Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền
Chương 16: Địch ý
Edit: Cu
Beta: Cu
Sau khi trời tối, đoàn người cuối cùng cũng đến căn cứ Quang Minh, nhìn tường cao dựng lên ở phía xa xa, ở bên trên có người đứng gác, trong lòng Cao Sóc lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời, Lục Cẩm Thành phản bội, hắn không nghĩ được vì lí do gì lại như vậy? Theo như Tôn Dương nói, bọn họ đi đến nơi đã cùng Lâm Thanh hẹn trước.
Đó là một hang núi bên cạnh căn cứ, tương đối bí mật, An Tử Lâu không biết bọn họ định làm gì? Đương nhiên, nếu như biết bọn họ muốn làm gì cậu cũng không để ý tới, lúc này cậu đang cố gắng cùng đồ ăn vặt phấn đấu, lúc ăn cơm chiều, Tôn Dương cầm mấy thanh socola ra.
An Tử Lâu vừa ăn, liền thích ngay loại đồ ngọt này, ngay cả thịt nướng cũng không hứng thú lắm, thẳng thắn đem Tôn Dương túm lên, muốn lấy một đống đồ ngọt, may là mới tận thế Tôn Dương đã thức tỉnh không gian, hiện tại đồ ngọt chất đống trong không gian cũng coi như là nhiều.
Cậu nhảy nhảy nhót vui vẻ chạy vào trong hang, phi thẳng đến chỗ tảng đá ngồi xuống, hất cằm về phía Tôn Dương, ý nói cậu nhanh chuẩn bị đồ ăn vặt đi, Cao Sóc nhớ đến một ít chiến tích của cậu, tiến lên cầm socola mà Tôn Dương đã chuẩn bị lấy đi, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của An Tử Lâu, cười nói: “Đồ ngọt ăn nhiều không tốt, cậu ăn nhiều như thế mà không thấy khó chịu sao?"
An Tử Lâu xoa xoa bụng, đôi mắt nhìn chằm chằm Cao Sóc, cả mặt đều là lên án, “Là một boss hợp lệ, cần phải thỏa mãn mọi yêu cầu của một đàn em lợi hại, đặc biệt như tôi đây vừa có thực lực lại vừa trung thành." Boss càng ngày càng keo kiệt, từ khi cậu thay đổi thân thể, yêu cầu cũng càng ngày càng nhiều, cái gì cũng phải quản, y hệt mẹ của người ta luôn. *
*Nguyên gốc là “nam nhân bà": Ý chỉ một người đàn ông nhưng hay lèm bà lèm bèm soi mói như đàn bà, mình mạn phép đổi thành “mẹ".
“Tôi là sợ cậu bị sâu răng!" Cao Sóc đem socola cất trong túi áo gió, nhàn nhạt nói: “Qua một tiếng sau lại ăn."
Đầy mặt An Tử Lâu đều là biểu cảm tủi thân, mắt mèo trợn tròn, trợn mắt hung hăng nhìn Cao Sóc, nhỏ giọng lầm bầm, “Bà má thích quản chuyện!"
Cao Sóc hết nói nổi nhìn thanh niên, hắn đang quan tâm cậu, người khác muốn hắn quan tâm còn không có cửa, quay mặt không nhìn đến biểu cảm như đang xù lông của cậu thanh niên, một luồng gió nhẹ bỗng thổi qua mặt, Cao Sóc kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy thanh niên cầm socola trong tay, hướng về phía mình tặng một nụ cười gian trá, hắn cúi đầu sờ sờ túi, đồ làm sao mà còn.
An Tử Lâu cầm socola vẻ mặt gian trá cười vui vẻ, lúc cậu không cười, như là bông mai nở giữa ngày đông, cao không thể với tới, cười rộ lên lại như một đứa bé ngây thơ chưa hiểu sự đời, trong mắt lập lòe ánh sáng lấp lánh, “Đây là chiến lợi phẩm của tôi!".
Cao Sóc đối mặt với thanh niên, quả thực không biết nói gì cho tốt, sắc mặt hơi thối, thanh niên thấy thế, có chút buồn tủi, do dự một lúc lâu, lấy ra một túi trong đó đưa cho Cao Sóc: “Túi này hiếu kính boss."
