Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 127



(*nghĩa là Ve sầu lột xác, là kế thứ 21 trong sách Tam thập lục kế (Ba mươi sáu kế), là kế sử dụng bộ dạng mới (như ve sầu lột xác) để làm quân địch bất ngờ mà trở tay không kịp.

Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, để đào tẩu chờ một cơ hội khác.)
Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn ái nhân đem sở hữu linh thạch đều đặt vào với nhau, ngồi đếm vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn mỉm cười.

“Chúng ta hiện tại có bao nhiêu linh thạch?"
“À, chúng ta hiện tại có 54 vạn 8." Kiều Thụy trưng ra gương mặt tươi cười, báo ra cái giá này.
“Xem ra còn có thể thử mua Cửu Diệp thảo xem!"
“54 vạn đủ sao?" Đối với chuyện này, Kiều Thụy có chút lo lắng.
“Hẳn là không sai biệt lắm!" trước đó cũng có vài cọng linh thảo cấp bốn đánh ra, phẩm tướng thấp một chút mới bán 30 tám vạn, phẩm tướng cao hơn một chút cũng bất quá 65 vạn thôi.
“Hy vọng đủ dùng." Kiều Thụy biết, Thiên Kỳ rất muốn cây Cửu Diệp thảo này, nên y hy vọng linh thạch đủ dùng.
"Tiếp theo, vật phẩm đấu giá là một cây linh thảo cấp bốn Cửu Diệp thảo.

Mọi người đều biết, Cửu Diệp thảo là linh thảo luyện chế Kính Bạo đan và Uy Mãnh đan, những đan dược đó có thể làm người nháy mắt tăng lên linh lực chủ yếu.

Bất kể là dùng để luyện đan, hay là lấy để dùng sống đều là hàng đầu.

Giá khởi điểm là mười vạn linh thạch."
“Mười vạn linh thạch!"
“Mười lăm vạn linh thạch!"
Sau khi nghe được Bích Loa giới thiệu, dưới đài liền vang lên tiếng đấu giá.
“30 vạn linh thạch!" Liễu Thiên Kỳ mở miệng, trực tiếp cho ra giá cao 30 vạn linh thạch.
Cửu Diệp thảo, tuy có thể luyện chế rất nhiều đan dược có thể làm người nháy mắt tăng lên thực lực như Kính Bạo đan, nhưng vấn đề là Vân Châu có Luyện Đan sư cấp bốn truyền thừa vốn đếm trên đầu ngón tay.

Có thể luyện chế loại đan dược này yêu cầu Luyện Đan sư cấp bốn cao độ, vậy càng là lông phượng sừng lân.

Cho nên, muốn mua linh thảo này phần lớn đều là muốn dùng sống cả cây.
Mà sau khi Liễu Thiên Kỳ hô lên 30 vạn linh thạch, rất nhiều tu sĩ cảm thấy không quá có lời, nên đều không đi theo ra giá.
“40 vạn!" Lúc này, phòng số 6 tuôn ra giá 40 vạn.
“Thập Lục đệ!" Nhìn nam tử áo lam gọi giá, nam tử áo đen buồn bực mà gọi một tiếng.
“Sợ cái gì, Thang quản sự không phải nói người ở phòng số 13 tới vì Cửu Diệp thảo sao? Vậy ta giúp Lục ca gọi giá lên, không phải Lục ca có thể kiếm nhiều thêm một chút sao?" Nói đến cái này, nam tử áo lam chớp chớp mắt.
“Hừ, hắn không có nhiều linh thạch như vậy, qua 50 vạn chỉ sợ hắn sẽ không mua nữa!" Thang quản sự nói, người này mua đan dược linh thạch đều là trực tiếp khấu trừ từ bốn khối đá kia.

Có thể nghĩ, vị đạo hữu này cũng không phải thực rộng rãi.
“Ồ? Phải không?" Nghe thấy cái này, nam tử áo lam chớp chớp mắt.
“50 vạn!" Liễu Thiên Kỳ cắn chặt răng, trực tiếp đem giá cả nâng tới 50 vạn.
“Lại là phòng số 6 khốn kiếp, trước đó mua đan dược đã cướp với chúng ta rồi!" Kiều Thụy trừng mắt nhìn phòng số 6 bên kia, tức giận không thôi.

Tâm nói: Cũng không biết là con nhà giàu đại gia tộc nào, thế mà chuyên môn giành đồ của người khác, thật là quá đáng!
“51 vạn!" nam tử áo lam mở miệng, lại lần nữa ra giá.
“Hiểu Phong, ngươi làm cái gì? Ta đã nói với ngươi không thể vượt qua 50 vạn.

Ngươi định tự nện linh thảo trong tay mình luôn à?" Loại linh thảo như này có thể bán 30 vạn cũng đã thực không tồi.


Người ta nguyện ý ra 50 vạn đã không dễ dàng.

Không thể tưởng được đệ đệ thế mà còn muốn quấy rối.
“Ha ha ha, đừng nóng giận chứ Lục ca.

Ta chỉ thử xem hắn, có phải thật sự sẽ vứt bỏ hay không.

Nếu không như vầy đi, nếu hắn từ bỏ, ta đây ra 51 vạn mua linh thảo của ngài, còn không được sao?"
“Ngươi mua? Ngươi là một Luyện Khí Sư, mua linh thảo có ích lợi gì? Nói nữa, loại linh thảo này ở Cẩm Châu cũng chỉ giá trị hai mươi trung phẩm linh thạch mà thôi." Hai mươi trung phẩm linh thạch, tương đương thành linh thạch cấp thấp cũng không quá hai ngàn linh thạch.

Hắn và Hiểu Phong là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu thân, nếu hắn để Hiểu Phong tiêu 51 vạn linh thạch mua một gốc linh thảo giá trị hai ngàn linh thạch, không cần người khác, chính mẫu hậu chắc chắn là sẽ thoá mạ hắn một trận!
“Hê hê, Lục ca ngươi đừng bực.

Ta lấy tiền riêng bổ sung cho ngươi mà, tuyệt không làm ngươi lỗ vốn đâu!" Âu Dương Hiểu Phong cười hì hì nịnh nọt, vội vàng nói.
“Được, 51 vạn, 51 vạn linh thạch, còn có vị đạo hữu, hoặc là vị tiền bối nào muốn ra giá mua sắm hay không?" Bích Loa cười nhìn mọi người, không được tự nhiên mà giật giật khóe miệng.
Tâm nói, thập lục hoàng tử ra giá này cũng quá mạnh rồi.

Nếu không ai ra giá nữa, linh thảo này không phải muốn nhà đấu giá bọn họ tự nuốt luôn đấy chứ?
“54 vạn!" Liễu Thiên Kỳ mở miệng, tăng giá tới 54 vạn.
Nghe vậy, khóe miệng Kiều Thụy run rẩy một trận.

54 vạn? Thiên Kỳ đây là muốn đem tất cả của cải đều lấy ra mua Cửu Diệp thảo rồi!
“Được, 54 vạn! Có khách quý ra giá 54 vạn.

Còn giá nào càng cao hơn không?" Nghe được 54 vạn này, Bích Loa vui mừng trong lòng.
“Thế mà ra 54 vạn?" Âu Dương Hiểu Phong chớp chớp mắt nhìn về phía huynh trưởng bên cạnh — Âu Dương Hiểu Thiên.
“Hẳn là đã là cực hạn!" Thang quản sự nói, đối phương bán bốn khối đá tổng cộng được 251 vạn 9000 linh thạch.

Lúc này đối phương ra giá 54 vạn, đã là tự xuất tiền túi.
“Được, 54 vạn, Cửu Diệp thảo thuộc về khách quý lầu hai!" Nói rồi, Bích Loa vội vàng bắt lấy linh thảo giao cho tỳ nữ áo đỏ bên cạnh, hơn nữa trong lòng nàng còn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Người này chấp nhất với Cửu Diệp thảo thật nha!" Loại linh thảo như Cửu Diệp thảo này có thể bán 30 vạn linh thạch đã là không tồi.

Chỉ là đối phương lại bám riết không tha mà ra giá cao 54 vạn linh thạch.

Có thể nghĩ, người này đối với Cửu Diệp thảo có bao nhiêu chấp nhất.
“Chẳng lẽ là Đan sư!" Người chấp nhất với linh thảo tất nhiên là Đan sư không thể nghi ngờ.
Nghe được huynh trưởng nói, Âu Dương Hiểu Phong lắc lắc đầu.

“Không đúng nha, nếu hắn là Đan sư, vậy hắn mua Kim Dương đan làm gì? Tự mình luyện chế một viên không phải xong rồi ư?"
“Kim Dương đan là đan dược cấp bốn trung phẩm, ngươi cho rằng ba vị chính dược và năm vị phụ dược của nó dễ tìm như vậy sao? Ngươi cho rằng Vân Châu chúng ta khắp nơi đều có linh thảo cấp bốn à?" Nhìn đệ đệ của mình, Âu Dương Hiểu Thiên nhẫn không được trợn trắng mắt.
“Ờm, cũng phải.

Gia hỏa này dù có là Đan sư cấp bốn, nhiều nhất cũng chính là trong tay có chút truyền thừa Đan sư cấp bốn hạ phẩm mà thôi.

Đan dược trung phẩm sợ là cũng luyện chế không ra!" Rốt cuộc, ở Vân Châu vật tư thiếu thốn, những người gọi là Đan sư cấp bốn cũng bất quá là có một ít đan thuật tổ tiên truyền thừa cấp bốn hạ phẩm mà thôi.

Có thể luyện chế ra đan dược hạ phẩm đều là miễn cưỡng mười phần, càng không cần phải nói đến đan dược cấp bốn trung phẩm.
“Ta càng muốn quen biết hai người kia!" Nói đến đây, Âu Dương Hiểu Thiên nhướng nhướng mày.
Âu Dương Hiểu Thiên là Lục hoàng tử của Thiên U Quốc, hệ Mộc, thực lực Kim Đan trung kỳ, Luyện Đan sư cấp bốn trung phẩm.

Đối với đan dược, linh thảo và Luyện Đan sư, hắn đều cảm thấy hứng thú mười phần.

“Ha ha ha, bất quá là một Luyện Đan sư cấp bốn hạ phẩm mà thôi.

Cũng không có gì, so với Lục ca thì kém xa!" Âu Dương Hiểu Phong bĩu môi, không cho là đúng mà nói.
Thật ra, Kim Dương đan, Thiên Khải đan còn có Linh Phong đan, ba viên đan dược trên hội đấu giá này đều không phải từ Cẩm Châu vận chuyển trở về, mà là từ tay Lục ca của y luyện chế ra tới.

Mà bọn họ từ Cẩm Châu lấy trở về cũng chỉ là linh thảo mà thôi.

Hôm nay đánh ra năm cây linh thảo trên thực tế đều là Lục ca không cần, xho nên mới lấy ra để bán đấu giá.
“Không giống.

Ta xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ đã có rất nhiều linh thảo luyện tập, có Đan sư cấp bốn tay đem tay nghề truyền thụ luyện đan chi thuật.

Chỉ là người khác lại không có những điều kiện ưu việt đó."
Âu Dương Hiểu Thiên biết, nếu không phải bởi vì xuất thân hoàng thất, có bó lớn linh thảo có thể lợi dụng, vậy đan thuật của mình cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.

Cho nên đối với thân phận Đan sư cấp bốn của mình, hắn rất rõ ràng, cũng không bởi vậy mà kiêu ngạo tự đại.

Bởi vì hắn biết, ở Cẩm Châu, Luyện Đan sư cấp bảy mới là lợi hại nhất.

Loại Luyện Đan sư cấp bốn như hắn thì tòa đại thành nào cũng có rất nhiều, căn bản là không phải cái gì ghê gớm cả.
“Ha ha ha, điều này cũng đúng.

Có lẽ chúng ta có thể nhìn truyền thừa của tên kia xem.

Nếu truyền thừa của hắn tốt, chúng ta liền trực tiếp lấy lại đây, cho Lục ca dùng!"
“Đừng nói bậy!" Nếu thực sự có Đan sư lợi hại, Âu Dương Hiểu Thiên tất nhiên là rất muốn đi kết giao.

