Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
Chương 97
Một tháng sau.
Liễu Hà ngồi trong phòng khách, yên lặng mà nhìn Vương An Dương cầm chổi, quét lá rụng ngoài sân, trong lòng Liễu Hà có chút mất mát nói không nên lời.
Từ sau khi bị đánh đến nay, An Dương không còn cùng mình nói qua một câu nào.
Y quét sân, lau bàn, đến phòng bếp hái rau, cắt thịt.
Tất cả mọi việc hạ nhân làm, y đều giành làm.
Chỉ là, rốt cuộc y sẽ không, không bao giờ pha trà cho mình uống, không bao giờ bồi cạnh người mình, nghe mình nói những tâm sự không muốn nói cùng ai.
Y trốn tránh mình chẳng khác gì người ta trốn tránh yêu thú!
Rõ ràng, đây đúng là điều mà Liễu Hà hy vọng, rõ ràng, Liễu Hà hy vọng đối phương có thể từ đoạn cảm tình này thoát ra, có thể quên mình đi.
Chỉ là….
chỉ là nhìn đối phương thật sự từng ngày từng ngày phai nhạt, xa cách mình, trong lòng Liễu Hà lại vắng vẻ, khó chịu nói không nên lời.
“An Dương!" Liễu Hà mặc niệm cái tên kia, yên lặng mà nhìn bóng dáng đối phương, hắn cảm thấy người này càng đi càng xa, không bao giờ là An Dương của hắn nữa.
Nửa năm sau.
Bế quan suốt một năm, sau khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xuất quan, thực lực đều tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ.
“Thiên Kỳ, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tay nắm tay, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ cùng nhau đi ra khỏi phòng tu luyện
“Vừa rồi ta có hỏi sư huynh bên phòng tu luyện, hôm nay là 29, chúng ta có thể về nhà trước, đi thăm phụ thân.
Một năm chưa gặp được phụ thân rồi, ta có chút tưởng niệm phụ thân."
“Được, về nhà trước!" Kiều Thụy gật đầu tán đồng.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ bế quan một năm, thực lực đều ổn định ở Trúc Cơ hậu kỳ, Liễu Hà vui sướng không thôi, liên tục nói tốt.
"Cả năm không gặp, phụ thân hình như tiều tụy hơn rất nhiều!" Nhìn Liễu Hà rõ ràng khí sắc không tốt cho lắm, Liễu Thiên Kỳ hơi hơi nhíu mày.
“A, Phúc Thành bên kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, năm tháng trước, đại bá và đại bá mẫu của con đều qua đời.
Bốn tháng trước, Nhị bá mẫu, Đại đường ca và Nhị đường ca con cũng đều ngã xuống!" Nói đến đây, Liễu Hà thở dài một tiếng.
“Cái gì?" Nghe thấy cái này, Liễu Thiên Kỳ kinh ngạc không thôi.
Vợ chồng Liễu Giang đã chết, hai ca ca của nữ chính cũng đã chết? Tại sao lại như vậy? Trong nguyên tác, hai ca ca của nữ chính là chết trong bí cảnh Hằng Dụ, mà Liễu Giang lại vẫn sống phây phây, không có chết mà?
“Đại phòng đều đã chết?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, cũng có chút không thể tin nổi.
“Phụ thân, đây là có chuyện gì?" Nhìn phụ thân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Nghe nói, là bởi vì đại bá phụ con cưới hai tiểu thiếp, đại bá mẫu tâm sinh đố kỵ, bèn hạ độc hai tiểu thiếp hạ kia.
Kết quả, độc chết hai tiểu thiếp và cả đại bá của con luôn.
Sau khi gia gia con biết chuyện này, nổi trận lôi đình, một chưởng đánh chết đại bá mẫu.
Thiên Dực, Thiên Bách cùng với Liễu San, Lam Vũ Minh, bốn người vội về Phúc Thành chịu tang.
Trên đường, Thiên Dực đột nhiên miệng phun máu tươi mà chết.
Không được mấy ngày, Thiên Bách cũng là miệng phun máu tươi, chết oan chết uổng.
