Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền
Chương 66: Trận quyết đấu cuối cùng [1]

Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 66: Trận quyết đấu cuối cùng [1]

Edit: Cu

Trong pháo đài hoa lệ, bác sĩ Lạc Cơ ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng, trong đôi mắt đỏ tối tăm hòa lẫn ánh sáng tàn nhẫn, khắp toàn thân hắn được ánh sáng màu tím bao lấy, bỗng nói với một con zombie cao cấp bên cạnh: “Tới đây!"

Giọng ra lệnh, mang theo sức mạnh không thể chống lại, con zombie này đã tiến hóa hoàn thiện, không hề khác con người ở chỗ nào cả, nhận thấy vua zombie gọi mình, khắp toàn thân hơi run rẩy một chút, thậm chí còn muốn chạy, nhưng cơ thể không thể chống lại mệnh lệnh của đối phương, không tự chủ được đi đến.

Ánh sáng tím trên người bác sĩ Lạc Cơ như có sự sống, tự động quấn quanh người zombie cấp cao, tay phải đột nhiên hơi dùng sức, zombie cấp cao vụn thành bột phấn, vua zombie há to miệng, hút tất cả năng lượng vào cơ thể.

Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể được bổ sung chút ít, bác sĩ Lạc Cơ cũng không hề thấy dễ chịu chút nào, hắn đột nhiên đạp cái bàn bên cạnh nát bấy, “Khốn kiếp, bộ xương khô chó chết, dám làm bản vương bị thương, chờ tao bắt được mày, nhất định sẽ nghiền mày thành bụi phấn."

Nói xong câu đó, liền vỗ một vỗ lên tường, vỗ vỡ nát cả mặt tường, bác sĩ Lạc Cơ có nghĩ mãi cũng không ra, sao trên đời này lại có thể tồn tại một thứ như cái bộ xương khô kia? Đặc biệt là, bộ xương khô này còn giúp loài người chống lại hắn, đêm đó, nếu bộ xương khô kia không xuất hiện, căn cứ Quang Minh đã bị tiêu diệt.

Thật là mẹ nó buồn cười, một bộ xương khô cứu lấy thế giới loài người, chuyện này nực cười ngang chuyện vua zombie muốn làm bạn tốt với con người vậy.

Bác sĩ Lạc Cơ giận đến nghiến răng, nhưng mà chẳng còn cách nào, hắn tỉ mỉ nghĩ lại lúc đánh nhau với bộ xương khô kia, nó cơ bản chẳng phải là vật sống, không sợ đau không sợ dị năng, thế nhưng, đến cuối vẫn bị thương, nhất định đã có sức mạnh nào đó khắc chế nó, chỉ có điều hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Đi tới đi lui trong đại điện, bác sĩ Lạc Cơ chợt nhớ, sau khi bộ xương khô kia bị sấm sét đánh trúng, hình như trong giây láy, khung xương của nó xuất hiện vết nứt, sau đó, dưới sức mạnh thuần nguyên của hắn, vết nứt kia càng ngày càng mở rộng.

“Đúng, nó sợ sét, dù sao cũng là sinh vật hắc ám, dù có vàng chói, khắp toàn thân đều có ánh sáng thánh khiết, nhất định vẫn sợ sét." Vua zombie mững rỡ, lập tức nói với zombie cấp cao phía dưới: “Tìm tất cả zombie là dị năng hệ sấm sét đến, bản vương có chuyện dặn dò."

Bác sĩ Lạc Cơ quyết định đem tất cả dị năng tạp nham của mình chuyển thành dị năng hệ sấm sét, chỉ để lại vài cái hữu dụng, lại nuốt tất cả zombie hệ sấm sét, như vậy, dù có gặp lại bộ xương khô kia, hắn có thể nghiền nát nó.

“Hừ! Chờ sau khi ta luyện hóa xong dị năng, ta sẽ tiêu diệt sạch căn cứ của loài người, rồi ta mới chầm chậm trừng trị bộ xương khô không biết chui ra từ đâu kia, lúc đó, toàn bộ thế giới này đều là của vua zombie, ta xem nó còn hung hăng được không."

Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, bầu không khí trong căn cứ cũng trở nên nghiêm túc, tuy rằng bình dân bách tính phía dưới không hề biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặc nghiêm nghị của những dị năng giả kia, tám chín phần là có chuyện lớn.

Đúng là chuyện lớn thật, vua zombie bất ngờ xuất hiện, hơn nữa lại còn đánh nhau với cao thủ số một căn cứ, bây giờ cao thủ số một vẫn còn hôn mê, sao lại không lo cho được? Đám Lục Lâm nghĩ, sợ là vua zombie sẽ có hành động tấn công rất nhanh, lần này, nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, không còn là chuyện thăm dò nữa.

Nhân viên phòng nghiên cứu đêm ngày không ngủ chế ra thuốc tăng cường dị năng, còn có cả thuốc có thể tạm thời chặn lại sự lan tràn của virus zombie, những thuốc này được phát xuống rất nhanh, trên căn bản thì tất cả các dị năng giả đều có mấy lọ.

Tường vây được dị năng hệ đất mở rộng và gia cố, các dị năng giả hệ đất chỉ sợ tường thành không đủ chắc bị zombie đạp đổ, mỗi ngày đều phải đắp thêm mấy tầng.

Trong không khí sốt sắng này, Cao Sóc tranh thủ vào không gian một lần, An Tử Lâu vẫn ngồi tại chỗ, bộ xương khô vàng vàng vẫn tràn đầy ánh sáng vàng óng, như là bùng lên ngọn lửa, đem cậu vây vào giữa, giữa ánh sáng đó, xen lẫn cả hoa văn màu đen, như là đang dung hợp với ánh sáng.

Cao Sóc chậm rãi đi tới, ngồi đối diện An Tử Lâu, giây phút này, hắn chỉ muốn lẳng lặng ôm người yêu mình, mà lúc quan trọng như thế này không thể quấy rầy, cho nên, hắn chỉ im lặng nhìn không nói một câu.

Vô thanh thắng hữu thanh!

Ngồi trong không gian một lúc, Cao Sóc mới rời đi, hắn ra khỏi phòng ngủ, liền thấy Dư Khôn đứng ngoài ngóng vào, dường như là đang có chuyện chờ hắn, Cao Sóc nhạt tiếng nói: “Khôn Tử, có việc?"

“Ừm." Dư Khôn nhìn chung quanh rồi nói: “Vào phòng rồi nói."

Sau khi hai người vào phòng, Dư Khôn đóng cửa lại, xác nhận xung quanh không còn ai mới hỏi: “Anh Sóc, An Tử Lâu còn chưa tỉnh sao?"

“Ừ. Vẫn đang lên cấp, chưa biết khi nào mới tỉnh." Cao Sóc nói.

Sau khi chuyện lần trước xảy ra, trong lòng Dư Khôn vẫn luôn áy náy, tuy An Tử Lâu nói là không để ý, mà Dư Khôn vẫn rất khó chịu, lúc này hắn cố tình tìm đến Cao Sóc, là nói chuyện của An Tử Lâu.

Hắn chần chừ một lúc nói: “Anh Sóc, Phương Lập Hiên nói An Tử Lâu không đánh lại được vua zombie, đêm đó cậu ấy phải dùng đến cả hình thái xương khô mới đánh lùi được vua zombie, mắt thấy chuyện lớn sắp xảy ra, em thấy anh nên nói với An Tử Lâu một chút, đừng biến thành xương khô ngay trước mặt mọi người, nếu không, sau khi giải quyết được zombie rồi, cậu ấy sẽ gặp sự cố, dù sao cũng là một bộ xương khô còn sống, không phải ai cũng có thể chấp nhận."