Nhưng chuyện giết người đoạt truyền thừa này còn chưa đến mức! Rốt cuộc, sau này nếu hắn đi Cẩm Châu, tiến vào đại tông môn, muốn truyền thừa vẫn rất dễ dàng.
Thiên U Quốc và Cẩm Châu thông thương đã có ngàn năm lịch sử.

Nhưng mấy thứ như đan dược, pháp khí, linh phù, linh thảo… bọn họ có thể tiêu linh thạch mua được, vận chuyển về đầu cơ trục lợi.

Nhưng thứ về phương diện truyền thừa, dù là hoàng tộc Âu Dương bọn họ cũng không lấy được.

Nên dù là hoàng tử như bọn họ, dùng cũng là công phu và thuật số truyền thừa của bổn quốc.


Mà đây cũng hạn chế cực đại sự lớn mạnh của Thiên U Quốc.
Nếu không phải như thế, Thiên U Quốc bọn họ chỉ sợ đã sớm diệt ba nước khác, nhất thống Vân Châu!
Vào lúc hai huynh đệ Âu Dương đang còn suy xét như thế nào đi kết giao Liễu Thiên Kỳ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã dán Ẩn Thân phù lên, vào thời điểm hội đấu giá tiến hành đến một nửa đã lén lút rời khỏi hội đấu giá, trực tiếp sử dụng Định Hướng Truyền Tống phù, rời khỏi Thiên Hành thành.
Nửa canh giờ sau, hội đấu giá kết thúc, hai huynh đệ Âu Dương Hiểu Thiên và Âu Dương Hiểu Phong, dưới sự dẫn dắt của Thang quản sự đi tới ngoài cửa nhã gian số 13.
“Đạo hữu, đạo hữu!" Thang quản sự đi lên gõ cửa, hô nửa ngày lại không người nào đáp lại.
“Bọn họ có phải đi rồi không?" Nhìn Thang quản sự, Âu Dương Hiểu Phong hỏi.
“Khách quý đi rồi sao?" Thang quản sự quay đầu hỏi tỳ nữ đứng ở hành lang.
“Không có, cửa phòng số 13 chưa từng mở ra ạ." tỳ nữ lắc đầu nói người không đi.
Nghe vậy, Âu Dương Hiểu Thiên dùng linh hồn lực quét một chút trong phòng, phát hiện trong phòng bị người ta hạ kết giới.

Lòng bàn tay vừa chuyển, một đạo lục quang liền trực tiếp đánh vào trong phòng, phá mở kết giới của đối phương.
Kết giới bị phá mở, cửa phòng theo tiếng mà mở ra.

Mà hai huynh đệ đứng ở cửa, nhìn vào trong lại không thấy một bóng người.
“Đi rồi?" Nhìn thấy trong phòng không có ai, Thang quản sự cũng là hơi kinh hãi.

"Thuộc hạ đuổi theo ngay!"
“Không cần đuổi theo.

Đã sớm đi rồi, ngươi có đuổi cũng đuổi không kịp!" Nghĩ đến, đối phương chụp được Cửu Diệp thảo kia thì đã đi rồi!
“Hề hề, hai tên gia hỏa này, đây là sợ hãi bị người ta cướp hay là thế nào vậy? Thế nhưng cứ thần không biết quỷ không hay mà chạy mất!" Nhìn phòng trống không một người nào, dưới mí mắt hai huynh đệ bọn họ trốn mất, Âu Dương Hiểu Phong cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với hai người nọ.
“Kim thiền thoát xác, chắc là đối phương là sợ bị người khác cướp Kim Dương đan đi!" Khóe miệng gợi lên một độ cung, Âu Dương Hiểu Thiên cũng cảm thấy Đan sư này tâm nhãn rất nhiều.
“Là lão nô làm việc bất lợi!" Thang quản sự cúi đầu, vội vàng bồi tội.
“Không, không liên quan đến ngươi!"
“Thang quản sự, ngươi còn nhớ rõ bộ dáng hai người kia không?" Nhìn quản sự, Âu Dương Hiểu Phong hỏi.
“Vô dụng, người cẩn thận như vậy tất nhiên là dịch dung mà đến.

