Mật Thám Nương Tử
Quyển 5 - Chương 5: Án hoàng gia
“Đừng nói ghê gớm như vậy, ta chỉ đi hỗ trợ’ Ngô Mỹ Nhân cười nhẹ “giúp Thượng cung phân tán sự chú ý của hộ vệ bên ngoài mà thôi, hơn nữa trong Nhiếp vương phủ còn có ám vệ của chúng ta cùng mật thám của các Đô đốc phủ âm thầm tiếp ứng, chỉ cần giúp nàng lẻn vào, nhiệm vụ của ta kết thúc"
Nói nghe nhẹ như vậy nhưng tuy không phải chủ lực mà lại nguy hiểm hơn, thu hút sự chú ý của hộ vệ, vậy chẳng phải biến mình thành bia ngắm sao? Phó Lệnh Nguyệt hiểu được vì sao Ngô Mỹ Nhân đến nói lời tạm biệt, hắn rất lý trí, hắn hoàn toàn có thể dự tính được tính nguy hiểm của nhiệm vụ. Tựa như lần trước ở Úc Lâm biệt viện, hắn đã nói mình có khả năng giết chết Úy Trình Cù nhưng không nắm chắc an toàn trở ra, quả nhiên sau này hắn đã bị bắt vào đại lao còn bị Diêm Tân dùng đại hình đến suýt chết. Lần này…Phó Lệnh Nguyệt vẫn muốn khuyên hắn thu tay “giết gà sao lại dùng đến dao mổ trâu?ngươi đi thì rất đáng tiếc, phiêu lưu quá lớn, mất nhiều hơn được"
“Khó mà làm được! Lần này là giết đại nhân vật trăm năm khó gặp, chuyện lưu danh sử sách như thế sao có thể bỏ qua" Ngô Mỹ Nhân quyết đoán lắc đầu “hơn nữa, nếu Từ thượng cung thất thủ, ta có thể thế chân, nói không chừng người lưu danh sử sách là ta" Ngô Mỹ Nhân híp mắt, tươi cười đầy khao khát
“Ngươi thực điên rồi…" Phó Lệnh Nguyệt không kiềm được “đại nhân của ngươi là kẻ điên, ngươi cũng điên theo. Mỹ Nhân, ngươi đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đây là đi nộp mạng ah, còn xung phong làm, phải chết trong tay Trương đại nhân ngươi mới tỉnh ngộ sao?"
“Nương nương của ta, ngài đừng nói khó nghe vậy ah" Ngô Mỹ Nhân không cho là đúng “có câu sống vinh không bằng chết nhục, con người sớm muộn gì cũng đi tới kết cục này, hơn nữa chuyện đêm nay cũng không hung hiểm đến vậy, ta biết ngài tâm địa Bồ Tát quan tâm tới ta, cầu ngài đừng suy nghĩ miên man"
“Vậy sao Trung quân phủ không ra tay?mà phải để các ngươi ra tay" Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc
“Vì bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm" Ngô Mỹ Nhân phất tay “hơn nữa hiện tại là bọn họ giúp chúng ta báo thù, sau đó mới là chúng ta giúp bọn họ cướp lấy thiên hạ, đêm nay là chuyện chúng ta phải làm, nhiệm vụ đã phân công rõ ràng, chúng ta cũng không muốn thiếu nợ người sao phải mượn tay người khác để làm?"
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác đúng là ông nói gà bà nói vịt, người này đã vướng phải ma chướng, dầu muối đều không ăn. Nàng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật “nói đi, muốn ta làm gì?"
“Thật ra cũng không có gì"Ngô Mỹ Nhân vân đạm phong khinh nở nụ cười “chỉ là trước khi đi muốn cáo biệt ngài. Qua đêm nay, nếu ta còn sống cũng chưa chắc có thể quay lại Thần nữ điện nhưng ta sẽ truyền tin cho ngài, nếu ta không có tin tức gì, thỉnh nương nương khi gặp lại đại nhân, chuyển giùm ta câu này"
Phó Lệnh Nguyệt có chút khó chịu “nói đi" nàng thật không muốn trải qua cảnh tượng như vậy
“Ta đi trước, kiếp sau lại theo hắn" Ngô Mỹ Nhân cười đáp
Phó Lệnh Nguyệt cúi đầu, thở dài
Tiền Lương và Phương gia nhất định đã đạt thành hiệp nghị, cổ động Thanh Loan đi ám sát Lý Thành Khí. Không cần nghĩ cũng biết dù sự tình thành hay bại thì Đại Tề rất nhanh sẽ rối loạn, hai nhà này âm hiểm ngồi tọa sơn quan hổ đấu lại ở bên tranh thủ thờ cơ mà đâm một đao. Giống như nàng từng giả thiết: thắng lợi tới, Phương Chấn sẽ không chấp nhận trên đầu có thêm một thiên tử trên danh nghĩa, người của Tiền Lương cũng sẽ không làm chậm kế hoạch báo thù, một Lý Tuấn Ngạn ngã, sau này còn phải nghĩ cách đối phó Lý Thành Khí, rất mệt. Cho nên bọn họ mới muốn nhất tiễn song điêu, giải quyết một lần.
“Cáo từ’ Ngô Mỹ Nhân chắp tay xoay người, rời đi
“Ngươi đợi chút" Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, có khả năng có thể thực hiện “ta lấy cái này cho ngươi" nàng bước nhanh vào trong điện, lấy trong tủ quần áo ra một bọc nhỏ. Nàng cẩn thận lấy ra bảo bối
“Đây là ngọc bài Lý Thành Khí từng tặng ta, có lẽ sẽ có ích với ngươi" nàng đưa ngọc bài phúc chí tâm linh đưa cho Ngô Mỹ Nhân “mang theo đi, dù vô dụng cũng có chút an tâm"
Ngô Mỹ Nhân do dự đưa tay ra
Phó Lệnh Nguyệt cười nói “ngươi đừng nghi ngờ ta, ta không có tâm tư gì khác, chỉ là đột nhiên không muốn ngươi chết"
Ngô Mỹ Nhân đáp ‘hôm nay ta mới phát hiện nữ nhân cũng có chỗ đáng yêu"
“Ai?" Phó Lệnh Nguyệt đưa tay giật lấy ngọc bài “ngươi đáp ứng ta một chuyện trước" nàng giảo hoạt, tự đắc cười “đừng trừng ta, đây chính là học từ Trương đại nhân nhà ngươi ah"
Ngô Mỹ Nhân sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài “được, nói đi"
“Tiền Lương…"Phó Lệnh Nguyệt nhẹ giọng, hai mắt trông chờ nhìn hắn, hỏi “Tứ hoàng tử tên là gì?"
“Họ Tiêu, tên Thành" Ngô Mỹ Nhân vừa đáp vừa đoạt lấy lệnh bài
Trước bữa cơm chiều, Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng làm tốt chuyện đã dự tính từ lâu. Nàng và Bàng Doanh Doanh liên thủ cứu Liễu Dung ra khỏi biệt viện của Trung quân phủ. Hiện tại tình thế hỗn loạn, sẽ không ai chú ý tới một nhân vật tiểu tốt như thế, vì vậy các nàng dễ dàng đắc thủ. Phó Lệnh Nguyệt lệnh cho Bàng Doanh Doanh đưa Liễu Dung về Tê Hà phủ,chuyển đến trong tay Viên Li. Về phần cái khác đều không cần nói với Viên Li vì nàng cũng không muốn nói gì với hắn.
Liễu Dung luôn miệng nói cảm tạ nhưng Phó Lệnh Nguyệt từ đầu tới cuối không hề nói chuyện với nàng, thậm chí không nhìn nàng lấy một cái.Đưa một nữ nhân khác tới bên cạnh nam nhân mình thích, nàng không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Có lẽ là nàng lây bệnh của Ngô Mỹ Nhân, tự mình ngược mình…
Nguyệt hắc phong cao là lúc thích hợp nhất để ám sát giết người.
Phó Lệnh Nguyệt khoác áo hồ cừu, cầm đèn lồng, một mình thong thả cô liêu bước đi trong điện, lại phát hiện phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh tuấn tú
Phương Diệu Tổ? Phó Lệnh Nguyệt nhất thời có chút mê hoặc, tiến nhanh lên trước, thân thiết khoát cánh tay hắn“trễ như vậy sao lại tới đây? Lại không mang theo hộ vệ, nguy hiểm vậy ah"
‘Cho bọn họ lui xuống đi" Phương Diệu Tổ cong khóe môi lại khó nén được vẻ mệt mỏi
Phó Lệnh Nguyệt hiểu hắn đến gặp nhất định là có chuyện, lập tức mời hắn vào điện, nhìn chung quanh rồi tự mình đóng cửa phòng lại
“Đừng khẩn trương, không có chuyện gì lớn" Phương Diệu Tổ bị hành động cẩn thận của nàng làm cho tức cười
Phó Lệnh Nguyệt quay lại, phát hiện trong tay hắ có thêm một vò rượu
“Nguyệt nhi, bồi ta được không?" Phương Diệu Tổ vén áo ngồi xuống “ngươi không cần uống, chỉ mình ta uống, nghe ta nói chuyện là được rồi" nói xong thuần thục mở vò rượu
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc, nhu thuận ngồi xuống
Phương Diệu Tổ tự rót tự uống, liên tục mấy chén, hắn vẫn trầm mặc không lên tiếng. Không khí có chút nặng nề
Phó Lệnh Nguyệt nhìn vẻ mặt khó nén ưu tư của hắn, trong lòng cũng thấy phiền muộn. Nàng nghĩ tới Liễu Dung vài ngày nữa gặp được Viên Li sẽ vui sướng thế nào, trong lòng liền thấy ngũ vị tạp trần. Nàng đột nhiên muốn uống rượu, lập tức đưa tay cầm lấy chén rượu
“Ngươi uống ít thôi" Phương Diệu Tổ chậm rãi lên tiếng “bị thương một lần, tửu lượng sẽ giảm một phần, đừng khiến thân thể chịu khổ"
Phó Lệnh Nguyệt chua xót nở nụ cười, lúc trước say rượu tạo thành thân thể không khỏe, có câu liền sẹo là quên đau nhưng nàng cũng không muốn nói nhiều, hào sảng cầm chén rượu lên “đêm nay trăng đặc biệt sáng, thích hợp để uống rượu. Ta sẽ tự biết chừng mực"
Phương Diệu Tổ lắc đầu cười. Hai người không nói gì, trầm tư chạm cốc
Như thế này thật tốt. Không cần nói gì, Phương Lệnh Nguyệt lại cảm thấy hơn cả nói rất nhiều lời
Rươu vào cổ, nàng dần cảm thấy mình thật vĩ đại, tự làm khổ mình để thành toàn cho người khác. Từ nay về sau, hắn có thê có tử, nàng lại cô đơn một mình, thực sự có cảm giác là Phật tổ tự xả thân. Ánh trăng chiếu sáng, Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy mình như được nhuộm bởi một tầng hào quang, trở thành thần tiên. Nàng bất tri bất giác uống đến choáng váng nhưng trước giờ tửu lượng của nàng rất khá, xem ra Phương Diệu Tổ nói đúng, bị thương một lần, tửu lượng liền giảm bớt một phần. Nàng cảm giác trước mắt mơ hồ, còn muốn ói. Nàng thực sự không được, xem ra từ nay về sau nàng phải uống ít mới được