“Trước đây tôi đã nói chuyện này với Tiểu Lâu rồi, em ấy sẽ biến thành xương khô trong không gian rồi mới xuất hiện trước mặt mọi người, Phương Lập Hiên cũng nói với tôi rồi, sở dĩ tên đó biết được Tiểu Lâu là xương khô, chính bởi dị năng số ba của hắn, đồng thời, lần thứ nhất gặp, hắn đã biết Tiểu Lâu là xương khô rồi."

Cao Sóc vỗ vỗ vai Dư Khôn, trịnh trọng nói: “Chuyện lúc trước cậu đừng để trong lòng, Tiểu Lâu không để ý đâu, lần đó cậu tự mình treo lên cây, Tiểu Lâu cũng nguôi giận rồi."

Cao Sóc đương nhiên không muốn anh em trong nhà có khoảng cách, xương nhỏ nhà hắn không có lòng đâu mà nhớ mấy thứ kia, còn Dư Khôn, có thể buống xuống là được rồi.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Lòng Dư Khôn như có một tảng đá được hạ xuống, cả người đều thở phào nhẹ nhõm, hắn cười cười, bỗng nhiên chạy khỏi phòng, bắn đi tìm Tôn Dương.

Lúc này, Tôn Dương đang chơi với Mèo Bự, hắn cầm thịt đùa Mèo Bự, ném thịt ra ngoài, chờ Mèo Bự cắn được rồi, liền ném về phía ngược lại một viên tinh hạch, Mèo Bự dù sao cũng chỉ là động vật biến dị, dù có thông minh, nhưng cũng không cao, sau khi nhìn thấy tinh hạch, liền muốn cắn, kết quả vừa ngoác miệng ra, miếng thịt trong miệng liền rớt xuống.

Mèo Bự lại vội vã cắn lấy thịt, ngay lúc này, Tôn Dương lại giật lấy chiếc dây buộc với miếng thịt, thịt vọt ra khỏi miệng Mèo Bự,,b hơi bị hậm hực gào lên với Tôn Dương mấy tiếng, lại đi gặm tinh hạch, Tôn Dương lại vung vẩy thịt trước mặt Mèo Bự.

Hắn đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên bị người ôm vào lòng từ phía sau, ôm chặt lấy, hai đôi tay rắn chắc như gọng kìm sắt siết lại, chỉ lo hắn chạy trốn, hơi thở quen thuộc và nhiệt độ, không cần đoán Tôn Dương cũng biết là ai, hắn tức giận nói: “Dư Khôn anh làm gì đây, mau buông tay, xung quanh đây hay có người qua lại, người ta nhìn thấy tôi rất xấu hổ."

Dư Khôn lại càng ôm chặt hơn, hắn đặt cằm mình lên vai Tôn Dương, tiến đến bên tai thấp giọng nói: “Anh không thể buông tay, anh sợ anh chỉ cần thả tay, em liền chạy, anh lại càng sợ khi vua zombie đánh đến, anh không còn cơ hội nào để nói với em những điều anh muốn nói."

Nghe thấy câu này, Tôn Dương còn có chút chống cự cuối cũng cũng yên tĩnh lại, hắn thả lỏng thân thể, dựa hết vào lồng ngực Dư Khôn.

Nhận thấy Tôn Dương buông lỏng, Dư Khôn có chút kích động, hắn hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương trên người người mình yêu, âm thanh rất bình tĩnh nhưng cũng rất ưu thương: “Tôn Dương, anh yêu em, tuy rằng em vẫn chưa trả lời, nhưng mà, anh vẫn muốn nói với em, dù có thế nào, anh đều yêu em."

“… Ừm, tôi biết."

