Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng - Chương 10: Cứu viện
Edit: Thanh Thạch
Ngày hôm sau, lãnh đạo khu an toàn công bố tin tức xuất hiện tang thi biến dị rồi cổ động càng nhiều người ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhưng số người thật sự nguyện ý rời khỏi nơi này đối mặt với tang thi đáng sợ rốt cuộc không được mấy, tựa như Cố Gia Bảo, dưới tình huống còn có thể sống sót, cậu chọn hỗ trợ đắp tường vây xây nhà ở.
Tuy đại bộ phận đều không muốn ra khỏi thành, Trương Nghị vẫn tìm được thêm hai đội viên, một người trung niên trầm mặc, và một người khác lại là phụ nữ.
Người trung niên kia trong nhà có năm đứa con, bọn họ may mắn vốn sống ở khu an toàn cho nên tất cả đều còn sống, nhưng khi đám tang thi trong khu an toàn bị tiêu diệt xong, gã lại phát hiện nhà bọn họ sắp chết đói!
Năm đứa con, đứa lớn nhất mười bốn tuổi đã đi làm công tự nuôi được mình, nhưng những đứa còn lại thì sao? Đã thế vợ gã lại vừa mới sinh đứa thứ năm, căn bản không thể làm việc, rơi vào đường cùng, gã chỉ có thể lựa chọn rời khỏi thành đi thử thời vận.
Cô gái kia thì trông rất bình thường, hơi béo, giống như người trung niên kia trong nhà có người thân cần nuôi, bố mẹ cô lớn tuổi, thân thể không khỏe không làm được cái gì mà em trai cô tuy đã mười tám nhưng ngay cả bát cũng chưa từng rửa qua, càng đừng hy vọng nó làm được việc gì khác.
Lần này bọn họ đi một tiểu khu phụ cận, vừa cứu viện người sống, vừa mang về một ít đồ dùng sinh hoạt, bởi vậy mang theo hai chiếc xe.
Lăng Thanh Vân trực tiếp an vị vào một thùng xe, sau đó nhìn Trương Nghị nói chuyện với hai người mới.
Người trung niên nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn, còn cô gái kia vẫn luôn trầm mặc. Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ khá đông người nhưng đại bộ phận là quân nhân, thiểu số còn lại sau này gia nhập cũng toàn là nam giới, hiện tại thế mà có nữ giới tham gia vào đội ngũ, Trương Nghị không tránh khỏi nói thêm mấy câu. Anh không hy vọng mang ra ngoài một đội viên, kết quả lại thêm một kẻ địch.
Nói xong, Trương Nghị cho mỗi người một cây đao, loại đao cán dài này đối phó với tang thi khá tốt. Đương nhiên, lần này đi ra ngoài, Trương Nghị cũng không trông cậy vào bọn họ có thể cống hiến cái gì.
Giải quyết xong chuyện hai người mới, Trương Nghị liền phát cho mỗi người hai nắm cơm: “Cơm nắm này là khu an toàn trợ cấp, ăn mới có sức làm việc! Hôm nay nếu may mắn, chúng ta còn có thể ăn một bữa ngon ở bên ngoài!"
Tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, Trương Nghị nói đúng, không thể vác bụng đói đi chiến đấu được, nhưng nghĩ đến có khả năng ăn được đồ ngon, hai binh lính trẻ tuổi nhịn không được nuốt nước miếng.
Tốc độ xe tải không chậm, đáng tiếc tình hình giao thông thật sự không tốt, rất nhiều xe bị vứt lại trên đường hoặc va chạm vào nhau gây ách tắc, tuy rằng khu an toàn phái rất nhiều cần cẩu đi khơi thông nhưng số đường cần thông rất nhiều, thật sự không thể chu đáo.
Sau khi tông nát mấy chiếc ô tô cao cấp, còn thuận tiện xuống xe thu thập xăng và mấy thứ hữu dụng, đến giữa trưa hai chiếc xe tải rốt cuộc tới tiểu khu kia.
Tiểu khu này khá xa hoa, quản lý cũng nghiêm, bởi vì biến đổi phát sinh vào ban đêm nên ban lãnh đạo khu an toàn đoán nơi này hẳn là có không ít người sống sót.
Về phần các loại vật tư, trong nhà dân bình thường đều có lương thực dự trữ!
Bọn họ vừa đến trước tiểu khu liền nhìn thấy ngoài cổng vây kín tang thi, mà trong phòng bảo vệ cách đó không xa có người phát ra tiếng kêu cứu.
Người trên xe cùng nhau nổ súng, thanh lý đám tang thi ở cổng, người trong phòng bảo vệ chần chừ một chút, rốt cuộc đánh bạo chạy ra: “Chúng tôi là lính đã xuất ngũ, biết dùng súng! Có thể gia nhập với các anh không?" Bọn họ ở trong này, cách một cánh cửa sổ giằng co với đám tang thi, bảy tám ngày không được ăn ngon ngủ yên! Hiện tại rốt cuộc thấy được người đến cứu viện, không khỏi hưng phấn hẳn lên.
Có người có kinh nghiệm, Trương Nghị cầu còn không được, lập tức đưa gậy gộc dao rựa cho bọn họ, nếu không phải giờ không rảnh nói chuyện phiếm, anh còn muốn lôi kéo đối phương vào đội mình.
Hai chiếc xe tải tiến vào tiểu khu, trong này có hơn mười tòa nhà, mà những tòa nhà đó tầng nào cũng có lối thoát hiểm, nhà nào cũng có cửa chống trộm, nói vậy hẳn sẽ có không ít người sống sót!
“Tình hình các hộ ở đây thế nào?" Trương Nghị hỏi hai người bảo vệ kia.
“Trong tiểu khu có mấy tang thi lang thang, trong đó có mấy người chính là bảo vệ tuần tra… Có mấy hộ gia đình từng muốn trốn ra ngoài, cũng có người trong nhà xuất hiện tang thi nên mở cửa chạy ra nhưng đại đa số đều không xuất môn." Một bảo vệ trả lời.
“Chúng tôi nhìn thấy khá nhiều tang thi, có tầng còn truyền ra tiếng hét chói tai…" Người kia lập tức tiếp lời.
“Tang thi hẳn là tương đối phân tán, như vậy chúng ta càng an toàn, hiện tại đi tòa nhà đầu tiên!" Trương Nghị rất nhanh làm ra quyết định.
Trong tiểu khu này không có tang thi biến dị cho nên bọn họ hành động coi như thuận lợi, rất nhanh đã giết chết mấy tang thi lang thang trong tòa nhà. Có mấy hộ cả nhà đều biến thành tang thi cũng bị bọn họ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào lấy đồ. Nay khu an toàn thiếu lương thực và vật dụng, thu thập càng nhiều càng tốt! Mà tang thi, Trương Nghị giết để tránh cho chúng tiến hóa, còn Lăng Thanh Vân giết vì chúng là tang thi.
Ở những nơi như chung cư, có đôi khi dùng súng lại không thuận tiện, đối phó với tang thi đột nhiên xông ra thì dùng vũ khí lạnh tốt hơn, Lăng Thanh Vân xung phong đi trước, tang thi nào chạy đến cũng bị hắn dùng gậy nanh sói nện đầu.
Tang thi phải nát óc thì mới chết hẳn, trong số vũ khí lạnh, đao tuy được dùng nhiều nhưng không nhất định có thể bổ được sọ, mà gậy nanh sói thì khác, nó nặng cộng thêm gai nhọn trên bề mặt khiến đầu người nháy mắt đã có thể nở hoa.
Nếu nói ban đầu khi giết tang thi còn cảm thấy hơi khó chịu, thì giờ đây bởi vì có chấp niệm muốn báo thù cho Trang Thành, Lăng Thanh Vân thậm chí bắt đầu thích cảm giác đập vỡ đầu này.
Người sống sót ở chung cư đều khá cẩn thận, tham khảo biện pháp trên mạng mà tích nước, tiết kiệm đồ ăn cho nên sống không đến nỗi. Bọn họ nhìn thấy người cứu viện đến, biết được dưới lầu đã không còn tang thi, tất cả đều biểu đạt cảm tạ, nhưng cũng có một số người không tin bọn họ, cảm thấy bọn họ là tới cướp bóc, Trương Nghị là người tốt, tránh không được phải tốn miệng lưỡi một phen.
“Chắc tối nay chúng ta phải qua đêm ở đây, ngày mai mới có thể trở về." Thanh lý mấy tòa nhà nhưng vẫn còn vài cái, Trương Nghị nói, anh cũng thông báo với những người sống sót, bảo bọn họ ở yên trong phòng.
“Ở lại một đêm?" Người trung niên mới tới có chút không tình nguyện.
“Lúc các anh gia nhập đội ngũ hẳn là đã nhận được trợ cấp rồi chứ?" Trương Nghị hỏi lại, anh biết trong nhà đối phương khó khăn, nhưng chỉ ở ngoài một ngày chắc sẽ không đến độ chịu đói.
“Không có việc gì, không có việc gì." Người trung niên nói, gã biết người trong nhà sẽ không đói bụng, nhưng buổi tối tang thi trở nên lợi hại, chắc sẽ không gặp nguy hiểm đúng không?
Cô gái kia trầm mặc một lúc, lấy di động ra gọi điện, sau khi nói tình hình liền yên lặng nghe, một lúc lâu sau mới ngắt máy.
Đoàn người tìm một gian phòng chỉ có một nam tang thi, tang thi kia sớm đã bị thanh lý rồi. Hiện tại đã qua nhiều ngày, sắc mặt tang thi càng thêm đáng sợ, nhưng thân thể bọn họ không biết vì sao không như những tang thi đã bị ăn thịt mà bốc mùi hôi thối. Gian phòng này chỉ có một tang thi, giết chết tang thi xong nhìn cũng khá sạch sẽ.
Tiểu đội bọn họ, cộng thêm hai bảo vệ xuất ngũ đang bị Trương Nghị dụ dỗ, tất cả tìm chỗ làm vệ sinh cá nhân, sau đó lấy đồ ăn trong nhà ra làm bữa tối.
Trong tủ lạnh có một ít sủi cảo đông lạnh với trứng, trong bếp còn hai thùng mỳ tôm với mấy gói xúc xích, những thứ như vậy đối với một thanh niên độc thân quá là bình thường nhưng đối với bọn họ thì chính là mỹ vị.
Mỗi người một gói mỳ, sủi cảo đông lạnh cũng nấu hết lên, cô gái mới gia nhập lấy trứng gà trong tủ lạnh ra nấu canh, làm trứng chưng, trứng chần. Không thể không nói, người này tích rõ lắm trứng.
Mỳ tôm xúc xích, món này trước mạt thế bị coi là thực phẩm rác rưởi, hiện tại đối với những người đã nhiều ngày không được ăn ngon thì chính là mỹ vị hiếm thấy, mà trong sủi cảo có thịt, điều này càng khiến mọi người ăn đến sung sướng.
Những người khác đều tranh nhau ăn, Lăng Thanh Vân thì không, hắn một mình ăn hai gói mỳ với xúc xích và trứng chần được phân xong liền ngồi xuống một góc hẻo lánh.
Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, tang thi trong tiểu khu lại khá phân tán…
“Đội trưởng Trương, tôi ra ngoài một chút, lúc nào về sẽ gọi điện cho anh mở cửa." Lăng Thanh Vân đứng lên mở miệng.
“Cậu định đi đâu?" Trương Nghị lập tức hỏi.
“Đi giết tang thi." Lăng Thanh Vân đáp.
“Giết tang thi? Không phải cậu muốn đi cướp đấy chứ?" Gã trung niên mới gia nhập không bao lâu nhỏ giọng lẩm bẩm, một đường này gã đều núp ở đằng sau, tất nhiên thấy được Lăng Thanh Vân xông pha dũng mãnh. Những hộ gia đình trong khu chung cư như này hẳn là sẽ có nhiều đồ giá trị và thức ăn nhỉ? Đội trưởng Trương Nghị này quản bọn họ rất nghiêm, chẳng lẽ lại không quản Lăng Thanh Vân? Bởi vì khó chịu mà gã đánh bạo mở miệng.
Lăng Thanh Vân liếc cũng không thèm liếc gã một cái, nhìn thấy Trương Nghị gật đầu, cầm gậy nanh sói của mình ra cửa. Nếu là bảy tám năm trước, hắn sẽ đánh gã trung niên kia một trận, nhưng hiện tại, hắn mặc kệ những kẻ như thế.
Hắn đi cướp đồ? Hắn xem cái gã kia ngược lại cái gì cũng muốn lấy, còn vụng trộm giấu mấy món trang sức vàng bạc, nhưng ở mạt thế, vàng bạc trang sức có tác dụng gì?
Nhanh chóng đóng cửa lại, Lăng Thanh Vân cầm gậy nanh sói đi đến tòa nhà bên cạnh. Tòa nhà này còn chưa được thanh lý, cửa chống trộm cuối hành lang chưa bị mở ra, bên trong du đãng hai tang thi, nhìn thấy hắn xuất hiện ở bên ngoài lập tức hưng phấn nhảy tới, hai cánh tay thò ra quơ quơ, muốn bắt lấy hắn.
Lăng Thanh Vân nhìn tình hình, dùng gậy chọc ngã một tên tang thi, sau đó nhanh chóng đá tên thứ hai, trong lúc bọn chúng đứng lên, hắn nhanh nhẹn nhập mật mã mở cửa.
Không có tang thi tiến hóa nên đối phó cũng không khó, Lăng Thanh Vân vốn đã biết đánh nhau, mấy ngày nay càng thông thạo đặc tính của tang thi, xử lý xong hai tên, hắn liền đóng cửa lại đi lên trên. Có những phòng bên trong vang lên tiếng đập cửa đều đều, hẳn là có tang thi trong đó, tạm thời hắn không để ý tới, còn những cánh cửa truyền đến tiếng gọi, hắn liền ném lại một câu “Ngày tôi chúng tôi sẽ tới." rồi đi.
Tang thi ngoài hành lang không nhiều lắm, lúc hắn lên tầng bảy chỉ thấy một tang thi đang quanh quẩn trước một cánh cửa. Nhanh chóng giết đối phương, hắn leo lên tầng cao nhất, Lăng Thanh Vân bỗng phát hiện lối lên sân thượng của tòa nhà này mở rộng.
Nắm chặt gậy nanh sói trong tay, hắn cẩn thận đi tới. Cửa dưới tầng hắn đã đóng kỹ, chỉ cần xác định trên sân thượng không có tang thi là hắn có thể không lo lắng bị đánh trộm sau lưng khi tiến vào những phòng có tang thi!
Dọc theo hành lang, Lăng Thanh Vân vừa mới ló đầu ra đã thấy một cánh tay hư thối chộp tới, hắn dùng gậy nanh sói nện lên cánh tay kia, sau đó phi lên trước vài bước, xác định vị trí đầu của bóng người mơ hồ liền đánh qua.
Tang thi kia dùng tay đỡ gậy của hắn, nhanh chóng lui về phía sau.
Tang thi biến dị!
Lăng Thanh Vân cảm thấy vận khí của mình thật sự quá tốt, hôm nay một đám người bọn họ giết cả trăm tang thi không con nào biến dị, giờ một mình hắn đi ra liền đụng phải tang thi biến dị!
Tang thi kia tốc độ bình thường nhưng rất khỏe, Lăng Thanh Vân đập nó mấy phát nhưng một khi chưa nát đầu thì đối phương chẳng hề hấn gì!
Vì phải tránh né công kích của tang thi, hắn không thể không liên tục lùi lại, không ngờ lại vấp phải cái gì, trượt chân ngã!
Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây? Không, hắn còn chưa quay lại công trường xem tình hình của Trang Thành, hắn mới giết được vài tên tang thi, hắn không thể chết được!
“A!" Lăng Thanh Vân hô to một tiếng, một gậy đập vào đầu tang thi kia, “rắc" một tiếng, đầu tang thi vỡ nát.
Cán gậy nanh sói rất dài, cộng với mũ bảo hiểm thu được khi tìm thấy mấy chiếc xe máy hỏng trên đường đến đây, vậy nên Lăng Thanh Vân không bị làm sao, ngay cả óc bắn ra cũng không bị dính vào. Đến khi hồi thần, thấy rõ thứ mình vừa vấp phải, liền tính đã nhìn thấy nhiều thảm trạng, Lăng Thanh Vân vẫn kinh sợ!
Đó là một đống xương người! Trong đó có hai cái đầu còn chưa bị gặm hết, tựa hồ cũng đã biến dị, giương miệng muốn cắn hắn!
Lăng Thanh Vân xoay người nhảy dựng lên, dùng gậy đánh nát hai cái đầu lâu mới ổn định được tâm thần.
Sân thượng không có mái che, giờ trời còn chưa tối đen, có thể nhìn thấy rõ hết thảy, đã không nguy hiểm gì nữa.
Lăng Thanh Vân vốn muốn đi giết mấy tang thi trong phòng nhưng gặp phải tang thi biến dị, thiếu chút nữa không giữ được mạng nên đành thôi, hắn đóng cửa sân thượng, ngồi xuống mép sân.
Thành phố này trước kia vẫn luôn đèn đuốc sáng trưng, nay chỉ còn vài ánh đèn leo lắt cũng đủ khiến lòng người ấm áp, nhưng sắc trời càng ngày càng tối, ánh đèn kia cũng dần mờ nhạt.
Quốc gia đã cố hết sức duy trì điện nước thông tin để tăng khả năng sống sót của con người, nhưng rất nhiều nơi bởi vì đủ loại nguyên nhân như cột điện bị xe đâm linh tinh mà mất điện. Tiểu khu bọn họ ở hiện tại còn có điện đã là chuyện vô cùng may mắn, cũng nhờ có điện mà bọn họ hành động càng thêm dễ dàng.
Giờ đã là tháng mười hai, trời giá rét, gió cũng to, ngồi trên sân thượng lại càng lạnh, Lăng Thanh Vân tháo mũ bảo hiểm xuống, gió quét qua mặt đau rát nhưng hắn lại cảm thấy rất dễ chịu.
Hắn thật muốn đứng dậy hét to, phát tiết oán khí của mình! Bọn tang thi chết tiệt, sau này hắn sẽ ngày ngày giết chúng!
Lẳng lặng nhìn xuống dưới lầu, nghĩ đến ngày xưa Trang Thành từng bắt hắn ngồi xem sao trời với cậu, hắn cảm thấy chuyện đó thật vô bổ liền đi ngủ sớm, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, Trang Thành vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn trời…
Chân trời bỗng xẹt qua một tia sáng yếu ớt, nếu như bị đôi tình nhân nào đang ngắm sao trên sân thượng nhìn thấy, nhất định sẽ cùng ước nguyện, nhưng hiện tại trên này chỉ có mỗi Lăng Thanh Vân đang thất thần.
“Cộc" một tiếng, trên đầu truyền đến đau đớn, Lăng Thanh Vân không kịp phản ứng liền ngã xuống, lại đụng vào lan can, hai mắt lập tức tối đen.
——–
Lời tác giả: Bị đập hôn mê…