Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng - Chương 90: Kỳ Lân
Edit: Thanh Thạch
Không hề nghĩ nhiều, Lăng Thanh Vân lập tức xông ra ngoài, liền nhìn thấy thụy thú* Kỳ lân đầu rồng thân ngựa có chút béo – Tiểu Công.
*Thụy thú: con vật mang điềm lành.
Tiếng gầm vang dội như sấm cơ hồ vọng hết toàn bộ khu an toàn. Tiểu Công hiện nguyên hình liếc nhìn Lăng Thanh Vân, sau đó phun lửa thiêu hủy căn phòng bên cạnh, cùng lúc đó vang lên tiếng cô gái hét chói tai. Lúc này Lăng Thanh Vân mới phát hiện có một cô gái mặc chiến phục đang tránh né công kích của Tiểu Công!
Sao lại như vậy? Lăng Thanh Vân đỡ lấy Lâm Hiểu Hồng, sau đó mới nhận ra cô gái bị Tiểu Công công kích đúng là người tiến hóa cấp ba được phái đến bảo vệ vợ chồng Trang Diệu Tổ.
Tiểu Lạp? Tiểu Công tấn công cô ta khẳng định là có nguyên nhân, về phần tại sao… Nghĩ đến đồn đại ồn ào gần đây, sắc mặt Lăng Thanh Vân trở nên khó coi.
Chẳng trách lại đột nhiên có người chú ý Trang Thành, sợ là vợ chồng Trang Diệu Tổ không cẩn thận lộ ra dấu vết. Nghĩ đến đây, sắc mặt Lăng Thanh Vân càng khó coi hơn, thân hình lóe lên liền bắt được cô gái bị Tiểu Công làm cho cùng đường.
“Phì phì!" Tiểu Công thở ra một hơi, bay ra rất nhiều hỏa tinh, chớp mắt với Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân đột nhiên hiểu ra: “Sao mày lại chạy đến đây?"
Nguyên bản, Lăng Thanh Vân cũng tính toán lôi Tiểu Công ra làm tấm mộc cho Trang Thành, nhưng căn bản không có người đến chất vấn hắn, mọi người đều lựa chọn trầm mặc. Mặt khác, hắn nhìn công đức vẫn trì trệ không tiến cũng đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nếu tang thi cấp bảy thật sự liên hợp lại đến tìm mình quyết chiến, Trang Thành không có khả năng không hiện ra. Mà nay vệ tinh trải rộng trên trời, một hồi đại chiến như vậy sẽ bị không ít người nhìn thấy. Dưới tình huống đó, hắn đầu tiên là thề son thề sắt nói không có sự tồn tại của Trang Thành, sau lại mang Trang Thành đi đánh nhau với tang thi thì liệu có thể làm công đức giảm xuống không?
“Phì! Chủ nhân, người này có ý xấu!" Tiểu Công vừa nói chuyện vừa phun lửa, lại nói, đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Vân nhìn thấy Tiểu Công phun lửa, nhưng lúc này không phải thời điểm nghiên cứu chuyện này.
“Tề Triệt…" Lăng Thanh Vân nhìn Tề Triệt đi ra từ phía sau, cuộc nói chuyện vừa rồi cho hắn biết là Tề Triệt có thể tin được, như vậy, nếu Tề Triệt nguyện ý giúp một phen là có thể đỡ được rất nhiều!
“Tiểu Lạp, mấy lời đồn gần đây là do cô truyền ra sao? Tại sao lại muốn làm như vậy?" Tề Triệt nhìn xung quanh bắt đầu tụ tập nhiều người, mở miệng hỏi. Thanh âm hắn không vang nhưng lại truyền rất xa, cộng thêm nơi này vừa rồi động tĩnh không nhỏ, càng ngày càng có nhiều người vây đến.
Tiểu Lạp hoảng sợ nhìn Kỳ lân ở giữa sân diễu võ dương oai, cô ghen tị thậm chí là hận Lăng Thanh Vân, nhưng không ngờ vì việc này mà làm hại tới mình. Lúc này, thấy ánh mắt Tề Triệt đột nhiên biến lạnh, cô biết mình xong rồi.
Cũng phải, hiện tại tang thi cấp bảy vẫn còn, liền tính phía HN không thể chịu được Lăng Thanh Vân ở cùng một chỗ với tang thi thì cũng không muốn nhìn thấy Lăng Thanh Vân bị bài xích sau đó cách bọn họ càng ngày càng xa. Cô không nên bại lộ vào lúc này!
Có lẽ, cô hẳn là nên nghe lời người kia, thừa dịp Lăng Thanh Vân không ở đây, sớm một bước…
Tiểu Lạp đột nhiên rơi lệ đầy mặt, trong tình cảnh bị Lăng Thanh Vân dẫn đi mà khóc lớn lên, khiến cho toàn bộ những người đang chờ cô biện bạch hay bùng nổ sững sờ tại chỗ — này, sao lại biến thành Lăng Thanh Vân bắt nạt con gái rồi?
Lăng Thanh Vân nhíu mày, ném Tiểu Lạp xuống đất, dù sao có hắn và Tiểu Công ở đây, Tiểu Lạp tuyệt đối trốn không thoát!
“Grừ! Chủ nhân, tôi muốn ăn tinh hạch! Tôi muốn ăn tinh hạch!" Tiểu Công đột nhiên quỳ chân trước xuống đất, nhếch mông lên xoay xoay.
Bán manh? Lăng Thanh Vân nhìn Tiểu Công lắc lắc cái mông trước mặt mình, đột nhiên có chút cảm động.
Tiểu Công cơ bản không gọi hắn là chủ nhân, hành động làm tổn hại thân phận như vậy cũng sẽ không làm, hiện tại, ngược lại là ủy khuất nó.
“Lăng Thanh Vân, tinh hạch của cậu chính là cho Kỳ lân này phải không? Đây là thụy thú Kỳ lân đúng không? Điềm lành hộ chủ nha!" Tề Triệt sơ hãi than, hắn không ngại giúp đỡ Lăng Thanh Vân, trực giác nói cho hắn, đi theo Lăng Thanh Vân là một lựa chọn rất tốt.
“Để anh chê cười rồi…" Lăng Thanh Vân đột nhiên phát hiện, ở một số thời điểm kỳ thật cái gì cũng không cần nói, liền như lúc này, hắn đã nghe được có người trong đám đông đang thay hắn biện bạch, còn có người hô to xin lỗi hắn.
“Chủ nhân, tôi muốn tinh hạch! Tinh hạch! Tinh hạch tang thi cấp bảy ý!" Tiểu Công vừa hô vừa mở to mắt sáng rực, nó thật sự muốn tinh hạch!
Ngọn lửa vừa rồi Tiểu Công phun ra đã tắt nhưng cũng hủy sạch tường vây không còn một mảnh.
Nay con Kỳ lân trong truyền thuyết miệng nói tiếng người, lăn lộn làm nũng tất nhiên khiến những người tụ tập tại đây sợ hãi than không thôi, người phía sau không nhìn được tình hình đằng trước, người phía trước giải thích cho bọn họ, xung quanh ồn ào huyên náo.
“Tao sẽ cho mày." Lăng Thanh Vân lấy ra viên tinh hạch vốn không định đưa Trang Thành ăn. Tinh hạch tang thi cấp bảy trong suốt sáng bóng, dưới ánh mặt trời tựa như đang phát sáng, nó to cỡ quả bóng tennis, được Lăng Thanh Vân cầm trên tay, so với bảo thạch xinh đẹp nhất còn hấp dẫn hơn.
Rất nhiều người kinh hô, ngay cả Tề Triệt cũng cảm thấy lúc này Lăng Thanh Vân thật sự quá may mắn!
Lúc nãy nói chuyện với Lăng Thanh Vân, hắn chỉ đơn thuần nhìn sắc mặt Lăng Thanh Vân cũng đã biết bên người Lăng Thanh Vật quả thật có tang thi tồn tại. Nhưng hắn tin tưởng, những người khác không phải không xác định sao? Ngay cả người phía HN trực tiếp chiếm được tư liệu cũng không dám xác định, thì dân chúng bình thường cũng chỉ đi theo số đông mà thôi! Dưới tình huống này, một con Kỳ lân biết nói xuất hiện trong mắt mọi người, còn nói như vậy… Ai còn tin Lăng Thanh Vân lấy tinh hạch đi nuôi tang thi?
Nhưng Tiểu Lạp…. Cô gái vẫn luôn trầm mặc này tại sao phải làm chuyện như vậy? Tề Triệt thầm thở dài, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm túc, nâng cao âm lượng tăng thêm lợi thế cho Lăng Thanh Vân: “Thanh Vân, phía HN tin tưởng cậu không có liên hệ với tang thi, liền tính thật sự có chuyện như vậy, cậu cũng là vì chúng tôi! Hiện tại, cuối cùng chân tướng cũng minh bạch!"
“Sự tồn tại của Tiểu Công hơi… kỳ quái." Lăng Thanh Vân nhất thời không nghĩ ra được từ gì để hình dung, đành phải cười cười: “Gần đây tôi cũng nghe thấy một ít đồn đại, nhưng…" Nhưng không có người tới hỏi hắn chứng thực!
Lăng Thanh Vân biết vô số người âm thầm nói về chuyện này nhưng đến trước mặt hắn, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ thể hiện trong ánh mắt mà thôi.
Rất nhiều người bắt đầu hổ thẹn, Lăng Thanh Vân đối với bọn họ thật sự rất tốt, nhưng bọn họ lại bởi vì một ít lời đồn đãi mà hoài nghi Lăng Thanh Vân…
“Lăng Thanh Vân! Tôi tin tưởng cậu! Đúng rồi, liền tính cậu có liên hệ với tang thi cũng khẳng định là vì mọi người!" Một phụ nữ rất béo đột nhiên chen ra khỏi đám đông, khàn giọng hét, khiến người khác không thể không bội phục lượng hô hấp của bà!
Người phụ nữ này chính là vợ của Thạch Tiểu Khai, bên cạnh bà là một thiếu nữ có chút béo, đúng là con gái Thạch Tiểu Khai, nghe nói, chính hai người bọn họ lập nên Bạch Vân giáo.
“Lăng Thanh Vân! Chúng tôi tin tưởng cậu!" Có người kêu lên, sau đó càng nhiều người hô theo, tiếng gọi Lăng Thanh Vân vang lên liên tiếp.
Con người luôn có tâm lý bầy đàn, lúc này, đã không còn ai đi nghĩ chuyện phía trước mọi người nói! Lăng Thanh Vân nuôi một tang thi? Sao có khả năng!
Lăng Thanh Vân cười cười, hắn còn cầm tinh hạch trong tay, tinh hạch này hiện tại dùng để diễn trò, liền tính cho Tiểu Công thì cũng là lát nữa đưa, dù sao Tiểu Công cũng không phải tang thi như Trang Thành, nó tuyệt đối không có khả năng đi ăn tinh hạch!
Lúc này, đã có người bắt đầu chụp ảnh, Lăng Thanh Vân tin tưởng, không bao lâu, tin tức nơi này sẽ truyền ra.
Phía HN lúc trước giả bộ như không nghe thấy lời đồn kia, như vậy bọn họ khẳng định cũng không muốn cùng mình xé rách mặt. Lúc này, hắn có thực lực cường đại, bên người còn có thụy thú Tiểu Công, bọn họ sao dám chọc hắn?
Rất nhiều thời điểm, có thực lực liền có tiếng nói, một tang thi cấp sáu đã có thể khiến phía HN sứt đầu mẻ trán, hắn và Tiểu Công cộng vào tương đương với hai tang thi cấp bảy, ai dám trêu chọc? Liền tính có người đã tin bên cạnh hắn có Trang Thành thì sao? Bọn họ có thể làm gì được hắn? Chỉ sợ bọn họ chỉ có thể nịnh bợ hắn?
Lăng Thanh Vân không sợ bọn họ qua cầu rút ván, dù sao hắn còn có không gian, chỉ cần tinh lọc Trang Thành xong thì không người nào có thể hại bọn họ nữa!
“Grừ!" Tiểu Công rống một tiếng, đột nhiên bay lên, trên người tản ra ánh sáng vàng đỏ, vô cùng chói mắt!
Đứng ở không trung, tin tưởng toàn bộ người ở khu an toàn đều có thể nhìn thấy mình, Tiểu Công nâng đầu lên: “Grừ! Chủ nhân, Tiểu Công bắt được kẻ nói xấu chủ nhân, Tiểu Công muốn thưởng!"
“Đồ tham ăn!" Lăng Thanh Vân cười, ném viên tinh hạch cấp bảy lên, Tiểu Công bay lên không trung vừa có thể giúp hắn tẩy trắng tốt hơn, mặt khác, cũng là để xa xa người khác nhìn không rõ mà giấu viên tinh hạch đi chứ không phải là ăn.
Dù sao, nếu thật sự ăn vào, không chừng thụy thú Kỳ lân liền biến thành ma thú Kỳ lân!
Nhìn thấy Lăng Thanh Vân tung viên tinh hạch lên, Tiểu Lạp lui ở một bên khóc đột nhiên nhảy dựng lên muốn đoạt, tựa như người kia nói, có lẽ chỉ có ăn viên tinh hạch tang thi cấp bảy này… Nhưng cho dù Lăng Thanh Vân đã buông cô ra thì vẫn thời khắc chú ý, làm sao có thể để cô làm được? Lập tức nhảy lên, kéo đối phương lại! Nhìn Tiểu Lạp ngã trên mặt đất, Lăng Thanh Vân tất nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt phức tạp của đối phương.
Vừa rồi không phải cô ta muốn ăn viên tinh hạch kia chứ? Người vội vàng muốn biến thành tang thi, Lăng Thanh Vân chưa thấy qua bao giờ! Nhưng nay có hắn và Tiểu Công ở đây, cho dù cô ta có biến thành tang thi cấp bảy thì như thế nào? Chẳng qua là viên tinh hạch kia có thêm năng lượng của cô ta mà thôi!
Mắt thấy Tiểu Công đã cất kỹ tinh hạch, Lăng Thanh Vân nhìn về phía Tiểu Lạp, lần này hắn sẽ không nương tay, dùng chút lực liền đánh tan hết năng lượng trên người đối phương!
Từ đó về sau, trừ phi hắn dùng lực tín ngưỡng giúp đối phương trị liệu, bằng không Tiểu Lạp không bao giờ có khả năng đạt được sức mạnh siêu việt nữa!
Đương nhiên, hắn sẽ không giúp đối phương trị liệu, phía HN cũng tuyệt không bỏ qua cho Tiểu Lạp!
Rõ ràng có thể làm một người tiến hóa cấp ba thực lực tương đương tang thi cấp bốn, cố tình…
“Thanh Vân, Thanh Vân! Con thả cô ấy đi." Lăng Thanh Vân cơ bản đã xác định vận mệnh của Tiểu Lạp, Lâm Hiểu Hồng lại đi ra, sắc mặt bà thật không tốt, nhưng lại dị thường kiên định: “Thanh Vân, đều là mẹ không tốt, mẹ không thể tiếp nhận sự thật Trang Thành đã chết, luôn cảm thấy cho dù nó là tang thi lắc lư ở bên ngoài cũng tốt… Còn ở trong nhà nói linh tinh, Tiểu Lạp chỉ nghe đến vài câu liền hiểu lầm…" Lâm Hiểu Hồng gào khóc nhưng lại đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên người Tiểu Lạp, so với con trai mình, Tiểu Lạp được bà rất quý cũng chẳng là cái gì.
“Mẹ, mẹ đừng tự trách…"
“Mẹ không tự trách… Thanh Vân, mẹ là thương tâm… Thành Thành của mẹ a! Con không ở đây, có nhiều người liền nói xấu con…" Lâm Hiểu Hồng khóc lớn lên, khiến người xung quanh trên mặt tràn đầy tự trách.
Hết thảy cuối cùng chấm dứt trong tiếng khóc của Lâm Hiểu Hồng.
Tề Triệt mang theo Tiểu Lạp rời khỏi khu an toàn, Đỗ Dã đã cho người biên tập lại ảnh chụp thành một đoạn video đính chính cho Lăng Thanh Vân, mà đám người Cố Gia Bảo thì đứng trong sân vây quanh Tiểu Công ngắm nghía.
Đây là chính Kỳ lân! Kỳ lân biết nói! Nếu không phải hiện tại mọi người đã bị Lăng Thanh Vân biết bay và tang thi làm cho thần kinh thô, nhìn đến con vật như vậy khẳng định sẽ không tin!
Tiểu Công rất ngoan, đặc biệt là sau khi vợ Trương Nghị làm ra thật nhiều món ngon cho nó ăn thì nó liền tha thứ cho hành vi đáng khinh của đối phương lúc trước vạch hai chân nó ra, thậm chí còn cho phép đối phương sờ vảy trên người mình.
Lại nói, Tiểu Công từ con cún biến thành Kỳ lân đúng là chuyện thần kỳ còn hơn cả vịt xấu biến thành thiên nga, Lăng Thanh Vân thậm chí không thể hiểu nổi con cún kia làm sao có thể biến thành một Kỳ lân như vậy.
Rốt cuộc đến khi trời tối, mọi người mới tán đi, Lăng Thanh Vân nhìn bức tường bị Tiểu Công thiêu hủy hiện tại đã được dựng lại, xoa xoa đầu Tiểu Công: “Cảm ơn."
Hắn nhìn ra được, lúc trước Tiểu Công hiện thân hoàn toàn là vì giúp hắn.
“Không cần cảm ơn, tôi là vì đồ ăn ngon!" Tiểu Công nâng đầu, mấy ngày nay Lâm Hiểu Hồng làm không ít món ngon cho nó ăn!
Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, mặc kệ là Trang Diệu Tổ, Lâm Hiểu Hồng hay là nó đều cảm thấy bất mãn, ngày hôm qua Lăng Thanh Vân trở về cũng rõ ràng không vui…
Đêm qua nó cùng Lâm Hiểu Hồng thương lượng xong mới quyết định hiện ra chân thân giúp đỡ Lăng Thanh Vân, lại không ngờ kế hoạch cản không nổi biến hóa. Hôm nay nó đột nhiên cảm giác được hơi thở trên người cô gái kia không đúng, sợ cô ta xúc phạm tới những người thường ở nơi này, nó rõ ràng xuống tay trước! Dù sao quan sát nhiều ngày như vậy, nó đã sớm có thể xác định đối phương tâm tư không thuần!
Kết quả cuối cùng không tồi đúng không? Tiểu Công dương dương tự đắc nhìn Lâm Hiểu Hồng và Điền Lan bận rộn trong bếp, đợi lát nữa sẽ có một nửa thức ăn thuộc về nó! Thật sự khiến người ta vô cùng chờ mong!
Bên này, một nhà Lăng Thanh Vân đang ấm áp ăn cơm, ở chỗ khác đã có không ít người trắng đêm khó ngủ.
Phía HN, Tề Triệt tự chủ trương làm việc vốn nên bị trừng phạt nhưng mọi người nhìn Kỳ lân biết nói biết phun lửa trong video xong lại hoàn toàn không có biện pháp trách cứ Tề Triệt.
“Tề Triệt cũng là suy nghĩ vì đại cục! Sách lược án binh bất động của chúng ta lúc trước đúng là chính xác, sách lược phủng Lăng Thanh Vân cũng chính xác, hiện tại liền giống như lúc trước, giúp Lăng Thanh Vân và con Kỳ lân này tuyên truyền đi!"
“Nhưng Trang Thành kia…" Chuyện tang thi kia bọn họ cơ bản đã xác định mà!
“Chúng ta bây giờ còn có thể làm gì? Ai đánh thắng được Lăng Thanh Vân? Huống chi bên người hắn còn có một con vật trong truyền thuyết như vậy! Chuyện này, chờ tang thi cấp bảy chết sạch rồi nói sau." Hiện tại, không ai không hận tang thi, tất nhiên không ai có thể chịu được một tang thi sống tốt, còn được chăm sóc. Nếu Lăng Thanh Vân vẫn lưu trữ tang thi kia, hoặc là vĩnh viễn không bị người phát hiện, hoặc là chờ bị toàn bộ người sống bài xích đi!
Tỉnh Z, Uông Tuấn Siêu cau mày nhìn video, Kỳ lân, thế mà là Kỳ lân!
Lăng Thanh Vân sao có thể may mắn như vậy?
Gã ghen ti Lăng Thanh Vân, cũng hận đối phương, rõ ràng ban đầu, là gã đứng ở chỗ cao nhìn xuống Lăng Thanh Vân, vì sao hiện tại Lăng Thanh Vân ngược lại đứng ở chỗ cao nhìn xuống gã?
Gã cảm thấy mình sắp điên rồi, chỉ cần Lăng Thanh Vân còn tại, gã liền không lúc nào là không lo lắng, sợ hãi! Tựa hồ, chỉ có Lăng Thanh Vân chết, gã mới có thể bình tĩnh.
Lăng Thanh Vân…
Bên ngoài khu an toàn thành phố S, cả người Trang Thành giống như hòa vào ánh trăng, móng tay cậu thật dài, vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng hoạt động, có thể điêu khắc trên tấm gỗ cứng rắn nhất, thậm chí là sắt thép.
Lúc này, cậu đang vô thức đẽo đẽo gọt gọt một khối sắt.
Vốn cậu muốn làm một tượng gỗ cho Lăng Thanh Vân, nhưng sau đó sự tình càng ngày càng nhiều, hơn một tháng vừa rồi vẫn luôn sớm chiều ở chung với Lăng Thanh Vân nên không có cơ hội, mà hiện tại…
Nhớ tới ban ngày khi xa xa nhìn thấy Tiểu Công tản ra ánh sáng chói mắt, cộng với tiếng hoan hô mờ hồ truyền tới từ khu an toàn, cậu biết, sự việc đã được giải quyết.
Trong nửa năm này, Lăng Thanh Văn gặp phải bao nhiêu chuyện? Cậu hy vọng có thể cùng đối phương đối mặt với mọi thứ, nhưng thân phận của cậu không cho phép cậu đứng bên cạnh Lăng Thanh Vân.
Ký ức khi là tang thi cậu cũng có, rất nhiều lần, cậu sợ Lăng Thanh Vân sẽ bỏ mặc mình, cho dù là hiện tại, loại sợ hãi âm ỉ này vẫn còn tồn tại.
Cậu bức thiết hy vọng có thể đứng cùng một chỗ với Lăng Thanh Vân, không bao giờ tách ra nữa…
Nghĩ đến chuyện hai người ở chung một chỗ, cậu lại nhớ đến khi bốn bề vắng lặng, Lăng Thanh Vân đeo cái bản mặt vô lại không chỉ muốn hôn hôn, thế mà còn đánh chủ ý khác…
Ngồi một mình suy nghĩ rất nhiều, mùi tang thi cổ quái xung quanh đã sớm bị cậu xua tan, nhưng đột nhiên, một hơi thở quen thuộc lại đến gần, kèm theo đó là dạ dày co rút đau đớn vì bị thức ăn mỹ vị kích thích.
Ở cùng với tình nhân tuyệt đối là một chuyện tuyệt vời, nhưng phải chịu đựng cơn đói khát dạ dạy đau thật khiến người khó chịu!
Trang Thành đứng lên, âm thầm nuốt nước miếng, sau đó nhìn về phía Lăng Thanh Vân.
“Thành Thành!" Lăng Thanh Vân cười toe toét, ngay tại vừa rồi, hắn phát hiện công đức lại bắt đầu tăng lên!
Không thể không nói, phía HN hành động rất nhanh.
“Thanh Vân, sự tình giải quyết rồi sao? Bại lộ Tiểu Công không sao chứ?"
“Có thể có vấn đề gì? Anh hiện tại căn bản không sợ người khác đối phó mình!" Lăng Thanh Vân vẫn rất tự tin với thực lực của mình!
Trang Thành tắm dưới ánh trăng nhìn thật mê người, Lăng Thanh Vân vừa định giở trò xấu thì vô tình thấy được trong tay đối phương đang cầm gì đó: “Đây là cái gì?"
“Không có gì…" Trang Thành lúc này mới phát hiện, vừa rồi mình chả nghĩ cái gì thế mà thuận tay điêu khắc xong một khối sắt!
Vốn vẫn luôn giấu Lăng Thanh Vân luyện tập, sau khi cậu lên tới cấp bảy, thực lực và độ linh hoạt của ngón tay tăng lên rất nhiều, Lăng Thanh Vân học lái trực thăng chỉ trong chốc lát thì một cao thủ như cậu muốn học điêu khắc tự nhiên cũng không khó. Kỳ thật, lúc trước cậu đã có thể khắc ra một Lăng Thanh Vân rất sống động, nhưng cứ cảm thấy thiếu cái gì…
“Đây không phải anh sao?" Lăng Thanh Vân nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy bức tượng sau đó hóa đá.
Bức tượng này quả thật chính là hắn, nhưng tại sao lại híp mắt bĩu môi, một bộ mê đắm thế này? Cho dù kia rõ ràng là mặt mình, hắn càng xem càng thấy đáng khinh!
Người này thật là Lăng Thanh Vân anh minh thần võ mà không phải ông chú háo sắc từ đâu chạy đến sao?
“Vừa rồi em không chú ý…" Trang Thành cũng 囧, trước kia cậu khắc rất nhiều, có Lăng Thanh Vân anh tuấn tiêu sái, cũng có Lăng Thanh Vân đóng giả thầy đồng, đủ loại kiểu dáng đều có, nhưng thật là chưa có cái nào như vậy!
Nhưng tại sao những bức tượng trước đây cậu đều cảm thấy thiếu cái gì đó, lần này lại thấy vô cùng tượng hình? Mỗi lần Lăng Thanh Vân khiêu chiến cực hạn dạ dày cậu, đùa giỡn cậu hình như đều là bộ dáng này nhỉ?
Lăng Thanh Vân ban đầu còn cảm thấy hình tượng của mình hỏng bét rồi, đột nhiên lại nghĩ đến dù sao bộ dáng này cũng chỉ xuất hiện trước mặt Trang Thành, thế thì có sao? Nhưng Trang Thành đặc biệt điêu khắc cái này, không phải là thích hắn như thế chứ?
“Thành Thành, kỳ thật em vẫn rất thích anh hôn em đúng không? Một khi đã như vậy, sao bình thường còn trốn?"
“Anh tránh ra!" Đẩy ra Lăng Thanh Vân đang tỏa hương mỹ vị, nhìn khuôn mặt đặc biệt chính trực chân thành chu môi muốn hôn lại đây, Trang Thành cảm thấy hỗn độn.
Chẳng qua, trước khi lộn xộn, có lẽ cậu nên thu hồi răng nanh lại đã!
Thức ăn ngon lành trước mắt không thể ăn, tình nhân muốn thân thiết cũng không thể thân thiết… Không biết đây có tính là thống khổ ngọt ngào không, Trang Thành tin, cậu tình nguyện hai người sống một cuộc sống bình dị cũng không tuyệt không hy vọng giống như hiện tại hoành tráng hào hùng nhưng ngay cả hôn một cái cũng phải cẩn thận!
Mặt khác, chờ cậu khôi phục bình thường, nhất định phải hung hăng cắn Lăng Thanh Vân mấy miếng! Che miệng ức chế cơn thèm ăn, Trang Thành âm thầm thề, không cẩn thận lại bị hôn mấy cái.