Biết bộ dạng cũng không phải là chân dung.

Đi thôi, hồi cung đi!" Nói xong, Âu Dương Hiểu Thiên xoay người rời đi.
“Hầy, không thú vị gì hết!" Khẽ thở dài một tiếng, Âu Dương Hiểu Phong cũng đi theo cùng rời đi.
Rời khỏi Thiên Hành thành, Liễu Thiên Kỳ liên tục phát động mười lần Truyền Tống phù, đem hắn và Kiều Thụy truyền tống tới một trấn nhỏ phía đông Thiên Tâm thành - Mai Tử trấn.
Tìm một khách điếm không thu hút lắm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy sớm đã khôi phục dung mạo dàn xếp xuống.

“Thiên Kỳ, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy hỏi.
“Ừm, chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rời khỏi Mai Tử trấn đi về hướng đông, ta xem qua bản đồ rồi, phía đông Mai Tử trấn có không ít núi hoang và núi yêu thú.

Chúng ta có thể tìm một tòa núi hoang, thiết hạ trận pháp, sau đó thì đệ dùng đan dược vào, tranh thủ sớm ngày thăng cấp Kim Đan trung kỳ.

Chờ thực lực của đệ đề cao rồi, an toàn của nhóm ta càng có bảo đảm hơn." Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà đem ý nghĩ của mình nói ra một lần.
“Không, đan dược để lại cho huynh, huynh thăng cấp thì tốt rồi, ta không cần đan dược cũng có thể thăng cấp mà." Kiều Thụy lắc đầu cự tuyệt.
Nghĩ đến ái nhân trăm cay ngàn đắng tiêu 200 vạn linh thạch, mua viên đan dược này là vì cho y thăng cấp, trong lòng Kiều Thụy ấm áp xen lẫn ngọt ngào.

Nhưng trong mắt Kiều Thụy xem ra, y là võ tu, so với Thiên Kỳ thì càng có năng lực bảo vệ bản thân.

Nên Kiều Thụy cảm thấy để ái nhân thăng cấp càng thích hợp hơn.
“Nói cái gì ngốc vậy, đan dược vốn dĩ chính là mua cho đệ!" Xoa xoa đầu ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc vô cùng mà nói.
Tiểu Thụy của hắn vốn là có tư chất nghịch thiên, dùng đan dược kia tất nhiên có thể mau chóng thăng cấp Kim Đan trung kỳ.
“Nhưng, chỉ là có một viên đan dược thôi, ta luyến tiếc dùng ấy!" Nghĩ đến chỉ một viên đan dược như vậy, Kiều Thụy tất nhiên là luyến tiếc dùng.
“Ha ha ha, không sao cả.

Chờ chúng ta tới Cẩm Châu rồi, muốn mua bao nhiêu viên đan dược cấp bốn thì mua bấy nhiêu thôi.

Đến lúc đó, đệ lại mua một viên Kim Dương đan cho ta, được không?" Cười liếc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng dỗ dành.
“Không ổn, không phải huynh nói cửa hàng Thiên Hành là cửa hàng lớn nhất Thiên U Quốc sao? Không phải huynh nói, mỗi một đại thành đều có chi nhánh của cửa hàng Thiên Hành sao? Vậy sao chúng ta lại không thể mua thêm một viên Kim Dương đan, cùng nhau thăng cấp kia chứ? Chúng ta phải ở trên thuyền vượt qua năm năm mới có thể đến Cẩm Châu, dọc theo đường đi rất nguy hiểm.

Ta không muốn chính mình thăng cấp, ta muốn cùng Thiên Kỳ thăng cấp." Kiều Thụy gắt gao nhíu mày, nói phá lệ nghiêm túc.
Y cũng không phải ngốc, làm sao không rõ tâm tư của bạn lữ mình.

Thiên Kỳ vội vã bảo y dùng đan dược thăng cấp chính là hy vọng tám năm sau, y có nhiều năng lực bảo vệ mình hơn, vậy mới có thể bình an đến Cẩm Châu.