Sau đó lại tiếp tục nói: “Cơ mà chỉ có như vậy thôi, không thêm được." Vừa dứt lời người đã chạy ra xa, thẳng thắn trèo lên cây đại thụ, như là một con sói con che chở đồ ăn, một bên cảnh giác nhìn phía dưới, sau đó ngoắc ngoắc Tôn Dương, “Lại chuẩn bị một chút!"
Tôn Dương lập tức chân chó lấy ra một ít đồ ngọt đưa tới, toàn bộ quá trình không có một chút do dự, thi hành mệnh lệnh so với lúc nghe Cao Sóc dặn còn lưu loát hơn.
An Tử Lâu rất hài lòng, tất cả đàn em đều dễ bảo, cậu một bên nhai một bên hàm hồ nói với Tôn Dương: “Về sau tôi che chở cậu, có việc gì không làm được tới tìm tôi."
Tôn Dương liên tục gật đầu, bộ dáng chân chó làm cho Dư Khôn và Trình Phỉ Phỉ phải há hốc mồm, không phải chỉ là cùng nhau đánh zombie thôi sao, rốt cục thì An Tử Lâu đã làm gì Tôn Dương?
Cao Sóc đi quanh hang núi một vòng, kiểm tra xung quanh một phen, cuối cùng tìm thấy một tảng đá có vẽ mặt chibi ở cửa hang, đằng sau có viết chữ.
Âm thầm tính toán khoảng thời gian mình rời căn cứ, cùng ý nghĩa của mặt chibi, Cao Sóc nói: “Lâm Thanh để lại kí hiệu cho chúng ta ở chỗ này, cậu ấy mỗi ngày đều tới đây, không có kí hiệu cảnh báo. Cho thấy các anh em trong căn cứ vẫn an toàn, chúng ta chỉ cần yên tâm chờ."
An Tử Lâu giả bộ đi đến ngắm hòn đá trước mặt, tuy rằng cơ bản không biết mấy thứ này là cái gì, nhưng vẫn cố ý khen một câu: “Vẽ không tệ, đáng được khen ngợi."
Cậu bày ra bộ dáng này làm cho mọi người có chút buồn cười, Cao Sóc suy nghĩ một chút dặn cậu: “Chờ chút nữa nếu có người tới, tuyệt đối đừng xông lên giết người, cẩn thận giết nhầm."
An Tử Lâu nghiêm túc gật đầu, “Không giết, đánh gần chết là được." Nói xong bỗng nhìn về phía rừng cây, đôi mắt đen bỗng lóe lên ánh sáng hưng phấn, “Có người đến, tôi đi đánh gần chết."
“Cái gì?" Mắt thấy An Tử Lâu đã xông lên, Cao Sóc lập tức ra lệnh: “Đứng lại, không được qua!"
An Tử Lâu nghe thấy mệnh lệnh, lập tức dừng bước, lúc boss ra lệnh nhất định phải nghe, cho nên cậu ngoan ngoãn đứng dưới tán cây, chẳng qua tay vẫn cầm đao, trong mắt thậm chí còn lóe lên tia khát máu.
Cao Sóc đưa tay ra hiệu, mọi người lập tức nấp đi, An Tử Lâu thẳng thắn nhảy lên một cây cổ thụ, đem mình giấu trong tán cây, khi cậu muốn che giấu bản thân, cả hô hấp lẫn tim đập đều có thể kiểm soát, trong nháy mắt thật giống như biến mất tại chỗ.
Đến là hai người, bọn không hề phát hiện trong rừng có người ẩn núp, thận trọng đến gần hang núi, đến cửa hang, còn cố ý liếc nhìn bốn phía, mới chuẩn bị đi vào.
“A Thanh! A Dương!" Cao Sóc từ trong rừng cây đi ra, đám Tôn Dương vừa thấy cũng ra theo.
Một người trong đó là thiếu niên có khuôn mặt đẹp trai, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nhìn qua có chút ngại ngùng, nghe thấy tiếng Cao Sóc, trên mặt lộ ra một nụ cười ngạc nhiên, vọt thẳng vào lồng ngực của Cao Sóc, “Anh Sóc, em biết anh sẽ không xảy ra chuyện mà."
Cao Sóc luôn không thích người khác tới gần, vội vã đưa tay kéo cậu ta ra, thiếu niên nở một nụ cười ngượng ngùng, như là một con thỏ đang sợ hãi, cậu ta xấu hổ đứng vững, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, anh Sóc, vừa này em kích động quá."
Cậu ta chính là Lâm Thanh, đoàn viên của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, một thanh niên khác kiên cường lạnh lùng tên là Ngụy Minh Dương kích động lên tiếng: “Boss, tên Lục Cẩm Thành kia nói anh đã chết, tôi luôn không tin, hắn ta gần đây vẫn luôn xúi giục mọi người chọn hắn là đoàn trưởng mới, hừ hừ, tôi đã sớm không nhìn vừa mắt hắn ta, lần này anh trở về thì quá tốt rồi."
Nơi này cách căn cứ quá gần, ai cũng không thể chắc chắn rằng xung quanh không có dị năng giả đi lại, mọi người cùng tiến vào hang núi, Ngụy Minh Dương đi được mấy bước phát hiện đi phía sau là một thanh niên mặt không đổi sắc, sắc mặt đại biến, khi nào thì nhiều thêm một người, hắn vì sao lại không biết, giơ tay đá trên mặt đất lập tức nhô lên, đâm về phía An Tử Lâu.
An Tử Lâu cứ như không nhìn thấy đá, bước chân không dừng lại dù chỉ một chút, Cao Sóc đánh ra một khối băng đem đá đánh bay, giải thích: “Cậu ấy tên là An Tử Lâu, là người một nhà."
“An Tử Lâu?" Lâm Thanh bỗng rít lên một tiếng, như là nhìn thấy một chuyện không thể tin được, trợn mắt nhìn An Tử Lâu.
An Tử lâu đưa mắt nhìn sang hắn, nhàn nhạt liếc nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn socola, trái lại Cao Sóc lại hỏi: “Có chuyện gì sao?"
“Không có gì? Chỉ là tên cậu ta trùng tên với một người em biết thôi." Lâm Thanh cười gượng một tiếng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn An Tử Lâu, thậm chí còn mang theo một chút kinh hoàng, giống như là An Tử Lâu tồn tại là một việc vô cùng không hợp lí.
“Anh Sóc, anh không ở đây mấy ngày các anh em đều nôn nóng, Đằng Long hội trong tối ngoài sáng gây không ít phiền toái cho chúng ta! Phương Lập Hiên giống như cho rằng anh thực sự đã chết, qua lại rất gần với Lục Lâm."
“Rộp rộp…" Âm thanh nhai kẹo hoa quả.
“Việc này tôi đã dự tính trước, e chừng nếu tôi thật sự không xuất hiện, chờ sau khi Lục Cẩm Thành tiếp nhận đoàn lính đánh thuê, ít nhất sẽ co lại một nửa, Lục Cẩm Thành nếu muốn lợi dụng Phương Lập Hiên để diệt trừ tôi, nhất định còn có thể tạo cho đoàn lính đánh thuê một ít lợi ích.
“Rộp rộp…" Âm thanh nhai bánh quy.
Chuyện nói được một nửa Lâm Thanh rốt cục nhịn không nổi, bất mãn chu miệng lên: “Anh Sóc, tên thành viên mới thật chẳng ra gì, lúc chúng ta nói chuyện nghiêm túc không thể im lặng chút sao?"
“Không cần để ý đến cậu ấy!" Cao Sóc vung vung tay, ngày mai Lục Cẩm Thành sẽ mở họp trong đoàn lính đánh thuê, cưỡng chế mọi người đưa hắn lên ghế boss của đoàn lính đánh thuê, cũng không biết Đằng Long hội sẽ ở thời điểm mấu chốt này làm việc gì? Hoặc là nói Đằng Long hội là do Lục Cẩm Thành tự thân mời sang hỗ trợ.
Thấy Cao Sóc đang suy nghĩ, những người khác đều không nói thêm gì, An Tử Lâu cuối cùng cũng ăn no, sai Tôn Dương: “Nước!"
Tôn Dương lập tức cầm nước đưa cho cậu, Lâm Thanh nhìn về phía An Tử Lâu, trên mặt còn mang theo mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia thù địch, “Xin chào, tôi là Lâm Thanh, dị năng giả không gian, cậu là An Tử Lâu đúng không, vậy thì tôi gọi cậu là A Lâu có được không, dị năng của cậu là gì?"
Tay đang mở nắp bình dừng lại, An Tử Lâu nhìn về phía Lâm Thanh, ánh mắt lóe lên một chút mơ hồ, quay đầu hỏi người bên cạnh, “Dị năng của tôi là gì?"
“Bọn tôi làm sao biết!" Dư Khôn liếc cậu một cái.
“Không biết!" An Tử Lâu thành thật trả lời, một tay cầm nước lên, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, trong nháy mắt ánh mắt của Lâm Thanh dành cho An Tử Lâu có thêm cả khinh bỉ, hóa ra là người bình thường không có dị năng, nhìn Tôn Dương đối tốt với hắn ta như thế, chẳng lẽ là người của Tôn Dương.
Mang theo câu hỏi như vậy, Lâm Thanh đang muốn nói chuyện, Cao Sóc lên tiếng, hắn nói: “Thế lực mới gần đây đoàn lính đánh thuê Báo Tuyết có hành động gì?"
“Ở bên ngoài vẫn đang liều mạng phát triển, cũng không có can dự vào." Ngụy Minh Dương nói.
Đúng lúc này, đồng tử của Cao Sóc đột nhiên co lại, bắn lên tại chỗ, nhanh như chớp đẩy ngã An Tử Lâu xuống đất, hơn nữa còn dùng hình thể đô con của mình đè cậu ta dưới người, lạnh lùng nói: “Không được cử động!"
“Anh Sóc!! Anh!!" Đôi mắt của mọi người trừng lớn.
Beta: Cu
Sau khi trời tối, đoàn người cuối cùng cũng đến căn cứ Quang Minh, nhìn tường cao dựng lên ở phía xa xa, ở bên trên có người đứng gác, trong lòng Cao Sóc lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời, Lục Cẩm Thành phản bội, hắn không nghĩ được vì lí do gì lại như vậy? Theo như Tôn Dương nói, bọn họ đi đến nơi đã cùng Lâm Thanh hẹn trước.
Đó là một hang núi bên cạnh căn cứ, tương đối bí mật, An Tử Lâu không biết bọn họ định làm gì? Đương nhiên, nếu như biết bọn họ muốn làm gì cậu cũng không để ý tới, lúc này cậu đang cố gắng cùng đồ ăn vặt phấn đấu, lúc ăn cơm chiều, Tôn Dương cầm mấy thanh socola ra.
An Tử Lâu vừa ăn, liền thích ngay loại đồ ngọt này, ngay cả thịt nướng cũng không hứng thú lắm, thẳng thắn đem Tôn Dương túm lên, muốn lấy một đống đồ ngọt, may là mới tận thế Tôn Dương đã thức tỉnh không gian, hiện tại đồ ngọt chất đống trong không gian cũng coi như là nhiều.
Cậu nhảy nhảy nhót vui vẻ chạy vào trong hang, phi thẳng đến chỗ tảng đá ngồi xuống, hất cằm về phía Tôn Dương, ý nói cậu nhanh chuẩn bị đồ ăn vặt đi, Cao Sóc nhớ đến một ít chiến tích của cậu, tiến lên cầm socola mà Tôn Dương đã chuẩn bị lấy đi, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của An Tử Lâu, cười nói: “Đồ ngọt ăn nhiều không tốt, cậu ăn nhiều như thế mà không thấy khó chịu sao?"