“Ngươi đừng uống nữa, còn uống sẽ không thể nghe ta nói chuyện" Phương Diệu Tổ nhận ra nàng không ổn, đè tay nàng lại
“Haha" Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên phát hiện mình có thể cười thoải mái như vậy, cảm giác này đã lâu không có. Nàng nghiêng người, đưa tay đỡ mặt “ngươi ngồi nãy giờ vẫn y như cái hũ nút, nhân lúc ta say, nói mau đi"
Phương Diệu Tổ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt không gợn sóng nhưng nhìn nàng si ngốc cười, trong con ngươi trầm tĩnh lại lóe lên, thanh âm rất thấp lại cực kỳ trịnh trọng “ta muốn nói ta thích ngươi, ta muốn cười ngươi"
Phó Lệnh Nguyệt bật cười “ngươi uống say hả? ngươi nhất định dỗ cho ta vui" Ai chẳng biết nàng chưa đến hai mươi bốn tuổi là không thể từ chức, trừ phi là hoàng đế, nếu không ai cũng không thể cưới nàng. Nàng cúi đầu “ngươi không thể sáu năm nữa mới đón dâu, đừng dỗ ta nữa"
Phương Diệu Tổ im lặng mở thêm một vò rượu, chậm rãi tự rót cho mình, uống liền ba chén, thì thào “Ta là nói thật"
Uống rượu say cũng thật tốt, Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy thân thể của mình cũng được thả lỏng. Có thể cười thật tốt, có thể khóc cũng rất tốt, nàng đột nhiên không còn cố kỵ nữa, nói thẳng ra “ngươi có nghĩ tới hậu quả không?ngươi có biết Khai Dương song tinh, nếu ta là yêu nữ thực sự sẽ có hại cho thân thể của ngươi"
“Yên tâm, ta sẽ tìm người trị cho ngươi" Phương Diệu Tổ thản nhiên nở nụ cười ‘hơn nữa ta cũng không tin mấy chuyện kia, đương nhiên không để trong lòng"
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, lời này nghe thực sự dễ nghe, nàng vui vẻ cầm chén rượu lên “vậy ngươi hãy phù hộ cho ta là yêu nữ đi, nếu không chúng ta sẽ không có kết quả, sẽ không ai đồng ý cho ngươi lấy một yêu nữ. Nhưng nếu ta là thần nữ cũng không được, trừ phi cha và đại ca ngươi đều chết hết, không thì…"
“Đừng nghĩ nhiều như vậy" Phương Diệu Tổ cắt ngang lời nàng. Không biết có phải do say hay không nhưng Phó Lệnh Nguyệt có cảm giác tay hắn hơi run. Ngữ khí của Phương Diệu Tổ hơi lạnh nhưng ánh mắt lại rất kiên địn “ngươi là của ta, chỉ cần ngươi nhận định ta, ta sẽ không lại để mất ngươi"
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới khóa huấn luyện ở Mất Hồn điện, ai tin lời nói ngọt của nam nhân thì chính là kẻ ngốc. Nàng bật cười, vung tay “Diệu Tổ, đừng nói chuyện phiền lòng nữa. Đến, chúng ta uống rượu đi"
Phó Lệnh Nguyệt gian nan mở hai mắt ra, phát hiện bên ngoài đã sáng trưng. Nàng bật dậy, phát hiện mình đúng là nằm ở bên trong, trên người chỉ còn nội y đơn sơ.Không biết lúc này đang là buổi sáng hay là giữa trưa, không biết đang có chuyện gì xảy ra?
Nàng thở hổn hển mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, tác dụng của rượu bắt đầu phát tác. Nàng rất muốn nằm xuống nhưng nàng không thể. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? nàng cố nhớ lại nhưng trí nhớ rất hỗn loạn. Nàng chỉ nhớ nàng nói rất nhiều, rất nhiều,còn vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc. Hình như Phương Diệu Tổ đã hôn nàng, nàng còn mạnh liệt đáp lại. Sau đó…nàngđã làm gì?nàng còn nhớ rõ có Viên Li? Trời ạ, nàng đau đầu vô cùng, trí nhớ đó là mộng hay đêm qua là sự thật?
Rối loạn, thực sự rất loạn. Rốt cuộc nàng và Phương Diệu Tổ có làm chuyện đó không?Nàng tìm chung quanh nhưng không tìm được đáp án, giường của nàng đã được cung nữ thu dọn, mọi thứ đều sạch sẽ không một dấu vết lưu lại.
Làm sao bây giờ? Phó Lệnh Nguyệt suy nghĩ hỗn loạn. Loại chuyện này, nàng không thể đi hỏi người trong cuộc, càng không thể hỏi cung nữ bên cạnh. Cuối cùng nàng nghĩ ra một cách, nàng bò lên giường, cho đến khi nghe tiếng cung nữ đi vào hầu hạ mới miễn cưỡng đứng lên. Ngồi choáng váng, đứng cũng choáng váng nhưng nàng cắn răng đi ra ngoài điện. Nàng nghĩ tới thể chất thần bí của mình, giao hoan xong nhất định sẽ có dị tượng nhưng sự thật tàn khốc đã cho nàng một kích nặng nề, trước mắt nàng là trời quang mây sáng. Ngoài trừ tuyết đọng chỉ có lan can ngọc thạch, trời đất một mảnh tĩnh lặng mờ mịt. Đêm qua đúng là có cuồng phong bạo tuyết, dù nhiều côn trùng xuất hiện cũng đã sớm bị chôn vùi dấu vết
Sao lại thế này? Nàng tràn đầy phiền muộn, ảm đạm thất thần. Có hay là không có? Hi vọng có hay là mong không có?Trời đất yên tĩnh nhưng lòng nàng lại dậy sóng.
Phó Lệnh Nguyệt bần thần một hồi liền quay về nội điện, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông, rốt cuộc cũng có tin truyền đến
Nhiếp chính vương Lý Thành Khí gặp chuyện bỏ mình, thích khách bị cấm quân vây khốn, tự hủy khuôn mặt, chết dưới loạn tên
Phó Lệnh Nguyệt lập tức cho thủ hạ đi tìm hiểu tình hình cụ thể.
Hình bộ, Đại Lý Tự, Lục Phiến môn, Cẩm y vệ đều quan tâm tới án này, từ dấu vết thích khách để lại có thể kết luận đó là thượng cung nữ quan bên người Thái hậu. Bách quan sợ hãi, phong ba nổi lên, hoàng cung cũng không yên tĩnh. Có lẽ do bình thường danh vọng của Nhiếp chính vương quá cao, người trong nội cung vừa nghe tinh đã vây quanh cung điện, yêu cầu Hoàng đế giao Thái hậu ra, nghiêm trị hung thủ. Ngự lâm quân phụng chỉ trấn áp, cung nhân cũng quyết đập nồi dìm thuyền, vọt vào nội điện, bắt Hoàng đế và Thái hậu làm con tin.
Phương Chấn đại tướng quân lấy danh nghĩa bình loạn, dẫn đại quân tiến binh thần tốc, quản thúc Thiên Kinh thành, nắm cung đình trong tay. Lý Tuấn Ngạn và Thanh Loan bị cung nhân chém chết, từ nay về sua hoàng tộc Lý thị hoàn toàn bị diệt vong. Phương Chấn lập tức xông pha lúc nguy nan, tiếp quản việc triều chính, trước mệnh các bộ điều tran thân thế của Lý Tuấn Ngạn cũng ra lệnh truy nã Triệu Thực.
Thời tiết thay đổi, Phó Lệnh Nguyệt và mọi người trong Thần nữ điện đều đồng loạt im miệng, đóng cửa, đề cao cảnh giác. Ai nấy đều cảm thấy bất an, không ai dám ra ngoài cũng không có khách hành hương đến cúng bái, rất thanh tịnh.
Bàng Doanh Doanh vẫn chưa quay lại, Phó Lệnh Nguyệt cũng không biết tin tức của Viên Li, lão hồ ly Trương Kê vẫn ở yên trong thiên điện, án binh bất động liền cho thấy mọi việc vẫn trong kế hoạch, nàng tạm thời không có việc gì, Viên Li cũng thế
Ban đêm tuyết lại rơi, càng lúc càng nhiều nhưng lại không có một chút gió.
Cung nữ và thái giám đều sớm xong việc, trở về phòng sưởi ấm. Trời tối dần, không chút sinh cơ. Triệu Thực ẩn cư,Viên Li bỏ đi, Phương Diệu Tổ không thể tới, Ngô Mỹ Nhân sinh tử không rõ, Bàng Doanh Doanh không thấy tăm hơi. Không có một ai có thể nói chuyện. Phó Lệnh Nguyệt thở dài, xách váy, chậm rãi trở về tẩm điện
Tẩm điện không đốt lò sưởi, nàng cởi bỏ áo khoác không lâu liền thấy lạnh. Nàng đành tìm một cái lò sưởi tay, chui vào trong chăn ỷ ấm. Thân mình vừa động, đột nhiên tầm mắt của nàng bị một mảnh vải đó hấp dẫn. Nó bị kẹt trong ngay cửa tủ, giống như một kẻ trộm vụng vể để lại dấu vết
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng vừa động, vội xuống giường, mở cửa ra. Vải đó rơi xuống, lộ ra một túi vải nhỏ, nàng mở ra, phát hiện bên trong là một tờ trắng trắng, không biết có ý gì.
Ngọc bài của Ngô Mỹ Nhân lại nằm ở đây, điều đó có nghĩa hắn truyền tin về, hắn còn sống. Có điều sao hắn lại dùng giấy trắng? Phó Lệnh Nguyệt lấy tờ giấy ra, cẩn thận để bên cửa sổ sau đó nhúng vào nước, một hàng chữ chậm rãi hiện lên “tử thành mặc dù tốt nhưng không người lưu luyến"
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp đến muốn rơi lệ
Ngày hai mươi lăm, các Bộ đã có kết quả. Lý Thành Khí xác thực là nhi tử của Thuần Nguyên hoàng hậu, là người được tiên đế truyền di chiếu kế vị. Hiền phi Từ thị không thể sinh dục, Lý Tuấn Ngạn chính là soán vị.
Ngày hai mươi sáu, Phương Chấn tự phong mình làm Trấn Quốc công, phế bỏ danh hiệu của Lý Tuấn Ngạn, tôn Lý Thành Khí làm Nguyên đế, an táng trong hoàng lăng, cả nước để tang.
Bảy ngày sau, văn võ bá quan dâng biểu, đều nói nước không thể một ngày không vua, thỉnh Trấn Quốc công xưng đế. Phương Chấn nghiêm khắc cự tuyệt lại bị quần thần khuyên can mãi mới miễn cưỡng chấp nhận
Mồng sáu tháng ba, Phương Chấn đăng cơ, sửa quốc hiệu là Yến, phong thê tử Phương Từ thị làm hoàng hậu
Nói nghe nhẹ như vậy nhưng tuy không phải chủ lực mà lại nguy hiểm hơn, thu hút sự chú ý của hộ vệ, vậy chẳng phải biến mình thành bia ngắm sao? Phó Lệnh Nguyệt hiểu được vì sao Ngô Mỹ Nhân đến nói lời tạm biệt, hắn rất lý trí, hắn hoàn toàn có thể dự tính được tính nguy hiểm của nhiệm vụ. Tựa như lần trước ở Úc Lâm biệt viện, hắn đã nói mình có khả năng giết chết Úy Trình Cù nhưng không nắm chắc an toàn trở ra, quả nhiên sau này hắn đã bị bắt vào đại lao còn bị Diêm Tân dùng đại hình đến suýt chết. Lần này…Phó Lệnh Nguyệt vẫn muốn khuyên hắn thu tay “giết gà sao lại dùng đến dao mổ trâu?ngươi đi thì rất đáng tiếc, phiêu lưu quá lớn, mất nhiều hơn được"
“Khó mà làm được! Lần này là giết đại nhân vật trăm năm khó gặp, chuyện lưu danh sử sách như thế sao có thể bỏ qua" Ngô Mỹ Nhân quyết đoán lắc đầu “hơn nữa, nếu Từ thượng cung thất thủ, ta có thể thế chân, nói không chừng người lưu danh sử sách là ta" Ngô Mỹ Nhân híp mắt, tươi cười đầy khao khát
“Ngươi thực điên rồi…" Phó Lệnh Nguyệt không kiềm được “đại nhân của ngươi là kẻ điên, ngươi cũng điên theo. Mỹ Nhân, ngươi đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đây là đi nộp mạng ah, còn xung phong làm, phải chết trong tay Trương đại nhân ngươi mới tỉnh ngộ sao?"
“Nương nương của ta, ngài đừng nói khó nghe vậy ah" Ngô Mỹ Nhân không cho là đúng “có câu sống vinh không bằng chết nhục, con người sớm muộn gì cũng đi tới kết cục này, hơn nữa chuyện đêm nay cũng không hung hiểm đến vậy, ta biết ngài tâm địa Bồ Tát quan tâm tới ta, cầu ngài đừng suy nghĩ miên man"
“Vậy sao Trung quân phủ không ra tay?mà phải để các ngươi ra tay" Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc
“Vì bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm" Ngô Mỹ Nhân phất tay “hơn nữa hiện tại là bọn họ giúp chúng ta báo thù, sau đó mới là chúng ta giúp bọn họ cướp lấy thiên hạ, đêm nay là chuyện chúng ta phải làm, nhiệm vụ đã phân công rõ ràng, chúng ta cũng không muốn thiếu nợ người sao phải mượn tay người khác để làm?"
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác đúng là ông nói gà bà nói vịt, người này đã vướng phải ma chướng, dầu muối đều không ăn. Nàng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật “nói đi, muốn ta làm gì?"
“Thật ra cũng không có gì"Ngô Mỹ Nhân vân đạm phong khinh nở nụ cười “chỉ là trước khi đi muốn cáo biệt ngài. Qua đêm nay, nếu ta còn sống cũng chưa chắc có thể quay lại Thần nữ điện nhưng ta sẽ truyền tin cho ngài, nếu ta không có tin tức gì, thỉnh nương nương khi gặp lại đại nhân, chuyển giùm ta câu này"
Phó Lệnh Nguyệt có chút khó chịu “nói đi" nàng thật không muốn trải qua cảnh tượng như vậy
“Ta đi trước, kiếp sau lại theo hắn" Ngô Mỹ Nhân cười đáp
Phó Lệnh Nguyệt cúi đầu, thở dài
Tiền Lương và Phương gia nhất định đã đạt thành hiệp nghị, cổ động Thanh Loan đi ám sát Lý Thành Khí. Không cần nghĩ cũng biết dù sự tình thành hay bại thì Đại Tề rất nhanh sẽ rối loạn, hai nhà này âm hiểm ngồi tọa sơn quan hổ đấu lại ở bên tranh thủ thờ cơ mà đâm một đao. Giống như nàng từng giả thiết: thắng lợi tới, Phương Chấn sẽ không chấp nhận trên đầu có thêm một thiên tử trên danh nghĩa, người của Tiền Lương cũng sẽ không làm chậm kế hoạch báo thù, một Lý Tuấn Ngạn ngã, sau này còn phải nghĩ cách đối phó Lý Thành Khí, rất mệt. Cho nên bọn họ mới muốn nhất tiễn song điêu, giải quyết một lần.
“Cáo từ’ Ngô Mỹ Nhân chắp tay xoay người, rời đi
“Ngươi đợi chút" Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, có khả năng có thể thực hiện “ta lấy cái này cho ngươi" nàng bước nhanh vào trong điện, lấy trong tủ quần áo ra một bọc nhỏ. Nàng cẩn thận lấy ra bảo bối
“Đây là ngọc bài Lý Thành Khí từng tặng ta, có lẽ sẽ có ích với ngươi" nàng đưa ngọc bài phúc chí tâm linh đưa cho Ngô Mỹ Nhân “mang theo đi, dù vô dụng cũng có chút an tâm"
Ngô Mỹ Nhân do dự đưa tay ra
Phó Lệnh Nguyệt cười nói “ngươi đừng nghi ngờ ta, ta không có tâm tư gì khác, chỉ là đột nhiên không muốn ngươi chết"
Ngô Mỹ Nhân đáp ‘hôm nay ta mới phát hiện nữ nhân cũng có chỗ đáng yêu"
“Ai?" Phó Lệnh Nguyệt đưa tay giật lấy ngọc bài “ngươi đáp ứng ta một chuyện trước" nàng giảo hoạt, tự đắc cười “đừng trừng ta, đây chính là học từ Trương đại nhân nhà ngươi ah"
Ngô Mỹ Nhân sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài “được, nói đi"
“Tiền Lương…"Phó Lệnh Nguyệt nhẹ giọng, hai mắt trông chờ nhìn hắn, hỏi “Tứ hoàng tử tên là gì?"
“Họ Tiêu, tên Thành" Ngô Mỹ Nhân vừa đáp vừa đoạt lấy lệnh bài
Trước bữa cơm chiều, Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng làm tốt chuyện đã dự tính từ lâu. Nàng và Bàng Doanh Doanh liên thủ cứu Liễu Dung ra khỏi biệt viện của Trung quân phủ. Hiện tại tình thế hỗn loạn, sẽ không ai chú ý tới một nhân vật tiểu tốt như thế, vì vậy các nàng dễ dàng đắc thủ. Phó Lệnh Nguyệt lệnh cho Bàng Doanh Doanh đưa Liễu Dung về Tê Hà phủ,chuyển đến trong tay Viên Li. Về phần cái khác đều không cần nói với Viên Li vì nàng cũng không muốn nói gì với hắn.
Liễu Dung luôn miệng nói cảm tạ nhưng Phó Lệnh Nguyệt từ đầu tới cuối không hề nói chuyện với nàng, thậm chí không nhìn nàng lấy một cái.Đưa một nữ nhân khác tới bên cạnh nam nhân mình thích, nàng không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Có lẽ là nàng lây bệnh của Ngô Mỹ Nhân, tự mình ngược mình…
Nguyệt hắc phong cao là lúc thích hợp nhất để ám sát giết người.
Phó Lệnh Nguyệt khoác áo hồ cừu, cầm đèn lồng, một mình thong thả cô liêu bước đi trong điện, lại phát hiện phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh tuấn tú
Phương Diệu Tổ? Phó Lệnh Nguyệt nhất thời có chút mê hoặc, tiến nhanh lên trước, thân thiết khoát cánh tay hắn“trễ như vậy sao lại tới đây? Lại không mang theo hộ vệ, nguy hiểm vậy ah"
‘Cho bọn họ lui xuống đi" Phương Diệu Tổ cong khóe môi lại khó nén được vẻ mệt mỏi
Phó Lệnh Nguyệt hiểu hắn đến gặp nhất định là có chuyện, lập tức mời hắn vào điện, nhìn chung quanh rồi tự mình đóng cửa phòng lại
“Đừng khẩn trương, không có chuyện gì lớn" Phương Diệu Tổ bị hành động cẩn thận của nàng làm cho tức cười
Phó Lệnh Nguyệt quay lại, phát hiện trong tay hắ có thêm một vò rượu
“Nguyệt nhi, bồi ta được không?" Phương Diệu Tổ vén áo ngồi xuống “ngươi không cần uống, chỉ mình ta uống, nghe ta nói chuyện là được rồi" nói xong thuần thục mở vò rượu
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc, nhu thuận ngồi xuống
Phương Diệu Tổ tự rót tự uống, liên tục mấy chén, hắn vẫn trầm mặc không lên tiếng. Không khí có chút nặng nề
Phó Lệnh Nguyệt nhìn vẻ mặt khó nén ưu tư của hắn, trong lòng cũng thấy phiền muộn. Nàng nghĩ tới Liễu Dung vài ngày nữa gặp được Viên Li sẽ vui sướng thế nào, trong lòng liền thấy ngũ vị tạp trần. Nàng đột nhiên muốn uống rượu, lập tức đưa tay cầm lấy chén rượu
“Ngươi uống ít thôi" Phương Diệu Tổ chậm rãi lên tiếng “bị thương một lần, tửu lượng sẽ giảm một phần, đừng khiến thân thể chịu khổ"
Phó Lệnh Nguyệt chua xót nở nụ cười, lúc trước say rượu tạo thành thân thể không khỏe, có câu liền sẹo là quên đau nhưng nàng cũng không muốn nói nhiều, hào sảng cầm chén rượu lên “đêm nay trăng đặc biệt sáng, thích hợp để uống rượu. Ta sẽ tự biết chừng mực"
Phương Diệu Tổ lắc đầu cười. Hai người không nói gì, trầm tư chạm cốc
Như thế này thật tốt. Không cần nói gì, Phương Lệnh Nguyệt lại cảm thấy hơn cả nói rất nhiều lời
Rươu vào cổ, nàng dần cảm thấy mình thật vĩ đại, tự làm khổ mình để thành toàn cho người khác. Từ nay về sau, hắn có thê có tử, nàng lại cô đơn một mình, thực sự có cảm giác là Phật tổ tự xả thân. Ánh trăng chiếu sáng, Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy mình như được nhuộm bởi một tầng hào quang, trở thành thần tiên. Nàng bất tri bất giác uống đến choáng váng nhưng trước giờ tửu lượng của nàng rất khá, xem ra Phương Diệu Tổ nói đúng, bị thương một lần, tửu lượng liền giảm bớt một phần. Nàng cảm giác trước mắt mơ hồ, còn muốn ói. Nàng thực sự không được, xem ra từ nay về sau nàng phải uống ít mới được
“Ngươi đừng uống nữa, còn uống sẽ không thể nghe ta nói chuyện" Phương Diệu Tổ nhận ra nàng không ổn, đè tay nàng lại
“Haha" Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên phát hiện mình có thể cười thoải mái như vậy, cảm giác này đã lâu không có. Nàng nghiêng người, đưa tay đỡ mặt “ngươi ngồi nãy giờ vẫn y như cái hũ nút, nhân lúc ta say, nói mau đi"
Phương Diệu Tổ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt không gợn sóng nhưng nhìn nàng si ngốc cười, trong con ngươi trầm tĩnh lại lóe lên, thanh âm rất thấp lại cực kỳ trịnh trọng “ta muốn nói ta thích ngươi, ta muốn cười ngươi"
Phó Lệnh Nguyệt bật cười “ngươi uống say hả? ngươi nhất định dỗ cho ta vui" Ai chẳng biết nàng chưa đến hai mươi bốn tuổi là không thể từ chức, trừ phi là hoàng đế, nếu không ai cũng không thể cưới nàng. Nàng cúi đầu “ngươi không thể sáu năm nữa mới đón dâu, đừng dỗ ta nữa"
Phương Diệu Tổ im lặng mở thêm một vò rượu, chậm rãi tự rót cho mình, uống liền ba chén, thì thào “Ta là nói thật"
Uống rượu say cũng thật tốt, Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy thân thể của mình cũng được thả lỏng. Có thể cười thật tốt, có thể khóc cũng rất tốt, nàng đột nhiên không còn cố kỵ nữa, nói thẳng ra “ngươi có nghĩ tới hậu quả không?ngươi có biết Khai Dương song tinh, nếu ta là yêu nữ thực sự sẽ có hại cho thân thể của ngươi"
“Yên tâm, ta sẽ tìm người trị cho ngươi" Phương Diệu Tổ thản nhiên nở nụ cười ‘hơn nữa ta cũng không tin mấy chuyện kia, đương nhiên không để trong lòng"
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, lời này nghe thực sự dễ nghe, nàng vui vẻ cầm chén rượu lên “vậy ngươi hãy phù hộ cho ta là yêu nữ đi, nếu không chúng ta sẽ không có kết quả, sẽ không ai đồng ý cho ngươi lấy một yêu nữ. Nhưng nếu ta là thần nữ cũng không được, trừ phi cha và đại ca ngươi đều chết hết, không thì…"
“Đừng nghĩ nhiều như vậy" Phương Diệu Tổ cắt ngang lời nàng. Không biết có phải do say hay không nhưng Phó Lệnh Nguyệt có cảm giác tay hắn hơi run. Ngữ khí của Phương Diệu Tổ hơi lạnh nhưng ánh mắt lại rất kiên địn “ngươi là của ta, chỉ cần ngươi nhận định ta, ta sẽ không lại để mất ngươi"
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới khóa huấn luyện ở Mất Hồn điện, ai tin lời nói ngọt của nam nhân thì chính là kẻ ngốc. Nàng bật cười, vung tay “Diệu Tổ, đừng nói chuyện phiền lòng nữa. Đến, chúng ta uống rượu đi"
Phó Lệnh Nguyệt gian nan mở hai mắt ra, phát hiện bên ngoài đã sáng trưng. Nàng bật dậy, phát hiện mình đúng là nằm ở bên trong, trên người chỉ còn nội y đơn sơ.Không biết lúc này đang là buổi sáng hay là giữa trưa, không biết đang có chuyện gì xảy ra?
Nàng thở hổn hển mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, tác dụng của rượu bắt đầu phát tác. Nàng rất muốn nằm xuống nhưng nàng không thể. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? nàng cố nhớ lại nhưng trí nhớ rất hỗn loạn. Nàng chỉ nhớ nàng nói rất nhiều, rất nhiều,còn vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc. Hình như Phương Diệu Tổ đã hôn nàng, nàng còn mạnh liệt đáp lại. Sau đó…nàngđã làm gì?nàng còn nhớ rõ có Viên Li? Trời ạ, nàng đau đầu vô cùng, trí nhớ đó là mộng hay đêm qua là sự thật?
Rối loạn, thực sự rất loạn. Rốt cuộc nàng và Phương Diệu Tổ có làm chuyện đó không?Nàng tìm chung quanh nhưng không tìm được đáp án, giường của nàng đã được cung nữ thu dọn, mọi thứ đều sạch sẽ không một dấu vết lưu lại.
Làm sao bây giờ? Phó Lệnh Nguyệt suy nghĩ hỗn loạn. Loại chuyện này, nàng không thể đi hỏi người trong cuộc, càng không thể hỏi cung nữ bên cạnh. Cuối cùng nàng nghĩ ra một cách, nàng bò lên giường, cho đến khi nghe tiếng cung nữ đi vào hầu hạ mới miễn cưỡng đứng lên. Ngồi choáng váng, đứng cũng choáng váng nhưng nàng cắn răng đi ra ngoài điện. Nàng nghĩ tới thể chất thần bí của mình, giao hoan xong nhất định sẽ có dị tượng nhưng sự thật tàn khốc đã cho nàng một kích nặng nề, trước mắt nàng là trời quang mây sáng. Ngoài trừ tuyết đọng chỉ có lan can ngọc thạch, trời đất một mảnh tĩnh lặng mờ mịt. Đêm qua đúng là có cuồng phong bạo tuyết, dù nhiều côn trùng xuất hiện cũng đã sớm bị chôn vùi dấu vết
Sao lại thế này? Nàng tràn đầy phiền muộn, ảm đạm thất thần. Có hay là không có? Hi vọng có hay là mong không có?Trời đất yên tĩnh nhưng lòng nàng lại dậy sóng.
Phó Lệnh Nguyệt bần thần một hồi liền quay về nội điện, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông, rốt cuộc cũng có tin truyền đến
Nhiếp chính vương Lý Thành Khí gặp chuyện bỏ mình, thích khách bị cấm quân vây khốn, tự hủy khuôn mặt, chết dưới loạn tên
Phó Lệnh Nguyệt lập tức cho thủ hạ đi tìm hiểu tình hình cụ thể.
Hình bộ, Đại Lý Tự, Lục Phiến môn, Cẩm y vệ đều quan tâm tới án này, từ dấu vết thích khách để lại có thể kết luận đó là thượng cung nữ quan bên người Thái hậu. Bách quan sợ hãi, phong ba nổi lên, hoàng cung cũng không yên tĩnh. Có lẽ do bình thường danh vọng của Nhiếp chính vương quá cao, người trong nội cung vừa nghe tinh đã vây quanh cung điện, yêu cầu Hoàng đế giao Thái hậu ra, nghiêm trị hung thủ. Ngự lâm quân phụng chỉ trấn áp, cung nhân cũng quyết đập nồi dìm thuyền, vọt vào nội điện, bắt Hoàng đế và Thái hậu làm con tin.
Phương Chấn đại tướng quân lấy danh nghĩa bình loạn, dẫn đại quân tiến binh thần tốc, quản thúc Thiên Kinh thành, nắm cung đình trong tay. Lý Tuấn Ngạn và Thanh Loan bị cung nhân chém chết, từ nay về sua hoàng tộc Lý thị hoàn toàn bị diệt vong. Phương Chấn lập tức xông pha lúc nguy nan, tiếp quản việc triều chính, trước mệnh các bộ điều tran thân thế của Lý Tuấn Ngạn cũng ra lệnh truy nã Triệu Thực.
Thời tiết thay đổi, Phó Lệnh Nguyệt và mọi người trong Thần nữ điện đều đồng loạt im miệng, đóng cửa, đề cao cảnh giác. Ai nấy đều cảm thấy bất an, không ai dám ra ngoài cũng không có khách hành hương đến cúng bái, rất thanh tịnh.
Bàng Doanh Doanh vẫn chưa quay lại, Phó Lệnh Nguyệt cũng không biết tin tức của Viên Li, lão hồ ly Trương Kê vẫn ở yên trong thiên điện, án binh bất động liền cho thấy mọi việc vẫn trong kế hoạch, nàng tạm thời không có việc gì, Viên Li cũng thế
Ban đêm tuyết lại rơi, càng lúc càng nhiều nhưng lại không có một chút gió.
Cung nữ và thái giám đều sớm xong việc, trở về phòng sưởi ấm. Trời tối dần, không chút sinh cơ. Triệu Thực ẩn cư,Viên Li bỏ đi, Phương Diệu Tổ không thể tới, Ngô Mỹ Nhân sinh tử không rõ, Bàng Doanh Doanh không thấy tăm hơi. Không có một ai có thể nói chuyện. Phó Lệnh Nguyệt thở dài, xách váy, chậm rãi trở về tẩm điện
Tẩm điện không đốt lò sưởi, nàng cởi bỏ áo khoác không lâu liền thấy lạnh. Nàng đành tìm một cái lò sưởi tay, chui vào trong chăn ỷ ấm. Thân mình vừa động, đột nhiên tầm mắt của nàng bị một mảnh vải đó hấp dẫn. Nó bị kẹt trong ngay cửa tủ, giống như một kẻ trộm vụng vể để lại dấu vết
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng vừa động, vội xuống giường, mở cửa ra. Vải đó rơi xuống, lộ ra một túi vải nhỏ, nàng mở ra, phát hiện bên trong là một tờ trắng trắng, không biết có ý gì.
Ngọc bài của Ngô Mỹ Nhân lại nằm ở đây, điều đó có nghĩa hắn truyền tin về, hắn còn sống. Có điều sao hắn lại dùng giấy trắng? Phó Lệnh Nguyệt lấy tờ giấy ra, cẩn thận để bên cửa sổ sau đó nhúng vào nước, một hàng chữ chậm rãi hiện lên “tử thành mặc dù tốt nhưng không người lưu luyến"
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp đến muốn rơi lệ
Ngày hai mươi lăm, các Bộ đã có kết quả. Lý Thành Khí xác thực là nhi tử của Thuần Nguyên hoàng hậu, là người được tiên đế truyền di chiếu kế vị. Hiền phi Từ thị không thể sinh dục, Lý Tuấn Ngạn chính là soán vị.
Ngày hai mươi sáu, Phương Chấn tự phong mình làm Trấn Quốc công, phế bỏ danh hiệu của Lý Tuấn Ngạn, tôn Lý Thành Khí làm Nguyên đế, an táng trong hoàng lăng, cả nước để tang.
Bảy ngày sau, văn võ bá quan dâng biểu, đều nói nước không thể một ngày không vua, thỉnh Trấn Quốc công xưng đế. Phương Chấn nghiêm khắc cự tuyệt lại bị quần thần khuyên can mãi mới miễn cưỡng chấp nhận
Mồng sáu tháng ba, Phương Chấn đăng cơ, sửa quốc hiệu là Yến, phong thê tử Phương Từ thị làm hoàng hậu
Tác giả :
Con Bướm Cổ