Mật Thám Phong Vân
Quyển 2 - Chương 36: Lấy hay không lấy?
Trước mặt Lăng Phong là một tiểu muội mặc đồ nha hoàn, cũng khá ưa nhìn.
- Tại hạ chính là Lăng Phong. Không biết cô nương đây là ...
Nha hoàn nọ tò mò nhìn Lăng Phong một lát, nói :
- Lão phu nhân nhà ta muốn gặp ngươi.
"Lão phu nhân? Anh trước nay cũng không có tán qua vị nào quá 30 tuổi nha."
- Không biết "nhà ta" là nhà nào?
- Đi theo ta là biết thôi.
Từ từ, thời đại khác nhau, đàn ông con trai ra đường phải cẩn trọng. Nói đi là đi thế nào được?
Nghĩ vậy hắn liền kiếm cớ hỏi dò :
- Cô nương thấy đó, tại hạ làm công, làm sao mà bỏ dở việc đi ra ngoài được chứ?
- Ai là chủ của ngươi? Ta đi nói với hắn.
"Vl, nha hoàn nhà nào bá đạo như vậy? Nhìn thấy ta đẹp trai tài năng mà phát cuồng, không đi ngay không được?" Lăng Phong suýt úp sấp.
Lăng Vân hình như nghe loáng thoáng bên này, cũng không chờ nha hoàn kia tìm đến, đã tự thân nói :
- Ta là chủ ở chỗ này, hắn là nhân viên hư hỏng, không có thời gian nghỉ ngơi nào cả ...
- Từ từ, Vân tỷ, ta hư hỏng chỗ nào?
Có vẻ bị Lăng Vân trấn áp, nha hoàn nọ cũng không ngang ngược như lúc nãy :
- Vậy chốc nữa ...
Chưa hết câu, lại bị Lăng Vân chặn trước :
- Còn chưa nói hết, hắn hết giờ làm còn phải làm thêm đến tận khuya, không thể ra ngoài trong hôm nay.
"Đệch." Lăng Phong ngả ngửa.
Đúng lúc này, lại có giọng nữ nào đó vang lên :
- Vân tỷ, muội mượn hắn một lúc thì ... không sao chứ?
- Vũ Y?
Lăng Phong không khỏi thụ sủng nhược khinh, cảm phiền hôm nay là ngày mấy tháng mấy, làm sao lắm chị em để ý như vậy? Già có trẻ có, nha hoàn có tiểu thư cũng có.
Khương Vũ Y bước vào, cũng không nhìn Lăng Phong quá lâu, nói :
- Đây là nha hoàn của ta, ngươi có thể ... ra ngoài một lát chứ.
- Nha hoàn của cô? Ý, khoan đã ...
Lăng Phong vừa nhìn thấy Khương Vũ Y liền trợn mắt há mồm.
Lăng Vân cũng không khác là bao, vẻ mặt nàng cổ quái.
"Hóa ra tặng cho nàng ta, hừ."
Bộ đồ Khương Vũ Y đang mặc, không hiểu làm sao lại chính là ... bộ đồ hắn mua lần trước, ngay cả mấy thứ trang sức đi kèm cũng có luôn.
"Đây là chuyện quái gì?"
Bộ đồ này hắn tặng cho Lâm thị, tại sao lại trên người Khương Vũ Y?
Kỳ thực Lăng Phong ban đầu cũng không có ý định mua quà cho ai cả. Chẳng qua đi "khảo sát" nửa đường mới nảy ra cái ý tưởng tặng cho mẫu thân. Dù sao, kiếm ra tiền rồi, tặng cho bà ít quà là nên làm. Lâm thị 20 năm đã sống quá khổ, đã đến lúc hưởng thụ.
Lăng Phong thấy Lâm thị bên ngoài vẫn rất trẻ trung, cho nên lấy luôn Lăng Vân ra làm mẫu chọn đồ.
Chỉ là Lâm thị thì không nghĩ vậy. Bà sống khổ cực dần quen, thấy con trai mua tặng tuy cảm động nhưng lại không muốn mặc vào, bộ đồ hắn mua màu hơi quá tươi trẻ, bà thấy không hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, liền đưa qua chỗ Khương Vũ Y.
Lâm Nghi Anh có lẽ chưa từ bỏ ý định tác hợp con trai với Khương Vũ Y. Cô gái kia xinh đẹp tỉ mỉ, lại thông minh hiểu biết, bà còn phải tìm đâu xa xôi làm gì?
Khương Vũ Y xem Lâm thị như người nhà, cũng không hỏi gì nhiều. Nữ nhân ai cũng thích làm đẹp. Lâu nay nàng ta không dám ra ngoài sợ bị người quen bắt gặp, đương nhiên không có cơ hội mua sắm. Nên tuy ngại ngùng vẫn nhận lấy. Nàng còn thấy bộ đồ này không biết ai có mắt chọn, rất hợp ý mình.
Lăng Vân buồn bực, người chọn đồ chính là nàng. Nàng còn nghĩ mình sẽ là người mặc.
...
Lát sau.
- Ngươi là Lăng Phong?
"Lại là câu này? Chẳng phải vừa lúc đã hỏi rồi sao? Tên ta có gì không ổn?" Lăng Phong vuốt vuốt mũi.
Bà lão này rất đẹp lão, ước chừngg 60 70, tóc bạc đã nửa đầu. Điểm đáng nói là ăn mặc khá hoa quý, xem ra là phu nhân nhà có tiền.
- Chính là tại hạ. Không biết lão phu nhân đây là ...?
Chưa hết câu đã bị phủ đầu :
- Ngươi có mục đích gì với Vũ Y nhà ta?
- Mục đích với Khương cô nương?
- Vũ Y là cháu gái ta.
"Ra vậy. Cuối cùng thì người nhà cũng chịu tới."
Lăng Phong vội vã chắp tay :
- Trời, tiểu chất rất hân hạnh được Khương lão phu nhân. Xem nào, hay là ta vào quán nước bàn chuyện cho nó dễ.
Khương lão phu nhân nhíu mày, có vẻ không thích thái độ của hắn.
- Hừ, không cần. Ta đây hỏi nhanh rồi đi ngay thôi. Ngươi chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, nói xem làm sao lo lắng cho gia đình sau này ...
Từ từ đã, câu này hình như nằm trong top 300 câu hỏi phỏng vấn tìm việc phổ biến. Lão phu nhân này rút cục làm gì? Nói không chừng phát hiện ra tài năng ẩn giấu tiềm tàng của Phong ca, chạy tới kéo người về công ty của Khương gia?
Lăng Phong gãi gãi đầu, đến đây có chút phiền toái. Chẳng may bà ta đưa ra tiền lương hậu hĩnh, đi hay không đi? Bên này có Vân tỷ, bên kia có Vũ Y.
Khương lão phu nhân kỳ thực cố ý để lửng chưa nói xong câu, bà muốn thứ tên này. Chả ngờ thằng kia cũng nhìn lại gãi đầu, hai bên căn bản không hiểu ý nhau.
Khương lão phu nhân lộ vẻ chán ghét.
Những kẻ thân phận thấp bé thế này, Khương lão phu nhân nhìn cũng quá quen. Rõ ràng bộ dáng tiểu nhân, đã vậy còn không giỏi bắt ý tứ người khác, thua xa đám người làm trong Khương phủ. Cháu gái bà Khương Vũ Y - thiên kim tiểu thư Khương gia, biết bao tuổi trẻ tài tuấn đang theo đuổi, không thể nào để ý tên tiểu tử này được. Bà thậm chí nghĩ, tốt nhất đừng lộ thân phận thật ra vẫn hơn, tránh để hắn ta lẽo đẽo bám lấy.
Khương lão phu nhân thất vọng, phẩy tay :
- Tiểu Yến.
- Dạ, lão phu nhân, có nô tì.
Nha hoàn kia chạy vội lại, tay cầm một túi gì đó.
Lăng Phong nhìn thấy, cười nhạt một cái. Rút cục hiểu chuyện gì.
Khương lão phu nhân đưa cái túi kia, nhưng tư thế như thể ném xuống đất :
- Ngươi tốt nhất biết thân phận mình, sẽ không thiếu chỗ tốt. Bằng không ...
Lăng Phong nhanh tay chụp được, tránh cho rơi vào tình cảnh phải cúi xuống lượm lên.
Nặng trịch, coi bộ là tiền.
Tiền để Lăng Phong tránh xa Khương Vũ Y ra.
Lấy hay không?
Lăng Phong cười nhạt.
Việc quái gì mà không lấy. Đây là người ta cho hắn, công lao hắn bảo vệ cháu gái bà ta một thời gian, quy ra tiền đâu có ít, hắn thấy xứng đáng.
Còn thằng nào chửi hắn nhục nhã, bị người ta khinh mà vẫn cúi đầu?
Phong ca mới chả buồn quan tâm. Hắn mấy tháng trước suýt chết đói, xin xỏ thuê mướn đều từng làm qua, đã sớm vứt ba chữ "sĩ diện hão" lên mây.
- Lão phu nhân cứ yên tâm là được, Khương cô nương tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
"Còn lỡ nhu có chuyện gì trong ý muớn thì phải chờ xem đã."
...
Ngày mới.
Lăng Phong sắp xếp A Quyền vào làm trông cửa cho Phong Vân tơ lụa.
Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc. Lúc đầu Lăng Phong còn sợ A Quyền sẽ tỏ vẻ khó chịu. Dù sao ngày trước cũng từng kiếm ăn bằng nhau, bây giờ hắn thì thành lão bản, A Quyền chỉ là đứa trông cửa.
Có điều ngoài ý là giao việc xong, A Quyền lại rất vui vẻ, còn dẫn Lăng Phong đi tửu lầu cảm ơn, khiến Lăng Phong không khỏi đỏ mặt xấu hổ, thầm nghĩ mình không hào sảng bằngg đối phương.
Còn A Trình, từ khi đến kinh thành liền được phân phó sang tiệm khác, Lăng Phong cũng đã lâu không gặp.
- Trời, mỹ nữ chẳng hay muốn đến mua gì ...
Có tiếng A Quyền ba hoa bên ngoài, thằng nhãi này máu gái còn hơn cả Lăng Phong.
Lát sau, Lăng Phong loay hoay tính toán sổ sách thì có tiếng nữ nhân :
- Này này.
Hắn vừa nghe liền biết là ai, dạo này tai mắt hình như càng lúc càng thính, hơn hẳn người thường.
Chắc hẳn là Lý Minh Nguyệt Lý đại tài nữ, cũng mấy hôm không gặp rồi.
- Này, có nghe không? Tên vô lại.
- ...
- Uây, tên háo sắc kia.
- ...
- Ngươi, muốn ta đánh mới chịu trả lời sao?
Lăng Phong lười nhác nói :
- Vị cô nương này, tại hạ có tên có họ, gọi là Lăng Phong, dòng dõi thư hương. Nếu không tiện có thể gọi thành Phong Lưu công tử. Không phải "này", cũng không phải "uây". Tuy có chút yêu thích mỹ nữ, chính là vì biết thưởng thức cái đẹp, không thể gọi háo sắc, càng khôngg thể là vô lại.
- Hừ, ngươi luyên thuyên cái gì đấy?
- ...
- Này, rảnh không? Ta có chuyện muốn nói.
Lăng Phong vẫn lặng thinh.
- Hừ, ngươi không muốn nói đúng không? Vậy được, xem như mấy cái cải tiến trang phục này, ta đem về đốt vậy.
Lăng Phong nghe đến đó thì giật thót.
Cái khác thì được, đồ án kinh doanh thì không đùa được, vội vã cười dài :
- Ấy ấy, Lý đại mỹ nữ, vừa rồi tiểu sinh tập trung tính toán có chút thất thần, còn nói làm sao có tiên nữ ở đâu gọi mình tỉnh dậy. Ngài đại nhân đại lượng không cần chấp nhặt. Mời vào trong, haha.
- Phì, dẻo mép.
Lại nói, mấy hôm nay Lý Minh Nguyệt có thể nói là nhào vào luyện vẽ quên ăn quên ngủ, làm cả lão cha Lý Thiên Tường cũng phải nhắc nhở nàng giữ gìn sức khỏe mấy lần.
Nàng quyết tâm dùng trí tưởng tượng của mình thử cải tiến vài chỗ trên thiết kế trang phục mới. Lý Minh Nguyệt muốn tên thô tục kia phải sáng mắt ra. Đại khái Lý tài nữ đây tài năng ngập trời, không thể nào ngồi nghe ngươi chỉ đông chỉ tây thế được, rất mất thể diện. Hôm nay tạm thời mới xong một ít, nàng đã vội vội vàng vàng đem sang dương oai.
Lăng Phong nhìn vào, kỳ thực cũng không thể không phục vị tài nữ này, nàng thế mà tự nghĩ ra tách màu.
Vẫn kiểu hở vai nửa ngực, nhưng thêm phần vai bằng lụa mỏng, như vậy có vẻ như cổ vuông, nhưng thực ra vẫn đảm bảo ngực ẩn hiện.
Thế nhưng Phong ca là ai? Làm gì có chuyện khen mỹ nữ dễ dàng?
- Chỗ này, kín quá, chả phù hợp ý tưởng nửa kín nửa hở gì cả?
- ...
- Chỗ này nữa, thế này chả phải quá bó sao?
- Hừ, ngươi có biết thế này đã là kinh thế hãi tục lắm rồi không? Ta lúc vẽ mà còn thấy đỏ mặt.
- Cái này mà gọi là kinh thế hãi tục. Ở quê của ta, thế này đã là gì?
Lý Minh Nguyệt rút cục chịu không nổi :
- Còn có thứ hơn nữa sao?
- Dĩ nhiên có. Ví dụ mặc mỗi yếm và nội y ra đường chẳng hạn.
- Vô sỉ như vậy. Ngươi ... quê ngươi là chỗ quái quỷ nào? Thảo nào sinh ra một tên như ngươi?
- Ta nói thật nha! Gọi là hai mảnh bikini đó, mảnh dưới hình tam giác, che chỗ này, còn mảnh trên ...
Vừa nói vừa chỉ tay vào tranh, còn may Phong ca không chỉ tay lên người thật.
Nhân tiện nói một chút tin tức cổ đại, nữ nhân thời cổ không phải ai cũng mang nội y, đặc biệt là nhà nghèo. Chính xác, chính là “để rông cho nó mát" cái khái niệm thần tiên này. Mà nội y, thì lại cũng rất thô sơ. Khụ!
Tạm thời không bàn đến vấn đề này, bởi vì Lý Minh Nguyệt đã nhắm mắt bịt tai hét toáng lên :
- Phi phi, nói bậy nói bậy nói bậy, tu nhân tu nhân tu nhân ...
- Ôi, thế đạo kiểu gì, Nói thật không ai tin, nói láo thì ai cũng tin.
Lăng Phong xòe tay, một bộ thiên chân khả ái.
Lúc này, Lăng Vân không biết xuất hiện từ lúc nào, bỗng nhiên chen vào nói :
- Minh Nguyệt à, ta thấy nếu là ta mặc cái này, e là có chút hơi chật thật.
- Vân Vân, ngươi ... từ lúc nào chuyển sang chống đối ta rồi.
- Tại hạ chính là Lăng Phong. Không biết cô nương đây là ...
Nha hoàn nọ tò mò nhìn Lăng Phong một lát, nói :
- Lão phu nhân nhà ta muốn gặp ngươi.
"Lão phu nhân? Anh trước nay cũng không có tán qua vị nào quá 30 tuổi nha."
- Không biết "nhà ta" là nhà nào?
- Đi theo ta là biết thôi.
Từ từ, thời đại khác nhau, đàn ông con trai ra đường phải cẩn trọng. Nói đi là đi thế nào được?
Nghĩ vậy hắn liền kiếm cớ hỏi dò :
- Cô nương thấy đó, tại hạ làm công, làm sao mà bỏ dở việc đi ra ngoài được chứ?
- Ai là chủ của ngươi? Ta đi nói với hắn.
"Vl, nha hoàn nhà nào bá đạo như vậy? Nhìn thấy ta đẹp trai tài năng mà phát cuồng, không đi ngay không được?" Lăng Phong suýt úp sấp.
Lăng Vân hình như nghe loáng thoáng bên này, cũng không chờ nha hoàn kia tìm đến, đã tự thân nói :
- Ta là chủ ở chỗ này, hắn là nhân viên hư hỏng, không có thời gian nghỉ ngơi nào cả ...
- Từ từ, Vân tỷ, ta hư hỏng chỗ nào?
Có vẻ bị Lăng Vân trấn áp, nha hoàn nọ cũng không ngang ngược như lúc nãy :
- Vậy chốc nữa ...
Chưa hết câu, lại bị Lăng Vân chặn trước :
- Còn chưa nói hết, hắn hết giờ làm còn phải làm thêm đến tận khuya, không thể ra ngoài trong hôm nay.
"Đệch." Lăng Phong ngả ngửa.
Đúng lúc này, lại có giọng nữ nào đó vang lên :
- Vân tỷ, muội mượn hắn một lúc thì ... không sao chứ?
- Vũ Y?
Lăng Phong không khỏi thụ sủng nhược khinh, cảm phiền hôm nay là ngày mấy tháng mấy, làm sao lắm chị em để ý như vậy? Già có trẻ có, nha hoàn có tiểu thư cũng có.
Khương Vũ Y bước vào, cũng không nhìn Lăng Phong quá lâu, nói :
- Đây là nha hoàn của ta, ngươi có thể ... ra ngoài một lát chứ.
- Nha hoàn của cô? Ý, khoan đã ...
Lăng Phong vừa nhìn thấy Khương Vũ Y liền trợn mắt há mồm.
Lăng Vân cũng không khác là bao, vẻ mặt nàng cổ quái.
"Hóa ra tặng cho nàng ta, hừ."
Bộ đồ Khương Vũ Y đang mặc, không hiểu làm sao lại chính là ... bộ đồ hắn mua lần trước, ngay cả mấy thứ trang sức đi kèm cũng có luôn.
"Đây là chuyện quái gì?"
Bộ đồ này hắn tặng cho Lâm thị, tại sao lại trên người Khương Vũ Y?
Kỳ thực Lăng Phong ban đầu cũng không có ý định mua quà cho ai cả. Chẳng qua đi "khảo sát" nửa đường mới nảy ra cái ý tưởng tặng cho mẫu thân. Dù sao, kiếm ra tiền rồi, tặng cho bà ít quà là nên làm. Lâm thị 20 năm đã sống quá khổ, đã đến lúc hưởng thụ.
Lăng Phong thấy Lâm thị bên ngoài vẫn rất trẻ trung, cho nên lấy luôn Lăng Vân ra làm mẫu chọn đồ.
Chỉ là Lâm thị thì không nghĩ vậy. Bà sống khổ cực dần quen, thấy con trai mua tặng tuy cảm động nhưng lại không muốn mặc vào, bộ đồ hắn mua màu hơi quá tươi trẻ, bà thấy không hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, liền đưa qua chỗ Khương Vũ Y.
Lâm Nghi Anh có lẽ chưa từ bỏ ý định tác hợp con trai với Khương Vũ Y. Cô gái kia xinh đẹp tỉ mỉ, lại thông minh hiểu biết, bà còn phải tìm đâu xa xôi làm gì?
Khương Vũ Y xem Lâm thị như người nhà, cũng không hỏi gì nhiều. Nữ nhân ai cũng thích làm đẹp. Lâu nay nàng ta không dám ra ngoài sợ bị người quen bắt gặp, đương nhiên không có cơ hội mua sắm. Nên tuy ngại ngùng vẫn nhận lấy. Nàng còn thấy bộ đồ này không biết ai có mắt chọn, rất hợp ý mình.
Lăng Vân buồn bực, người chọn đồ chính là nàng. Nàng còn nghĩ mình sẽ là người mặc.
...
Lát sau.
- Ngươi là Lăng Phong?
"Lại là câu này? Chẳng phải vừa lúc đã hỏi rồi sao? Tên ta có gì không ổn?" Lăng Phong vuốt vuốt mũi.
Bà lão này rất đẹp lão, ước chừngg 60 70, tóc bạc đã nửa đầu. Điểm đáng nói là ăn mặc khá hoa quý, xem ra là phu nhân nhà có tiền.
- Chính là tại hạ. Không biết lão phu nhân đây là ...?
Chưa hết câu đã bị phủ đầu :
- Ngươi có mục đích gì với Vũ Y nhà ta?
- Mục đích với Khương cô nương?
- Vũ Y là cháu gái ta.
"Ra vậy. Cuối cùng thì người nhà cũng chịu tới."
Lăng Phong vội vã chắp tay :
- Trời, tiểu chất rất hân hạnh được Khương lão phu nhân. Xem nào, hay là ta vào quán nước bàn chuyện cho nó dễ.
Khương lão phu nhân nhíu mày, có vẻ không thích thái độ của hắn.
- Hừ, không cần. Ta đây hỏi nhanh rồi đi ngay thôi. Ngươi chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, nói xem làm sao lo lắng cho gia đình sau này ...
Từ từ đã, câu này hình như nằm trong top 300 câu hỏi phỏng vấn tìm việc phổ biến. Lão phu nhân này rút cục làm gì? Nói không chừng phát hiện ra tài năng ẩn giấu tiềm tàng của Phong ca, chạy tới kéo người về công ty của Khương gia?
Lăng Phong gãi gãi đầu, đến đây có chút phiền toái. Chẳng may bà ta đưa ra tiền lương hậu hĩnh, đi hay không đi? Bên này có Vân tỷ, bên kia có Vũ Y.
Khương lão phu nhân kỳ thực cố ý để lửng chưa nói xong câu, bà muốn thứ tên này. Chả ngờ thằng kia cũng nhìn lại gãi đầu, hai bên căn bản không hiểu ý nhau.
Khương lão phu nhân lộ vẻ chán ghét.
Những kẻ thân phận thấp bé thế này, Khương lão phu nhân nhìn cũng quá quen. Rõ ràng bộ dáng tiểu nhân, đã vậy còn không giỏi bắt ý tứ người khác, thua xa đám người làm trong Khương phủ. Cháu gái bà Khương Vũ Y - thiên kim tiểu thư Khương gia, biết bao tuổi trẻ tài tuấn đang theo đuổi, không thể nào để ý tên tiểu tử này được. Bà thậm chí nghĩ, tốt nhất đừng lộ thân phận thật ra vẫn hơn, tránh để hắn ta lẽo đẽo bám lấy.
Khương lão phu nhân thất vọng, phẩy tay :
- Tiểu Yến.
- Dạ, lão phu nhân, có nô tì.
Nha hoàn kia chạy vội lại, tay cầm một túi gì đó.
Lăng Phong nhìn thấy, cười nhạt một cái. Rút cục hiểu chuyện gì.
Khương lão phu nhân đưa cái túi kia, nhưng tư thế như thể ném xuống đất :
- Ngươi tốt nhất biết thân phận mình, sẽ không thiếu chỗ tốt. Bằng không ...
Lăng Phong nhanh tay chụp được, tránh cho rơi vào tình cảnh phải cúi xuống lượm lên.
Nặng trịch, coi bộ là tiền.
Tiền để Lăng Phong tránh xa Khương Vũ Y ra.
Lấy hay không?
Lăng Phong cười nhạt.
Việc quái gì mà không lấy. Đây là người ta cho hắn, công lao hắn bảo vệ cháu gái bà ta một thời gian, quy ra tiền đâu có ít, hắn thấy xứng đáng.
Còn thằng nào chửi hắn nhục nhã, bị người ta khinh mà vẫn cúi đầu?
Phong ca mới chả buồn quan tâm. Hắn mấy tháng trước suýt chết đói, xin xỏ thuê mướn đều từng làm qua, đã sớm vứt ba chữ "sĩ diện hão" lên mây.
- Lão phu nhân cứ yên tâm là được, Khương cô nương tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
"Còn lỡ nhu có chuyện gì trong ý muớn thì phải chờ xem đã."
...
Ngày mới.
Lăng Phong sắp xếp A Quyền vào làm trông cửa cho Phong Vân tơ lụa.
Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc. Lúc đầu Lăng Phong còn sợ A Quyền sẽ tỏ vẻ khó chịu. Dù sao ngày trước cũng từng kiếm ăn bằng nhau, bây giờ hắn thì thành lão bản, A Quyền chỉ là đứa trông cửa.
Có điều ngoài ý là giao việc xong, A Quyền lại rất vui vẻ, còn dẫn Lăng Phong đi tửu lầu cảm ơn, khiến Lăng Phong không khỏi đỏ mặt xấu hổ, thầm nghĩ mình không hào sảng bằngg đối phương.
Còn A Trình, từ khi đến kinh thành liền được phân phó sang tiệm khác, Lăng Phong cũng đã lâu không gặp.
- Trời, mỹ nữ chẳng hay muốn đến mua gì ...
Có tiếng A Quyền ba hoa bên ngoài, thằng nhãi này máu gái còn hơn cả Lăng Phong.
Lát sau, Lăng Phong loay hoay tính toán sổ sách thì có tiếng nữ nhân :
- Này này.
Hắn vừa nghe liền biết là ai, dạo này tai mắt hình như càng lúc càng thính, hơn hẳn người thường.
Chắc hẳn là Lý Minh Nguyệt Lý đại tài nữ, cũng mấy hôm không gặp rồi.
- Này, có nghe không? Tên vô lại.
- ...
- Uây, tên háo sắc kia.
- ...
- Ngươi, muốn ta đánh mới chịu trả lời sao?
Lăng Phong lười nhác nói :
- Vị cô nương này, tại hạ có tên có họ, gọi là Lăng Phong, dòng dõi thư hương. Nếu không tiện có thể gọi thành Phong Lưu công tử. Không phải "này", cũng không phải "uây". Tuy có chút yêu thích mỹ nữ, chính là vì biết thưởng thức cái đẹp, không thể gọi háo sắc, càng khôngg thể là vô lại.
- Hừ, ngươi luyên thuyên cái gì đấy?
- ...
- Này, rảnh không? Ta có chuyện muốn nói.
Lăng Phong vẫn lặng thinh.
- Hừ, ngươi không muốn nói đúng không? Vậy được, xem như mấy cái cải tiến trang phục này, ta đem về đốt vậy.
Lăng Phong nghe đến đó thì giật thót.
Cái khác thì được, đồ án kinh doanh thì không đùa được, vội vã cười dài :
- Ấy ấy, Lý đại mỹ nữ, vừa rồi tiểu sinh tập trung tính toán có chút thất thần, còn nói làm sao có tiên nữ ở đâu gọi mình tỉnh dậy. Ngài đại nhân đại lượng không cần chấp nhặt. Mời vào trong, haha.
- Phì, dẻo mép.
Lại nói, mấy hôm nay Lý Minh Nguyệt có thể nói là nhào vào luyện vẽ quên ăn quên ngủ, làm cả lão cha Lý Thiên Tường cũng phải nhắc nhở nàng giữ gìn sức khỏe mấy lần.
Nàng quyết tâm dùng trí tưởng tượng của mình thử cải tiến vài chỗ trên thiết kế trang phục mới. Lý Minh Nguyệt muốn tên thô tục kia phải sáng mắt ra. Đại khái Lý tài nữ đây tài năng ngập trời, không thể nào ngồi nghe ngươi chỉ đông chỉ tây thế được, rất mất thể diện. Hôm nay tạm thời mới xong một ít, nàng đã vội vội vàng vàng đem sang dương oai.
Lăng Phong nhìn vào, kỳ thực cũng không thể không phục vị tài nữ này, nàng thế mà tự nghĩ ra tách màu.
Vẫn kiểu hở vai nửa ngực, nhưng thêm phần vai bằng lụa mỏng, như vậy có vẻ như cổ vuông, nhưng thực ra vẫn đảm bảo ngực ẩn hiện.
Thế nhưng Phong ca là ai? Làm gì có chuyện khen mỹ nữ dễ dàng?
- Chỗ này, kín quá, chả phù hợp ý tưởng nửa kín nửa hở gì cả?
- ...
- Chỗ này nữa, thế này chả phải quá bó sao?
- Hừ, ngươi có biết thế này đã là kinh thế hãi tục lắm rồi không? Ta lúc vẽ mà còn thấy đỏ mặt.
- Cái này mà gọi là kinh thế hãi tục. Ở quê của ta, thế này đã là gì?
Lý Minh Nguyệt rút cục chịu không nổi :
- Còn có thứ hơn nữa sao?
- Dĩ nhiên có. Ví dụ mặc mỗi yếm và nội y ra đường chẳng hạn.
- Vô sỉ như vậy. Ngươi ... quê ngươi là chỗ quái quỷ nào? Thảo nào sinh ra một tên như ngươi?
- Ta nói thật nha! Gọi là hai mảnh bikini đó, mảnh dưới hình tam giác, che chỗ này, còn mảnh trên ...
Vừa nói vừa chỉ tay vào tranh, còn may Phong ca không chỉ tay lên người thật.
Nhân tiện nói một chút tin tức cổ đại, nữ nhân thời cổ không phải ai cũng mang nội y, đặc biệt là nhà nghèo. Chính xác, chính là “để rông cho nó mát" cái khái niệm thần tiên này. Mà nội y, thì lại cũng rất thô sơ. Khụ!
Tạm thời không bàn đến vấn đề này, bởi vì Lý Minh Nguyệt đã nhắm mắt bịt tai hét toáng lên :
- Phi phi, nói bậy nói bậy nói bậy, tu nhân tu nhân tu nhân ...
- Ôi, thế đạo kiểu gì, Nói thật không ai tin, nói láo thì ai cũng tin.
Lăng Phong xòe tay, một bộ thiên chân khả ái.
Lúc này, Lăng Vân không biết xuất hiện từ lúc nào, bỗng nhiên chen vào nói :
- Minh Nguyệt à, ta thấy nếu là ta mặc cái này, e là có chút hơi chật thật.
- Vân Vân, ngươi ... từ lúc nào chuyển sang chống đối ta rồi.
Tác giả :
Thần Long