Sau đó, Liễu San cũng cảm giác được thân thể không thoải mái, nhưng tựa hồ vị hôn phu Lam Vũ Minh cho nó một kiện pháp khí phòng thân, chữa trị được cho nó.
Mà, chờ sau khi chúng ta trở lại Phúc Thành, không được mấy ngày, Nhị bá mẫu con cũng bệnh chết!"
Nghe được phụ thân kể lại, Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu.
“Hóa ra là như thế này!"
Chuyện này chỉ sợ không hề đơn giản như phụ thân nói, đại bá mẫu không có khả năng độc chết đại bá, hơn nữa, hai vị đường ca chết cũng thực kỳ quặc.
Rất giống là bị người ta hạ cổ! Còn có Nhị bá mẫu chết, càng thêm khó hiểu!
“Đúng vậy, Phúc Thành bên kia, đại bá con vừa chết, gia gia con như già đi vài tuổi, ta ở Phúc Thành làm bạn với cha ta ba tháng, mới trở về." Nói đến cái này, Liễu Hà khẽ thở dài một tiếng.
“Phụ thân, người chết không thể sống lại, ngài cũng nén bi thương!"
“Ừm, vi phụ biết, vi phụ chỉ là có chút không yên lòng gia gia con thôi." Đối với đại ca như Liễu Giang, Liễu Hà đã không còn cảm tình sâu sắc gì, mà thứ duy nhất làm hắn vướng bận ở Phúc Thành chính là lão phụ thân của hắn.
“Nếu phụ thân không yên lòng, hài nhi có thể đi Phúc Thành, đón gia gia đến đây!" Nhìn phụ thân mang vẻ mặt tiều tụy, Liễu Thiên Kỳ đề nghị đón người đến đây.
“Không cần, ta nói qua với ông ấy rồi, nhưng gia gia con không muốn tới Thánh Đô!"
“Dạ!" Nghe phụ thân nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Sau cơm trưa, phòng Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, huynh nói xem, những người ở Liễu gia chết có quá kỳ quái không? Sao tự nhiên chết hết vậy?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Ta nghĩ, chuyện này hẳn là bút tích của Nhị bá mẫu!" Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn cảm thấy nữ nhân Tô Hồng kia là một nhân vật tàn nhẫn, không phải kẻ dễ chọc.
“Nhưng….
nhưng bà ấy cũng đã chết mà?" Tô Hồng không phải cũng đã chết sao?
“Chuyện này, chỉ sợ phải hỏi Liễu Ti một câu.
Ta nghĩ, nàng hẳn là người rõ ràng nhất!" Liễu Thiên Kỳ sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này hẳn là nên dò hỏi Liễu Ti.
“Ừm, cũng đúng!" Kiều Thụy gật đầu tán đồng.
“Mặt khác, ta chung quy cảm thấy trong nhà còn có chuyện khác mà phụ thân chưa nói!" Nếu chỉ là chuyện Phúc Thành, phụ thân sẽ không tiều tụy đến vậy.
Hẳn là còn chuyện phiền lòng khác nữa.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy phụ thân hình như đang che giấu cái gì đó, hơn nữa, phụ thân rõ ràng tiều tụy hơn thật nhiều!" Nói đến cái này, Kiều Thụy khẽ thở dài một tiếng, trong ngôn ngữ tràn đầy lo lắng.
"Cốc cốc cốc!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Tiến vào đi!" Nhìn cửa phòng, Liễu Thiên Kỳ ý bảo hạ nhân tiến vào.
Lão nhân gia Liễu Đồng đẩy cửa phòng ra, bưng hai chén canh đi đến.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, đây là Tam gia cố ý phân phó phòng bếp nấu canh xương cho hai người, lão nô đưa lại đây cho hai người!"
“Đồng bá, ngài bảo những người khác đưa lại đây thì được rồi.
Sao lại tự mình đưa qua chứ?" Kiều Thụy cất bước đi qua đi, vội vàng tiếp nhận cái mâm trên tay lão nhân gia.
Tuy Đồng bá vẫn luôn lấy thân phận hạ nhân ở đây, nhưng, bất kể là Kiều Thụy hay là Liễu Thiên Kỳ đều sẽ không coi ông như một hạ nhân.
Trong mắt bọn họ, Liễu Đồng càng như là một người thân, một vị thúc bá hòa ái dễ gần!
“Đồng bá, Thiên Kỳ đã một năm không gặp ngài.
Muốn tâm sự với ngài!" Liễu Thiên Kỳ đứng dậy, đi đến trước mặt Liễu Đồng.
“Hề hề, lão nô cũng muốn cùng thiếu gia, Thiếu phu nhân trò chuyện."
“Lại đây, mời ngài ngồi ạ!" Đỡ lão nhân gia ngồi ở một bên ghế, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngồi 2 bên trái phải Liễu Đồng.
“Đồng bá, con và Thiên Kỳ bế quan một năm, lần này tới, bỗng nhìn thấy phụ thân đã tiều tụy thật nhiều, cả ngài cũng gầy ốm thật nhiều!" Nhìn Liễu Đồng rõ ràng gầy ốm hơn rất nhiều, Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.
“Ha ha ha, Thiếu phu nhân không cần lo lắng, thân thể này của lão nô khá tốt, không có việc gì!"
“Đồng bá, ngoại trừ những chuyện ở quê ra, trong nhà có phải còn xảy ra chuyện khác không?" Nhìn chằm chằm lão nhân gia, Liễu Thiên Kỳ hỏi cẩn thận.
“Thiếu gia quả nhiên là tâm tư linh thông, vừa trở về đã đoán được.
Trong nhà đích xác còn có chuyện khác, là về Tam gia và An Dương……" Nói rồi, Liễu Đồng đem chuyện Liễu Hà và Vương An Dương, đơn giản mà kêt một lần cho Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy.
“Cái gì? Vương An Dương thích phụ thân, còn….
còn giáp mặt thông báo?" Nhìn lão nhân gia, Kiều Thụy khiếp sợ không thôi.
“Phải, đúng vậy!" Liễu Đồng gật đầu, vô cùng xác định chuyện này.
Nghe được lão nhân gia kể lại, Liễu Thiên Kỳ nhíu mày.
Kỳ lạ thật, trong nguyên tác, Vương An Dương vẫn luôn yên lặng thích nam chính, là một vai phụ yên lặng đi theo cạnh nam chính mà thôi.
Một người có tính cách nhu hòa như vậy, thế mà lại hô thẳng tên húy phụ thân, thông báo rõ ràng trước mặt phụ thân?
Sao tự nhiên cảm thấy, Vương An Dương và nhân vật trong nguyên tác không khớp vậy? Hay là nói, bởi vì đối tượng đổi thành phụ thân, mà không phải nam chính, cho nên Vương An Dương mới có thể hành sự như thế?
Hoặc là… hoặc là bởi vì mình và Tiểu Thụy thành thân, làm Vương An Dương thấy được hy vọng, cho nên mới có thể vội vã thông báo với phụ thân.
Mà trong nguyên tác, xoay quanh nam chính vẫn luôn là nữ nhân, cho nên Vương An Dương biết nam chính không thích song nhi, nên vẫn luôn không có dũng khí thông báo cho nam chính?
"Vậy sau đó thì sao? Vương An Dương với phụ thân, bọn họ thế nào?" nhìn lão nhân gia, Kiều Thụy nôn nóng mà dò hỏi.
“Từ lần An Dương mất tích trở về, hai người ầm ĩ lớn một trận, sau khi An Dương bị đánh, hai người đã không còn nói với nhau câu nào.
An Dương vẫn luôn trốn tránh Tam gia.
Tam gia có mấy lần cũng đi xem y, nhưng sau lại không hề đi nữa.
Sau đó, Phúc Thành bên kia xảy ra chuyện, Tam gia trở về Phúc Thành, trước trước sau sau đi năm tháng hơn, nửa năm nay vẫn luôn không ở nhà.
Ngài ấy mới vừa trở về không đến một tháng, An Dương….
An Dương bèn nói với Tam gia, rằng y muốn cùng Thu Lan thành thân."
Nghe thấy tin tức này, Kiều Thụy nôn nóng không thôi.
“Thành thân? Vương An Dương muốn cùng nha hoàn trong nhà thành thân?"
“Phải, An Dương nói y muốn cùng Thu Lan thành thân!"
“Vậy phụ thân nói như thế nào?" Nhìn lão nhân gia, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Tam gia duẫn rồi, bọn họ hai ngày nữa sẽ phải bái đường thành thân!" Nói đến cái này, Liễu Đồng khẽ thở dài một tiếng.
“Ngày mai? Nhanh như vậy á?" Nói đến đây, đáy mắt Kiều Thụy tràn ngập bất đắc dĩ và nôn nóng.
Biết được việc này, mày Liễu Thiên Kỳ nhìu càng chặt.
“Tiểu Thụy, đệ tâm sự tiếp với Đồng bá đi, ta đi nhìn xem phụ thân!"
“Dạ!" Kiều Thụy gật đầu, nhìn theo ái nhân rời phòng.
Phòng Liễu Hà.
Thời điểm Liễu Thiên Kỳ đi vào, hắn nhìn thấy phụ thân đang ngồi ở bên cạnh bàn uống rượu.
Trên bàn bày một bầu rượu và một cái ly uống rượu.
“Phụ thân từ trước đến nay đều thích trà ghét rượu, sao hôm nay đột nhiên uống rượu vậy?"
Nghe được nhi tử hỏi, Liễu Hà cười không có cảm xúc gì.“Uống trà nhiều rồi, ngẫu nhiên thay đổi cũng không tồi."
“An Dương chọc ngài không cao hứng sao?" Lấy qua bầu rượu trong tay phụ thân, Liễu Thiên Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, Liễu Hà ngẩn người, ngay sau đó lại cười khổ.
“Không có!"
“Y là lễ vật hài nhi đưa cho phụ thân, nếu phụ thân không thích, hài nhi tùy thời có thể làm y biến mất!" Nói đến cái này, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo.
Nhìn thấy nhi tử mang thần sắc như thế, Liễu Hà hơi kinh hãi.
“Thiên Kỳ, không thể làm y bị thương!"
Nhìn phụ thân giữ gìn Vương An Dương đến vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
“Nếu phụ thân thích, thu lưu lại bên người cũng không sao.
Hài nhi sẽ không có ý kiến gì.
Chỉ cần phụ thân vui vẻ là được mà!"
Nghe nhi tử như vậy nói, Liễu Hà khẽ gật đầu.
“Con hiếu tâm, vi phụ tự nhiên minh bạch.
Chỉ là, có một số việc cũng không phải đơn giản như vậy!"
“Lưỡng tình tương duyệt, ngươi tình ta nguyện, vì sao không thể cộng liên tiếp lý, bên nhau lâu dài?" Phụ thân hẳn là không đến nỗi cổ hủ như vậy, rối rắm vấn đề tuổi tác của hai người đó chứ?
"Chuyện này… Nếu… Nếu người con yêu không ở bên con sẽ càng hạnh phúc, vậy con sẽ lựa chọn cùng y ở bên nhau, hay là lựa chọn thả y, để y càng hạnh phúc hơn?" Vấn đề này đã khiến Liễu Hà bối rối hơn một năm, chỉ là tâm tư Liễu Hà vẫn luôn bị kẹt như cũ, không biết nên đi con đường nào!
Nghe được phụ thân dò hỏi, Liễu Thiên Kỳ trầm mặc.
Nếu trong nguyên tác, Kiều Thụy và nam chính yêu nhau, như vậy, mình sẽ đem nhường Tiểu Thụy cho nam chính, để bọn họ hạnh phúc vui sướng ở bên nhau sao? Đáp án tự nhiên là sẽ là không.
Bởi vì, Liễu Thiên Kỳ biết, hắn không có vĩ đại như vậy, hắn không có khả năng đem người hắn yêu nhường cho người khác, chỉ cần hắn không chết, hắn sẽ không buông tay, sẽ không tha cho Tiểu Thụy của hắn.
“Sẽ không, ta sẽ không buông tay, bởi vì ta tin tưởng vững chắc, ta mới là người có thể cho Tiểu Thụy hạnh phúc.
Bởi vì ta tin tưởng, trên đời này không có người nào càng yêu Tiểu Thụy hơn ta được!"
Nhìn nhi tử nghiêm túc mà lại kiên định, Liễu Hà ngẩn người.
“Thiên Kỳ?"
“Phụ thân, nếu thật sự yêu một người, nên cùng y ở bên nhau.
Nếu hai người không ở bên nhau, cái gì cha cũng không cho y được.
Nếu hai người yêu nhau, mặc dù sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn hiểm trở, bọn họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Chân chính tranh thủ, chân chính trả giá toàn bộ nỗ lực đi tranh lấy tình yêu, mới là tình yêu thật sự."
Nghe xong lời này của nhi tử, Liễu Hà cúi đầu trầm mặc hồi lâu, hồi lâu.
“Có lẽ, con đã nói đúng!"
Hết chương 109.
----------------------------------------------
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits.
【 chương 110】 Vương An Dương thành thân
Trong phòng Vương An Dương.
Thu Lan lấy ra một túi linh thạch, cười đưa cho Vương An Dương.
“An Dương, đây là linh thạch bán linh phù cấp một trước đó ngươi cho ta, đều ở chỗ này!"
“Ừ, ngươi giữ đi! Thích cái gì thì mua cái đó.
Về sau, ta kiếm lời linh thạch đều cho ngươi tiêu!" Nhìn đối phương một cái, Vương An Dương theo lý thường mà nói.
Nếu đã đáp ứng thành thân với đối phương, như vậy, làm nam nhân, Vương An Dương cảm thấy không cần phải so đo quá nhiều với tức phụ.
Nghe được Vương An Dương nói như vậy, sắc mặt Thu Lan đỏ lên.
“An Dương, ngươi, ngươi thật là một phu quân tốt."
“Trở về chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta phải thành thân rồi!" Vương An Dương nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, y nhẹ giọng nói chuyện thành thân, trên mặt lại không có bất luận biểu cảm gì.
“Ừ!" Thu Lan gật đầu, đỏ mặt rời đi.
Vương An Dương đưa người ra cửa phòng, mới trở lại trong phòng của mình lần nữa.
Y ngồi trên ghế, nhìn trên giường trải vải hỉ đỏ thẫm, màn đỏ thẫm, Vương An Dương nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng.
Y lấy chiếc kéo và giấy đỏ bên cạnh qua, cúi đầu cắt chữ hỉ.
Liễu Hà yên lặng đứng trước cửa sổ, nhìn người trong phòng đang cắt chữ hỉ, hắn nhấp nhấp môi.
Trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ, lại cũng chỉ hóa thành một tiếng than thở.
Cảm giác được một tia linh lực dao động ngoài cửa sổ biến mất, Vương An Dương đột nhiên dừng động tác trong tay.
Khuôn mặt y xanh mét, y vung ống tay áo lên, quét kéo và giấy đỏ trên bàn xuống đất hết.
“Liễu Hà, ngươi là đồ nhu nhược!" Tình nguyện đứng ở ngoài cửa sổ trộm nhìn, lại cũng không dám đứng trước mặt mình nói một câu tri kỷ sao? Liễu Hà, ngươi thật sự, thật sự tuyệt tình như vậy sao?
Ngày kế, Vương An Dương và Thu Lan thành thân.
Bởi vì chỉ là hạ nhân trong phủ thành thân, mà trong nhà Thu Lan cũng không có nhà mẹ đẻ nào, nên hôn sự làm tương đối đơn giản.
Vương An Dương cưỡi yêu thú mang theo hạ nhân khác trong phủ, đón người từ nhà mẹ đẻ tới.
Ở trong đại sảnh, kính trà ba vị chủ tử Liễu Hà, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Hôn sự này đã tính là thành.
Nhìn phụ thân ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối vẫn luôn mang khuôn mặt lạnh lẽo, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Rõ ràng hôm qua đã nói rất rõ ràng với phụ thân, nhưng vì sao phụ thân vẫn không theo đuổi lại Vương An Dương kia chứ? Chẳng lẽ, phụ thân thật sự không thích Vương An Dương?
Tuy rằng Liễu Thiên Kỳ nghĩ rất nhiều, nhưng chuyện tình cảm này dù sao cũng là chuyện của hai người.
Cho nên, dù hắn có tâm vì phụ thân bài ưu giải nạn, lại cũng là vô kế khả thi!
Đêm, Vương An Dương và tân tức phụ cùng nhau uống rượu hợp cẩn, ăn hỉ yến.
“Nhiều món ăn ngon như vậy?" Nhìn thức ăn tràn đầy một bàn lớn, có gà lại có cá, đều là ngày thường ăn không đến, Thu Lan không khỏi chớp chớp mắt.
“Nếu thành thân, tất nhiên là phải chuẩn bị một bàn phong phú rượu hợp cẩn tịch!" Lời này, Vương An Dương nói theo lý thường.
“Ừ, phu quân, ngươi nghĩ thật chu đáo."
“Tới đây, chúng ta uống chén rượu giao bôi trước!" Nói rồi, Vương An Dương cầm lấy bầu rượu, cúi đầu rót rượu.
“Được!" Thu Lan gật đầu.
Đột nhiên, Vương An Dương cảm giác được sau lưng có một trận linh lực dao động, tay cầm bầu rượu không tự giác siết chặt, Vương An Dương chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Thu Lan bên cạnh, một thân tân nương phục đã hôn mê, hơn nữa còn bị một cái thủy cầu nâng lên, vững vàng mà đặt trên giường.
Nhìn thê tử bị an trí trên giường, trên trán dán phù, hôn mê bất tỉnh, Vương An Dương cười khổ.
Y im lìm buông chén rượu trong tay xuống, quay đầu lại, đón nhận cái nhìn chăm chú đầy bất an của nam nhân.
“Lão gia có gì phân phó sao?" Vương An Dương đứng dậy, tất cung tất kính mà thi lễ sâu.
“An Dương!" Đối mặt Vương An Dương cung kính mà lại xa cách như vậy, Liễu Hà cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Vương An Dương ngẩng đầu, nhìn nam nhân sắc mặt khó coi, y lạnh lùng cong lên khóe miệng.
“Nếu lão gia thích Thu Lan, không cần làm nàng ngất xỉu.
Ta nghĩ ngài chỉ cần nói một chút với nàng, nàng sẽ rất nguyện ý làm nữ nhân của ngài."
“Ngươi….
ngươi đang nói bậy gì đó? Ngươi biết ta là vì ngươi mà đến." Nhìn chằm chằm đối phương, Liễu Hà không kiên nhẫn mà đánh gãy lời đối phương.
“Hửm?" Vương An Dương nhướng mày, bày ra vẻ mặt hoang mang.
“Theo ta đi!" Liễu Hà giữ chặt cánh tay đối phương, ý bảo đối phương cùng mình rời đi.
Nhìn thoáng qua canh tay bị giữ chặt, Vương An Dương cũng không giãy giụa nhiều.
Y đi theo nam nhân, cùng nhau đến phòng đối phương.
Vương An Dương liếc mắt nhìn nam nhân lại dán phù lên cửa phòng, y khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, có chút không cho là đúng.
“An Dương, chúng ta nói chuyện đi?" Tầm mắt Liễu Hà dừng trên mặt đối phương, nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Lão gia nói đùa, lão gia có chuyện gì, tự phân phó là được!" Lời này Vương An Dương nói đúng lý hợp tình, phá lệ nghiêm túc.
“An Dương!" Nghe được đối phương nói như vậy, trong lòng Liễu Hà càng khó chịu.
“Lão gia, nếu ngài không có chuyện gì phân phó, ta phải đi về cùng tức phụ động phòng!" Chờ nửa ngày, cũng không chờ được đôi câu vài lời của nam nhân, Vương An Dương xoay người định đi.
“Không chuẩn, ta không chuẩn ngươi chạm vào nàng!" Thân hình Liễu Hà nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Vương An Dương, thẳng tiếp ngăn cản đường đi của y.
Vương An Dương ngắm sắc mặt xanh mét của nam nhân, y cong cong khóe miệng.
“Lão gia, lời này ngài nói thật kỳ quái! Ta muốn cùng Thu Lan thành thân, là do lão gia gật đầu đáp ứng.
Bây giờ ta tiêu bó lớn linh thạch cưới ngươi vào cửa, lão gia vậy mà lại không cho ta chạm vào nàng, ta đây tiêu linh thạch chẳng phải là ném đá trên sông ư?"
“Ngươi cứ như vậy mà thích nàng?" Đôi mắt nguy hiểm mị lên, Liễu Hà lạnh giọng chất vấn.
“Thu Lan khá tốt, ít nhất, nàng rất dũng cảm, rõ ràng là một người thường, lại chủ động thêu túi tiền đưa cho ta, thông báo với ta.
Ta cảm thấy bọn ta rất thích hợp.
Đều là hạ nhân không đáng một đồng.
Đều là loại người tương đối ngu ngốc, thích si tâm vọng tưởng." Nói đến cái này, khóe miệng Vương An Dương lộ ra một mạt cười khổ tự trào phúng.
“Không, ngươi không giống nàng.
Ta chưa từng coi ngươi là hạ nhân.
Trước nay cũng chưa từng có."
“Không có sao? Vậy ta đây là cái gì? Ta ở trong lòng ngươi là tồn tại như thế nào? Nghĩa tử? Đồ đệ? Tiểu quan muốn hôn thì hôn, muốn vứt thì vứt?" Vương An Dương lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, từng câu từng chữ chất vấn.
Liễu Hà, ta là cái gì? Ta tính là cái gì?
"Người ta thích!" Liễu Hà bình tĩnh mà nhìn đối phương, câu trả lời cũng bình tĩnh như con người của hắn vậy.
Nhận được đáp án có chút ngoài ý muốn này, Vương An Dương ngẩn người, ngay sau đó châm biếm ra tiếng.
“Người ngươi thích? Ha ha.
Ta chỉ là đứa nhỏ trẻ người non dạ, ta chỉ là một kẻ ấu trĩ ngu ngốc, ta làm sao xứng là người ngài thích được?"
“An Dương, đừng tự coi nhẹ mình.
Ta….
Lúc đó ta khó thở, mới có thể nói không lựa lời.
Ngươi vừa đi chính là hai tháng, ngươi cả nói đều không nói một tiếng với ta, ngươi có biết hay không, ngươi không ở nhà hai tháng đó, ta lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu? Ngươi có biết không, ta tựa như người điên vậy, đi khắp đường cái tìm ngươi, chỉ là, mặc kệ ta tìm như thế nào, ta cũng tìm không thấy ngươi, lòng ta rất sốt ruột, ta ban ngày tìm, buổi tối còn tìm, nhưng vẫn không thấy ngươi.
Ta rất sợ, ta rất sợ người cứ như vậy mà đi, không bao giờ trở lại nữa.
Ta thật sự rất sợ!" Liễu Hà giữ chặt cánh tay Vương An Dương, vẻ mặt đau lòng mà nói.
“Ngươi……" Nghe được nam nhân nói, Vương An Dương không tự giác mà cắn cắn môi.
“Thật xin lỗi, lúc ấy ta không nói cho ngươi biết là sợ ngươi không cho ta đi, lúc ấy, lúc ấy ta chỉ là muốn chứng minh cho ngươi xem, ta là một nam nhân thành niên, chứng minh cảm tình của ta không phải chỉ tùy tiện nói thôi.
Chứng minh ta có thể yêu ngươi, có thể cho ngươi hạnh phúc.
Ta… ta không nghĩ tới, ngươi….
ngươi sẽ lo lắng cho ta như vậy, ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ để ý đến ta như vậy, không ngủ không nghỉ, mất ăn mất ngủ tìm ta! Ta...!ta……" Nói đến câu sau, Vương An Dương có chút nghẹn ngào.
“An Dương, bây giờ ta hối hận rồi.
Ta không muốn nhường ngươi cho người khác, ngươi trở lại bên người ta, có được không?" vọng tiến vào trong đôi mắt đối phương, Liễu Hà nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi không nên hối hận.
Ngày đó, là ngươi chính miệng nói, ngươi đối với ta không có tình cảm phu phu.
Hơn nữa, hôn sự của ta và Thu Lan cũng là ngươi gật đầu đáp ứng.
Hiện tại, mỗi việc ta làm, mỗi bước ta đi đều theo ngươi an bài, từng bước một.
Ta nghe lời như vậy, ngươi phải cao hứng mới đúng, sao ngươi lại có thể đổi ý kia chứ?"
“Không, ta sai rồi.
Ta không nên nói lời tuyệt tình như vậy.
Ta lại càng không nên đáp ứng làm ngươi và Thu Lan thành thân!" Liễu Hà lắc đầu, nói mình đã sai rồi.
Nhìn nam nhân chủ động ở trước mặt mình nhận sai, Vương An Dương hung hăng mà cắn cắn môi.
“Liễu Hà, nếu nửa năm trước ngươi nói với ta, ngươi nói ngươi thích ta, ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ta sẽ vui mừng hạnh phúc mà gả cho ngươi.
Chỉ là hiện tại, ta sẽ không!" Kéo tay nam nhân đang giữ chặt mình ra, Vương An Dương tránh thoát kiềm chế của đối phương, cất bước đi về phía cửa.
“An Dương!" Thân ảnh Liễu Hà nhoáng lên, ngăn ở cửa, trực tiếp dán một lá Định Thân phù lên trán Vương An Dương.
Hắn khom người bế y lên, ôm vào nội thất, trực tiếp đặt lên giường mình.
“Hà tất chứ?" Nhìn nam nhân ngồi ở mép giường, Vương An Dương rất muốn lắc đầu, đáng tiếc, y không động đậy được.
“An Dương, ta đã quen có ngươi ở bên người ta, ta sớm đã thích ngươi.
Ngươi bỏ Thu Lan, chúng ta thành thân, được không?" Vọng tiến vào đáy mắt y, Liễu Hà nôn nóng hỏi.
Nghe vậy, Vương An Dương cười khổ, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.
“Không, không được, yêu ngươi quá đau khổ, ta yêu quá mệt mỏi.
Ta muốn tìm một nữ nhân phổ phổ thông thông, sống những ngày bình bình đạm đạm, như vậy càng dễ chịu hơn."
“An Dương!" Không thể tin tưởng mà nhìn đối phương, Liễu Hà hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này.
“Liễu Hà, thả ta ra đi! Theo như lời ngươi vậy, chúng ta không thích hợp!" Nhàn nhạt mà nhìn nam nhân trước mắt, Vương An Dương không có biểu cảm gì mà nói.
Nhìn Vương An Dương quyết tuyệt như thế, Liễu Hà sai biệt mà lắc lắc đầu.
“Không, không có khả năng!"
Nhìn Liễu Hà hoàn toàn thất vọng, phảng phất lập tức già đi vài tuổi, trong lòng Vương An Dương chấn động đến phát đau.
Liễu Hà, thật xin lỗi, ta sợ lại yêu!
“An Dương, ngươi là của ta, ngươi là An Dương của ta.
Ngươi chính miệng nói với ta.
Ngươi phải làm An Dương của riêng mình ta!"
“Đều đã qua, đó đã là chuyện thật lâu thật lâu trước kia rồi!" Đã qua được một năm rồi, không phải sao?
“Không, ta không qua được, ta không qua được.
Ta biết trong lòng ngươi có ta, mà ta….
ta cũng thích ngươi.
Cho nên, đừng cùng người khác thành thân, làm người của ta, được không?"
Nghe được nam nhân nói như vậy, trái tim Vương An Dương gắt gao mà xoắn lại vào nhau —— rất đau! “Liễu Hà, nếu ngươi muốn, đêm nay, ta đem thân thể ta cho ngươi.
Ngày mai, ngươi thả ta và Thu Lan cùng nhau rời khỏi Liễu gia.
Chúng không gặp nhau nữa, không còn quan hệ nữa.
Được không?"
“Ngươi, ngươi……" Nghe được lời này, sắc mặt Liễu Hà xanh mét, hắn cắn cắn răng, ống tay áo vung lên, bàn bát tiên cùng với ấm chén trà trên bàn, toàn bộ đều vỡ thành bột phấn, vung ra đầy đất.