Nhưng làm bạn lữ, y làm sao có thể ích kỷ một mình thăng cấp kia chứ.
Nhìn vẻ mặt ái nhân không được tự nhiên, Liễu Thiên Kỳ như suy tư gì mà nhướng nhướng mày.

“Đúng vậy, có lẽ chúng ta có thể đi hỏi thăm một chút, xem các cửa hàng Thiên Hành khác có hội đấu giá hay không, nếu còn có Kim Dương đan mà nói, ta sẽ có thể cùng Tiểu Thụy thăng cấp."
“Đúng vậy, lại mua một viên đi.

Nếu không, viên này huynh dùng cũng đúng!" Nhìn ái nhân, thái độ của Kiều Thụy kiên quyết chưa từng có.
"Được, nghe lời đệ, ngày mai chúng ta lại hỏi thăm một chút trong thành xem." Không lay chuyển được ái nhân, Liễu Thiên Kỳ đành phải đáp ứng lại hỏi thăm một chút.

Nếu có thể lại mua một viên Kim Dương đan cùng ái nhân thăng cấp là tốt nhất.
Nếu mua không được mà nói, cũng chỉ có thể nghĩ cách trộm để Tiểu Thụy dùng đan dược luôn.

Bằng không, nhìn tư thế này của Tiểu Thụy sợ là sẽ không dễ dàng tiếp thu đan dược.
“Vậy cũng kém không nhiều lắm!" Nhìn thấy ái nhân thỏa hiệp, Kiều Thụy mới vừa lòng.
Sau đó, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bèn hỏi thăm trong Mai Tử trấn về chuyện chi nhánh cửa hàng Thiên Hành có mở hội đấu giá hay không.

Hỏi thăm mấy ngày không nghe được thứ gì có giá trị, hai người lại đi sang một thành trì khá lớn gần đó hỏi thăm một phen, lúc này mới nghe được, hóa ra ba tháng sau, nhà đấu giá chi nhánh Thiên Hành bên trong Hoa Thiên thành cũng sẽ tổ chức hội đấu giá long trọng, hơn nữa, nghe nói cũng sẽ xuất hiện đan dược cấp bốn.
Tin tức này làm Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vui mừng khôn xiết, hai người ở trong thành nghỉ ngơi hai ngày, bèn tính lên đường đuổi đến Hoa Thiên thành.

Nhưng còn chưa kịp ra khỏi thành, lại bị người trực tiếp ngăn cản đường đi ngay trên đường cái.
Người tới tổng cộng có hơn mười bốn người, mười người là hộ vệ Trúc Cơ trung kỳ, hai người là thực lực Kim Đan sơ kỳ, thực lực của người dẫn đầu khiến người ta nhìn không ra, nhưng từ hơi thở trên người gã xem ra cũng chỉ ở mức Kim Đan, còn chưa đến mức là đại năng Nguyên Anh gì.

Còn có một người, là một thiếu niên Trúc Cơ hậu kỳ, đúng là người Tần gia trước đó đã chạy thoát.
“Các ngươi là ai?" Nhìn đến nhóm người này thế tới rào rạt, người tới không có ý tốt, Kiều Thụy lập tức liền đề phòng lên.
“Đại bá, chính là bọn họ, là bọn họ giết Ngũ muội, Lục muội, Tam ca và Lục thúc.

Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ giết Lục thúc và Tam ca!" Chỉ vào hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, người thiếu niên kia chạy đến kẻ cầm đầu cáo trạng.


"Hóa ra là người Tần gia!" Nhìn thấy người kia, Kiều Thụy lập tức đã biết thân phận của nhóm người này.
“Thừa Hiến, ngươi có lầm không? Hai tiểu tử này bất quá là Trúc Cơ sơ kỳ, sao có khả năng giết được Lục thúc của ngươi?" Nhìn thiếu niên, một Kim Đan sơ kỳ nói.
“Nhị bá, sao ta sẽ nhìn lầm chứ? Chính là bọn họ.

