Mật Thám Phong Vân
Quyển 4 - Chương 139: Kẻ thù tự sinh ra
Trời tối hẳn.
Nơi này là trấn Kim Than, phía bắc phủ Đại Danh.
Lăng Phong không thể vào thành được. Cổng thành bị đóng, bên ngoài thành tập trung hàng ngàn người dân bao vây làm loạn. Điều kỳ lạ là số lượng không đông, nhưng quan phủ lại đóng thành để thế, cũng không xử lý dọn dẹp gì.
Lăng Phong không hiểu rõ tình huống, hắn buộc phải cử hai huynh đệ đi dò la tin tức, còn mình dẫn huynh đệ lùi lại trấn. Dân trong trấn cũng đều không ngủ, vùng Hà Bắc này chiến loạn liên miên, tình hình hỗn loạn quanh Đại Danh khiến tất cả đều lo sợ.
Dưới một tán cây lớn gần cổng trấn.
Cô bé kia đã tỉnh lại, không còn khóc la, nhưng vẫn rất đề phòng người xung quanh.
Cô bé tóc tai rủ xuống, chỉ lộ ra đôi mắt. Bộ dáng nó tuy giống Tiểu Hoa lúc xưa, nhưng ánh mắt lại không giống, không tinh linh hoạt bát như Tiểu Hoa, trái lại u buồn vô định.
Lăng Phong cầm bánh bao khô lên, đưa cho cô bé.
- Ăn đi, chúng ta có thể còn phải cưỡi ngựa, sẽ rất mệt.
Có lẽ lúc chiều Lăng Phong và huynh đệ đều bịt mặt, khiến cô bé sinh sợ hãi. Lúc này cô bé đã tốt hơn nhiều, đưa tay cầm bánh bao.
Lăng Phong đưa tay muốn vuốt tóc cô bé. Cô bé bỗng giật lùi ra sau, hai tay ôm lấy thân thể. Lăng Phong cố gắng cười thân thiện nhất có thể, hỏi :
- Ngươi tên gì?
Cô bé không đáp.
Tinh thần cô bé bị tổn thương, cứ thế này mãi không tốt. Đổi lại là Lăng Phong, lúc Lâm thị trúng độc hắn cũng hoảng loạn điên cuồng. Còn cô gái nhỏ này vẫn đang tuổi vui chơi, lại phải tha hương chạy nạn, trong chốc lát nhìn thấy cả cha cả mẹ chết đi, thấy đám kỵ binh điên cuồng kia, trải nghiệm kinh khủng hơn Lăng Phong rất nhiều.
Lăng Phong quay sang nói Tần Quyền :
- Bảo huynh đệ thay nhau gác. Ta sẽ ngồi đây canh chừng nó, đứa bé này cần ngủ một giấc may ra mới thả lỏng được.
- Được. - Tần Quyền rời đi.
Trong bóng đêm, một lớn một bé ngồi cách xa nhau. Cứ mỗi lần Lăng Phong cử động, kể cả thở mạnh, cô bé cũng giật mình nhìn hắn, khiến hắn cười khổ không thôi. Bánh bao trên tay cô bé ăn mãi vẫn chưa xong.
- Uống nước không?
Lăng Phong lại hỏi.
Cô bé gật đầu. Lăng Phong đoán cô bé này nhất định biết tiếng Hán, vì từ đầu tới giờ tuy không nói gì, nhưng hễ Lăng Phong nói gì cô bé cũng có phản ứng hiểu ý. Hắn đành hỏi :
- Ngươi biết tiếng Hán đúng không?
Cô bé lại gật đầu.
"Hóa ra vậy." Lăng Phong cười, như vậy cũng dễ bắt chuyện hơn.
Lăng Phong bắt đầu ngả đầu ra sau, hắn bắt đầu kể một mình :
- Ta có một muội muội, nó cũng trạc tuổi ngươi, rất xinh xắn đáng yêu, lại hay cười nói, ta rất yêu thích nó ...
Nói rồi nhìn sang cô bé, thấy nó ánh mắt như đang hỏi vị muội muội kia ở đâu. Lăng Phong nói tiếp :
- Có điều bây giờ hai chúng ta bị thất lạc, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra nó. Thực ra ta đã tìm ra được địa điểm để hỏi rồi. Chỉ vì vài chuyện ... À, không liên quan đến ngươi đâu. Ăn uống đi, muốn ngủ thì cứ ngủ. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, đảm bảo một con muỗi cũng không bay lại được.
Cô bé ánh mắt đã thả lỏng rất nhiều, đưa tay trả túi nước lại cho Lăng Phong, vẫn không nói một lời.
Lăng Phong nói tiếp :
- Lạnh không? Lạnh thì lại đây.
Cô bé ban đầu rụt rè, về sau cũng đi lại gần, ngồi cạnh Lăng Phong. Chỉ một lát đã ngủ thiếp đi. Lúc này Lăng Phong mới có thể chỉnh được tóc của nó, làn da rất trắng, không giống con nhà nông khổ cực lắm.
Lúc này tiêu thám đã quay lại :
- Đương gia ...
- Suỵt, nói nhỏ thôi. - Lăng Phong nhắc nhở.
- A, vâng.
Chu Tiểu Xuyên bắt đầu kể sơ lược.
...
Đám người Liêu đi cùng cô bé kia hóa ra chạy thoát khỏi Tây Kinh phủ Đại Đồng, nghe nói quân Kim đã thành công phá nốt Tây Kinh của Liêu. Quan thủ thành Tây Kinh dẫn theo tàn quân chạy về phía nam muốn đầu hàng nhà Tống, kéo vài nhóm dân chúng khốn khổ chạy theo. Đám lính đã đến từ lâu, đám dân chạy nạn Lăng Phong gặp là đám chạy chậm nhất.
Kim Tống hợp tác đánh Liêu, xong việc Kim sẽ trả Yến Vân 16 châu lại cho nhà Tống. Dường như cả quan lẫn dân hầu hết đều cảm thấy người Kim "tốt" hơn người Liêu mà đồng ý kết minh.
Mấy năm trước hai bên ước định khởi binh, chia nhau đất đai của Liêu. Kim nhận phần Thượng Kinh và Trung Kinh, Tống đánh Tây Kinh và Nam Kinh của Liêu.
Rút cục quân Tống yếu kém, đánh hội đồng cũng thua, không chiếm được cái gì cả, lại để quân Kim lo sạch. Trong đó riêng quân Trấn Nam của họ Mộc đánh từ Trung Kinh phủ Đại Định đến tận Nam Kinh phủ Tích Tân, đáng lẽ phải do quân Tống đánh chiếm. Người Tống mắng người Kim tham lam, người Kim lại mắng người Tống bội ước không chịu chiếm Nam Kinh, để quân Kim phải "vất vả" đánh hộ. Bởi vậy, điều khoản trả lại 16 châu Yến Vân người Kim không chịu thực hiện, nhà Tống ấm ức cũng chả thể làm gì.
Đến năm trước ba trong "Tứ Kinh Đô" của Liêu đã bị Kim hạ, chỉ còn Tây Kinh mãi đến tuần trước người Kim mới chiếm được.
Nhưng, cái đám dân hỗn loạn hiện đang vây ngoài Đại Danh lại không phải người Liêu chạy nạn, bọn họ đều là người Tống cả.
Kim Tống ký hòa ước, bề ngoài là "đồng minh trên biển" cùng chống Liêu, thực tế người Tống từ nộp cống phẩm cho Liêu thành nộp cho Kim. Quân Tống đi cùng quân Kim sang đất Liêu "hôi của" cũng không xong, rút cục chả được gì lại còn phải nộp chiến phí cho Kim, vừa buồn vừa nhục.
Tàn quân Liêu chạy khỏi Tây Kinh hiện tại đóng bên ngoài Đại Danh, bị quân Kiền Ninh của Yên Vương chế ngự. Dân Tống ghét Liêu vô cùng, không muốn chấp nhận người Liêu nào đầu hàng, vì vậy muốn tụ tập phản đối quan phủ.
Đó là lý do vì sao có phản dân tụ tập.
Ban đầu lý do dân nổi loạn chỉ như thế, nhưng về sau thì không đơn giản.
Triều đình Tống phải nộp chiến phí cho Kim như ước định. Nhưng hễ triều đình cần thu thập 10 vạn, thì dân phải nộp lên ít nhất 20 vạn, giữa đường tiền "công lao" của các quan lớn trừ dần trừ mòn, từ địa phương lên đến triều đình mới vừa đủ 10 vạn. Mấy năm trước phát động chiến tranh đánh Liêu, dân chúng Hà Bắc đã khổ không nói hết. Nay thêm cái "cống phẩm" cho ngoại quốc này đè lên, bọn họ oán khí ngút trời.
Chu Tiểu Xuyên còn nghe một tin đồn trong đám loạn dân rằng có cả đệ tử Thiên Sư truyền bá "thiên cơ" “thiên mệnh" cái quái gì đó đang đến.
Lăng Phong nghe sơ qua, phân tích được vài điểm.
Dân chúng oán khí, oán người Liêu xấu xa, oán người Kim bội ước, oán triều đình bóc lột, oán thiếu tiền đánh bạc, oán không tiền chơi gái, tất cả dồn vào một chỗ đòi "ý kiến".
Theo Lăng Phong thấy, bên dưới là dân oán, thực ra bên trên đủ loại người đang suy tính.
Yên Vương muốn thu nhận người Liêu, chỉ e vì ông ta sắp làm phản, cần lính đánh thuê đem ra đỡ tên. Dân biến có thể đều do Yên Vương châm ngòi, ông ta nhân đó lấy cớ khởi binh, cùng dân chúng đòi "công đạo" với triều đình, diệt trừ tham quan này nọ.
Vị "Thiên Sư" kia, không biết có phải tên đạo sĩ điên lần nọ không, có khi lại 108 đại ma đầu đem ra huyễn hoặc dân chúng, muốn làm phản. Hoặc chính Thiên Sư và Yên Vương đều đã bắt tay nhau dựng tuồng.
Tàn quân Liêu bỏ chạy sang Tống, chỉ e muốn núp ở Tống một thời gian, chờ thời cơ quay lại.
Người Kim bí mật gửi sứ giả sang Yên muốn "chữa điên" cho Yên Thế tử, tỏ ý đồng minh để Yên phản Tống. Thế nhưng vẫn đòi Tống nộp cống phẩm, lại còn chấp nhận để Yên Vương giữ tàn quân Liêu.
Ba bốn phương thế lực cùng châu đầu vào một nhóm dân oán. Không hiểu hồ lô mỗi phương bán thuốc gì?
"Hừm, nghĩ nhiều cũng chả để làm gì." Lăng Phong xua đuổi suy nghĩ ra khỏi đầu.
Trước mắt hắn cần lựa chọn, ở lại chờ cơ hội vào thành, hoặc rời khỏi Hà Bắc ngay.
Lăng Vân Lăng Hổ đang trong thành. Vốn dĩ chỉ có Lăng Hổ, nhưng Lăng Phong gửi một đứa thám báo đi ngược về Khai Phong, sau 3 ngày thu lại tin xấu, Lăng Vân và Từ Nguyên cũng đã đến Đại Danh, chỉ muộn hơn Lăng Phong có 1 ngày, lúc đó hắn đang ở sông Tử Nha.
Lăng Vân nếu nàng đang trong thành, cũng không đến mức quá nguy hiểm. Thứ nhất đã có Từ Nguyên lo hộ, thứ hai thương nhân như nàng là đối tượng Yên Vương cần bảo vệ để đảm bảo tài lực, ông ta sẽ không làm gì bọn họ.
Lại nói, Lăng Phong không nhớ nổi Yên Vương nào tạo phản trong lịch sử nhà Tống, hình như không có. Đây chính là điều làm hắn mờ mịt.
Trọng yếu là, mỗi năm 365 ngày, sau này chỉ viết trong hai dòng chữ. Ngàn vạn người, về sau chỉ vài người được ghi lại tên. Lăng Phong đang sống trong thời gian thực, hắn chỉ là một cá nhân vô danh, đếm từng ngày từng giờ tiếp tục sống. Ngươi xuyên không, biết lịch sử thì đã làm sao, ngươi có chạy lại kỵ binh chém giết hay không?
Lăng Phong thực lòng không muốn ở lại đây chờ biến cố để làm "phóng viên chiến trường", ngay từ đầu hắn đã xác định sẽ bỏ chạy nếu có mấy chuyện loạn lạc này. Không có ai đảm bảo Lăng Phong sẽ sống sót qua biến cố. Chết là chết, một đao đi xuống, nhẹ nhàng và thầm lặng. Có nhiều kẻ cứ nghĩ về thời cổ sẽ biết trước lịch sử làm này làm nọ, quan trọng có sống được không đã, buồn buồn đau bụng chết nhảm cũng không chừng.
Cảnh hàng ngàn người Liêu tự giẫm đạp nhau chết, cảnh một trăm tên kỵ binh Kim đuổi giết người Liêu, giây phút tay chân rã rời đánh mãi không giết được kẻ địch đông hơn, Lăng Phong nhận ra hắn không phải thần tiên bất tử, không thể tự mình lo tất cả.
Nhìn qua Chu Tiểu Xuyên, Lăng Phong nói :
- Tập hợp huynh đệ lại đây.
- Rõ!
...
Chốc lát, chục huynh đệ đều tụ tập đông đủ.
Lăng Phong bắt đầu nói :
- Các ngươi cũng thấy, nếu lúc chiều quân Kim không rời đi, chỉ e chúng ta cũng kiệt sức mà chịu chết. Sau lần này cần phải tăng cường tập luyện, như trước vẫn chưa đủ.
- Tử Long, cùng huynh đệ luyện bộ thương pháp này, sau này gặp trường hợp như vậy có cái mà dùng.
- Trương Báo, cố gắng hết sức luyện chùy, ta sẽ tìm vũ khí vừa tay cho ngươi ...
Lăng Phong đang muốn nói tiếp thì Tần Quyền pha trò :
- Hức, Tứ ca, làm đệ cảm động quá, như lời cuối trước khi sinh ly tử biệt vậy ...
- M*, cút, ông đang nghiêm túc.
Các huynh đệ đang chăm chú cũng phải phì cười.
- Ông chủ, rượu thịt, nhanh chóng.
- Có đây, có đây.
Đúng lúc này, gần quán nước cạnh đó có một nhóm người xuống ngựa gọi đồ ăn. Phần lớn đều mang nón tre to bành che nửa mặt.
Lăng Phong nháy mắt với Tần Quyền, cũng rảo bước lại gần, chọn một chỗ ngồi. Lúc này việc nghe ngóng tin tức rất quan trọng.
Đất Hà Bắc có rượu Hạnh Hoa, không mùi nhưng độ khá nặng, vài chén rượu vào người khiến Lăng Phong sảng khoái hẳn ra, suy nghĩ cũng thông thóang hơn, không bị gò bó như vừa lúc.
Đám người bên kia, ngoài gọi món và ăn uống bình thường ra, hầu như chả ai nói gì với nhau.
Mãi một lúc, mới có một tên nói nhỏ :
- Nhanh chóng, chúng ta còn kịp giờ hẹn vào thành.
"Ồ"
Lăng Phong dĩ nhiên nghe ra, xem ra nhóm này có con đường bí mật vào thành.
Có hai tên đứng dậy, có vẻ muốn đi vệ sinh. Lăng Phong thầm hô may mắn.
Đây là cơ hội, hắn quyết định ở lại Hà Bắc, vào thành luôn. Dáng người hai kẻ này gần giống hắn và Tần Quyền, lại mang khăn che mặt. Trời sẵn tối, chỉ cần thay thế kín một chút, vào thành xong tìm cách tách nhóm là được.
Quyết định quá cấp bách, Lăng Phong chỉ kịp quay lại dùng khẩu hình dặn huynh đệ ở lại đây chờ, nhân tiện chăm sóc cô bé người Liêu. Hắn và Tần Quyền nhẹ nhàng lẻn theo hai tên kia.
Nơi này là trấn Kim Than, phía bắc phủ Đại Danh.
Lăng Phong không thể vào thành được. Cổng thành bị đóng, bên ngoài thành tập trung hàng ngàn người dân bao vây làm loạn. Điều kỳ lạ là số lượng không đông, nhưng quan phủ lại đóng thành để thế, cũng không xử lý dọn dẹp gì.
Lăng Phong không hiểu rõ tình huống, hắn buộc phải cử hai huynh đệ đi dò la tin tức, còn mình dẫn huynh đệ lùi lại trấn. Dân trong trấn cũng đều không ngủ, vùng Hà Bắc này chiến loạn liên miên, tình hình hỗn loạn quanh Đại Danh khiến tất cả đều lo sợ.
Dưới một tán cây lớn gần cổng trấn.
Cô bé kia đã tỉnh lại, không còn khóc la, nhưng vẫn rất đề phòng người xung quanh.
Cô bé tóc tai rủ xuống, chỉ lộ ra đôi mắt. Bộ dáng nó tuy giống Tiểu Hoa lúc xưa, nhưng ánh mắt lại không giống, không tinh linh hoạt bát như Tiểu Hoa, trái lại u buồn vô định.
Lăng Phong cầm bánh bao khô lên, đưa cho cô bé.
- Ăn đi, chúng ta có thể còn phải cưỡi ngựa, sẽ rất mệt.
Có lẽ lúc chiều Lăng Phong và huynh đệ đều bịt mặt, khiến cô bé sinh sợ hãi. Lúc này cô bé đã tốt hơn nhiều, đưa tay cầm bánh bao.
Lăng Phong đưa tay muốn vuốt tóc cô bé. Cô bé bỗng giật lùi ra sau, hai tay ôm lấy thân thể. Lăng Phong cố gắng cười thân thiện nhất có thể, hỏi :
- Ngươi tên gì?
Cô bé không đáp.
Tinh thần cô bé bị tổn thương, cứ thế này mãi không tốt. Đổi lại là Lăng Phong, lúc Lâm thị trúng độc hắn cũng hoảng loạn điên cuồng. Còn cô gái nhỏ này vẫn đang tuổi vui chơi, lại phải tha hương chạy nạn, trong chốc lát nhìn thấy cả cha cả mẹ chết đi, thấy đám kỵ binh điên cuồng kia, trải nghiệm kinh khủng hơn Lăng Phong rất nhiều.
Lăng Phong quay sang nói Tần Quyền :
- Bảo huynh đệ thay nhau gác. Ta sẽ ngồi đây canh chừng nó, đứa bé này cần ngủ một giấc may ra mới thả lỏng được.
- Được. - Tần Quyền rời đi.
Trong bóng đêm, một lớn một bé ngồi cách xa nhau. Cứ mỗi lần Lăng Phong cử động, kể cả thở mạnh, cô bé cũng giật mình nhìn hắn, khiến hắn cười khổ không thôi. Bánh bao trên tay cô bé ăn mãi vẫn chưa xong.
- Uống nước không?
Lăng Phong lại hỏi.
Cô bé gật đầu. Lăng Phong đoán cô bé này nhất định biết tiếng Hán, vì từ đầu tới giờ tuy không nói gì, nhưng hễ Lăng Phong nói gì cô bé cũng có phản ứng hiểu ý. Hắn đành hỏi :
- Ngươi biết tiếng Hán đúng không?
Cô bé lại gật đầu.
"Hóa ra vậy." Lăng Phong cười, như vậy cũng dễ bắt chuyện hơn.
Lăng Phong bắt đầu ngả đầu ra sau, hắn bắt đầu kể một mình :
- Ta có một muội muội, nó cũng trạc tuổi ngươi, rất xinh xắn đáng yêu, lại hay cười nói, ta rất yêu thích nó ...
Nói rồi nhìn sang cô bé, thấy nó ánh mắt như đang hỏi vị muội muội kia ở đâu. Lăng Phong nói tiếp :
- Có điều bây giờ hai chúng ta bị thất lạc, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra nó. Thực ra ta đã tìm ra được địa điểm để hỏi rồi. Chỉ vì vài chuyện ... À, không liên quan đến ngươi đâu. Ăn uống đi, muốn ngủ thì cứ ngủ. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, đảm bảo một con muỗi cũng không bay lại được.
Cô bé ánh mắt đã thả lỏng rất nhiều, đưa tay trả túi nước lại cho Lăng Phong, vẫn không nói một lời.
Lăng Phong nói tiếp :
- Lạnh không? Lạnh thì lại đây.
Cô bé ban đầu rụt rè, về sau cũng đi lại gần, ngồi cạnh Lăng Phong. Chỉ một lát đã ngủ thiếp đi. Lúc này Lăng Phong mới có thể chỉnh được tóc của nó, làn da rất trắng, không giống con nhà nông khổ cực lắm.
Lúc này tiêu thám đã quay lại :
- Đương gia ...
- Suỵt, nói nhỏ thôi. - Lăng Phong nhắc nhở.
- A, vâng.
Chu Tiểu Xuyên bắt đầu kể sơ lược.
...
Đám người Liêu đi cùng cô bé kia hóa ra chạy thoát khỏi Tây Kinh phủ Đại Đồng, nghe nói quân Kim đã thành công phá nốt Tây Kinh của Liêu. Quan thủ thành Tây Kinh dẫn theo tàn quân chạy về phía nam muốn đầu hàng nhà Tống, kéo vài nhóm dân chúng khốn khổ chạy theo. Đám lính đã đến từ lâu, đám dân chạy nạn Lăng Phong gặp là đám chạy chậm nhất.
Kim Tống hợp tác đánh Liêu, xong việc Kim sẽ trả Yến Vân 16 châu lại cho nhà Tống. Dường như cả quan lẫn dân hầu hết đều cảm thấy người Kim "tốt" hơn người Liêu mà đồng ý kết minh.
Mấy năm trước hai bên ước định khởi binh, chia nhau đất đai của Liêu. Kim nhận phần Thượng Kinh và Trung Kinh, Tống đánh Tây Kinh và Nam Kinh của Liêu.
Rút cục quân Tống yếu kém, đánh hội đồng cũng thua, không chiếm được cái gì cả, lại để quân Kim lo sạch. Trong đó riêng quân Trấn Nam của họ Mộc đánh từ Trung Kinh phủ Đại Định đến tận Nam Kinh phủ Tích Tân, đáng lẽ phải do quân Tống đánh chiếm. Người Tống mắng người Kim tham lam, người Kim lại mắng người Tống bội ước không chịu chiếm Nam Kinh, để quân Kim phải "vất vả" đánh hộ. Bởi vậy, điều khoản trả lại 16 châu Yến Vân người Kim không chịu thực hiện, nhà Tống ấm ức cũng chả thể làm gì.
Đến năm trước ba trong "Tứ Kinh Đô" của Liêu đã bị Kim hạ, chỉ còn Tây Kinh mãi đến tuần trước người Kim mới chiếm được.
Nhưng, cái đám dân hỗn loạn hiện đang vây ngoài Đại Danh lại không phải người Liêu chạy nạn, bọn họ đều là người Tống cả.
Kim Tống ký hòa ước, bề ngoài là "đồng minh trên biển" cùng chống Liêu, thực tế người Tống từ nộp cống phẩm cho Liêu thành nộp cho Kim. Quân Tống đi cùng quân Kim sang đất Liêu "hôi của" cũng không xong, rút cục chả được gì lại còn phải nộp chiến phí cho Kim, vừa buồn vừa nhục.
Tàn quân Liêu chạy khỏi Tây Kinh hiện tại đóng bên ngoài Đại Danh, bị quân Kiền Ninh của Yên Vương chế ngự. Dân Tống ghét Liêu vô cùng, không muốn chấp nhận người Liêu nào đầu hàng, vì vậy muốn tụ tập phản đối quan phủ.
Đó là lý do vì sao có phản dân tụ tập.
Ban đầu lý do dân nổi loạn chỉ như thế, nhưng về sau thì không đơn giản.
Triều đình Tống phải nộp chiến phí cho Kim như ước định. Nhưng hễ triều đình cần thu thập 10 vạn, thì dân phải nộp lên ít nhất 20 vạn, giữa đường tiền "công lao" của các quan lớn trừ dần trừ mòn, từ địa phương lên đến triều đình mới vừa đủ 10 vạn. Mấy năm trước phát động chiến tranh đánh Liêu, dân chúng Hà Bắc đã khổ không nói hết. Nay thêm cái "cống phẩm" cho ngoại quốc này đè lên, bọn họ oán khí ngút trời.
Chu Tiểu Xuyên còn nghe một tin đồn trong đám loạn dân rằng có cả đệ tử Thiên Sư truyền bá "thiên cơ" “thiên mệnh" cái quái gì đó đang đến.
Lăng Phong nghe sơ qua, phân tích được vài điểm.
Dân chúng oán khí, oán người Liêu xấu xa, oán người Kim bội ước, oán triều đình bóc lột, oán thiếu tiền đánh bạc, oán không tiền chơi gái, tất cả dồn vào một chỗ đòi "ý kiến".
Theo Lăng Phong thấy, bên dưới là dân oán, thực ra bên trên đủ loại người đang suy tính.
Yên Vương muốn thu nhận người Liêu, chỉ e vì ông ta sắp làm phản, cần lính đánh thuê đem ra đỡ tên. Dân biến có thể đều do Yên Vương châm ngòi, ông ta nhân đó lấy cớ khởi binh, cùng dân chúng đòi "công đạo" với triều đình, diệt trừ tham quan này nọ.
Vị "Thiên Sư" kia, không biết có phải tên đạo sĩ điên lần nọ không, có khi lại 108 đại ma đầu đem ra huyễn hoặc dân chúng, muốn làm phản. Hoặc chính Thiên Sư và Yên Vương đều đã bắt tay nhau dựng tuồng.
Tàn quân Liêu bỏ chạy sang Tống, chỉ e muốn núp ở Tống một thời gian, chờ thời cơ quay lại.
Người Kim bí mật gửi sứ giả sang Yên muốn "chữa điên" cho Yên Thế tử, tỏ ý đồng minh để Yên phản Tống. Thế nhưng vẫn đòi Tống nộp cống phẩm, lại còn chấp nhận để Yên Vương giữ tàn quân Liêu.
Ba bốn phương thế lực cùng châu đầu vào một nhóm dân oán. Không hiểu hồ lô mỗi phương bán thuốc gì?
"Hừm, nghĩ nhiều cũng chả để làm gì." Lăng Phong xua đuổi suy nghĩ ra khỏi đầu.
Trước mắt hắn cần lựa chọn, ở lại chờ cơ hội vào thành, hoặc rời khỏi Hà Bắc ngay.
Lăng Vân Lăng Hổ đang trong thành. Vốn dĩ chỉ có Lăng Hổ, nhưng Lăng Phong gửi một đứa thám báo đi ngược về Khai Phong, sau 3 ngày thu lại tin xấu, Lăng Vân và Từ Nguyên cũng đã đến Đại Danh, chỉ muộn hơn Lăng Phong có 1 ngày, lúc đó hắn đang ở sông Tử Nha.
Lăng Vân nếu nàng đang trong thành, cũng không đến mức quá nguy hiểm. Thứ nhất đã có Từ Nguyên lo hộ, thứ hai thương nhân như nàng là đối tượng Yên Vương cần bảo vệ để đảm bảo tài lực, ông ta sẽ không làm gì bọn họ.
Lại nói, Lăng Phong không nhớ nổi Yên Vương nào tạo phản trong lịch sử nhà Tống, hình như không có. Đây chính là điều làm hắn mờ mịt.
Trọng yếu là, mỗi năm 365 ngày, sau này chỉ viết trong hai dòng chữ. Ngàn vạn người, về sau chỉ vài người được ghi lại tên. Lăng Phong đang sống trong thời gian thực, hắn chỉ là một cá nhân vô danh, đếm từng ngày từng giờ tiếp tục sống. Ngươi xuyên không, biết lịch sử thì đã làm sao, ngươi có chạy lại kỵ binh chém giết hay không?
Lăng Phong thực lòng không muốn ở lại đây chờ biến cố để làm "phóng viên chiến trường", ngay từ đầu hắn đã xác định sẽ bỏ chạy nếu có mấy chuyện loạn lạc này. Không có ai đảm bảo Lăng Phong sẽ sống sót qua biến cố. Chết là chết, một đao đi xuống, nhẹ nhàng và thầm lặng. Có nhiều kẻ cứ nghĩ về thời cổ sẽ biết trước lịch sử làm này làm nọ, quan trọng có sống được không đã, buồn buồn đau bụng chết nhảm cũng không chừng.
Cảnh hàng ngàn người Liêu tự giẫm đạp nhau chết, cảnh một trăm tên kỵ binh Kim đuổi giết người Liêu, giây phút tay chân rã rời đánh mãi không giết được kẻ địch đông hơn, Lăng Phong nhận ra hắn không phải thần tiên bất tử, không thể tự mình lo tất cả.
Nhìn qua Chu Tiểu Xuyên, Lăng Phong nói :
- Tập hợp huynh đệ lại đây.
- Rõ!
...
Chốc lát, chục huynh đệ đều tụ tập đông đủ.
Lăng Phong bắt đầu nói :
- Các ngươi cũng thấy, nếu lúc chiều quân Kim không rời đi, chỉ e chúng ta cũng kiệt sức mà chịu chết. Sau lần này cần phải tăng cường tập luyện, như trước vẫn chưa đủ.
- Tử Long, cùng huynh đệ luyện bộ thương pháp này, sau này gặp trường hợp như vậy có cái mà dùng.
- Trương Báo, cố gắng hết sức luyện chùy, ta sẽ tìm vũ khí vừa tay cho ngươi ...
Lăng Phong đang muốn nói tiếp thì Tần Quyền pha trò :
- Hức, Tứ ca, làm đệ cảm động quá, như lời cuối trước khi sinh ly tử biệt vậy ...
- M*, cút, ông đang nghiêm túc.
Các huynh đệ đang chăm chú cũng phải phì cười.
- Ông chủ, rượu thịt, nhanh chóng.
- Có đây, có đây.
Đúng lúc này, gần quán nước cạnh đó có một nhóm người xuống ngựa gọi đồ ăn. Phần lớn đều mang nón tre to bành che nửa mặt.
Lăng Phong nháy mắt với Tần Quyền, cũng rảo bước lại gần, chọn một chỗ ngồi. Lúc này việc nghe ngóng tin tức rất quan trọng.
Đất Hà Bắc có rượu Hạnh Hoa, không mùi nhưng độ khá nặng, vài chén rượu vào người khiến Lăng Phong sảng khoái hẳn ra, suy nghĩ cũng thông thóang hơn, không bị gò bó như vừa lúc.
Đám người bên kia, ngoài gọi món và ăn uống bình thường ra, hầu như chả ai nói gì với nhau.
Mãi một lúc, mới có một tên nói nhỏ :
- Nhanh chóng, chúng ta còn kịp giờ hẹn vào thành.
"Ồ"
Lăng Phong dĩ nhiên nghe ra, xem ra nhóm này có con đường bí mật vào thành.
Có hai tên đứng dậy, có vẻ muốn đi vệ sinh. Lăng Phong thầm hô may mắn.
Đây là cơ hội, hắn quyết định ở lại Hà Bắc, vào thành luôn. Dáng người hai kẻ này gần giống hắn và Tần Quyền, lại mang khăn che mặt. Trời sẵn tối, chỉ cần thay thế kín một chút, vào thành xong tìm cách tách nhóm là được.
Quyết định quá cấp bách, Lăng Phong chỉ kịp quay lại dùng khẩu hình dặn huynh đệ ở lại đây chờ, nhân tiện chăm sóc cô bé người Liêu. Hắn và Tần Quyền nhẹ nhàng lẻn theo hai tên kia.
Tác giả :
Thần Long