An Tử Lâu xoa xoa bụng, đôi mắt nhìn chằm chằm Cao Sóc, cả mặt đều là lên án, “Là một boss hợp lệ, cần phải thỏa mãn mọi yêu cầu của một đàn em lợi hại, đặc biệt như tôi đây vừa có thực lực lại vừa trung thành." Boss càng ngày càng keo kiệt, từ khi cậu thay đổi thân thể, yêu cầu cũng càng ngày càng nhiều, cái gì cũng phải quản, y hệt mẹ của người ta luôn. *
*Nguyên gốc là “nam nhân bà": Ý chỉ một người đàn ông nhưng hay lèm bà lèm bèm soi mói như đàn bà, mình mạn phép đổi thành “mẹ".
“Tôi là sợ cậu bị sâu răng!" Cao Sóc đem socola cất trong túi áo gió, nhàn nhạt nói: “Qua một tiếng sau lại ăn."
Đầy mặt An Tử Lâu đều là biểu cảm tủi thân, mắt mèo trợn tròn, trợn mắt hung hăng nhìn Cao Sóc, nhỏ giọng lầm bầm, “Bà má thích quản chuyện!"
Cao Sóc hết nói nổi nhìn thanh niên, hắn đang quan tâm cậu, người khác muốn hắn quan tâm còn không có cửa, quay mặt không nhìn đến biểu cảm như đang xù lông của cậu thanh niên, một luồng gió nhẹ bỗng thổi qua mặt, Cao Sóc kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy thanh niên cầm socola trong tay, hướng về phía mình tặng một nụ cười gian trá, hắn cúi đầu sờ sờ túi, đồ làm sao mà còn.
An Tử Lâu cầm socola vẻ mặt gian trá cười vui vẻ, lúc cậu không cười, như là bông mai nở giữa ngày đông, cao không thể với tới, cười rộ lên lại như một đứa bé ngây thơ chưa hiểu sự đời, trong mắt lập lòe ánh sáng lấp lánh, “Đây là chiến lợi phẩm của tôi!".
Cao Sóc đối mặt với thanh niên, quả thực không biết nói gì cho tốt, sắc mặt hơi thối, thanh niên thấy thế, có chút buồn tủi, do dự một lúc lâu, lấy ra một túi trong đó đưa cho Cao Sóc: “Túi này hiếu kính boss."
Sau đó lại tiếp tục nói: “Cơ mà chỉ có như vậy thôi, không thêm được." Vừa dứt lời người đã chạy ra xa, thẳng thắn trèo lên cây đại thụ, như là một con sói con che chở đồ ăn, một bên cảnh giác nhìn phía dưới, sau đó ngoắc ngoắc Tôn Dương, “Lại chuẩn bị một chút!"
Tôn Dương lập tức chân chó lấy ra một ít đồ ngọt đưa tới, toàn bộ quá trình không có một chút do dự, thi hành mệnh lệnh so với lúc nghe Cao Sóc dặn còn lưu loát hơn.
An Tử Lâu rất hài lòng, tất cả đàn em đều dễ bảo, cậu một bên nhai một bên hàm hồ nói với Tôn Dương: “Về sau tôi che chở cậu, có việc gì không làm được tới tìm tôi."
Tôn Dương liên tục gật đầu, bộ dáng chân chó làm cho Dư Khôn và Trình Phỉ Phỉ phải há hốc mồm, không phải chỉ là cùng nhau đánh zombie thôi sao, rốt cục thì An Tử Lâu đã làm gì Tôn Dương?
Cao Sóc đi quanh hang núi một vòng, kiểm tra xung quanh một phen, cuối cùng tìm thấy một tảng đá có vẽ mặt chibi ở cửa hang, đằng sau có viết chữ.
Âm thầm tính toán khoảng thời gian mình rời căn cứ, cùng ý nghĩa của mặt chibi, Cao Sóc nói: “Lâm Thanh để lại kí hiệu cho chúng ta ở chỗ này, cậu ấy mỗi ngày đều tới đây, không có kí hiệu cảnh báo. Cho thấy các anh em trong căn cứ vẫn an toàn, chúng ta chỉ cần yên tâm chờ."
An Tử Lâu giả bộ đi đến ngắm hòn đá trước mặt, tuy rằng cơ bản không biết mấy thứ này là cái gì, nhưng vẫn cố ý khen một câu: “Vẽ không tệ, đáng được khen ngợi."
Cậu bày ra bộ dáng này làm cho mọi người có chút buồn cười, Cao Sóc suy nghĩ một chút dặn cậu: “Chờ chút nữa nếu có người tới, tuyệt đối đừng xông lên giết người, cẩn thận giết nhầm."
An Tử Lâu nghiêm túc gật đầu, “Không giết, đánh gần chết là được." Nói xong bỗng nhìn về phía rừng cây, đôi mắt đen bỗng lóe lên ánh sáng hưng phấn, “Có người đến, tôi đi đánh gần chết."
“Cái gì?" Mắt thấy An Tử Lâu đã xông lên, Cao Sóc lập tức ra lệnh: “Đứng lại, không được qua!"
An Tử Lâu nghe thấy mệnh lệnh, lập tức dừng bước, lúc boss ra lệnh nhất định phải nghe, cho nên cậu ngoan ngoãn đứng dưới tán cây, chẳng qua tay vẫn cầm đao, trong mắt thậm chí còn lóe lên tia khát máu.
Cao Sóc đưa tay ra hiệu, mọi người lập tức nấp đi, An Tử Lâu thẳng thắn nhảy lên một cây cổ thụ, đem mình giấu trong tán cây, khi cậu muốn che giấu bản thân, cả hô hấp lẫn tim đập đều có thể kiểm soát, trong nháy mắt thật giống như biến mất tại chỗ.
Đến là hai người, bọn không hề phát hiện trong rừng có người ẩn núp, thận trọng đến gần hang núi, đến cửa hang, còn cố ý liếc nhìn bốn phía, mới chuẩn bị đi vào.
“A Thanh! A Dương!" Cao Sóc từ trong rừng cây đi ra, đám Tôn Dương vừa thấy cũng ra theo.
Một người trong đó là thiếu niên có khuôn mặt đẹp trai, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nhìn qua có chút ngại ngùng, nghe thấy tiếng Cao Sóc, trên mặt lộ ra một nụ cười ngạc nhiên, vọt thẳng vào lồng ngực của Cao Sóc, “Anh Sóc, em biết anh sẽ không xảy ra chuyện mà."
Cao Sóc luôn không thích người khác tới gần, vội vã đưa tay kéo cậu ta ra, thiếu niên nở một nụ cười ngượng ngùng, như là một con thỏ đang sợ hãi, cậu ta xấu hổ đứng vững, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, anh Sóc, vừa này em kích động quá."
Cậu ta chính là Lâm Thanh, đoàn viên của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, một thanh niên khác kiên cường lạnh lùng tên là Ngụy Minh Dương kích động lên tiếng: “Boss, tên Lục Cẩm Thành kia nói anh đã chết, tôi luôn không tin, hắn ta gần đây vẫn luôn xúi giục mọi người chọn hắn là đoàn trưởng mới, hừ hừ, tôi đã sớm không nhìn vừa mắt hắn ta, lần này anh trở về thì quá tốt rồi."
Nơi này cách căn cứ quá gần, ai cũng không thể chắc chắn rằng xung quanh không có dị năng giả đi lại, mọi người cùng tiến vào hang núi, Ngụy Minh Dương đi được mấy bước phát hiện đi phía sau là một thanh niên mặt không đổi sắc, sắc mặt đại biến, khi nào thì nhiều thêm một người, hắn vì sao lại không biết, giơ tay đá trên mặt đất lập tức nhô lên, đâm về phía An Tử Lâu.
An Tử Lâu cứ như không nhìn thấy đá, bước chân không dừng lại dù chỉ một chút, Cao Sóc đánh ra một khối băng đem đá đánh bay, giải thích: “Cậu ấy tên là An Tử Lâu, là người một nhà."
“An Tử Lâu?" Lâm Thanh bỗng rít lên một tiếng, như là nhìn thấy một chuyện không thể tin được, trợn mắt nhìn An Tử Lâu.
An Tử lâu đưa mắt nhìn sang hắn, nhàn nhạt liếc nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn socola, trái lại Cao Sóc lại hỏi: “Có chuyện gì sao?"
“Không có gì? Chỉ là tên cậu ta trùng tên với một người em biết thôi." Lâm Thanh cười gượng một tiếng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn An Tử Lâu, thậm chí còn mang theo một chút kinh hoàng, giống như là An Tử Lâu tồn tại là một việc vô cùng không hợp lí.
“Anh Sóc, anh không ở đây mấy ngày các anh em đều nôn nóng, Đằng Long hội trong tối ngoài sáng gây không ít phiền toái cho chúng ta! Phương Lập Hiên giống như cho rằng anh thực sự đã chết, qua lại rất gần với Lục Lâm."
“Rộp rộp…" Âm thanh nhai kẹo hoa quả.
“Việc này tôi đã dự tính trước, e chừng nếu tôi thật sự không xuất hiện, chờ sau khi Lục Cẩm Thành tiếp nhận đoàn lính đánh thuê, ít nhất sẽ co lại một nửa, Lục Cẩm Thành nếu muốn lợi dụng Phương Lập Hiên để diệt trừ tôi, nhất định còn có thể tạo cho đoàn lính đánh thuê một ít lợi ích.
“Rộp rộp…" Âm thanh nhai bánh quy.
Chuyện nói được một nửa Lâm Thanh rốt cục nhịn không nổi, bất mãn chu miệng lên: “Anh Sóc, tên thành viên mới thật chẳng ra gì, lúc chúng ta nói chuyện nghiêm túc không thể im lặng chút sao?"
“Không cần để ý đến cậu ấy!" Cao Sóc vung vung tay, ngày mai Lục Cẩm Thành sẽ mở họp trong đoàn lính đánh thuê, cưỡng chế mọi người đưa hắn lên ghế boss của đoàn lính đánh thuê, cũng không biết Đằng Long hội sẽ ở thời điểm mấu chốt này làm việc gì? Hoặc là nói Đằng Long hội là do Lục Cẩm Thành tự thân mời sang hỗ trợ.
Thấy Cao Sóc đang suy nghĩ, những người khác đều không nói thêm gì, An Tử Lâu cuối cùng cũng ăn no, sai Tôn Dương: “Nước!"
Tôn Dương lập tức cầm nước đưa cho cậu, Lâm Thanh nhìn về phía An Tử Lâu, trên mặt còn mang theo mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia thù địch, “Xin chào, tôi là Lâm Thanh, dị năng giả không gian, cậu là An Tử Lâu đúng không, vậy thì tôi gọi cậu là A Lâu có được không, dị năng của cậu là gì?"
Tay đang mở nắp bình dừng lại, An Tử Lâu nhìn về phía Lâm Thanh, ánh mắt lóe lên một chút mơ hồ, quay đầu hỏi người bên cạnh, “Dị năng của tôi là gì?"
“Bọn tôi làm sao biết!" Dư Khôn liếc cậu một cái.
“Không biết!" An Tử Lâu thành thật trả lời, một tay cầm nước lên, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, trong nháy mắt ánh mắt của Lâm Thanh dành cho An Tử Lâu có thêm cả khinh bỉ, hóa ra là người bình thường không có dị năng, nhìn Tôn Dương đối tốt với hắn ta như thế, chẳng lẽ là người của Tôn Dương.
Mang theo câu hỏi như vậy, Lâm Thanh đang muốn nói chuyện, Cao Sóc lên tiếng, hắn nói: “Thế lực mới gần đây đoàn lính đánh thuê Báo Tuyết có hành động gì?"
“Ở bên ngoài vẫn đang liều mạng phát triển, cũng không có can dự vào." Ngụy Minh Dương nói.
Đúng lúc này, đồng tử của Cao Sóc đột nhiên co lại, bắn lên tại chỗ, nhanh như chớp đẩy ngã An Tử Lâu xuống đất, hơn nữa còn dùng hình thể đô con của mình đè cậu ta dưới người, lạnh lùng nói: “Không được cử động!"
“Anh Sóc!! Anh!!" Đôi mắt của mọi người trừng lớn.
Tác giả :
Tàn Dương Phi Tuyết