Vào giờ khắc này, bọn họ thậm chí còn không biết được rằng liệu mình còn có ngày mai hay không, tương lai quá mức xa xôi, nói không chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ chết, có lẽ là Dư Khôn nói quá mức êm tai. Hoặc là do chính bản thân mình đã say rồi, Tôn Dương chủ động hôn lên môi Dư Khôn, hai người dâng trào cảm xúc ôm hôn nhau, như muốn nuốt cả đối phương vào bụng.

Mãi đến lúc Tôn Dương thở hồng hộc cơ hồ là đứng cũng không nổi, Dư Khôn mới dừng lại, hắn ôm eo gầy mà cứng cáp của người thương, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn than thở: “Tôn Dương, anh vui lắm, giây phút này, dù là cả hai ta đều chết, anh cũng cam lòng."

“Ai muốn chết, anh chết tôi cũng sẽ không chết." Tôn Dương tàn nhẫn trừng Dư Khôn một cái, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, cái dáng xù lông kia, quả thực giống An Tử Lâu như đúc.

Dư Khôn không nhịn được cười cười, hắn trịnh trọng nói: “Anh sẽ không để em chết trước anh."

“Thật xin lỗi, quấy rầy các cậu thâm tình tỏ tình." Trình Phỉ Phỉ nhảy từ đầu tường bên kia qua, mặt vô tội nói: “Khôn Tử, tôi tìm cậu có việc, Tôn Dương cậu cho tôi mượn Dư Khôn một lát, một lát thôi là sẽ trả lại."

Tôn Dương nhanh chóng lột Dư Khôn vẫn còn dính trên người đẩy ra, tức giận nói: “Mau đi đi, đừng ở đây quấy rầy tôi với Mèo Bự bồi dưỡng tình cảm.

Nhìn thấy bóng lưng Dư Khôn và Trình Phỉ Phỉ đi mất, Tôn Dương khẽ cau mày, mắt thấy Dư Khôn sắp đi, hắn bỗng nhiên mở miệng gọi: “Dư Khôn!"

“Sao vậy?" Dư Khôn bỗng nhiên quay đầu lại.

Tôn Dương nhạt tiếng nói: “Chờ tiêu diệt được vua zombie rồi, nếu chúng ta đều còn sống… Vậy thì thử đi…"

“Ha ha ha!" Dư Khôn xông tới, hai tay ôm lấy eo Tôn Dương, ôm cậu lên thật cao cười to.

Sương trắng nồng nặc tràn trong không khí, mang theo khí lạnh như ngày đông, dưới mặt đất trên vách tường, khắp nơi đều được kết một tầng băng, nhưng mà, Cao Sóc ở trung tâm của đống băng dày đặc này, Cao Sóc không hề cảm thấy được chút lạnh nào, gợn sóng năng lượng quanh người hắn tràn lan, khí thế doạ người lan từ trong nhà ra bên ngoài, thậm chí, cả sương băng cũng tràn khắp nhà.

Phương Lập Hiên đang lười biếng nằm giường ăn hoa quả, mới quay đầu một cái, liền thấy sữa trong ly kia, vừa mới nóng hôi hổi bây giờ đã thành sữa đông lạnh, hắn vội vã nhảy từ trên giường xuống, nhìn về căn phòng nơi Cao Sóc ở, thờ ơ cười nói: “Thật là, lên cấp thì lên cấp, ầm ĩ như thế làm gì?"

Mới nói xong câu đó, căn phòng đã biến thành phòng băng óng ánh long lanh, hắn vươn mình nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhảy lên nóc nhà đối diện, mới đứng vững, người ở trong biệt thự đều lục tục chạy khỏi chỗ bị khí băng lan ra, sau đó cũng đứng ở chỗ của Phương Lập Hiên.

Trong mắt mọi người đều mang vẻ mong đợi, dù bây giờ thực lực của bọn họ đã khá mạnh, mà vua zombie là thứ tồn tạo mà ngay cả An Tử Lâu cũng không phải là đối thủ, trước mắt bọn họ đều ở cấp tám, chỉ có Cao Sóc là cấp chín, Phương Lập Hiên cấp tám đối mặt với vua zombie chỉ có nước bị đánh, nếu An Tử Lâu vẫn cứ hôn mê, thì cũng chỉ còn trông chờ vào việc Cao Sóc lên cấp, chỉ cần Cao Sóc trở thành dị năng giả cấp mười, khi đối mặt với vua zombie bọn họ mới có cơ hội thắng.

Sương mù trắng càng ngày càng nhiều, thậm chí còn bắt đầu lan ra ngoài biệt thự, mặt đất chung quanh cũng bắt đầu đóng băng, mà mà biệt thự nằm ở trung tâm nhất của căn cứ, cơ bản là không có dân thường, nếu không, chỉ với đống sương trắng này, là có thể đóng băng người dân lại rồi.

Lúc này, trong đầu Cao Sóc chợt xuất hiện những hình ảnh kỳ quái, hắn thấy rất rõ, sau khi mười cao thủ mạnh nhất chết quá nửa, rốt cục cũng tiêu diệt được con zombie mắt xanh kia, đúng rồi, tất cả mọi người nói nó là vua zombie, vua zombie bị bọn họ giết chết, đánh đổi lớn vậy, tận thế cuối cùng cũng kết thúc, mọi người trong căn cứ hoan hô.

Mọi người bắt đầu sốt sắng xây dựng lại quê hương, sau đó, hình ảnh lại chuyển đổi, dường như đã qua rất lâu, mọi người tổ chức một buổi lễ ăn mừng long trọng, căn cứ treo đèn kết hoa, bác sĩ Lạc Cơ cũng xuất hiện trong buổi lễ.

Ác mộng lại một lần nữa xảy ra, không biết từ bao giờ, căn cứ bị rất nhiều zombie có trí khôn trà trộn vào lần hai, Phương Lập Hiên đã chết từ trong trận chiến với vua zombie từ sớm, không còn đôi mắt của hắn phân biệt, rốt cục không còn ai có thể tìm ra sự khác nhau giữa zombie có trí khôn và người thường, chúng nó giống hệt nhân loại, trong cơn hoảng loạn, mọi người ai cũng không dám tin người bên cạnh.

Loài người lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, tuyệt vọng tràn ngập trong đầu tất cả mọi người, trong giây lát thôi, nhân loại chết đi vô số, trước bước ngoặt nguy hiểm này, bác sĩ Lạc Cơ rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thật của hắn, hóa ra hắn mới chính là vua zombie, mà con zombie mắt xanh kia chính là thế thân mà hắn bồi dưỡng ra, bởi bản thân hắn không có tinh hạch, cho nên ngay cả Phương Lập Hiên cũng không nhận ra.

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức đó chính là bản thân mình bị móng vuốt của vua zombie xuyên thủng tim ngã xuống đất, khi hắn mất ý thức trong nháy mắt, chỉ nhìn thấy viên ngọc màu vàng đeo trước cổ mình bùng lên ánh sáng chói mắt, sau đó hình ảnh tắt ngấm.

“Hóa ra là như vậy sao?" Cao Sóc từ từ mở mắt, sửa lại kí ức một lần, hắn sờ cổ một cái, viên ngọc màu vàng kia là thứ mà người cha đã qua đời của hắn đưa cho hắn, đeo từ nhỏ tới lớn, trong trí nhớ mơ hồ, viên ngọc kia bỗng nhiên biến mất, thì ra, kiếp trước hắn bị vua zombie thật sự giết chết.

Sau khi tất cả sương trắng biến mất, mọi thứ trở lại hình dạng ban đầu, Cao Sóc đi khỏi biệt thự, nhìn mọi người đang đứng ở nóc nhà phía xa xa, gật đầu nói: “Tôi thành công."

“Thật tốt quá! Dị năng giả cấp mười số hai trong căn cứ cuối cùng cũng đã xuất hiện." Mọi người hoan hô.

Cao Sóc chuyển mắt qua phía Phương Lập Hiên, hơi chút kinh ngạc, “Không phải mày dính virus zombie à? Lên cấp lúc nào thế?"

Phương Lập Hiên sờ sờ mũi, lười biếng nói: “Virus zombie đúng là còn ở trong thân thể tao, nhưng mà, tao cũng hết cách rồi, nằm nghỉ có mấy ngày liền lên cấp, đúng là mệt thật"

Thật là muốn đánh hàng này một trận, anh đúng là mỗi ngày đều nằm trên giường được Tống Thành Vũ hầu hạ, lại còn nói lên cấp mệt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tống Thành Vũ bắt đầu như sói nhìn thấy thịt, xanh lè lè.

Bạn đời tốt như thế, sao lại để tên này xuống tay trước cơ chứ, xin trời cao cho xin thêm năm trăm năm nữa, ông đây nhất định phải đi tìm bạn đời hiền huệ thế này.

Ngày hôm đó, mọi người đang thảo luật dùng cách nào mới đánh bại được vua zombie có khả năng bất tử, bỗng nhiên,cửa phòng họp bị đạp bay, Lục Thiến Nhi thở hổn hển chạy tới, vội vàng nói: “Dị năng giả tuần tra đến báo, trước mặt xuất hiện rất nhiều zombie, xem ra là vua zombie đã bắt đầu tấn công căn cứ, bên ngoài đã khởi động hệ thống phòng ngự cấp một, tất cả các dị năng giả đang dùng tốc độ nhanh nhất để tập trung, mọi người mau ra ngoài căn cứ."

Không chờ Lục Thiến Nhi nói xong, mọi người đã lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy ra phía ngoài, đứng trên tháp canh, quả nhiên thấy ở phía xa, những chấm đen chằng chịt, đang không ngừng dồn về phía căn cứ, giống hệt thủy triều, mạnh mẽ cuốn đến.

“Rốt cục cũng tới rồi sao?" Ở trên cao nhìn về phía zombie phía xa, khoảng cách xa thế, khi đối diện với một đôi mắt tối tăm, Cao Sóc liếc cái đã nhận ra, con zombie có đôi mắt đỏ này chính là vua zombie, chỉ vì, hắn cảm nhận được cảm xúc bị mất khống chế một lần nữa.

Sát ý tàn ác kia, dâng lên trong đầu, như một con thú dữ mất đi cương kìm, điên cuồng sinh sôi, không ngừng ăn mòn thần kinh hắn, trong đầu, trong lòng, chỉ có một suy nghĩ, giết nó, giết kẻ trước mắt này, như là ấn chú nguyền rủa, hình ảnh đẫm máu ở kiếp trước một lần nữa được mở ra.

Chẳng trách mình lại có loại cảm xúc này, bởi vì nó cứ mãi đeo đẳng trong đầu, quá hận bác sĩ Lạc Cơ, kiếp trước hắn ẩp nấp trong căn cứ, không biết đã từng âm thầm hại biết bao nhiêu người, huống chi, loài người gần như là hủy diệt trong tay hắn, e rằng, bản thân mình trọng sinh, cũng là do chấp niệm sâu trong tận linh hồn này.

“Ha, nhân loại còn một cao thủ à? Ở khoảng cách xa như thế đã phát hiện ra bản vương." Vua zombie hơi nheo mắt, đột nhiên vỗ vào ghế ngồi một cái, bay về phía Cao Sóc.

Gần như là trong giây lát hắn có hành động, Cao Sóc cũng ra tay, không thể để vua zombie tiến đến gần căn cứ, nếu không, dị năng mạnh mẽ quyết đấu, sẽ khiến căn cứ phải chịu sự tổn thất mang tính hủy diệt.

*Mừng 2/9 đăng lèo một thể. Chúc các cô nghỉ lễ vui vẻ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại