Mật Thám Thiếu Niên
Chương 12: Manh mối vừa lộ ra
Mười ba Tháng tám, ngày xấu, chớ làm đại sự.
Đối Kiều lão Tam mà nói, cho dù không xem hoàng lịch, hắn cũng biết hôm nay tuyệt không phải là cái ngày gì tốt lành.
Bởi vì, vừa sáng tinh mơ rời giường, hắn liền cùng những người tới tham gia đại hội tỷ kiếm giống nhau, nghe được một cái tin tức xấu phi thường hỏng bét, hỏng bét phi thường——bởi vì Tiêu phu nhân bệnh cấp tính đột phát, Tiêu thành chủ đã hủy bỏ trận chung cuộc tự mình chỉ điểm võ công cho đệ tử, càng khỏi phải nói gì tới chuyện trước mặt mọi người thi triển Quy khứ lai hề kiếm pháp.
Kiều lão Tam nghĩ đến bản thân bỏ nguyên một ngày ảm đảm ngồi canh ngay tại ngoài khách điếm Trăm Dặm, còn thanh toán một số tiền muốn đòi mạng như thế, thật vất vả mới mua được vị trí thỏa mãn, hiện thời lại hóa thành bọt khí, không khỏi vỗ ngực liên tục, khóc không ra nước mắt.
May mắn là, Tiêu đại công tử tiếp quản sự vụ Thành Trăm Dặm biết lý hiểu nghĩa, chẳng những công khai dán bảng cáo thị hướng tân khách bày tỏ khiêm nhường, còn tuyên bố ở ngày thứ ba sau khi luận võ kết thúc, mọi người có thể đến Tiêu phủ lĩnh trở về toàn bộ phiếu kim.
Kiều lão Tam tuy rằng vẫn lấy làm tiếc vì không thể đích thân gặp được phong thái đệ nhất danh kiếm đương thời, nhưng dù sao nhìn ba ngày luận võ, đã thu lợi không phải là ít, mà còn không mất một quan tiền, lại cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi rất lớn, tức thời hưng trí bừng bừng xem luận võ xong rồi, theo mọi người cùng đi Tiêu phủ lấy phiếu kim, dọc theo đường đi nghe thấy đều là đối Tiêu đại công tử hết lời khen ngợi.
Đến được Tiêu phủ, chỉ thấy đứng sát trong cửa lớn có hai gã gia đinh áo xanh, sau lưng là một con đường trải đá phiến, hai bên lề trúc xanh hoa hồng, tôn lên vẻ thanh tĩnh lịch sự tao nhã, một chút cũng không thấy cảnh đầu người ngọ nguậy xếp hàng dài chờ đợi trong tưởng tượng.
Người biến đi nơi nào nào cả rồi? Ngay lúc Kiều lão Tam cảm thấy nghi hoặc, có mấy nữ tỳ áo tím thản nhiên nhanh nhẹn tiến lên thi lễ, mỉm cười nói: “Thỉnh chư vị mười người một tổ đi theo chúng nô tỳ."
Kiều lão Tam ham mê nữ sắc, âm thầm tìm thị nữ xinh đẹp nhất đi theo, một đường hoa rơi liễu phất, đi đến một tiểu viện có trúc có suối, ở trong sương phòng ngồi xuống.
Tỳ nữ áo tím kia nói câu “Thỉnh chư vị lúc này chờ một chút." Liền xoay người sắp sửa ra, một hán tử áo xanh vội vàng gọi với nàng lại nói: “Cô nương xin dừng bước. Xin hỏi cô nương, đây là nơi nào?"
Nữ tỳ kia tuổi mặc dù không lớn, mồm miệng lại thật là lanh lợi, trả lời: “Nơi này tên là 'Phượng Lân cư', là biệt viện của nhị thiếu gia nhà nô tỳ. Đại thiếu gia nhà nô tỳ nói, lần này đại hội tỷ kiếm nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, khiến chư vị khách quý thất vọng mà về, thật là thất lễ, bởi vậy quyết định tự mình hướng chư vị tạ lỗi và hoàn trả phiếu kim. Nhưng mà lượng người quá đông, đành phải trước tiên đem tân khách an bài ở các sương phòng, rồi từ từ tiếp đãi từng nhóm."
Mọi người vừa nghe, ào ào tán thưởng Tiêu Mạch làm việc rộng rãi khoáng đạt, lấy lý phục người, hán tử áo xanh kia càng lớn tiếng nói: “Tiêu đại công tử quá khách khí. Tiêu phu nhân bệnh cấp tính, ta còn quấy rầy thanh tĩnh quý phủ, thật sự không nên."
Tỳ nữ áo tím cười nói: “Thành chủ nhà nô tỳ đêm qua đã mang phu nhân đi biệt uyển tĩnh dưỡng trước, giờ phút này không ở tại phủ, chư vị hãy yên tâm..."
Đang nói, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ nhu hòa kêu: “Tiểu Vãn?"
Tỳ nữ áo tím đi ra ngoài nhìn, chính là thị nữ bên người Tiêu Tiệm Du Lê, trên tay còn nâng khay trà, liền bước lên phía trước nói: “Để đó cho muội, Du Lê tỷ tỷ, vạn nhất nhị thiếu gia có việc mà tỷ lại không ở bên cạnh, như vậy không hay lắm."
Du Lê ôn nhu nói: “Vô phương, tả hữu đều ở tại đây trong sân này, thiếu gia kêu một tiếng là có thể nghe thấy. Nhà chúng ta chưa bao giờ tiếp đãi nhiều khách nhân như vậy, sợ là không đủ người, muội đi sân khác hỗ trợ đi."
Tỳ nữ áo tím do dự một chút, nói: “Cũng tốt. Sương phòng trong sân của Tam thiếu gia là nhiều nhất, an bài tân khách đi qua cũng nhiều nhất, muội sẽ sang bên đó."
“Đi đi, nơi này đã có ty." Du Lê hướng nàng cười, xoay người đi vào sương phòng, trước hướng mọi người nhấc áo thi lễ, rồi nâng mặt nói: “Mời chư vị dùng trà."
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của nàng, mặc dù không thập phần minh diễm, lại có một vẻ ôn nhu uyển chuyển hàm xúc thanh tao.
Chúng tân khách bỗng chốc thấy trước mắt sáng ngời, nhất là Kiều lão Tam, quả thực cả tròng mắt đều trừng lên muốn rớt ra, nhảy đến tiến lên trước: “Mĩ nhân, lão tử cuối cùng đã tìm được nàng!"
Du Lê ngẩn ra, thấy hắn rõ ràng mặt mày khẩn trương, nhân tiện nói: “Các hạ nhận sai người rồi."
“Không đâu không đâu, ta cho dù có nhận sai mẹ cũng sẽ không thể nhận sai nàng a!" Kiều lão Tam vẻ mặt meo meo nhìn chằm chằm nàng, tiến lên sát nói, “Mĩ nhân, ba ngày này ta hễ nằm mơ đều muốn nàng, chung quanh tìm kiếm nàng khắp nơi, không thể tưởng được ở trong này gặp mặt, nàng với ta thật là có duyên phận, a?"
Du Lê nghe hắn càng nói càng loạn, không khỏi mặt mũi trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng nói: “Các hạ chắc là đã ăn tim gấu mật hổ, dám ở Tiêu phủ hồ ngôn loạn ngữ thế này! Hay là không muốn cái đầu trên cổ nữa?"
Nói xong, đem khay trà hướng bên cạnh thảy một cái, vén rèm bỏ đi.
Mọi người bên cạnh thấy liền cười nhạo cả lên: “Kiều lão Tam, thủ đoạn theo đuổi nữ nhân của lão cũng quá lạc hậu rồi, người ta căn bản là không biết lão a!"
“Đúng vậy, Kiều lão Tam. Lão cũng quá không biết tự lượng sức mình, người ta là nha đầu Tiêu phủ, lão tưởng dễ dâng lên đến miệng lắm à?"
Kiều lão Tam vốn đích xác không dám ở Tiêu phủ làm càn quá mức, có điều bị mọi người vừa chế giễu vừa cười nhạo như vậy, trên mặt có điểm không nhịn được, cả giận nói: “Lão tử đích thực từng gặp qua bà nương đó, lúc ấy nàng còn hoang mang rối loạn nhìn không cẩn thận nhào trúng người lão tử a!"
“Vậy——sao?" Một người thở dài một tiếng nói, “Ôn hương nhuyễn ngọc ôm trọn trong lòng, khó trách lão không thể quên được. Chẳng qua là, tại sao người ta một chút cũng đều không nhớ tới lão thế nhỉ?"
“Lão tử làm sao mà biết? Bà nó, lão tử lẽ nào lại vì cái xú bà nương mà nói dối sao?" Kiều lão Tam mắng, thấy mọi người trên mặt vẫn là hết thảy chê cười, khẽ cắn môi nảy sinh ác tâm nói: “Các ngươi không tin? Được, lão tử đây sẽ đi tìm nàng trở về, cho cái đám cháu rùa các ngươi nhìn xem đến cùng là ai nói dối!"
“Bỏ đi bỏ đi, nơi này là Tiêu phủ, ngươi chọc người ta nóng nảy, đến bẩm báo chủ tử nơi đó, e ngươi chịu không nổi." Có người cố ý kích hắn.
Kiều lão Tam cười lạnh nói: “Lão tử tốt xấu cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong chốn giang hồ, bà nương kia bất quá chỉ là nô tài, Tiêu đại công tử lại là người hiểu thấu lí lẽ như thế, lão tử cũng không tin công tử sẽ vì đứa nô tài làm khó ta!"
Dứt lời, vừa đem rèm cửa vén lên, liếc mắt một cái liền thấy Du Lê đang cho chim ăn ở hành lang cách đó không xa, tức thời thẳng tiếng vọt đi qua, một phen bắt lấy cổ tay nàng, nói: “Bà nương nhà ngươi, ba ngày trước chúng ta ở Tỷ kiếm đài rõ ràng gặp qua, ngươi lại giả bộ làm như không biết lão tử, cố ý khiến lão tử trước mặt mọi người xấu hổ, phải vậy không?"
Du Lê thế nào cũng không thể tưởng tượng được hắn lại đuổi theo đến, muốn gạt tay hắn ra lại bị nắm gắt gao, vừa tức vừa thẹn vừa giận, lạnh lùng nói: “Các hạ thỉnh tự trọng, nhị thiếu gia nhà ta hiện ở trong phòng bên kia nghỉ ngơi, nếu như đánh thức thiếu gia, có thể sẽ không toàn mạng!"
Kiều lão Tam do dự một chút, nói: “Lão tử chỉ cùng ngươi lý luận, ngươi lại đem chủ tử của mình ra hù dọa người."
Dù nói vậy, trên tay rốt cuộc vẫn là buông lỏng ra, Du Lê lập tức xoay người bước đi, Kiều lão Tam quýnh lên, cũng không dám lại nắm lấy nàng, chỉ đành nhắm mắt lẽo đẽo theo đuôi.
Du Lê phiền toái vô cùng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Ông rốt cuộc muốn như thế nào?"
Kiều lão Tam nói: “Chỉ cần ngươi cùng lão tử trở về, trước mặt mọi người thừa nhận từng cùng lão tử đã gặp mặt, việc này coi như bỏ qua, bằng không, ngươi đến nơi nào lão tử sẽ theo ngươi tới nơi đó."
Du Lê chưa bao giờ gặp qua người nào muốn bị đánh như thế, khí sắc trên mặt trắng bệch, run giọng nói: “Ba ngày trước ta đúng thật có đi qua Tỷ kiếm đài, có điều ta chưa từng thấy qua ông, ông mà còn như vậy dây dưa không rõ, ta sẽ mang ông đi gặp đại thiếu gia!"
“Đi thì đi!" Kiều lão Tam bất chấp tất cả, lớn tiếng nói, “Ngày đó ngươi vội vội vàng vàng, còn nhào cả vào lòng lão tử! Lúc ấy lão tử mới từ nhà xí bước ra, bên cạnh còn có những người khác, ắt là đều thấy!"
Du Lê sắc mặt nhất thời biến đổi, ngẩng đầu cẩn thận xem hắn vài lần, trong mắt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Kiều lão Tam cười lạnh nói: “Thế nào, nghĩ ra rồi sao?"
Du Lê ngây người sau một lúc lâu, hốt nhiên miễn cưỡng cười, mềm giọng lại nói: “Hóa, hóa ra là đại gia đây a, ta, ta vừa nhớ ra rồi, ngày đó..."
“Ngày đó thế nào?"
“Ngày đó ta thật là đụng vào đại gia, vẫn là đại gia nâng dậy ta."
Kiều lão Tam hừ một tiếng nói: “Thật không dễ dàng, cuối cùng nghĩ ra a! Đám người trong phòng kia hãy chờ xem tới lượt lão tử chê cười đây!"
Du Lê cười giảng hòa nói: “Đại gia đừng tức giận, ta cái này tùy đại gia đi giải thích, hi vọng đại gia không đem việc này lan truyền ra bên ngoài."
Kiều lão Tam lườm nàng vài lần: “Chuyện này không khó, lão tử cho tới bây giờ không thích so đo cùng nữ nhân, chỉ cần ngươi thừa nhận từng gặp qua ta, việc này coi như cho qua."
Du Lê vội nói: “Được được, ta nghe theo ông."
Nói xong, hai người cùng nhau hướng sương phòng đi đến, Kiều lão Tam vẻ mặt khởi sắc, Du Lê lại sắc mặt tái nhợt, ai cũng không để ý tới, ngay tại phía sau đại thụ cách đó hơn hai trượng, còn ẩn giấu một người, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, mắt lộ ra suy nghĩ sâu sắc.
“Ngươi thấy thế nào?"
Phong Thần Hi vén lọn tóc bị gió thổi loạn, lạnh nhạt nhìn phía Tiêu Nặc bên cạnh mình.
Bởi vì hiện tại trong sân an bài rất nhiều giang hồ nhân sĩ, không còn ngày xưa u tĩnh nữa, hắn liền mang nàng đi đến trạch viện của Tiêu Tả cùng Cung Phỉ Thúy. Giờ phút này trong toàn bộ Tiêu phủ, chỉ có sân này không an bài tân khách. Đi lên tiểu lâu, dựa vào lan can trông về phía xa, chỉ thấy sơn thủy như họa, không nghe thấy trần thế ồn ào náo động, quả nhiên là một nơi thích hợp để bàn chuyện a.
Tiêu Nặc xoa xoa đôi mắt bị gió thổi mơ màng, nói: “Thông đạo dẫn xuống dưới nước chỉ được sử dụng trong thời gian diễn ra đại hội tỷ kiếm, mỗi lần như thế sẽ phái thị nữ ra quét tước, Du Lê tỷ tỷ xuất hiện tại thí kiếm đài, cũng không có gì kỳ lạ."
Phong Thần Hi nói: “Nếu thật sự không có gì kỳ lạ, nàng cần gì phải vẻ mặt hoảng sợ cầu xin Kiều lão Tam chớ tiết lộ ra ngoài?"
Tiêu Nặc nháy mắt mấy cái, nói: “Có thể là tỷ nhìn lầm rồi đấy, tỷ ấy vì sao phải sợ? Này nhé, hàng năm thị nữ được phân công đi quét tước phòng đều có tên đăng ký trong danh sách, Du Lê tỷ tỷ cũng không phải không biết, nàng có ngốc cũng nên hiểu rõ việc này là không giấu giếm được."
Phong Thần Hi cười nhẹ, nói: “Nếu nàng ta đi thí kiếm đài không phải vì quét tước phòng thì sao?"
“Thế tỷ ấy đi làm gì?" Tiêu Nặc nghĩ nghĩ, kêu lên: “Đúng rồi! Tỷ ấy khẳng định là đi xem nhị ca đệ luận võ."
“Ừ." Phong Thần Hi tỏ vẻ đồng ý, “Khi đó chỉ có một mình nàng biết nhị ca ngươi ăn hàn phục tán, đương nhiên sẽ lo lắng hắn đột phát độc nghiện mà bại bởi Lục Song."
Tiêu Nặc nghiêng mặt liếc nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ dường như ẩn chứa hàm ý khác nha."
“Không phải ta có ẩn chứa hàm ý khác..." Phong Thần Hi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Là ngươi cố ý giả đò nghe không hiểu."
Tiêu Nặc cười hì hì nói: “Đệ vốn dĩ nghe không hiểu."
Không biết vì sao, Phong Thần Hi đột nhiên cảm thấy gương mặt ngu ngốc kia của hắn dường như tươi cười chói mắt phi thường, phụng phịu nói: “Nghe không hiểu? Được, ta sẽ nói cho rõ ràng——Du Lê thích nhị ca ngươi, mà một nữ nhân vì người mình thích, chuyện gì cũng dám làm ra. Nhị ca ngươi bởi vì ăn hàn phục tán thành nghiện mà lo lắng chính mình sẽ trước mặt mọi người bại bởi Lục Song, cho nên liền sai Du Lê mượn danh quét tước hạ lôi khuẩn vào bên trong huân hương của Lục Song, không nghĩ bởi vì kích động mà đụng vào Kiều lão Tam..."
Nói còn chưa dứt, Tiêu Nặc đã nghiêm nghiêm thực thực che chặt lỗ tai, nhắm nghiền mắt lại kêu: “Không đúng không đúng chính là không đúng! Nhị ca đệ là người tốt, huynh ấy sẽ không lợi dụng nữ nhân bỉ ổi hèn hạ như vậy! Sẽ không sẽ không sẽ không..."
Ở thời điểm này hắn cư nhiên đùa giỡn vô lại đến thế, Phong Thần Hi thật muốn bỏ đi quách cho xong, nhưng mà ngay chính nàng cũng nói không rõ ràng là vì sao, từ sau khi Tiêu Tả mang Cung Phỉ Thúy đi Thiên Thủy Nhất Tuyến các tĩnh dưỡng, vụ án này có được một điểm manh mối gì là trước tiên nàng sẽ nghĩ đến việc cùng Tiêu Nặc thương lượng. Mượn hôm nay mà nói, vốn nàng đi Phượng Lân các chính là để xem xem tình huống Tiêu Tiệm thế nào, không nghĩ lại thấy một màn Du Lê cùng Kiều lão Tam tranh cãi kia, tức thời lập tức liền đi tìm Tiêu Nặc, biết rõ hắn thay đổi thất thường, có khi thông minh có khi ngu dốt, biết rõ hắn không tin Tiêu Tiệm là hung thủ thật sự, cùng lập trường bản thân đối nghịch, vậy mà nàng vẫn là tìm đến hắn... Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ hiện tại lại phủi tay bỏ đi sao?
Đương nhiên không!
Vì thế, nàng liền đứng ở một bên, một lời cũng không nói trừng mắt nhìn Tiêu Nặc, tới tận khi hắn bỏ tay bịt trên lỗ tai xuống, mở mắt ra, mới lạnh lùng hỏi câu: “Ngươi kêu đủ chưa?"
Tiêu Nặc không nói lời nào, chỉ theo khóe mắt liếc nàng, đột nhiên thở dài, nói: “Tỷ tức giận, thế nhưng tỷ không đi. Xem ra, tỷ đối với phán đoán bản thân thật sự rất có tin tưởng."
Phong Thần Hi nói: “Ta đối bản thân nhất định có tin tưởng."
“Nhị ca đệ cũng thế." Tiêu Nặc nói.
Phong Thần Hi hiểu rõ ý tứ của hắn—— người tự tin bình thường đều sẽ không ti tiện bỉ ổi, bởi vì bọn họ luôn khinh thường sự dối trá. Có điều... Nàng nhìn Tiêu Nặc, chậm rãi nói: “Ngươi chớ quên, người tự tin bình thường đều sợ thua, bởi vì thua rồi sẽ không dậy nổi. Hàn phục tán chẳng những có thể ăn mòn ý chí một người, càng có thể làm suy sụp thân thể một người tồi tệ. Nhị ca ngươi từ lúc xuất môn đến nay chưa gặp qua thất bại, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ bại bởi Lục Song?"
“Sợ." Tiêu Nặc nói, “Nhưng điều kiện tiên quyết là: huynh ấy biết bản thân thất bại."
Phong Thần Hi nhíu mày nói: “Ý của ngươi là..."
Tiêu Nặc cướp lời: “Ý đệ là, nhị ca đệ không hề biết sẽ thất bại dưới tay Lục đại ca, bởi vì huynh ấy căn bản không biết bản thân đã nhiễm phải độc nghiện."
Phong Thần Hi lắc đầu nói: “Cái đó cũng có khả năng chính là hắn để cho chúng ta xem biểu hiện giả dối."
“Không phải là biểu hiện giả dối!" Tiêu Nặc quả quyết phản bác nói.
“Dựa vào đâu thấy được? Không lẽ bởi vì hắn là nhị ca ngươi?" Phong Thần Hi không đồng ý nhìn về phía hắn.
“Không, bởi vì huynh ấy chưa bao giờ mở miệng hỏi đệ mượn qua thứ này thứ nọ." Tiêu Nặc trả lời, “Ngày đó huynh ấy độc phát tỉnh dậy lại hỏi đệ đưa thuốc bột, không biết là đã tốn bao nhiêu tự tôn mới mở được lời kia."
“Vì sao?" Phong Thần Hi hỏi.
Tiêu Nặc không trả lời, chính là cúi đầu, hướng nàng lộ ra một nụ cười tươi thật lớn——ngây ngây ngô ngô, vui vui vẻ vẻ, cươi đến si ngốc.
Phong Thần Hi thưởng cho hắn một ánh mắt xem thường, giây lát liền “phì" một tiếng nở nụ cười.
Tiêu Nặc cười hì hì nói: “Tỷ xem, đệ là cái đứa có tiếng ngu ngốc gặp rắc rối thành tinh, mà nhị ca đệ lại xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu không phải thật sự cho rằng bản thân là bị mê dược làm ngã gục, chỉ sợ có chết huynh ấy cũng chẳng mở miệng nói với đệ lời này đâu."
Phong Thần Hi ngừng cười, nói: “Lý do này của ngươi cũng không tránh khỏi có chút gượng ép, nhị ca ngươi thông minh như thế, sao biết hắn không phải cố ý làm như vậy a?"
Tiêu Nặc giật mình, cả kinh nói: “Phải ha! Nhị ca có khả năng đúng là nghĩ tới điểm này, cho nên cố ý hỏi đệ mượn thuốc bột, làm cho chúng ta tin tưởng huynh ấy cũng không biết bản thân có độc nghiện."
Phong Thần Hi lập tức nói tiếp: “Cho nên, lôi khuẩn cũng vô cùng có khả năng chính là hắn sai Du Lê phóng."
“Ừ." Đầu Tiêu Nặc gật gù như gà mổ thóc, “Sau đó, người đã chết rồi, huynh ấy mới đột nhiên nghĩ đến: không tốt! Lôi khuẩn chỉ sản sinh tại núi Trường Bạch, mà mình vừa vặn là từ nơi đó trở về, đây không phải là không đánh đã kha rồi sao... Ôi, nhị ca đệ thật đúng là thông minh a."
“Tiêu Nặc!" Phong Thần Hi hung hăng trừng mắt với gã thiếu niên đang cười toe toét trêu tức này, biết rõ hắn xỏ xiên nàng, lại tìm mãi không ra lời nói để phản bác, dù sao vừa rồi là nàng nói Tiêu Tiệm thông minh, nhưng người thông minh chân chính có thể làm ra loại sự tình này sao?
Tiêu Nặc thấy sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, biết nàng thật là có chút tức giận, vội nói: “Tỷ tỷ bớt giận, chúng ta tuy rằng vẫn chưa thống nhất với nhau, nhưng lại từ đó chứng minh được một chuyện..."
Phong Thần Hi phụng phịu nói: “Chuyện gì?"
“Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ."
“Dư thừa."
“Không phải dư thừa." Tiêu Nặc nghiêm mặt nói, “Nếu hung thủ đã bị tìm được, không nên xuất hiện nhiều điểm đáng ngờ đến thế."
Bất luận án kiện khúc chiết ly kỳ cỡ nào, chỉ cần hung phạm quy án, hết thảy điểm đáng ngờ liền có thể được giải thích, bằng không sẽ vô cùng có khả năng là oan giả sai án.
Đạo lý này, Phong Thần Hi tự nhiên là hiểu được.
Thấy nàng không có phản bác, Tiêu Nặc liền lại nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta đều sơ sót một điểm—— sau khi phát hiện án mạng, chúng ta chỉ lo tìm kiếm độc tố gây chết Lục đại ca, nhưng không điều tra độc tố làm thế nào bị bỏ vào huân hương. Vì đề phòng gian lận gây rối, tỷ như sử dụng ám khí chí mạng bên người, hoặc dược vật có thể nhất thời tăng cường công lực, vì thế toàn bộ đệ tử tham gia luận võ không chỉ có bản thân bị kiểm tra nghiêm cẩn, mà còn hết thảy vật mang theo cũng đều bị kiểm tra, hơn nữa phòng ốc cũng là thông qua rút thăm lâm thời quyết định, vì là tránh cho có người trước tiên ở trong phòng làm rối trật tự vật dụng."
Phong Thần Hi nói: “Nói cách khác, huân hương Lục Song sở dụng lúc trước khi vào phòng là không có độc?"
Tiêu Nặc gật đầu nói: “Khẳng định không có."
“Có điều, Tiêu thành chủ rõ ràng hỏi qua thủ vệ, sau khi Lục Song vào trong phòng cũng không người thứ hai đi vào a."
“Tỷ tỷ, “ Tiêu Nặc tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Thần Hi, “Tỷ hoài nghi nhị ca đệ, hoài nghi Du Lê tỷ tỷ, thế mà lại duy nhất không lo lắng lời hai người kia nói có thể đáng ngờ hay không, vậy là vì sao?"
Phong Thần Hi ngạc nhiên, đúng vậy, đây là vì sao? Sợ run sau một lúc lâu, nàng rốt cục tìm được nguyên nhân: kia chẳng qua là vì... Bởi vì ngay cả Tiêu Tả khôn khéo như vậy đều không đối lời nói hai người kia sinh lòng khả nghi, nàng tự nhiên cũng liền...
Kỳ thực đừng nói là nàng, trong số mọi người, trừ bỏ Tiêu Nặc, đến nay cũng không một ai hoài nghi đến sợi tóc trên đầu hai người thủ vệ, đó đều là vì đã bị thái độ Tiêu Tả rất tin tưởng không chút nghi ngờ ảnh hưởng sao?
Đây là thiên tính của con người, cũng nói lên được lực ảnh hưởng của nhân vật lãnh tụ sâu xa vô cùng, đủ để hướng tất thảy tư tưởng mọi người cùng phán đoán, trừ phi ngươi trời sinh cũng là một nhân vật lãnh tụ, bằng không thật sự rất khó thoát ra khỏi loại lực ảnh hưởng này.
Phong Thần Hi lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Ta thật sơ sót, đích xác nên đi điều tra hai kẻ thủ vệ kia."
“Ngay bây giờ?" Tiêu Nặc nhìn nàng, hai người đồng thời lắc lắc đầu.
Bây giờ đi thăm dò, trên tay không hề chứng cớ, hai tên thủ vệ kia chẳng những sẽ không nói thật, còn cực kỳ có khả năng khiến cho hung thủ cảnh giác, giết người diệt khẩu.
Ngay tại giờ khắc này, Phong Thần Hi bừng tỉnh đại ngộ, thốt ra nói: “Tiêu thành chủ quả nhiên cơ trí hơn người!"
Tiêu Nặc cười hì hì nói: “Là đa mưu túc trí đi?"
Phong Thần Hi cười khẽ: “Ngươi lúc đó chẳng phải?"
Tiêu Nặc liếc nàng: “Cũng vậy."
Phong Thần Hi thở dài: “Chỉ mong hung thủ đừng giống chúng ta nghĩ ra được như vậy mới tốt."
Tiêu Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là sẽ không. Cha ta sau đó cũng không lại nhắc tới hai người kia nữa, hung thủ nói vậy sẽ không nghĩ đến hai người kia đã bị hoài nghi, trong lúc chúng ta chưa chạm tới đầu bọn họ, tạm thời hẳn là sẽ không có nguy hiểm."
Chưa chạm tới đầu bọn họ liền tạm thời không có nguy hiểm, kia đã tra được đâu? Trong đầu Phong Thần Hi chợt xẹt qua một cảnh tượng, lập tức thất thanh kêu lên: “Còn con chuột chết bị người ta thay đổi vị trí kia!"
“Du Lê tỷ tỷ..." Sắc mặt Tiêu Nặc chợt biến.
Đối Kiều lão Tam mà nói, cho dù không xem hoàng lịch, hắn cũng biết hôm nay tuyệt không phải là cái ngày gì tốt lành.
Bởi vì, vừa sáng tinh mơ rời giường, hắn liền cùng những người tới tham gia đại hội tỷ kiếm giống nhau, nghe được một cái tin tức xấu phi thường hỏng bét, hỏng bét phi thường——bởi vì Tiêu phu nhân bệnh cấp tính đột phát, Tiêu thành chủ đã hủy bỏ trận chung cuộc tự mình chỉ điểm võ công cho đệ tử, càng khỏi phải nói gì tới chuyện trước mặt mọi người thi triển Quy khứ lai hề kiếm pháp.
Kiều lão Tam nghĩ đến bản thân bỏ nguyên một ngày ảm đảm ngồi canh ngay tại ngoài khách điếm Trăm Dặm, còn thanh toán một số tiền muốn đòi mạng như thế, thật vất vả mới mua được vị trí thỏa mãn, hiện thời lại hóa thành bọt khí, không khỏi vỗ ngực liên tục, khóc không ra nước mắt.
May mắn là, Tiêu đại công tử tiếp quản sự vụ Thành Trăm Dặm biết lý hiểu nghĩa, chẳng những công khai dán bảng cáo thị hướng tân khách bày tỏ khiêm nhường, còn tuyên bố ở ngày thứ ba sau khi luận võ kết thúc, mọi người có thể đến Tiêu phủ lĩnh trở về toàn bộ phiếu kim.
Kiều lão Tam tuy rằng vẫn lấy làm tiếc vì không thể đích thân gặp được phong thái đệ nhất danh kiếm đương thời, nhưng dù sao nhìn ba ngày luận võ, đã thu lợi không phải là ít, mà còn không mất một quan tiền, lại cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi rất lớn, tức thời hưng trí bừng bừng xem luận võ xong rồi, theo mọi người cùng đi Tiêu phủ lấy phiếu kim, dọc theo đường đi nghe thấy đều là đối Tiêu đại công tử hết lời khen ngợi.
Đến được Tiêu phủ, chỉ thấy đứng sát trong cửa lớn có hai gã gia đinh áo xanh, sau lưng là một con đường trải đá phiến, hai bên lề trúc xanh hoa hồng, tôn lên vẻ thanh tĩnh lịch sự tao nhã, một chút cũng không thấy cảnh đầu người ngọ nguậy xếp hàng dài chờ đợi trong tưởng tượng.
Người biến đi nơi nào nào cả rồi? Ngay lúc Kiều lão Tam cảm thấy nghi hoặc, có mấy nữ tỳ áo tím thản nhiên nhanh nhẹn tiến lên thi lễ, mỉm cười nói: “Thỉnh chư vị mười người một tổ đi theo chúng nô tỳ."
Kiều lão Tam ham mê nữ sắc, âm thầm tìm thị nữ xinh đẹp nhất đi theo, một đường hoa rơi liễu phất, đi đến một tiểu viện có trúc có suối, ở trong sương phòng ngồi xuống.
Tỳ nữ áo tím kia nói câu “Thỉnh chư vị lúc này chờ một chút." Liền xoay người sắp sửa ra, một hán tử áo xanh vội vàng gọi với nàng lại nói: “Cô nương xin dừng bước. Xin hỏi cô nương, đây là nơi nào?"
Nữ tỳ kia tuổi mặc dù không lớn, mồm miệng lại thật là lanh lợi, trả lời: “Nơi này tên là 'Phượng Lân cư', là biệt viện của nhị thiếu gia nhà nô tỳ. Đại thiếu gia nhà nô tỳ nói, lần này đại hội tỷ kiếm nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, khiến chư vị khách quý thất vọng mà về, thật là thất lễ, bởi vậy quyết định tự mình hướng chư vị tạ lỗi và hoàn trả phiếu kim. Nhưng mà lượng người quá đông, đành phải trước tiên đem tân khách an bài ở các sương phòng, rồi từ từ tiếp đãi từng nhóm."
Mọi người vừa nghe, ào ào tán thưởng Tiêu Mạch làm việc rộng rãi khoáng đạt, lấy lý phục người, hán tử áo xanh kia càng lớn tiếng nói: “Tiêu đại công tử quá khách khí. Tiêu phu nhân bệnh cấp tính, ta còn quấy rầy thanh tĩnh quý phủ, thật sự không nên."
Tỳ nữ áo tím cười nói: “Thành chủ nhà nô tỳ đêm qua đã mang phu nhân đi biệt uyển tĩnh dưỡng trước, giờ phút này không ở tại phủ, chư vị hãy yên tâm..."
Đang nói, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ nhu hòa kêu: “Tiểu Vãn?"
Tỳ nữ áo tím đi ra ngoài nhìn, chính là thị nữ bên người Tiêu Tiệm Du Lê, trên tay còn nâng khay trà, liền bước lên phía trước nói: “Để đó cho muội, Du Lê tỷ tỷ, vạn nhất nhị thiếu gia có việc mà tỷ lại không ở bên cạnh, như vậy không hay lắm."
Du Lê ôn nhu nói: “Vô phương, tả hữu đều ở tại đây trong sân này, thiếu gia kêu một tiếng là có thể nghe thấy. Nhà chúng ta chưa bao giờ tiếp đãi nhiều khách nhân như vậy, sợ là không đủ người, muội đi sân khác hỗ trợ đi."
Tỳ nữ áo tím do dự một chút, nói: “Cũng tốt. Sương phòng trong sân của Tam thiếu gia là nhiều nhất, an bài tân khách đi qua cũng nhiều nhất, muội sẽ sang bên đó."
“Đi đi, nơi này đã có ty." Du Lê hướng nàng cười, xoay người đi vào sương phòng, trước hướng mọi người nhấc áo thi lễ, rồi nâng mặt nói: “Mời chư vị dùng trà."
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của nàng, mặc dù không thập phần minh diễm, lại có một vẻ ôn nhu uyển chuyển hàm xúc thanh tao.
Chúng tân khách bỗng chốc thấy trước mắt sáng ngời, nhất là Kiều lão Tam, quả thực cả tròng mắt đều trừng lên muốn rớt ra, nhảy đến tiến lên trước: “Mĩ nhân, lão tử cuối cùng đã tìm được nàng!"
Du Lê ngẩn ra, thấy hắn rõ ràng mặt mày khẩn trương, nhân tiện nói: “Các hạ nhận sai người rồi."
“Không đâu không đâu, ta cho dù có nhận sai mẹ cũng sẽ không thể nhận sai nàng a!" Kiều lão Tam vẻ mặt meo meo nhìn chằm chằm nàng, tiến lên sát nói, “Mĩ nhân, ba ngày này ta hễ nằm mơ đều muốn nàng, chung quanh tìm kiếm nàng khắp nơi, không thể tưởng được ở trong này gặp mặt, nàng với ta thật là có duyên phận, a?"
Du Lê nghe hắn càng nói càng loạn, không khỏi mặt mũi trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng nói: “Các hạ chắc là đã ăn tim gấu mật hổ, dám ở Tiêu phủ hồ ngôn loạn ngữ thế này! Hay là không muốn cái đầu trên cổ nữa?"
Nói xong, đem khay trà hướng bên cạnh thảy một cái, vén rèm bỏ đi.
Mọi người bên cạnh thấy liền cười nhạo cả lên: “Kiều lão Tam, thủ đoạn theo đuổi nữ nhân của lão cũng quá lạc hậu rồi, người ta căn bản là không biết lão a!"
“Đúng vậy, Kiều lão Tam. Lão cũng quá không biết tự lượng sức mình, người ta là nha đầu Tiêu phủ, lão tưởng dễ dâng lên đến miệng lắm à?"
Kiều lão Tam vốn đích xác không dám ở Tiêu phủ làm càn quá mức, có điều bị mọi người vừa chế giễu vừa cười nhạo như vậy, trên mặt có điểm không nhịn được, cả giận nói: “Lão tử đích thực từng gặp qua bà nương đó, lúc ấy nàng còn hoang mang rối loạn nhìn không cẩn thận nhào trúng người lão tử a!"
“Vậy——sao?" Một người thở dài một tiếng nói, “Ôn hương nhuyễn ngọc ôm trọn trong lòng, khó trách lão không thể quên được. Chẳng qua là, tại sao người ta một chút cũng đều không nhớ tới lão thế nhỉ?"
“Lão tử làm sao mà biết? Bà nó, lão tử lẽ nào lại vì cái xú bà nương mà nói dối sao?" Kiều lão Tam mắng, thấy mọi người trên mặt vẫn là hết thảy chê cười, khẽ cắn môi nảy sinh ác tâm nói: “Các ngươi không tin? Được, lão tử đây sẽ đi tìm nàng trở về, cho cái đám cháu rùa các ngươi nhìn xem đến cùng là ai nói dối!"
“Bỏ đi bỏ đi, nơi này là Tiêu phủ, ngươi chọc người ta nóng nảy, đến bẩm báo chủ tử nơi đó, e ngươi chịu không nổi." Có người cố ý kích hắn.
Kiều lão Tam cười lạnh nói: “Lão tử tốt xấu cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong chốn giang hồ, bà nương kia bất quá chỉ là nô tài, Tiêu đại công tử lại là người hiểu thấu lí lẽ như thế, lão tử cũng không tin công tử sẽ vì đứa nô tài làm khó ta!"
Dứt lời, vừa đem rèm cửa vén lên, liếc mắt một cái liền thấy Du Lê đang cho chim ăn ở hành lang cách đó không xa, tức thời thẳng tiếng vọt đi qua, một phen bắt lấy cổ tay nàng, nói: “Bà nương nhà ngươi, ba ngày trước chúng ta ở Tỷ kiếm đài rõ ràng gặp qua, ngươi lại giả bộ làm như không biết lão tử, cố ý khiến lão tử trước mặt mọi người xấu hổ, phải vậy không?"
Du Lê thế nào cũng không thể tưởng tượng được hắn lại đuổi theo đến, muốn gạt tay hắn ra lại bị nắm gắt gao, vừa tức vừa thẹn vừa giận, lạnh lùng nói: “Các hạ thỉnh tự trọng, nhị thiếu gia nhà ta hiện ở trong phòng bên kia nghỉ ngơi, nếu như đánh thức thiếu gia, có thể sẽ không toàn mạng!"
Kiều lão Tam do dự một chút, nói: “Lão tử chỉ cùng ngươi lý luận, ngươi lại đem chủ tử của mình ra hù dọa người."
Dù nói vậy, trên tay rốt cuộc vẫn là buông lỏng ra, Du Lê lập tức xoay người bước đi, Kiều lão Tam quýnh lên, cũng không dám lại nắm lấy nàng, chỉ đành nhắm mắt lẽo đẽo theo đuôi.
Du Lê phiền toái vô cùng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Ông rốt cuộc muốn như thế nào?"
Kiều lão Tam nói: “Chỉ cần ngươi cùng lão tử trở về, trước mặt mọi người thừa nhận từng cùng lão tử đã gặp mặt, việc này coi như bỏ qua, bằng không, ngươi đến nơi nào lão tử sẽ theo ngươi tới nơi đó."
Du Lê chưa bao giờ gặp qua người nào muốn bị đánh như thế, khí sắc trên mặt trắng bệch, run giọng nói: “Ba ngày trước ta đúng thật có đi qua Tỷ kiếm đài, có điều ta chưa từng thấy qua ông, ông mà còn như vậy dây dưa không rõ, ta sẽ mang ông đi gặp đại thiếu gia!"
“Đi thì đi!" Kiều lão Tam bất chấp tất cả, lớn tiếng nói, “Ngày đó ngươi vội vội vàng vàng, còn nhào cả vào lòng lão tử! Lúc ấy lão tử mới từ nhà xí bước ra, bên cạnh còn có những người khác, ắt là đều thấy!"
Du Lê sắc mặt nhất thời biến đổi, ngẩng đầu cẩn thận xem hắn vài lần, trong mắt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Kiều lão Tam cười lạnh nói: “Thế nào, nghĩ ra rồi sao?"
Du Lê ngây người sau một lúc lâu, hốt nhiên miễn cưỡng cười, mềm giọng lại nói: “Hóa, hóa ra là đại gia đây a, ta, ta vừa nhớ ra rồi, ngày đó..."
“Ngày đó thế nào?"
“Ngày đó ta thật là đụng vào đại gia, vẫn là đại gia nâng dậy ta."
Kiều lão Tam hừ một tiếng nói: “Thật không dễ dàng, cuối cùng nghĩ ra a! Đám người trong phòng kia hãy chờ xem tới lượt lão tử chê cười đây!"
Du Lê cười giảng hòa nói: “Đại gia đừng tức giận, ta cái này tùy đại gia đi giải thích, hi vọng đại gia không đem việc này lan truyền ra bên ngoài."
Kiều lão Tam lườm nàng vài lần: “Chuyện này không khó, lão tử cho tới bây giờ không thích so đo cùng nữ nhân, chỉ cần ngươi thừa nhận từng gặp qua ta, việc này coi như cho qua."
Du Lê vội nói: “Được được, ta nghe theo ông."
Nói xong, hai người cùng nhau hướng sương phòng đi đến, Kiều lão Tam vẻ mặt khởi sắc, Du Lê lại sắc mặt tái nhợt, ai cũng không để ý tới, ngay tại phía sau đại thụ cách đó hơn hai trượng, còn ẩn giấu một người, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, mắt lộ ra suy nghĩ sâu sắc.
“Ngươi thấy thế nào?"
Phong Thần Hi vén lọn tóc bị gió thổi loạn, lạnh nhạt nhìn phía Tiêu Nặc bên cạnh mình.
Bởi vì hiện tại trong sân an bài rất nhiều giang hồ nhân sĩ, không còn ngày xưa u tĩnh nữa, hắn liền mang nàng đi đến trạch viện của Tiêu Tả cùng Cung Phỉ Thúy. Giờ phút này trong toàn bộ Tiêu phủ, chỉ có sân này không an bài tân khách. Đi lên tiểu lâu, dựa vào lan can trông về phía xa, chỉ thấy sơn thủy như họa, không nghe thấy trần thế ồn ào náo động, quả nhiên là một nơi thích hợp để bàn chuyện a.
Tiêu Nặc xoa xoa đôi mắt bị gió thổi mơ màng, nói: “Thông đạo dẫn xuống dưới nước chỉ được sử dụng trong thời gian diễn ra đại hội tỷ kiếm, mỗi lần như thế sẽ phái thị nữ ra quét tước, Du Lê tỷ tỷ xuất hiện tại thí kiếm đài, cũng không có gì kỳ lạ."
Phong Thần Hi nói: “Nếu thật sự không có gì kỳ lạ, nàng cần gì phải vẻ mặt hoảng sợ cầu xin Kiều lão Tam chớ tiết lộ ra ngoài?"
Tiêu Nặc nháy mắt mấy cái, nói: “Có thể là tỷ nhìn lầm rồi đấy, tỷ ấy vì sao phải sợ? Này nhé, hàng năm thị nữ được phân công đi quét tước phòng đều có tên đăng ký trong danh sách, Du Lê tỷ tỷ cũng không phải không biết, nàng có ngốc cũng nên hiểu rõ việc này là không giấu giếm được."
Phong Thần Hi cười nhẹ, nói: “Nếu nàng ta đi thí kiếm đài không phải vì quét tước phòng thì sao?"
“Thế tỷ ấy đi làm gì?" Tiêu Nặc nghĩ nghĩ, kêu lên: “Đúng rồi! Tỷ ấy khẳng định là đi xem nhị ca đệ luận võ."
“Ừ." Phong Thần Hi tỏ vẻ đồng ý, “Khi đó chỉ có một mình nàng biết nhị ca ngươi ăn hàn phục tán, đương nhiên sẽ lo lắng hắn đột phát độc nghiện mà bại bởi Lục Song."
Tiêu Nặc nghiêng mặt liếc nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ dường như ẩn chứa hàm ý khác nha."
“Không phải ta có ẩn chứa hàm ý khác..." Phong Thần Hi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Là ngươi cố ý giả đò nghe không hiểu."
Tiêu Nặc cười hì hì nói: “Đệ vốn dĩ nghe không hiểu."
Không biết vì sao, Phong Thần Hi đột nhiên cảm thấy gương mặt ngu ngốc kia của hắn dường như tươi cười chói mắt phi thường, phụng phịu nói: “Nghe không hiểu? Được, ta sẽ nói cho rõ ràng——Du Lê thích nhị ca ngươi, mà một nữ nhân vì người mình thích, chuyện gì cũng dám làm ra. Nhị ca ngươi bởi vì ăn hàn phục tán thành nghiện mà lo lắng chính mình sẽ trước mặt mọi người bại bởi Lục Song, cho nên liền sai Du Lê mượn danh quét tước hạ lôi khuẩn vào bên trong huân hương của Lục Song, không nghĩ bởi vì kích động mà đụng vào Kiều lão Tam..."
Nói còn chưa dứt, Tiêu Nặc đã nghiêm nghiêm thực thực che chặt lỗ tai, nhắm nghiền mắt lại kêu: “Không đúng không đúng chính là không đúng! Nhị ca đệ là người tốt, huynh ấy sẽ không lợi dụng nữ nhân bỉ ổi hèn hạ như vậy! Sẽ không sẽ không sẽ không..."
Ở thời điểm này hắn cư nhiên đùa giỡn vô lại đến thế, Phong Thần Hi thật muốn bỏ đi quách cho xong, nhưng mà ngay chính nàng cũng nói không rõ ràng là vì sao, từ sau khi Tiêu Tả mang Cung Phỉ Thúy đi Thiên Thủy Nhất Tuyến các tĩnh dưỡng, vụ án này có được một điểm manh mối gì là trước tiên nàng sẽ nghĩ đến việc cùng Tiêu Nặc thương lượng. Mượn hôm nay mà nói, vốn nàng đi Phượng Lân các chính là để xem xem tình huống Tiêu Tiệm thế nào, không nghĩ lại thấy một màn Du Lê cùng Kiều lão Tam tranh cãi kia, tức thời lập tức liền đi tìm Tiêu Nặc, biết rõ hắn thay đổi thất thường, có khi thông minh có khi ngu dốt, biết rõ hắn không tin Tiêu Tiệm là hung thủ thật sự, cùng lập trường bản thân đối nghịch, vậy mà nàng vẫn là tìm đến hắn... Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ hiện tại lại phủi tay bỏ đi sao?
Đương nhiên không!
Vì thế, nàng liền đứng ở một bên, một lời cũng không nói trừng mắt nhìn Tiêu Nặc, tới tận khi hắn bỏ tay bịt trên lỗ tai xuống, mở mắt ra, mới lạnh lùng hỏi câu: “Ngươi kêu đủ chưa?"
Tiêu Nặc không nói lời nào, chỉ theo khóe mắt liếc nàng, đột nhiên thở dài, nói: “Tỷ tức giận, thế nhưng tỷ không đi. Xem ra, tỷ đối với phán đoán bản thân thật sự rất có tin tưởng."
Phong Thần Hi nói: “Ta đối bản thân nhất định có tin tưởng."
“Nhị ca đệ cũng thế." Tiêu Nặc nói.
Phong Thần Hi hiểu rõ ý tứ của hắn—— người tự tin bình thường đều sẽ không ti tiện bỉ ổi, bởi vì bọn họ luôn khinh thường sự dối trá. Có điều... Nàng nhìn Tiêu Nặc, chậm rãi nói: “Ngươi chớ quên, người tự tin bình thường đều sợ thua, bởi vì thua rồi sẽ không dậy nổi. Hàn phục tán chẳng những có thể ăn mòn ý chí một người, càng có thể làm suy sụp thân thể một người tồi tệ. Nhị ca ngươi từ lúc xuất môn đến nay chưa gặp qua thất bại, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ bại bởi Lục Song?"
“Sợ." Tiêu Nặc nói, “Nhưng điều kiện tiên quyết là: huynh ấy biết bản thân thất bại."
Phong Thần Hi nhíu mày nói: “Ý của ngươi là..."
Tiêu Nặc cướp lời: “Ý đệ là, nhị ca đệ không hề biết sẽ thất bại dưới tay Lục đại ca, bởi vì huynh ấy căn bản không biết bản thân đã nhiễm phải độc nghiện."
Phong Thần Hi lắc đầu nói: “Cái đó cũng có khả năng chính là hắn để cho chúng ta xem biểu hiện giả dối."
“Không phải là biểu hiện giả dối!" Tiêu Nặc quả quyết phản bác nói.
“Dựa vào đâu thấy được? Không lẽ bởi vì hắn là nhị ca ngươi?" Phong Thần Hi không đồng ý nhìn về phía hắn.
“Không, bởi vì huynh ấy chưa bao giờ mở miệng hỏi đệ mượn qua thứ này thứ nọ." Tiêu Nặc trả lời, “Ngày đó huynh ấy độc phát tỉnh dậy lại hỏi đệ đưa thuốc bột, không biết là đã tốn bao nhiêu tự tôn mới mở được lời kia."
“Vì sao?" Phong Thần Hi hỏi.
Tiêu Nặc không trả lời, chính là cúi đầu, hướng nàng lộ ra một nụ cười tươi thật lớn——ngây ngây ngô ngô, vui vui vẻ vẻ, cươi đến si ngốc.
Phong Thần Hi thưởng cho hắn một ánh mắt xem thường, giây lát liền “phì" một tiếng nở nụ cười.
Tiêu Nặc cười hì hì nói: “Tỷ xem, đệ là cái đứa có tiếng ngu ngốc gặp rắc rối thành tinh, mà nhị ca đệ lại xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu không phải thật sự cho rằng bản thân là bị mê dược làm ngã gục, chỉ sợ có chết huynh ấy cũng chẳng mở miệng nói với đệ lời này đâu."
Phong Thần Hi ngừng cười, nói: “Lý do này của ngươi cũng không tránh khỏi có chút gượng ép, nhị ca ngươi thông minh như thế, sao biết hắn không phải cố ý làm như vậy a?"
Tiêu Nặc giật mình, cả kinh nói: “Phải ha! Nhị ca có khả năng đúng là nghĩ tới điểm này, cho nên cố ý hỏi đệ mượn thuốc bột, làm cho chúng ta tin tưởng huynh ấy cũng không biết bản thân có độc nghiện."
Phong Thần Hi lập tức nói tiếp: “Cho nên, lôi khuẩn cũng vô cùng có khả năng chính là hắn sai Du Lê phóng."
“Ừ." Đầu Tiêu Nặc gật gù như gà mổ thóc, “Sau đó, người đã chết rồi, huynh ấy mới đột nhiên nghĩ đến: không tốt! Lôi khuẩn chỉ sản sinh tại núi Trường Bạch, mà mình vừa vặn là từ nơi đó trở về, đây không phải là không đánh đã kha rồi sao... Ôi, nhị ca đệ thật đúng là thông minh a."
“Tiêu Nặc!" Phong Thần Hi hung hăng trừng mắt với gã thiếu niên đang cười toe toét trêu tức này, biết rõ hắn xỏ xiên nàng, lại tìm mãi không ra lời nói để phản bác, dù sao vừa rồi là nàng nói Tiêu Tiệm thông minh, nhưng người thông minh chân chính có thể làm ra loại sự tình này sao?
Tiêu Nặc thấy sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, biết nàng thật là có chút tức giận, vội nói: “Tỷ tỷ bớt giận, chúng ta tuy rằng vẫn chưa thống nhất với nhau, nhưng lại từ đó chứng minh được một chuyện..."
Phong Thần Hi phụng phịu nói: “Chuyện gì?"
“Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ."
“Dư thừa."
“Không phải dư thừa." Tiêu Nặc nghiêm mặt nói, “Nếu hung thủ đã bị tìm được, không nên xuất hiện nhiều điểm đáng ngờ đến thế."
Bất luận án kiện khúc chiết ly kỳ cỡ nào, chỉ cần hung phạm quy án, hết thảy điểm đáng ngờ liền có thể được giải thích, bằng không sẽ vô cùng có khả năng là oan giả sai án.
Đạo lý này, Phong Thần Hi tự nhiên là hiểu được.
Thấy nàng không có phản bác, Tiêu Nặc liền lại nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta đều sơ sót một điểm—— sau khi phát hiện án mạng, chúng ta chỉ lo tìm kiếm độc tố gây chết Lục đại ca, nhưng không điều tra độc tố làm thế nào bị bỏ vào huân hương. Vì đề phòng gian lận gây rối, tỷ như sử dụng ám khí chí mạng bên người, hoặc dược vật có thể nhất thời tăng cường công lực, vì thế toàn bộ đệ tử tham gia luận võ không chỉ có bản thân bị kiểm tra nghiêm cẩn, mà còn hết thảy vật mang theo cũng đều bị kiểm tra, hơn nữa phòng ốc cũng là thông qua rút thăm lâm thời quyết định, vì là tránh cho có người trước tiên ở trong phòng làm rối trật tự vật dụng."
Phong Thần Hi nói: “Nói cách khác, huân hương Lục Song sở dụng lúc trước khi vào phòng là không có độc?"
Tiêu Nặc gật đầu nói: “Khẳng định không có."
“Có điều, Tiêu thành chủ rõ ràng hỏi qua thủ vệ, sau khi Lục Song vào trong phòng cũng không người thứ hai đi vào a."
“Tỷ tỷ, “ Tiêu Nặc tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Thần Hi, “Tỷ hoài nghi nhị ca đệ, hoài nghi Du Lê tỷ tỷ, thế mà lại duy nhất không lo lắng lời hai người kia nói có thể đáng ngờ hay không, vậy là vì sao?"
Phong Thần Hi ngạc nhiên, đúng vậy, đây là vì sao? Sợ run sau một lúc lâu, nàng rốt cục tìm được nguyên nhân: kia chẳng qua là vì... Bởi vì ngay cả Tiêu Tả khôn khéo như vậy đều không đối lời nói hai người kia sinh lòng khả nghi, nàng tự nhiên cũng liền...
Kỳ thực đừng nói là nàng, trong số mọi người, trừ bỏ Tiêu Nặc, đến nay cũng không một ai hoài nghi đến sợi tóc trên đầu hai người thủ vệ, đó đều là vì đã bị thái độ Tiêu Tả rất tin tưởng không chút nghi ngờ ảnh hưởng sao?
Đây là thiên tính của con người, cũng nói lên được lực ảnh hưởng của nhân vật lãnh tụ sâu xa vô cùng, đủ để hướng tất thảy tư tưởng mọi người cùng phán đoán, trừ phi ngươi trời sinh cũng là một nhân vật lãnh tụ, bằng không thật sự rất khó thoát ra khỏi loại lực ảnh hưởng này.
Phong Thần Hi lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Ta thật sơ sót, đích xác nên đi điều tra hai kẻ thủ vệ kia."
“Ngay bây giờ?" Tiêu Nặc nhìn nàng, hai người đồng thời lắc lắc đầu.
Bây giờ đi thăm dò, trên tay không hề chứng cớ, hai tên thủ vệ kia chẳng những sẽ không nói thật, còn cực kỳ có khả năng khiến cho hung thủ cảnh giác, giết người diệt khẩu.
Ngay tại giờ khắc này, Phong Thần Hi bừng tỉnh đại ngộ, thốt ra nói: “Tiêu thành chủ quả nhiên cơ trí hơn người!"
Tiêu Nặc cười hì hì nói: “Là đa mưu túc trí đi?"
Phong Thần Hi cười khẽ: “Ngươi lúc đó chẳng phải?"
Tiêu Nặc liếc nàng: “Cũng vậy."
Phong Thần Hi thở dài: “Chỉ mong hung thủ đừng giống chúng ta nghĩ ra được như vậy mới tốt."
Tiêu Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là sẽ không. Cha ta sau đó cũng không lại nhắc tới hai người kia nữa, hung thủ nói vậy sẽ không nghĩ đến hai người kia đã bị hoài nghi, trong lúc chúng ta chưa chạm tới đầu bọn họ, tạm thời hẳn là sẽ không có nguy hiểm."
Chưa chạm tới đầu bọn họ liền tạm thời không có nguy hiểm, kia đã tra được đâu? Trong đầu Phong Thần Hi chợt xẹt qua một cảnh tượng, lập tức thất thanh kêu lên: “Còn con chuột chết bị người ta thay đổi vị trí kia!"
“Du Lê tỷ tỷ..." Sắc mặt Tiêu Nặc chợt biến.
Tác giả :
Thập Tứ Khuyết