Bọn họ căn bản là không phải Trúc Cơ sơ kỳ, bọn họ ẩn tàng thực lực rồi!" Nhìn người nói chuyện, thiếu niên trả lời chắc chắn mười phần.

“Đại ca, này……" vị Tần gia nhị bá kia nghiêng đầu, nhìn hướng về phía người dẫn đầu.
“Hai đứa nhóc, ta tới hỏi các ngươi, Lục đệ ta Tần Lãng và tam chất nhi Tần Thừa Trạch, Ngũ chất nữ Tần song song và Lục chất nữ Tần Phương Phương, chính là các ngươi giết?" Nhìn chằm chằm hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, người dẫn đầu trầm giọng hỏi.
"Phải thì sao? Không phải thì sao?" Kiều Thụy mắt láo liên nhìn hai người kia, cười hỏi.
Liễu Thiên Kỳ nhìn hai đại bá Tần gia trước sau không nhìn ra thực lực, hắn híp híp mắt, rồi trực tiếp tung ra một lá Kết Giới phù cấp ba, trực tiếp phong tỏa không gian này.
Cảm giác được trên đường cái đột nhiên không còn người đi đường nào, cả một người bán hàng rong cũng không có, đại bá Tần gia không nhịn được híp mắt lại.
“Thằng nhóc, ngươi thật can đảm nha!" Vừa nãy gã còn đang suy nghĩ, nếu hai người này là hung thủ thì sẽ thẳng tiếp bày kết giới ra, giết hai tiểu gia hỏa này, không thể tưởng được đối phương thật ra lại giành trước một bước, bày ra kết giới.
Liễu Thiên Kỳ bày ra kết giới trước một bước tất nhiên là có mục đích của hắn.

Nếu kết giới do người khác bày ra, hắn muốn xé mở sẽ tương đối phiền toái, nhưng nếu là chính mình bày ra thì không giống vậy.

Nếu thật sự đánh không lại, cũng có thể mang theo Tiểu Thụy truyền tống đào tẩu được! Cho nên, hắn liền trực tiếp tiên hạ thủ vi cường*.
(*tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế)
“Ha ha ha, người là chúng ta giết, ngươi có thể làm gì?" Liễu Thiên Kỳ bình tĩnh mà nhìn đại bá Tần gia đối diện, không chút hoang mang hỏi, giữa ngôn ngữ tràn đầy khinh thường, không hề có một tia sợ hãi nào.
“Tiểu tạp chủng nhà ngươi, dám giết một trai hai gái của ta, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!" Nói rồi, một Kim Đan sơ kỳ khác vẫn luôn không nói chuyện định xông lên liều mạng với Liễu Thiên Kỳ, lại bị đại bá Tần gia ngăn cản.
“Lão Tam, đừng xúc động.

Bất quá là hai đứa nhóc con thôi.

Không cần ngươi động thủ.

Người đâu, giết hai tên này!" Đại bá Tần gia nghiêng đầu, mệnh lệnh hộ vệ phía sau công kích.
“Rõ!" Theo tiếng, mười hộ vệ tay cầm pháp khí xung phong liều chết về phía Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Liễu Thiên Kỳ vung tay tung ra Triệu Hoán Họa.

Niệm động chú ngữ, Triệu Hoán Họa chậm rãi trải ra, phóng xạ ra một đạo kim quang chói mắt, vay về phía mười hộ vệ kia.
‘‘A!"
“A, cứu ta!"
“A cứu mạng, cứu mạng……!"
Chớp mắt công phu, mười hộ vệ, tính cả thiếu niên trước đó chạy thoát kia, mười một tu sĩ Trúc Cơ đều bị Liễu Thiên Kỳ thu vào trong Triệu Hoán Họa.
Triệu Hoán Họa này có thể trực tiếp vây khốn tu sĩ và yêu thú, đương nhiên, người bị thu vào trong tranh cần phải có thực lực thấp hơn Liễu Thiên Kỳ mới được.

