Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 21 - Nhà Mới
Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Khi tới chỗ thuê nhà, Lý Mộ Nhiên đã dọn dẹp bên trong ngay ngắn chỉnh tề, dù không có nước lau nhưng thực sự rất sạch sẽ. Trấn trên có nhà máy thủy điện xây tại bờ sông, cho nên đối với khu ký túc này vẫn cung cấp nước, chẳng qua là nước chưa được tinh lọc mà thôi, chủ yếu dùng để cọ rửa WC. Nếu muốn dùng nước này vào việc khác đương nhiên cũng không ai quản. Điện bị hạn chế chỉ có thể sử dụng một giờ, phí điện nước thu riêng.
Vừa vào nhà, Trương Duệ Dương liền nhanh chóng chạy khắp nơi, từng xó xỉnh ngóc ngách đều không bỏ qua, ngay cả sân sau cũng chạy đi xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng nha nha kinh ngạc, trong thanh âm tràn ngập vui vẻ. Nhóc thích nhất là sân sau bởi vì nó rất rộng, bên trong còn có một cái ghế mây ba chân kiểu cũ, nhóc chui vào phía dưới ghế mây, hướng vào trong phòng kêu ba ba lại kêu chú đẹp trai, chú béo cùng với dì ơi, có điều chỉ kêu được một người tới.
Ở trong phòng Lý Mộ Nhiên đã bắt đầu giúp cục thịt Trần xử lý vết thương, Trương Dịch ở bên cạnh phụ giúp, Nam Thiệu thấy mình cũng không giúp được nhiều lại nghe thấy Dương Dương gọi liền đi ra ngoài. Nhìn thấy nhóc con trốn ở phía dưới ghế mây ngó hắn chớp mắt cười hì hì thì không khỏi vỗ trán, giả bộ như mình chưa nhìn thấy gì cả, ngẩng đầu đánh giá phần sân sau này.
Sân sau rộng tầm hai mươi mấy mét vuông, một nửa lát xi-măng một nửa để đất trống, lớp đất bên trên bị mặt trời thiêu nóng lộ ra nứt nẻ khô cằn, còn có cây cỏ bị héo khô chỉ cần đụng nhẹ liền nát, có thể là do chủ nhân trước kia trồng. Trong sân trừ cái ghế mây kia thì còn có một vài thứ như cây lau nhà rách nát, cây chổi xơ xác cùng vài vật dùng gia đình khác. Sân nối tiếp đến chân núi, có một lối đi nhỏ, lúc này đã bị khóa từ bên trong. Trên núi trước kia hẳn là mọc đầy cây thế nhưng lúc này cũng đều là một mảnh cằn khô, không có một chút màu xanh. Khi hắn tiếp tục hướng mắt nhìn lên trên lại thấy được một màn khiến hắn kinh ngạc, hóa ra tầng trên nối lên vách núi đá có cầu vượt rộng khoảng hai mét, nối thẳng tới lưng chừng núi. Không biết là ban đầu khi xây nhà đã có, hay là sau tận thế mới xây, khó trách những người đó đều muốn sống ở bên trên, ra là có một đường để thối lui.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cục thịt Trần, vốn đang chơi vui vẻ Trương Duệ Dương cũng hoảng sợ, từ ghế mây bò ra định chạy vào trong phòng lại bị Nam Thiệu vươn tay bắt lại.
“Đừng đi vào, dì và ba đang giúp chú béo xử lý miệng vết thương, không thể quấy rầy, chúng ta ở bên ngoài chơi đi."
“Nhưng mà chú béo đang kêu…" Trương Duệ Dương có chút chần chờ, vừa từ trên vai Nam Thiệu ngó vào trong vừa nói.
“Không sao, có thể chứng minh tinh thần của chú béo vẫn còn tốt, sẽ rất nhanh có thể khỏe lại." Nam Thiệu sờ sờ đầu nhóc con, sau đó hạ thấp người thả nhóc xuống đất, hỏi “Con có đói bụng không?"
Lực chú ý của Trương Duệ Dương lập tức bị dời đi, lắc lắc đầu, cái tay nhỏ đưa đến cái túi trước người tìm tìm, sau đó lấy ra một cây kẹo que vị táo đưa tới trước mặt Nam Thiệu “Chú đẹp trai, con còn có kẹo que, chú muốn ăn không?"
Nam Thiệu liếc mắt nhìn liền nhận ra đó là kẹo mà buổi sáng mình đưa cho nhóc, nhất thời có một cảm xúc nào đó nói không nên lời ùa lên, trong mắt bất giác lộ ra vẻ sủng nịch, cầm lấy que kẹo rồi xé mở giấy gói, mắt vẫn không đổi mà nhìn tay của nhóc con, lại cười nhét kẹo que về trong tay thằng bé “Ăn đi, chú còn có rất nhiều. Nhưng mà mỗi ngày chỉ có thể ăn một que thôi, không thì răng sẽ bị sâu ăn mất đấy." Nói xong câu này, trong lòng hắn không khỏi mắc cười, về sau sâu răng chỉ sợ đều sẽ trở thành một loại bệnh xa xỉ.
Trương Duệ Dương cầm kẹo ở trong tay, do dự nhìn vào trong phòng, tựa hồ đang suy xét có nên đi vào đưa cho ba ba nếm thử hay không.
“Cái này là của con. Lát nữa chú sẽ đưa cho ba con, chú béo và cả dì Mộ Nhiên nữa, mỗi người đều phát một que." Nhìn ra suy nghĩ của nhóc, Nam Thiệu thở dài hứa hẹn.
“Chú đẹp trai cũng ăn?" Nhóc con trí nhớ rất tốt, đưa ngón tay đếm lại, lập tức liền có thể thấy thiếu một người.
“Ừ." Nam Thiệu vui mừng, cảm giác thật không uổng vì đã yêu thương cậu nhóc đáng yêu này.
Vì thế Trương Duệ Dương cảm thấy mỹ mãn, ước chừng là xuất phát từ thói quen, ngậm kẹo lại định chui xuống phía dưới cái ghế mây, may mắn Nam Thiệu tay mắt lanh lẹ bắt được nhóc “Về sau ăn cái gì cũng không cần bò trên mặt đất nữa." Hiện tại rửa tay không tiện như trước kia, không thì hắn đã sớm đem cậu nhóc đi rửa tay cho sạch rồi.
Trương Duệ Dương chớp chớp đôi mắt to đen bóng, không được tự nhiên uốn éo thân thể, cuối cùng mới chầm chậm ngồi cuống tảng đá bên cạnh Nam Thiệu, nuốt nước miếng sắp chảy ra, lôi kẹp que khỏi miệng.
“Con biết, hồi trước bà nội cũng không cho con bò trên đất." Cậu nhóc lớn tiếng trả lời, chỉ là khi nhắc đến bà nội cảm xúc đột nhiên suy sụp.
Nam Thiệu nhịn không được ôm lấy vai nhóc, bắt đầu nói sang chuyện khác “Chú tên là Nam Thiệu, về sau gọi chú là chú Thiệu, đừng gọi chú đẹp trai nữa."
“Chú bí đỏ(*)!" Trương Duệ Dương sửng sốt một lát sau đó ánh mắt lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn hướng Nam Thiệu, có điều chỉ có thể nhìn đến cái cằm đầy râu của hắn, nhịn không được vươn tay ra sờ thử, bị râu đâm vào tay ngứa ngứa vì thế nhe răng nở nụ cười “Thật giống ba ba."
Chú bí đỏ… khuôn mặt Nam Thiệu thoáng chốc cứng ngắc, sau một lúc lâu mới chậm rì rì sửa sai “Là chú Nam Thiệu." Gọi tên đầy đủ cũng được.
(*) Nam Thiệu [nánshào] ~ Bí đỏ [nánguā]=))
Nhóc con khẽ vâng một tiếng, thu hồi tay, chuyên tâm mút kẹo.
Nam Thiệu yên tâm lại không biết mình đã yên tâm quá sớm, thế cho nên về sau xưng hô chú bí đỏ này theo hắn một thời gian rất dài.
Trong phòng, Lý Mộ Nhiên mang bao tay, động tác thuần thục giúp cục thịt Trần khâu miệng vết thương bên trái. Miệng vết thương bên trái bởi vì viên đạn bắn xuyên qua, không có vỏ đạn lưu lại trong đó cũng không thương tổn đến động mạch, nhìn qua tuy rằng đáng sợ nhưng khử trùng sạch sẽ thì có thể khâu lại, về phần bên phải thì phiền phức hơn rất nhiều, cho nên để lại xử lý sau.
Khi tận thế phát sinh, Lý Mộ Nhiên đang thực tập tại bệnh viện nhân dân tỉnh Trung Châu, lúc trước cô đã từng chuyển qua khoa điều trị bỏng, khoa xương, khoa tiết niệu. Tiêm thuốc băng bó cũng không thành vấn đề, giải phẫu cũng thấy qua không ít, tuy rằng chủ yếu chỉ là trợ lý nhưng nếu gặp được giáo sư mổ chính thì cũng có cơ hội cầm dao. Đương nhiên, xử lý vết thương do súng gây ra vẫn là lần đầu tiên cô làm, trong lòng thật sự không có kinh nghiệm nhưng tại tình huống như bây giờ cũng chỉ có thể liều hết sức.
Mồ hôi ra như suối, cô nghiêng đầu chùi chùi lên vai, gắp mấy miếng vải thưa che kín miệng vết thương rồi giao cho Trương Dịch, để anh dùng băng dính dán lên, chính mình thì đưa tay gỡ miếng khăn trên chân phải. Nếu là trước kia, làm như vậy cô khẳng định sẽ bị thầy mắng chết, nhưng băng gạc có hạn, cô không có điều kiện chấp hành nghiêm khắc thao tác sát trùng.
Miệng vết thương ở đùi phải cần phải mổ ra, sau đó theo quỹ đạo của viên đạn mà cắt bỏ phần thịt bị hoại tử, tìm ra đầu đạn hoặc là mảnh đạn bên trong, đồng thời xem xét xương đùi có bị vỡ ra hay không. Một loạt sự việc nói nghe đơn giản này khi tiến hành lại cực kỳ rườm rà, cần biết rõ kết cấu của chân để giải phẫu, tránh thương tổn đến mạch máu hoặc là thần kinh, cho dù là có kinh nghiệm khoa xương cũng phải tiêu phí không ít thời gian, huống chi là người mới ngượng tay như Lý Mộ Nhiên.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không có tin tưởng hoàn thành trước khi trời tối hẳn, cho dù có thêm một giờ được cung cấp điện cũng không đủ, vì thế chỉ có thể nói với Trương Dịch “Tìm hộ tôi mấy ngọn nến, càng nhiều càng tốt."
Nơi này chỉ một mình Lý Mộ Nhiên căn bản lo không xong, cho nên Trương Dịch lại gọi Nam Thiệu vào, giao nhiệm vụ này cho hắn.
Nam Thiệu thật sự bị làm khó, cho dù là trước tận thế hắn cũng không biết có thể ở đâu mà tìm ra nến, huống chi là hiện tại.
“Trước tiên cậu tìm xem trong nhà này có hay không, không thì ra ngoài xem thử có ai muốn trao đổi." Nghe được nghi vấn của hắn, Trương Dịch nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Nam Thiệu quyết đoán dựa theo chỉ thị của anh mà làm việc, tìm trong tất cả xó xỉnh, ngăn kéo, tủ đứng một lần, thế nhưng chỉ có thể tìm ra hai đoạn nến trắng còn một nửa to bằng ngón cái. Bấy nhiêu đây đối với chuyện làm phẫu thuật là hoàn toàn không đủ, vì thế hắn cầm lấy mấy viên tinh hạch chuẩn bị đi ra ngoài chợ giao dịch. Lúc sắp ra khỏi cửa lại lùi trở về, đem vài bình còn nước đổ vào trong chậu phía sau, thuận tiện rửa sơ cái bình một chút, sau đó mang theo tiện thể xách Dương Dương đang lấp ló vịn ngoài cửa đi cùng.
“Không phải nói không cho xem sao, con còn muốn nhìn lén?" Khiêng cậu nhóc lên trên vai, Nam Thiệu hỏi.
“Không có nhìn lén mà." Trương Duệ Dương lập tức lắc đầu phủ nhận, thế nhưng lại hơi chột dạ vì thế nhỏ giọng nói thêm một câu “Con nhìn có chút xíu thôi."
“Có sợ không?" Nam Thiệu bất đắc dĩ.
Trương Duệ Dương lắc đầu, có điều rất nhanh phát hiện chú bí đỏ nhìn không thấy vì thế vội nói “Không sợ, con còn thấy qua quái thú ăn người, ba ba giết quái thú nữa." Khi Trương Dịch bị bệnh hôn mê, nhóc thường leo lên ghế nhỏ cạnh cửa sổ, thấy bên ngoài zombie cắn người. Sau này Trương Dịch cõng nhóc chạy ra khỏi thị trấn, hình ảnh như vậy liền càng không ít. Nhóc còn nhỏ, căn bản không thể hiểu thứ kia có nghĩa là gì, cho nên dù là kinh hoảng thì cũng chỉ là phần nào.
Nghe đến câu này, Nam Thiệu rốt cuộc hiểu suy nghĩ của mình hơi dư thừa, bây giờ người còn sống, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ nếu thấy máu đều sợ, sao có thể sống được lâu dài? Hắn đột nhiên nhớ tới Nam Duy, trong lòng ẩn ẩn hơi lo lắng, trước kia hắn bảo vệ cậu kín không kẽ hở, hiện tại không có hắn ở bên, cậu sẽ sống sót như thế nào? Rồi lại lập tức tự giễu, đều đã chết qua một lần, làm gì còn có tâm tư đi quản mấy chuyện đó, với trình độ chán ghét mà Nam Duy dành cho hắn, chắc chắn là thà chết cũng không muốn hắn chăm sóc cho cậu.
“Chú… chú bí đỏ, chú làm sao vậy?" Trương Duệ Dương thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, trong lòng thấp thỏm hẳn lên, cho rằng chú đẹp trai giận mình rồi.
Tay nhỏ bé dính dính sờ ở trên mặt, còn cả xưng hô khiến hắn dở khóc dở cười nháy mắt thổi bay khó chịu vừa dâng lên trong lòng Nam Thiệu. Hắn nâng tay bắt lấy cái tay dính đầy đường trên mặt mình, lại một lần nữa nhắc “Là chú Nam Thiệu."
“À." Trương Duệ Dương thực hiển nhiên cũng không để tâm, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến phía trước hưng phấn hẳn lên “Chú bí đỏ, chú xem thật nhiều người nha."
Nam Thiệu không nói gì nhưng đã đến chỗ trao đổi buôn bán hàng hóa, cũng không cố sửa miệng cho nhóc con nữa.
Lúc này các đội trở về thị trấn ngày càng nhiều cho nên giao dịch càng thêm náo nhiệt, từ đồ ăn đến các loại đồ dùng hằng ngày, vũ khí, cái gì cần có đều có, có thể thấy được người dị năng quả thật lợi hại, thứ gì cũng có thể kiếm về. Nam Thiệu mang theo Trương Duệ Dương vất vả chen chúc trong đám người nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng tìm đến chỗ đổi nến.
Hiện tại trời sáng lâu mà tối rất trễ, mặt trời mọc lại sớm, cộng thêm ban ngày còn phải ra khỏi trị trấn săn tinh hạch, mọi người bình thường trời tối liền ngủ, rất ít ai dùng đến nến, cho nên mấy bao đựng nến to đùng bày ở đó căn bản không ai hỏi thăm. Nam Thiệu trực tiếp dùng một viên tinh hạch đổi hết về, đang muốn mang theo Trương Duệ Dương rời đi liền bị một viên đá màu đen to cỡ nắm tay trên sạp hấp dẫn lực chú ý.
“Đây là cái gì?" Chỉ chỉ thứ đó, hắn hỏi.
Chủ quán là người thường cho nên đồ đem đi đổi chẳng có bao nhiêu tác dụng, thuận mắt nhìn qua, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười xấu hổ “Không biết, tôi nhặt được được trong rừng cây ngoài thôn, nếu cậu thích thì đổi hai miếng bánh quy… một miếng cũng được."
Trên người Nam Thiệu trừ mấy viên tinh hạch thì cũng không mang đồ ăn gì, thế nhưng lại cảm thấy bên trong viên đá đen kia có năng lượng sống dao động, thật sự không muốn bỏ qua, đang nghĩ tới dùng một viên tinh hạch để đổi liền cảm giác khóe mắt có cái gì lung lay. Trương Duệ Dương ngồi ở trên vai hắn vươn tay, trên tay rõ ràng là một miếng bánh quy.
Thành công đổi về viên đá đen, thẳng đến khi rời khỏi đám người, Nam Thiệu mới hỏi “Trên người con còn mang cái gì nữa?" Có kẹo lại còn có bánh quy, hắn đột nhiên có loại xúc động muốn đổ túi nhỏ của nhóc ra xem thử bên trong chứa gì.
“Cái gì cũng không có." Tựa hồ cảm giác được ý nghĩ của hắn, Trương Duệ Dương chủ động đổ túi ra chứng mình.
“Lần tới chú trả lại con một gói bánh quy." Nam Thiệu biết vậy nên áy náy, vì thế đưa ra lời hứa hẹn.
“Dạ." Trương Duệ Dương tuyệt đối không khách khí.
Đợi khi hai người mang theo nến, nước và bánh xốp về nhà thì trời đã tối, trong phòng đèn được bật lên, là ngọn đèn 60W, ánh sáng không thể nói là đặc biệt tốt, thêm vào đó cúi đầu xuống sẽ cản mất ánh sáng khiến cho Lý Mộ Nhiên khi quay đầu đi chỗ khác chùi mồ hôi cũng có chút hoa mắt.
Thấy Nam Thiệu mang về rất nhiều nến, Trương Dịch lập tức bảo hắn đốt thêm mấy ngọn xung quanh, miễn cưỡng có thể phát ra tác dụng như đèn mổ.
“May mắn anh béo, mỡ dày nên đã triệt tiêu một phần xung lực của viên đạn, không tổn thương đến xương cốt." Mang bao tay tinh tế sờ nắn một lần, Lý Mộ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nói vài lời với khuôn mặt trắng bệch đầy mặt mồ hôi nằm trước mặt. Điều kiện gây tê khiếm khuyết, cô chỉ có thể dùng hai liều Lidocain để giảm đau, còn lại phải do Mập mạp tự chịu.
Cục thịt Trần nhếch miệng cố gắng cười, hồng hộc thở phì phò ngắt quãng nói từng chữ “Phải ha… một thân thịt của tôi… cũng không thể uổng phí… Ha ha……"
Lý Mộ Nhiên không nói tiếp, ánh mắt lại chuyển về trên tay, thật cẩn thận gắp ra một mảnh đạn nhỏ từ bên trong. Bởi vì là súng lục nên vừa tiến vào trong thịt liền vỡ ra, tổn thương bên trong so với bên ngoài nghiêm trọng hơn rất nhiều. Mảnh đạn không ở một chỗ mà cần phải tìm ra toàn bộ, bằng không một khi để sót một mảnh sẽ khiến cục thịt Trần chịu đủ.
Cụ thể mất bao lâu thời gian không ai biết được, dù sao sau khi mất điện họ lại thắp đợt nến thứ hai, Trương Duệ Dương đã ghé vào trên giường ngủ say, Lý Mộ Nhiên mới kết thúc công việc.
Lau sàn nhà dính ướt hai lần, mấy người kiệt sức ăn qua loa chút đỉnh rồi đi nghỉ ngơi. Đêm nay cục thịt Trần ngủ ở sô pha, Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương nằm trên giường trong phòng ngủ, Trương Dịch cùng Nam Thiệu thì lôi chiếu trong nhà trải ra bên ngoài.
Nửa đêm, Trương Dịch cảnh giác mở mắt ra, phát hiện Nam Thiệu ngủ ở bên người đang gối hai tay lên phía sau đầu, hai mắt mở to, không có chút gì là vẻ buồn ngủ.
“Sao vậy? Ngoài sân nên ngủ không được? Đợi ngày mai thu dọn một chút là có thể ngủ trong phòng."
Anh vừa ngủ qua một giấc, giognj nói có hơi khàn khàn, trong khung cảnh trời tối lại có vẻ gợi cảm khó hiểu. Nghe được khiến trái tim Nam Thiệu nóng lên, không tự chủ nghiêng đầu nhìn anh một cái, không đáp lại vấn đề này mà là thấp giọng nói “Tôi đang nghĩ, cứ tiếp tục như vậy không biết chúng ta còn bao nhiêu đường sống."
Nghe nói như thế, Trương Dịch trầm mặc thật lâu.
“Về sau chúng ta đều phải giống như vậy sao? Bị người dị năng ức hiếp, cũng bị vài kẻ không phải người dị năng ức hiếp, hệt như một con chó…" Chuyện xảy ra ban ngày vẫn canh cánh trong lòng Nam Thiệu, vừa đến đêm dài yên tĩnh, không có chuyện khác quấy nhiễu lập tức liền tái hiện. Hắn trước kia đứng ở đỉnh cao của xã hội, chỉ có người khác vội vàng lấy lòng hắn, nịnh bợ hắn, sao có thể nghĩ tới một ngày chính mình cũng sẽ lưu lạc đến loại tình trạng này. Cho dù là quãng thời gian sau khi tận thế bùng nổ, hắn cũng không chịu qua phần khuất nhục như vậy. Dẫu rằng hắn hiểu rõ quy tắc mạnh được yếu thua nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể chấp nhận được sự chênh lệch về tâm lý này.
“Trước sống sót đã mới có thể nói chuyện khác." Trương Dịch nở nụ cười, vươn tay sờ sờ cái chân đau đớn mãi chưa thuyên giảm, trong tươi cười bao hàm thê lương nói không hết lời. Lúc trước ở trong ngục, anh vì để sống đi ra, chẳng phải cũng giống hệt con chó sao, vừa có răng nanh sắc nhọn khiến người ta kinh hoảng lại vừa biết nịnh nọt lấy lòng. Ngay cả đội viên anh từng dẫn dắt vô tình bắt gặp, đều không tin được đó là người từng cương trực công chính, trong mắt người đó hiện lên thất vọng cùng khinh thường, anh hiện tại vẫn nhớ rõ nhưng đã không còn để ý.
“Còn có thể tiếp tục sống được sao?" Nam Thiệu hỏi.
“Ừ." Trương Dịch kỳ thật cũng không biết nhưng anh vẫn không chút do dự đáp lại. Chỉ cần không đi đến một bước đường cùng, anh vẫn sẽ trả lời như vậy.
Tâm tình Nam Thiệu tốt lên, hắn phát hiện Trương Dịch tựa hồ có năng lực trấn an khiến lòng người ta bình ổn. Trở mình, hắn lấy tay chống đầu, hỏi “Anh Dịch, anh bao nhiêu tuổi?"
“Ba mươi tư. Còn cậu?"
“Hai mươi chín." Nam Thiệu rốt cuộc cảm giác mấy chữ ‘anh Dịch’ mà hắn gọi chẳng hề oan uổng, tuy rằng trước đó cũng không ai bắt buộc hắn. “Chân của anh sao lại bị thương?" Hắn đột nhiên có loại xúc động muốn hiểu rõ người đàn ông này.
“Ở trong tù bị người ta đánh gãy." Đối với quá khứ, Trương Dịch kỳ thật cũng không quá mức kiêng dè, chỉ là rất nhiều thời điểm không thích nói ra mà thôi.
“Hả?" Đáp án này nằm xa xa ngoài dự liệu của Nam Thiệu, bởi vì hắn thế nào cũng nhìn không ra Trương Dịch giống người từng ngồi tù.
“Tôi ngồi tù năm năm, trước tận thế mới được thả…" Trương Dịch cười đáp, thế nhưng nói đến mấy chữ sau lại nghĩ đến tình cảnh lúc mới ra tù nhìn thấy, tim anh nhói đau, bất giác nhỏ giọng lại.
“Vì sao phải vào tù?" Trời tối, Nam Thiệu không chú ý tới dị thường của anh, tiếp tục hỏi.
“Không làm tròn trách nhiệm." Sau một lúc lâu, Trương Dịch mới trả lời.
“Có phải anh đắc tội kẻ nào?" Phản ứng đầu tiên của Nam Thiệu chính là câu này.
Trương Dịch khẽ cười ha ha, mới ừ một tiếng “Đều là chuyện quá khứ không có gì thú vị, không nói nữa. Ngủ đi, trời sáng lại không ngủ được bây giờ." Dứt lời, trở người qua, một lát sau liền phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Nam Thiệu cũng nằm xuống, chỉ là trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Hắn không biết trong phòng ngủ còn có một người cũng đang mở mắt, tâm tư phập phồng không yên. Khi bọn họ bắt đầu nói chuyện Lý Mộ Nhiên liền cảnh giác tỉnh lại, từ sau khi cô thức tỉnh dị năng tai mắt đều linh mẫn hơn rất nhiều so với người thường, cho nên dù là hai người hạ thấp tiếng trò chuyện, cô vẫn nghe thấy toàn bộ.
Cô rốt cuộc biết mình hóa ra cũng không phải kẻ thảm hại nhất, cha mẹ ly dị, cha chỉ muốn con trai cho nên vứt cô cho mẹ. Sau đó mẹ tái giá, sinh ba đứa trẻ cho dượng, dượng luôn có ý đồ không tốt với cô nhưng cô vẫn bảo vệ bản thân hoàn chỉnh lên tới đại học. Chỉ cần tốt nghiệp đại học, cô liền có thể triệt để thoát ly cái gọi là nhà. Ai ngờ tận thế lại đột nhiên bùng nổ, mẹ và dượng đem con tránh về quê lại vứt bỏ cô một mình. Vì thế bơ vơ không biết nên đi con đường nào, cô chỉ có thể chạy trốn cùng đám người sống sót khác…
Cô nâng tay lên che khuất ánh mắt, không muốn nghĩ về những chuyện đau lòng trước kia nữa. Trong tai truyền đến hít thở đều đều của Dương Dương khiến tâm tình cô dần dần bình tĩnh trở lại, bất giác nghĩ đến câu nói lúc nãy của Trương Dịch.
Trước sống sót đã mới có thể nói chuyện khác. Đúng vậy, phải sống sót đã!
Beta: Yến Phi Ly
Khi tới chỗ thuê nhà, Lý Mộ Nhiên đã dọn dẹp bên trong ngay ngắn chỉnh tề, dù không có nước lau nhưng thực sự rất sạch sẽ. Trấn trên có nhà máy thủy điện xây tại bờ sông, cho nên đối với khu ký túc này vẫn cung cấp nước, chẳng qua là nước chưa được tinh lọc mà thôi, chủ yếu dùng để cọ rửa WC. Nếu muốn dùng nước này vào việc khác đương nhiên cũng không ai quản. Điện bị hạn chế chỉ có thể sử dụng một giờ, phí điện nước thu riêng.
Vừa vào nhà, Trương Duệ Dương liền nhanh chóng chạy khắp nơi, từng xó xỉnh ngóc ngách đều không bỏ qua, ngay cả sân sau cũng chạy đi xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng nha nha kinh ngạc, trong thanh âm tràn ngập vui vẻ. Nhóc thích nhất là sân sau bởi vì nó rất rộng, bên trong còn có một cái ghế mây ba chân kiểu cũ, nhóc chui vào phía dưới ghế mây, hướng vào trong phòng kêu ba ba lại kêu chú đẹp trai, chú béo cùng với dì ơi, có điều chỉ kêu được một người tới.
Ở trong phòng Lý Mộ Nhiên đã bắt đầu giúp cục thịt Trần xử lý vết thương, Trương Dịch ở bên cạnh phụ giúp, Nam Thiệu thấy mình cũng không giúp được nhiều lại nghe thấy Dương Dương gọi liền đi ra ngoài. Nhìn thấy nhóc con trốn ở phía dưới ghế mây ngó hắn chớp mắt cười hì hì thì không khỏi vỗ trán, giả bộ như mình chưa nhìn thấy gì cả, ngẩng đầu đánh giá phần sân sau này.
Sân sau rộng tầm hai mươi mấy mét vuông, một nửa lát xi-măng một nửa để đất trống, lớp đất bên trên bị mặt trời thiêu nóng lộ ra nứt nẻ khô cằn, còn có cây cỏ bị héo khô chỉ cần đụng nhẹ liền nát, có thể là do chủ nhân trước kia trồng. Trong sân trừ cái ghế mây kia thì còn có một vài thứ như cây lau nhà rách nát, cây chổi xơ xác cùng vài vật dùng gia đình khác. Sân nối tiếp đến chân núi, có một lối đi nhỏ, lúc này đã bị khóa từ bên trong. Trên núi trước kia hẳn là mọc đầy cây thế nhưng lúc này cũng đều là một mảnh cằn khô, không có một chút màu xanh. Khi hắn tiếp tục hướng mắt nhìn lên trên lại thấy được một màn khiến hắn kinh ngạc, hóa ra tầng trên nối lên vách núi đá có cầu vượt rộng khoảng hai mét, nối thẳng tới lưng chừng núi. Không biết là ban đầu khi xây nhà đã có, hay là sau tận thế mới xây, khó trách những người đó đều muốn sống ở bên trên, ra là có một đường để thối lui.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cục thịt Trần, vốn đang chơi vui vẻ Trương Duệ Dương cũng hoảng sợ, từ ghế mây bò ra định chạy vào trong phòng lại bị Nam Thiệu vươn tay bắt lại.
“Đừng đi vào, dì và ba đang giúp chú béo xử lý miệng vết thương, không thể quấy rầy, chúng ta ở bên ngoài chơi đi."
“Nhưng mà chú béo đang kêu…" Trương Duệ Dương có chút chần chờ, vừa từ trên vai Nam Thiệu ngó vào trong vừa nói.
“Không sao, có thể chứng minh tinh thần của chú béo vẫn còn tốt, sẽ rất nhanh có thể khỏe lại." Nam Thiệu sờ sờ đầu nhóc con, sau đó hạ thấp người thả nhóc xuống đất, hỏi “Con có đói bụng không?"
Lực chú ý của Trương Duệ Dương lập tức bị dời đi, lắc lắc đầu, cái tay nhỏ đưa đến cái túi trước người tìm tìm, sau đó lấy ra một cây kẹo que vị táo đưa tới trước mặt Nam Thiệu “Chú đẹp trai, con còn có kẹo que, chú muốn ăn không?"
Nam Thiệu liếc mắt nhìn liền nhận ra đó là kẹo mà buổi sáng mình đưa cho nhóc, nhất thời có một cảm xúc nào đó nói không nên lời ùa lên, trong mắt bất giác lộ ra vẻ sủng nịch, cầm lấy que kẹo rồi xé mở giấy gói, mắt vẫn không đổi mà nhìn tay của nhóc con, lại cười nhét kẹo que về trong tay thằng bé “Ăn đi, chú còn có rất nhiều. Nhưng mà mỗi ngày chỉ có thể ăn một que thôi, không thì răng sẽ bị sâu ăn mất đấy." Nói xong câu này, trong lòng hắn không khỏi mắc cười, về sau sâu răng chỉ sợ đều sẽ trở thành một loại bệnh xa xỉ.
Trương Duệ Dương cầm kẹo ở trong tay, do dự nhìn vào trong phòng, tựa hồ đang suy xét có nên đi vào đưa cho ba ba nếm thử hay không.
“Cái này là của con. Lát nữa chú sẽ đưa cho ba con, chú béo và cả dì Mộ Nhiên nữa, mỗi người đều phát một que." Nhìn ra suy nghĩ của nhóc, Nam Thiệu thở dài hứa hẹn.
“Chú đẹp trai cũng ăn?" Nhóc con trí nhớ rất tốt, đưa ngón tay đếm lại, lập tức liền có thể thấy thiếu một người.
“Ừ." Nam Thiệu vui mừng, cảm giác thật không uổng vì đã yêu thương cậu nhóc đáng yêu này.
Vì thế Trương Duệ Dương cảm thấy mỹ mãn, ước chừng là xuất phát từ thói quen, ngậm kẹo lại định chui xuống phía dưới cái ghế mây, may mắn Nam Thiệu tay mắt lanh lẹ bắt được nhóc “Về sau ăn cái gì cũng không cần bò trên mặt đất nữa." Hiện tại rửa tay không tiện như trước kia, không thì hắn đã sớm đem cậu nhóc đi rửa tay cho sạch rồi.
Trương Duệ Dương chớp chớp đôi mắt to đen bóng, không được tự nhiên uốn éo thân thể, cuối cùng mới chầm chậm ngồi cuống tảng đá bên cạnh Nam Thiệu, nuốt nước miếng sắp chảy ra, lôi kẹp que khỏi miệng.
“Con biết, hồi trước bà nội cũng không cho con bò trên đất." Cậu nhóc lớn tiếng trả lời, chỉ là khi nhắc đến bà nội cảm xúc đột nhiên suy sụp.
Nam Thiệu nhịn không được ôm lấy vai nhóc, bắt đầu nói sang chuyện khác “Chú tên là Nam Thiệu, về sau gọi chú là chú Thiệu, đừng gọi chú đẹp trai nữa."
“Chú bí đỏ(*)!" Trương Duệ Dương sửng sốt một lát sau đó ánh mắt lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn hướng Nam Thiệu, có điều chỉ có thể nhìn đến cái cằm đầy râu của hắn, nhịn không được vươn tay ra sờ thử, bị râu đâm vào tay ngứa ngứa vì thế nhe răng nở nụ cười “Thật giống ba ba."
Chú bí đỏ… khuôn mặt Nam Thiệu thoáng chốc cứng ngắc, sau một lúc lâu mới chậm rì rì sửa sai “Là chú Nam Thiệu." Gọi tên đầy đủ cũng được.
(*) Nam Thiệu [nánshào] ~ Bí đỏ [nánguā]=))
Nhóc con khẽ vâng một tiếng, thu hồi tay, chuyên tâm mút kẹo.
Nam Thiệu yên tâm lại không biết mình đã yên tâm quá sớm, thế cho nên về sau xưng hô chú bí đỏ này theo hắn một thời gian rất dài.
Trong phòng, Lý Mộ Nhiên mang bao tay, động tác thuần thục giúp cục thịt Trần khâu miệng vết thương bên trái. Miệng vết thương bên trái bởi vì viên đạn bắn xuyên qua, không có vỏ đạn lưu lại trong đó cũng không thương tổn đến động mạch, nhìn qua tuy rằng đáng sợ nhưng khử trùng sạch sẽ thì có thể khâu lại, về phần bên phải thì phiền phức hơn rất nhiều, cho nên để lại xử lý sau.
Khi tận thế phát sinh, Lý Mộ Nhiên đang thực tập tại bệnh viện nhân dân tỉnh Trung Châu, lúc trước cô đã từng chuyển qua khoa điều trị bỏng, khoa xương, khoa tiết niệu. Tiêm thuốc băng bó cũng không thành vấn đề, giải phẫu cũng thấy qua không ít, tuy rằng chủ yếu chỉ là trợ lý nhưng nếu gặp được giáo sư mổ chính thì cũng có cơ hội cầm dao. Đương nhiên, xử lý vết thương do súng gây ra vẫn là lần đầu tiên cô làm, trong lòng thật sự không có kinh nghiệm nhưng tại tình huống như bây giờ cũng chỉ có thể liều hết sức.
Mồ hôi ra như suối, cô nghiêng đầu chùi chùi lên vai, gắp mấy miếng vải thưa che kín miệng vết thương rồi giao cho Trương Dịch, để anh dùng băng dính dán lên, chính mình thì đưa tay gỡ miếng khăn trên chân phải. Nếu là trước kia, làm như vậy cô khẳng định sẽ bị thầy mắng chết, nhưng băng gạc có hạn, cô không có điều kiện chấp hành nghiêm khắc thao tác sát trùng.
Miệng vết thương ở đùi phải cần phải mổ ra, sau đó theo quỹ đạo của viên đạn mà cắt bỏ phần thịt bị hoại tử, tìm ra đầu đạn hoặc là mảnh đạn bên trong, đồng thời xem xét xương đùi có bị vỡ ra hay không. Một loạt sự việc nói nghe đơn giản này khi tiến hành lại cực kỳ rườm rà, cần biết rõ kết cấu của chân để giải phẫu, tránh thương tổn đến mạch máu hoặc là thần kinh, cho dù là có kinh nghiệm khoa xương cũng phải tiêu phí không ít thời gian, huống chi là người mới ngượng tay như Lý Mộ Nhiên.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không có tin tưởng hoàn thành trước khi trời tối hẳn, cho dù có thêm một giờ được cung cấp điện cũng không đủ, vì thế chỉ có thể nói với Trương Dịch “Tìm hộ tôi mấy ngọn nến, càng nhiều càng tốt."
Nơi này chỉ một mình Lý Mộ Nhiên căn bản lo không xong, cho nên Trương Dịch lại gọi Nam Thiệu vào, giao nhiệm vụ này cho hắn.
Nam Thiệu thật sự bị làm khó, cho dù là trước tận thế hắn cũng không biết có thể ở đâu mà tìm ra nến, huống chi là hiện tại.
“Trước tiên cậu tìm xem trong nhà này có hay không, không thì ra ngoài xem thử có ai muốn trao đổi." Nghe được nghi vấn của hắn, Trương Dịch nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Nam Thiệu quyết đoán dựa theo chỉ thị của anh mà làm việc, tìm trong tất cả xó xỉnh, ngăn kéo, tủ đứng một lần, thế nhưng chỉ có thể tìm ra hai đoạn nến trắng còn một nửa to bằng ngón cái. Bấy nhiêu đây đối với chuyện làm phẫu thuật là hoàn toàn không đủ, vì thế hắn cầm lấy mấy viên tinh hạch chuẩn bị đi ra ngoài chợ giao dịch. Lúc sắp ra khỏi cửa lại lùi trở về, đem vài bình còn nước đổ vào trong chậu phía sau, thuận tiện rửa sơ cái bình một chút, sau đó mang theo tiện thể xách Dương Dương đang lấp ló vịn ngoài cửa đi cùng.
“Không phải nói không cho xem sao, con còn muốn nhìn lén?" Khiêng cậu nhóc lên trên vai, Nam Thiệu hỏi.
“Không có nhìn lén mà." Trương Duệ Dương lập tức lắc đầu phủ nhận, thế nhưng lại hơi chột dạ vì thế nhỏ giọng nói thêm một câu “Con nhìn có chút xíu thôi."
“Có sợ không?" Nam Thiệu bất đắc dĩ.
Trương Duệ Dương lắc đầu, có điều rất nhanh phát hiện chú bí đỏ nhìn không thấy vì thế vội nói “Không sợ, con còn thấy qua quái thú ăn người, ba ba giết quái thú nữa." Khi Trương Dịch bị bệnh hôn mê, nhóc thường leo lên ghế nhỏ cạnh cửa sổ, thấy bên ngoài zombie cắn người. Sau này Trương Dịch cõng nhóc chạy ra khỏi thị trấn, hình ảnh như vậy liền càng không ít. Nhóc còn nhỏ, căn bản không thể hiểu thứ kia có nghĩa là gì, cho nên dù là kinh hoảng thì cũng chỉ là phần nào.
Nghe đến câu này, Nam Thiệu rốt cuộc hiểu suy nghĩ của mình hơi dư thừa, bây giờ người còn sống, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ nếu thấy máu đều sợ, sao có thể sống được lâu dài? Hắn đột nhiên nhớ tới Nam Duy, trong lòng ẩn ẩn hơi lo lắng, trước kia hắn bảo vệ cậu kín không kẽ hở, hiện tại không có hắn ở bên, cậu sẽ sống sót như thế nào? Rồi lại lập tức tự giễu, đều đã chết qua một lần, làm gì còn có tâm tư đi quản mấy chuyện đó, với trình độ chán ghét mà Nam Duy dành cho hắn, chắc chắn là thà chết cũng không muốn hắn chăm sóc cho cậu.
“Chú… chú bí đỏ, chú làm sao vậy?" Trương Duệ Dương thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, trong lòng thấp thỏm hẳn lên, cho rằng chú đẹp trai giận mình rồi.
Tay nhỏ bé dính dính sờ ở trên mặt, còn cả xưng hô khiến hắn dở khóc dở cười nháy mắt thổi bay khó chịu vừa dâng lên trong lòng Nam Thiệu. Hắn nâng tay bắt lấy cái tay dính đầy đường trên mặt mình, lại một lần nữa nhắc “Là chú Nam Thiệu."
“À." Trương Duệ Dương thực hiển nhiên cũng không để tâm, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến phía trước hưng phấn hẳn lên “Chú bí đỏ, chú xem thật nhiều người nha."
Nam Thiệu không nói gì nhưng đã đến chỗ trao đổi buôn bán hàng hóa, cũng không cố sửa miệng cho nhóc con nữa.
Lúc này các đội trở về thị trấn ngày càng nhiều cho nên giao dịch càng thêm náo nhiệt, từ đồ ăn đến các loại đồ dùng hằng ngày, vũ khí, cái gì cần có đều có, có thể thấy được người dị năng quả thật lợi hại, thứ gì cũng có thể kiếm về. Nam Thiệu mang theo Trương Duệ Dương vất vả chen chúc trong đám người nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng tìm đến chỗ đổi nến.
Hiện tại trời sáng lâu mà tối rất trễ, mặt trời mọc lại sớm, cộng thêm ban ngày còn phải ra khỏi trị trấn săn tinh hạch, mọi người bình thường trời tối liền ngủ, rất ít ai dùng đến nến, cho nên mấy bao đựng nến to đùng bày ở đó căn bản không ai hỏi thăm. Nam Thiệu trực tiếp dùng một viên tinh hạch đổi hết về, đang muốn mang theo Trương Duệ Dương rời đi liền bị một viên đá màu đen to cỡ nắm tay trên sạp hấp dẫn lực chú ý.
“Đây là cái gì?" Chỉ chỉ thứ đó, hắn hỏi.
Chủ quán là người thường cho nên đồ đem đi đổi chẳng có bao nhiêu tác dụng, thuận mắt nhìn qua, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười xấu hổ “Không biết, tôi nhặt được được trong rừng cây ngoài thôn, nếu cậu thích thì đổi hai miếng bánh quy… một miếng cũng được."
Trên người Nam Thiệu trừ mấy viên tinh hạch thì cũng không mang đồ ăn gì, thế nhưng lại cảm thấy bên trong viên đá đen kia có năng lượng sống dao động, thật sự không muốn bỏ qua, đang nghĩ tới dùng một viên tinh hạch để đổi liền cảm giác khóe mắt có cái gì lung lay. Trương Duệ Dương ngồi ở trên vai hắn vươn tay, trên tay rõ ràng là một miếng bánh quy.
Thành công đổi về viên đá đen, thẳng đến khi rời khỏi đám người, Nam Thiệu mới hỏi “Trên người con còn mang cái gì nữa?" Có kẹo lại còn có bánh quy, hắn đột nhiên có loại xúc động muốn đổ túi nhỏ của nhóc ra xem thử bên trong chứa gì.
“Cái gì cũng không có." Tựa hồ cảm giác được ý nghĩ của hắn, Trương Duệ Dương chủ động đổ túi ra chứng mình.
“Lần tới chú trả lại con một gói bánh quy." Nam Thiệu biết vậy nên áy náy, vì thế đưa ra lời hứa hẹn.
“Dạ." Trương Duệ Dương tuyệt đối không khách khí.
Đợi khi hai người mang theo nến, nước và bánh xốp về nhà thì trời đã tối, trong phòng đèn được bật lên, là ngọn đèn 60W, ánh sáng không thể nói là đặc biệt tốt, thêm vào đó cúi đầu xuống sẽ cản mất ánh sáng khiến cho Lý Mộ Nhiên khi quay đầu đi chỗ khác chùi mồ hôi cũng có chút hoa mắt.
Thấy Nam Thiệu mang về rất nhiều nến, Trương Dịch lập tức bảo hắn đốt thêm mấy ngọn xung quanh, miễn cưỡng có thể phát ra tác dụng như đèn mổ.
“May mắn anh béo, mỡ dày nên đã triệt tiêu một phần xung lực của viên đạn, không tổn thương đến xương cốt." Mang bao tay tinh tế sờ nắn một lần, Lý Mộ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nói vài lời với khuôn mặt trắng bệch đầy mặt mồ hôi nằm trước mặt. Điều kiện gây tê khiếm khuyết, cô chỉ có thể dùng hai liều Lidocain để giảm đau, còn lại phải do Mập mạp tự chịu.
Cục thịt Trần nhếch miệng cố gắng cười, hồng hộc thở phì phò ngắt quãng nói từng chữ “Phải ha… một thân thịt của tôi… cũng không thể uổng phí… Ha ha……"
Lý Mộ Nhiên không nói tiếp, ánh mắt lại chuyển về trên tay, thật cẩn thận gắp ra một mảnh đạn nhỏ từ bên trong. Bởi vì là súng lục nên vừa tiến vào trong thịt liền vỡ ra, tổn thương bên trong so với bên ngoài nghiêm trọng hơn rất nhiều. Mảnh đạn không ở một chỗ mà cần phải tìm ra toàn bộ, bằng không một khi để sót một mảnh sẽ khiến cục thịt Trần chịu đủ.
Cụ thể mất bao lâu thời gian không ai biết được, dù sao sau khi mất điện họ lại thắp đợt nến thứ hai, Trương Duệ Dương đã ghé vào trên giường ngủ say, Lý Mộ Nhiên mới kết thúc công việc.
Lau sàn nhà dính ướt hai lần, mấy người kiệt sức ăn qua loa chút đỉnh rồi đi nghỉ ngơi. Đêm nay cục thịt Trần ngủ ở sô pha, Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương nằm trên giường trong phòng ngủ, Trương Dịch cùng Nam Thiệu thì lôi chiếu trong nhà trải ra bên ngoài.
Nửa đêm, Trương Dịch cảnh giác mở mắt ra, phát hiện Nam Thiệu ngủ ở bên người đang gối hai tay lên phía sau đầu, hai mắt mở to, không có chút gì là vẻ buồn ngủ.
“Sao vậy? Ngoài sân nên ngủ không được? Đợi ngày mai thu dọn một chút là có thể ngủ trong phòng."
Anh vừa ngủ qua một giấc, giognj nói có hơi khàn khàn, trong khung cảnh trời tối lại có vẻ gợi cảm khó hiểu. Nghe được khiến trái tim Nam Thiệu nóng lên, không tự chủ nghiêng đầu nhìn anh một cái, không đáp lại vấn đề này mà là thấp giọng nói “Tôi đang nghĩ, cứ tiếp tục như vậy không biết chúng ta còn bao nhiêu đường sống."
Nghe nói như thế, Trương Dịch trầm mặc thật lâu.
“Về sau chúng ta đều phải giống như vậy sao? Bị người dị năng ức hiếp, cũng bị vài kẻ không phải người dị năng ức hiếp, hệt như một con chó…" Chuyện xảy ra ban ngày vẫn canh cánh trong lòng Nam Thiệu, vừa đến đêm dài yên tĩnh, không có chuyện khác quấy nhiễu lập tức liền tái hiện. Hắn trước kia đứng ở đỉnh cao của xã hội, chỉ có người khác vội vàng lấy lòng hắn, nịnh bợ hắn, sao có thể nghĩ tới một ngày chính mình cũng sẽ lưu lạc đến loại tình trạng này. Cho dù là quãng thời gian sau khi tận thế bùng nổ, hắn cũng không chịu qua phần khuất nhục như vậy. Dẫu rằng hắn hiểu rõ quy tắc mạnh được yếu thua nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể chấp nhận được sự chênh lệch về tâm lý này.
“Trước sống sót đã mới có thể nói chuyện khác." Trương Dịch nở nụ cười, vươn tay sờ sờ cái chân đau đớn mãi chưa thuyên giảm, trong tươi cười bao hàm thê lương nói không hết lời. Lúc trước ở trong ngục, anh vì để sống đi ra, chẳng phải cũng giống hệt con chó sao, vừa có răng nanh sắc nhọn khiến người ta kinh hoảng lại vừa biết nịnh nọt lấy lòng. Ngay cả đội viên anh từng dẫn dắt vô tình bắt gặp, đều không tin được đó là người từng cương trực công chính, trong mắt người đó hiện lên thất vọng cùng khinh thường, anh hiện tại vẫn nhớ rõ nhưng đã không còn để ý.
“Còn có thể tiếp tục sống được sao?" Nam Thiệu hỏi.
“Ừ." Trương Dịch kỳ thật cũng không biết nhưng anh vẫn không chút do dự đáp lại. Chỉ cần không đi đến một bước đường cùng, anh vẫn sẽ trả lời như vậy.
Tâm tình Nam Thiệu tốt lên, hắn phát hiện Trương Dịch tựa hồ có năng lực trấn an khiến lòng người ta bình ổn. Trở mình, hắn lấy tay chống đầu, hỏi “Anh Dịch, anh bao nhiêu tuổi?"
“Ba mươi tư. Còn cậu?"
“Hai mươi chín." Nam Thiệu rốt cuộc cảm giác mấy chữ ‘anh Dịch’ mà hắn gọi chẳng hề oan uổng, tuy rằng trước đó cũng không ai bắt buộc hắn. “Chân của anh sao lại bị thương?" Hắn đột nhiên có loại xúc động muốn hiểu rõ người đàn ông này.
“Ở trong tù bị người ta đánh gãy." Đối với quá khứ, Trương Dịch kỳ thật cũng không quá mức kiêng dè, chỉ là rất nhiều thời điểm không thích nói ra mà thôi.
“Hả?" Đáp án này nằm xa xa ngoài dự liệu của Nam Thiệu, bởi vì hắn thế nào cũng nhìn không ra Trương Dịch giống người từng ngồi tù.
“Tôi ngồi tù năm năm, trước tận thế mới được thả…" Trương Dịch cười đáp, thế nhưng nói đến mấy chữ sau lại nghĩ đến tình cảnh lúc mới ra tù nhìn thấy, tim anh nhói đau, bất giác nhỏ giọng lại.
“Vì sao phải vào tù?" Trời tối, Nam Thiệu không chú ý tới dị thường của anh, tiếp tục hỏi.
“Không làm tròn trách nhiệm." Sau một lúc lâu, Trương Dịch mới trả lời.
“Có phải anh đắc tội kẻ nào?" Phản ứng đầu tiên của Nam Thiệu chính là câu này.
Trương Dịch khẽ cười ha ha, mới ừ một tiếng “Đều là chuyện quá khứ không có gì thú vị, không nói nữa. Ngủ đi, trời sáng lại không ngủ được bây giờ." Dứt lời, trở người qua, một lát sau liền phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Nam Thiệu cũng nằm xuống, chỉ là trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Hắn không biết trong phòng ngủ còn có một người cũng đang mở mắt, tâm tư phập phồng không yên. Khi bọn họ bắt đầu nói chuyện Lý Mộ Nhiên liền cảnh giác tỉnh lại, từ sau khi cô thức tỉnh dị năng tai mắt đều linh mẫn hơn rất nhiều so với người thường, cho nên dù là hai người hạ thấp tiếng trò chuyện, cô vẫn nghe thấy toàn bộ.
Cô rốt cuộc biết mình hóa ra cũng không phải kẻ thảm hại nhất, cha mẹ ly dị, cha chỉ muốn con trai cho nên vứt cô cho mẹ. Sau đó mẹ tái giá, sinh ba đứa trẻ cho dượng, dượng luôn có ý đồ không tốt với cô nhưng cô vẫn bảo vệ bản thân hoàn chỉnh lên tới đại học. Chỉ cần tốt nghiệp đại học, cô liền có thể triệt để thoát ly cái gọi là nhà. Ai ngờ tận thế lại đột nhiên bùng nổ, mẹ và dượng đem con tránh về quê lại vứt bỏ cô một mình. Vì thế bơ vơ không biết nên đi con đường nào, cô chỉ có thể chạy trốn cùng đám người sống sót khác…
Cô nâng tay lên che khuất ánh mắt, không muốn nghĩ về những chuyện đau lòng trước kia nữa. Trong tai truyền đến hít thở đều đều của Dương Dương khiến tâm tình cô dần dần bình tĩnh trở lại, bất giác nghĩ đến câu nói lúc nãy của Trương Dịch.
Trước sống sót đã mới có thể nói chuyện khác. Đúng vậy, phải sống sót đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên