Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Quyển 2 - Chương 14: Lại dùng bom
Ôn hắc tử không đáp lại mắt kính, hắn còn đang bận lấy chăn đâu, hắn phải lấy một lúc nhiều như vậy cũng tốn một phen công phu a.
“Hôm nay không buồn ngủ, tôi có thể tán gẫu với mọi người một lúc." Thấy Ôn hắc tử không thèm để ý đến lời mình nói, mắt kính cảm thấy chẳng có hứng thú nữa.
Ôn hắc tử cơ hồ cả người đều bị chồng chăn che khuất, chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi chân, nếu bây giờ trời tối đen, không chừng có thể dọa được rất nhiều người.
Nghiêm Lâm chạy ra hỗ trợ, đợi khi phát chăn xong, Ôn hắc tử mới thở phào một hơi, hắn không muốn làm người đầu tiên bị chăn đè chết.
Ôn hắc tử đi đến bên cạnh mắt kính, cười ôn nhu giúp mắt kính trải chăn, thuận tiện đem chăn của mình đặt bên cạnh, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng chui vào.
Dùng góc chăn che mặt, mắt chớp hai cái, thanh âm nũng nịu truyền đến: “Quỷ sứ, còn không mau tiến vào!"
“Ọe"
" Ọe “
" Ọe “
" Ọe “
" Ọe “
Năm người bị ghê tởm chịu không nổi, Văn Hàn vẫn là mặt than mặt, Ôn hắc tử như trước vẫn là bộ dạng ngượng ngùng.
“Cậu vẫn là lăn xa một chút đi, ọe, tôi chịu không nổi." Mắt kính vốn đang ngồi trên cỏ, lập tức tránh xa Ôn hắc tử.
“Hừ." Chui ra khỏi ổ chăn, Ôn hắc tử đứng dậy, đối với mắt kính hừ lạnh một tiếng, khôi phục giọng nói bình thường: “Không phải nói muốn làm ma quỷ sao, tôi thành toàn anh a." Dám đùa giỡn hắn, mắt kính anh muốn chết à, đừng tưởng buổi chiều tôi nói không lại anh thì bây giờ hết cách chắc.
“Tôi đã biết, tôi nhất định nhớ rõ, về sau tôi nhất định nhớ rõ." Mắt kính cũng không để ý cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà không khuất phục thế lực gian ác, nếu không đáp ứng, hắn sợ từ nay về sau gặp Ôn hắc tử liền phản xạ có điều kiện muốn nôn, đến lúc đó Ôn hắc tử mỗi ngày lượn lờ chung quanh hắn thì hắn sống làm sao đây.
Tiêu Văn quay đầu không thèm để ý đến hai tên ngốc kia nữa, làm cậu ghê tởm thiếu chút nữa đem chỗ vừa ăn tất cả đều nhổ ra. Hai người kia lực sát thương quá lớn, về sau cách xa một chút, tránh cho ngộ thương.
Đêm rất nhanh liền trôi qua, Tiêu Văn nhìn ánh bình minh, cảm thấy toàn thân thư sướng.
Cảm giác được mu bàn tay có ai chạm, Tiêu Văn biết đó là Văn Hàn, trước kia còn bị sửng sốt một chút, bây giờ không biết có phải đã thành thói quen hay không, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Ngươi không ngủ thêm một lúc?" Tiêu Văn biết Văn Hàn từ bữa tối ngày hôm qua đến nay, trên cơ bản trừ bỏ gác đêm ra còn đâu đều tu luyện, tuy rằng không biết luyện cái gì. Thẳng đến khi đến phiên cậu gác hắn mới nằm xuống nhắm mắt một hồi.
“Không có việc gì, tinh thần khôi phục sẽ không sao." Văn Hàn ngồi phía sau Tiêu Văn, cùng ngắm mặt trời từng chút từng chút dâng lên.
“Này, thoạt nhìn thực thoải mái đúng không." Tiêu Văn híp mắt nhìn thái dương càng ngày càng chói mắt.
“Ừ, thoải mái." Văn Hàn đưa tay ra vuốt tóc Tiêu Văn, nhìn ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười của sủng vật, rất thỏa mãn, hắn cảm thấy cứ ngắm mặt trời mọc như thế này là một chuyện hạnh phúc.
Lâm Nham thời điểm tỉnh lại nhìn thấy chính là Văn Hàn và Tiêu Văn một trước một sau ngồi ngắm cảnh. Một khắc kia trong lòng hắn cũng tràn đầy hy vọng, hết thảy một lần nữa bắt đầu, tựa như ánh mặt trời vậy.
Những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, Tiêu Văn và Văn Hàn bắt đầu thu thập đồ dùng.
Hôm nay Lâm Nham lái xe, đồ của hắn được Nghiêm Lâm thu dọn, trong lúc mọi người dọn dẹp, hắn tranh thủ ăn.
Hiện tại hắn lái xe, những người khác đổi lại ăn bữa sáng.
“Này thật sự không phải cuộc sống của người mà, mỗi ngày đều là gặm, gặm a gặm, chẳng mấy mà thành chuột." Mắt kính cắn lương khô trong tay, giọng điệu vừa hài hước vừa thê lương.
“Chuyện cười của anh nghe mà rét lạnh, tôi cần là ánh dương quang, không phải mấy câu cười lạnh này, thỉnh câm miệng, cám ơn." Ôn hắc tử đoạt lấy lương khô trong tay mắt kính, sau đó nhét vào miệng hắn.
Vội lấy lương khô ra, mặc dù thấy ghê tởm nhưng mắt kính còn chưa muốn bị nghẹn chết chính mình. “Cậu đúng là ác độc, muốn nghẹn chết tôi sao, sau đó tìm người mới?" Mắt kính dùng loại biểu tình hoa lê đẫm mưa lên án Ôn hắc tử.
Nhưng hắn biểu hiện ra ngoài lại là lôi điện xen lẫn mưa đá. Không phải dạng người bình thường có thể thừa nhận.
“Câm miệng, anh có thể đi tranh cử hoa hậu xấu xí." Ôn hắc tử ghê tởm đến run người, cảm thấy chính mình vẫn là không cần mặt dày giỡn với hắn, bởi vì mắt kính người này hoàn toàn không có giới hạn.
Nhìn bọn họ cãi nhau, Tiêu Văn cảm thấy thực hạnh phúc.
“Văn Hàn, ngươi nói xem nếu Ôn hắc tử và mắt kính là một đôi, sẽ không cãi nhau ba phút một trận nhỏ, năm phút một trận lớn đấy chứ, sau đó cách ngày lại đại chiến thế giới một lần?" Tiêu Văn tưởng tượng đến khung cảnh hai người kia ở chung một chút, cảm thấy nếu não cậu là một cá thể riêng biệt, khẳng định sẽ nói ‘thực xin lỗi, không cần lấy giả thiết tầm cỡ hủy diệt địa cầu như vậy nữa.’
“Nói không chừng đến lúc đó bọn họ còn ân ân ái ngọt ngào mà sống đâu." Văn Hàn thật ra không biết là hai người này so với đối phương còn hiểu rõ đối phương hơn, nếu thật sự cùng một chỗ, phỏng chừng rất hài hòa.
“Xin lỗi, ta nghĩ không có khả năng." Tiêu Văn trừu trừu khóe miệng, cảm thấy Văn Hàn rất cường đại, cư nhiên có thể tưởng tượng ra cái loại cảnh tượng này.
“Vậy không cần nghĩ nữa, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta." Văn Hàn nhìn thoáng qua sủng vật nhà mình, cũng không nói gì. Văn Hàn chính là cảm thấy quan hệ giữa hắn và sủng vật so với hai người kia không đồng dạng, hai người kia đó là yêu nhau tướng sát, còn của hắn là ấm áp ngọt ngào. Quyển sách kia còn nói cái gì nữa nhỉ? Đúng rồi, mình và sủng vật là loại dưỡng thành, bọn họ kêu ngược luyến tình thâm.
【 Văn Hàn, ngươi xem rốt cuộc là sách gì a, không cần dạy xấu tiểu hài tử a. 】
Ba ngày sau, buổi chiều ba giờ.
Khi Tiêu Văn vừa xuống xe, nhìn nhóm tang thi trước mặt, chỉ ngây ngốc quay lại hỏi: “Văn Hàn, bọn chúng đang khai mạc đại hội thể dục thể thao sao?"
Lâm Nham đang muốn gõ tỉnh Tiêu Văn, Văn Hàn đã đi tới, nhu nhu đầu cậu.
“Chắc là không phải, ta nghĩ bọn họ có thể đang canh gác cái gì đó."
Văn Hàn nghiêm trang trả lời làm cho Lâm Nham trực tiếp đen mặt, xoay người, hắn có thể làm như không thấy gì hết không? Văn Hàn, ngươi như vậy sẽ dạy hư Tiêu Văn, Tiêu Văn đôi khi đã muốn ngốc lắm rồi, ngươi còn như vậy sẽ càng ngốc thêm.
“Ha ha, nhóm tang thi, ta tới đây." Nghiêm Lâm thực hưng phấn, thời điểm hắn định nhào lên liền bị Lâm Nham một cước gạt ngã, sau đó dẫm lên.
“Cậu là đồ ngốc à, im lặng cho lão tử. Nhiều tang thi như vậy, một mình cậu cũng không đủ cho bọn chúng liếm một ngụm nữa." Lâm Nham cảm thấy mình càng ngày càng giống bảo mẫu, đối với Nghiêm Lâm hắn đã sớm đã có linh cảm, người kia khẳng định phản ứng đầu tiên chính là xông lên. Mẹ nó, nhiều tang thi như vậy, cậu bị Khương thái công câu mất hồn sao, tự động nộp mạng.
“Chúng ta sớm hay muộn cũng phải đánh một trận a." Bị dẫm nát dưới chân, Nghiêm Lâm cảm thấy thực ủy khuất, làm sao lại bị dẫm rồi.
“Cậu cái đồ ngu ngốc, nếu phải đích thân đi đánh, tôi còn lâu mới nhận nhiệm vụ này, nhiều tang thi như vậy, cậu lo lắng tang thi ăn không đủ no cho nên dâng lên tận miệng cho bọn chúng ăn sao?" Hung hăng đạp eo Nghiêm Lâm một cái, nghe hắn kêu rên mới vừa lòng dừng chân.
“Ôn hắc tử, ném bom." Lâm Nham đối với Ôn hắc tử đang ôm bom ra, giọng điệu thật ra khá ôn hòa.
“Tốt lắm, tôi thích nhất xem cảnh tượng tang thi bay đầy trời." Ôn hắc tử đặt bom xuống đất, Lộ tiểu tử cũng ra hỗ trợ.
Không phải bọn họ lãng phí, không thấy trong vùng núi hẻo lánh này tất cả đều là tang thi sao, không nổ thật đúng là lãng phí thời cơ bọn chúng hiếm khi mới chụm lại một chỗ nha.
“Ầm ầm!"
“Ầm!" Tiếng nổ liên tiếp vang lên, sức công phá phả lên mặt bọn họ đau rát.
“Vẫn là tránh xa một chút tốt hơn, nếu chẳng may ngã xuống vậy mất nhiều hơn được." Ôn hắc tử lôi kéo Lộ tiểu tử lui về.
Ôn hắc tử sử dụng bom kích nổ từ xa, sau khi bọn họ cài bom, chọn địa phương ẩn núp, nhưng do tính toán sai lầm, vẫn là có chút ảnh hưởng, vì thế vội chạy nhanh đến bên cạnh Lâm Nham.
“Được rồi, có thể đi kiểm tra." Chờ tất cả số bom nổ hết, lại qua một hồi lâu, Lâm Nham mới buông Nghiêm Lâm dưới chân ra, nói một tiếng với Ôn hắc tử.
Nhìn Ôn hắc tử bóng dáng hưng phấn, hắn yên lặng thở dài một hơi.
Tiêu Văn và Văn Hàn vẫn đứng cách xa nhất, chỉ sợ bị bom tạc trúng.
Nghe Lâm Nham nói vậy, Tiêu Văn hưng phấn lôi kéo Văn Hàn chạy, cậu cũng muốn xem còn bao nhiêu tang thi.
Nhìn nơi nơi đều là thi thể tang thi, Tiêu Văn không biết hiện tại nên nghĩ cái gì. Trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu không biết nên nghĩ gì, không nên nghĩ gì, dù sao bây giờ cái gì cậu cũng không muốn.
Bởi vì đại đa số tang thi đều bị nổ tung, đám người thuận lợi men theo con đường chân núi đi vào.
Nhìn nơi nơi đều là xác tang thi bầy nhầy, Tiêu Văn cảm thấy ý chí của mình rất cường đại, cậu cư nhiên thản nhiên suy nghĩ xem buổi tối sẽ ăn gì.
Lâm Nham rất nhanh dừng xe lại, chính hắn dẫn đầu xuống xe, hỏa cầu trong tay trong trạng thái sẵn sang, đề phòng tang thi còn sót lại.
Những người khác xuống xe theo, đều đi phía sau Lâm Nham. Chỉ có một lựa chọn duy nhất là đi theo hắn, bởi chỉ có Lâm Nham biết đống lương thực kia ở nơi nào. Những người khác là lười biết, biết rồi thì lại lười nhớ đến, thực phiền a.
“Đi theo tôi, cẩn thận một chút." Lâm Nham đã tìm được sơn động, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không nghe thấy tiếng vang mới bước đi vào.
Tiêu Văn đi trước Văn Hàn, không phát hiện Văn Hàn biểu tình có biến hóa.
Văn Hàn đi cuối cùng, hắn vừa rồi mới ngửi được một cỗ hương vị mỏng manh thuộc về tang thi. Nơi này có một con tang thi cao cấp, hẳn là vừa mới có một chút linh trí, cho nên mới triệu hồi được một lượng tang thi lớn ở sơn cốc này.
Không biết tang thi này như thế nào. Nếu ngoan ngoãn, hắn sẽ giúp một phen. Nếu nó nổi lên tâm tư không nên có, vậy tiêu diệt là xong.
“Đi thật lâu mà không thấy tang thi a, chẳng lẽ tang thi cũng không ở trong sơn động?" Ôn hắc tử cảm thấy có điểm kỳ quái, loại địa phương này không phải đánh lén rất lợi thế sao?
“Không có tang thi cậu nên lấy làm mừng, không cần ở chỗ này nói bậy. Đợi nếu có tang thi, tôi sẽ đóng gói cậu nộp cho tang thi, nếu muốn có thể thắt thêm nơ bướm." Mắt kính hung hăng trừng mắt Ôn hắc tử, người này chính là muốn bị đánh, không có tang thi không phải tốt lắm sao, cư nhiên còn thắc mắc. Chắc vừa rồi đầu bị cửa xe kẹp rớt.
“Tôi chỉ nói thôi, cũng không phải thật sự hy vọng có tang thi." Ôn hắc tử thanh âm có lí nhí, vừa rồi hắn đúng là nói sai rồi, nếu thật sự đột nhiên nhảy ra mấy con tang thi, hắn nên mổ bụng tạ tội.
Đám người im lặng đi về phía trước, vẫn không hề nhìn thấy một con tang thi nào, không biết là vì tang thi đều bị nổ banh bên ngoài hết rồi hay đang núp bên trong.
Văn Hàn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang góc sơn động, khóe miệng giơ lên tạo thành một độ cong, sau đó miệng khẽ nhếch, phát ra thanh âm mà chỉ có tang thi trong góc kia mới nghe hiểu.
“Hôm nay không buồn ngủ, tôi có thể tán gẫu với mọi người một lúc." Thấy Ôn hắc tử không thèm để ý đến lời mình nói, mắt kính cảm thấy chẳng có hứng thú nữa.
Ôn hắc tử cơ hồ cả người đều bị chồng chăn che khuất, chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi chân, nếu bây giờ trời tối đen, không chừng có thể dọa được rất nhiều người.
Nghiêm Lâm chạy ra hỗ trợ, đợi khi phát chăn xong, Ôn hắc tử mới thở phào một hơi, hắn không muốn làm người đầu tiên bị chăn đè chết.
Ôn hắc tử đi đến bên cạnh mắt kính, cười ôn nhu giúp mắt kính trải chăn, thuận tiện đem chăn của mình đặt bên cạnh, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng chui vào.
Dùng góc chăn che mặt, mắt chớp hai cái, thanh âm nũng nịu truyền đến: “Quỷ sứ, còn không mau tiến vào!"
“Ọe"
" Ọe “
" Ọe “
" Ọe “
" Ọe “
Năm người bị ghê tởm chịu không nổi, Văn Hàn vẫn là mặt than mặt, Ôn hắc tử như trước vẫn là bộ dạng ngượng ngùng.
“Cậu vẫn là lăn xa một chút đi, ọe, tôi chịu không nổi." Mắt kính vốn đang ngồi trên cỏ, lập tức tránh xa Ôn hắc tử.
“Hừ." Chui ra khỏi ổ chăn, Ôn hắc tử đứng dậy, đối với mắt kính hừ lạnh một tiếng, khôi phục giọng nói bình thường: “Không phải nói muốn làm ma quỷ sao, tôi thành toàn anh a." Dám đùa giỡn hắn, mắt kính anh muốn chết à, đừng tưởng buổi chiều tôi nói không lại anh thì bây giờ hết cách chắc.
“Tôi đã biết, tôi nhất định nhớ rõ, về sau tôi nhất định nhớ rõ." Mắt kính cũng không để ý cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà không khuất phục thế lực gian ác, nếu không đáp ứng, hắn sợ từ nay về sau gặp Ôn hắc tử liền phản xạ có điều kiện muốn nôn, đến lúc đó Ôn hắc tử mỗi ngày lượn lờ chung quanh hắn thì hắn sống làm sao đây.
Tiêu Văn quay đầu không thèm để ý đến hai tên ngốc kia nữa, làm cậu ghê tởm thiếu chút nữa đem chỗ vừa ăn tất cả đều nhổ ra. Hai người kia lực sát thương quá lớn, về sau cách xa một chút, tránh cho ngộ thương.
Đêm rất nhanh liền trôi qua, Tiêu Văn nhìn ánh bình minh, cảm thấy toàn thân thư sướng.
Cảm giác được mu bàn tay có ai chạm, Tiêu Văn biết đó là Văn Hàn, trước kia còn bị sửng sốt một chút, bây giờ không biết có phải đã thành thói quen hay không, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Ngươi không ngủ thêm một lúc?" Tiêu Văn biết Văn Hàn từ bữa tối ngày hôm qua đến nay, trên cơ bản trừ bỏ gác đêm ra còn đâu đều tu luyện, tuy rằng không biết luyện cái gì. Thẳng đến khi đến phiên cậu gác hắn mới nằm xuống nhắm mắt một hồi.
“Không có việc gì, tinh thần khôi phục sẽ không sao." Văn Hàn ngồi phía sau Tiêu Văn, cùng ngắm mặt trời từng chút từng chút dâng lên.
“Này, thoạt nhìn thực thoải mái đúng không." Tiêu Văn híp mắt nhìn thái dương càng ngày càng chói mắt.
“Ừ, thoải mái." Văn Hàn đưa tay ra vuốt tóc Tiêu Văn, nhìn ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười của sủng vật, rất thỏa mãn, hắn cảm thấy cứ ngắm mặt trời mọc như thế này là một chuyện hạnh phúc.
Lâm Nham thời điểm tỉnh lại nhìn thấy chính là Văn Hàn và Tiêu Văn một trước một sau ngồi ngắm cảnh. Một khắc kia trong lòng hắn cũng tràn đầy hy vọng, hết thảy một lần nữa bắt đầu, tựa như ánh mặt trời vậy.
Những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, Tiêu Văn và Văn Hàn bắt đầu thu thập đồ dùng.
Hôm nay Lâm Nham lái xe, đồ của hắn được Nghiêm Lâm thu dọn, trong lúc mọi người dọn dẹp, hắn tranh thủ ăn.
Hiện tại hắn lái xe, những người khác đổi lại ăn bữa sáng.
“Này thật sự không phải cuộc sống của người mà, mỗi ngày đều là gặm, gặm a gặm, chẳng mấy mà thành chuột." Mắt kính cắn lương khô trong tay, giọng điệu vừa hài hước vừa thê lương.
“Chuyện cười của anh nghe mà rét lạnh, tôi cần là ánh dương quang, không phải mấy câu cười lạnh này, thỉnh câm miệng, cám ơn." Ôn hắc tử đoạt lấy lương khô trong tay mắt kính, sau đó nhét vào miệng hắn.
Vội lấy lương khô ra, mặc dù thấy ghê tởm nhưng mắt kính còn chưa muốn bị nghẹn chết chính mình. “Cậu đúng là ác độc, muốn nghẹn chết tôi sao, sau đó tìm người mới?" Mắt kính dùng loại biểu tình hoa lê đẫm mưa lên án Ôn hắc tử.
Nhưng hắn biểu hiện ra ngoài lại là lôi điện xen lẫn mưa đá. Không phải dạng người bình thường có thể thừa nhận.
“Câm miệng, anh có thể đi tranh cử hoa hậu xấu xí." Ôn hắc tử ghê tởm đến run người, cảm thấy chính mình vẫn là không cần mặt dày giỡn với hắn, bởi vì mắt kính người này hoàn toàn không có giới hạn.
Nhìn bọn họ cãi nhau, Tiêu Văn cảm thấy thực hạnh phúc.
“Văn Hàn, ngươi nói xem nếu Ôn hắc tử và mắt kính là một đôi, sẽ không cãi nhau ba phút một trận nhỏ, năm phút một trận lớn đấy chứ, sau đó cách ngày lại đại chiến thế giới một lần?" Tiêu Văn tưởng tượng đến khung cảnh hai người kia ở chung một chút, cảm thấy nếu não cậu là một cá thể riêng biệt, khẳng định sẽ nói ‘thực xin lỗi, không cần lấy giả thiết tầm cỡ hủy diệt địa cầu như vậy nữa.’
“Nói không chừng đến lúc đó bọn họ còn ân ân ái ngọt ngào mà sống đâu." Văn Hàn thật ra không biết là hai người này so với đối phương còn hiểu rõ đối phương hơn, nếu thật sự cùng một chỗ, phỏng chừng rất hài hòa.
“Xin lỗi, ta nghĩ không có khả năng." Tiêu Văn trừu trừu khóe miệng, cảm thấy Văn Hàn rất cường đại, cư nhiên có thể tưởng tượng ra cái loại cảnh tượng này.
“Vậy không cần nghĩ nữa, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta." Văn Hàn nhìn thoáng qua sủng vật nhà mình, cũng không nói gì. Văn Hàn chính là cảm thấy quan hệ giữa hắn và sủng vật so với hai người kia không đồng dạng, hai người kia đó là yêu nhau tướng sát, còn của hắn là ấm áp ngọt ngào. Quyển sách kia còn nói cái gì nữa nhỉ? Đúng rồi, mình và sủng vật là loại dưỡng thành, bọn họ kêu ngược luyến tình thâm.
【 Văn Hàn, ngươi xem rốt cuộc là sách gì a, không cần dạy xấu tiểu hài tử a. 】
Ba ngày sau, buổi chiều ba giờ.
Khi Tiêu Văn vừa xuống xe, nhìn nhóm tang thi trước mặt, chỉ ngây ngốc quay lại hỏi: “Văn Hàn, bọn chúng đang khai mạc đại hội thể dục thể thao sao?"
Lâm Nham đang muốn gõ tỉnh Tiêu Văn, Văn Hàn đã đi tới, nhu nhu đầu cậu.
“Chắc là không phải, ta nghĩ bọn họ có thể đang canh gác cái gì đó."
Văn Hàn nghiêm trang trả lời làm cho Lâm Nham trực tiếp đen mặt, xoay người, hắn có thể làm như không thấy gì hết không? Văn Hàn, ngươi như vậy sẽ dạy hư Tiêu Văn, Tiêu Văn đôi khi đã muốn ngốc lắm rồi, ngươi còn như vậy sẽ càng ngốc thêm.
“Ha ha, nhóm tang thi, ta tới đây." Nghiêm Lâm thực hưng phấn, thời điểm hắn định nhào lên liền bị Lâm Nham một cước gạt ngã, sau đó dẫm lên.
“Cậu là đồ ngốc à, im lặng cho lão tử. Nhiều tang thi như vậy, một mình cậu cũng không đủ cho bọn chúng liếm một ngụm nữa." Lâm Nham cảm thấy mình càng ngày càng giống bảo mẫu, đối với Nghiêm Lâm hắn đã sớm đã có linh cảm, người kia khẳng định phản ứng đầu tiên chính là xông lên. Mẹ nó, nhiều tang thi như vậy, cậu bị Khương thái công câu mất hồn sao, tự động nộp mạng.
“Chúng ta sớm hay muộn cũng phải đánh một trận a." Bị dẫm nát dưới chân, Nghiêm Lâm cảm thấy thực ủy khuất, làm sao lại bị dẫm rồi.
“Cậu cái đồ ngu ngốc, nếu phải đích thân đi đánh, tôi còn lâu mới nhận nhiệm vụ này, nhiều tang thi như vậy, cậu lo lắng tang thi ăn không đủ no cho nên dâng lên tận miệng cho bọn chúng ăn sao?" Hung hăng đạp eo Nghiêm Lâm một cái, nghe hắn kêu rên mới vừa lòng dừng chân.
“Ôn hắc tử, ném bom." Lâm Nham đối với Ôn hắc tử đang ôm bom ra, giọng điệu thật ra khá ôn hòa.
“Tốt lắm, tôi thích nhất xem cảnh tượng tang thi bay đầy trời." Ôn hắc tử đặt bom xuống đất, Lộ tiểu tử cũng ra hỗ trợ.
Không phải bọn họ lãng phí, không thấy trong vùng núi hẻo lánh này tất cả đều là tang thi sao, không nổ thật đúng là lãng phí thời cơ bọn chúng hiếm khi mới chụm lại một chỗ nha.
“Ầm ầm!"
“Ầm!" Tiếng nổ liên tiếp vang lên, sức công phá phả lên mặt bọn họ đau rát.
“Vẫn là tránh xa một chút tốt hơn, nếu chẳng may ngã xuống vậy mất nhiều hơn được." Ôn hắc tử lôi kéo Lộ tiểu tử lui về.
Ôn hắc tử sử dụng bom kích nổ từ xa, sau khi bọn họ cài bom, chọn địa phương ẩn núp, nhưng do tính toán sai lầm, vẫn là có chút ảnh hưởng, vì thế vội chạy nhanh đến bên cạnh Lâm Nham.
“Được rồi, có thể đi kiểm tra." Chờ tất cả số bom nổ hết, lại qua một hồi lâu, Lâm Nham mới buông Nghiêm Lâm dưới chân ra, nói một tiếng với Ôn hắc tử.
Nhìn Ôn hắc tử bóng dáng hưng phấn, hắn yên lặng thở dài một hơi.
Tiêu Văn và Văn Hàn vẫn đứng cách xa nhất, chỉ sợ bị bom tạc trúng.
Nghe Lâm Nham nói vậy, Tiêu Văn hưng phấn lôi kéo Văn Hàn chạy, cậu cũng muốn xem còn bao nhiêu tang thi.
Nhìn nơi nơi đều là thi thể tang thi, Tiêu Văn không biết hiện tại nên nghĩ cái gì. Trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu không biết nên nghĩ gì, không nên nghĩ gì, dù sao bây giờ cái gì cậu cũng không muốn.
Bởi vì đại đa số tang thi đều bị nổ tung, đám người thuận lợi men theo con đường chân núi đi vào.
Nhìn nơi nơi đều là xác tang thi bầy nhầy, Tiêu Văn cảm thấy ý chí của mình rất cường đại, cậu cư nhiên thản nhiên suy nghĩ xem buổi tối sẽ ăn gì.
Lâm Nham rất nhanh dừng xe lại, chính hắn dẫn đầu xuống xe, hỏa cầu trong tay trong trạng thái sẵn sang, đề phòng tang thi còn sót lại.
Những người khác xuống xe theo, đều đi phía sau Lâm Nham. Chỉ có một lựa chọn duy nhất là đi theo hắn, bởi chỉ có Lâm Nham biết đống lương thực kia ở nơi nào. Những người khác là lười biết, biết rồi thì lại lười nhớ đến, thực phiền a.
“Đi theo tôi, cẩn thận một chút." Lâm Nham đã tìm được sơn động, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không nghe thấy tiếng vang mới bước đi vào.
Tiêu Văn đi trước Văn Hàn, không phát hiện Văn Hàn biểu tình có biến hóa.
Văn Hàn đi cuối cùng, hắn vừa rồi mới ngửi được một cỗ hương vị mỏng manh thuộc về tang thi. Nơi này có một con tang thi cao cấp, hẳn là vừa mới có một chút linh trí, cho nên mới triệu hồi được một lượng tang thi lớn ở sơn cốc này.
Không biết tang thi này như thế nào. Nếu ngoan ngoãn, hắn sẽ giúp một phen. Nếu nó nổi lên tâm tư không nên có, vậy tiêu diệt là xong.
“Đi thật lâu mà không thấy tang thi a, chẳng lẽ tang thi cũng không ở trong sơn động?" Ôn hắc tử cảm thấy có điểm kỳ quái, loại địa phương này không phải đánh lén rất lợi thế sao?
“Không có tang thi cậu nên lấy làm mừng, không cần ở chỗ này nói bậy. Đợi nếu có tang thi, tôi sẽ đóng gói cậu nộp cho tang thi, nếu muốn có thể thắt thêm nơ bướm." Mắt kính hung hăng trừng mắt Ôn hắc tử, người này chính là muốn bị đánh, không có tang thi không phải tốt lắm sao, cư nhiên còn thắc mắc. Chắc vừa rồi đầu bị cửa xe kẹp rớt.
“Tôi chỉ nói thôi, cũng không phải thật sự hy vọng có tang thi." Ôn hắc tử thanh âm có lí nhí, vừa rồi hắn đúng là nói sai rồi, nếu thật sự đột nhiên nhảy ra mấy con tang thi, hắn nên mổ bụng tạ tội.
Đám người im lặng đi về phía trước, vẫn không hề nhìn thấy một con tang thi nào, không biết là vì tang thi đều bị nổ banh bên ngoài hết rồi hay đang núp bên trong.
Văn Hàn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang góc sơn động, khóe miệng giơ lên tạo thành một độ cong, sau đó miệng khẽ nhếch, phát ra thanh âm mà chỉ có tang thi trong góc kia mới nghe hiểu.
Tác giả :
Mặc Thanh Triêm Y Quyết