Chỉ cần tu sĩ và yêu thú bị nhốt trong họa bảy bảy bốn mươi chín ngày thì sẽ bị Triệu Hóa Họa trực tiếp hấp thu, hóa thành hư ảo.
“A, người đâu? Người đâu?" Nhìn thấy mười một người biến mất trong không gian, nhị bá Tần gia kinh hô lên.
“Quả nhiên là có chút bản lĩnh." Nhìn chằm chằm Triệu Hoán Họa lơ lửng giữa không trung kia, đại bá Tần gia vẻ mặt tham lam nói.
“Quá khen!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại lần nữa niệm động chú ngữ, thả ra năm Kim Nhân, trực tiếp công kích về hướng đại bá Tần gia.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ ra tay, Kiều Thụy cũng bay thẳng đến nhị bá Tần gia, công kích qua đó.
Liễu Thiên Kỳ thả Hắc Hổ và trùng Đánh Rắm ra, ý bảo hai con yêu thú quấn lên lão tam Tần gia.
Nhìn thấy tình huống đại bá Tần gia và năm Kim Nhân giao thủ, Liễu Thiên Kỳ liên tiếp nhíu mày, bởi vì trước đó đã giao thủ với Lan Hương, nên Liễu Thiên Kỳ vẫn có hiểu biết nhất định với tu sĩ Kim Đan.

Nhưng mà nhìn thấy đại bá Tần gia nghênh chiến tự nhiên, Liễu Thiên Kỳ khiếp sợ phát hiện, đối phương cũng không phải là Kim Đan trung kỳ, mà là Kim Đan hậu kỳ.

Xem ra, hôm nay hắn thật sự gặp phải một cường địch rồi.
“Này……" Mắt thấy năm Kim Nhân của mình bị đánh bay, Liễu Thiên Kỳ vội vàng đọc chú ngữ, thu hồi năm Kim Nhân lại.
“Thằng nhóc, pháp khí này của ngươi không tồi nha!" Nhìn chằm chằm pháp khí trong tay Liễu Thiên Kỳ, trong mắt đại bá Tần gia tràn đầy tham lam.
Ở Kim Vũ Quốc, phụ thân đã xem như là Luyện khí đại sư số một.

Nhưng mà, dù cho là lão nhân gia phụ thân gã, chỉ sợ cũng không có cách nào luyện chế ra con rối lợi hại như vậy.

Nên nếu pháp khí này tới tay, thực lực của gã tất nhiên sẽ càng mạnh hơn nữa!
“Đa tạ khích lệ!" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, bả vai run một trận, ba con thủy long từ sau lưng hắn bay lên không.
“Băng Long Tề Vũ!" Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, tung ra ba lá Băng Phong phù, hóa thủy long của mình thành băng long.
Nhìn ba con băng long màu thủy lam giữa không trung bồi hồi gào thét, hùng hổ lao về phía mình, đại bá Tần gia cong cong khóe miệng.

“Chút tài mọn!"
Giọng nói lạc đi, đại bá Tần gia vẽ một cái vòng tròn trên hư không, vòng tròn kia lập tức liền biến thành một động đen sâu không thấy đáy, theo đó, ba con băng long của Liễu Thiên Kỳ liền lặng yên không một tiếng động biến mất giữa động đen kia.
“Ngươi….?" Thấy một màn như vậy, Liễu Thiên Kỳ khiếp sợ không thôi.
Có thể dễ dàng thu phục băng long của mình như vậy, chỉ có hai khả năng, hoặc là đối phương đều là hệ Thủy như hắn, hoặc là đối phương là hệ Ám, có năng lực cắn nuốt thôn phệ.

Nếu đối phương hệ Thủy, vậy nếu bản thân hắn dùng linh lực sẽ hoàn toàn bị áp chế.

Đồng dạng, nếu đối phương hệ Ám, cũng sẽ thật phiền toái như vậy.

Đáng giận, rõ ràng lão tử là Luyện Khí Sư hệ Hỏa.

Nhi tử thế mà không phải hệ Hỏa!
“Tiểu tử, để lão phu tới dạy cho ngươi, cái gì là linh thuật hệ Thủy chân chính!" Nói rồi, bàn tay đại bá Tần gia nâng lên, một viên bọt nước từ trong tay đối phương bay ra, thẳng về phía Liễu Thiên Kỳ..


Tác giả : Sướng Ái
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại