Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Quyển 2 - Chương 3: Văn Hàn thật tốt
TN: các chế thấy nhạc nền êm mới thay hay ko :">
Hoàn tất thủ tục, Tiêu Văn lôi kéo Văn Hàn tìm phòng ở căn cứ phân cho.
Cậu cảm giác mình đúng là thích bị ngược, người xem, không có việc gì lại đứng ở đây. Trong không gian của tang thi huynh thật tốt, chẳng những không khí bên trong trong lành, không có người, còn có thể chơi với ngũ chỉ.
Tuy vậy con người là một quần thể sinh vật, nếu luôn luôn ở trong không gian, không chừng đến lúc đó tinh thần hỗn loạn.
Nhìn cửa gỗ cũ kỹ trước mặt, Tiêu Văn rất muốn biết đây có phải đồ cổ hay không. Trên cơ bản bây giờ không thể tìm được loại cửa thuần mộc như vậy, cửa chỉ được quét lên một lớp nước sơn màu xanh.
“Văn Hàn, hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi. Chỗ này cho người ở sao?" Thời điểm Tiêu Văn đẩy cửa ra, cậu tạc mao rồi. Trong phòng hoàn toàn rỗng tuếch a, không đúng, còn có một ít đồ dùng không rõ là thứ gì, có thể làm củi đốt.
“Không sao, dùng nước rửa một chút là được rồi." Văn Hàn thật ra rất bình tĩnh, vào trước Tiêu Văn.
“Nước rửa?" Tiêu Văn đi vào nhìn quanh bốn phía, “Nước nào cũng dội không trôi a, tro bụi còn dầy hơn cả mấy lớp đất. Những người kia đúng là quỷ hút máu, còn thu của chúng ta mỗi người năm cân lương thực. Đồ hỗn đản, tuyệt đối là do chúng ta thoạt nhìn dễ bắt nạt!"
Tiêu Văn không dám buông gì đó trong tay, cậu sợ ba lô vốn không được sạch sẽ cho lắm lập tức biến thành bẩn hề hề.
“Ừ, không sao, để ta làm, ngươi nghỉ ngơi." Văn Hàn nhanh chóng từ trong không gian lấy nước ra, nhân tiện lấy luôn ghế. Ghế là cho Tiêu Văn ngồi, nước dùng để dội toàn bộ phòng.
“A, không cần, ta đến giúp, cái cửa kia có nên chỉnh sửa một chút không, nếu có người đến thấy những thứ không nên thấy, chúng ta tạm thời lại không thể giết người diệt khẩu. Thực phiền toái a." Tiêu Văn nóng nảy, hỗn đản, vẫn là dã ngoại tự do hơn.
“Không cần, ta lấy nước từ trong không gian, ngươi giúp không được, nếu không ngươi vào không gian chơi cùng ngũ chỉ đi?" Văn Hàn nhìn một chút, quyết định vẫn là không nên để nước trôi ra ngoài cửa, nếu như bị ai thấy, đến lúc đó không biết giải thích như thế nào.
“A, được rồi, ta vào xem có thứ gì để ra ngoài được không." Nhìn lại phòng một chút. “Nơi này giao cho ngươi giải quyết, Văn Hàn cố lên."
“Ừ, ngươi có thể ăn cơm trước." Văn Hàn dặn dò một câu, sau đó đưa Tiêu Văn vào không gian thảnh thơi tản bộ.
Văn Hàn suy nghĩ một chút, thuận tay thu luôn ba lô đệm chăn vào, vẫn là rửa sạch toàn bộ chỗ này đã, dọn sạch sẽ là tốt rồi.
Khống chế nước trong không gian từng chút từng chút cuốn đi tro bụi và một số gia cụ hoang phế nơi này, rất nhanh, trong phòng tràn ngập dòng nước trong veo.
Nhìn căn phòng sạch sẽ, Văn Hàn hài lòng vui mừng.
Thế còn chiếc cửa kia?
Hủy đi.
Văn Hàn lấy trong không gian ra các loại dụng cụ, bắt đầu phá cửa.
“Loảng xoảng, khấu, binh, loảng xoảng…." Các loại thanh âm quanh quẩn chung quanh.
Lúc này Văn Hàn có phần cảm tạ cái tên hám lợi kia, người đó thu lương thực của bọn họ, sau đó an bài cho bọn họ căn phòng mà ở cái thời mạt thế này còn được xếp vào loại phế khí. Kể cả bây giờ bọn họ phá luôn ba tầng lầu cũng không ai biết.
Nơi này không phải là hẻo lánh bình thường, nơi này căn bản thuộc loại hình hoang tàn vắng vẻ, nhưng thật ra cách căn cứ nghiên cứu không xa, khả năng là do trước kia dị năng giả sợ người của viện nghiên cứu chộp tới giải phẫu, cho nên đều tránh xa tòa nhà này.
Vì nơi này trước giờ không có ai ở, phòng ốc các loại bụi bặm bám một mảng lớn. Trước mạt thế muốn quét dọn nhà cửa rất đơn giản, chỉ cần giẻ lau và nước. Nhưng hiện tại giẻ lau còn không biết tìm chỗ nào, nước để uống còn không có, ai dám dùng để quét tước?
Cửa phòng nằm xõng xoài dưới đất. Văn Hàn nhìn khung cửa trống rỗng có điểm phát sầu, không biết trong không gian có cửa không nữa, chỉ cần một cánh cửa thôi.
Tìm một hồi lâu, Văn Hàn mới lựa được cánh cửa từ một căn phòng chứa tạp vật, may mà cánh cửa này vừa với khung cửa.
Vì thế, lại bắt đầu: “Loảng xoảng đương, binh, ca chi."
Đến khi sửa xong, lại thêm vài lần thử công năng của chốt cửa. Cảm thấy vừa lòng Văn Hàn mới dừng lại, không lại ép buộc cánh cửa tội nghiệp nữa.
Thu hồi cánh cửa xấu xí vào không gian, Văn Hàn xoay người trở về phòng, “Rầm" đóng cửa lại.
Đóng cửa cẩn thận, nhìn căn phòng sạch sẽ rất vừa lòng. Sau đó Văn Hàn vào không gian.
Sau khi đi vào, Tiêu Văn bị sự nhiệt tình áp đảo.
“Ha ha ha, tiểu nhất, không được liếm mặt ta, toàn nước miếng a, ha ha."
“Rống!" Tiểu nhất liếm mặt Tiêu Văn một hồi mới chịu buông, nó đi theo phía sau Tiêu Văn, thỉnh thoảng dùng chân trước đá vào gót chân Tiêu Văn.
Bị tiểu nhất làm vướng chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Sau khi đứng vững lại, Tiêu Văn nhìn tiểu nhất bộ dáng cúi đầu nhận sai.
Ta còn chưa giáo huấn ngươi a, ngươi bộ dạng này nên là sau khi ta giáo huấn mới đúng.
Đỡ trán, Tiêu Văn nhìn lão hổ sớm thành tinh. A, quả nhiên ai ở cùng tang thi huynh cũng không phải người bình thường, hình như cậu cũng vậy.
Quên đi, vẫn là đi kiếm xem có vật gì bỏ ra ngoài được không.
“Tiểu nhất, mang đến phòng chứa đồ đi, ngươi hẳn là biết nơi đó. Phần thưởng là ta sẽ không đánh ngươi." Sờ sờ đầu tiểu nhất, chíp bông chơi thật vui.
“Rống." Tiểu nhất nghe cậu nói xong liền quỳ rạp thân chờ Tiêu Văn nhảy lên, sau đó có thể chạy.
“Ha ha. Tuy ta nghe không hiểu tiếng ngươi nói, nhưng ngươi thật thức thời." Ngồi lên lưng tiểu nhất, Tiêu Văn lay động lay động chạy đi tìm đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Không biết tứ chỉ khác đâu rồi, tiểu nhất, ngươi gọi bọn chúng ra đây đi, ta muốn nhìn bọn nó." Tiêu Văn kỳ thật là thích bộ lông của bọn chúng, lúc nào buồn bực có thể xoa xoa, tâm tình sẽ khá hơn một chút.
“Rống." Gầm nhẹ một tiếng, gật gật đầu.
Ngẩng đầu lên, tiểu nhất gầm lớn một tiếng.
Ngay lập tức từ bốn phương tám hướng truyền lại thanh âm của tứ chích.
“Ừ, tiểu nhất là ngoan nhất." Sờ sờ đầu tiểu nhất, Tiêu Văn tựa hồ đã thấy được bóng dáng của tứ chích.
Tiểu nhất vô thức run lên một chút, hôm nay hình như tâm tình Tiêu Văn không tốt.
Văn Hàn sửa sang phòng ốc xong, thời điểm đi vào không gian vừa vặn nhìn thấy Tiêu Văn đang chà đạp tiểu nhị.
Lông trên người tiểu nhị có chút lộn xộn, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Văn. Nhưng Tiêu Văn hoàn toàn không vì ánh mắt của tiểu nhị mà dao động, không hề nương tay, lông tiểu nhị cũng sắp rụng đến nơi.
“Xèo xèo, xèo xèo." Tiểu nhị nóng nảy chỉ có thể cầu cứu Văn Hàn. Tiêu Văn hôm nay rất khủng bố, ngao ngao, hôm nay thật không dễ chịu.
“Ngươi không muốn?" Văn Hàn có thể câu thông với ngũ chích.
“Xèo xèo, xèo xèo, xèo xèo, xèo xèo." Không phải ta không muốn, mà là lông của ta đều sắp trụi rồi a, lông của ta a.
“Ta vì sao phải giúp ngươi?" chớp mắt, vì sủng vật, sủng vật vui vẻ mới là quan trọng nhất, các ngươi hy sinh một chút quá là điều bình thường, rất hợp lý.
“Xèo xèo, xèo xèo." Còn như vậy nữa lông của ta sẽ trụi hết.
“Sẽ mọc dài lại." Văn Hàn nói xong không thèm để ý đến hồ ly tức giận méo mó, lông của ngươi không trụi được, đừng tưởng ta không thấy sủng vật xuống tay rất nhẹ. Đến bây giờ ngươi một cọng lông còn chưa rụng, lo lắng cái gì.
“A, tang thi huynh, ngươi có thể nói chuyện với động vật?" Vuốt a vuốt, vuốt thật vui vẻ. Tiêu Văn nghe thấy cuộc đối thoại quỷ dị của tiểu nhị với Văn Hàn, cậu rất ngạc nhiên, tang thi huynh cư nhiên có thể nói chuyện với động vật.
“Không phải, chỉ nói được với bọn chúng." Ý tứ Văn Hàn là hắn không thể nói chuyện với động vật, ngũ chích không phải động vật bình thường, cho nên hắn có thể cùng ngũ chích nói chuyện với nhau.
“A, nguyên lai là như vậy ." Tiêu Văn không cảm thấy có gì kỳ quái, ngũ chích vốn được phát hiện trong không gian của tang thi huynh, tang thi huynh có thể cùng bọn chúng nói chuyện cũng là điều bình thường, có khi bọn họ còn có quan hệ huyết thống.
【 Tiêu Văn. Ngươi tuyệt đối suy nghĩ nhiều rồi, quan hệ huyết thống cái gì, có điểm hung tàn. 】
Văn Hàn rất nhanh chọn xong đồ dùng hàng ngày.
“Còn muốn thứ gì?" Văn Hàn đứng dậy, xoay người hỏi Tiêu Văn đang ngồi nghịch tiểu hồ ly.
“A." Ngẩng đầu. “Lấy giường ra là được rồi, thêm cái bàn nữa, thứ khác không quan trọng." Tiêu Văn nhìn Văn Hàn lựa đồ, suy nghĩ một chút, chỉ cần hai loại này. Chỉ lấy hai thứ, đến lúc đó có thể nói đồ đạc vốn có sẵn trong phòng, dù sao căn phòng này phỏng chừng đã lâu không có người ở, rốt cuộc có mấy thứ này hay không ai biết được. “Ít đồ sẽ không làm người khác hoài nghi, cũng không biết chúng ta có thể ngốc trong này bao lâu, hơn nữa khẳng định sẽ có người đến cửa tìm. Đến lúc đó giải thích cũng đơn giản hơn."
“Ừ, vậy lấy hai thứ này thôi." Văn Hàn hoàn toàn không có ý kiến, sủng vật nói gì cũng đúng.
“A, tốt lắm." Giúp tiểu nhị vuốt lông xong, Tiêu Văn buông tay, nhìn bộ dáng tiểu nhị chạy trốn giống như mông bị hỏa thiêu, cậu vui vẻ nở nụ cười."Ha ha, ha ha, khụ khụ, ha ha."
“Tiểu nhị ~~~" cậu xấu xa gọi tiểu nhị, trong nháy mắt nhìn thân mình tiểu nhị cứng ngắc một chút, sau đó chạy trốn nhanh hơn.
“Ta, ha ha ha, ha ha, không nhịn được, tiểu nhị chơi vui, ha ha." Cười đến đau bụng, Tiêu Văn ôm bụng lăn lộn, không thể nhịn cười, đau bụng a.
“Cáp… cáp…" lau khóe mắt, Tiêu Văn đứng lên. “Tang thi huynh, chúng ta ra ngoài thôi, ăn cơm chiều bên ngoài đi."
“Ừ."
Đứng trong căn phòng được quét tước sạch sẽ. Dọn nhanh thật, xem ra tang thi huynh tâm tình khá tốt. Bên tai Tiêu Văn tựa hồ dư âm tiếng nói của Văn Hàn.
“Văn Hàn, ngươi thật tốt, thật sạch sẽ a." Đông sờ sờ tây sờ sờ, sạch quá,thiếu điều tỏa sáng.
“Tốt, vậy ngươi thích không." Không phải hoài nghi, Văn Hàn chính là dùng giọng điệu trần thuật.
“Ừm, thích." Tiêu Văn không chút nào để ý trả lời. Có ai mà không thích người tốt chứ, mặc dù ‘người’ này có chút đặc thù. Không phải tất cả mọi người đều thích, nhưng cậu theo số đông, thích hiền lành tốt bụng.
“Ừ, ta cũng thích." Chữ ‘Ngươi’ không nói ra, bởi vì Văn Hàn đột nhiên thấy thẹn thùng, cảm thấy nói ra sẽ ngượng ngùng. Bất quá cảm giác thẹn thùng như thế nào, lần sau thử một lần.
“Văn Hàn, ngươi để đệm chăn chỗ nào, ta trải giường chiếu trước, sau đó ăn cơm sau cũng được." Tiêu Văn nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy ba lô và chăn đệm, có lẽ tang thi huynh cất vào trong không gian rồi.
“Ừ." Văn Hàn lấy ba lô đệm chăn ra.
Nhìn Tiêu Văn bóng dáng bận rộn, hắn nói: “Tiêu Văn, ngươi cũng hiền lành tốt bụng, ta thích."
Hóa đá, ‘cứng ngắc’ không đủ để hình dung tình trạng thân thể Tiêu Văn lúc này.
Hoàn tất thủ tục, Tiêu Văn lôi kéo Văn Hàn tìm phòng ở căn cứ phân cho.
Cậu cảm giác mình đúng là thích bị ngược, người xem, không có việc gì lại đứng ở đây. Trong không gian của tang thi huynh thật tốt, chẳng những không khí bên trong trong lành, không có người, còn có thể chơi với ngũ chỉ.
Tuy vậy con người là một quần thể sinh vật, nếu luôn luôn ở trong không gian, không chừng đến lúc đó tinh thần hỗn loạn.
Nhìn cửa gỗ cũ kỹ trước mặt, Tiêu Văn rất muốn biết đây có phải đồ cổ hay không. Trên cơ bản bây giờ không thể tìm được loại cửa thuần mộc như vậy, cửa chỉ được quét lên một lớp nước sơn màu xanh.
“Văn Hàn, hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi. Chỗ này cho người ở sao?" Thời điểm Tiêu Văn đẩy cửa ra, cậu tạc mao rồi. Trong phòng hoàn toàn rỗng tuếch a, không đúng, còn có một ít đồ dùng không rõ là thứ gì, có thể làm củi đốt.
“Không sao, dùng nước rửa một chút là được rồi." Văn Hàn thật ra rất bình tĩnh, vào trước Tiêu Văn.
“Nước rửa?" Tiêu Văn đi vào nhìn quanh bốn phía, “Nước nào cũng dội không trôi a, tro bụi còn dầy hơn cả mấy lớp đất. Những người kia đúng là quỷ hút máu, còn thu của chúng ta mỗi người năm cân lương thực. Đồ hỗn đản, tuyệt đối là do chúng ta thoạt nhìn dễ bắt nạt!"
Tiêu Văn không dám buông gì đó trong tay, cậu sợ ba lô vốn không được sạch sẽ cho lắm lập tức biến thành bẩn hề hề.
“Ừ, không sao, để ta làm, ngươi nghỉ ngơi." Văn Hàn nhanh chóng từ trong không gian lấy nước ra, nhân tiện lấy luôn ghế. Ghế là cho Tiêu Văn ngồi, nước dùng để dội toàn bộ phòng.
“A, không cần, ta đến giúp, cái cửa kia có nên chỉnh sửa một chút không, nếu có người đến thấy những thứ không nên thấy, chúng ta tạm thời lại không thể giết người diệt khẩu. Thực phiền toái a." Tiêu Văn nóng nảy, hỗn đản, vẫn là dã ngoại tự do hơn.
“Không cần, ta lấy nước từ trong không gian, ngươi giúp không được, nếu không ngươi vào không gian chơi cùng ngũ chỉ đi?" Văn Hàn nhìn một chút, quyết định vẫn là không nên để nước trôi ra ngoài cửa, nếu như bị ai thấy, đến lúc đó không biết giải thích như thế nào.
“A, được rồi, ta vào xem có thứ gì để ra ngoài được không." Nhìn lại phòng một chút. “Nơi này giao cho ngươi giải quyết, Văn Hàn cố lên."
“Ừ, ngươi có thể ăn cơm trước." Văn Hàn dặn dò một câu, sau đó đưa Tiêu Văn vào không gian thảnh thơi tản bộ.
Văn Hàn suy nghĩ một chút, thuận tay thu luôn ba lô đệm chăn vào, vẫn là rửa sạch toàn bộ chỗ này đã, dọn sạch sẽ là tốt rồi.
Khống chế nước trong không gian từng chút từng chút cuốn đi tro bụi và một số gia cụ hoang phế nơi này, rất nhanh, trong phòng tràn ngập dòng nước trong veo.
Nhìn căn phòng sạch sẽ, Văn Hàn hài lòng vui mừng.
Thế còn chiếc cửa kia?
Hủy đi.
Văn Hàn lấy trong không gian ra các loại dụng cụ, bắt đầu phá cửa.
“Loảng xoảng, khấu, binh, loảng xoảng…." Các loại thanh âm quanh quẩn chung quanh.
Lúc này Văn Hàn có phần cảm tạ cái tên hám lợi kia, người đó thu lương thực của bọn họ, sau đó an bài cho bọn họ căn phòng mà ở cái thời mạt thế này còn được xếp vào loại phế khí. Kể cả bây giờ bọn họ phá luôn ba tầng lầu cũng không ai biết.
Nơi này không phải là hẻo lánh bình thường, nơi này căn bản thuộc loại hình hoang tàn vắng vẻ, nhưng thật ra cách căn cứ nghiên cứu không xa, khả năng là do trước kia dị năng giả sợ người của viện nghiên cứu chộp tới giải phẫu, cho nên đều tránh xa tòa nhà này.
Vì nơi này trước giờ không có ai ở, phòng ốc các loại bụi bặm bám một mảng lớn. Trước mạt thế muốn quét dọn nhà cửa rất đơn giản, chỉ cần giẻ lau và nước. Nhưng hiện tại giẻ lau còn không biết tìm chỗ nào, nước để uống còn không có, ai dám dùng để quét tước?
Cửa phòng nằm xõng xoài dưới đất. Văn Hàn nhìn khung cửa trống rỗng có điểm phát sầu, không biết trong không gian có cửa không nữa, chỉ cần một cánh cửa thôi.
Tìm một hồi lâu, Văn Hàn mới lựa được cánh cửa từ một căn phòng chứa tạp vật, may mà cánh cửa này vừa với khung cửa.
Vì thế, lại bắt đầu: “Loảng xoảng đương, binh, ca chi."
Đến khi sửa xong, lại thêm vài lần thử công năng của chốt cửa. Cảm thấy vừa lòng Văn Hàn mới dừng lại, không lại ép buộc cánh cửa tội nghiệp nữa.
Thu hồi cánh cửa xấu xí vào không gian, Văn Hàn xoay người trở về phòng, “Rầm" đóng cửa lại.
Đóng cửa cẩn thận, nhìn căn phòng sạch sẽ rất vừa lòng. Sau đó Văn Hàn vào không gian.
Sau khi đi vào, Tiêu Văn bị sự nhiệt tình áp đảo.
“Ha ha ha, tiểu nhất, không được liếm mặt ta, toàn nước miếng a, ha ha."
“Rống!" Tiểu nhất liếm mặt Tiêu Văn một hồi mới chịu buông, nó đi theo phía sau Tiêu Văn, thỉnh thoảng dùng chân trước đá vào gót chân Tiêu Văn.
Bị tiểu nhất làm vướng chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Sau khi đứng vững lại, Tiêu Văn nhìn tiểu nhất bộ dáng cúi đầu nhận sai.
Ta còn chưa giáo huấn ngươi a, ngươi bộ dạng này nên là sau khi ta giáo huấn mới đúng.
Đỡ trán, Tiêu Văn nhìn lão hổ sớm thành tinh. A, quả nhiên ai ở cùng tang thi huynh cũng không phải người bình thường, hình như cậu cũng vậy.
Quên đi, vẫn là đi kiếm xem có vật gì bỏ ra ngoài được không.
“Tiểu nhất, mang đến phòng chứa đồ đi, ngươi hẳn là biết nơi đó. Phần thưởng là ta sẽ không đánh ngươi." Sờ sờ đầu tiểu nhất, chíp bông chơi thật vui.
“Rống." Tiểu nhất nghe cậu nói xong liền quỳ rạp thân chờ Tiêu Văn nhảy lên, sau đó có thể chạy.
“Ha ha. Tuy ta nghe không hiểu tiếng ngươi nói, nhưng ngươi thật thức thời." Ngồi lên lưng tiểu nhất, Tiêu Văn lay động lay động chạy đi tìm đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Không biết tứ chỉ khác đâu rồi, tiểu nhất, ngươi gọi bọn chúng ra đây đi, ta muốn nhìn bọn nó." Tiêu Văn kỳ thật là thích bộ lông của bọn chúng, lúc nào buồn bực có thể xoa xoa, tâm tình sẽ khá hơn một chút.
“Rống." Gầm nhẹ một tiếng, gật gật đầu.
Ngẩng đầu lên, tiểu nhất gầm lớn một tiếng.
Ngay lập tức từ bốn phương tám hướng truyền lại thanh âm của tứ chích.
“Ừ, tiểu nhất là ngoan nhất." Sờ sờ đầu tiểu nhất, Tiêu Văn tựa hồ đã thấy được bóng dáng của tứ chích.
Tiểu nhất vô thức run lên một chút, hôm nay hình như tâm tình Tiêu Văn không tốt.
Văn Hàn sửa sang phòng ốc xong, thời điểm đi vào không gian vừa vặn nhìn thấy Tiêu Văn đang chà đạp tiểu nhị.
Lông trên người tiểu nhị có chút lộn xộn, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Văn. Nhưng Tiêu Văn hoàn toàn không vì ánh mắt của tiểu nhị mà dao động, không hề nương tay, lông tiểu nhị cũng sắp rụng đến nơi.
“Xèo xèo, xèo xèo." Tiểu nhị nóng nảy chỉ có thể cầu cứu Văn Hàn. Tiêu Văn hôm nay rất khủng bố, ngao ngao, hôm nay thật không dễ chịu.
“Ngươi không muốn?" Văn Hàn có thể câu thông với ngũ chích.
“Xèo xèo, xèo xèo, xèo xèo, xèo xèo." Không phải ta không muốn, mà là lông của ta đều sắp trụi rồi a, lông của ta a.
“Ta vì sao phải giúp ngươi?" chớp mắt, vì sủng vật, sủng vật vui vẻ mới là quan trọng nhất, các ngươi hy sinh một chút quá là điều bình thường, rất hợp lý.
“Xèo xèo, xèo xèo." Còn như vậy nữa lông của ta sẽ trụi hết.
“Sẽ mọc dài lại." Văn Hàn nói xong không thèm để ý đến hồ ly tức giận méo mó, lông của ngươi không trụi được, đừng tưởng ta không thấy sủng vật xuống tay rất nhẹ. Đến bây giờ ngươi một cọng lông còn chưa rụng, lo lắng cái gì.
“A, tang thi huynh, ngươi có thể nói chuyện với động vật?" Vuốt a vuốt, vuốt thật vui vẻ. Tiêu Văn nghe thấy cuộc đối thoại quỷ dị của tiểu nhị với Văn Hàn, cậu rất ngạc nhiên, tang thi huynh cư nhiên có thể nói chuyện với động vật.
“Không phải, chỉ nói được với bọn chúng." Ý tứ Văn Hàn là hắn không thể nói chuyện với động vật, ngũ chích không phải động vật bình thường, cho nên hắn có thể cùng ngũ chích nói chuyện với nhau.
“A, nguyên lai là như vậy ." Tiêu Văn không cảm thấy có gì kỳ quái, ngũ chích vốn được phát hiện trong không gian của tang thi huynh, tang thi huynh có thể cùng bọn chúng nói chuyện cũng là điều bình thường, có khi bọn họ còn có quan hệ huyết thống.
【 Tiêu Văn. Ngươi tuyệt đối suy nghĩ nhiều rồi, quan hệ huyết thống cái gì, có điểm hung tàn. 】
Văn Hàn rất nhanh chọn xong đồ dùng hàng ngày.
“Còn muốn thứ gì?" Văn Hàn đứng dậy, xoay người hỏi Tiêu Văn đang ngồi nghịch tiểu hồ ly.
“A." Ngẩng đầu. “Lấy giường ra là được rồi, thêm cái bàn nữa, thứ khác không quan trọng." Tiêu Văn nhìn Văn Hàn lựa đồ, suy nghĩ một chút, chỉ cần hai loại này. Chỉ lấy hai thứ, đến lúc đó có thể nói đồ đạc vốn có sẵn trong phòng, dù sao căn phòng này phỏng chừng đã lâu không có người ở, rốt cuộc có mấy thứ này hay không ai biết được. “Ít đồ sẽ không làm người khác hoài nghi, cũng không biết chúng ta có thể ngốc trong này bao lâu, hơn nữa khẳng định sẽ có người đến cửa tìm. Đến lúc đó giải thích cũng đơn giản hơn."
“Ừ, vậy lấy hai thứ này thôi." Văn Hàn hoàn toàn không có ý kiến, sủng vật nói gì cũng đúng.
“A, tốt lắm." Giúp tiểu nhị vuốt lông xong, Tiêu Văn buông tay, nhìn bộ dáng tiểu nhị chạy trốn giống như mông bị hỏa thiêu, cậu vui vẻ nở nụ cười."Ha ha, ha ha, khụ khụ, ha ha."
“Tiểu nhị ~~~" cậu xấu xa gọi tiểu nhị, trong nháy mắt nhìn thân mình tiểu nhị cứng ngắc một chút, sau đó chạy trốn nhanh hơn.
“Ta, ha ha ha, ha ha, không nhịn được, tiểu nhị chơi vui, ha ha." Cười đến đau bụng, Tiêu Văn ôm bụng lăn lộn, không thể nhịn cười, đau bụng a.
“Cáp… cáp…" lau khóe mắt, Tiêu Văn đứng lên. “Tang thi huynh, chúng ta ra ngoài thôi, ăn cơm chiều bên ngoài đi."
“Ừ."
Đứng trong căn phòng được quét tước sạch sẽ. Dọn nhanh thật, xem ra tang thi huynh tâm tình khá tốt. Bên tai Tiêu Văn tựa hồ dư âm tiếng nói của Văn Hàn.
“Văn Hàn, ngươi thật tốt, thật sạch sẽ a." Đông sờ sờ tây sờ sờ, sạch quá,thiếu điều tỏa sáng.
“Tốt, vậy ngươi thích không." Không phải hoài nghi, Văn Hàn chính là dùng giọng điệu trần thuật.
“Ừm, thích." Tiêu Văn không chút nào để ý trả lời. Có ai mà không thích người tốt chứ, mặc dù ‘người’ này có chút đặc thù. Không phải tất cả mọi người đều thích, nhưng cậu theo số đông, thích hiền lành tốt bụng.
“Ừ, ta cũng thích." Chữ ‘Ngươi’ không nói ra, bởi vì Văn Hàn đột nhiên thấy thẹn thùng, cảm thấy nói ra sẽ ngượng ngùng. Bất quá cảm giác thẹn thùng như thế nào, lần sau thử một lần.
“Văn Hàn, ngươi để đệm chăn chỗ nào, ta trải giường chiếu trước, sau đó ăn cơm sau cũng được." Tiêu Văn nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy ba lô và chăn đệm, có lẽ tang thi huynh cất vào trong không gian rồi.
“Ừ." Văn Hàn lấy ba lô đệm chăn ra.
Nhìn Tiêu Văn bóng dáng bận rộn, hắn nói: “Tiêu Văn, ngươi cũng hiền lành tốt bụng, ta thích."
Hóa đá, ‘cứng ngắc’ không đủ để hình dung tình trạng thân thể Tiêu Văn lúc này.
Tác giả :
Mặc Thanh Triêm Y Quyết