Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
Chương 112
Kiều Thụy mang theo Liễu Thiên Kỳ sắc mặt tái nhợt liều mạng mà bay về phía trước, liều mạng bay đến hướng Sát trận.
Mà Trường Dực Viên bị Liễu Thiên Kỳ ám toán đã bị tạc đến máu thịt mơ hồ trong đợt nổ mạng, hiển nhiên lần này nó đã bị thương không nhẹ.
"Grào grào grào…." Trường Dực Viên phẫn nộ gào thét, rít gào, nó đập đập vào ngực mình, triển khai hai cánh, đuổi theo về phía Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ bên đây.
Nhìn thấy Trường Dực Viên toàn thân đầy máu, cả người là thương đuổi theo lại đây, Liễu Thiên Kỳ lấy ra năm lá phù cấp bốn thượng phẩm, công kích thẳng về phía đối phương.
“Ầm……"
Trong một tiếng nổ mạnh, một cánh của Trường Dực Viên bị thương, trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung.
“Cánh bị thương rồi!" Liếc thấy đối phương ngã xuống, Kiều Thụy đại hỉ.
“Phụt!" Liễu Thiên Kỳ mở miệng, phun ra một ngụm máu.
“Thiên Kỳ, huynh sao rồi?" Nhìn thấy ái nhân hộc máu, Kiều Thụy ôm người càng chặt hơn.
"Không sao!" Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, đáp không sao.
"Sao có thể không sao chứ, một chốc thì phóng đại chiêu, một chốc thì kích hoạt nhiều linh phù cấp bốn thượng phẩm như vậy, sao lại không sao cho được?" Nói rồi, Kiều Thụy vội vàng lấy ra đan dược tẩm bổ linh lực, đút cho Liễu Thiên Kỳ.
“Ta….
linh lực ta có chút sử dụng quá độ, chỉ sợ không thể lại sử dụng linh lực nữa.
Ngọc bội này là tổ phụ ta cho ta, có một đạo công kích Kim Đan đại viên mãn.
Nếu không thể đem nó dẫn vào Sát trận, đệ liền kích hoạt ngọc bội này thì có thể giết chết nó!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra khối ngọc bội kia, giao cho Kiều Thụy.
“Ừm, tabiết!" Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
Y ôm ái nhân chậm rãi đáp xuống mặt đất.
“Grào grào……" Nhìn thấy hai hung thủ này, Trường Dực Viên lập tức nhào về hướng bọn họ.
Kiều Thụy thả người, lại mang theo Liễu Thiên Kỳ bay lên lần nữa.
Lúc này chẳng những y bay lên, hơn nữa còn kích hoạt tất cả Phòng Hộ phù trên người y và Liễu Thiên Kỳ.
Thêm khoảng cách một trăm mét nữa thì đến phạm vi của Vạn Kiếm Phù Trận.
Thứ như ngọc bội, dùng một lần là không còn, có thể không cần mà giữ lại được là tốt nhất.
“Grào grào grào……" Trường Dực Viên vô pháp phi hành, chỉ có thể chạy đuổi theo, một bên đuổi, một bên dùng nắm tay hung hăng đấm xuống mặt đất, phát ra từng tiếng vang nặng nề chói tai.
“Ầm, thùng thùng……" Đối phương đánh mặt đất tạo tiếng vang, hóa thành từng đạo kim quang công kích hướng về Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Công kích bằng sóng âm?" Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ liên tục nhíu mày.
Nghĩ thầm: Không hổ là yêu thú cấp bốn, quả nhiên là có chút bản lĩnh.
“Không sao, chúng ta có Phòng Hộ phù!" Kiều Thụy lắc đầu, cảm thấy Phòng Hộ phù có thể ngăn trở đối phương công đánh, chỉ là..
"Đùng thùng thùng, ầm ầm đùng…."
Nghe âm thanh Phòng Hộ phù một tầng một tầng bị chấn nát, Kiều Thụy nhăn nhăn mày.
Nghĩ thầm: Gia hỏa này công kích bằng sóng âm thật đúng là lợi hại!
“Tiểu Thụy, dùng Vạn Dương Tán, mau!" Như vậy đi xuống, phù hộ mệnh trên người thật sự chịu đựng không nổi.
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, vội vàng lấy Vạn Dương Tán ra.
Khởi động Vạn Dương Tán tràn đầy lỗ thủng, từng đạo hồng quang lập tức bao bọc lấy toàn thân Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ.
Những kim quang kia lần nữa công kích lại đây đã trực tiếp bị hồng quang chắn bên ngoài.
“Vạn Dương Tán dùng tốt ghê!" Nhìn Vạn Dương Tán trong tay mình, Kiều Thụy vui sướng không thôi.
“Chú ý một chút.
Đến sát trận!" Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nhắc nhở.
“Dạ." Kiều Thụy gật đầu, lập tức chuyên chú mà phi hành lên.
Sát trận này cũng không phải là đùa giỡn, nếu bay sai một bước, vậy không đợi đại gia hỏa kia chết, y và Thiên Kỳ đã chết trước rồi.
Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn thấy Trường Dực Viên quả nhiên tiến vào theo, hắn cong cong khóe miệng.
Trường Dực Viên lòng đầy căm phẫn mà truy vào trong Sát trận, nó lập tức ý thức được không thích hợp, nhưng tiến tới dễ dàng đi ra ngoài khó, chờ nó phản ứng lại đây, lại nghĩ muốn ra ngoài, đó đã là chuyện không có khả năng.
Nhìn Trường Dực Viên vấp phải trắc trở khắp nơi trong Sát trận, bị từng đạo kiếm quang công kích, Kiều Thụy nhoẻn khóe miệng, mang Liễu Thiên Kỳ thật cẩn thận mà bay ra khỏi Sát trận.
Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đợi ngoài Sát trận nửa tháng, thẳng đến cuối cùng không nghe được tiếng gào xé và tiếng kêu thảm thiết của Trường Dực Viên nữa, Liễu Thiên Kỳ mới đi vào xem xét tình huống, thu lấy thi thể và yêu hạch của Trường Dực Viên lại.
Sau đó, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy cùng nhau bay trở về đỉnh núi.
Vì bảo đảm an toàn, hai người lại tiêu ba ngày thời gian, bố trí một cái Thiên Phù Phòng Hộ Trận trên đỉnh núi.
Sau khi làm tốt hết thảy, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới thả lỏng được một hơi.
“Thiên Kỳ, bây giờ chúng ta có thể đi ngâm Kim Hà Thánh Tuyền chứ?" Nhìn chằm chằm nước suối kim quang lấp kia, Kiều Thụy mang vẻ mặt hướng tới.0
“Được, chúng ta cùng nhau ngâm nước suối." Lúc này, Liễu Thiên Kỳ không cự tuyệt.
“Dạ!" Kiều Thụy gật đầu, vô cùng cao hứng mà cởi quần áo, là người đầu tiên nhảy vào trong nước.
“Tới đây đi Thiên Kỳ!" Nhìn ái nhân đứng bên bờ ao, Kiều Thụy cười vẫy vẫy tay với đối phương.
"Ừm." Liễu Thiên Kỳ híp mắt, nhìn ái nhân ngâm mình trong nước suối kim quang lấp lánh, trên đỉnh đầu là ráng màu vàng kim, đẹp tựa như tiên tử thánh khiết không dính nhiễm bất luận bụi bặm thế tục gì, ánh mắt hắn trầm xuống.
Hầu kết hắn lăn lăn, cởi quần áo trên người xuống, từng bước một đi vào trong Kim Hà Thánh Tuyền.
“Thiên….
Thiên Kỳ!" Rành mạch thấy được thân thể ái nhân biến hóa, sắc mặt Kiều Thụy đỏ bừng.
Liễu Thiên Kỳ đi đến trước mặt y, trực tiếp bắt người kéo vào trong lồng ngực mình.
"Tiểu Thụy, đệ thật đẹp!"
“Ta… ta……" Kiều Thụy chớp chớp mắt, mặt càng đỏ hơn.
Y e lệ mà vội vàng cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn đối phương.
Liễu Thiên Kỳ nâng cằm ái nhân lên, cường thế mà vọng vào đáy mắt đối phương, cũng bức bách ái nhân vọng vào trong ánh mắt hắn.
“Tiểu Thụy, đệ biết không? Đệ đẹp tựa như tiên tử chơi đùa với kim hà trên đầu, trong nước suối kim sắc.
Mà ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử bị đệ dụ hoặc, si mê đệ, si cuồng đệ, vì đệ mà trầm luân." Thật sâu vọng vào mắt y, Liễu Thiên Kỳ si mê mà nhìn, phảng phất như sớm đã xuyên thấu qua cặp mắt sáng ngời kia, vọng vào tận linh hồn thánh khiết của ái nhân.
“Ta….
ta nào có… nào có dụ hoặc huynh đâu?" Kiều Thụy bất mãn mà nhìn đối phương, y nhẹ giọng kháng nghị.
“Có, đệ có, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đệ, nhất tần nhất tiếu của đệ đều đang dụ hoặc ta.
Đặc biệt là động tác nhỏ cắn môi của đệ, với ta mà nói càng mang theo dụ hoặc trí mạng!" Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ dùng đôi tay ôm lấy cổ ái nhân, kéo khuôn mặt nhỏ tinh xảo của y đến trước mặt mình.
"Huynh….
Huynh nói bậy!" Kiều Thụy vội vàng nhả hàm răng đang cắn môi dưới của mình ra, nhẹ giọng phản bác.
“Thật mà, đệ chính là đẹp như vậy, cả người đều lộ ra một cỗ tiên khí sinh ra đã có sẵn, đẹp không giống như phàm phu tục tử của nhân gian." Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng và ôn nhu hôn cánh môi hồng nhuận của ái nhân.
"Huynh….
Huynh đó!" Bị dỗ dành đến đáy lòng ngọt ngào, Kiều Thụy hờn dỗi mà trừng mắt nhìn nam nhân một cái, cười bám lấy cổ hắn.
“Tiểu tiên tử của ta, đệ là của ta, đúng không?" Tình cảm mà tinh tế hôn cánh môi ái nhân, giọng Liễu Thiên Kỳ trầm thấp mà lại khàn khàn, lộ ra tình dục nồng đậm.
“Thiên Kỳ, ta là của huynh.
Ta vĩnh viễn đều thuộc về huynh, huynh cũng vĩnh viễn thuộc về ta!" Kiều Thụy cũng kề sát vào hắn, chủ động hôn lên môi ái nhân.
Từ khi tiến vào bí cảnh, đầu tiên là tách ra hai tháng, sau đó thật vất vả gặp nhau, lại chốc thì vội vàng lên đường, chốc thì vội vàng bố trí, chốc lại vội vàng tìm cơ duyên, giết yêu thú.
Nhoáng một cái đã hơn bốn tháng, hai người cũng chưa thân mật qua, hiện giờ Thiên Kỳ nhiệt tình như thế, Kiều Thụy tự nhiên cũng có mấy phần động tình.
Lúc này đây cũng không phải là hôn nhẹ nữa, mà hôn sâu, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi nhau.
Liễu Thiên Kỳ ôm người trong lồng ngực, gia tăng thêm nụ hôn này, thẳng đến cả hai đều thấy hơi khó thở mới lưu luyến mà buông môi đỏ của ái nhân ra.
“Tiểu Thụy, ta muốn đệ, ta muốn đệ!" Nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai nhỏ đỏ rực của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ vừa hôn, bàn tay vừa không an phận mà với vào trong nước……
Mười hai ngày sau, hai người đạt tới cực hạn ôm lấy đối phương, ở trong nước suối bắt đầu vận chuyển công pháp song hưu.
Nhìn từng đạo ánh sáng kim sắc ngưng tụ lẫn nhau giữa hai người, dung nhập tiến vào xoáy nước do hai người hình thành, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nhìn thoáng qua nhau, đều cong khóe miệng lên.
Lúc này đây, hai người song hưu giằng co suốt 38 ngày, dài hơn rất nhiều so với các lần song hưu từ trước đến nay.
Xoáy nước linh lực màu vàng kim lóa mắt dị thường, thẳng đến khi nó ngừng dao động tăng trưởng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới bắt đầu hấp thu linh lực trong xoáy nước, đem những linh lực song hưu hồi quỹ, hút từng tia một vào trong linh mạch của mình.
Lại lợi dụng thời gian bảy ngày, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ mới đem tất cả linh lực đều hấp thu toàn bộ vào trong linh mạch.
Từ khi hai người hoan ái mãi cho đến trận song hưu này kết thúc, tổng cộng tốn thời gian —— 57 ngày.
Chờ đến hết thảy kết thúc, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều cười.
“Ta cảm giác thực lực của ta tăng lên một mảng lớn rồi!" Cảm thụ một chút linh điền của mình, Kiều Thụy cười nói.
“Ừm, ta cũng cảm giác được thực lực tăng lên không ít.
Đều là công lao của đệ!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà hôn hôn môi ái nhân.
Kiều Thụy nhấp môi mà cười, nhẹ nhàng dựa vào trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, huynh biết không, có đôi khi ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu đời này ta không gặp được huynh thì sẽ như thế nào? Nhất định là ta sẽ không sung sướng như hiện tại, cũng nhất định sẽ không hạnh phúc như hiện tại."
“Ha ha ha, đây là đang biến đổi pháp khích lệ ta sao?" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhìn người trong lồng ngực, hắn cười hỏi.
“Ưm, Thiên Kỳ chính là nam tử tốt nhất trên đời này, là ta quá may mắn mới có thể gặp được Thiên Kỳ, làm bạn lữ của Thiên Kỳ." Lời này, Kiều Thụy nói chắc chắn mười phần.
Bởi vì y tin tưởng vững chắc, trên đời này rốt cuộc tìm không được một ai càng tốt hơn Thiên Kỳ, càng hoàn mỹ hơn ái nhân.
“Ha ha ha, miệng ngọt như vậy, có phải còn muốn không?" Nâng cằm ái nhân lên, Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà vọng vào đáy mắt ái nhân.
“Đừng, nghỉ ngơi một chút đi, ta….
ta mệt lắm!" Kiều Thụy đỏ mặt, vội vàng cự tuyệt.
"Gọi dễ nghe một chút đi, ta tạm tha cho đệ!" Nhẹ nhàng liếm liếm vành tai ái nhân, Liễu Thiên Kỳ tà khí mà yêu cầu.
“Dạ!" Kiều Thụy chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ.
“Thiên Kỳ tốt nhất, phu quân tốt nhất!"
“Gọi một tiếng nữa xem!" Liễu Thiên Kỳ dùng hàm răng nhẹ nhàng vuốt ve vành tai đối phương, không thỏa mãn mà yêu cầu thêm nữa.
“Phu….
phu quân, phu quân."
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ cười gặm trên môi ái nhân một ngụm.
“Ta lấy lều trại ra, đệ vào trong ngủ một giấc đi.
Phu quân làm thức ăn ngon cho đệ!"
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, nắm tay Liễu Thiên Kỳ, cùng nhau trời khỏi ao suối.
Vài ngày sau.
Đứng dưới chân núi Kim Hà, nhìn ráng màu vàng kim trên đỉnh núi kia, bốn người nam chính, nữ chính, nữ hai và Vu Thanh U đều có chút si mê và say đắm.
“Ừm, nơi này linh khí nồng đậm ghê!" Vu Thanh U hít sâu một ngụm không khí nơi đây, vẻ mặt say mê nói.
“Đúng vậy, vừa thấy chính là một chỗ tốt!" Liễu San gật đầu, cũng cảm thấy là một nơi tốt.
"Chỗ thì không tồi, chỉ là Sát trận ở nơi này sát trận cũng rất lợi hại!" Nói đến đây nữ hai nhíu chặt mày.
Kỳ thật, nàng cũng cảm giác được tòa Kim Hà sơn này là một nơi không tồi, chỉ là sát khí ở đây quá nặng, muốn lên núi chỉ sợ không dễ dàng.
"Sát khí ở đây rất quen thuộc." Nam chính híp mắt nhìn ngọn núi, như suy tư gì.
“Quen thuộc? Huynh từng gặp qua Sát trận này sao?" Nữ hai nghi hoặc nhìn nam chính, vẻ mặt hoang mang hỏi.
"Sát trận này tựa hồ cực giống cái ta và sư đệ gặp ở Ngọc Hà sơn trước đây."
Nghe thấy cái này, Vu Thanh U lập tức trợn tròn đôi mắt.
“Sư huynh, ngươi là nói, là hai tên khốn nạn kia ư?"
“Chưa chắc là bọn họ, chỉ là trận pháp có chút quen biết mà thôi!" Đến tột cùng có phải đối phương hay không, nam chính cũng không dám khẳng định.
“Cũng phải, hai người kia cũng không phải học viện Thánh Đô chúng ta, sao lại đến bí cảnh chứ." Vu Thanh U gật đầu, cũng cảm thấy không quá khả năng.
“Nhan Nhan, ngươi là Trận Pháp Sư cấp ba, trận pháp ngươi lành nghề nhất, vẫn là ngươi đến xem đi!" Nhìn nữ hai, nữ chính nhẹ giọng nói.
Trải qua hơn hai tháng ở chung này, nữ chính và nữ hai đã tiêu tan hiềm khích lúc trước.
“Tòa sát trận này nhìn như là Lôi Hỏa Trận.
Nhưng ta còn cần cẩn thận xem xét một chút!" Nói rồi, nữ hai lấy la bàn ra, vây quanh Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận xem xét một vòng.
“Sát trận này rất lớn, đã bao trùm cả tòa sơn, nếu chúng ta muốn lên núi chỉ sợ phải phá trận mới lên núi được!" Nói đến đây, nữ hai khẽ thở dài một tiếng.
“Nhan Nhan, đây là trận pháp cấp bậc gì, là trận pháp thượng cổ để lại hay là do người bố trí?"
Nếu là trận pháp thượng cổ mà nói, cơ duyên có thể bị trận pháp bảo vệ tất nhiên là một phần đại cơ duyên.
Trái lại, nếu là do người bố trí, tiêu phí lớn sức lực đem cả tòa sơn đều bao phủ, nói vậy, cơ duyên trên núi này cũng tuyệt đối không tồi.
“Không, đây không phải là trận pháp thượng cổ, đây là Sát trận cấp ba thượng phẩm - Lôi Hỏa Trận.
Hơn nữa, tòa trận pháp này là mới vừa bố trí ra tới, cũng không phải là vốn có trên ngọn núi này!" Nhìn nam chính, nữ hai nghiêm túc đáp.
“Ý của ngươi là, đã có người lên núi?" Nhìn nữ hai, Vu Thanh U không thể tưởng tượng hỏi.
“Đúng vậy, đã có một vị hoặc là vài vị Trận Pháp Sư lên núi!"
“Cái gì? Đã có người vào núi, chúng ta đây mau nghĩ cách phá trận lên núi đi?" Nhìn nữ hai, Vu Thanh U nôn nóng nói.
“Không vội, trận pháp này ta phải ta phải nghiên cứu kĩ càng một chút.
Chung quy ta cảm thấy trận pháp này tựa hồ không chỉ là Lôi Hỏa Sát Trận đơn giản như vậy!" Nói đến đây, nữ hai nhíu chặt mày.
Nàng vòng quanh núi nhìn một vòng, trận cơ của Sát trận này thật sự là trận cơ của Lôi Hỏa Sát trận, chỉ là không biết vì sao, hơi thở của Sát trận một chút cũng không giống Sát trận cấp ba thượng phẩm, mà càng thiên hướng với Sát trận cấp bốn hơn.
“Còn nghiên cứu cái gì chứ? Ngươi còn không phải là Trận Pháp Sư cấp ba sao? Đây còn không phải là Sát trận cấp ba thôi sao? Ngươi phá nó đi, bốn người chúng ta đi tìm cơ duyên mới là mấu chốt, bằng không, chờ Trận Pháp Sư bên trong có được cơ duyên, chúng ta đây còn đi vào làm gì nữa?" Vu Thanh U mở miệng, bất đắc dĩ mà nói.
“Không, không chỉ đơn giản như vậy, tòa trận pháp này cho ta cảm giác rất giống trận pháp cấp bốn!" Nói đến việc này, nữ hai cắn cắn môi, không biết sao mà cảm giác này rất cường liệt.
“Cấp bốn, không thể nào? Tu sĩ vào bí cảnh đều là tu sĩ Trúc Cơ, hẳn là sẽ không xuất hiện trận pháp cấp bốn đi?" Nhìn nữ hai, nữ chính mang vẻ mặt nghi hoặc.
“Đúng vậy, nàng không phải nói trận pháp này là mới bố trí sao? Nếu mới bố trí hẳn là sẽ không xuất hiện trận pháp cấp bốn chứ?" Nam chính gật đầu, cũng cảm thấy không có đạo lý xuất hiện trận pháp cấp bốn.
“Vừa mới nãy còn nói là trận pháp cấp ba, sao tự nhiên biến thành trận pháp cấp bốn vậy.
Ngươi rốt cuộc được chưa a?" Nhìn nữ hai, Vu Thanh U có chút hoài nghi năng lực của đối phương.
Nghe vậy, Lâm Nhan Nhan nhịn không được trợn trắng mắt.
Nàng khom người, nhặt một cây nhánh cây từ dưới đất lên, trên mặt đất vẽ ra trận đồ của tòa trận pháp này.
“Thấy rõ ràng chưa, tòa trận pháp này gọi là Lôi Hỏa Sát Trận.
Một cái có tám mắt trận.
Phân biệt là nơi này, nơi này, còn có những nơi này!" Nói rồi, nữ hai dùng nhánh cây trong tay nghiêm túc mà chỉ cho ba người khác xem.
Ba người khác tập trung tinh thần nhìn trận đồ trên mặt đất, gật đầu liên tục.
“Hiện tại, chúng ta chủ công là chính đông, chính tây, chính nam, chính bắc, bốn cái mắt trận.
Cũng chính là nơi này, nơi này.
Còn có hai nơi này nữa!"
“Phá vỡ mắt trận là có thể bài trừ trận pháp sao?" Nhìn nữ hai, Vu Thanh U tò mò hỏi.
“Đúng vậy, mắt trận và trận cơ đều là nơi bạc nhược nhất của một tòa trận pháp.
Chỉ cần phá vỡ mắt trận là có thể bài trừ đại trận." Nhìn ba người khác, nữ hai trả lời kiên định mười phần.
“Ừm, bọn ta rõ rồi!" Nam chính gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
“Nhớ kỹ, đừng dùng toàn lực công kích mắt trận, dùng ba phần lực thử trước một cái, nếu được rồi tấn công mạnh vào cũng không muộn!" Nhìn ba người, nữ hai nghiêm túc mà báo.
“Ngươi không phải nói công kích mắt trận là có thể phá trận sao? Ba phâng lực sao có thể phá vỡ được trận pháp lớn như vậy?" Nhìn nữ hai, Vu Thanh U vẻ mặt nghi hoặc.
Nghĩ thầm: Nữ nhân này sao cứ dong dong dài dài như vậy chứ? Muộn một lát nữa thôi là cơ duyên đều bị người khác cướp sạch rồi!
“Ta sợ ở đây có âm mưu gì đó.
Trận pháp này cho ta cảm giác thật không tốt!" Nếu không phải ái nhân khăng khăng muốn cơ duyên ở Kim Hà sơn này, nếu không phải cơ duyên này nhìn thật sự rất hấp dẫn người, thì nữ hai cũng muốn khuyên bảo mọi người từ bỏ.
“Biết rồi, ngươi cũng thật dong dài." Vu Thanh U gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.
“Cầm lấy, mỗi người một phen trận kỳ, nếu phá vỡ được mắt trận thì cắm trận kỳ ngay chỗ bị vỡ đó." Nói rồi, nữ hai lấy ra bốn cái trận kỳ, mỗi người được chia một cái.
"Rõ rồi." ba người khác gật đầu, tiếp nhận trận kỳ.
Liễu San lấy Phong phù ra, phát cho ba người khác mỗi người một lá.
Bốn người dán Phong phù xong, lăng không bay lên, từng người đều bay đến trên một mắt trận.
“Chuẩn bị, phá!"
Cùng với nữ hai ra lệnh một tiếng, bốn người đồng thời ra tay công kích về phía bốn mắt trận.
“Hây!" Nam chính quát to một tiếng, chém ra một kiếm về phía mắt trận đối diện mình, một kiếm này không xuất toàn lực, chỉ dùng ba phần lực.
“Hây!" Vu Thanh U cũng quát to một tiếng, chém ra một kiếm về phía mắt trận.
Nhưng một kiếm này của Vu Thanh U lại dùng bảy thành lực công kích.
Cùng lúc đó, nữ chính và nữ hai cũng đều đồng thời công kích về phía mắt trận trước mặt mình.
"Ầm…."
Sau khi bốn đạo công kích rót vào mắt trận, phảng phất là gặp phải một tấm gương, lập tức bị bắn ngược trở về.
“Phụt……" Bốn người hé miệng, đồng thời hộc máu, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
“San San, Nhan Nhan!" Nam chính mỗi tay ôm lấy một nữ nhân, ba người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
“San San, nàng sao rồi?" Nhìn sắc mặt Liễu San trắng bệch, nam chính quan tâm mà dò hỏi ra tiếng.
“Không sao." Liễu San lắc đầu, lấy ra một viên đan dược nuốt vào bụng.
“Nhan Nhan, nàng thì sao?" Nam chính nghiêng đầu, nhìn về phía nữ hai.
“Ta cũng không sao." nữ hai cũng lắc đầu, nuốt một viên đan dược chữa thương.
“Phụt……" Vu Thanh U ngã trên mặt đất, trực tiếp lại phun ra một mồm máu to.
“Thanh U sư đệ!" Nam chính kinh hô một tiếng, buông hai nữ nhân trong lòng ngực ra, trực tiếp bò dậy khỏi mặt đất, đi sang chỗ Vu Thanh U bên này.
“Thanh U, ngươi thế nào?" Nam chính ngồi xổm xuống, duỗi tay nâng Vu Thanh U toàn thân là máu trên mặt đất lên.
“Sư huynh, đi mau, trận pháp này, quá… thật là quá lợi hại!" Nói rồi, Vu Thanh U lại hộc ra một ngụm máu, trực tiếp chết trong lồng ngực nam chính.
“Thanh U, Thanh U!" Nhìn Vu Thanh U trong lồng ngực vẫn không nhúc nhích, nam chính gọi ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không thể gọi đối phương trở về được.
“Tại sao lại như vậy? Vu sư huynh… hắn….?" Nhìn Vu Thanh U chết trong lồng ngực nam chính, Liễu San mang vẻ mặt nghi hoặc.
“Hắn không nghe ta nói, hắn nhất định đã sử dụng lực công kích trên năm thành." Nhìn Vu Thanh U, nữ hai bất đắc dĩ mà nói.
“Nhan Nhan, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Đôi mắt nam chính đỏ hồng, không xác định mà nhìn về phía nữ hai.
“Xem ra, dự cảm không ổn trước đó của ta là đúng.
Tòa trận pháp này hẳn không chỉ là Lôi Hỏa Sát Trận đơn giản như vậy.
Khó trách lúc ấy đã cảm thấy không thích hợp rồi! Chung Linh, nhất định là trận pháp Chung Linh tự nghĩ ra.
Bằng không thì trận pháp sẽ này không cổ quái như vậy, tà môn như vậy!" Nghĩ đến Chung Linh đã từng thắng mình kia, nữ hai nghiến răng.
“Chung Linh? Ngươi cảm thấy này trận pháp là Chung Linh bố trí?" Nhìn nữ hai, nữ chính nghi hoặc hỏi.
“Trừ nàng ra thì còn ai nữa? Thiên U Quốc chúng ta chỉ có ta một vị Trận Pháp Sư tiến vào bí cảnh.
Ô Nhĩ Quốc không am hiểu trận pháp, Trận Pháp Sư của bọn họ rất yếu, căn bản bố trí không ra trận pháp lợi hại như vậy.
Mà Lưu Ngạn Đình của Lam Thủy Quốc cũng không phải đối thủ của ta.
Ngoại trừ Chung Linh của học viện Thánh Đô các ngươi thì còn ai?"
Nghe được nữ hai nói như vậy, nữ chính chớp chớp mắt, cảm thấy lời này cũng không phải không có đạo lý.
“Không, có lẽ còn có một người cũng biết bố trí trận pháp Chung Linh tự nghĩ ra." Nói đến đây, nam chính tà mị híp mắt.
“Vũ Minh, huynh nói chính là….?" Nhìn ái nhân, nữ chính muốn nói lại thôi.
“Liễu Thiên Kỳ, nếu trận pháp là Chung Linh và Liễu Thiên Kỳ cùng nhau nghiên cứu ra, hơn nữa, Chung Linh và Liễu Thiên Kỳ quan hệ không cạn, vậy Liễu Thiên Kỳ cũng vô cùng có khả năng sẽ bố trí được loại trận pháp này.
Hơn nữa, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi cũng là con đường này." Đáng giận, gã sớm nên nghĩ đến, nhất định là Kiều Thụy, nhất định là Kiều Thụy tìm được bảo bối bên này rồi, nên Liễu Thiên Kỳ mới bố trí trận pháp này để ngăn trở bọn họ.
Nhất định là như thế!
“Đúng vậy, hai tháng trước chúng ta còn gặp được bọn họ, lúc ấy bọn họ cũng là đi về hướng đông!" Nghe nam chính vừa nói, nữ hai cũng nghĩ tới.
“Này, sẽ….
sẽ là Thiên Kỳ sao? Hắn chính là Phù Văn Sư mà!" Đối với chuyện này, nữ chính vẫn là có chút nửa tin nửa nghi.
Trực giác nói cho nàng biết chuyện này rất có khả năng là Liễu Thiên Kỳ làm, nhưng bản năng nàng lại muốn đi phản bác.
Bởi vì nàng bỡn cợt không muốn tin tưởng Thất đệ phế vật kia lại có bản lĩnh như vậy, lợi hại như vậy, thế mà còn có thể bố trí trận pháp.
“Ta cảm thấy là bọn họ!" Nam chính híp mắt, cảm thấy chuyện này nhất định là Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy làm.
“Ta cảm thấy cũng có khả năng!" Nữ hai gật đầu, cũng cảm thấy vậy.
“Chúng ta giờ phải làm sao bây giờ? Là tiếp tục phá trận, hay là đi địa phương khác tìm kiếm cơ duyên khác?" Nhìn hai người, nữ chính không chủ kiến hỏi bọn họ.
Nghe vậy, nam chính nhìn về phía nữ hai.
“Nhan Nhan, nàng có nắm chắc phá trận không?"
“Nếu là Lôi Hỏa Trận mà nói, không quá ba ngày là ta có thể phá vỡ rồi.
Nhưng, trận pháp này là nghĩ ra từ việc cải tạo Lôi Hỏa Trận, ta không có nắm chắc." Nữ hai lắc đầu, đáp không nắm chắc.
“Nếu người tạo trận pháp là Thất đệ, như vậy người duy nhất có thể phá trận là Chung Linh.
Trái lại, nếu người tạo trận pháp là Chung Linh, vậy có khả năng phá trận nhất, nhất định là Thất đệ." Nhìn hai người, nữ chính nghiêm túc mà nói.
“Tìm Chung Linh tới phá trận sao? Chuyện này không quá khả năng, cô ta sẽ không hợp tác với chung ta.
Hơn nữa, nếu cô ta đáp ứng hợp tác, chúng ta cũng phải đem cơ duyên chia một bộ phận cho cô ta." Nữ hai lắc đầu, cảm thấy phương pháp này không có tính hiện thực.
“Ta cảm thấy Nhan Nhan nói có đạo lý.
Thứ nhất, mặc kệ là Chung Linh hay là Liễu Thiên Kỳ, mặc kệ bọn họ có muốn trợ giúp chúng ta phá trận hay không, bí cảnh lớn như vậy, chúng ta đi đâu mà tìm bọn họ? Thứ hai, dù có tìm được, đối phương dùng công phu sư tử ngoạm*, chúng ta đây phá trận hay không phá trận có cái gì khác nhau đâu?"
(**Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))).
Đại khái mang ý nghĩa là bị chiếm lợi phần nhiều hơn)
“Ừm, Vũ Minh nói có đạo lý.
Vậy, chúng ta vẫn là từ bỏ đi!" nữ chính gật đầu, là người đầu tiên đề ra việc từ bỏ.
“Nàng cảm thấy sao? Nhan Nhan?"
“Ta cũng cảm thấy tốt nhất vẫn là từ bỏ, vì cơ duyên, tặng tánh mạng, không đáng!" Nữ hai lắc đầu, cũng tán đồng từ bỏ.
“Được rồi, chúng ta đi khác tìm cơ duyên khác đi!" Nam chính gật đầu, mang theo nữ chính và nữ hai, hoả táng thi thể Vu Thanh U, thu hồi tro cốt của hắn, rồi ba người liền cùng nhau rời đi..