mẽ, người dị năng của nhà thi đấu hợp lực lại cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, lại có thêm người dị năng khác kinh nghiệm phong phú ở bên cạnh coi chừng, không chỉ không giảm quân số, tốc độ mở đường so với thời điểm nhóm Trương Dịch từ Lũng Nhân đến đây còn nhanh gấp mấy lần, dần dần trở nên thành thạo điêu luyện.
Bởi vậy giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ đã tới Dung Hà. Đoàn xe tạm dừng ở đây.
Mọi người đứng trên đường cao tốc nhìn thị trấn bị cây cổ thụ chiếm giữ, rừng cây có vỏ độc ngăn lấp lối vào thị trấn đã không thấy tăm hơi. Giờ chỉ còn một cái cây khổng lồ che lấp mặt trời đứng thẳng trong thị trấn, cành lá rậm rạp, rễ cây buông xuống, gốc rễ tạo thành một mảnh rừng rậm độc lập nho nhỏ bao phủ toàn bộ thành thị, không lộ ra chút kiến trúc nào. Giữa thị trấn và đường cao tốc rất trống trải, thực vật biến dị bạc trắng vốn rậm rạp lại không còn dù chỉ một cây, giống như biến thành cấm địa thực vật, tạo thành sự chênh lệch rõ rệt với một bên khác của cao tốc.
“Cái cây đó đúng là bá đạo!" Không biết là ai cảm thán một câu.
“Thứ này sớm muộn gì cũng gieo họa, có biện pháp nào diệt trừ không?" Trương Dịch thấp giọng hỏi Nam Thiệu. Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Quỷ Bệnh thì e là chỉ có Nam Thiệu mới có thể trả lời vấn đề này.
Nam Thiệu không trả lời ngay mà là an tĩnh nhìn chốc lát, sau đó hắn châm chước mở miệng: “E là rất khó. Nếu như là trước lúc chúng ta vừa tới Dung Hà có lẽ còn có hai phần cơ hội, hiện tại lực sinh mệnh của nó vô cùng mạnh mẽ. Kiến chúa mà em từng gặp nếu so sánh với nó thì một cái như là đom đóm nhỏ bé, một cái khác chính là trăng sáng trên cao. Bằng vào năng lực hiện tại của em, đừng nói không thể tới gần, dù cho em có thể kề sát chủ thể của nó để hấp thu, một năm cũng hấp thu không được một nửa." Còn những chuyện như phản ứng, tấn công cùng với khả năng tiếp tục sinh trưởng của cây cổ thụ kia khi nhận ra sức sống của mình bị hút mất thì cũng không cần hắn phải nói.
Trương Dịch không nói gì, những người Dung Hà khác nghe đến đó cũng đều thở dài, nơi này từng là chỗ bọn họ định cư yên bình hơn nửa năm, chung quy vẫn đành phải từ bỏ.
Lý Mộ Nhiên không xuống xe, cô không có nhiều tình cảm với Dung Hà thế nhưng cây cổ thụ biến dị lớn vô cùng kia vẫn khiến cho trực giác của cô cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nghe xong lời Nam Thiệu nói, cô không nhịn được víu lưng ghế dựa hỏi Quỷ Bệnh đang nhắm mắt dưỡng thần phía trước, “Anh Bệnh ơi, Ú Ú có thể đối phó với cái cây kia không?"
Có thể là Ú Ú quá buồn ngủ, lần này không chạy khắp nơi, lúc mọi người rời đi nó cũng bị đánh thức, vì vậy bèn nằm nhoài trên mui xe, một đường ngủ cho tới tận đây.
“Không thể." Quỷ Bệnh lạnh nhạt đáp lời.
Lý Mộ Nhiên sớm quen với thái độ của gã, cô cũng không để ý lắm, tiếp tục hỏi: “Vậy anh có cách gì xử lý không?"
“Không có." Giọng điệu từ chối rất rõ ràng. Quỷ Bệnh đương nhiên là có cách, thế nhưng việc này thực sự không liên quan tới gã mà cũng chẳng ảnh hưởng đến hành trình của gã, vì thế gã không có đủ kiên nhẫn đi làm.
Lý Mộ Nhiên ngượng ngùng mà cười, không dám hỏi tiếp nữa. Thực ra cô cũng không quá thất vọng, đối với Quỷ Bệnh vẫn luôn là cứ tự thân đi hỏi nhiều hai câu, không được trả lời là bình thường, được trả lời vậy thì hoàn toàn là may mắn.
Nếu là chuyện lấy trứng chọi đá, mọi người đương nhiên sẽ không đi làm, vì vậy đoàn xe rất nhanh tiếp tục lên đường.
Lần này mục đích đến là căn cứ Bác Vệ. Trương Dịch đi tây bắc không thể mang quá nhiều người, bởi vì không an toàn và gây nhiều trói buộc. Cho nên cách tốt nhất là tìm một khu dân cư, cho những người muốn ở lại được yên ổn. Trước mắt lựa chọn đầu tiên dĩ nhiên là Bác Vệ, nếu như tình hình bên Bác Vệ quá tệ, như vậy thì ven đường vừa đi vừa tìm.
Mà đây cũng là một trong những mục đích mà Tống Nghiễn bảo nhóm Thẩm Trì đi theo, dọc đường họ sẽ lưu ý sự phân bố của các căn cứ người sống sót, cũng kiểm tra tình hình zombie, sinh vật biến dị cùng với người sống sót ở tây bắc. Dù sao nơi để thành lập căn cứ cũng không chỉ có một lựa chọn duy nhất.
—
Phily: về sau các chương dài quá, có khi lên tới gần 20 trang word, aiiii, cố gắng nào. Hành trình mới lại bắt đầu rồi, hứa hẹn nhiều điều thú vị và gặp lại “người quen cũ" nha!
Beta: Yến Phi Ly
Đoàn xe lái vào trong thành phố Thường, định đến đó rồi chuyển hướng sang Tây Bắc. Vốn là đoàn tám chiếc xe lúc này đã tăng đến mười bốn chiếc, hiện tại đang có ba chiếc xe khách, hai chiếc xe tải và một chiếc xe bồn chở xăng. Cả đoàn xe lộ ra dáng dấp vô cùng kiêu ngạo, mà nếu có thực lực, càng kiêu ngạo càng có thể người có ý đồ xấu khiếp sợ.
Toàn bộ thành thị bị diệt, sự tồn tại của Nửa người cùng với Ám hồn mộc sinh trưởng gần như đã khóa thành phố Trát Phong ở trạng thái vốn có. Hơn một năm hoàn toàn không đủ để phần lớn đồ ăn và các loại đồ dùng hàng ngày mục nát, huống hồ còn có hơn nửa năm cực kỳ lạnh giá. Bởi vậy, vật tư ở đây phong phú đến mức đủ khiến cho người sống sót tầng dưới chót của căn cứ chảy nước dãi ba mét.
Sau khi loại trừ Ám hồn mộc, chỉ sợ nơi này rất khó không bị người quấy rối, dù Nửa người vẫn còn tồn tại. Đặc biệt là khi vật tư tại thành phố xung quanh bị người sống trong khu dân cư quanh đó cướp đoạt gần như cạn kiệt, chắc chắn chẳng mấy chốc những người may mắn còn sống sót sẽ kéo đến đây.
Bởi vậy nhóm Trương Dịch rất dễ dàng đã thu tập đủ hai xe lương thực và đồ dùng, cũng đổ đầy xe bồn tại một cây xăng, thuận tiện lấy đủ đồ tiêu dùng trong ba năm cho ông Lâm như đồ ăn, than đá, đồ dùng hằng ngày, cùng với một vài cuốn sách ông muốn. Chuyện này với bọn họ mà nói tuy rằng không phải dễ như ăn cháo, nhưng cũng chỉ là mất thêm chút thời gian công sức dọn dẹp zombie và sinh vật biến dị bên trong các tòa nhà cùng với tìm kiếm đồ vật mà thôi, những việc còn lại đều do Lý Mộ Nhiên nắm giữ dị năng hoàn thành.
Làm những chuyện này, một là vì sự tôn kính đối với ông Lâm, mặt khác là muốn cống hiến chút sức mọn. Bọn họ bôn ba, bọn họ tìm kiếm đường sống, quá nhiều chuyện khiến cho họ không thể bình tĩnh làm loại chuyện đã trở thành xa lạ với phần lớn người sống sót này. Lịch sử, văn minh, truyền thừa, vân vân, như là một khẩu hiệu vinh quang mà trống rỗng, không quan trọng bằng sinh tồn sống sót. Mà họ đều biết, chỉ cần con người có thể sinh sôi kéo dài, tầm quan trọng của những thứ này sẽ lộ ra sớm thôi, hai mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm… Khi thế hệ bọn họ chết đi, rốt cuộc thế hệ sau sẽ trở về thời Man Hoang mông muội, hay là tổng kết lịch sử trước đó để kết hợp với hoàn cảnh lúc bấy giờ, xây dựng lại một thời văn minh huy hoàng. Tất cả đều phụ thuộc vào việc bảo tồn và kế thừa tri thức từ quá khứ.
Truyền thừa vốn là vấn đề quan trọng gần như đã ăn sâu vào cốt nhục con người, trong hòa bình lâu dài lại gần như bị tất cả mọi người lãng quên trong hoàn cảnh tận thế tàn khốc, chỉ có ông Lâm còn đang suy nghĩ dựa vào sức mạnh yếu ớt của thân thể già nua nỗ lực hoàn thành nó.
Cho nên bọn họ tôn kính, xấu hổ, rồi lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể mong đợi khi tìm được một chỗ yên ổn chỗ, rút ra thời gian rảnh tay mới có cơ hội làm chuyện này.
Trên khoang xe, Trương Dịch đang cúi đầu lật bút ký liên quan tới sinh vật biến dị của ông. Từ khi lấy được quyển bút ký này đã mấy ngày trôi qua, đây là lần đầu anh rảnh rỗi lật xem tỉ mỉ.
Ngày ấy bọn họ tạm biệt ông Lâm, vốn đã chuẩn bị tâm lí giết một đường ra ngoài, không ngờ sau khi Lý Mộ Nhiên hấp thu tinh hạch lại làm dị năng tăng lên rất nhiều, vốn một lần chỉ có thể mang sáu người, bây giờ cô có thể mang mười lăm người, tức là tăng lên 2,5 lần; số lần sử dụng cũng tăng từ mười lần lên mười tám lần, tuy rằng phạm vi tăng lên nhỏ hơn mức tăng của số lần dẫn người, nhưng mọi người đã cực kỳ hài lòng. Khoảng cách di chuyển của cô cũng có thay đổi, quá 20km thì phụ thuộc vào số người mang theo, càng nhiều người khoảng cách di chuyển càng ngắn, nếu chỉ một mình cô, xa nhất có thể đạt tới 50km.
Kết quả một buổi sáng cô đã mang tất cả mọi người ra khỏi thành phố.
Cảm thấy dị năng của cô thực sự rất hữu dụng, hơn nữa đột nhiên có thêm hơn 100 người, không thể để lại những người này ở đó không quan tâm, cho nên bọn họ trì hoãn mấy ngày để thu thập vật tư, tìm kiếm xe cộ thích hợp, cộng thêm họ đang buồn phiền vì không viết đi đâu mà tìm nhiên liệu bổ sung, liền đơn giản lấy theo xe bồn chở xăng. May mà có dị năng của Lý Mộ Nhiên, bằng không dù mạnh như Nam Thiệu hay Tống Nghiễn có thể tùy ý đi lại trong thành phố, cũng tuyệt đối không tìm được nhiều đồ như vậy, càng không thể giúp bọn họ tùy ý chọn lựa xe cộ tốt có thể sử dụng.
Không có Ám hồn mộc quấy nhiễu, đám Nửa người cũng đang thích ứng với hoàn cảnh mới, vậy mà chưa một lần gặp phải bọn họ, giúp hành động của họ thuận lợi hơn rất nhiều. Đương nhiên, cân nhắc đến ham mê đặc thù của Nửa người, trước khi trời tối họ sẽ ra khỏi thành phố.
“Cái này… Cái này con biết." Đầu nhỏ của Trương Duệ Dương đột nhiên ló qua từ bên cạnh, nhóc chỉ vào thực vật vẽ trên một trang giấy, gần như chặn toàn bộ tầm mắt của Trương Dịch.
Trương Dịch thoáng nghiêng đầu, đọc lại chữ viết trên đó cho đứa nhỏ nghe.
“Dây leo gai, thực vật dây leo biến dị biến hình, không có lá, thô như cánh tay người trưởng thành, cao hai mét đến hai mươi lăm mét, một cây nhiều dây mây, biểu bì thô ráp như cát sỏi, đất màu nâu, không hoa văn. Thân có gai nhọn, rỗng ruột, có thể co duỗi, lúc bình thường ẩn nấp trong thân cây, khi bắt con mồi sẽ duỗi ra, đâm vào thân thể con mồi, truyền nọc độc có thể làm con người tê liệt sau đó hút máu thịt."
“Phương thức sinh sản: Độ dài cực hạn của dây leo gai là hai mươi lăm mét, khi dài đến cực hạn sẽ tự động tách ra mầm dài khoảng hai mét, sinh trưởng tại chỗ, trở thành cây gai mới. Cây mẹ tích trữ đủ năng lượng còn có thể mọc ra cây mới từ gốc rễ (Người viết đã từng gặp một dây leo gai với mười hai nhánh con, tránh xa.)"
“Thực vật am hiểu ẩn nấp, hay trốn trong lòng đất hoặc lá úa của thực vật biến dị khác rơi xuống và trong kiến trúc sụp đổ, chủ động tấn công người và thú biến dị, thủ đoạn tấn công là dùng dây leo quấn lấy, tiêm nọc độc làm tê liệt con mồi, giỏi ẩn nấp nhanh nhẹn, khó đề phòng."
“Nhược điểm: Một, sợ lửa, dị năng hệ hỏa có tác dụng khắc chế (người viết có dị năng hệ hỏa nên chưa thử nghiệm dị năng khác, đợi bổ sung). Hai, trong vòng một giờ từ khi mầm tách ra, tính chất tấn công rất yếu, có thể nhân lúc này thu lấy. Sau khi cây mẹ tách mầm sẽ có nửa giờ suy yếu, không chủ động tấn công sinh vật xông vào lãnh địa của nó. Ba, xung quanh dây leo gai thường rải rác da lông động vật và quần áo, có rất nhiều lỗ thủng trên đó là có thể phán đoán sự có mặt của chúng (không thể loại trừ khả năng thực vật biến dị khác có cùng phương thức công kích)."
“Vỏ ngoài của dây leo gai cứng rắn mà có tính dai, có thể tróc ra, dưới lớp biểu bì là vật chất dạng bọt biển, kịch độc. Lột lớp biểu bì, dùng dị năng hỏa đốt cháy đến khi còn bột phấn màu đỏ sậm, không độc, có hương vị hạt dẻ chín rất nhạt, thêm nước sẽ hơi dinh dính, có thể ăn được…"
Đọc một hồi lâu, dần dần Trương Dịch không còn phát ra tiếng, không tự chủ mà chuyên tâm xem nội dung trên đó, quên mất con trai đang nghiêm túc nghe bên cạnh anh, cũng không chú ý tới trong xe vốn có tiếng trò chuyện giờ hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đang chờ anh đọc tiếp.
Đoạn sau thực ra không có nội dung gì, chỉ là nhấn mạnh dây leo gai không thể đốt cháy toàn bộ cây, bột phấn thiêu ra tuy rằng mùi vị thơm ngon như hạt dẻ chưng thịt nhưng có độc, ăn ít sẽ dẫn đến khó thở, thị giác mơ hồ, đau đầu nôn mửa. Còn cách nghiệm chứng độc tính thế nào thì trong sổ ghi chép không đề cập, nhưng không ai có thể tưởng tượng, một ông lão, một ông lão là người chuyên về lịch sử, một thân một mình nghiên cứu ra tư liệu cặn kẽ như vậy, gian khổ và nguy hiểm trong đó có thể tưởng tượng được.
Trương Dịch tràn ngập sùng kính yên lặng lật xem, vì vậy Trương Duệ Dương vốn nằm nhoài trên đùi anh nhận thức từng chữ theo không kịp, đứa nhỏ cũng không tức giận, dời đầu nhỏ khỏi vào lồng ngực ba, sau đó quay đầu chạy đi, chen vào đám Cát A Y để chơi cùng đám bạn nhỏ.
Những người khác thấy thế cũng không tiện quấy rối anh, đều dời sự chú ý, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh. Chỉ có điều trong lòng mỗi người đều có chút hưng phấn, âm thầm tính toán, làm sao mượn được quyển sổ ghi chép liếc mắt một cái. Nếu những gì ghi chép là thật, thế thì sau này bọn họ không cần lo lắng nguồn thức ăn nữa, dù sao thực vật biến dị ở đâu cũng có, hơn nữa sinh trưởng rất nhanh. Nếu có thể nuôi trồng, chắc chắn sẽ không khó thu hoạch như bình thường.
Trên xe này đều là người Dung Hà, mấy người Trương Dịch nhường chiếc xe nhà cho người bị thương và già yếu. Ông nội và Giản Giản đều ở đó, Cát A Y luôn không rời tầm mắt nhìn chằm chằm một già một trẻ lần này lại không theo sau, mà là cùng mọi người ngồi trên xe khách.
Nam Thiệu ngồi ghế gần cửa sổ cạnh Trương Dịch buồn bực ngán ngẩm quét mắt trong xe một vòng, ánh mắt dừng một chút trên người Nam Duy đang cúi đầu ngồi ở chếch trước hai hàng, dường như lúc này hắn mới chú ý tới em trai nhà mình cũng ở đây. Nhưng cũng không trách được hắn, mấy ngày sau khi hai người gặp lại, ai cũng vội vàng tìm kiếm vật tư để rời khỏi thành phố Trát Phong, chẳng ai nghĩ tới vấn đề này. Nam Duy cũng cố gắn tránh, hắn không phát hiện mới là bình thường.
Tuy rằng lúc trước Nam Duy không biết lòng người tốt suýt nữa hại chết Trương Dịch, làm hắn hận không thể giết chết thằng nhóc này, nhưng chuyện đó đã trôi qua rất lâu, Trương Dịch vẫn đang bình an ngồi cạnh mình, phẫn nộ khi đó đã phai nhạt đi nhiều. Lúc này gặp lại, Nam Thiệu phát hiện thiếu niên không có việc gì, dù trong lòng không còn cảm giác thích hay hận, hắn vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào cũng là em trai của mình, hắn không hy vọng cậu sẽ chết.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Trương Dịch. Biểu tình Trương Dịch vô cùng chăm chú, sống mũi kiên cường, ánh mắt ôn hòa lại không mất khôn khéo, còn có đôi môi không tự chủ mím chặt vì quá mức chăm chú, hoàn toàn không có nét thanh xuân và tinh xảo của thiếu niên mười mấy tuổi, là khuôn mặt đàn ông rất thuần túy, một gương mặt chứa vô tận tang thương và gió sương…
Nam Thiệu không nhịn được tình cảm cuồn cuộn trong lòng, giơ tay lên nhẹ nhàng gảy tóc trắng cắt rất ngắn của người đàn ông bên cạnh. Trên thực tế, hắn muốn hôn mái tóc này hơn, hôn môi người này, tàn nhẫn giữ lấy người này, cảm thụ anh hoàn toàn thuộc về mình.
Trương Dịch bị quấy nhiễu, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy? Chán à?"
Nam Thiệu lắc đầu, tay không buông xuống mà thuận thế khoác lên cổ Trương Dịch, vô tình hay cố ý vuốt ve, kết hợp ái dục mịt mờ trong mắt hắn, dù hắn chưa nói chữ nào, gương mặt Trương Dịch vẫn dần dần nóng lên.
Bầu không khí hiện tại nên tiếp diễn bằng một nụ hôn nồng nhiệt khó rời. Rất đáng tiếc hai người không đủ tùy ý đến mức để người khác vây xem mình thân thiết, vì vậy chỉ có thể tiếc nuối khắc chế yêu thương và kích động trong lòng, nhìn nhau mỉm cười.
Trương Dịch giơ tay kéo cánh tay đang tác quái trên cổ mình xuống, sau đó nắm chặt, rồi đưa mắt trở lại trên cuốn sổ.
“Chú Lâm giỏi thật đấy, có thể nghiên cứu những thực vật biến dị chúng ta gặp hằng ngày đến mức này, em nhìn cây dây leo gai này xem, ai có thể nghĩ tới vỏ ngoài của nó cần được dị năng hỏa đốt cháy mới có thể ăn. Tìm cơ hội rồi chúng ta thử xem nhé?" Có vẻ sợ Nam Thiệu buồn, lần này Trương Dịch không xem chú tâm đến nỗi quên hết tất cả mọi thứ xung quanh như trước, mà là vừa xem vừa thấp giọng nói chuyện cùng Nam Thiệu.
“Được đó." Nam Thiệu sờ lòng bàn tay và ngón tay Trương Dịch, cảm giác được vết chai sần thô ráp do chuôi đao ma sát ra và vết đông nẻ vì lạnh, chậm rãi dùng dị năng chữa trị cho anh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn gò má Trương Dịch, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Có lẽ thực sự là người tình trong mắt hóa Tây Thi. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Nam Thiệu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, lần thứ hai, cũng chính là lần hắn được cứu kia, đối với hắn mà nói đó xem như là lần đầu. Khi ấy trong mắt hắn Trương Dịch là một người đàn ông trung niên uể oải tiều tụy lôi thôi, còn là người bị tật ở chân, không khác gì những người sống sót tầng chót giãy giụa tìm đường sống khác trong tận thế. Vào lúc ấy, dù thế nào hắn cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình lại yêu người đàn ông này, dốc hết tim gan để yêu. Mà bây giờ nhìn khuôn mặt này, Nam Thiệu chỉ cảm thấy điểm nào cũng tốt, không chỗ nào không tốt, nhìn thế nào cũng không chán, không ai có thể so được với anh.
“Đáng tiếc chú ấy không chịu đi theo chúng ta, dù sao một ông lão sống ở đó cũng không an toàn, hơn nữa… cũng quá cô đơn." Trương Dịch than thở. Dù ở đó có một quần thể Nửa người nhưng dù sao vẫn không có cách nào giao lưu.
“Quan hệ giữa ông Lâm và Kỳ Sinh có lẽ cũng giống hai chúng ta. Ông ấy sẽ không cô đơn." Nam Thiệu trả lời. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn giống vậy.
Trương Dịch ừm khẽ một tiếng, tựa hồ cảm thấy có lý, mà sau khi suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: “Cũng không nhất định. Hai người cũng có thể là bạn tri kỉ, như đội trưởng Kiều và anh Thạch Tam ấy…" Có lúc tình bạn sâu đậm đến tận cùng sẽ khó phân biệt được với tình ái, tình thân. Đối với một ông lão tuổi đã ngoài bảy mươi không còn gì cả cũng không có lo lắng mà nói, không muốn đi với bọn hắn mà chọn ở lại làm bạn với người bạn già biến dị, nghiên cứu học vấn, phát huy năng lực, sự lựa chọn này cũng không phải khó có thể lý giải.
Về phần sự thực là như thế nào, ông Lâm không ở đây, có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể biết được.
Hai người thì thầm, ở bên kia hai đứa nhỏ cũng đang lặng lẽ nói thầm, chỉ là bọn nhóc nghĩ là nhỏ giọng, thực tế người hơn nửa xe đều nghe thấy được.
“Ba và ba Bí đỏ của mày đang yêu nhau à?" Cát A Y tinh ranh như quỷ, chỉ gặp hai lần đã nhìn thấu quan hệ giữa Nam Thiệu và Trương Dịch.
“Đúng nha." Trương Duệ Dương lộ vẻ mặt ngây thơ, còn có chút đắc ý người khác không thể hiểu được, giống như nhóc cảm thấy chuyện này là rất đáng giá cho người khác ước ao. Nhóc còn nhỏ, người nhóc tiếp xúc cũng không phức tạp như Cát A Y, căn bản không hiểu ý nghĩa của việc yêu đương, nhưng nhóc xem ti vi, nam nữ yêu nhau sẽ hôn nhau, ba Bí đỏ và ba ba cũng thường hôn nhau cho nên nhóc cảm thấy hẳn là đúng.
“Nhưng bọn họ đều là nam, làm sao có thể yêu đương?" Cát A Y hiểu nhiều hơn nhóc, tuy cũng từng nghe tới đồng tính luyến ái, thế nhưng hoàn toàn không hiểu được.
“Nam với nam tại sao không thể yêu đương?" Trương Duệ Dương vò đầu.
“Bởi vì nam chỉ có thể yêu nữ mà thôi!" Đây là quan niệm sẵn có từ lâu của Cát A Y, bị mọi thứ chung quanh ảnh hưởng tạo thành.
“Tại sao nam chỉ có thể yêu thương nữ nha?" Trương Duệ Dương không phục hỏi ngược lại. Nhóc cảm thấy ba mình và ba Bí đỏ yêu nhau cũng rất tốt, ngọt ngào hệt như trên ti vi.
“Bởi vì như vậy mới có thể sinh cục cưng nhỏ á." Cát A Y trả lời như thể đây là chuyện đương nhiên, còn không quên liếc mắt khinh thường.
“Ba em đã có cục cưng là em rồi." Trương Duệ Dương vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, rất tự hào nói.
“…" Cát A Y quyết định không bao giờ nói chuyện với đồ ngốc này nữa.
Trương Dịch nghe vậy, liếc mắt nhìn Nam Thiệu đang khẽ cười, bên tai mơ hồ nóng lên, rồi lại không nhịn được mỉm cười.
Hoắc Nhuệ nhét chung một chỗ với hai thằng nhóc lại yên tĩnh không nói gì, trong lòng cậu nhóc vẫn đang suy nghĩ, nếu như ba mẹ mình còn sống, dù ba tìm một chàng trai khác, mẹ tìm cô gái khác, nhóc cũng có thể tiếp thu. Nhưng nếu ba tìm cô gái khác, mẹ có chàng trai khác, vậy thì không được. Bởi vì như vậy sẽ có thêm em trai em gái, ba mẹ sẽ không thương mình nữa.
Nghĩ như vậy, cậu nhóc có chút xấu hổ, cảm thấy nếu như ba mẹ còn sống, biết mình nghĩ thế, nhất định sẽ đánh mình một trận. Nhưng mà bị đánh cũng được, chỉ cần họ sống sót…
Nam Duy được xếp ngồi cùng bọn nhóc, bị chen vào trong cùng. Cậu bóp lòng bàn tay chính mình, chịu đựng chua xót tràn ngập, nhẫn nhịn bản thân không được nhìn về phía Nam Thiệu. Cậu không thích đàn ông, Nam Thiệu đã chuyển dời mục tiêu, cậu nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, thế nhưng khi nhìn thấy hai người kia ở chung ấm áp hoà thuận vui vẻ, nghe lời trẻ con của mấy đứa nhỏ lại không nhịn được mà đố kị và tức giận, rất muốn rống lên với tất cả mọi người, Nam Thiệu vốn là của cậu. Nhưng hiện tại cậu đã không còn như trước, cảm thấy toàn bộ thế giới đều nên vây quanh mình, cho nên dù đang khó chịu thì vẫn phải nỗ lực nhẫn nhịn. Cậu biết mình nhất định phải học được tự lập, cũng phải học được cách lãng quên, bởi vì sẽ không có ai thương xót cho cậu. Nam Thiệu cũng sẽ không đối xử tốt với cậu vô điều kiện như trước kia, thậm chí cũng sẽ không liếc cậu một cái.
Thời gian trôi qua, thế giới đang thay đổi, không ai sẽ vĩnh viễn đứng tại chỗ chờ đợi một người khác. Huống hồ là chờ đợi một người từng tùy ý giẫm đạp lên trái tim mình.
Cuối cùng Nam Duy đã rõ ràng, đồng thời cũng biết lúc trước mình sai ở điểm nào. Không phải sai ở chỗ cậu không tiếp nhận tình cảm của Nam Thiệu, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn phẫn nộ, cậu sai ở chỗ không nên vừa ghét bỏ lại vừa nhận lấy ý tốt của Nam Thiệu mà còn coi đó là chuyện đương nhiên. Sai ở chỗ không nên giày xéo cả tình anh em. Sai ở chỗ khi Nam Thiệu bị zombie cào bởi vì yêu cầu vô lý của cậu lại có thể cảm thấy giải thoát mà bỏ đi không thèm để ý. Nếu lúc đó cậu có chút lương tâm, ở lại trông coi Nam Thiệu đến khi hắn dị biến, cho dù chỉ là giả vờ, quan hệ hai người cũng không đến nỗi biến thành như bây giờ, rồi cậu cũng sẽ không gặp phải những chuyện sau đó.
Nhưng mà cậu hiểu rõ, nếu không xảy ra những chuyện kia, có lẽ vĩnh viễn cậu cũng không hiểu chính mình đã từng có được thứ quý giá cỡ nào. Chỉ là bây giờ cậu đã mất đi, không thể tìm lại, hối hận cũng vô dụng, cho nên điều duy nhất cậu có thể làm là không vọng tưởng dựa vào bất luận kẻ nào nữa, phải cố gắng làm mình trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó, có lẽ Nam Thiệu sẽ kính trọng cậu vài phần.
Trên xe đông người lắm tâm tư, nhưng tổng thể mà nói coi như là thoải mái. Đối với nhóm Trương Dịch dường như không thay đổi nhiều, mà người may mắn sống sót trốn ra từ Dung Hà lại đã lâu không có loại cảm giác này. Dù sao có thêm nhiều người như vậy, thực lực cũng tăng lên mấy lần, còn không cần dùng hai chân bước đi, càng không cần phải lo lắng vấn đề cạn lương thực bất cứ lúc nào, ngoại trừ phải thay phiên tiến lên mở đường, cuộc sống như thế gần như không khác gì du lịch.
Nhiều người nhiều sức, lại được cung cấp đủ đồ ăn, mọi người trong nhà thi đấu và người Dung Hà chạy nạn với dục vọng nâng cao thực lực bản thân tỏa ra lực chiến đấu mạnh mẽ chưa từng có. Hơn nữa đoạn đường từ Dung Hà đến Trát Phong thỉnh thoảng đã được người sống sót dọn dẹp, thực vật biến dị mới mọc ra không tính là mạnh mẽ, người dị năng của nhà thi đấu hợp lực lại cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, lại có thêm người dị năng khác kinh nghiệm phong phú ở bên cạnh coi chừng, không chỉ không giảm quân số, tốc độ mở đường so với thời điểm nhóm Trương Dịch từ Lũng Nhân đến đây còn nhanh gấp mấy lần, dần dần trở nên thành thạo điêu luyện.
Bởi vậy giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ đã tới Dung Hà. Đoàn xe tạm dừng ở đây.
Mọi người đứng trên đường cao tốc nhìn thị trấn bị cây cổ thụ chiếm giữ, rừng cây có vỏ độc ngăn lấp lối vào thị trấn đã không thấy tăm hơi. Giờ chỉ còn một cái cây khổng lồ che lấp mặt trời đứng thẳng trong thị trấn, cành lá rậm rạp, rễ cây buông xuống, gốc rễ tạo thành một mảnh rừng rậm độc lập nho nhỏ bao phủ toàn bộ thành thị, không lộ ra chút kiến trúc nào. Giữa thị trấn và đường cao tốc rất trống trải, thực vật biến dị bạc trắng vốn rậm rạp lại không còn dù chỉ một cây, giống như biến thành cấm địa thực vật, tạo thành sự chênh lệch rõ rệt với một bên khác của cao tốc.
“Cái cây đó đúng là bá đạo!" Không biết là ai cảm thán một câu.
“Thứ này sớm muộn gì cũng gieo họa, có biện pháp nào diệt trừ không?" Trương Dịch thấp giọng hỏi Nam Thiệu. Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Quỷ Bệnh thì e là chỉ có Nam Thiệu mới có thể trả lời vấn đề này.
Nam Thiệu không trả lời ngay mà là an tĩnh nhìn chốc lát, sau đó hắn châm chước mở miệng: “E là rất khó. Nếu như là trước lúc chúng ta vừa tới Dung Hà có lẽ còn có hai phần cơ hội, hiện tại lực sinh mệnh của nó vô cùng mạnh mẽ. Kiến chúa mà em từng gặp nếu so sánh với nó thì một cái như là đom đóm nhỏ bé, một cái khác chính là trăng sáng trên cao. Bằng vào năng lực hiện tại của em, đừng nói không thể tới gần, dù cho em có thể kề sát chủ thể của nó để hấp thu, một năm cũng hấp thu không được một nửa." Còn những chuyện như phản ứng, tấn công cùng với khả năng tiếp tục sinh trưởng của cây cổ thụ kia khi nhận ra sức sống của mình bị hút mất thì cũng không cần hắn phải nói.
Trương Dịch không nói gì, những người Dung Hà khác nghe đến đó cũng đều thở dài, nơi này từng là chỗ bọn họ định cư yên bình hơn nửa năm, chung quy vẫn đành phải từ bỏ.
Lý Mộ Nhiên không xuống xe, cô không có nhiều tình cảm với Dung Hà thế nhưng cây cổ thụ biến dị lớn vô cùng kia vẫn khiến cho trực giác của cô cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nghe xong lời Nam Thiệu nói, cô không nhịn được víu lưng ghế dựa hỏi Quỷ Bệnh đang nhắm mắt dưỡng thần phía trước, “Anh Bệnh ơi, Ú Ú có thể đối phó với cái cây kia không?"
Có thể là Ú Ú quá buồn ngủ, lần này không chạy khắp nơi, lúc mọi người rời đi nó cũng bị đánh thức, vì vậy bèn nằm nhoài trên mui xe, một đường ngủ cho tới tận đây.
“Không thể." Quỷ Bệnh lạnh nhạt đáp lời.
Lý Mộ Nhiên sớm quen với thái độ của gã, cô cũng không để ý lắm, tiếp tục hỏi: “Vậy anh có cách gì xử lý không?"
“Không có." Giọng điệu từ chối rất rõ ràng. Quỷ Bệnh đương nhiên là có cách, thế nhưng việc này thực sự không liên quan tới gã mà cũng chẳng ảnh hưởng đến hành trình của gã, vì thế gã không có đủ kiên nhẫn đi làm.
Lý Mộ Nhiên ngượng ngùng mà cười, không dám hỏi tiếp nữa. Thực ra cô cũng không quá thất vọng, đối với Quỷ Bệnh vẫn luôn là cứ tự thân đi hỏi nhiều hai câu, không được trả lời là bình thường, được trả lời vậy thì hoàn toàn là may mắn.
Nếu là chuyện lấy trứng chọi đá, mọi người đương nhiên sẽ không đi làm, vì vậy đoàn xe rất nhanh tiếp tục lên đường.
Lần này mục đích đến là căn cứ Bác Vệ. Trương Dịch đi tây bắc không thể mang quá nhiều người, bởi vì không an toàn và gây nhiều trói buộc. Cho nên cách tốt nhất là tìm một khu dân cư, cho những người muốn ở lại được yên ổn. Trước mắt lựa chọn đầu tiên dĩ nhiên là Bác Vệ, nếu như tình hình bên Bác Vệ quá tệ, như vậy thì ven đường vừa đi vừa tìm.
Mà đây cũng là một trong những mục đích mà Tống Nghiễn bảo nhóm Thẩm Trì đi theo, dọc đường họ sẽ lưu ý sự phân bố của các căn cứ người sống sót, cũng kiểm tra tình hình zombie, sinh vật biến dị cùng với người sống sót ở tây bắc. Dù sao nơi để thành lập căn cứ cũng không chỉ có một lựa chọn duy nhất.
—
Phily: về sau các chương dài quá, có khi lên tới gần 20 trang word, aiiii, cố gắng nào. Hành trình mới lại bắt đầu rồi, hứa hẹn nhiều điều thú vị và gặp lại “người quen cũ" nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên